Chương 12: Một Tiếng Bằng Một Điều Kiện
Yên Tử
03/11/2017
Giờ học hôm nay sao thấy lớp căng thẳng thế nhỉ? Mấy đứa con gái cứ ngắm nghía ra cửa sổ sang khối 12 rồi tự cười một mình như điên, mà chính
xác hơn là tụi nó đang nhìn sang lớp 12A1.
Cũng may là hết giờ học chứ nếu không tôi điên lên với đám con gái này quá, tôi thu dọn sách vở bỏ vào ba lô thì Gia Huy bước đến kéo tay tôi.
"Yến, sáng nay cậu bị phạt phải không? Xin lỗi cậu, tại tớ mà cậu đi trễ."
Nhìn cái vẻ mặt có lỗi của Gia Huy làm tôi bật cười sặc sụa, lỗi phải gì chứ!
"Có phải tại cậu đâu, thôi hết giờ rồi, về thôi."
Gia Huy gật đầu rồi cùng tôi đi xuống lầu. Vừa bước xuống sân đã thấy một đám người từ khối 10, 11 đến cả khối 12 cũng kéo nhau lũ lượt chạy ra cổng trường như yêu quái tới không bằng, tôi vốn dĩ tò mò nên cũng chen qua xem thử, Dương Chí Phong đứng giữa đán người bu quanh mà mặt đen thui, đưa tay vò đầu bức tóc, liên tục bấm điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh Phong, nhận quà của em đi mà."
"Idol ơi nhận quà của em đi."
"Idol..."
"....."
Tôi nhăn mặt, tặng quà thôi mà còn phải năng nỉ nữa à? Cái tên kiêu ngạo đó đến nhìn cũng chã thèm nhìn.
Chi bằng các người hãy tặng quà đó cho tôi đi!!!
"Kít....."
Một tràng tiếng thắng xe đỗ lại ở trước cổng trường, trên chiếc Audi màu đỏ bước xuống một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, nhanh chóng đi về phía Dương Chí Phong giải tán đám đông.
"Cậu chủ, xe đã đến rồi."
Dương Chí Phong như chết đuối vớt được phao, liền xoay người nói với ông ta:
"Xử lí hết đống đồ này đi."
Tôi nghe xong trề môi luồn qua đám người kia đi ra cổng, mà khoan đã, Gia Huy đâu rồi ấy nhỉ?
"Gia Huy, Gia...."
Chưa kêu xong thì tôi đã bị "tóm" gọn và bị ai đó quăng lên xe, tôi còn chưa kịp mở mắt để nhìn chuyện gì đang xảy ra thì người bên cạnh đã nhanh tay thắt dây an toàn cho tôi.
"Ngồi yên."
Dương Chí Phong đặt ngón trỏ lên môi tôi, quay đầu ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Xe đi được một lúc thì Dương Chí Phong mới mở miệng.
"Quà của tôi đâu?"
"Hả?" Tôi mở to mắt nhìn cái tên đẹp trai khùng điên trước mặt đang xoè tay ra giống như mấy đứa con nít đang xin kẹo.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, vậy quà của tôi đâu?"
Tôi khoanh tay trước ngực, mím môi: "Không có!"
Dương Chí Phong khẽ nhíu mày, khoé miệng lại nhếch lên:
"Thôi được, hôm nay tôi có thể mua hết thời gian của em không? Hoàng Yến!"
Tôi xém sặc bởi nước bọt của mình, gì đây, hắn ta bị nhiễm ngôn tình à, sao tôi thấy cái tình tiết này rất giống mệnh lệnh của cấp trên a.
"Tôi còn phải học bài Lí, làm bài Toán, chép bài Văn, soạn bài Sử, còn có..."
"Hoàng Yến!"
Vẻ mặt của ai đó đen sì như đít nồi!
Tôi cười ha hả, nhìn mặt Dương Chí Phong khiến tôi liên tưởng đến mặt của Tôn Ngộ Không ấy nhỉ.
Tôi ôm bụng, cố nói với hắn: "Ha...ha... Anh muốn... Đưa tôi đi... Đâu... Haha"
"Về nhà tôi."
Éc!!!
Về nhà hắn ta à? Không phải chứ!
Tôi đảo mắt làm bộ suy nghĩ, nhưng thật ra trong đầu chẳng có gì, mà sao tôi lại phải đi theo cái tên chết bằm này nhỉ?
Chưa để tôi đồng ý thì cái thằng cha tài xế đã rẽ đường, đích thị đây là đường về nhà Dương Chí Phong.
"Này... Này. Tôi chưa có nói là về nhà anh."
Dương Chí Phong nhàn nhã bắt chéo chân, ngã lưng ra sau ghế, bấm bấm điện thoại.
"Một tiếng bằng một điều kiện của em, được chứ?"
Một tiếng bằng một điều kiện à. Ừm...cũng được đấy.
Dương Chí Phong, tốt nhất là anh giữ lời, nếu không thì đừng có trách hê hê.
Cũng may là hết giờ học chứ nếu không tôi điên lên với đám con gái này quá, tôi thu dọn sách vở bỏ vào ba lô thì Gia Huy bước đến kéo tay tôi.
"Yến, sáng nay cậu bị phạt phải không? Xin lỗi cậu, tại tớ mà cậu đi trễ."
Nhìn cái vẻ mặt có lỗi của Gia Huy làm tôi bật cười sặc sụa, lỗi phải gì chứ!
"Có phải tại cậu đâu, thôi hết giờ rồi, về thôi."
Gia Huy gật đầu rồi cùng tôi đi xuống lầu. Vừa bước xuống sân đã thấy một đám người từ khối 10, 11 đến cả khối 12 cũng kéo nhau lũ lượt chạy ra cổng trường như yêu quái tới không bằng, tôi vốn dĩ tò mò nên cũng chen qua xem thử, Dương Chí Phong đứng giữa đán người bu quanh mà mặt đen thui, đưa tay vò đầu bức tóc, liên tục bấm điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh Phong, nhận quà của em đi mà."
"Idol ơi nhận quà của em đi."
"Idol..."
"....."
Tôi nhăn mặt, tặng quà thôi mà còn phải năng nỉ nữa à? Cái tên kiêu ngạo đó đến nhìn cũng chã thèm nhìn.
Chi bằng các người hãy tặng quà đó cho tôi đi!!!
"Kít....."
Một tràng tiếng thắng xe đỗ lại ở trước cổng trường, trên chiếc Audi màu đỏ bước xuống một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, nhanh chóng đi về phía Dương Chí Phong giải tán đám đông.
"Cậu chủ, xe đã đến rồi."
Dương Chí Phong như chết đuối vớt được phao, liền xoay người nói với ông ta:
"Xử lí hết đống đồ này đi."
Tôi nghe xong trề môi luồn qua đám người kia đi ra cổng, mà khoan đã, Gia Huy đâu rồi ấy nhỉ?
"Gia Huy, Gia...."
Chưa kêu xong thì tôi đã bị "tóm" gọn và bị ai đó quăng lên xe, tôi còn chưa kịp mở mắt để nhìn chuyện gì đang xảy ra thì người bên cạnh đã nhanh tay thắt dây an toàn cho tôi.
"Ngồi yên."
Dương Chí Phong đặt ngón trỏ lên môi tôi, quay đầu ra hiệu cho tài xế khởi động xe.
Xe đi được một lúc thì Dương Chí Phong mới mở miệng.
"Quà của tôi đâu?"
"Hả?" Tôi mở to mắt nhìn cái tên đẹp trai khùng điên trước mặt đang xoè tay ra giống như mấy đứa con nít đang xin kẹo.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, vậy quà của tôi đâu?"
Tôi khoanh tay trước ngực, mím môi: "Không có!"
Dương Chí Phong khẽ nhíu mày, khoé miệng lại nhếch lên:
"Thôi được, hôm nay tôi có thể mua hết thời gian của em không? Hoàng Yến!"
Tôi xém sặc bởi nước bọt của mình, gì đây, hắn ta bị nhiễm ngôn tình à, sao tôi thấy cái tình tiết này rất giống mệnh lệnh của cấp trên a.
"Tôi còn phải học bài Lí, làm bài Toán, chép bài Văn, soạn bài Sử, còn có..."
"Hoàng Yến!"
Vẻ mặt của ai đó đen sì như đít nồi!
Tôi cười ha hả, nhìn mặt Dương Chí Phong khiến tôi liên tưởng đến mặt của Tôn Ngộ Không ấy nhỉ.
Tôi ôm bụng, cố nói với hắn: "Ha...ha... Anh muốn... Đưa tôi đi... Đâu... Haha"
"Về nhà tôi."
Éc!!!
Về nhà hắn ta à? Không phải chứ!
Tôi đảo mắt làm bộ suy nghĩ, nhưng thật ra trong đầu chẳng có gì, mà sao tôi lại phải đi theo cái tên chết bằm này nhỉ?
Chưa để tôi đồng ý thì cái thằng cha tài xế đã rẽ đường, đích thị đây là đường về nhà Dương Chí Phong.
"Này... Này. Tôi chưa có nói là về nhà anh."
Dương Chí Phong nhàn nhã bắt chéo chân, ngã lưng ra sau ghế, bấm bấm điện thoại.
"Một tiếng bằng một điều kiện của em, được chứ?"
Một tiếng bằng một điều kiện à. Ừm...cũng được đấy.
Dương Chí Phong, tốt nhất là anh giữ lời, nếu không thì đừng có trách hê hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.