Chương 45: Trao đổi
Thải Vân Quy
26/01/2023
Edit: Hen
Tô Chiêm vội che đôi môi lại, một lúc lâu vẫn chưa hết sốc. (:))))
Văn Mặc đứng trước mặt Tô Chiêm, lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu sững sờ, đứng ngốc một hồi, nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của Văn Mặc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Lấy lại tinh thần, cậu thấy tức rồi nha.
Cậu trực tiếp từ trên giường nhảy cẩng lên, trông giống như lấy hết sức từ thời bú tí mẹ ngoi lên khỏi mặt đất quát hắn: "Văn Mặc, cậu cậu cậu, cậu —— "
Sao lại có thể làm như thế...
Sao lại có thể, cứ như thế, hôn cậu?
Câu nói kế tiếp khiến Tô Chiêm đỏ mặt, không dám nói ra.
Cậu tức giận, hai mắt trừng to nhìn Văn Mặc, tức giận giống con nhím nhỏ đang xù gai nhọn, còn có ý muốn đẩy Văn Mặc ra.
Văn Mặc mặt không đổi sắc, bình tĩnh đứng im tại chỗ, mặc cho Tô Chiêm đẩy.
Tô Chiềm dùng sức đẩy hai cái, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang cố gẳng đẩy một cái cột điện, hoàn toàn bất động.
Tô Chiêm tức muốn chết, mặt nóng đến mức muốn xì khói, cậu dừng hết sức chín trâu mười hổ để đẩy Văn Mặc ra, nhưng Văn Mặc giống như một cây đinh ba cắm chặt xuống đất, không hề động đậy.
Không chỉ đứng im bất động, Văn Mặc còn lại gần thêm mấy bước, càng ngày càng đến gần Tô Chiêm.
Tô Chiêm thở phì phò, tức giận hỏi: "Cậu, cậu mới nãy, sao lại làm như thế hả?!"
Cậu vẫn có chút ngượng ngùng khi nhớ đến hành động hôn vừa rồi của Văn Mặc.
Văn Mặc còn đang tức giận, tâm tình không tốt, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Không phải cậu muốn như vậy à."
"Cậu, cậu——" Tô Chiêm căn răng, tức giận nói: "Cậu đây là đang đùa giỡn lưu manh, là đang quấy rối người khác đó!?"
Văn Mặc hạ tầm mắt cúi đầu nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu còn nói lung tung nữa, tối lại hôn cậu."
Chửi thề một tiếng!
"Cậu, cậu——!" Tô Chiêm tức giận không nói nên lời, ngón tay cậu chỉ về phía Văn Mặc run rẩy: "Văn Mặc, cậu đó —— "
Văn Mặc không nặng không nhẹ "hừ" một cái, dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Cậu cái gì mà cậu, đừng nói nữa, đến lượt tôi hỏi cậu."
Tô Chiêm: "...!!!"
Văn Mặc hỏi: "Cậu không muốn đi khám sức khỏe?"
Tô Chiêm hoảng sợ nhìn Văn Mặc, không biết có phải Văn Mặc có thuật đọc được suy nghĩ hay không, tại sao ngay cả chuyện kiểm tra sức khỏe này hắn cũng biết.
Nhưng khi nói đến chuyện đi khám sức khỏe, khí thế trên người cậu không biết đã chạy đi đâu hết rồi, mặc dù vẫn còn thở phì phò vì tức, nhưng cũng dần nguôi xuống: "Không liên quan đến cậu, khám sức khỏe ấy là chuyện của tôi."
Văn Mặc suýt nữa bị chọc tức cười, hắn lạnh lùng hỏi: "Thế biện pháp giải quyết của cậu như nào, biện pháp của cậu là tự đem bản thân ra dày vò đến bệnh, để tránh phải đi khám sức khỏe đúng không?"
"Không, không có..." Tô Chiêm nhỏ giọng phản bác, có chút chột dạ không nói nên lời: "Tôi, cũng chỉ mới nghĩ như vậy, sau đó lại cảm thấy bản thân làm vậy có ngu ngốc quá không, cho nên tôi không muốn nghĩ nữa."
Cậu vừa mới nói xong, não bộ mới kịp phản ứng.
Gì?
Sao cậu lại đem hết chuyện nói cho Văn Mặc nghe?
Tô Chiêm: "..."
Chết tiệt, đầu óc cậu có còn tỉnh táo không vậy.
Văn Mặc không chút lưu tình cười nhạo cậu một tiếng: "Chúc mừng, rất tự biết mình, biết mình không hề thông minh."
Tô Chiêm tức giận nhìn Văn Mặc.
Không phải, không biết hôm nay Văn Mặc đã gặp phải chuyện gì, nói rất hàm ý nha, đầu tiên là hôn cậu, sau đó vô duyên vô cớ tự đi nổi giận, giờ còn nói cậu không thông minh.
Quá phận rồi nha!
Cậu hung hăng lau đôi môi, tức giận nói: "Chuyện lúc nãy cậu làm, tôi không so đo với cậu nữa, chuyện của tôi không cần cậu bận tâm, tự tôi biết giải quyết."
Cậu lau môi, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm càng kỳ quái của Văn Mặc.
Cho đến khi cậu lau xong, cậu mới nhìn thấy ánh mắt kỳ quái đó của Văn Mặc.
Vốn là đôi con ngươi đen nhánh, bây giờ không lọt thêm nổi một chút ánh sáng, nhìn thẳng vào đôi môi của cậu.
Một lát sau, cậu thấy Văn Mặc dùng một tay xoa xoa môi hắn một chút, làm một động tác đầy hàm ý sâu xa, trong đầu cậu 'Ong' một chút, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức kéo cửa phòng tắm ra, vọt về phía trước gương.
Trên môi cậu, dính mấy vệt máu tụ hồng hồng.
Mặt cậu nóng bừng lên, đỏ như sắp bốc khói đến nơi, đỏ từ mặt sang hai bên tai lan dần xuống cổ.
Nhất định là do cái tên Văn Mặc khốn khiếp kia làm ra!
(truyện chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Cậu cắn răng, tức giận không biết phải làm như nào mới phải, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này, không muốn nhìn thấy Văn Mặc nữa.
Nhưng Văn Mặc lại đi theo cậu tới cửa phòng tắm, đứng sau lưng cậu, thanh âm so với trước đó mềm mại đi không ít, cậu nghe được Văn Mặc có nói: "Xin lỗi, mới nãy, quá thô lỗ với cậu, làm cậu bị thương, để tôi lấy thuốc bôi cho cậu."
Tô Chiêm: "...!!!"
Cậu tức muốn bốc khói: "Đi ra đi, không cần cậu lo cho tôi!"
Văn Mặc nhướn mày: "Tôi không quản nữa, ngoan, đừng làm loạn nữa, tôi lấy cho cậu ít thuốc, ừm, nếu cậu chưa hết giận, có thể cắn tôi cũng được."
Văn Mặc vừa nói, vừa đi sang bên cạnh định kéo tay Tô Chiêm.
Tô Chiêm hất tay Văn Mặc ra, tức giận trợn mắt lên: "Biến đi, mới nãy không phải cậu còn tức giận sao, giờ lại ra cái dạng này?"
"Ừ, lúc nãy tôi rất tức giận." Văn Mặc không phủ nhận điều này: "Bây giờ tôi cũng rất giận, nhưng tôi lại đau lòng khi nhìn thấy môi của cậu như vậy hơn, chỗ rách kia, ngàn vạn lần đừng để lưu lại vết thương, nếu để vậy sau này tôi biết dùng như nào bây giờ."
Tô Chiêm: "...!!!"
Văn Mặc nhìn Tô Chiêm hai mắt trừng to, dáng vẻ cậu trông như muốn nổi giận thêm một lần nữa, môi hắn câu lên một nụ cười: "Tô Chiêm, tôi vẫn nói lại câu nói trước đó, bây giờ cậu không nên đối nghịch với tôi, nếu không tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì."
Tô Chiêm trợn tròn mắt nhìn Văn Mặc, thấy biểu cảm Văn Mặc nghiêm túc, đôi mắt đem sâu hút.
Cậu bỗng nhiên ý thức được, không thể, cứ tranh luận tiếp cũng không có kết quả.
Cậu hít sâu mấy cái, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nói với Văn Mặc: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Văn Mặc nhìn chằm chằm cậu một lát, sau nói: "Được, cùng nói chuyện một chút, cậu chờ tôi."
Ngay sau đó, Tô Chiêm thấy Văn Mặc đi đến trước cửa phòng bệnh, còn đóng của lại.
Không chỉ có mỗi đóng của lại thôi đâu, cậu còn nghe được hai tiếng "Lách cách" cơ.
Văn Mặc đem cửa phòng khóa lại.
Mặt Tô Chiêm chính thức đen như đít nồi.
Dựa vào cái gì, con m ẹ nó giống như ở tù vậy, Văn Mặc cuối cùng thế mà lại đem cậu nhốt vào!
Đây là sợ cậu chạy mất, nên mới dùng tới biện pháp này.
Tô Chiêm hít sâu một hơi, đi tới trước cửa, định mở cửa từ bên trong.
Cậu vốn cũng không muốn rời đi, thật sự muốn nói chuyện với Văn Mặc một chút, nhưng thấy Văn Mặc chốt cửa lại, cậu bỗng nhiên không tỉnh táo nổi.
Lúc Văn Mặc quay lại mở cửa, liền thấy Tô Chiêm đứng ở phía sau cửa, làm một bộ đang cố gắng mở cửa.
Hắn hơi híp mắt lại, nắm chặt cổ tay Tô Chiêm, chậm rãi hỏi: "Tô chiêm, cậu đang muốn làm gì?"
Tô Chiêm nhìn Văn Mặc trông có vẻ nguy hiểm, không biết tại sao, cậu lại cảm thấy mình có chút đuối lý: "Không có làm gì hết, chỉ là, chỉ là..."
Cậu nói được một nửa mới phản ứng lại, sao cậu lại phải đuối lí chứ, cậu là một người đàng hoàng, là một công dân tốt, Văn Mặc đem khóa cậu lại ở trong phòng một mình, chính Văn Mặc hắn mới là người có vấn đề.
Cậu lập tức đứng thẳng người: "Không có gì, cậu trở lại rồi? Vậy chúng ta nói chuyện đi."
"Không cần gấp." Văn Mặc một tay nắm lấy ay cậu, tay còn lại đem của phòng bệnh đóng lại, kéo Tô Chiêm đi tới bên mép giường bệnh ngồi xuống, đem theo đồ vừa mang đến đặt trên mặt tủ cạnh giường.
Văn Mặc lấy một tuýp nhỏ từ hộp đặt trên tủ cạnh giường đưa cho Tô Chiêm: "Thuốc bôi lên vết thương này, cậu tự bôi lên một chút đi."
Tô Chiêm nhận lấy tuýp thuốc, cậu có cảm giác rất kỳ quái.
Cậu đường đường chính chính là một nam sinh, trên môi chỉ sước một vết nhỏ, cậu cảm thấy không có vấn đề gì hết, không cần phải bôi thuốc.
Nhưng...
Văn Mặc nhướn mi, trực tiếp hỏi cậu: "Sao vậy, cậu không tự bôi, đây là đang muốn tôi bôi giúp cậu sao?"
Tô Chiêm lập tức đem thuốc thoa lên môi.
Thuốc mỡ lành lạnh, thoa lên môi rất thoải mái, có cảm giác rất giống với bạc hà.
Cậu thoa xong, thấy Văn Mặc ngồi ở mép giường, cậu nghiêm túc nói: "Văn Mặc, chúng ta nói chuyện một chút."
Văn Mặc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rũ mi mắt, không thể thấy được biểu cảm của hắn: "Cậu muốn nói gì, cứ nói đi."
Tô Chiêm hít sâu một hơi, trước đó cậu cũng đã nói rõ ràng mục đích của mình, cậu không phải tới để gây gổ, cậu nhất định phải cố gắng nói thật tốt.
Thanh âm cậu nhẹ nhàng nói với Văn Mặc: "Văn Mặc, tôi không phủ nhận trong nhà tôi thực sự có xảy ra chút chuyện, chuyện này làm tôi có chút phiền não. Trước kia tôi cũng muốn trốn tránh một số chuyện, nhưng bây giờ tôi cảm thấy đây không phải là một biện pháp tốt, còn rất ngu xuẩn, tự đem bản thân ra dày vò đến phát bệnh, trừ bỏ tự làm bản thân mình khó chịu, những thứ khác đều không có kết quản. Chuyện này tôi sẽ nghĩ một biện pháp khác để giải quyết, nhưng mà, tôi hy vọng cậu sẽ không nhúng tay vào."
Câu nói tới đây, dừng lại một chút, lại như sợ bản thân nói chưa đủ rỡ ràng, liền giải thích: "Hai chúng ta, cũng chỉ là bạn học, tôi biết chắc chắn cậu có đủ năng lực để giải quyết chuyện của tôi, nhưng tôi không muốn làm phiền cậu hỗ trợ, quan hệ giữa tôi với cậu cũng không tốt như vậy, không thể đóng cạn nói sâu*, nếu tôi cứ để cho cậu vì giúp đỡ tôi mấy chuyện này mà bận bịu, như thế sẽ làm cho tôi cảm thấy, không phù hợp..."
(不能交浅言深 kíu tui chuang ơiiii)
Văn Mặc lần này nghiêm túc nghe đến cuối, là bị làm cho tức đến bật cười.
Cái gì gọi là "Quan hệ giữa tôi với cậu không tốt như vậy, không thể đóng cạn nói sâu"?
Thì ra làm như vậy cả một ngày, Tô chiêm ngay cả như vậy cũng không có phát giác ra, còn nghĩ hai người chỉ là quan hệ bạn học thông thường.
Rất hiếm thấy hắn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi một câu: "Giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ bạn học?"
Tô Chiêm gật đầu: "Đúng, cái đó, mặc dù cậu luôn nói tôi là omega của cậu hay gì đó, nhưng tôi, tôi vẫn chưa coi bản thân mình là omega mà nhìn nhận, cái đó, cậu xem, cậu nói omega gì đó, tôi thật sự không có cảm giác."
Văn Mặc nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu, mới dùng một loại thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Cục cưng à, có phải tôi quá nuông chiều cậu rồi hay không?"
Văn Mặc, gọi cậu là cục cưng?
Tô Chiêm ngốc luôn tại chỗ.
Giọng nói của Văn Mặc không gay gắt, mang theo thanh âm từ tính dịu dàng có sức hút hơn so với giọng nói lạnh lùng ban nãy nhiều, nhưng Tô Chiêm không biết như nào, lại vô hình rùng mình một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Văn Mặc.
Alpha đẹp trai cao lớn hơi híp mắt lại, ngũ quan thâm thúy, mạnh mẽ.
Văn Mặc khẽ mím môi lại, trên người mang theo một loại khí chất Tô Chiêm không thể nào diễn tả lại được.
Loại khí chất đó làm cho Tô Chiêm cảm thấy rất không quen, cậu cảm thấy không thoải mái, tuyến thể omega sau gáy cậu khẽ giật giật hai cái.
Cậu nghe được Văn Mặc hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi nghe, cậu muốn giải quyết như thế nào?"
Cái vấn đề này lại làm khó Tô Chiêm.
Mặc dù cậu nói muốn tự giải quyết, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một nhóc học sinh tuổi vị thành niên, không muốn báo cảnh sát dưới tình huống này, cậu chỉ có thể dùng việc trốn tránh để giải quyết chuyện này.
Hơn nữa, nơi cậu có thể dùng để trốn tránh được còn rất có hạn.
Nhà cậu không có thân thích nào, cậu lại không thể đến trốn ở nhà họ hàng được, muốn chạy trốn cũng chỉ có thể tìm đại một cái lý do để tránh né, hoặc là lúc ở nhà ngay thời điểm đó tìm đại một lý do nào đó, hoặc là dứt khoát trốn trong trường học luôn.
Trừ mấy cái này ra, cậu thật sự chưa tìm được biện pháp nào khác tốt hơn như này.
Mới nãy cậu những gì cậu nói ra rất đẹp, nhưng trong thực tế, thật sự cậu vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt nhất để giải quyết.
Cậu há miệng, nhưng lại không nói ra được biện pháp giải quyết.
Văn Mặc cười khẩy một cái: "Cậu căn bản đến cả biện pháp giải quyết cũng không có."
Tô Chiêm cúi thấp đầu, cậu không có biện pháp cậu không thể chối được: "Coi như không có biện pháp, thì đó cũng là chuyện của tôi, tôi... lúc nào cũng có thể nghĩ ra được biện pháp."
Quả thực nếu như không được, cùng lắm thì cá chết lưới rách mà báo cảnh sát.
Văn Mặc nhìn Tô Chiêm.
Thiếu niên tuấn tú lại một mình ngồi trên giường bệnh trông có vẻ hiu quạnh, thân hình đơn bạc, đôi con ngươi màu hổ phách mang theo chút mơ màng khổ sở, ngay cả mái tóc nâu nhạt cũng đang xõa xuống.
Thật sự làm cho người nhìn phải cảm thấy đau lòng.
Một lát sau, Văn Mặc nói: "Tôi giúp cậu giải quyết."
Tô Chiêm đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói gì đó.
Văn Mặc hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Cậu đừng ép tôi phải dùng pheromone cưỡng chế cậu khuất phục."
**************
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Có vài người, lời hay ý tốt nói ra không chịu nghe, cứ phải để người ta dở thủ đoạn ra cưỡng chế mới được, đây đều là do được nuông chiều mà ra
Tô Chiêm:... Không phải chứ, cậu nuông chiều tôi lúc nào?
Tường thuật: Xin lỗi phải nói, Văn Mặc là do anh quá cợt nhả, cho nên Tô Chiêm mới không cảm thấy anh đang nuông chiều ẻm
**
Phiên bản bá đạo tổng tài của Văn Mặc sẽ xuất hiện trong chương sau ~
Ha ha, đã lâu rồi tôi mới được xem lại bá đạo tổng tài cưỡng chế.
Tô Chiêm vội che đôi môi lại, một lúc lâu vẫn chưa hết sốc. (:))))
Văn Mặc đứng trước mặt Tô Chiêm, lẳng lặng nhìn cậu.
Cậu sững sờ, đứng ngốc một hồi, nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của Văn Mặc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Lấy lại tinh thần, cậu thấy tức rồi nha.
Cậu trực tiếp từ trên giường nhảy cẩng lên, trông giống như lấy hết sức từ thời bú tí mẹ ngoi lên khỏi mặt đất quát hắn: "Văn Mặc, cậu cậu cậu, cậu —— "
Sao lại có thể làm như thế...
Sao lại có thể, cứ như thế, hôn cậu?
Câu nói kế tiếp khiến Tô Chiêm đỏ mặt, không dám nói ra.
Cậu tức giận, hai mắt trừng to nhìn Văn Mặc, tức giận giống con nhím nhỏ đang xù gai nhọn, còn có ý muốn đẩy Văn Mặc ra.
Văn Mặc mặt không đổi sắc, bình tĩnh đứng im tại chỗ, mặc cho Tô Chiêm đẩy.
Tô Chiềm dùng sức đẩy hai cái, chỉ cảm thấy bản thân giống như đang cố gẳng đẩy một cái cột điện, hoàn toàn bất động.
Tô Chiêm tức muốn chết, mặt nóng đến mức muốn xì khói, cậu dừng hết sức chín trâu mười hổ để đẩy Văn Mặc ra, nhưng Văn Mặc giống như một cây đinh ba cắm chặt xuống đất, không hề động đậy.
Không chỉ đứng im bất động, Văn Mặc còn lại gần thêm mấy bước, càng ngày càng đến gần Tô Chiêm.
Tô Chiêm thở phì phò, tức giận hỏi: "Cậu, cậu mới nãy, sao lại làm như thế hả?!"
Cậu vẫn có chút ngượng ngùng khi nhớ đến hành động hôn vừa rồi của Văn Mặc.
Văn Mặc còn đang tức giận, tâm tình không tốt, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Không phải cậu muốn như vậy à."
"Cậu, cậu——" Tô Chiêm căn răng, tức giận nói: "Cậu đây là đang đùa giỡn lưu manh, là đang quấy rối người khác đó!?"
Văn Mặc hạ tầm mắt cúi đầu nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu còn nói lung tung nữa, tối lại hôn cậu."
Chửi thề một tiếng!
"Cậu, cậu——!" Tô Chiêm tức giận không nói nên lời, ngón tay cậu chỉ về phía Văn Mặc run rẩy: "Văn Mặc, cậu đó —— "
Văn Mặc không nặng không nhẹ "hừ" một cái, dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Cậu cái gì mà cậu, đừng nói nữa, đến lượt tôi hỏi cậu."
Tô Chiêm: "...!!!"
Văn Mặc hỏi: "Cậu không muốn đi khám sức khỏe?"
Tô Chiêm hoảng sợ nhìn Văn Mặc, không biết có phải Văn Mặc có thuật đọc được suy nghĩ hay không, tại sao ngay cả chuyện kiểm tra sức khỏe này hắn cũng biết.
Nhưng khi nói đến chuyện đi khám sức khỏe, khí thế trên người cậu không biết đã chạy đi đâu hết rồi, mặc dù vẫn còn thở phì phò vì tức, nhưng cũng dần nguôi xuống: "Không liên quan đến cậu, khám sức khỏe ấy là chuyện của tôi."
Văn Mặc suýt nữa bị chọc tức cười, hắn lạnh lùng hỏi: "Thế biện pháp giải quyết của cậu như nào, biện pháp của cậu là tự đem bản thân ra dày vò đến bệnh, để tránh phải đi khám sức khỏe đúng không?"
"Không, không có..." Tô Chiêm nhỏ giọng phản bác, có chút chột dạ không nói nên lời: "Tôi, cũng chỉ mới nghĩ như vậy, sau đó lại cảm thấy bản thân làm vậy có ngu ngốc quá không, cho nên tôi không muốn nghĩ nữa."
Cậu vừa mới nói xong, não bộ mới kịp phản ứng.
Gì?
Sao cậu lại đem hết chuyện nói cho Văn Mặc nghe?
Tô Chiêm: "..."
Chết tiệt, đầu óc cậu có còn tỉnh táo không vậy.
Văn Mặc không chút lưu tình cười nhạo cậu một tiếng: "Chúc mừng, rất tự biết mình, biết mình không hề thông minh."
Tô Chiêm tức giận nhìn Văn Mặc.
Không phải, không biết hôm nay Văn Mặc đã gặp phải chuyện gì, nói rất hàm ý nha, đầu tiên là hôn cậu, sau đó vô duyên vô cớ tự đi nổi giận, giờ còn nói cậu không thông minh.
Quá phận rồi nha!
Cậu hung hăng lau đôi môi, tức giận nói: "Chuyện lúc nãy cậu làm, tôi không so đo với cậu nữa, chuyện của tôi không cần cậu bận tâm, tự tôi biết giải quyết."
Cậu lau môi, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm càng kỳ quái của Văn Mặc.
Cho đến khi cậu lau xong, cậu mới nhìn thấy ánh mắt kỳ quái đó của Văn Mặc.
Vốn là đôi con ngươi đen nhánh, bây giờ không lọt thêm nổi một chút ánh sáng, nhìn thẳng vào đôi môi của cậu.
Một lát sau, cậu thấy Văn Mặc dùng một tay xoa xoa môi hắn một chút, làm một động tác đầy hàm ý sâu xa, trong đầu cậu 'Ong' một chút, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức kéo cửa phòng tắm ra, vọt về phía trước gương.
Trên môi cậu, dính mấy vệt máu tụ hồng hồng.
Mặt cậu nóng bừng lên, đỏ như sắp bốc khói đến nơi, đỏ từ mặt sang hai bên tai lan dần xuống cổ.
Nhất định là do cái tên Văn Mặc khốn khiếp kia làm ra!
(truyện chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Cậu cắn răng, tức giận không biết phải làm như nào mới phải, hận không thể lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này, không muốn nhìn thấy Văn Mặc nữa.
Nhưng Văn Mặc lại đi theo cậu tới cửa phòng tắm, đứng sau lưng cậu, thanh âm so với trước đó mềm mại đi không ít, cậu nghe được Văn Mặc có nói: "Xin lỗi, mới nãy, quá thô lỗ với cậu, làm cậu bị thương, để tôi lấy thuốc bôi cho cậu."
Tô Chiêm: "...!!!"
Cậu tức muốn bốc khói: "Đi ra đi, không cần cậu lo cho tôi!"
Văn Mặc nhướn mày: "Tôi không quản nữa, ngoan, đừng làm loạn nữa, tôi lấy cho cậu ít thuốc, ừm, nếu cậu chưa hết giận, có thể cắn tôi cũng được."
Văn Mặc vừa nói, vừa đi sang bên cạnh định kéo tay Tô Chiêm.
Tô Chiêm hất tay Văn Mặc ra, tức giận trợn mắt lên: "Biến đi, mới nãy không phải cậu còn tức giận sao, giờ lại ra cái dạng này?"
"Ừ, lúc nãy tôi rất tức giận." Văn Mặc không phủ nhận điều này: "Bây giờ tôi cũng rất giận, nhưng tôi lại đau lòng khi nhìn thấy môi của cậu như vậy hơn, chỗ rách kia, ngàn vạn lần đừng để lưu lại vết thương, nếu để vậy sau này tôi biết dùng như nào bây giờ."
Tô Chiêm: "...!!!"
Văn Mặc nhìn Tô Chiêm hai mắt trừng to, dáng vẻ cậu trông như muốn nổi giận thêm một lần nữa, môi hắn câu lên một nụ cười: "Tô Chiêm, tôi vẫn nói lại câu nói trước đó, bây giờ cậu không nên đối nghịch với tôi, nếu không tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì."
Tô Chiêm trợn tròn mắt nhìn Văn Mặc, thấy biểu cảm Văn Mặc nghiêm túc, đôi mắt đem sâu hút.
Cậu bỗng nhiên ý thức được, không thể, cứ tranh luận tiếp cũng không có kết quả.
Cậu hít sâu mấy cái, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nói với Văn Mặc: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Văn Mặc nhìn chằm chằm cậu một lát, sau nói: "Được, cùng nói chuyện một chút, cậu chờ tôi."
Ngay sau đó, Tô Chiêm thấy Văn Mặc đi đến trước cửa phòng bệnh, còn đóng của lại.
Không chỉ có mỗi đóng của lại thôi đâu, cậu còn nghe được hai tiếng "Lách cách" cơ.
Văn Mặc đem cửa phòng khóa lại.
Mặt Tô Chiêm chính thức đen như đít nồi.
Dựa vào cái gì, con m ẹ nó giống như ở tù vậy, Văn Mặc cuối cùng thế mà lại đem cậu nhốt vào!
Đây là sợ cậu chạy mất, nên mới dùng tới biện pháp này.
Tô Chiêm hít sâu một hơi, đi tới trước cửa, định mở cửa từ bên trong.
Cậu vốn cũng không muốn rời đi, thật sự muốn nói chuyện với Văn Mặc một chút, nhưng thấy Văn Mặc chốt cửa lại, cậu bỗng nhiên không tỉnh táo nổi.
Lúc Văn Mặc quay lại mở cửa, liền thấy Tô Chiêm đứng ở phía sau cửa, làm một bộ đang cố gắng mở cửa.
Hắn hơi híp mắt lại, nắm chặt cổ tay Tô Chiêm, chậm rãi hỏi: "Tô chiêm, cậu đang muốn làm gì?"
Tô Chiêm nhìn Văn Mặc trông có vẻ nguy hiểm, không biết tại sao, cậu lại cảm thấy mình có chút đuối lý: "Không có làm gì hết, chỉ là, chỉ là..."
Cậu nói được một nửa mới phản ứng lại, sao cậu lại phải đuối lí chứ, cậu là một người đàng hoàng, là một công dân tốt, Văn Mặc đem khóa cậu lại ở trong phòng một mình, chính Văn Mặc hắn mới là người có vấn đề.
Cậu lập tức đứng thẳng người: "Không có gì, cậu trở lại rồi? Vậy chúng ta nói chuyện đi."
"Không cần gấp." Văn Mặc một tay nắm lấy ay cậu, tay còn lại đem của phòng bệnh đóng lại, kéo Tô Chiêm đi tới bên mép giường bệnh ngồi xuống, đem theo đồ vừa mang đến đặt trên mặt tủ cạnh giường.
Văn Mặc lấy một tuýp nhỏ từ hộp đặt trên tủ cạnh giường đưa cho Tô Chiêm: "Thuốc bôi lên vết thương này, cậu tự bôi lên một chút đi."
Tô Chiêm nhận lấy tuýp thuốc, cậu có cảm giác rất kỳ quái.
Cậu đường đường chính chính là một nam sinh, trên môi chỉ sước một vết nhỏ, cậu cảm thấy không có vấn đề gì hết, không cần phải bôi thuốc.
Nhưng...
Văn Mặc nhướn mi, trực tiếp hỏi cậu: "Sao vậy, cậu không tự bôi, đây là đang muốn tôi bôi giúp cậu sao?"
Tô Chiêm lập tức đem thuốc thoa lên môi.
Thuốc mỡ lành lạnh, thoa lên môi rất thoải mái, có cảm giác rất giống với bạc hà.
Cậu thoa xong, thấy Văn Mặc ngồi ở mép giường, cậu nghiêm túc nói: "Văn Mặc, chúng ta nói chuyện một chút."
Văn Mặc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rũ mi mắt, không thể thấy được biểu cảm của hắn: "Cậu muốn nói gì, cứ nói đi."
Tô Chiêm hít sâu một hơi, trước đó cậu cũng đã nói rõ ràng mục đích của mình, cậu không phải tới để gây gổ, cậu nhất định phải cố gắng nói thật tốt.
Thanh âm cậu nhẹ nhàng nói với Văn Mặc: "Văn Mặc, tôi không phủ nhận trong nhà tôi thực sự có xảy ra chút chuyện, chuyện này làm tôi có chút phiền não. Trước kia tôi cũng muốn trốn tránh một số chuyện, nhưng bây giờ tôi cảm thấy đây không phải là một biện pháp tốt, còn rất ngu xuẩn, tự đem bản thân ra dày vò đến phát bệnh, trừ bỏ tự làm bản thân mình khó chịu, những thứ khác đều không có kết quản. Chuyện này tôi sẽ nghĩ một biện pháp khác để giải quyết, nhưng mà, tôi hy vọng cậu sẽ không nhúng tay vào."
Câu nói tới đây, dừng lại một chút, lại như sợ bản thân nói chưa đủ rỡ ràng, liền giải thích: "Hai chúng ta, cũng chỉ là bạn học, tôi biết chắc chắn cậu có đủ năng lực để giải quyết chuyện của tôi, nhưng tôi không muốn làm phiền cậu hỗ trợ, quan hệ giữa tôi với cậu cũng không tốt như vậy, không thể đóng cạn nói sâu*, nếu tôi cứ để cho cậu vì giúp đỡ tôi mấy chuyện này mà bận bịu, như thế sẽ làm cho tôi cảm thấy, không phù hợp..."
(不能交浅言深 kíu tui chuang ơiiii)
Văn Mặc lần này nghiêm túc nghe đến cuối, là bị làm cho tức đến bật cười.
Cái gì gọi là "Quan hệ giữa tôi với cậu không tốt như vậy, không thể đóng cạn nói sâu"?
Thì ra làm như vậy cả một ngày, Tô chiêm ngay cả như vậy cũng không có phát giác ra, còn nghĩ hai người chỉ là quan hệ bạn học thông thường.
Rất hiếm thấy hắn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi một câu: "Giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ bạn học?"
Tô Chiêm gật đầu: "Đúng, cái đó, mặc dù cậu luôn nói tôi là omega của cậu hay gì đó, nhưng tôi, tôi vẫn chưa coi bản thân mình là omega mà nhìn nhận, cái đó, cậu xem, cậu nói omega gì đó, tôi thật sự không có cảm giác."
Văn Mặc nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu, mới dùng một loại thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Cục cưng à, có phải tôi quá nuông chiều cậu rồi hay không?"
Văn Mặc, gọi cậu là cục cưng?
Tô Chiêm ngốc luôn tại chỗ.
Giọng nói của Văn Mặc không gay gắt, mang theo thanh âm từ tính dịu dàng có sức hút hơn so với giọng nói lạnh lùng ban nãy nhiều, nhưng Tô Chiêm không biết như nào, lại vô hình rùng mình một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Văn Mặc.
Alpha đẹp trai cao lớn hơi híp mắt lại, ngũ quan thâm thúy, mạnh mẽ.
Văn Mặc khẽ mím môi lại, trên người mang theo một loại khí chất Tô Chiêm không thể nào diễn tả lại được.
Loại khí chất đó làm cho Tô Chiêm cảm thấy rất không quen, cậu cảm thấy không thoải mái, tuyến thể omega sau gáy cậu khẽ giật giật hai cái.
Cậu nghe được Văn Mặc hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi nghe, cậu muốn giải quyết như thế nào?"
Cái vấn đề này lại làm khó Tô Chiêm.
Mặc dù cậu nói muốn tự giải quyết, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một nhóc học sinh tuổi vị thành niên, không muốn báo cảnh sát dưới tình huống này, cậu chỉ có thể dùng việc trốn tránh để giải quyết chuyện này.
Hơn nữa, nơi cậu có thể dùng để trốn tránh được còn rất có hạn.
Nhà cậu không có thân thích nào, cậu lại không thể đến trốn ở nhà họ hàng được, muốn chạy trốn cũng chỉ có thể tìm đại một cái lý do để tránh né, hoặc là lúc ở nhà ngay thời điểm đó tìm đại một lý do nào đó, hoặc là dứt khoát trốn trong trường học luôn.
Trừ mấy cái này ra, cậu thật sự chưa tìm được biện pháp nào khác tốt hơn như này.
Mới nãy cậu những gì cậu nói ra rất đẹp, nhưng trong thực tế, thật sự cậu vẫn chưa tìm ra được biện pháp tốt nhất để giải quyết.
Cậu há miệng, nhưng lại không nói ra được biện pháp giải quyết.
Văn Mặc cười khẩy một cái: "Cậu căn bản đến cả biện pháp giải quyết cũng không có."
Tô Chiêm cúi thấp đầu, cậu không có biện pháp cậu không thể chối được: "Coi như không có biện pháp, thì đó cũng là chuyện của tôi, tôi... lúc nào cũng có thể nghĩ ra được biện pháp."
Quả thực nếu như không được, cùng lắm thì cá chết lưới rách mà báo cảnh sát.
Văn Mặc nhìn Tô Chiêm.
Thiếu niên tuấn tú lại một mình ngồi trên giường bệnh trông có vẻ hiu quạnh, thân hình đơn bạc, đôi con ngươi màu hổ phách mang theo chút mơ màng khổ sở, ngay cả mái tóc nâu nhạt cũng đang xõa xuống.
Thật sự làm cho người nhìn phải cảm thấy đau lòng.
Một lát sau, Văn Mặc nói: "Tôi giúp cậu giải quyết."
Tô Chiêm đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói gì đó.
Văn Mặc hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Cậu đừng ép tôi phải dùng pheromone cưỡng chế cậu khuất phục."
**************
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Mặc: Có vài người, lời hay ý tốt nói ra không chịu nghe, cứ phải để người ta dở thủ đoạn ra cưỡng chế mới được, đây đều là do được nuông chiều mà ra
Tô Chiêm:... Không phải chứ, cậu nuông chiều tôi lúc nào?
Tường thuật: Xin lỗi phải nói, Văn Mặc là do anh quá cợt nhả, cho nên Tô Chiêm mới không cảm thấy anh đang nuông chiều ẻm
**
Phiên bản bá đạo tổng tài của Văn Mặc sẽ xuất hiện trong chương sau ~
Ha ha, đã lâu rồi tôi mới được xem lại bá đạo tổng tài cưỡng chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.