Chương 45: LẨN TRỐN
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
"- Nếu đột nhiên bị mù thì ai sẽ là người chị muốn nhớ mãi? – Tú Nhi bất
ngờ nắm lấy tay tôi và hỏi bằng một giọng hết sức nhỏ nhẹ
- Chẳng ai hết
- Chiếc xe buýt rơi khỏi đường vào ngày em cùng ba má đi chơi nhân dịp sinh nhật. Tính đến nay là vừa tròn mười bốn năm..
Cô ta sinh ngày 15/3…”
Cô ta sinh ngày 15/3? Sinh nhật của tôi cũng vậy. Thật trùng hợp.
“ – Em muốn người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ là Văn Kỳ…Bao nhiêu năm qua, lúc nào em cũng tìm cách để hình dung gương mặt ảnh…Ảnh là nguồn động lực khiến em kiên trì đi chữa trị…Điều thứ hai em muốn thấy là cảnh hoàng hôn nhìn từ trên cầu, khi những tia sáng cuối ngày hắt vào mặt nước…
Bây giờ lại muốn nói về tình yêu của cô trước mặt tôi sao?
Anh em các người thật trơ trẽn.
Nhắc cho cô nhớ, anh ta chính là anh trai, là anh trai của cô đó.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ và ngắm nhìn những chiếc xe chạy vụt qua với ánh mắt cay xè…
Trải qua bao nhiêu sóng gió, điều cuối cùng mình nhận được vẫn chỉ là hai chữ “cô độc”
Thế giới này vì sao lại đáng sợ như thế”
Eric không phải loại người xấu xa như vậy. Dù anh rất khôn ngoan nhưng không bao giờ sử dụng sự khôn ngoan đó để lừa gạt người khác.Trong tình yêu lại càng chân thành và nghiêm túc.
“Ngày 17/03/2011
Đến bây giờ, sự thật về Eric vẫn cứ như một giấc mơ.
Tôi không dám và cũng không muốn tin. Tối hôm qua, trong lúc nỗi uất ức đang trào lên lồng lộn, tôi đã xé sạch những trang nhật ký về anh, những dấu vết của sự ngu ngốc và khờ dại. Sự hiện diện của chúng chỉ làm máu nóng trong tôi sôi sùng sục.
Tình yêu chỉ là thứ làm con người ta mù quáng. Kể từ ngày chị hai mất, trên đời này đã thật sự chẳng còn ai yêu thương tôi nữa. Nhất định, tôi phải bắt các người trả giá.
Võ Anh Kỳ, ông giết cha mẹ và chị gái tôi.
Bây giờ, tôi sẽ bắt ba đứa con còn lại của ông ra đi từng người một…”
“ Ngày 18/03/2011
Hôm nay, Tú Nhi sẽ tháo băng.
Văn Kỳ thì chưa về vì chuyến bay bị hoãn lại vì một số lí do nào đó.
Có vẻ như mong muốn của cô ta sẽ khó lòng thực hiện.
Sau một hồi cố tình trì hoãn, tôi thấy cô gái nhỏ rút trong túi ra một sợi dây chuyền bằng vàng mà mặt mề đay là hình ảnh người anh trai yêu quý đang mỉm cười chào đón.
- Ảnh tặng em hôm sinh nhật – Tú Nhi nhún vai mỉm cười – Có cái này, Văn Kỳ vẫn là người em nhìn thấy trước tiên.
- Đến việc đó cũng không chịu nhường cho người khác – Thế Anh đứng trong góc bỗng bật cười khanh khách – Có cần phải tham lam như thế không?
Nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ ngạc nhiên vì thái độ cay cú tiềm ẩn sau những lời lẽ đó. Nhưng bây giờ,mọi chuyện đã quá rõ ràng để phải bất ngờ như thế.
Võ Anh Kỳ dạy con cũng thật khéo. Cả hai đứa con trai đều đem lòng yêu cô em gái ruột của mình, vì cô ta mà căm ghét và đấu đá lẫn nhau…
……………………………………
Vừa về đến nhà, cô ta đã chạy thẳng vào phòng với vẻ gì đó rất háo hức.
Còn tôi thì chỉ biết đứng ngoài cửa và chờ đợi.
Làm gì trong đó mà bí mật thế?
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy động tĩnh, tôi liền đưa tay gỏ cửa:
- Tú Nhi, cô có cần tôi giúp gì không?
- Không.
- Văn Kỳ sắp về rồi đó.
- Em biết.
Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó, không điều gì thêm ngoại trừ tiếng đàn văng vẳng vọng ra.
- Sao điện thoại em lúc nào cũng khóa? – Eric đang từ xa tiến lại khiến trái tim tôi vừa reo lên mừng rỡ đã âm ỉ rỉ máu
- Vì…bận quá.
Tôi cố tránh ánh mắt anh. Bởi vì tôi biết, chỉ cần nhìn sâu vào ánh mắt ấy, chẳng sớm thì muộn mình cũng ngả vào vòng tay anh mà thôi.
Dồn tôi vào vách tường, Eric khẽ nhướn mày:
- Bận thế này à?
- Anh coi chừng Tú Nhi nhìn thấy – Tôi khó chịu đẩy anh ấy ra
-Chuyện gì xảy ra với em vậy?- Giọng Eric đượm vẻ quan tâm và lo lắng – Nói cho anh biết được không?
Đơn giản là tôi đã không còn tin anh. Tôi muốn anh hãy mau tránh xa tôi, càng xa càng tốt.
Nín lặng nhìn anh, tôi thấy như thể người đàn ông trước mặt có thể đọc được những gì đang xảy ra trong đầu mình.
Rồi đưa tay sờ vào mặt tôi, những ngón tay khẽ run run một cách kỳ lạ:
- Em chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt đó…
Tôi chỉ đang nhìn thẳng vào con người thật của anh. Con người mà bấy lâu anh vẫn đang che giấu.
- Hải Oanh – Tú Nhi bất ngờ mở toang cánh cửa
- Chào cô – Eric lập tức lùi về sau để nhường chỗ cho tôi đi đến trước mặt cô chủ.
- Anh là Eric?
- Cô nhận ra tôi?
- Giọng anh rất đặc biệt. - Tú Nhi gượng mỉm cười trong khi hai mắt đỏ hoe như người vừa mới khóc – Hải Oanh, chị giúp em đem cái này qua phòng Văn Kỳ được không? Cửa không khóa.
Tôi nhận lấy cái hộp đỏ từ tay cô ta rồi đi thẳng xuống căn phòng chỉ cách đó mấy bước chân.
Mình vẫn chưa tìm ra cách để đối mặt với anh ta.
- Chẳng ai hết
- Chiếc xe buýt rơi khỏi đường vào ngày em cùng ba má đi chơi nhân dịp sinh nhật. Tính đến nay là vừa tròn mười bốn năm..
Cô ta sinh ngày 15/3…”
Cô ta sinh ngày 15/3? Sinh nhật của tôi cũng vậy. Thật trùng hợp.
“ – Em muốn người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ là Văn Kỳ…Bao nhiêu năm qua, lúc nào em cũng tìm cách để hình dung gương mặt ảnh…Ảnh là nguồn động lực khiến em kiên trì đi chữa trị…Điều thứ hai em muốn thấy là cảnh hoàng hôn nhìn từ trên cầu, khi những tia sáng cuối ngày hắt vào mặt nước…
Bây giờ lại muốn nói về tình yêu của cô trước mặt tôi sao?
Anh em các người thật trơ trẽn.
Nhắc cho cô nhớ, anh ta chính là anh trai, là anh trai của cô đó.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng quay mặt ra cửa sổ và ngắm nhìn những chiếc xe chạy vụt qua với ánh mắt cay xè…
Trải qua bao nhiêu sóng gió, điều cuối cùng mình nhận được vẫn chỉ là hai chữ “cô độc”
Thế giới này vì sao lại đáng sợ như thế”
Eric không phải loại người xấu xa như vậy. Dù anh rất khôn ngoan nhưng không bao giờ sử dụng sự khôn ngoan đó để lừa gạt người khác.Trong tình yêu lại càng chân thành và nghiêm túc.
“Ngày 17/03/2011
Đến bây giờ, sự thật về Eric vẫn cứ như một giấc mơ.
Tôi không dám và cũng không muốn tin. Tối hôm qua, trong lúc nỗi uất ức đang trào lên lồng lộn, tôi đã xé sạch những trang nhật ký về anh, những dấu vết của sự ngu ngốc và khờ dại. Sự hiện diện của chúng chỉ làm máu nóng trong tôi sôi sùng sục.
Tình yêu chỉ là thứ làm con người ta mù quáng. Kể từ ngày chị hai mất, trên đời này đã thật sự chẳng còn ai yêu thương tôi nữa. Nhất định, tôi phải bắt các người trả giá.
Võ Anh Kỳ, ông giết cha mẹ và chị gái tôi.
Bây giờ, tôi sẽ bắt ba đứa con còn lại của ông ra đi từng người một…”
“ Ngày 18/03/2011
Hôm nay, Tú Nhi sẽ tháo băng.
Văn Kỳ thì chưa về vì chuyến bay bị hoãn lại vì một số lí do nào đó.
Có vẻ như mong muốn của cô ta sẽ khó lòng thực hiện.
Sau một hồi cố tình trì hoãn, tôi thấy cô gái nhỏ rút trong túi ra một sợi dây chuyền bằng vàng mà mặt mề đay là hình ảnh người anh trai yêu quý đang mỉm cười chào đón.
- Ảnh tặng em hôm sinh nhật – Tú Nhi nhún vai mỉm cười – Có cái này, Văn Kỳ vẫn là người em nhìn thấy trước tiên.
- Đến việc đó cũng không chịu nhường cho người khác – Thế Anh đứng trong góc bỗng bật cười khanh khách – Có cần phải tham lam như thế không?
Nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ ngạc nhiên vì thái độ cay cú tiềm ẩn sau những lời lẽ đó. Nhưng bây giờ,mọi chuyện đã quá rõ ràng để phải bất ngờ như thế.
Võ Anh Kỳ dạy con cũng thật khéo. Cả hai đứa con trai đều đem lòng yêu cô em gái ruột của mình, vì cô ta mà căm ghét và đấu đá lẫn nhau…
……………………………………
Vừa về đến nhà, cô ta đã chạy thẳng vào phòng với vẻ gì đó rất háo hức.
Còn tôi thì chỉ biết đứng ngoài cửa và chờ đợi.
Làm gì trong đó mà bí mật thế?
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy động tĩnh, tôi liền đưa tay gỏ cửa:
- Tú Nhi, cô có cần tôi giúp gì không?
- Không.
- Văn Kỳ sắp về rồi đó.
- Em biết.
Cuộc đối thoại chấm dứt ở đó, không điều gì thêm ngoại trừ tiếng đàn văng vẳng vọng ra.
- Sao điện thoại em lúc nào cũng khóa? – Eric đang từ xa tiến lại khiến trái tim tôi vừa reo lên mừng rỡ đã âm ỉ rỉ máu
- Vì…bận quá.
Tôi cố tránh ánh mắt anh. Bởi vì tôi biết, chỉ cần nhìn sâu vào ánh mắt ấy, chẳng sớm thì muộn mình cũng ngả vào vòng tay anh mà thôi.
Dồn tôi vào vách tường, Eric khẽ nhướn mày:
- Bận thế này à?
- Anh coi chừng Tú Nhi nhìn thấy – Tôi khó chịu đẩy anh ấy ra
-Chuyện gì xảy ra với em vậy?- Giọng Eric đượm vẻ quan tâm và lo lắng – Nói cho anh biết được không?
Đơn giản là tôi đã không còn tin anh. Tôi muốn anh hãy mau tránh xa tôi, càng xa càng tốt.
Nín lặng nhìn anh, tôi thấy như thể người đàn ông trước mặt có thể đọc được những gì đang xảy ra trong đầu mình.
Rồi đưa tay sờ vào mặt tôi, những ngón tay khẽ run run một cách kỳ lạ:
- Em chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt đó…
Tôi chỉ đang nhìn thẳng vào con người thật của anh. Con người mà bấy lâu anh vẫn đang che giấu.
- Hải Oanh – Tú Nhi bất ngờ mở toang cánh cửa
- Chào cô – Eric lập tức lùi về sau để nhường chỗ cho tôi đi đến trước mặt cô chủ.
- Anh là Eric?
- Cô nhận ra tôi?
- Giọng anh rất đặc biệt. - Tú Nhi gượng mỉm cười trong khi hai mắt đỏ hoe như người vừa mới khóc – Hải Oanh, chị giúp em đem cái này qua phòng Văn Kỳ được không? Cửa không khóa.
Tôi nhận lấy cái hộp đỏ từ tay cô ta rồi đi thẳng xuống căn phòng chỉ cách đó mấy bước chân.
Mình vẫn chưa tìm ra cách để đối mặt với anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.