Chương 24: ...MẶT NGOÀI CÒN E
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
Như bị từng nốt nhạc lôi cuốn, tôi bắt đầu lẩm nhẩm hát theo từ lúc nào không hay:
- Em vừa khóc vừa nói với anh rằng, truyện cổ tích đều là lừa gạt, anh không thể là hoàng tử của em...
- Nhưng có lẽ em đã không hiểu - Văn Kỳ bất ngờ cất giọng trầm ấm, mắt nhìn Tú Nhi đầy tha thiết -Khi em nói sẽ yêu anh mãi mãi, bầu trời ánh sao của anh như bừng sáng...
Những giai điệu êm ái lúc đầu chợt bùng lên đầy mãnh liệt:
"Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em. Em hãy tin rằng...tin rằng chúng ta sẽ giống như trong chuyện cổ tích, kết thúc mãi là hạnh phúc và niềm vui..."
-Mày làm gì ở đây?
Võ Thế Anh bất ngờ xuất hiện khiến tim tôi như muốn rụng xuống đất.
Vừa thấy mặt mình, hắn đã nhăn nhó.
- Người đâu mà xấu đau xấu đớn! - Thế Anh lắc đầu tặt lưỡi -Tao nhất định phải tìm ra lý do tại sao người ta lại thuê mày.
- Tôi...Tôi xin phép đi làm việc.
- Khoan đã, vừa nãy tao thấy mày thập thò ngoài này - Hắn vừa nói vừa ghé mắt nhìn vào trong - Rình mò gì em gái tao hả?
- Không, tôi đi ngang qua đây, tình cờ nghe thấy tiếng nhạc.
- Mày biết bài hát đó? - Hai mắt hắn ta chợt trở nên sắc lẻm.
- Không, tôi chỉ...
- Hay là mày có tình ý gì với em trai tao?
- Không không...tôi hoàn toàn không có ý đó...
- Thừa nhận đi. Văn Kỳ khôi ngô tuấn tú như thế. Từ nhỏ con gái xếp hàng chạy theo nó cũng chật hết ngôi nhà này - Thế Anh vừa nói vừa dồn tôi vào góc tường - Có phải mày vì nó mà tìm cách chạy chọt vào nhà tao?
- Thì ra là ở đây - Eric bỗng từ đâu tiến về phía chúng tôi - Cô Hồng tìm em đến phát khùng.
Cái giọng ngòng ngọng của anh tự nhiên dễ thương đến lạ.
- Cậu hai, tôi có thể đưa cô Hải Oanh đi được không?
- Tùy ý - Thế Anh liền nhún vai và cho hai tay vào túi.
- Anh biết chọn thời điểm xuất hiện lắm - Tôi khẽ thì thầm khi rảo bước theo chàng khổng lồ bên cạnh.
- Em không biết là tường cũng có mắt sao?- Eric cứ thản nhiên như không - Nhân tiện, việc cô Hồng tìm em là có thật chứ không phải anh bịa đâu.
- Để làm gì?
- Để thăng chức..."
Có lẽ nhờ hai ngày trổ tài nấu nướng nên tài năng của Hải Oanh đã được biết đến. Hai niềm vui đến trong cùng một ngày. Vừa trúng giải độc đắc, vừa được thăng chức. Nếu bỏ qua tất cả thù hận, cuộc đời cô gái này có lẽ sẽ rẽ sang một hướng khác. Và nếu chịu từ bỏ thứ tình cảm không lối thoát với Văn Kỳ thì có lẽ Hải Oanh sẽ phát hiện ra một tình yêu mới đang chờ đợi. Nhưng nếu điều đó xảy ra...Eric liệu có còn là chồng tôi như bây giờ?
Cảm giác buồn nôn buộc tôi phải bỏ dở công việc mà chạy xộc vào nhà tắm. Qua giờ chẳng ăn thứ gì lạ mà sao bụng dạ bất ổn quá. Đã mười giờ trưa. Có lẽ nên tìm thứ gì đó để ăn trước khi tiếp tục theo dõi câu chuyện. Không có Eric ở nhà, tôi chẳng còn lí do gì để phải nấu nướng cho thêm mệt.
"Ngày 06/01/2011
Hôm nay, nhà họ Võ vừa nhận thêm một cô giúp việc để thay tôi làm công việc rửa chén ngày trước. Chị ấy tên Hương, khá xinh đẹp và cũng rất tháo vát. Tôi được chuyển lên làm người nấu chính thức như chú Toàn, cô Lan và cô Thủy. Buổi trưa không phải ngồi lại rửa chén mà được về phòng nghỉ.
Hai giờ hai mươi, tôi có mặt tại gian bếp nhỏ. Lúc đi qua phòng ăn để vào gian sau, tôi nhìn thấy chị Hương đang bối rối cắn môi còn Eric thì gãi đầu nhìn quanh, vẻ khó xử. Nụ cười của anh không biết vì sao lại mang một vẻ đau khổ một cách kỳ lạ.
- Thật tình xin lỗi... - Chị Hương cứ lúng ta lúng túng - Không ai dặn trước là phải...
- Chuyện gì vậy? - Tôi bước tới gần hỏi.
- Anh này hỏi trong bếp có còn cơm dư không?
- Tôi đã chỉ chỗ cho chị rồi mà.
- Nhưng vừa nãy có một người cũng đến hỏi cơm. Tôi tưởng đó là anh chàng đẹp trai mà cô nói.
- Anh chàng đẹp zai? - Eric bật cười, chân khẽ nhìm nhịp
- Thôi được rồi, chị làm việc của mình đi.
Tôi vội vàng quay vào bếp để tránh cái nhìn châm chọc. Giở vội mấy rổ đựng đồ ăn cho buổi chiều, tôi khẽ đưa mắt nhìn Eric đang lẽo đẽo phía sau:
- Đợi một tí.
- Cho anh một cái trứng. Anh thích ăn trứng - Người khổng lồ vui vẻ móc chiếc áo khoác đen lên tủ lạnh.
Tôi ậm ừ rồi lấy ra một cái nồi nhỏ. Lúc chuẩn bị vo gạo thì anh chàng lại xăm xăm đi đến:
- Để anh, để anh....Anh biết làm chuyện này.
Eric hăng hái xăng hai ống tay áo lên rồi thọc bàn tay to lớn của mình vào cái nồi bé xíu.
Tôi để mặc anh với việc nấu cơm còn mình thì chuẩn bị...đổ trứng. Bắc xong nồi cơm lên bếp, Eric lại mon men tới gần:
- Em làm sao để trứng không bị dính?
- Để chảo nóng lâu một chút.
- Tại sao lại cho hành tây vào đó?
- Tăng độ dinh dưỡng thôi.
- Làm thế nào để trứng có vị ngọt?
- Vì có hành tây.
Tôi nổi cáu nhìn anh. Sao lại có người hỏi nhiều như thế?
Anh chàng cứ mỗi lúc một nhích lại gần, mắt quan sát từng cử động của tôi một cách chăm chú.
Trứng chín, tôi đang loay hoay tìm một cái dĩa thì Eric đã chìa ra trước mặt. Thấy nhiêu đó vẫn còn hơi thiếu, tôi quyết định xào thêm cho anh một ít cải.
- Hôm nay có người phục vụ riêng nữa à? - Chú Toàn vừa đến đã nói giọng châm chọc.
- Anh không thấy một công đôi việc sao?- Cô Lan liền thêm vào - Kẻ có đồ ăn, người thêm phụ tá mà.
- Của anh đây - Tôi tìm cách đuổi nhanh anh chàng ra khỏi bếp.
- Em vừa khóc vừa nói với anh rằng, truyện cổ tích đều là lừa gạt, anh không thể là hoàng tử của em...
- Nhưng có lẽ em đã không hiểu - Văn Kỳ bất ngờ cất giọng trầm ấm, mắt nhìn Tú Nhi đầy tha thiết -Khi em nói sẽ yêu anh mãi mãi, bầu trời ánh sao của anh như bừng sáng...
Những giai điệu êm ái lúc đầu chợt bùng lên đầy mãnh liệt:
"Anh nguyện biến thành thiên sứ mà em yêu trong câu chuyện cổ tích, giang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em. Em hãy tin rằng...tin rằng chúng ta sẽ giống như trong chuyện cổ tích, kết thúc mãi là hạnh phúc và niềm vui..."
-Mày làm gì ở đây?
Võ Thế Anh bất ngờ xuất hiện khiến tim tôi như muốn rụng xuống đất.
Vừa thấy mặt mình, hắn đã nhăn nhó.
- Người đâu mà xấu đau xấu đớn! - Thế Anh lắc đầu tặt lưỡi -Tao nhất định phải tìm ra lý do tại sao người ta lại thuê mày.
- Tôi...Tôi xin phép đi làm việc.
- Khoan đã, vừa nãy tao thấy mày thập thò ngoài này - Hắn vừa nói vừa ghé mắt nhìn vào trong - Rình mò gì em gái tao hả?
- Không, tôi đi ngang qua đây, tình cờ nghe thấy tiếng nhạc.
- Mày biết bài hát đó? - Hai mắt hắn ta chợt trở nên sắc lẻm.
- Không, tôi chỉ...
- Hay là mày có tình ý gì với em trai tao?
- Không không...tôi hoàn toàn không có ý đó...
- Thừa nhận đi. Văn Kỳ khôi ngô tuấn tú như thế. Từ nhỏ con gái xếp hàng chạy theo nó cũng chật hết ngôi nhà này - Thế Anh vừa nói vừa dồn tôi vào góc tường - Có phải mày vì nó mà tìm cách chạy chọt vào nhà tao?
- Thì ra là ở đây - Eric bỗng từ đâu tiến về phía chúng tôi - Cô Hồng tìm em đến phát khùng.
Cái giọng ngòng ngọng của anh tự nhiên dễ thương đến lạ.
- Cậu hai, tôi có thể đưa cô Hải Oanh đi được không?
- Tùy ý - Thế Anh liền nhún vai và cho hai tay vào túi.
- Anh biết chọn thời điểm xuất hiện lắm - Tôi khẽ thì thầm khi rảo bước theo chàng khổng lồ bên cạnh.
- Em không biết là tường cũng có mắt sao?- Eric cứ thản nhiên như không - Nhân tiện, việc cô Hồng tìm em là có thật chứ không phải anh bịa đâu.
- Để làm gì?
- Để thăng chức..."
Có lẽ nhờ hai ngày trổ tài nấu nướng nên tài năng của Hải Oanh đã được biết đến. Hai niềm vui đến trong cùng một ngày. Vừa trúng giải độc đắc, vừa được thăng chức. Nếu bỏ qua tất cả thù hận, cuộc đời cô gái này có lẽ sẽ rẽ sang một hướng khác. Và nếu chịu từ bỏ thứ tình cảm không lối thoát với Văn Kỳ thì có lẽ Hải Oanh sẽ phát hiện ra một tình yêu mới đang chờ đợi. Nhưng nếu điều đó xảy ra...Eric liệu có còn là chồng tôi như bây giờ?
Cảm giác buồn nôn buộc tôi phải bỏ dở công việc mà chạy xộc vào nhà tắm. Qua giờ chẳng ăn thứ gì lạ mà sao bụng dạ bất ổn quá. Đã mười giờ trưa. Có lẽ nên tìm thứ gì đó để ăn trước khi tiếp tục theo dõi câu chuyện. Không có Eric ở nhà, tôi chẳng còn lí do gì để phải nấu nướng cho thêm mệt.
"Ngày 06/01/2011
Hôm nay, nhà họ Võ vừa nhận thêm một cô giúp việc để thay tôi làm công việc rửa chén ngày trước. Chị ấy tên Hương, khá xinh đẹp và cũng rất tháo vát. Tôi được chuyển lên làm người nấu chính thức như chú Toàn, cô Lan và cô Thủy. Buổi trưa không phải ngồi lại rửa chén mà được về phòng nghỉ.
Hai giờ hai mươi, tôi có mặt tại gian bếp nhỏ. Lúc đi qua phòng ăn để vào gian sau, tôi nhìn thấy chị Hương đang bối rối cắn môi còn Eric thì gãi đầu nhìn quanh, vẻ khó xử. Nụ cười của anh không biết vì sao lại mang một vẻ đau khổ một cách kỳ lạ.
- Thật tình xin lỗi... - Chị Hương cứ lúng ta lúng túng - Không ai dặn trước là phải...
- Chuyện gì vậy? - Tôi bước tới gần hỏi.
- Anh này hỏi trong bếp có còn cơm dư không?
- Tôi đã chỉ chỗ cho chị rồi mà.
- Nhưng vừa nãy có một người cũng đến hỏi cơm. Tôi tưởng đó là anh chàng đẹp trai mà cô nói.
- Anh chàng đẹp zai? - Eric bật cười, chân khẽ nhìm nhịp
- Thôi được rồi, chị làm việc của mình đi.
Tôi vội vàng quay vào bếp để tránh cái nhìn châm chọc. Giở vội mấy rổ đựng đồ ăn cho buổi chiều, tôi khẽ đưa mắt nhìn Eric đang lẽo đẽo phía sau:
- Đợi một tí.
- Cho anh một cái trứng. Anh thích ăn trứng - Người khổng lồ vui vẻ móc chiếc áo khoác đen lên tủ lạnh.
Tôi ậm ừ rồi lấy ra một cái nồi nhỏ. Lúc chuẩn bị vo gạo thì anh chàng lại xăm xăm đi đến:
- Để anh, để anh....Anh biết làm chuyện này.
Eric hăng hái xăng hai ống tay áo lên rồi thọc bàn tay to lớn của mình vào cái nồi bé xíu.
Tôi để mặc anh với việc nấu cơm còn mình thì chuẩn bị...đổ trứng. Bắc xong nồi cơm lên bếp, Eric lại mon men tới gần:
- Em làm sao để trứng không bị dính?
- Để chảo nóng lâu một chút.
- Tại sao lại cho hành tây vào đó?
- Tăng độ dinh dưỡng thôi.
- Làm thế nào để trứng có vị ngọt?
- Vì có hành tây.
Tôi nổi cáu nhìn anh. Sao lại có người hỏi nhiều như thế?
Anh chàng cứ mỗi lúc một nhích lại gần, mắt quan sát từng cử động của tôi một cách chăm chú.
Trứng chín, tôi đang loay hoay tìm một cái dĩa thì Eric đã chìa ra trước mặt. Thấy nhiêu đó vẫn còn hơi thiếu, tôi quyết định xào thêm cho anh một ít cải.
- Hôm nay có người phục vụ riêng nữa à? - Chú Toàn vừa đến đã nói giọng châm chọc.
- Anh không thấy một công đôi việc sao?- Cô Lan liền thêm vào - Kẻ có đồ ăn, người thêm phụ tá mà.
- Của anh đây - Tôi tìm cách đuổi nhanh anh chàng ra khỏi bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.