Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 24: Dùng Quy Tắc Ngầm

Mật Vũ Điềm Ngôn

06/01/2023

Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường

Do not reup

Gió đêm từ từ thổi qua, đứng ở ngoài cửa xe Ninh Khang, tóc có chút rối.

Ninh Khang đưa Dịch Huyên về nhà đã là 10 rưỡi tối.

"Ngủ sớm một chút, sáng mai 10h anh đón em". Ninh Khang nói.

"Đón em ư? Đi đâu vậy?'

"Hẹn hò."

Dịch Huyên cười đến không khép được miệng, "Được a, anh đừng đến muộn."

Nói xong cô liền quay người đi vào nhà nhưng nhanh chóng đã bị anh kéo lại.

"Làm sao vậy? Nhớ em đúng không?' Dịch Huyên cười tủm tỉm hỏi.

Ninh Khang nghiêm trang mà nói "Đúng vậy, có thể đem em đóng gói về nhà không?"

"Anh đừng tưởng bở nhé." Dịch Huyên kiêu ngạo nâng đầu.

Ninh Khang đem cô kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn môi cô "Ngày mai đừng trang điểm."

"Không đẹp sao?' Dịch Huyên cảm thấy hôm nay mình khá xinh đẹp, nhưng trang điểm như vậy, nghĩ đến bạn trai mình không thích, cô có chút mất mát.

"Em không thấy là em đẹp đến độ anh không thể khống chế sao?" Ninh Khang trầm giọng "Nhưng trang điểm lên thì không tiện lắm."

"Thật là..." Dịch Huyên liếc anh, rồi dặn dò anh lên đường cẩn thận.

Vừa lúc mở cửa thì đã bị hình ảnh phía trước làm cho hết cả hồn.

Diệp Tiểu Hà đang nằm trên mặt đất, Dịch Hải Lập thì đang tập hít đất, lúc cô mở cửa đi vào, Dịch Hải Lập chính là đang đi xuống và đặt một nụ hôn nồng cháy trên môi Diệp Tiểu Hà.

Cô cũng đến cạn lời với trình độ ngược cẩu của ba mẹ mình.

Cô đã từng nghe rất nhiều cặp 30 40 tuổi liền bước vào tình yêu vô tính, không phải không yêu nhau, nhưng là công việc, sinh hoạt, con cái cùng nhiều áp lực khác đè nén nên dần mất đi sự ân ái vốn có.

Nhưng cha mẹ cô lại không hề giống bình thường, dù trước giờ luôn bị ngược cẩu, những tưởng rằng lên đại học ít về nhà sẽ đỡ thấy bận lòng, nhưng cuối cùng thì vẫn bị tọng vào họng.

Dịch Huyên không biết nói gì hơn "Hai người làm gì vậy hả, có làm gì thì về phòng làm đi chứ, con gái của hai người cũng không có da mặt dày đến thế đâu."

Dịch Hải Lập ngượng ngùng đứng dậy, ông cũng đỏ mặt "Vợ ơi chúng ta về phòng thôi."

Diệp Tiểu Hà một bên duỗi tay ôm lấy Dịch Hải Lập, một bên tự nhiên nói với Dịch Huyên "Mẹ cứ nghĩ đêm nay con không về."

"Không về nhà thì con đi đâu?"

"Đương nhiên là đến nhà Ninh Khang rồi."

"..."

Dịch Huyên tưởng rằng mình chính là không phải con đẻ của Diệp Tiểu Hà, hoặc chính là bà muốn rũ bỏ trách nhiệm, muốn đem cô tống ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.

Bị cha mẹ ghét bỏ như vậy, ngày hôm sau cô liền đi tìm bạn trai an ủi.

Buổi sáng đi xem phim thì quá sớm, công viên lại quá nắng, Ninh Khang lái xe vòng vòng, cuối cùng đưa cô đi chợ hải sản rồi về chung cư bày ra một bữa tiệc thịnh soạn.

Anh mua cho cô một đôi dép Peppa Pig hường phấn đáng yêu để ở trước cửa, tiến vào phòng bếp một cách hiên ngang.



Dịch Huyên chủ động giúp đỡ, nhưng Ninh Khang lại cự tuyệt "Tay sẽ bị dính mùi cá, em ra ngoài xem TV hoặc nghịch điện thoại đi."

Cô lại không thích thế, trực tiếp đứng cạnh anh, nhưng quả thật nhìn con cua ở trong nồi lại không biết làm sao.

Cô liền cười giả lả "Ahihi, em không làm càn đâu, anh dạy em đi."

Anh bất đắc dĩ cười, sau đó đi đến phía sau cô, ôm cô vào ngực trực tiếp chỉ bảo.

"Trước tiên đem rượu trắng ra cho anh." Âm thanh của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến, làm lỗ tai Dịch Huyên nóng lên, cô sau đó nghe theo lời hướng dẫn cua anh, đỏ rượu vào trong nồi.

"Anh muốn chuốc say chúng nó sao?" đây là lần đầu Dịch Huyên xử lí cua, cô không hiểu gì hết nhưng thấy cũng ổn.

"Ùm, vừa tẩy đi mùi tanh vừa làm tụi nó say bí tỉ, đợi lát nữa muốn rửa sạch thì tụi nó cũng không tung chưởng được nữa." Ninh Khang chính đáng nói.

Dịch Huyên nhìn đám cua vẫn đang giương nanh múa vuốt, hỏi "Chúng nó khi nào mới say vậy? Chúng ta vẫn còn phải chờ sao?"

"Phải đợi một lúc lâu nữa." Nói xong, Ninh Khang bỗng dưng xoay người cô lịa, một tay nâng cổ cô, một tay nâng eo cô, sau đó nhìn từ trên cao xuống "Chúng ta làm gì đó tốt đẹp để giết thời gian đi."

Không đợi cô phản ứng lại, anh đã nhanh chóng hôn môi cô.

Chờ đến lúc cô không thở được nữa mới buông cô ra, sau đó như không có gì mà bắt đầu kì cọ con cua.

Dịch Huyên thở hồng hộc đứng một bên, thấy anh thong dong như vậy liền có chút tức giận "Ninh Khang, có phải anh quen rất nhiều cô ở Mỹ không?"

Ninh Khang hơi đen mặt "Dịch Huyên, em lại nói hươu nói vượn rồi, em là người bạn gái đầu tiên cũng là người bạn gái cuối cùng của anh."

Dịch Huyên bị làm cho tan chảy rồi, nhưng trên mặt vẫn còn nghiêm "Không được, nếu như không luyện tập nhiều sao anh có thể hôn một cách trôi chảy như thế được."

Ninh Khang cuối cùng cũng giãn mày, cong miệng "Anh rất vui khi em yêu thích kĩ thuật hôn của anh, nhưng anh bảo đảm với em rằng, em là người đầu tiên của anh, người đầu tiên anh yêu, người đầu tiên anh hôn, cũng sẽ là người đầu tiên anh làm 'chuyện ấy' cùng."

Anh càng nói càng ái muội, làm cho cô tim đập chân run.

Thôi thì cô là tài xế thực tập, không thể đi so với những người như Ninh Khang được, cô sợ đợi thêm chút nữa chỉ có hại, vì thế ngoan ngoãn ở phòng khách xem TV.

Một giờ sau, Ninh Khang đem cua ướp, tôm muối cùng cháo bào ngư từ trong phòng bếp đi ra.

"Em ăn cháo trước đi, ăn chậm một chút, hơi nóng đó." Ninh Khang đem chén cháo cho cô.

Nhìn thật hấp dẫn a, vì thế dù biết là nóng nhưng cô vẫn nóng vội, cuối cùng để lại một câu "A.. nóng quá."

Ninh Khang đang bóc tôm cho cô, thấy thế liền dừng ngay công việc xem cô "Em thật là, sao có thể vì miếng ăn mà suýt nữa mất mạng vậy."

"Em đói quá mà." Dịch Huyên bị phỏng đến đỏ miệng, bộ dáng này thật làm cho anh mềm lòng.

"Ukm, để anh hôn một chút liền không đau nữa."

Vừa dứt lời, anh liền hôn cô, nhẹ nhàng trấn an.

Cô ăn thực sự rất vui vẻ, bỏng thì có bạn trai hôn, hơn nữa còn không phải dùng tay, từ bóc tôm lột cua đều là anh làm cho.

"Sao anh cái gì cũng có vậy." Haiz cái người này thật hoàn hảo. Cô cũng thật may mắn gặp được anh a.

Ngày hôm sau, 8h50 Dịch Huyên liền tới NK, quầy tiếp tân đem cô đến bộ phận nhân sự xử lí thủ tục.

Hôm nay cùng cô nhậm chức còn có 3 người khác đều là nghiên cứu sinh hoặc tiến sĩ ở Lan Công, một người là Vương Triều, một người tên Mã Hán, người còn lại là Trương Long.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long sao? Cô nén cười, "Nếu có thêm một Triệu Hổ là đủ tứ đại thị vệ rồi."

*Chú thích: bốn người này là "Tứ đại danh bộ" bảo vệ Bao Thanh Thiên.

Ba người bị Dịch Huyên chọc cười rồi.



"Chị dâu, cô hài hước như vậy, Ninh giáo sư khó trách thâm tình thế." Vương Triều nói.

Mã Hán cũng tiếp lời "Cô không biết đâu, lúc đi du lịch quan hệ hữu nghị, không ít nữ sinh nhìn cô đến rớt cả tròng mắt ra đó."

Dịch Huyên đối với bọn họ không có gì ấn tượng, nhưng bọn họ lại có ấn tượng với Dịch Huyên.

"Xin lỗi, hôm đó tôi không nhớ được nhiều người." Dịch Huyên ngượng ngùng nói.

"Không sao đâu, rốt cuộc ngày đó cô ở cùng Ninh giáo sư thì cũng rất bình thường, mọi người đều đến để tìm đối tượng mà."

"Đúng đúng đúng, chị dâu ngại cũng dễ hiểu."

....

Ba người cứ chị dâu chị dâu, cô cũng không biết nói thế nào. Nghĩ rằng thôi thì mọi người cùng nói chuyện xã giao mở màn, cứ thuận gió đẩy thuyền thôi.

NK là nơi quy tụ toàn đàn ông, tuy rằng có chút tịch mịch, nhưng cũng đỡ hơn là drama công sở.

Chỉ chốc lát là cô đã tham quan và chảo hỏi xong.

Dạo qua một vòng, ba người kia đều đi tìm cấp trên của mình, cô cũng vậy.

"Cô về sau ở phòng ngay cạnh tổng giám đốc, chìa khóa cho cô đây." Nhân sự nói rồi lại dặn dò "Ninh tổng hiện giờ đang ở phòng thí nghiệm, cô đi tìm anh ấy đi."

"Cảm ơn." Dịch Huyên nhận chìa khóa rồi từ kí ức mà đi tìm phòng thí nghiệm của Ninh Khang.

Cô gõ cửa phòng, có chút khẩn trương.

"Vào đi." Bên trong truyền đến tiếng anh, cô theo lời đi vào.

Phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, bên trong bày đủ loại thiết bị, Ninh Khang đứng ở trước một cái thiết bị nghiên cứu.

Anh không để ý tới cô, chỉ toàn lực chú ý vào máy móc, toàn bộ quá trình đều an tĩnh.

Điều này khiến Dịch Huyên không biết phải làm sao, thế là cung kính hỏi "Ninh giáo sư, em cần làm gì vậy."

Ninh Khang bỏ việc trong tay, nghiêng đầu nhìn cô, rồi cuối cùng đem cô ôm vào ngực mình.

"Anh..." Không đợi cô nói gì, anh đã cúi đầu hôn lên.

Một phút sau, Ninh Khang mới rời khỏi môi cô, bắt đầu bố trí nhiệm vụ "Em căn cứ vào thời gian, lực đỏ, xúc cảm viết một phần báo cáo cho anh."

Dịch Huyên trợn tròn mắt, Ninh Khang nhướng mày hỏi "Khó khăn hả."

Dịch Huyên thẹn thùng gật đầu "Vừa nãy ngắn quá, làm lại một lần được không?"

Ninh Khang lần thứ hai hôn môi cô, "Chậm rãi cảm thụ, lần này mười phút... Hôn lưỡi kiểu Pháp."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Nhất Nhất: Papa, các tỷ tỷ trong bình luận đều nói, nếu như sinh em gái papa nhất định sẽ rất thân thân em ấy. Papa mama sinh em gái cho bé đi!

Ninh giáo sư: Không được, papa phải đem mama trở thành bé gái nhỏ, không đủ tinh lực nuôi em nữa.

Nhất Nhất: Nếu như không đủ tinh lực thì sao còn sinh bé vậy.

Ninh giáo sư: Papa đủ a, papa nuôi bé thành bé ngoan độc lập mà.

Nhất Nhất:...

Cái chương này ngọt quá đi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook