Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
Chương 17
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
03/04/2023
25.
Cha tôi không thoát được.
Ông ta vào trại tạm giam chịu giáo dục.
"Con nói với cảnh sát có ích lợi gì?" Mẹ tôi thở dài, "Nhốt vài ngày, thả ra, rồi cha con lại đánh hai mẹ con thê thảm hơn."
Lần đầu tiên tôi nhận ra một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ tôi vậy mà cũng có lúc yếu đuối như thế.
Bà ấy nói không sai, trước khi ly hôn, cha tôi đánh đập rất kinh khủng, sau khi hai người họ ly hôn chúng tôi vẫn không thoát khỏi bóng tối ấy.
Mỗi lần đều là chúng tôi báo cảnh sát, sau đó cha tôi bị nhốt lại trong thời gian ngắn, rất nhanh lại được thả ra, uống rượu xong lại tiếp tục đến đánh người.
Chúng tôi đã chuyển nhà vài lần mà ông ta vẫn có thể tìm thấy địa chỉ.
"Vu Hoan Hoan, con học giỏi, thi lên đại học là được rồi." Mẹ tôi luôn gửi gắm hy vọng vào việc tôi thi lên đại học.
"Con thi đậu đại học, cha có chết không?"
Mẹ tôi giật mình.
"Con chọn một ngôi trường mới, càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về nữa."
"Thế mẹ phải làm sao?"
Mẹ không trả lời tôi, bà khó khăn trở về phòng tự mình bôi thuốc.
Tôi lại lấy quyển nhật ký ra, nước mắt thấm nhòe từng con chữ: "Tại sao cha vẫn chưa chết?"
_________________
Một tuần nữa trôi qua.
Hiệu trưởng được cấp cứu kịp thời, không bị sao cả.
Chương Thiêm hoàn toàn không nói chuyện với Chương Ngọc nữa.
Sự kiêu ngạo của Chương Ngọc không còn ai che chở, cô ta tát người khác hai bạt tai, người khác cũng dám tát lại cô ta một cái.
"Anh, có đứa con gái lớp 3 kia đánh em." Cô ta khóc lóc chạy tới mách lẻo.
"Tao biết mày à?" Chương Thiêm không kiên nhẫn đẩy cô ta.
"Chương Thiêm, anh đừng quên, khi còn bé anh nợ em một mạng." Chương Ngọc hung tợn uy hiếp cậu ta.
"Mày giỏi thì lấy lại cái mạng này đi?"
Tôi nghe bọn họ nói chuyện mà sửng sốt.
"Lúc nó năm tuổi tôi dắt nó ra công viên chơi xong bỏ quên nó, nó bị người lạ bắt cóc, một năm sau mới tìm thấy, sau đó tính cách nó thay đổi, đanh đá hung dữ. Cha tôi nói đấy là lỗi của tôi nên từ bây giờ tôi phải gánh trách nhiệm. Tôi phải bảo vệ con bé."
Chương Thiêm nói đến đây, hốc mắt có chút đỏ, "Xin lỗi em, Hoan Hoan."
"Vì sao phải xin lỗi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Tôi cười trả lời cậu ta.
Những thứ em gái cậu ta làm với tôi không phải một câu xin lỗi là có thể hóa giải.
Kẻ bắt nạt xin lỗi, tôi phải tha thứ?
Xin lỗi, tôi không làm được.
Cha tôi không thoát được.
Ông ta vào trại tạm giam chịu giáo dục.
"Con nói với cảnh sát có ích lợi gì?" Mẹ tôi thở dài, "Nhốt vài ngày, thả ra, rồi cha con lại đánh hai mẹ con thê thảm hơn."
Lần đầu tiên tôi nhận ra một người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ tôi vậy mà cũng có lúc yếu đuối như thế.
Bà ấy nói không sai, trước khi ly hôn, cha tôi đánh đập rất kinh khủng, sau khi hai người họ ly hôn chúng tôi vẫn không thoát khỏi bóng tối ấy.
Mỗi lần đều là chúng tôi báo cảnh sát, sau đó cha tôi bị nhốt lại trong thời gian ngắn, rất nhanh lại được thả ra, uống rượu xong lại tiếp tục đến đánh người.
Chúng tôi đã chuyển nhà vài lần mà ông ta vẫn có thể tìm thấy địa chỉ.
"Vu Hoan Hoan, con học giỏi, thi lên đại học là được rồi." Mẹ tôi luôn gửi gắm hy vọng vào việc tôi thi lên đại học.
"Con thi đậu đại học, cha có chết không?"
Mẹ tôi giật mình.
"Con chọn một ngôi trường mới, càng xa càng tốt, đừng bao giờ trở về nữa."
"Thế mẹ phải làm sao?"
Mẹ không trả lời tôi, bà khó khăn trở về phòng tự mình bôi thuốc.
Tôi lại lấy quyển nhật ký ra, nước mắt thấm nhòe từng con chữ: "Tại sao cha vẫn chưa chết?"
_________________
Một tuần nữa trôi qua.
Hiệu trưởng được cấp cứu kịp thời, không bị sao cả.
Chương Thiêm hoàn toàn không nói chuyện với Chương Ngọc nữa.
Sự kiêu ngạo của Chương Ngọc không còn ai che chở, cô ta tát người khác hai bạt tai, người khác cũng dám tát lại cô ta một cái.
"Anh, có đứa con gái lớp 3 kia đánh em." Cô ta khóc lóc chạy tới mách lẻo.
"Tao biết mày à?" Chương Thiêm không kiên nhẫn đẩy cô ta.
"Chương Thiêm, anh đừng quên, khi còn bé anh nợ em một mạng." Chương Ngọc hung tợn uy hiếp cậu ta.
"Mày giỏi thì lấy lại cái mạng này đi?"
Tôi nghe bọn họ nói chuyện mà sửng sốt.
"Lúc nó năm tuổi tôi dắt nó ra công viên chơi xong bỏ quên nó, nó bị người lạ bắt cóc, một năm sau mới tìm thấy, sau đó tính cách nó thay đổi, đanh đá hung dữ. Cha tôi nói đấy là lỗi của tôi nên từ bây giờ tôi phải gánh trách nhiệm. Tôi phải bảo vệ con bé."
Chương Thiêm nói đến đây, hốc mắt có chút đỏ, "Xin lỗi em, Hoan Hoan."
"Vì sao phải xin lỗi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Tôi cười trả lời cậu ta.
Những thứ em gái cậu ta làm với tôi không phải một câu xin lỗi là có thể hóa giải.
Kẻ bắt nạt xin lỗi, tôi phải tha thứ?
Xin lỗi, tôi không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.