Chương 19: KHÁCH ĂN MUỘN
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
Có tất cả hai gian bếp. Một cho người làm và một cho gia đình chủ. Tôi
được cô Hồng chỉ định sang phụ việc ở gian người làm. Cùng làm việc với
tôi là hai phụ nữ đã đứng tuổi và một người đàn ông râu ria phúng phính.
Thức ăn ở gian trên tuy đa dạng nhưng đều được chế biến với số lượng rất ít. Trong khi dưới này lại không có bao nhiêu món mà món nào cũng được chứa trong những cái nồi, cái chảo to khủng khiếp.
Họ có cả một phòng ăn lớn dành riêng cho người làm. Từng dãy bàn nối tiếp tiếp nhau chạy đến cuối phòng, với sức chứa gần hai trăm người.
Cả buổi sáng hôm nay, tôi chỉ làm đi làm lại mấy việc xắt hành và băm tỏi ớt. Lâu lâu mấy cô chú có nhờ khiêng hộ cái nồi hay canh chừng bếp lửa. Toàn những việc không tên nhưng cũng đủ để mệt bở hơi tai.
Mười một giờ, nhà họ Võ bắt đầu ăn cơm. Tôi biết vậy vì thấy mấy cô người làm ở gian trên cứ hối hả chạy ra chạy vào.
Mười hai giờ, đám gia nhân trong nhà mới bắt đầu kéo xuống ăn cơm .Họ vào từng tốp một, kẻ sớm người muộn nhưng không ai phải phục vụ ai nữa vì mấy nồi cơm và dĩa thức ăn lớn đã được để lên xe và đẩy ra giữa phòng từ trước.
- Con nên ở trong này - Một trong hai người phụ nữ thì thầm vào tai tôi.
- Con hiểu - Tôi ngậm ngùi gật đầu - Khi họ ăn xong, con có phải rửa hết số chén đĩa...đó?
- Họ tuyển con vào đây là để làm việc đó mà.
Vậy sao?
Nếu chỉ để rửa chén, sao hôm đó cô Hồng phải hỏi mình nhiều như thế?
- Nhưng cô có thể giúp con - Người phụ nữ đó mỉm cười, cởi tạp dề rồi bước ra ngoài dùng bữa.
Những lần phụ việc ở quán ăn trước đây , số lượng chén đĩa tuy không bằng nhưng cũng đủ để trang bị cho tôi những kiến thức và sự kiên nhẫn cần thiết. Tôi không ngại phải làm những việc đó. Miễn sao được ở lại...
Hơn một giờ, đám đông mới rút dần khỏi nhà ăn và để lại đống khay nhựa ngổn ngang trên bàn. Cô Lan chỉ cho tôi cái xe đẩy có bốn lỗ hình chữ nhật đặt những chiếc khay vừa khít.
Trong lúc mọi người ăn trưa tôi cũng tranh thủ lấp đầy bụng mình bằng hai chén cơm và rửa được mấy cái nồi lớn. Nhờ vậy mà phần việc còn lại cũng không đến nỗi vất vã.
Đổ thức ăn và cơm thừa vào xô, tôi chợt nhớ đến Tina. Không biết giờ này người phụ nữa đó đã cho nó ăn gì chưa. Nỗi buồn vừa chực xâm chiếm tinh thần, tôi đã vội vàng xua đuổi tất cả những gì có liên quan đến con chó ra khỏi óc.
Các cô chú đã về phòng nghỉ trưa vì công việc sẽ bắt đầu lại lúc hai giờ rưỡi. Chỉ còn lại mình tôi trong gian bếp và phòng ăn mênh mông, trống trải. Sau khi cất dọn thức ăn thừa, tôi mới bắt tay vào rửa nốt phần chém dĩa còn lại.
Khi cô Lan và cô Thủy quay lại cũng là lúc tôi hoàn tất công việc của mình với cái bụng đói meo mốc. Những thứ ăn vào dường như đã biến đi đâu mất.
Cánh cửa phòng ăn bất ngờ kêu lên một tiếng "cạch" nhưng chỉ có mình tôi bị giật mình
Giờ này còn ai đến?
Người con trai mặc áo sơ mi đen vui vẻ bước vào, tay cầm chiếc áo khoác vung vẩy. Đôi giày đen bóng bước những bước thật êm trên nền gạch.
- Hôm nay con tới trễ.
- 5 phút - Anh ta mỉm cười và đưa mắt nhìn tôi - Anh Hưng có việc nên không ai thay ca. Cô vẫn chừa cơm cho con đấy chứ?
- Hừ - Người phụ nữ liền khoanh tay, hất cằm đáp - Việc gì tui phải dành cơm cho cậu?
- Cô Thủy, con không tìm thấy nồi cơm - Người con trai đã nhanh tay lấy khay nhựa và muỗng nĩa từ lúc nào.
- Bảo Hải Oanh chỉ cho. Hôm nay con bé một mình dọn dẹp tất cả"
Thật quá dị, trang nhật ký tới đó đột nhiên chấm dứt. Tôi không thể tìm thấy bất cứ đoạn nào có liên quan trong mười mấy trang còn lại. Lật cuốn sổ bìa nâu ra vẫn không thấy chỗ nào kể lại sự việc lúc đó. Tìm đến chỗ chữ chưa nhòe hết, tôi mới phát hiện sự việc đang được nói đến đã cách đó khoảng nửa tháng:
Ngày 11/01/2011
"...Kỳ hạn nửa tháng sắp trôi qua. Em đã quen dần với mọi ngỏ ngách và đường đi trong nhà. Máy bộ đàm cũng đến lúc thu lại. Thế nghĩa là phương tiện duy nhất để trò chuyện với em cũng biến mất. Làm sao để đánh thức mỗi khi em ngủ quên bên đống bát đĩa? Làm sao để bảo vệ khi em nằm ngoài khu vực máy quay của tôi? Tất cả là một câu hỏi khó.
Sau nhiều đêm liền suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm được giải pháp. Điện thoại đã mua rồi nhưng đưa nó cho em như thế nào lại là một chuyện khác. Tìm đâu ra lí do vừa khách quan vừa thuyết phục để em chịu nhận? Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có lúc rầu rĩ vì một cô gái như thế này...."
Chuyện gì đã xảy ra trong nửa tháng ngắn ngủi? Tại sao chàng trai này chớp mắt lại có cách nói chuyện gần gũi như vậy. Những trang trước đó mờ đến nổi không thể đọc được. Tôi đành quay về với nhật ký của Hải Oanh và tìm kiếm trang nào có ghi thời gian gần với ngày 27/12 nhất
Thức ăn ở gian trên tuy đa dạng nhưng đều được chế biến với số lượng rất ít. Trong khi dưới này lại không có bao nhiêu món mà món nào cũng được chứa trong những cái nồi, cái chảo to khủng khiếp.
Họ có cả một phòng ăn lớn dành riêng cho người làm. Từng dãy bàn nối tiếp tiếp nhau chạy đến cuối phòng, với sức chứa gần hai trăm người.
Cả buổi sáng hôm nay, tôi chỉ làm đi làm lại mấy việc xắt hành và băm tỏi ớt. Lâu lâu mấy cô chú có nhờ khiêng hộ cái nồi hay canh chừng bếp lửa. Toàn những việc không tên nhưng cũng đủ để mệt bở hơi tai.
Mười một giờ, nhà họ Võ bắt đầu ăn cơm. Tôi biết vậy vì thấy mấy cô người làm ở gian trên cứ hối hả chạy ra chạy vào.
Mười hai giờ, đám gia nhân trong nhà mới bắt đầu kéo xuống ăn cơm .Họ vào từng tốp một, kẻ sớm người muộn nhưng không ai phải phục vụ ai nữa vì mấy nồi cơm và dĩa thức ăn lớn đã được để lên xe và đẩy ra giữa phòng từ trước.
- Con nên ở trong này - Một trong hai người phụ nữ thì thầm vào tai tôi.
- Con hiểu - Tôi ngậm ngùi gật đầu - Khi họ ăn xong, con có phải rửa hết số chén đĩa...đó?
- Họ tuyển con vào đây là để làm việc đó mà.
Vậy sao?
Nếu chỉ để rửa chén, sao hôm đó cô Hồng phải hỏi mình nhiều như thế?
- Nhưng cô có thể giúp con - Người phụ nữ đó mỉm cười, cởi tạp dề rồi bước ra ngoài dùng bữa.
Những lần phụ việc ở quán ăn trước đây , số lượng chén đĩa tuy không bằng nhưng cũng đủ để trang bị cho tôi những kiến thức và sự kiên nhẫn cần thiết. Tôi không ngại phải làm những việc đó. Miễn sao được ở lại...
Hơn một giờ, đám đông mới rút dần khỏi nhà ăn và để lại đống khay nhựa ngổn ngang trên bàn. Cô Lan chỉ cho tôi cái xe đẩy có bốn lỗ hình chữ nhật đặt những chiếc khay vừa khít.
Trong lúc mọi người ăn trưa tôi cũng tranh thủ lấp đầy bụng mình bằng hai chén cơm và rửa được mấy cái nồi lớn. Nhờ vậy mà phần việc còn lại cũng không đến nỗi vất vã.
Đổ thức ăn và cơm thừa vào xô, tôi chợt nhớ đến Tina. Không biết giờ này người phụ nữa đó đã cho nó ăn gì chưa. Nỗi buồn vừa chực xâm chiếm tinh thần, tôi đã vội vàng xua đuổi tất cả những gì có liên quan đến con chó ra khỏi óc.
Các cô chú đã về phòng nghỉ trưa vì công việc sẽ bắt đầu lại lúc hai giờ rưỡi. Chỉ còn lại mình tôi trong gian bếp và phòng ăn mênh mông, trống trải. Sau khi cất dọn thức ăn thừa, tôi mới bắt tay vào rửa nốt phần chém dĩa còn lại.
Khi cô Lan và cô Thủy quay lại cũng là lúc tôi hoàn tất công việc của mình với cái bụng đói meo mốc. Những thứ ăn vào dường như đã biến đi đâu mất.
Cánh cửa phòng ăn bất ngờ kêu lên một tiếng "cạch" nhưng chỉ có mình tôi bị giật mình
Giờ này còn ai đến?
Người con trai mặc áo sơ mi đen vui vẻ bước vào, tay cầm chiếc áo khoác vung vẩy. Đôi giày đen bóng bước những bước thật êm trên nền gạch.
- Hôm nay con tới trễ.
- 5 phút - Anh ta mỉm cười và đưa mắt nhìn tôi - Anh Hưng có việc nên không ai thay ca. Cô vẫn chừa cơm cho con đấy chứ?
- Hừ - Người phụ nữ liền khoanh tay, hất cằm đáp - Việc gì tui phải dành cơm cho cậu?
- Cô Thủy, con không tìm thấy nồi cơm - Người con trai đã nhanh tay lấy khay nhựa và muỗng nĩa từ lúc nào.
- Bảo Hải Oanh chỉ cho. Hôm nay con bé một mình dọn dẹp tất cả"
Thật quá dị, trang nhật ký tới đó đột nhiên chấm dứt. Tôi không thể tìm thấy bất cứ đoạn nào có liên quan trong mười mấy trang còn lại. Lật cuốn sổ bìa nâu ra vẫn không thấy chỗ nào kể lại sự việc lúc đó. Tìm đến chỗ chữ chưa nhòe hết, tôi mới phát hiện sự việc đang được nói đến đã cách đó khoảng nửa tháng:
Ngày 11/01/2011
"...Kỳ hạn nửa tháng sắp trôi qua. Em đã quen dần với mọi ngỏ ngách và đường đi trong nhà. Máy bộ đàm cũng đến lúc thu lại. Thế nghĩa là phương tiện duy nhất để trò chuyện với em cũng biến mất. Làm sao để đánh thức mỗi khi em ngủ quên bên đống bát đĩa? Làm sao để bảo vệ khi em nằm ngoài khu vực máy quay của tôi? Tất cả là một câu hỏi khó.
Sau nhiều đêm liền suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm được giải pháp. Điện thoại đã mua rồi nhưng đưa nó cho em như thế nào lại là một chuyện khác. Tìm đâu ra lí do vừa khách quan vừa thuyết phục để em chịu nhận? Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ có lúc rầu rĩ vì một cô gái như thế này...."
Chuyện gì đã xảy ra trong nửa tháng ngắn ngủi? Tại sao chàng trai này chớp mắt lại có cách nói chuyện gần gũi như vậy. Những trang trước đó mờ đến nổi không thể đọc được. Tôi đành quay về với nhật ký của Hải Oanh và tìm kiếm trang nào có ghi thời gian gần với ngày 27/12 nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.