Chương 14: THIÊN ĐƯỜNG HAY ĐỊA NGỤC
Phạm Tiểu Vân
28/05/2013
"Ngày 26/12/2010
Hai ngày sau đó, tôi dành dụm được ít tiền để đi xe ôm đến "lâu đài" của gia đình họ Võ. Trên mạng nói, hôm nay họ sẽ tuyển người phụ việc nhà bếp. Dù biết khả năng được nhận là rất thấp, tôi vẫn phải thử vì đây là cơ hội duy nhất để tìm ra chân tướng sự việc.
Đúng sáu giờ ba mươi, hai cánh cửa khổng lồ mới được mở ra, giải thoát tôi khỏi những ánh nhìn soi mói và lời lẽ mỉa mai xen lẫn thương hại. Bức tường đá cao gần ba thước đã khéo léo che giấu sự giàu sang của ông chủ tập đoàn mỹ phẩm danh tiếng.
Tòa nhà trắng được vây quanh bởi những bồn cây cao tới tận thắt lưng và chạy thành từng ô lớn. Trong mỗi ô lại có những đường cong ngang dọc tạo nên nhiều họa tiết sinh động và lối vào ở bốn hướng. Tại mỗi lối lại có hai bức tượng sư tử bằng đá trắng toát. Trên những giàn sắt nhỏ sơn trắng là đám dây nho bò ngang dọc, lủng lẳng chùm quả xanh tím. Tất cả cứ như một mê cung lộng lẫy và hấp dẫn đến lạ kỳ.
Hai bên con đường chính dài cả trăm mét là hàng táo đỏ sai trĩu quả. Phía xa xa, gần những bậc tam cấp bằng đá sáng lấp lánh là một cái hồ lớn có nước phun trắng xóa. Rãi rác trong sân là những người làm vườn đang tỉ mỉ chăm sóc cho từng nhánh cây, ngọn cỏ. Bốn người đàn ông mặc áo đen hướng dẫn chúng tôi rẽ vào lối đi nhỏ bên phải khiến nhiều người không khỏi tiếc nuối.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa ở phòng đợi. Căn phòng lót gạch men trắng và có giấy dán tường màu xanh biển. Mỗi lần chỉ một người được mời bước vào căn phòng sau cánh cửa gỗ. Tuy không phải là chuyện thi cử đặc biệt nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp. Và mỗi lần hồi hộp, nhiệt độ trên cơ thể tôi thường hạ xuống, dễ nhận thấy nhất là hai bàn tay.
- Mời cô Vũ Hải Oanh - Chàng trai đứng ở cửa gọi tên tôi ngay khi cô gái đi trước bước ra.
Tôi biết mọi người đang chú mục vào gương mặt mình. Tôi cũng có thể nghĩ ra vô số điều đang diễn ra trong đầu họ.
Suốt mười mấy năm qua, có lúc nào mình không phải đối mặt với điều đó?
Nhưng tại sao, cảm giác xấu hổ vẫn mãi không thể mất đi được?
Tôi cúi mặt đi thật nhanh về phía cửa rồi đưa tay vặn tay nắm cùng lúc chàng trai đứng cạnh cũng làm điều tương tự. Bối rối, tôi vội rụt tay lại và ngước nhìn anh ta trong một giây ngắn ngủi.
- Xin lỗi.
- Không sao - Anh ta mỉm cười - Chúc may mắn.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, tôi đã thấy mình bị vây quanh bởi bốn bức tường xanh rì, giăng đầy rèm xám. Không khí trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta phát run chẳng bù với sự nóng nực ngoài kia.
- Mời ngồi
Người phụ nữ mập tròn chỉ tay vào cái ghế gỗ trước mặt sau khi trao đổi với cô gái bên cạnh một ánh nhìn kì lạ.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi? - Người gon gái cất giọng êm ái.
- Tôi 20.
- Đã từng đi phụ bếp ở đâu chưa?
- Rồi, tôi có làm ở vài nhà hàng và quán ăn nhỏ.
- Công việc của cô là gì?
- Rửa chén, quét dọn. Đôi khi nấu vài món ăn đơn giản.
Tôi gấp rút chọn sẵn vài món trong đầu để chuẩn bị cho câu hỏi tiếp theo. Nhưng họ đã không quan tâm đến điều đó.
- Có thể làm việc những ngày nào?
- Những ngày nghỉ. Hôm nào phải đi học, tôi chỉ có thể đến đây vào buổi tối.
Dù biết câu trả lời của mình có vẻ như một yêu sách nhưng tôi thật sự không thể vứt bỏ việc học. Nếu cứ trả lời thế này, có khi người ta sẽ nghĩ tôi đến đây để giễu cợt họ.
Phải làm gì đó để họ nhận ra mình hơn hẳn người khác.
- Tôi có thể rửa rất nhiều chén chỉ trong một thời gian ngắn.
- Vậy sao? - Người phụ nữ đan tay vào nhau và mỉm cười thích thú - Cháu còn làm được gì nữa?
- Cháu ơ, cháu còn có thể băm hành tỏi liên tục mà không bị chảy nước mắt. Cháu có thể học cách làm một món ăn mới chỉ sau một lần quan sát. Miễn là có người dạy cháu...
- Thú vị nhỉ...Vậy khi nào cháu có thể bắt đầu đi làm?
- Dạ? - Tôi sững sờ nhìn nụ cười trên mặt hai người ngồi đối diện.
- Ngay ngày mai được không? Nội trong hôm nay, hãy thu xếp hành lý. Tôi sẽ cho người đến đón cô.
- Tôi không thể ở nhà của mình ư?
- Đây là quy định. Chúng tôi có phòng cho mọi nhân viên và tất cả đều miễn phí.
- Vậy còn...tiền lương?
- Tùy theo lượng công việc cô có thể đảm đương mà chúng tôi sẽ đưa ra con số phù hợp. Nhưng chắc chắn không dưới hai triệu một tháng.
- Tôi phải làm những gì để tương xứng với hai triệu đó?
- Việc này phải xem biểu hiện của cô ở nhà bếp như thế nào. Cô Hồng đây sẽ là người chịu trách nhiệm hướng dẫn và giao việc cho cô.
- Có được phép mang theo thú nuôi không?
Cô gái đưa mắt nhìn người phụ nữ rồi trả lời cực kỳ ngắn gọn:
- Không.
Cuộc nói chuyện kết thúc và tôi đã được nhận.
Dễ dàng và nhanh chóng đến khó tin.
Hai ngày sau đó, tôi dành dụm được ít tiền để đi xe ôm đến "lâu đài" của gia đình họ Võ. Trên mạng nói, hôm nay họ sẽ tuyển người phụ việc nhà bếp. Dù biết khả năng được nhận là rất thấp, tôi vẫn phải thử vì đây là cơ hội duy nhất để tìm ra chân tướng sự việc.
Đúng sáu giờ ba mươi, hai cánh cửa khổng lồ mới được mở ra, giải thoát tôi khỏi những ánh nhìn soi mói và lời lẽ mỉa mai xen lẫn thương hại. Bức tường đá cao gần ba thước đã khéo léo che giấu sự giàu sang của ông chủ tập đoàn mỹ phẩm danh tiếng.
Tòa nhà trắng được vây quanh bởi những bồn cây cao tới tận thắt lưng và chạy thành từng ô lớn. Trong mỗi ô lại có những đường cong ngang dọc tạo nên nhiều họa tiết sinh động và lối vào ở bốn hướng. Tại mỗi lối lại có hai bức tượng sư tử bằng đá trắng toát. Trên những giàn sắt nhỏ sơn trắng là đám dây nho bò ngang dọc, lủng lẳng chùm quả xanh tím. Tất cả cứ như một mê cung lộng lẫy và hấp dẫn đến lạ kỳ.
Hai bên con đường chính dài cả trăm mét là hàng táo đỏ sai trĩu quả. Phía xa xa, gần những bậc tam cấp bằng đá sáng lấp lánh là một cái hồ lớn có nước phun trắng xóa. Rãi rác trong sân là những người làm vườn đang tỉ mỉ chăm sóc cho từng nhánh cây, ngọn cỏ. Bốn người đàn ông mặc áo đen hướng dẫn chúng tôi rẽ vào lối đi nhỏ bên phải khiến nhiều người không khỏi tiếc nuối.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa ở phòng đợi. Căn phòng lót gạch men trắng và có giấy dán tường màu xanh biển. Mỗi lần chỉ một người được mời bước vào căn phòng sau cánh cửa gỗ. Tuy không phải là chuyện thi cử đặc biệt nhưng tôi vẫn thấy hồi hộp. Và mỗi lần hồi hộp, nhiệt độ trên cơ thể tôi thường hạ xuống, dễ nhận thấy nhất là hai bàn tay.
- Mời cô Vũ Hải Oanh - Chàng trai đứng ở cửa gọi tên tôi ngay khi cô gái đi trước bước ra.
Tôi biết mọi người đang chú mục vào gương mặt mình. Tôi cũng có thể nghĩ ra vô số điều đang diễn ra trong đầu họ.
Suốt mười mấy năm qua, có lúc nào mình không phải đối mặt với điều đó?
Nhưng tại sao, cảm giác xấu hổ vẫn mãi không thể mất đi được?
Tôi cúi mặt đi thật nhanh về phía cửa rồi đưa tay vặn tay nắm cùng lúc chàng trai đứng cạnh cũng làm điều tương tự. Bối rối, tôi vội rụt tay lại và ngước nhìn anh ta trong một giây ngắn ngủi.
- Xin lỗi.
- Không sao - Anh ta mỉm cười - Chúc may mắn.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng, tôi đã thấy mình bị vây quanh bởi bốn bức tường xanh rì, giăng đầy rèm xám. Không khí trong phòng lạnh đến nỗi khiến người ta phát run chẳng bù với sự nóng nực ngoài kia.
- Mời ngồi
Người phụ nữ mập tròn chỉ tay vào cái ghế gỗ trước mặt sau khi trao đổi với cô gái bên cạnh một ánh nhìn kì lạ.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi? - Người gon gái cất giọng êm ái.
- Tôi 20.
- Đã từng đi phụ bếp ở đâu chưa?
- Rồi, tôi có làm ở vài nhà hàng và quán ăn nhỏ.
- Công việc của cô là gì?
- Rửa chén, quét dọn. Đôi khi nấu vài món ăn đơn giản.
Tôi gấp rút chọn sẵn vài món trong đầu để chuẩn bị cho câu hỏi tiếp theo. Nhưng họ đã không quan tâm đến điều đó.
- Có thể làm việc những ngày nào?
- Những ngày nghỉ. Hôm nào phải đi học, tôi chỉ có thể đến đây vào buổi tối.
Dù biết câu trả lời của mình có vẻ như một yêu sách nhưng tôi thật sự không thể vứt bỏ việc học. Nếu cứ trả lời thế này, có khi người ta sẽ nghĩ tôi đến đây để giễu cợt họ.
Phải làm gì đó để họ nhận ra mình hơn hẳn người khác.
- Tôi có thể rửa rất nhiều chén chỉ trong một thời gian ngắn.
- Vậy sao? - Người phụ nữ đan tay vào nhau và mỉm cười thích thú - Cháu còn làm được gì nữa?
- Cháu ơ, cháu còn có thể băm hành tỏi liên tục mà không bị chảy nước mắt. Cháu có thể học cách làm một món ăn mới chỉ sau một lần quan sát. Miễn là có người dạy cháu...
- Thú vị nhỉ...Vậy khi nào cháu có thể bắt đầu đi làm?
- Dạ? - Tôi sững sờ nhìn nụ cười trên mặt hai người ngồi đối diện.
- Ngay ngày mai được không? Nội trong hôm nay, hãy thu xếp hành lý. Tôi sẽ cho người đến đón cô.
- Tôi không thể ở nhà của mình ư?
- Đây là quy định. Chúng tôi có phòng cho mọi nhân viên và tất cả đều miễn phí.
- Vậy còn...tiền lương?
- Tùy theo lượng công việc cô có thể đảm đương mà chúng tôi sẽ đưa ra con số phù hợp. Nhưng chắc chắn không dưới hai triệu một tháng.
- Tôi phải làm những gì để tương xứng với hai triệu đó?
- Việc này phải xem biểu hiện của cô ở nhà bếp như thế nào. Cô Hồng đây sẽ là người chịu trách nhiệm hướng dẫn và giao việc cho cô.
- Có được phép mang theo thú nuôi không?
Cô gái đưa mắt nhìn người phụ nữ rồi trả lời cực kỳ ngắn gọn:
- Không.
Cuộc nói chuyện kết thúc và tôi đã được nhận.
Dễ dàng và nhanh chóng đến khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.