Tôi Bẻ Cong Nam Chính Truyện Quyền Mưu
Chương 10: Chậm một bước
Lãm Sơ Cuồng
22/11/2023
Tiểu Thái tử ngẩn người một lúc mới hồi phục tinh thần, bèn ngồi xuống bế đứa trẻ lên.
Trong lòng hắn tự nhủ rằng, phải cố giữ phong phạm uy nghi của một Thái tử. Nhưng khóe môi lại không chịu nằm im.
Đứa bé dường như còn vui vẻ hơn cả hắn, cười khúc khích không thôi, âm thanh non nớt trong trẻo, trong đôi mắt sáng trong chứa đựng tình cảm chân thành tha thiết đơn thuần.
Khách khứa thấy tiểu Thái tử ngồi xuống thì cũng tỉnh táo lại.
"Đúng là tiểu công tử, ha ha ha!"
"Thẩm đại nhân thật là có phúc, tiểu công tử sau này ắt vô cùng thông tuệ."
Bốn phương tám hướng vang lên vô số từ ngữ tán dương, ai ai cũng tranh nhau nói.
Lão Quốc công, lão phu nhân: "..."
Hai người vẫn đang cười, nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Trong lòng ông chua chát không thôi.
Có con cháu nhà ai mới biết nói mà câu đầu tiên lại gọi người dưng không? Ông còn chưa được nghe đứa cháu nào gọi ông nội đây này!
Thẩm Quốc công chẳng cảm thấy có vấn đề gì, còn hùa theo mọi người khen ngợi.
Vẻ mặt khi nhìn đứa con vợ cả này cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Còn biết nói sớm hơn cả Thẩm Nghiên, xem chừng là một đứa bé rất thông minh đây. Ngày sau ắt hẳn sẽ không làm mất mặt nhà họ Thẩm.
Đám đông ồn ào xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến Thẩm Hòa. Cậu còn bận chăm chỉ ôm đùi đây.
Cậu dựa vào lòng Thái tử, hí hửng kêu: "Ca ca!"
Hihi, nam chính, được gọi là ca ca nghe có thích không hả?
Chắc là lâng lâng lắm rồi ấy chứ.
Trong một năm ngắn ngùi này, tiểu Thái tử trưởng thành rất nhanh, ngày càng giỏi giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc lên mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hầu như lúc nào cũng trông điềm tĩnh như người lớn.
Nhưng hiển nhiên là khả năng che giấu của hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao nhất.
Thích Chuyết Uẩn ôm chặt đứa bé mềm như bông, không nhịn được mà nhéo khuôn mặt mềm mềm trắng nõn: "Ừm, Hòa Hòa ngoan, thông minh quá, đã biết gọi ca ca rồi cơ."
Hắn bế đứa bé đứng dậy, ngoảnh sang nhìn Trung Hồng, khóe môi nhếch lên nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Trung Hồng, đệ ấy vừa gọi ta là ca ca, ngươi có nghe không, đây là câu nói đầu tiên của đệ ấy đó."
Trung Hồng cũng rất biết cách nịnh hót tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử nghe hắn nói thì càng thêm sung sướng, tay đỡ mông bé xốc xốc lên. Sau đó hôn cái chóc lên mặt bé.
Tiểu Thái tử hôn xong mới sửng sốt, vành tai đỏ lên.
Hắn bỗng thấy ngại ngùng, bèn hắng giọng nói: "Được rồi, mời các vị quay lại sảnh dùng tiệc đi."
Hắn rất muốn bế Thẩm Hòa đi về luôn, ở đây đông người quá rồi.
Nhưng ánh mắt trông ngóng của lão Quốc công cứ bám theo hắn không rời, thật ra là đang nhìn đứa bé trong tay hắn mới đúng. Thích Chuyết Uẩn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao lão Quốc công cũng là người thân ruột thịt thật lòng yêu thương cậu, hôm nay lại là thôi nôi, nán lại thêm một chút cũng là phải lẽ.
Hắn bèn bé đứa bé đến một chỗ yên tĩnh hơn.
Lão Quốc công và phu nhân cũng bỏ mặc khách khứa, chỉ dặn dò Thẩm Quốc công ở lại đãi khách cẩn thận. Hai ông bà đi theo sau lưng tiểu Thái tử, nhìn đứa bé dựa đầu vào vai tiểu Thái tử, cố gắng dụ bé: "Tiểu Hòa ngoan, gọi ông nội đi."
Thẩm Hòa chỉ cười hi hi giả ngu.
Cậu dụi đầu vào cổ tiểu Thái tử, tạm thời từ chối yêu cầu tha thiết của ông bà nội.
Hôm nay là sự kiện ôm đùi quan trọng, phải đối xử đặc biệt với nam chính. Nên tạm thời không thể gọi người khác được nha.
Chờ qua mấy tháng nữa, cậu nhất định sẽ biểu diễn khua môi múa mép cho mà xem, đến lúc đó mọi người sẽ biết cái gì gọi là kinh thế kỳ tài, thần đồng một tuổi miệng lưỡi lanh lợi cỡ nào.
Hì hì, cười đến mức dính cả nước miếng lên cổ tiểu Thái tử.
Thích Chuyết Uẩn bế Thẩm Hòa ngồi xuống, cũng không tức giận, chỉ đưa tay chắn lại, nhẹ giọng nói: "Trung Hồng, chảy nước miếng rồi."
Trung Hồng nhìn thấy không khỏi buồn cười, vội vàng lau khô giúp hắn.
Thích Chuyết Uẩn cúi đầu lau miệng cho Thẩm Hòa.
Thẩm Hòa vào vai em bé đã được một năm, mặt cùng dày hơn tường thành rồi, thấy nước miếng mình dính đầy cổ Thích Chuyết Uẩn cũng không đỏ mặt. Cậu lại không khống chế được bản thân rồi.
Lão Quốc công và phu nhân trông bộ dáng vui vẻ của tiểu Thái tử, cảm thấy dường như hắn không có ý định nhường cháu cho ông bà ôm. Ông bà đành phải đứng một bên dỗ đứa bé ngồi trong lòng tiểu Thái tử: "Tiểu Hòa, con gọi ông nội bà nội đi, ông bà cho con ăn bánh nhé."
Lão phu nhân lấy ra một miếng điểm tâm lắc lắc trước mặt Thẩm Hòa. Là bánh hạt dẻ mà dạo này bé thich nhất!
Cậu cảm nhận được nước miếng lại bắt đầu trào lên rồi, im lặng dựa vào lòng ngực tiểu Thái tử kêu "A a~!". Lại huơ huơ hai cái tay mũm mĩm, khoe ra hàm răng nhỏ mới nhú, cười vô cùng đáng yêu với ý đồ lừa dối cho qua cửa.
Trái tim lão phu nhân mềm nhũn, nét cười trên mặt tăng thêm gấp bội, vô cùng hiền hòa.
Suýt chút nữa là dao động rồi.
Cũng may bà vẫn còn tỉnh táo, tiếp tục dụ dỗ Thẩm Hòa học nói: "Bà nội, nào, bà~ nội~"
Thẩm Hòa chỉ rướn cổ lên, duỗi tay, miệng cũng rất phối hợp: "A~ a~"
Bà cũng thật là, tuy rằng cậu là em bé giả, nhưng có thể học nói mấy chữ trong thời gian ngắn như vậy cũng đã rất cố gắng rồi. Vậy nên hôm nay chỉ có thể cố đến đây thôi.
Lão phu nhân thở dài, chua xót nghĩ thầm, nếu đứa bé này được nuôi dưỡng bên người họ từ đầu thì không chừng hôm nay từ đầu tiên của bé con đã là gọi ông bà rồi.
Bà định đưa cái bánh cho bé thì thấy tiểu Thái tử cũng đưa tay, lẳng lặng thả một cái bánh hạt dẻ khác vào tay cho bé.
Đứa bé vui vẻ nhận lấy, lại dựa vào ngực tiểu Thái tử, thân hình nhỏ nhắn tròn vo hí hửng lắc lư, có bấy nhiên vui vẻ bộc lộ hết bấy nhiêu.
Lão phu nhân, lão Quốc công: "..." Lại chậm một bước!
Bọn họ ở lại phủ Quốc công đến khi mặt trời lặn. Tiểu Thái tử cả ngày hôm nay chẳng làm gì ngoài trông trẻ.
Thẩm Hòa còn rất thích thú chơi cùng Thẩm Nghiên một lúc lâu.
Tiểu Thái tử có vẻ không mấy hài lòng, hắn không muốn cho Thẩm Hòa và đứa con trưởng Thẩm Nghiên này ở gần nhau chút nào.
Thẩm Hòa nghĩ có lẽ là do vụ việc Trịnh di nương lần trước.
Thẩm Hòa nhéo cặp má bánh bao của Thẩm Nghiên, bóp cho sướng tay xong thì tung tăng quay về bên cạnh nam chính, chụt một cái lên mặt hắn.
Nam chính đừng có nhỏ mọn vậy chứ. Lần trước là Trịnh di nương kiếm chuyện, chứ bánh bao Thẩm Nghiên bập bẹ cũng không thành tiếng thì có lỗi gì chứ?
Thích Chuyết Uẩn bị đứa bé kéo ngồi xổm trên hành lang, được hôn xong vẫn còn ngơ ngác sờ lên bên má còn dính nước miếng của mình.
Đứa bé hôn người ta xong thì chạy, lại tiếp tục chơi với nhóc con trưởng nhà họ Thẩm kia.
Hai củ cải lớn ngồi cạnh nhau bên bồn hoa, giao tiếp bằng cách lọng ngọng "A~" này "A" nọ qua lại với nhau, người khác không hiểu được chúng đang nói gì.
Thích Chuyết Uẩn vuốt má, khóe miệng nhoẻn lên, cảm thấy ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ.
Trời trong gió mát.
Khác hẳn với đêm mưa sa gió giật năm ngoái.
Tương lai ắt hẳn sẽ còn tươi sáng hơn.
Buổi tối trở về Đông cung, Thẩm Hòa mệt lả người, vừa lên xe ngựa đã lăn ra ngủ rồi.
Trên đường đi từ Đông cung thì ngủ trong lòng tiểu Thái tử, trên đường về Đông cung cũng ngủ trong lòng tiểu Thái tử.
Cánh tay tiểu Thái tử bị đứa bé làm tê rần, nhưng không nỡ để cho Trung Hồng bế.
Hắn nhẹ giọng nói: "Trung Hồng, đệ ấy có phải là do mẫu hậu ban cho ta không?"
Trung Hồng không khỏi đau lòng: "Nương nương trên trời có linh, đương nhiên là mong điện hạ được vui vẻ. Tuy Thẩm phu nhân không may gặp họa, nhưng tiểu công tử vẫn bình yên, có lẽ thật sự là do nương nương phù hộ vì điện hạ đó."
Thích Chuyết Uẩn biết Trung Hồng chỉ hùa theo an ủi hắn thôi. Mẫu hậu hắn làm sao có thể che chở được Thẩm Hòa chứ.
Nhưng giờ hắn lại âm thầm hi vọng, nếu mẫu hậu thật sự có linh, thì hãy che chở cho Thẩm Hòa giúp hắn đi, cho đứa bé cùng chung hoạn nạn, sau này có thể cùng hắn lớn lên, gọi hắn là Thái tử ca ca này.
Thích Chuyết Uẩn vuốt mái tóc mềm mại của bé, nhỏ giọng nói: "Hòa Hòa mau lớn lên nhé."
Hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.
Trong lòng hắn tự nhủ rằng, phải cố giữ phong phạm uy nghi của một Thái tử. Nhưng khóe môi lại không chịu nằm im.
Đứa bé dường như còn vui vẻ hơn cả hắn, cười khúc khích không thôi, âm thanh non nớt trong trẻo, trong đôi mắt sáng trong chứa đựng tình cảm chân thành tha thiết đơn thuần.
Khách khứa thấy tiểu Thái tử ngồi xuống thì cũng tỉnh táo lại.
"Đúng là tiểu công tử, ha ha ha!"
"Thẩm đại nhân thật là có phúc, tiểu công tử sau này ắt vô cùng thông tuệ."
Bốn phương tám hướng vang lên vô số từ ngữ tán dương, ai ai cũng tranh nhau nói.
Lão Quốc công, lão phu nhân: "..."
Hai người vẫn đang cười, nhưng nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Trong lòng ông chua chát không thôi.
Có con cháu nhà ai mới biết nói mà câu đầu tiên lại gọi người dưng không? Ông còn chưa được nghe đứa cháu nào gọi ông nội đây này!
Thẩm Quốc công chẳng cảm thấy có vấn đề gì, còn hùa theo mọi người khen ngợi.
Vẻ mặt khi nhìn đứa con vợ cả này cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Còn biết nói sớm hơn cả Thẩm Nghiên, xem chừng là một đứa bé rất thông minh đây. Ngày sau ắt hẳn sẽ không làm mất mặt nhà họ Thẩm.
Đám đông ồn ào xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến Thẩm Hòa. Cậu còn bận chăm chỉ ôm đùi đây.
Cậu dựa vào lòng Thái tử, hí hửng kêu: "Ca ca!"
Hihi, nam chính, được gọi là ca ca nghe có thích không hả?
Chắc là lâng lâng lắm rồi ấy chứ.
Trong một năm ngắn ngùi này, tiểu Thái tử trưởng thành rất nhanh, ngày càng giỏi giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc lên mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn hầu như lúc nào cũng trông điềm tĩnh như người lớn.
Nhưng hiển nhiên là khả năng che giấu của hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao nhất.
Thích Chuyết Uẩn ôm chặt đứa bé mềm như bông, không nhịn được mà nhéo khuôn mặt mềm mềm trắng nõn: "Ừm, Hòa Hòa ngoan, thông minh quá, đã biết gọi ca ca rồi cơ."
Hắn bế đứa bé đứng dậy, ngoảnh sang nhìn Trung Hồng, khóe môi nhếch lên nhưng giọng nói vẫn điềm đạm: "Trung Hồng, đệ ấy vừa gọi ta là ca ca, ngươi có nghe không, đây là câu nói đầu tiên của đệ ấy đó."
Trung Hồng cũng rất biết cách nịnh hót tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử nghe hắn nói thì càng thêm sung sướng, tay đỡ mông bé xốc xốc lên. Sau đó hôn cái chóc lên mặt bé.
Tiểu Thái tử hôn xong mới sửng sốt, vành tai đỏ lên.
Hắn bỗng thấy ngại ngùng, bèn hắng giọng nói: "Được rồi, mời các vị quay lại sảnh dùng tiệc đi."
Hắn rất muốn bế Thẩm Hòa đi về luôn, ở đây đông người quá rồi.
Nhưng ánh mắt trông ngóng của lão Quốc công cứ bám theo hắn không rời, thật ra là đang nhìn đứa bé trong tay hắn mới đúng. Thích Chuyết Uẩn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao lão Quốc công cũng là người thân ruột thịt thật lòng yêu thương cậu, hôm nay lại là thôi nôi, nán lại thêm một chút cũng là phải lẽ.
Hắn bèn bé đứa bé đến một chỗ yên tĩnh hơn.
Lão Quốc công và phu nhân cũng bỏ mặc khách khứa, chỉ dặn dò Thẩm Quốc công ở lại đãi khách cẩn thận. Hai ông bà đi theo sau lưng tiểu Thái tử, nhìn đứa bé dựa đầu vào vai tiểu Thái tử, cố gắng dụ bé: "Tiểu Hòa ngoan, gọi ông nội đi."
Thẩm Hòa chỉ cười hi hi giả ngu.
Cậu dụi đầu vào cổ tiểu Thái tử, tạm thời từ chối yêu cầu tha thiết của ông bà nội.
Hôm nay là sự kiện ôm đùi quan trọng, phải đối xử đặc biệt với nam chính. Nên tạm thời không thể gọi người khác được nha.
Chờ qua mấy tháng nữa, cậu nhất định sẽ biểu diễn khua môi múa mép cho mà xem, đến lúc đó mọi người sẽ biết cái gì gọi là kinh thế kỳ tài, thần đồng một tuổi miệng lưỡi lanh lợi cỡ nào.
Hì hì, cười đến mức dính cả nước miếng lên cổ tiểu Thái tử.
Thích Chuyết Uẩn bế Thẩm Hòa ngồi xuống, cũng không tức giận, chỉ đưa tay chắn lại, nhẹ giọng nói: "Trung Hồng, chảy nước miếng rồi."
Trung Hồng nhìn thấy không khỏi buồn cười, vội vàng lau khô giúp hắn.
Thích Chuyết Uẩn cúi đầu lau miệng cho Thẩm Hòa.
Thẩm Hòa vào vai em bé đã được một năm, mặt cùng dày hơn tường thành rồi, thấy nước miếng mình dính đầy cổ Thích Chuyết Uẩn cũng không đỏ mặt. Cậu lại không khống chế được bản thân rồi.
Lão Quốc công và phu nhân trông bộ dáng vui vẻ của tiểu Thái tử, cảm thấy dường như hắn không có ý định nhường cháu cho ông bà ôm. Ông bà đành phải đứng một bên dỗ đứa bé ngồi trong lòng tiểu Thái tử: "Tiểu Hòa, con gọi ông nội bà nội đi, ông bà cho con ăn bánh nhé."
Lão phu nhân lấy ra một miếng điểm tâm lắc lắc trước mặt Thẩm Hòa. Là bánh hạt dẻ mà dạo này bé thich nhất!
Cậu cảm nhận được nước miếng lại bắt đầu trào lên rồi, im lặng dựa vào lòng ngực tiểu Thái tử kêu "A a~!". Lại huơ huơ hai cái tay mũm mĩm, khoe ra hàm răng nhỏ mới nhú, cười vô cùng đáng yêu với ý đồ lừa dối cho qua cửa.
Trái tim lão phu nhân mềm nhũn, nét cười trên mặt tăng thêm gấp bội, vô cùng hiền hòa.
Suýt chút nữa là dao động rồi.
Cũng may bà vẫn còn tỉnh táo, tiếp tục dụ dỗ Thẩm Hòa học nói: "Bà nội, nào, bà~ nội~"
Thẩm Hòa chỉ rướn cổ lên, duỗi tay, miệng cũng rất phối hợp: "A~ a~"
Bà cũng thật là, tuy rằng cậu là em bé giả, nhưng có thể học nói mấy chữ trong thời gian ngắn như vậy cũng đã rất cố gắng rồi. Vậy nên hôm nay chỉ có thể cố đến đây thôi.
Lão phu nhân thở dài, chua xót nghĩ thầm, nếu đứa bé này được nuôi dưỡng bên người họ từ đầu thì không chừng hôm nay từ đầu tiên của bé con đã là gọi ông bà rồi.
Bà định đưa cái bánh cho bé thì thấy tiểu Thái tử cũng đưa tay, lẳng lặng thả một cái bánh hạt dẻ khác vào tay cho bé.
Đứa bé vui vẻ nhận lấy, lại dựa vào ngực tiểu Thái tử, thân hình nhỏ nhắn tròn vo hí hửng lắc lư, có bấy nhiên vui vẻ bộc lộ hết bấy nhiêu.
Lão phu nhân, lão Quốc công: "..." Lại chậm một bước!
Bọn họ ở lại phủ Quốc công đến khi mặt trời lặn. Tiểu Thái tử cả ngày hôm nay chẳng làm gì ngoài trông trẻ.
Thẩm Hòa còn rất thích thú chơi cùng Thẩm Nghiên một lúc lâu.
Tiểu Thái tử có vẻ không mấy hài lòng, hắn không muốn cho Thẩm Hòa và đứa con trưởng Thẩm Nghiên này ở gần nhau chút nào.
Thẩm Hòa nghĩ có lẽ là do vụ việc Trịnh di nương lần trước.
Thẩm Hòa nhéo cặp má bánh bao của Thẩm Nghiên, bóp cho sướng tay xong thì tung tăng quay về bên cạnh nam chính, chụt một cái lên mặt hắn.
Nam chính đừng có nhỏ mọn vậy chứ. Lần trước là Trịnh di nương kiếm chuyện, chứ bánh bao Thẩm Nghiên bập bẹ cũng không thành tiếng thì có lỗi gì chứ?
Thích Chuyết Uẩn bị đứa bé kéo ngồi xổm trên hành lang, được hôn xong vẫn còn ngơ ngác sờ lên bên má còn dính nước miếng của mình.
Đứa bé hôn người ta xong thì chạy, lại tiếp tục chơi với nhóc con trưởng nhà họ Thẩm kia.
Hai củ cải lớn ngồi cạnh nhau bên bồn hoa, giao tiếp bằng cách lọng ngọng "A~" này "A" nọ qua lại với nhau, người khác không hiểu được chúng đang nói gì.
Thích Chuyết Uẩn vuốt má, khóe miệng nhoẻn lên, cảm thấy ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ.
Trời trong gió mát.
Khác hẳn với đêm mưa sa gió giật năm ngoái.
Tương lai ắt hẳn sẽ còn tươi sáng hơn.
Buổi tối trở về Đông cung, Thẩm Hòa mệt lả người, vừa lên xe ngựa đã lăn ra ngủ rồi.
Trên đường đi từ Đông cung thì ngủ trong lòng tiểu Thái tử, trên đường về Đông cung cũng ngủ trong lòng tiểu Thái tử.
Cánh tay tiểu Thái tử bị đứa bé làm tê rần, nhưng không nỡ để cho Trung Hồng bế.
Hắn nhẹ giọng nói: "Trung Hồng, đệ ấy có phải là do mẫu hậu ban cho ta không?"
Trung Hồng không khỏi đau lòng: "Nương nương trên trời có linh, đương nhiên là mong điện hạ được vui vẻ. Tuy Thẩm phu nhân không may gặp họa, nhưng tiểu công tử vẫn bình yên, có lẽ thật sự là do nương nương phù hộ vì điện hạ đó."
Thích Chuyết Uẩn biết Trung Hồng chỉ hùa theo an ủi hắn thôi. Mẫu hậu hắn làm sao có thể che chở được Thẩm Hòa chứ.
Nhưng giờ hắn lại âm thầm hi vọng, nếu mẫu hậu thật sự có linh, thì hãy che chở cho Thẩm Hòa giúp hắn đi, cho đứa bé cùng chung hoạn nạn, sau này có thể cùng hắn lớn lên, gọi hắn là Thái tử ca ca này.
Thích Chuyết Uẩn vuốt mái tóc mềm mại của bé, nhỏ giọng nói: "Hòa Hòa mau lớn lên nhé."
Hắn cũng muốn lớn lên thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.