Tôi Bị Nhân Vật Phản Diện Trà Xanh Uy Hiếp
Chương 1: Hoa Nguyệt - Người bắt yêu
Thập Phương Hải
18/03/2023
Translator: @babahasmoney
"Người ta nói rằng Hạo Thiên là vị thần cuối cùng trên thế giới."
Bà lão nói xong, lần mò một lúc trong túi của chiếc tạp dề khâu vá chằng chịt nhưng sạch sẽ, rồi lấy ra mấy trái đỏ tươi đưa cho hai người bên đống lửa nãy giờ vẫn im lặng nghe bà kể.
Một thư sinh đi ngang qua, và một tiều phu ở chân núi gần đó.
"Cả đêm nghe bà lải nhải, có mệt không? Lại đây ăn chút hoa quả cho đỡ khát."
"Cám ơn bà." Thư sinh vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy hoa quả, "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau này, nhân gian dùng tu luyện vạn năm khôi phục lại trật tự. Không những thế, từ đó, trên thế giới này cũng xuất hiện một giới tu luyện, đó là một nhóm tu sĩ lấy trừ ma vệ đạo để hoàn thành sứ mệnh của mình và mưu toan trở thành thần."
"Thế giới còn gọi họ là ngụy thần."
"Thật đáng tiếc, việc Hạo Thiên tử vì đạo bằng cơ thể của thần chỉ có thể đổi lấy hòa bình 10.000 năm trong thế giới loài người. Khi thời gian trôi qua, phong ấn trên ma thần cuối cùng sẽ bị phá vỡ. Tuy có được sức mạnh của một vị thần, nhưng tia thần tính cuối cùng trên ma thần tà ác nhất thế gian này lại biến mất, từ đó về sau, trên thế giới này đã không còn thần linh nữa." Khi bà lão nói đến đây, đôi mắt đục ngầu của bà như trong nháy mắt trở nên trong trẻo.
Thư sinh lại nói: "Nghe nói Hạo Thiên trước khi tuẫn tiết, hắn đã sớm dự cảm được kiếp nạn lần này và để lại một bí mật để có thể đánh bại ma thần."
Người tiều phu mặt vuông to lớn im lặng nãy giờ cũng tò mò: "Bí mật kia đã lộ ra rồi sao?"
Bà lão phản đối, "Tất nhiên là chưa rồi. Tin đồn chỉ là tin đồn thôi. Và những ngụy thần đó rất dễ bị đánh bại. Trên đời này, không ai có thể đánh bại được ma thần đại nhân."
Người tiều phu cảm thấy hơi lạ khi bà ta cứ luôn miệng gọi ma thần đại nhân, nhưng những thứ như tin đồn thì không thể được coi là thật.
Chỉ là trong mắt thư sinh vẫn lộ ra vẻ khát khao, "Không biết thế giới có thần trông như thế nào..."
Bà lão cười hai tiếng, chỉ vào phía sau hắn ta và nói: "Có thể như thế nào? Có lẽ còn tệ hơn bây giờ. Nhìn kìa, những bức tượng đã sụp đổ rồi."
Bà vừa dứt lời, cả hai cùng nhìn lại. Quả nhiên, tượng đá ngồi trên tế đàn không biết từ lúc nào đã rơi xuống, hai mắt bị bức màn cũ nát buộc lại, lộ ra một cái miệng đỏ như máu, rất kỳ quái.
Người tiều phu đứng gần nhất vội đưa tay vén bức màn, chỉnh lại pho tượng, nói vài câu "Xin lỗi, xin lỗi", rồi ngồi trở lại.
Hắn ta cầm trái cây chà lên người hai lần, vừa định bỏ vào miệng, chợt nghe bên ngoài gió thổi mạnh, tia chớp lóe lên và tiếng sấm ầm ầm, anh ta sợ hãi làm trái cây trong tay rơi xuống đất.
Không lâu sau, trời mưa như trút nước, tiếng nước xối xả như ai đó dội nước từ chậu xuống, làm mái tôn kêu loảng xoảng.
Gió lạnh trộn lẫn với mưa lập tức lấp đầy toàn bộ ngôi đền đổ nát. Gió thổi rì rầm, như muốn lật tung ngôi chùa Hạo Thiên vốn đã bị lãng quên từ lâu trong núi sâu rừng già.
Người tiều phu quấn mình trong bộ quần áo mỏng, vội vàng nhóm lại đống lửa đang vương vãi, và bước tới đóng những ô cửa sổ đổ nát.
Cuối cùng thì gió cũng ngừng rít, người tiều phu thở phào nhẹ nhõm, "Mưa năm nay nhiều quá."
Thư sinh nhóm lửa lên, nhìn cửa chùa bị gió to quật ngã, vẻ mặt lo lắng cho nước cho dân: "Nghe nói nhà vua mấy lần mời sư làm pháp để cầu mưa thuận gió hòa".
"Ai nói không phải chứ?" Bà lão tựa hồ rất lo lắng.
Đúng lúc này, cửa chùa đột nhiên bị mở ra.
Một cơn gió thoảng qua, một bóng người cao gầy như bị sương mù bao phủ, chậm rãi đi ra khỏi màn mưa.
Khi đến gần hơn, ba người nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, môi đỏ răng trắng, mái tóc đen dày được buộc thành đuôi ngựa cao phía sau, trên đầu buộc một chuỗi chuông kêu leng keng khi cô bước đi.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo của ngôi đền đổ nát đột nhiên trở nên kỳ lạ, người tiều phu lo lắng chạm vào cái rìu trong tay.
Có rất nhiều linh hồn và quái vật trên núi, mà cô gái trước mặt lại xinh đẹp như một bông hoa. Và mặc dù bên ngoài trời đang mưa rất to nhưng cô ta không bị dính chút mưa nào trên người.
"Bên ngoài đang mưa to, vào trong trú mưa đi." Cô liếc nhìn ba người đang vây quanh đống lửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bà lão, rồi cô ngồi xuống bên đống lửa và vuốt ve chiếc chuông đang kêu ở đuôi tóc như để xoa dịu. Tiếng leng keng cuối cùng cũng dừng lại.
Cô nhìn bà lão: "Bà không phiền chứ?"
Bà cụ vẫn cười nói: "Đương nhiên là không phiền".
Cô gái áo đỏ đưa tay sưởi ấm bên đống lửa, nói: "Tôi vừa ở bên ngoài một lúc, nghe được chuyện mà bà vừa mới kể. Sau đó thế nào?"
Người đàn ông mặt chữ điền to lớn tay cầm rìu, nghe thấy cô đứng bên ngoài đã lâu, thấy quần áo trên người không bị ướt cũng hợp lý, thở phào nhẹ nhõm, nhặt quả đỏ trên mặt đất lên, tùy tiện lau lên người, lại định cho vào miệng.
Không ngờ, cô gái mặc áo đỏ ở phía đối diện bất ngờ cầm một cây gậy và vung nhẹ về phía hắn, đánh thẳng vào quả đỏ.
Quả đỏ từ tay tiều phu rơi xuống đất, lăn vào lửa.
Tiều phu nhướng mày, vừa định nổi giận thì nhìn thấy cô gái áo đỏ lạnh lùng ngồi đối diện đang nhìn mình.
Cô thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen láy như bị nước mưa làm cho ướt sũng, khiến người tiều phu trong nháy mắt mất bình tĩnh.
Thư sinh vội vàng đưa trái cây trong tay cho cô, lắp bắp nói: Tôi, tôi còn có đây."
Cô gái mặc đồ đỏ ngước nhìn chàng thư sinh trắng nõn mảnh khảnh, nhưng không trả lời.
Bà lão vội vàng lấy từ trong túi chiếc tạp dề nhỏ ra hai quả màu đỏ đưa cho cô.
"Bà còn có đây nè."
"Cám ơn bà." Cô gái áo đỏ khóe miệng nhếch lên.
Bà cụ trong mắt lộ ra vẻ từ ái cùng chờ mong, nói: "Mau ăn đi, đây là quả rừng trên núi, ngọt lắm."
"Tôi sẽ ăn sau khi hoàn thành công việc của mình."
"Làm việc? Cô gái, tại sao cô lại một mình đến ngọn núi cằn cỗi này?" Bà lão tò mò.
"Vì phần thưởng." Cô gái mặc đồ đỏ có lẽ bị tê khi ngồi, vì vậy cô ấy đứng dậy và duỗi cơ.
"Hoàng tử của Vũ Nhân Quốc bị một con yêu quái bắt cóc trong núi, nhà vua đã ban thưởng một vạn lượng vàng. Gần đây tôi hơi thiếu tiền nên đã đến để thử vận may. Nhưng mà vận may của tôi có vẻ không tệ."
Cô ấy nói một cách nghiêm túc, trên khuôn mặt mũm mĩm của cô ấy hiện lên một chút ngây thơ.
Bà lão sững người một lúc, nhìn cô gái nhỏ bất lực trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười: "Trên đời này làm gì có yêu quái, nhất định là hoàng tử Vũ Nhân Quốc chạy ra ngoài chơi rồi bị lạc đường."
"Vậy sao?" Hoa Nguyệt bóp nát quả hồng trong tay, quả đỏ trong nháy mắt biến thành một đống nước nhão, "Chứ không phải là do bà sao?"
"Cô nói cái gì, ta nghe không hiểu?" Lão phu nhân trong mắt đục ngầu tràn đầy sợ hãi, cả người run lên.
"Cô gái này lớn lên xinh đẹp nhưng lại không hề có tình người chút nào, bà lão này có lòng cho cô trái cây, cô không biết ơn, lại còn ức hiếp bà ấy thế này!" Người tiều phu không thể chịu đựng được nữa, anh ta đứng dậy cầm con rìu trên tay, vẻ mặt hung dữ như muốn giết người.
Thư sinh vội vàng đứng dậy giải quyết ổn thỏa: "Đừng xúc động, đừng xúc động, hoan hỉ đi!"
Hoa Nguyệt liếc xéo tiều phu, cây rìu trong tay rơi xuống đất, vừa vặn đập vào quả đỏ trên mặt đất.
Lúc này, ngoài chùa lại nổi giông tố, một tia chớp lóe lên, những trái cây màu đỏ trên mặt đất biến thành những con rắn nhỏ dài ngoằn ngoèo bằng chiếc đũa, nhanh chóng bò về phía thư sinh và tiều phu.
Thư sinh kinh hãi ngã xuống đất. Thấy con rắn nhỏ bò dậy, tiều phu kéo hắn ra phía sau, vội vàng nhặt cây rìu, ném con rắn lục đang quấn quanh người ra rồi chém bừa bãi vào những con rắn trên mặt đất.
Vô số con rắn mới bò ra từ những xác rắn bị đứt lìa, ngôi đền đổ nát ẩm ướt và lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối.
Bên ngoài vẫn còn sấm chớp, một bóng người cao lớn phản chiếu lên bức tường của ngôi đền đổ nát đang vung rìu về phía những con rắn nhỏ.
Bà lão đứng ở một bên vô cùng thích thú nhìn một màn này, hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi vừa rồi, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Hoa Nguyệt liếc nhìn tiều phu đang bảo vệ thư sinh phía sau bị đàn rắn ép lui, cô ngửa tay ra, một tấm gương đơn giản mộc mạc đột nhiên xuất hiện.
Đó là một chiếc gương tròn nhẵn được đánh bóng bằng đồng, to bằng lòng bàn tay, được khảm trên một miếng gỗ màu đỏ đen. Một số nụ hoa không rõ được chạm khắc xung quanh gương và một số chữ khắc bằng vàng được khắc trên tay cầm.
Cô hướng chiếc gương về phía đống rắn chằng chịt, trong gương lóe lên một tia sáng vàng. Chẳng mấy chốc, bầy rắn như gặp phải thiên địch, lũ lượt chạy về phía cổng chùa, một lúc sau thì biến mất không tung tích.
Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi, bà nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Hoa Nguyệt nói: "Lần sau đóng kịch nhất định phải diễn cho trọn vẹn. Một bà già không thể có đôi tay trắng trẻo mềm mại như thế này được."
Bà lão theo bản năng nhìn lại hai bàn tay của mình, đó là một đôi bàn tay thon dài trắng nõn, giống như bàn tay của một cô tiểu thư được nuông chiều trong nhà.
Bà cười khúc khích, thanh âm như chuông bạc, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại kéo dài ra. Ở cái nơi thần miếu đổ nát trong sương mù dày đặc này, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
"Lại bị ngươi phát hiện, thật đáng tiếc."
Bà thèm thuồng liếc nhìn thư sinh da thịt gầy gò và anh tiều phu cường tráng, nước miếng suýt nữa chảy ra.
"Lúc đầu ta muốn lặng lẽ ăn sạch các ngươi, cho các ngươi bớt đau đớn, nhưng con nhỏ này thật không biết thức thời, làm ta phí công vô ích."
Hoa Nguyệt nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đấy, yêu quái chết ở trong tay ta cũng hay nói như thế với ta."
Bà lão sắc mặt cứng đờ, sắc bén nói: "Ngươi là ai?"
Hoa Nguyệt nói: "Hoa Nguyệt, người bắt yêu."
"Ngươi không có trong danh sách những người bắt yêu ở Vũ Nhân Quốc." Khuôn mặt của bà lão dần thay đổi, làn da già nua của bà trở nên trắng trẻo và mịn màng, và bộ quần áo rách rưới trên người bà cũng biến thành một bộ váy tiên màu tím kéo dài xuống sàn nhà.
Lông mày và mắt của cô ta được trang điểm cực kỳ tinh xảo, trên trán còn vẽ một bông hoa mai, cô ta là một cô gái trẻ có dung mạo và dáng người cực kỳ mê hoặc.
"Ngươi chưa từng nghe nói qua, ta cũng không trách ngươi, bởi vì ta là người mới tới." Nói xong, cô nghiêm túc lại, nhanh chóng vẽ một loạt chữ khắc phức tạp ở trên gương rồi xoay người lại để chiếu vào người phụ nữ kia. Lập tức, chiếc gương sáng bóng loáng bị át đi, bấy giờ trên gương không thấy bóng người đâu mà thay vào đó là một con trăn to bằng cả một gian nhà, đủ rõ ràng để có thể nhìn thấy từng hoa văn trên da nó, nó phun ra những cái lưỡi màu đỏ tươi.
"Là rắn quỷ."
Hoa Nguyệt thu lại tấm gương, liếc nhìn thư sinh phía sau, nói: "Đáng tiếc, ngươi đã bị công pháp ngàn năm của nó làm cho mù quáng, ngươi không chỉ ngu ngốc mà còn có mắt nhìn kém!"
"Người ta nói rằng Hạo Thiên là vị thần cuối cùng trên thế giới."
Bà lão nói xong, lần mò một lúc trong túi của chiếc tạp dề khâu vá chằng chịt nhưng sạch sẽ, rồi lấy ra mấy trái đỏ tươi đưa cho hai người bên đống lửa nãy giờ vẫn im lặng nghe bà kể.
Một thư sinh đi ngang qua, và một tiều phu ở chân núi gần đó.
"Cả đêm nghe bà lải nhải, có mệt không? Lại đây ăn chút hoa quả cho đỡ khát."
"Cám ơn bà." Thư sinh vội vàng đưa hai tay ra nhận lấy hoa quả, "Sau đó thì sao ạ?"
"Sau này, nhân gian dùng tu luyện vạn năm khôi phục lại trật tự. Không những thế, từ đó, trên thế giới này cũng xuất hiện một giới tu luyện, đó là một nhóm tu sĩ lấy trừ ma vệ đạo để hoàn thành sứ mệnh của mình và mưu toan trở thành thần."
"Thế giới còn gọi họ là ngụy thần."
"Thật đáng tiếc, việc Hạo Thiên tử vì đạo bằng cơ thể của thần chỉ có thể đổi lấy hòa bình 10.000 năm trong thế giới loài người. Khi thời gian trôi qua, phong ấn trên ma thần cuối cùng sẽ bị phá vỡ. Tuy có được sức mạnh của một vị thần, nhưng tia thần tính cuối cùng trên ma thần tà ác nhất thế gian này lại biến mất, từ đó về sau, trên thế giới này đã không còn thần linh nữa." Khi bà lão nói đến đây, đôi mắt đục ngầu của bà như trong nháy mắt trở nên trong trẻo.
Thư sinh lại nói: "Nghe nói Hạo Thiên trước khi tuẫn tiết, hắn đã sớm dự cảm được kiếp nạn lần này và để lại một bí mật để có thể đánh bại ma thần."
Người tiều phu mặt vuông to lớn im lặng nãy giờ cũng tò mò: "Bí mật kia đã lộ ra rồi sao?"
Bà lão phản đối, "Tất nhiên là chưa rồi. Tin đồn chỉ là tin đồn thôi. Và những ngụy thần đó rất dễ bị đánh bại. Trên đời này, không ai có thể đánh bại được ma thần đại nhân."
Người tiều phu cảm thấy hơi lạ khi bà ta cứ luôn miệng gọi ma thần đại nhân, nhưng những thứ như tin đồn thì không thể được coi là thật.
Chỉ là trong mắt thư sinh vẫn lộ ra vẻ khát khao, "Không biết thế giới có thần trông như thế nào..."
Bà lão cười hai tiếng, chỉ vào phía sau hắn ta và nói: "Có thể như thế nào? Có lẽ còn tệ hơn bây giờ. Nhìn kìa, những bức tượng đã sụp đổ rồi."
Bà vừa dứt lời, cả hai cùng nhìn lại. Quả nhiên, tượng đá ngồi trên tế đàn không biết từ lúc nào đã rơi xuống, hai mắt bị bức màn cũ nát buộc lại, lộ ra một cái miệng đỏ như máu, rất kỳ quái.
Người tiều phu đứng gần nhất vội đưa tay vén bức màn, chỉnh lại pho tượng, nói vài câu "Xin lỗi, xin lỗi", rồi ngồi trở lại.
Hắn ta cầm trái cây chà lên người hai lần, vừa định bỏ vào miệng, chợt nghe bên ngoài gió thổi mạnh, tia chớp lóe lên và tiếng sấm ầm ầm, anh ta sợ hãi làm trái cây trong tay rơi xuống đất.
Không lâu sau, trời mưa như trút nước, tiếng nước xối xả như ai đó dội nước từ chậu xuống, làm mái tôn kêu loảng xoảng.
Gió lạnh trộn lẫn với mưa lập tức lấp đầy toàn bộ ngôi đền đổ nát. Gió thổi rì rầm, như muốn lật tung ngôi chùa Hạo Thiên vốn đã bị lãng quên từ lâu trong núi sâu rừng già.
Người tiều phu quấn mình trong bộ quần áo mỏng, vội vàng nhóm lại đống lửa đang vương vãi, và bước tới đóng những ô cửa sổ đổ nát.
Cuối cùng thì gió cũng ngừng rít, người tiều phu thở phào nhẹ nhõm, "Mưa năm nay nhiều quá."
Thư sinh nhóm lửa lên, nhìn cửa chùa bị gió to quật ngã, vẻ mặt lo lắng cho nước cho dân: "Nghe nói nhà vua mấy lần mời sư làm pháp để cầu mưa thuận gió hòa".
"Ai nói không phải chứ?" Bà lão tựa hồ rất lo lắng.
Đúng lúc này, cửa chùa đột nhiên bị mở ra.
Một cơn gió thoảng qua, một bóng người cao gầy như bị sương mù bao phủ, chậm rãi đi ra khỏi màn mưa.
Khi đến gần hơn, ba người nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, môi đỏ răng trắng, mái tóc đen dày được buộc thành đuôi ngựa cao phía sau, trên đầu buộc một chuỗi chuông kêu leng keng khi cô bước đi.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo của ngôi đền đổ nát đột nhiên trở nên kỳ lạ, người tiều phu lo lắng chạm vào cái rìu trong tay.
Có rất nhiều linh hồn và quái vật trên núi, mà cô gái trước mặt lại xinh đẹp như một bông hoa. Và mặc dù bên ngoài trời đang mưa rất to nhưng cô ta không bị dính chút mưa nào trên người.
"Bên ngoài đang mưa to, vào trong trú mưa đi." Cô liếc nhìn ba người đang vây quanh đống lửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt bà lão, rồi cô ngồi xuống bên đống lửa và vuốt ve chiếc chuông đang kêu ở đuôi tóc như để xoa dịu. Tiếng leng keng cuối cùng cũng dừng lại.
Cô nhìn bà lão: "Bà không phiền chứ?"
Bà cụ vẫn cười nói: "Đương nhiên là không phiền".
Cô gái áo đỏ đưa tay sưởi ấm bên đống lửa, nói: "Tôi vừa ở bên ngoài một lúc, nghe được chuyện mà bà vừa mới kể. Sau đó thế nào?"
Người đàn ông mặt chữ điền to lớn tay cầm rìu, nghe thấy cô đứng bên ngoài đã lâu, thấy quần áo trên người không bị ướt cũng hợp lý, thở phào nhẹ nhõm, nhặt quả đỏ trên mặt đất lên, tùy tiện lau lên người, lại định cho vào miệng.
Không ngờ, cô gái mặc áo đỏ ở phía đối diện bất ngờ cầm một cây gậy và vung nhẹ về phía hắn, đánh thẳng vào quả đỏ.
Quả đỏ từ tay tiều phu rơi xuống đất, lăn vào lửa.
Tiều phu nhướng mày, vừa định nổi giận thì nhìn thấy cô gái áo đỏ lạnh lùng ngồi đối diện đang nhìn mình.
Cô thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen láy như bị nước mưa làm cho ướt sũng, khiến người tiều phu trong nháy mắt mất bình tĩnh.
Thư sinh vội vàng đưa trái cây trong tay cho cô, lắp bắp nói: Tôi, tôi còn có đây."
Cô gái mặc đồ đỏ ngước nhìn chàng thư sinh trắng nõn mảnh khảnh, nhưng không trả lời.
Bà lão vội vàng lấy từ trong túi chiếc tạp dề nhỏ ra hai quả màu đỏ đưa cho cô.
"Bà còn có đây nè."
"Cám ơn bà." Cô gái áo đỏ khóe miệng nhếch lên.
Bà cụ trong mắt lộ ra vẻ từ ái cùng chờ mong, nói: "Mau ăn đi, đây là quả rừng trên núi, ngọt lắm."
"Tôi sẽ ăn sau khi hoàn thành công việc của mình."
"Làm việc? Cô gái, tại sao cô lại một mình đến ngọn núi cằn cỗi này?" Bà lão tò mò.
"Vì phần thưởng." Cô gái mặc đồ đỏ có lẽ bị tê khi ngồi, vì vậy cô ấy đứng dậy và duỗi cơ.
"Hoàng tử của Vũ Nhân Quốc bị một con yêu quái bắt cóc trong núi, nhà vua đã ban thưởng một vạn lượng vàng. Gần đây tôi hơi thiếu tiền nên đã đến để thử vận may. Nhưng mà vận may của tôi có vẻ không tệ."
Cô ấy nói một cách nghiêm túc, trên khuôn mặt mũm mĩm của cô ấy hiện lên một chút ngây thơ.
Bà lão sững người một lúc, nhìn cô gái nhỏ bất lực trước mặt từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười: "Trên đời này làm gì có yêu quái, nhất định là hoàng tử Vũ Nhân Quốc chạy ra ngoài chơi rồi bị lạc đường."
"Vậy sao?" Hoa Nguyệt bóp nát quả hồng trong tay, quả đỏ trong nháy mắt biến thành một đống nước nhão, "Chứ không phải là do bà sao?"
"Cô nói cái gì, ta nghe không hiểu?" Lão phu nhân trong mắt đục ngầu tràn đầy sợ hãi, cả người run lên.
"Cô gái này lớn lên xinh đẹp nhưng lại không hề có tình người chút nào, bà lão này có lòng cho cô trái cây, cô không biết ơn, lại còn ức hiếp bà ấy thế này!" Người tiều phu không thể chịu đựng được nữa, anh ta đứng dậy cầm con rìu trên tay, vẻ mặt hung dữ như muốn giết người.
Thư sinh vội vàng đứng dậy giải quyết ổn thỏa: "Đừng xúc động, đừng xúc động, hoan hỉ đi!"
Hoa Nguyệt liếc xéo tiều phu, cây rìu trong tay rơi xuống đất, vừa vặn đập vào quả đỏ trên mặt đất.
Lúc này, ngoài chùa lại nổi giông tố, một tia chớp lóe lên, những trái cây màu đỏ trên mặt đất biến thành những con rắn nhỏ dài ngoằn ngoèo bằng chiếc đũa, nhanh chóng bò về phía thư sinh và tiều phu.
Thư sinh kinh hãi ngã xuống đất. Thấy con rắn nhỏ bò dậy, tiều phu kéo hắn ra phía sau, vội vàng nhặt cây rìu, ném con rắn lục đang quấn quanh người ra rồi chém bừa bãi vào những con rắn trên mặt đất.
Vô số con rắn mới bò ra từ những xác rắn bị đứt lìa, ngôi đền đổ nát ẩm ướt và lạnh lẽo bắt đầu tỏa ra mùi hôi thối.
Bên ngoài vẫn còn sấm chớp, một bóng người cao lớn phản chiếu lên bức tường của ngôi đền đổ nát đang vung rìu về phía những con rắn nhỏ.
Bà lão đứng ở một bên vô cùng thích thú nhìn một màn này, hoàn toàn mất đi vẻ sợ hãi vừa rồi, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Hoa Nguyệt liếc nhìn tiều phu đang bảo vệ thư sinh phía sau bị đàn rắn ép lui, cô ngửa tay ra, một tấm gương đơn giản mộc mạc đột nhiên xuất hiện.
Đó là một chiếc gương tròn nhẵn được đánh bóng bằng đồng, to bằng lòng bàn tay, được khảm trên một miếng gỗ màu đỏ đen. Một số nụ hoa không rõ được chạm khắc xung quanh gương và một số chữ khắc bằng vàng được khắc trên tay cầm.
Cô hướng chiếc gương về phía đống rắn chằng chịt, trong gương lóe lên một tia sáng vàng. Chẳng mấy chốc, bầy rắn như gặp phải thiên địch, lũ lượt chạy về phía cổng chùa, một lúc sau thì biến mất không tung tích.
Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi, bà nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Hoa Nguyệt nói: "Lần sau đóng kịch nhất định phải diễn cho trọn vẹn. Một bà già không thể có đôi tay trắng trẻo mềm mại như thế này được."
Bà lão theo bản năng nhìn lại hai bàn tay của mình, đó là một đôi bàn tay thon dài trắng nõn, giống như bàn tay của một cô tiểu thư được nuông chiều trong nhà.
Bà cười khúc khích, thanh âm như chuông bạc, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại kéo dài ra. Ở cái nơi thần miếu đổ nát trong sương mù dày đặc này, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
"Lại bị ngươi phát hiện, thật đáng tiếc."
Bà thèm thuồng liếc nhìn thư sinh da thịt gầy gò và anh tiều phu cường tráng, nước miếng suýt nữa chảy ra.
"Lúc đầu ta muốn lặng lẽ ăn sạch các ngươi, cho các ngươi bớt đau đớn, nhưng con nhỏ này thật không biết thức thời, làm ta phí công vô ích."
Hoa Nguyệt nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đấy, yêu quái chết ở trong tay ta cũng hay nói như thế với ta."
Bà lão sắc mặt cứng đờ, sắc bén nói: "Ngươi là ai?"
Hoa Nguyệt nói: "Hoa Nguyệt, người bắt yêu."
"Ngươi không có trong danh sách những người bắt yêu ở Vũ Nhân Quốc." Khuôn mặt của bà lão dần thay đổi, làn da già nua của bà trở nên trắng trẻo và mịn màng, và bộ quần áo rách rưới trên người bà cũng biến thành một bộ váy tiên màu tím kéo dài xuống sàn nhà.
Lông mày và mắt của cô ta được trang điểm cực kỳ tinh xảo, trên trán còn vẽ một bông hoa mai, cô ta là một cô gái trẻ có dung mạo và dáng người cực kỳ mê hoặc.
"Ngươi chưa từng nghe nói qua, ta cũng không trách ngươi, bởi vì ta là người mới tới." Nói xong, cô nghiêm túc lại, nhanh chóng vẽ một loạt chữ khắc phức tạp ở trên gương rồi xoay người lại để chiếu vào người phụ nữ kia. Lập tức, chiếc gương sáng bóng loáng bị át đi, bấy giờ trên gương không thấy bóng người đâu mà thay vào đó là một con trăn to bằng cả một gian nhà, đủ rõ ràng để có thể nhìn thấy từng hoa văn trên da nó, nó phun ra những cái lưỡi màu đỏ tươi.
"Là rắn quỷ."
Hoa Nguyệt thu lại tấm gương, liếc nhìn thư sinh phía sau, nói: "Đáng tiếc, ngươi đã bị công pháp ngàn năm của nó làm cho mù quáng, ngươi không chỉ ngu ngốc mà còn có mắt nhìn kém!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.