Chương 10: ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TAI NẠN
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
Tôi đi bộ đến nơi xảy ra vụ tai nạn và hỏi thăm từng người một. Tất cả họ
đều nói chị hai vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe bất ngờ từ trong hẻm phóng ra. Không ai nhìn thấy mặt mũi người ngồi trước tay lái thế nào.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Chắc chắn phải có ai đó, vô tình ngồi ở góc nào đấy nhìn thấy mặt hắn. Và nhiệm vụ của tôi là tìm cho ra người đó.
Trời đã xế trưa. Cái nắng như thiêu như đốt khiến mặt đường đổ lửa. Tôi ngồi xuống bên vệ đường, lấy chai nước trong cặp ra uống. Bụng tôi đói như thể miếng bánh mì sáng nay chưa từng tồn tại.
- Mua vé số không? Còn hai tờ đuôi 999 đó.
Một người đàn ông có nước da đen sạm vì cháy nắng đang chìa mấy tờ vé số ra trước mặt
- Không - Tôi vừa lắc đầu bỗng nhớ ra - Này chú ơi, ngày nào giờ này chú cũng bán ở đây sao?
- Thì sao?
- Vậy chắc chú biết vụ tai nạn xảy ra khoảng một tuần trước? - Tôi vội vàng ném chai nước vào cặp rồi đứng dậy.
Người đàn ông chợt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm. Linh tính mách bảo ông ấy chắc chắn biết điều gì đó.
- Chú có nhìn thấy mặt kẻ lái xe không? Chú có thấy...?
- Tại sao cô lại quan tâm đến việc này? - Người đàn ông chợt ngắt lời
- Vì cô gái đó, cái người chết trong vụ tai nạn chính là chị tôi.
- Con nhỏ đó chết rồi à?...Mà cũng phải thôi...
Tiếng thở dài của ông ta càng khiến lòng tôi như lửa đốt.
- Nếu biết gì xin chú hãy nói cho tôi biết. Tôi cầu xin chú.
- Mua vé số đi - Người đàn ông đó bất ngờ chìa tập giấy về phía tôi - Mua đi rồi tôi nói.
Tôi lật đật cho tay vào túi quần để tìm kiếm. Lục hết ngăn bên trái rồi đến bên phải mà chỉ lôi ra được mười ngàn liền đưa hết cho người đàn ông đứng trước mặt.
Sau khi đếm đi đếm lại mấy đồng bạc lẻ, ông ta chìa tờ vé số cho tôi, ngó nghiêng ngó ngửa rồi tiến lại gần.
- Cái xe đó đậu trong hẻm lâu lắm rồi. Nó chờ chị cô tới.
- Sao chú biết? - Hai tay tôi bất ngờ trở nên lạnh toát.
- Tôi vẫn đi bán dọc khu này. Lúc rẽ vào hẻm thấy nó đang đậu ở đó. Lát sau quay lại vẫn chưa rời khỏi. Chị cô vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe lập tức rồ máy rồi phóng ra cán chết cô ấy. Lúc đó trong hẻm chẳng có ai còn tôi thì ở ngay phía sau nó...
- Vậy chú có nhìn thấy mặt hắn không?
- Sao mà thấy được. Nhưng lúc mua vé số, tôi thấy trên cổ tay hắn có một cái sẹo lớn.
- Chú có thể nói lại những lời vừa kể với tôi cho cảnh sát được không? Tôi xin chú.
- Cô điên à? Tôi không muốn dính vào rắc rối.
Nói rồi, người đàn ông đó liền hất tay tôi ra và bỏ đi thật nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất dày"
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Chắc chắn phải có ai đó, vô tình ngồi ở góc nào đấy nhìn thấy mặt hắn. Và nhiệm vụ của tôi là tìm cho ra người đó.
Trời đã xế trưa. Cái nắng như thiêu như đốt khiến mặt đường đổ lửa. Tôi ngồi xuống bên vệ đường, lấy chai nước trong cặp ra uống. Bụng tôi đói như thể miếng bánh mì sáng nay chưa từng tồn tại.
- Mua vé số không? Còn hai tờ đuôi 999 đó.
Một người đàn ông có nước da đen sạm vì cháy nắng đang chìa mấy tờ vé số ra trước mặt
- Không - Tôi vừa lắc đầu bỗng nhớ ra - Này chú ơi, ngày nào giờ này chú cũng bán ở đây sao?
- Thì sao?
- Vậy chắc chú biết vụ tai nạn xảy ra khoảng một tuần trước? - Tôi vội vàng ném chai nước vào cặp rồi đứng dậy.
Người đàn ông chợt nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẻm. Linh tính mách bảo ông ấy chắc chắn biết điều gì đó.
- Chú có nhìn thấy mặt kẻ lái xe không? Chú có thấy...?
- Tại sao cô lại quan tâm đến việc này? - Người đàn ông chợt ngắt lời
- Vì cô gái đó, cái người chết trong vụ tai nạn chính là chị tôi.
- Con nhỏ đó chết rồi à?...Mà cũng phải thôi...
Tiếng thở dài của ông ta càng khiến lòng tôi như lửa đốt.
- Nếu biết gì xin chú hãy nói cho tôi biết. Tôi cầu xin chú.
- Mua vé số đi - Người đàn ông đó bất ngờ chìa tập giấy về phía tôi - Mua đi rồi tôi nói.
Tôi lật đật cho tay vào túi quần để tìm kiếm. Lục hết ngăn bên trái rồi đến bên phải mà chỉ lôi ra được mười ngàn liền đưa hết cho người đàn ông đứng trước mặt.
Sau khi đếm đi đếm lại mấy đồng bạc lẻ, ông ta chìa tờ vé số cho tôi, ngó nghiêng ngó ngửa rồi tiến lại gần.
- Cái xe đó đậu trong hẻm lâu lắm rồi. Nó chờ chị cô tới.
- Sao chú biết? - Hai tay tôi bất ngờ trở nên lạnh toát.
- Tôi vẫn đi bán dọc khu này. Lúc rẽ vào hẻm thấy nó đang đậu ở đó. Lát sau quay lại vẫn chưa rời khỏi. Chị cô vừa dắt xe xuống đường thì chiếc xe lập tức rồ máy rồi phóng ra cán chết cô ấy. Lúc đó trong hẻm chẳng có ai còn tôi thì ở ngay phía sau nó...
- Vậy chú có nhìn thấy mặt hắn không?
- Sao mà thấy được. Nhưng lúc mua vé số, tôi thấy trên cổ tay hắn có một cái sẹo lớn.
- Chú có thể nói lại những lời vừa kể với tôi cho cảnh sát được không? Tôi xin chú.
- Cô điên à? Tôi không muốn dính vào rắc rối.
Nói rồi, người đàn ông đó liền hất tay tôi ra và bỏ đi thật nhanh, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đúng là một con nhóc không biết trời cao đất dày"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.