Chương 3: Quan hệ
Thải Vân Quy
27/05/2021
Âm thanh đó, như có như không mà mang theo chút cưng chiều.
Nhưng trong lúc này đầu óc của Tô Chiêm như dính lại vào nhau căn bản không nghe được điều gì cả, nồng độ tin tức tố càng ngày càng cao càng gần với kỳ động dục đã hoàn toàn chiếm lấy ý thức cùng cơ thể của cậu, cậu vô ý thức mà cọ cọ vào cánh tay Văn Mặc, trong cổ họng liền phát ra thứ âm thanh không rõ.
Tóc của Tô Chiêm ngắn sượt qua lòng bàn tay của Văn Mặc, như là một động vật nhỏ nào đó đang làm nũng, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn chà đạp, giày vò.
Tay của Văn Mặc cố chống cự lại bám lấy vai của Tô Chiêm, trong thanh âm không mang theo chất giọng băng lãnh thường ngày, chất giọng khàn khàn không nghĩ ra được là có ý gì, mang theo chất giọng trầm thấp, nói bên tai Tô Chiêm: "Chịu đựng một chút."
"Cái gì --" Tô Chiêm theo bản năng mà hỏi vặn lại, nhưng một câu còn chưa nói hết, cậu liền cảm giác được có một cái gì đó đâm vào phía sau tuyến thể yếu ớt của cậu, cậu không nhịn được "A --" một tiếng.
Tin tức tố mùi gỗ thơm ngát truyền vào cơ thể Tô Chiêm, cậu không nhịn được cả cơ thể đều mềm nhũn, vô lực dựa vào Mặc Văn tay chống lên thân cột đình*.
(Ở chap trước tớ có ghi là chòi nghỉ mát giờ phiền các cậu tớ đổi lại thành đình nghỉ nhé:>)
Tin tức tố của alpha nôn nóng vuốt ve khắp thân thể cậu, làm cho cậu cảm thấy đặc biệt yêu thích chảy khắp các tế bào, cậu cô ý thức mà lẩm bẩm gì đó.
Thời gian trôi qua rất lâu, tuyến thể yếu ớt của Tô Chiêm vẫn bị hắn cắn, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, cảm giác thư thái kia rất nhanh thôi sẽ rời đi.
Thời điểm Văn Mặc rời răng, không biết là vô tình hay cố ý đôi môi liền lướt qua tuyến thể của Tô Chiêm, sau gáy Tô Chiêm tê tê, không nhịn được liền co dúm lại.
Gió nhẹ thổi lướt qua, trong không khí mùi tin tức tố nồng nặc dần tan biến.
Tin tức tố của Tô Chiêm đã dần ổn định lại, cũng đã lấy lại được lý trí, lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Sắc mặt cậu liền biến đổi lúc thì chuyển thành màu trắng, lúc lại thành màu xanh, lúc thì lại là màu đỏ, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Văn Mặc như thế nào.
Cậu đã biến thành omega, lại còn bị chính kẻ thù của mình ký hiệu tạm thời.
Cậu vô cùng chán ghét Văn Mặc, dung mạo của Văn Mặc so với cậu đúng là cao hơn, học giỏi hơn cậu, gia cảnh nhà hắn có liền mấy con phố, cướp đi tất cả danh tiếng của hắn cũng sẽ chỉ là con số không, thời điểm một Văn Mặc Hắn luôn thích đi sau lưng có khi còn đùa cậu vài câu, tóm lại mà nói trông thật lòng như vậy nhưng tất cả chỉ là giả thôi.
Hơn nữa hôm nay cậu vừa mới phát hiện được, cậu thích Cố Tuân nhưng Cố Tuân cùng với Văn Mặc quan hệ của hai người họ cũng rất tốt, điều này làm cho cậu đối với Văn Mặc là một lòng thù địch đạt tới cực điểm.
Nhưng bây giờ lòng cậu tràn đầy thù địch như một quả kinh khí cầu lập tức bị từ ký hiệu tạm thời đâm thủng, xì hơi.
Tô Chiêm cậu không phải là không biết tốt xấu, khi tỉnh táo hồi tưởng lại chuyện này, hình như Văn Mặc còn giúp cậu, nếu như không có Văn Mặc thì đoán chừng cậu đã vô ý thức mà tiến vào thời kỳ động dục, điều này làm cho cái suy nghĩ cứng ngắc của cậu về Văn Mặc được loại bỏ.
Cậu cúi đầu ủ rũ ngồi, hít thở thật lâu mới có dũng khí ngước nhìn lên Văn Mặc.
"Cái kia......"? Cậu không được tự nhiên mở miệng, nưng quanh co cả nửa ngày trời cũng không tài nào biết mình nên nói cái gì.
Văn Mặc đứng bên cạnh cậu, mí mắt trùng xuống, ngón tay thon dài đặt trên ống tay áo của đồng phục học sinh chỉnh sửa lại, dường như thờ ơ hỏi: "Tôi giúp cậu, cậu không biết nói cảm ơn sao?"
Tô Chiêm: "......"
Có người đứng trước mặt cậu, người kia lại vừa mới ký hiệu tạm thời cho cậu, tóm lại là như muốn đè đầu cưỡi cổ cậu, sau đó còn thái độ như muốn ăn đòn nói cậu phải cảm ơn......
Tô Chiêm chỉ muốn làm cho hắn quay 360 độ mà nổ tung luôn.
Nói cảm ơn, tại sao cậu lại không nói lên lời hả trời ơi!
Nhưng từ phương diện nào đó mà nói, Văn Mặc chính xác là đã giúp cậu, tuy rằng loại phương pháp giúp đỡ này làm cậu muốn đánh người.
Cậu cắn chặt răng, âm thanh đay nghiến từ kẽ răng phát ra: "Cậu muốn tôi nói cảm ơn?"
"Ừ." Văn Mặc đáp, không nhanh không chậm nói: "Không cần quá cảm kích đâu."
Tô Chiêm tức không chịu được, cười lạnh, hất hàm lên: "A, coi như là đối với chính nghĩa công đã cảm ơn rồi. Nếu như đổi lại là omega làm ký hiệu tạm thời cho alpha chính nghĩa công đấy, tôi sẽ nói cảm ơn."
Động tác trên tay Văn Mặc liền ngưng lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tô Chiêm hất cằm ra vẻ kiêu ngạo, hắn bình tĩnh hỏi: "Tại sao cậu lại muốn đi?"
"Cái gì mà tôi muốn rời đi?" Tô Chiêm không phản ứng lại, nhìn Văn Mặc bằng ánh mắt kỳ dị: "Cậu bị thiểu năng chí tuệ sao, đương nhiên là tới lúc tôi phải rời đi rồi a."
Thanh âm của Văn mặc trong thoáng chốc liền trùng xuống, nghe không ra tâm trạng gì: "Bây giờ trên người cậu đều là mùi tin tức tố, người cậu như vậy cậu vẫn nhất định muốn đi?"
Biểu tình trên mặt Tô Chiêm ngưng đọng lại, khẽ nguyền rủa một tiếng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Phương Thập Thu đi mua hộ món đồ.
Ánh mắt Văn Mặc cố ý nhìn khung chat đang đảo qua đảo lại trên điện thoại Tô Chiêm một chút, nhàn nhạt nhắc nhở: "Thứ cậu muốn, chỉ có người có giới tính AO mới có thể mua thôi."
"Còn có." Văn Mặc nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là buổi chiều là thời gian trên lớp của tiết 4, bạn học của cậu hẳn sẽ không bỏ tiết trên lớp mà lại trên đường đi lên mang đồ cho cậu."
Tô chiêm mở điện thoại xem giờ, quả nhiên thấy hiện tại đã là thời gian lên lớp của tiết 4 đã được 5 phút rồi.
Tiết 4 là tiết toán học của Lý lão đầu, vừa mới bắt đầu không đi được vậy thì thôi, nếu như lên vào lúc tiết học đang được một nửa, xem ra là đã thách thức quyền uy của Lý lão đầu, sẽ bị nghe giáo dục rồi viết kiểm điểm công thêm việc mời ba mẹ lên trường nữa.
Vào thời điểm năm ngoái, Lý lão đầu còn đuổi theo hai học sinh trên đường trốn học, cứng rắn nhanh chóng đuổi theo hai tên nam sinh trốn học qua mấy tầng lầu.
Bởi vậy, lớp bọn cậu hiện tại không ai dám khiêu khích Lý lão đầu đầy uy quyền.
Đệt!
Tự nhiên lại đụng phải tiết của Lý lão đầu.
Cậu cầm điện thoại di động, đặc biệt buồn bực, muốn gọi cho bạn cùng phòng là Cận Minh lỗi để báo tin tức, nhưng lại chợt nhớ, Cận Minh Lỗi cũng là alpha, dưới tình huống này gọi đối phương đến có vẻ không ổn lắm.
Văn Mặc đứng ở một bên, nhàn nhạt nhắc nhở cậu: "Còn có ba mươi lăm phút nữa sẽ đổ chuông, lúc ấy sẽ có không ít bạn học đến phía sau núi này học thuộc."
Tô Chiêm mím môi, nhớ tới cái đình nhỏ này cũng có thời điểm nóng nảy(?).
Ngón tay cậu không ngừng xoa nắn điện thoại, bên cạnh cậu bây giờ ngoài Văn Mặc ở ngoài cũng không có người nào khác, với lại Văn Mặc còn vừa giúp cậu, dường như lựa chọn tốt nhất cho tình cảnh bây giờ là xin Văn Mặc giúp cậu một lần cuối.
Nhưng nếu để cậu cứ như vậy hướng về phía kẻ thù cũ cúi đầu, cậu nghĩ như thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, thật giống như có một thứ gì đó đang chặn ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được, phá lệ không hề thuận theo.
Cậu nhìn Văn Mặc, nơi đầu lưỡi đánh chuyển vài cái, rốt cuộc cũng khó chịu nói: "Giúp tôi mua chút thuốc ức chế với thuốc chặn ngùi hương."
Văn Mặc đứng ở một bên ung dung thong thả hỏi: "Tại sao tôi phải giúp cậu?"
"Cậu --" Tô Chiêm trừng mắt nhìn Văn Mặc, trong khoảng thời gian ngắn đó nói không nên lời.
Văn Mặc cúi đầu, khóe mắt Tô Chiêm hiện ra vệt đỏ, đôi môi màu hồng phấn mang theo một chút ướt át, rất mềm, cậu trợn to mắt từng Văn Mặc cả người đều toát ra dáng vẻ đáng thương.
Văn mặt hạ mí mắt khẽ cười: "Quên đi."
Tô Chiêm không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"
"Không có gì." Văn Mặc thoải mái nói: "Cậu chờ ở đây."
"Tôi, chúng ta --" Lời nói của Tô chiêm còn chưa dứt, Văn Mặc liền đi học theo phía đường mòn của rừng xuống núi.
Tô Chiêm ngồi ở trong đình suy nghĩ chốc lát, Cậu cảm thấy Văn Mặc có nói ý đó thì nhất định sẽ giúp cậu, nhưng cậu không thể xác định, chỉ có thể ngồi một mình trong đình nhỏ bất an chờ.
Cậu cảm thấy đã qua một lúc lâu Văn Mặc vừa mới bước về, không nhịn được hỏi: "Cậu sao lại chậm chạp như vậy?" Hắn cảm thấy qua đã lâu ngửi mực mới vừa về, không nhịn được hỏi: "Ngươi làm sao chậm như vậy?"
Văn Mặc đưa chiếc túi đang cầm trong tay cho cậu, không nhanh không chậm đi về phía trước: "Tôi trên phương diện nào cũng đều rất chậm, kéo rất dài."
Tô Chiêm:......!!!
Câu nói này của hắn dường như còn mang theo một hàm nghĩa khác, cực kỳ giống với câu nói lúc Văn Mặc gây rối với cậu.
Nhưng có tốt xấu như nào vẫn mang theo thuốc ức chế cùng thuốc ngăn cản mùi cho cậu, cậu xem đồ Văn Mặc mang đến nhịn một chút để không phát hỏa.
Cậu lấy ra thuốc giấu mùi*, hướng về phía trước mặt xịt lên toàn thân cũng không ít, tự ngửi ngửi không thấy mình còn vương lại mùi hương hoa kia mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy cái túi trong tay đối diện Văn Mặc nói: "Cảm ơn cậu, hết bao nhiêu, tôi chuyển qua chỗ cậu, sẽ tính luôn phí cậu đi mua hộ tôi luôn."
Mí mắt Văn Mặc cụp xuống, bình tĩnh nói: "Không cần, một chút tiền này tôi không thiếu."
Hắn vừa nói vừa hướng đường nhỏ trong rừng đi đến, chuẩn bị đi xuống núi.
Tô Chiêm nhìn đồng hồ đoán chắc tiết 4 cũng sẽ nhanh tan thôi, hay là cùng Văn Mặc đi xuống, vừa chạy đến chỗ Văn Mặc vừa nói: "Chuyện này không phải là thiếu tiền hay không mà đây chính là nguyên tắc cơ bản của tôi, chúng ta lại không có quan hệ đặc biệt gì, không thể để cho cậu chịu hộ tôi số tiền này được."
"Ừ." Văn Mặc biểu hiện như cậu làm thế nào cũng được: "Không những là quan hệ đặc biệt, chính là tôi lúc nãy cho cậu một cái ký hiệu tạm thời."
Câu nói này chạm phải vảy ngược của Tô Chiêm, cậu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Văn Mặc.
Văn Mặc đi lên cùng đi song song với cậu, lúc này cũng vừa vằn quay đầu sang nhìn cậu, lúc này cậu chợt phát hiện coi ngươi của Văn Mặc phá lệ mà tối tăm, như một màu đen làm cho bầu trời biến thành phông nền cũng âm u không kém. .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Cậu sững sờ, cảm thấy tóc phía sau gáy như bị dựng hết lên.
Văn Mặc dời đi ánh mắt, bước chân nhanh hơn một chút, đi lên phía trước Tô Chiêm, không nói thêm điều gì nữa.
**
Tô Chiêm mang theo túi đựng thuốc ức chế cùng thuốc giấu mùi trở lại phòng học, đem theo một tâm tình phức tạp.
Có trời mới biết vừa qua mấy tiếng trước cậu vừa mới cần thuốc ức chế cùng thuốc giấu mùi đến lớp học lấy lòng Cố Tuân, mấy tiếng sau liền đến phiên cậu tự dùng hai thứ đồ này rồi.
Khó mà giải thích được đây được gọi là báo ứng.
Phương Thập Thu đang thu dọn sách vở, lúc nhìn thấy Tô Chiêm tiến vào lớp, liền thuận miệng hỏi: "Ban nãy là tiết toán cậu đã trốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả, chỉ muốn yên tinh một mình." Cậu đem sách vở cho vào balo, cảm thấy chuyện này làm cho cậu quá đau đầu rồi."
Ba cậu là alpha, mẹ cậu là beta, dù có nghĩ như thế nào đi nữa cũng sẽ không nghĩ lại sinh ra được một omega, đại khái cậu vẫn hải đối mặt với gia đình về vấn đề này.
**
Tô Chiêm ngồi xuống tự học ở ký túc xá cũng là thời điểm là Cận Minh Lỗi đã trở về, đang trong phòng thay quần áo.
Ký túc xá của bọn họ ngoại trừ nam nữ ra, còn phân chia khoa ra để tránh tình trạng khơi mào tính dục.
AO không hề ngủ chung một tầng hay cùng phòng, mà là alpha ở chung với beta, beta ở cùng với omega hoặc là đồng tính sẽ được phân ở cùng một chỗ.
Lúc Tô chiêm 15 tuổi lúc ấy vẫn còn chưa phân hóa, cậu tự ngầm thừa nhận mình là một beta, cậu cùng Cận Minh Lỗi với hai người bạn beta khác được phân ở cùng một phòng.
Trong phòng ký túc xá của bọn cậu ngoại trừ Cận Minh Lỗi ra thì hai người còn lại đều mang theo tin tức tố của beta, vì lí do đó khi Cận Minh Lỗi ở lại ký túc xá cũng không cần dùng thuốc ức chế.
Trên người Cận Minh Lỗi mang theo li ti một mùi hương tin tức tố đăng đắng cứ thế mà tỏa ra, Tô Chiêm mang theo một tâm tình phức tạp, rốt cuộc cũng biết được chính bản thân trước kia lúc ở trên bãi tập khi bọn họ dùng chung một phòng thay quần áo cậu ngửi được mùi vị kì quái này là cái gì.
Đó là mùi hương tin tức tố của bao nhiêu alpha với omega.
**
Sang ngày hôm sau, Tô Chiêm mang theo tâm trạng đặc biệt buồn bã.
Cậu bỗng nhiên bị biến thành omega, từ bản tính kiên cường liền một phát xoay chuyển liền trực tiếp hứng lấy một điều gọi là kỳ động dục mà cậu không kịp chuẩn bị thuốc ức chế, sau đó cậu lại bị ký hiệu tạm thời, sau khi bị ký hiệu cậu cảm thấy cả người dường như ngay cả một chút khí lực cũng không có, lười biếng không muốn động đậy, buổi sáng lúc chuông reo vào giờ nghỉ trưa cậu chỉ ngồi im một chỗ không đi.
Cậu nhấc chân chuẩn bị ra ngoài thì gặp phải thầy cô mà người đang đi bên cạnh lại là Văn Mặc.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này lấy bối cảnh vườn trường, luyến ái làm chủ.
Tất cả các tình tiết trên cũng là về công thụ xoay quanh mối quan hệ này bắt đầu từ bây giờ sẽ triển khai~
Cảm ơn đã tặng tôi phiếu phách vương với tưới dịch dinh dưỡng Tiểu thiên sứ nha.
Cảm ơn đã tưới [dịch dinh dưỡng] Tiểu thiên sứ:
lloyds 5 bình,
Vô cùng cảm ơn mọi người đã đọc truyện và ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
Nhưng trong lúc này đầu óc của Tô Chiêm như dính lại vào nhau căn bản không nghe được điều gì cả, nồng độ tin tức tố càng ngày càng cao càng gần với kỳ động dục đã hoàn toàn chiếm lấy ý thức cùng cơ thể của cậu, cậu vô ý thức mà cọ cọ vào cánh tay Văn Mặc, trong cổ họng liền phát ra thứ âm thanh không rõ.
Tóc của Tô Chiêm ngắn sượt qua lòng bàn tay của Văn Mặc, như là một động vật nhỏ nào đó đang làm nũng, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn chà đạp, giày vò.
Tay của Văn Mặc cố chống cự lại bám lấy vai của Tô Chiêm, trong thanh âm không mang theo chất giọng băng lãnh thường ngày, chất giọng khàn khàn không nghĩ ra được là có ý gì, mang theo chất giọng trầm thấp, nói bên tai Tô Chiêm: "Chịu đựng một chút."
"Cái gì --" Tô Chiêm theo bản năng mà hỏi vặn lại, nhưng một câu còn chưa nói hết, cậu liền cảm giác được có một cái gì đó đâm vào phía sau tuyến thể yếu ớt của cậu, cậu không nhịn được "A --" một tiếng.
Tin tức tố mùi gỗ thơm ngát truyền vào cơ thể Tô Chiêm, cậu không nhịn được cả cơ thể đều mềm nhũn, vô lực dựa vào Mặc Văn tay chống lên thân cột đình*.
(Ở chap trước tớ có ghi là chòi nghỉ mát giờ phiền các cậu tớ đổi lại thành đình nghỉ nhé:>)
Tin tức tố của alpha nôn nóng vuốt ve khắp thân thể cậu, làm cho cậu cảm thấy đặc biệt yêu thích chảy khắp các tế bào, cậu cô ý thức mà lẩm bẩm gì đó.
Thời gian trôi qua rất lâu, tuyến thể yếu ớt của Tô Chiêm vẫn bị hắn cắn, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, cảm giác thư thái kia rất nhanh thôi sẽ rời đi.
Thời điểm Văn Mặc rời răng, không biết là vô tình hay cố ý đôi môi liền lướt qua tuyến thể của Tô Chiêm, sau gáy Tô Chiêm tê tê, không nhịn được liền co dúm lại.
Gió nhẹ thổi lướt qua, trong không khí mùi tin tức tố nồng nặc dần tan biến.
Tin tức tố của Tô Chiêm đã dần ổn định lại, cũng đã lấy lại được lý trí, lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc nãy.
Sắc mặt cậu liền biến đổi lúc thì chuyển thành màu trắng, lúc lại thành màu xanh, lúc thì lại là màu đỏ, hoàn toàn không biết nên đối mặt với Văn Mặc như thế nào.
Cậu đã biến thành omega, lại còn bị chính kẻ thù của mình ký hiệu tạm thời.
Cậu vô cùng chán ghét Văn Mặc, dung mạo của Văn Mặc so với cậu đúng là cao hơn, học giỏi hơn cậu, gia cảnh nhà hắn có liền mấy con phố, cướp đi tất cả danh tiếng của hắn cũng sẽ chỉ là con số không, thời điểm một Văn Mặc Hắn luôn thích đi sau lưng có khi còn đùa cậu vài câu, tóm lại mà nói trông thật lòng như vậy nhưng tất cả chỉ là giả thôi.
Hơn nữa hôm nay cậu vừa mới phát hiện được, cậu thích Cố Tuân nhưng Cố Tuân cùng với Văn Mặc quan hệ của hai người họ cũng rất tốt, điều này làm cho cậu đối với Văn Mặc là một lòng thù địch đạt tới cực điểm.
Nhưng bây giờ lòng cậu tràn đầy thù địch như một quả kinh khí cầu lập tức bị từ ký hiệu tạm thời đâm thủng, xì hơi.
Tô Chiêm cậu không phải là không biết tốt xấu, khi tỉnh táo hồi tưởng lại chuyện này, hình như Văn Mặc còn giúp cậu, nếu như không có Văn Mặc thì đoán chừng cậu đã vô ý thức mà tiến vào thời kỳ động dục, điều này làm cho cái suy nghĩ cứng ngắc của cậu về Văn Mặc được loại bỏ.
Cậu cúi đầu ủ rũ ngồi, hít thở thật lâu mới có dũng khí ngước nhìn lên Văn Mặc.
"Cái kia......"? Cậu không được tự nhiên mở miệng, nưng quanh co cả nửa ngày trời cũng không tài nào biết mình nên nói cái gì.
Văn Mặc đứng bên cạnh cậu, mí mắt trùng xuống, ngón tay thon dài đặt trên ống tay áo của đồng phục học sinh chỉnh sửa lại, dường như thờ ơ hỏi: "Tôi giúp cậu, cậu không biết nói cảm ơn sao?"
Tô Chiêm: "......"
Có người đứng trước mặt cậu, người kia lại vừa mới ký hiệu tạm thời cho cậu, tóm lại là như muốn đè đầu cưỡi cổ cậu, sau đó còn thái độ như muốn ăn đòn nói cậu phải cảm ơn......
Tô Chiêm chỉ muốn làm cho hắn quay 360 độ mà nổ tung luôn.
Nói cảm ơn, tại sao cậu lại không nói lên lời hả trời ơi!
Nhưng từ phương diện nào đó mà nói, Văn Mặc chính xác là đã giúp cậu, tuy rằng loại phương pháp giúp đỡ này làm cậu muốn đánh người.
Cậu cắn chặt răng, âm thanh đay nghiến từ kẽ răng phát ra: "Cậu muốn tôi nói cảm ơn?"
"Ừ." Văn Mặc đáp, không nhanh không chậm nói: "Không cần quá cảm kích đâu."
Tô Chiêm tức không chịu được, cười lạnh, hất hàm lên: "A, coi như là đối với chính nghĩa công đã cảm ơn rồi. Nếu như đổi lại là omega làm ký hiệu tạm thời cho alpha chính nghĩa công đấy, tôi sẽ nói cảm ơn."
Động tác trên tay Văn Mặc liền ngưng lại, hắn mở mắt ra, nhìn thấy Tô Chiêm hất cằm ra vẻ kiêu ngạo, hắn bình tĩnh hỏi: "Tại sao cậu lại muốn đi?"
"Cái gì mà tôi muốn rời đi?" Tô Chiêm không phản ứng lại, nhìn Văn Mặc bằng ánh mắt kỳ dị: "Cậu bị thiểu năng chí tuệ sao, đương nhiên là tới lúc tôi phải rời đi rồi a."
Thanh âm của Văn mặc trong thoáng chốc liền trùng xuống, nghe không ra tâm trạng gì: "Bây giờ trên người cậu đều là mùi tin tức tố, người cậu như vậy cậu vẫn nhất định muốn đi?"
Biểu tình trên mặt Tô Chiêm ngưng đọng lại, khẽ nguyền rủa một tiếng, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Phương Thập Thu đi mua hộ món đồ.
Ánh mắt Văn Mặc cố ý nhìn khung chat đang đảo qua đảo lại trên điện thoại Tô Chiêm một chút, nhàn nhạt nhắc nhở: "Thứ cậu muốn, chỉ có người có giới tính AO mới có thể mua thôi."
"Còn có." Văn Mặc nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ là buổi chiều là thời gian trên lớp của tiết 4, bạn học của cậu hẳn sẽ không bỏ tiết trên lớp mà lại trên đường đi lên mang đồ cho cậu."
Tô chiêm mở điện thoại xem giờ, quả nhiên thấy hiện tại đã là thời gian lên lớp của tiết 4 đã được 5 phút rồi.
Tiết 4 là tiết toán học của Lý lão đầu, vừa mới bắt đầu không đi được vậy thì thôi, nếu như lên vào lúc tiết học đang được một nửa, xem ra là đã thách thức quyền uy của Lý lão đầu, sẽ bị nghe giáo dục rồi viết kiểm điểm công thêm việc mời ba mẹ lên trường nữa.
Vào thời điểm năm ngoái, Lý lão đầu còn đuổi theo hai học sinh trên đường trốn học, cứng rắn nhanh chóng đuổi theo hai tên nam sinh trốn học qua mấy tầng lầu.
Bởi vậy, lớp bọn cậu hiện tại không ai dám khiêu khích Lý lão đầu đầy uy quyền.
Đệt!
Tự nhiên lại đụng phải tiết của Lý lão đầu.
Cậu cầm điện thoại di động, đặc biệt buồn bực, muốn gọi cho bạn cùng phòng là Cận Minh lỗi để báo tin tức, nhưng lại chợt nhớ, Cận Minh Lỗi cũng là alpha, dưới tình huống này gọi đối phương đến có vẻ không ổn lắm.
Văn Mặc đứng ở một bên, nhàn nhạt nhắc nhở cậu: "Còn có ba mươi lăm phút nữa sẽ đổ chuông, lúc ấy sẽ có không ít bạn học đến phía sau núi này học thuộc."
Tô Chiêm mím môi, nhớ tới cái đình nhỏ này cũng có thời điểm nóng nảy(?).
Ngón tay cậu không ngừng xoa nắn điện thoại, bên cạnh cậu bây giờ ngoài Văn Mặc ở ngoài cũng không có người nào khác, với lại Văn Mặc còn vừa giúp cậu, dường như lựa chọn tốt nhất cho tình cảnh bây giờ là xin Văn Mặc giúp cậu một lần cuối.
Nhưng nếu để cậu cứ như vậy hướng về phía kẻ thù cũ cúi đầu, cậu nghĩ như thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, thật giống như có một thứ gì đó đang chặn ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được, phá lệ không hề thuận theo.
Cậu nhìn Văn Mặc, nơi đầu lưỡi đánh chuyển vài cái, rốt cuộc cũng khó chịu nói: "Giúp tôi mua chút thuốc ức chế với thuốc chặn ngùi hương."
Văn Mặc đứng ở một bên ung dung thong thả hỏi: "Tại sao tôi phải giúp cậu?"
"Cậu --" Tô Chiêm trừng mắt nhìn Văn Mặc, trong khoảng thời gian ngắn đó nói không nên lời.
Văn Mặc cúi đầu, khóe mắt Tô Chiêm hiện ra vệt đỏ, đôi môi màu hồng phấn mang theo một chút ướt át, rất mềm, cậu trợn to mắt từng Văn Mặc cả người đều toát ra dáng vẻ đáng thương.
Văn mặt hạ mí mắt khẽ cười: "Quên đi."
Tô Chiêm không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"
"Không có gì." Văn Mặc thoải mái nói: "Cậu chờ ở đây."
"Tôi, chúng ta --" Lời nói của Tô chiêm còn chưa dứt, Văn Mặc liền đi học theo phía đường mòn của rừng xuống núi.
Tô Chiêm ngồi ở trong đình suy nghĩ chốc lát, Cậu cảm thấy Văn Mặc có nói ý đó thì nhất định sẽ giúp cậu, nhưng cậu không thể xác định, chỉ có thể ngồi một mình trong đình nhỏ bất an chờ.
Cậu cảm thấy đã qua một lúc lâu Văn Mặc vừa mới bước về, không nhịn được hỏi: "Cậu sao lại chậm chạp như vậy?" Hắn cảm thấy qua đã lâu ngửi mực mới vừa về, không nhịn được hỏi: "Ngươi làm sao chậm như vậy?"
Văn Mặc đưa chiếc túi đang cầm trong tay cho cậu, không nhanh không chậm đi về phía trước: "Tôi trên phương diện nào cũng đều rất chậm, kéo rất dài."
Tô Chiêm:......!!!
Câu nói này của hắn dường như còn mang theo một hàm nghĩa khác, cực kỳ giống với câu nói lúc Văn Mặc gây rối với cậu.
Nhưng có tốt xấu như nào vẫn mang theo thuốc ức chế cùng thuốc ngăn cản mùi cho cậu, cậu xem đồ Văn Mặc mang đến nhịn một chút để không phát hỏa.
Cậu lấy ra thuốc giấu mùi*, hướng về phía trước mặt xịt lên toàn thân cũng không ít, tự ngửi ngửi không thấy mình còn vương lại mùi hương hoa kia mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy cái túi trong tay đối diện Văn Mặc nói: "Cảm ơn cậu, hết bao nhiêu, tôi chuyển qua chỗ cậu, sẽ tính luôn phí cậu đi mua hộ tôi luôn."
Mí mắt Văn Mặc cụp xuống, bình tĩnh nói: "Không cần, một chút tiền này tôi không thiếu."
Hắn vừa nói vừa hướng đường nhỏ trong rừng đi đến, chuẩn bị đi xuống núi.
Tô Chiêm nhìn đồng hồ đoán chắc tiết 4 cũng sẽ nhanh tan thôi, hay là cùng Văn Mặc đi xuống, vừa chạy đến chỗ Văn Mặc vừa nói: "Chuyện này không phải là thiếu tiền hay không mà đây chính là nguyên tắc cơ bản của tôi, chúng ta lại không có quan hệ đặc biệt gì, không thể để cho cậu chịu hộ tôi số tiền này được."
"Ừ." Văn Mặc biểu hiện như cậu làm thế nào cũng được: "Không những là quan hệ đặc biệt, chính là tôi lúc nãy cho cậu một cái ký hiệu tạm thời."
Câu nói này chạm phải vảy ngược của Tô Chiêm, cậu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Văn Mặc.
Văn Mặc đi lên cùng đi song song với cậu, lúc này cũng vừa vằn quay đầu sang nhìn cậu, lúc này cậu chợt phát hiện coi ngươi của Văn Mặc phá lệ mà tối tăm, như một màu đen làm cho bầu trời biến thành phông nền cũng âm u không kém. .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Cậu sững sờ, cảm thấy tóc phía sau gáy như bị dựng hết lên.
Văn Mặc dời đi ánh mắt, bước chân nhanh hơn một chút, đi lên phía trước Tô Chiêm, không nói thêm điều gì nữa.
**
Tô Chiêm mang theo túi đựng thuốc ức chế cùng thuốc giấu mùi trở lại phòng học, đem theo một tâm tình phức tạp.
Có trời mới biết vừa qua mấy tiếng trước cậu vừa mới cần thuốc ức chế cùng thuốc giấu mùi đến lớp học lấy lòng Cố Tuân, mấy tiếng sau liền đến phiên cậu tự dùng hai thứ đồ này rồi.
Khó mà giải thích được đây được gọi là báo ứng.
Phương Thập Thu đang thu dọn sách vở, lúc nhìn thấy Tô Chiêm tiến vào lớp, liền thuận miệng hỏi: "Ban nãy là tiết toán cậu đã trốn đi đâu?"
"Không đi đâu cả, chỉ muốn yên tinh một mình." Cậu đem sách vở cho vào balo, cảm thấy chuyện này làm cho cậu quá đau đầu rồi."
Ba cậu là alpha, mẹ cậu là beta, dù có nghĩ như thế nào đi nữa cũng sẽ không nghĩ lại sinh ra được một omega, đại khái cậu vẫn hải đối mặt với gia đình về vấn đề này.
**
Tô Chiêm ngồi xuống tự học ở ký túc xá cũng là thời điểm là Cận Minh Lỗi đã trở về, đang trong phòng thay quần áo.
Ký túc xá của bọn họ ngoại trừ nam nữ ra, còn phân chia khoa ra để tránh tình trạng khơi mào tính dục.
AO không hề ngủ chung một tầng hay cùng phòng, mà là alpha ở chung với beta, beta ở cùng với omega hoặc là đồng tính sẽ được phân ở cùng một chỗ.
Lúc Tô chiêm 15 tuổi lúc ấy vẫn còn chưa phân hóa, cậu tự ngầm thừa nhận mình là một beta, cậu cùng Cận Minh Lỗi với hai người bạn beta khác được phân ở cùng một phòng.
Trong phòng ký túc xá của bọn cậu ngoại trừ Cận Minh Lỗi ra thì hai người còn lại đều mang theo tin tức tố của beta, vì lí do đó khi Cận Minh Lỗi ở lại ký túc xá cũng không cần dùng thuốc ức chế.
Trên người Cận Minh Lỗi mang theo li ti một mùi hương tin tức tố đăng đắng cứ thế mà tỏa ra, Tô Chiêm mang theo một tâm tình phức tạp, rốt cuộc cũng biết được chính bản thân trước kia lúc ở trên bãi tập khi bọn họ dùng chung một phòng thay quần áo cậu ngửi được mùi vị kì quái này là cái gì.
Đó là mùi hương tin tức tố của bao nhiêu alpha với omega.
**
Sang ngày hôm sau, Tô Chiêm mang theo tâm trạng đặc biệt buồn bã.
Cậu bỗng nhiên bị biến thành omega, từ bản tính kiên cường liền một phát xoay chuyển liền trực tiếp hứng lấy một điều gọi là kỳ động dục mà cậu không kịp chuẩn bị thuốc ức chế, sau đó cậu lại bị ký hiệu tạm thời, sau khi bị ký hiệu cậu cảm thấy cả người dường như ngay cả một chút khí lực cũng không có, lười biếng không muốn động đậy, buổi sáng lúc chuông reo vào giờ nghỉ trưa cậu chỉ ngồi im một chỗ không đi.
Cậu nhấc chân chuẩn bị ra ngoài thì gặp phải thầy cô mà người đang đi bên cạnh lại là Văn Mặc.
.........
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này lấy bối cảnh vườn trường, luyến ái làm chủ.
Tất cả các tình tiết trên cũng là về công thụ xoay quanh mối quan hệ này bắt đầu từ bây giờ sẽ triển khai~
Cảm ơn đã tặng tôi phiếu phách vương với tưới dịch dinh dưỡng Tiểu thiên sứ nha.
Cảm ơn đã tưới [dịch dinh dưỡng] Tiểu thiên sứ:
lloyds 5 bình,
Vô cùng cảm ơn mọi người đã đọc truyện và ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.