Tôi Bị Nhân Vật Phản Diện Trà Xanh Uy Hiếp
Chương 4: Thiên sư cứu ta!
Thập Phương Hải
18/03/2023
Translator: @babahasmoney
Con đường đại đạo không chỉ cô độc, mà còn tàn nhẫn!
Hoa Nguyệt làm sao mà ngờ được ở một vạn năm sau bị một thằng nhóc gần chết uy hiếp chứ!
Cô thật sự đang bị uy hiếp!
Lúc này, chàng trai đang nắm chặt tay cô, một chút cũng không có ý định buông ra.
Hắn chân thành nhìn cô: "Tỷ là người tốt, lớn lên lại đẹp như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi ta, đúng không? "
Hoa Nguyệt trầm mặc một lát, mới nói: "Buông tay."
Thiếu niên trước mặt ngẩng đầu nhìn nàng một hồi, sau đó buông cổ tay của nàng ra, tựa hồ cực kỳ thất vọng cùng ủy khuất, trong đôi mắt đen láy chảy ra một ít nước mắt.
Hoa Nguyệt quay đầu rời đi.
Đi ra ngoài được một lúc, cô không khỏi quay lại nhìn hắn. Thấy hắn ngồi đó ôm đầu gối, trông như một chú hổ con bị thương.
Cô đứng đó nhìn hắn một lúc, sau đó bẻ một cành cây to bằng cổ tay từ một cái cây bên cạnh, sải bước đến đưa cho anh: "Cầm lấy, ta mang ngươi xuống núi."
Dù sao cô cũng muốn vào thành phố mua chút gì ăn, nên cứ coi như là tiện tay đi.
Thiếu niên mới vừa nãy còn có dáng vẻ vô cùng thương tâm tức khắc lộ vẻ cảm kích: "Ta biết tỷ sẽ không bỏ rơi ta mà!"
Vừa nói, hắn vừa cố gắng chống cành cây để đứng dậy, nhưng cố gắng mấy lần cũng không đứng dậy được. Cuối cùng, hắn cũng vất vả lắm mới đứng dậy được, tính bước đi thì lại ngã nhào về phía trước.
"Cẩn thận!"
Hoa Nguyệt đỡ lấy hắn, hắn mới có thể đứng vững.
Hắn ngước mắt nhìn cô, sau đó cụp mi xuống, khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, là ta vô dụng. Tỷ cứ đi trước đi, ta đứng chờ một lúc."
Hoa Nguyệt liếc nhìn núi rừng chướng khí càng ngày càng nặng, cam chịu khom người xuống trước mặt hắn, "Lên đi."
Cô đợi khá lâu cũng không thấy hắn nằm lên, đành quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn từ trên cao nhìn cô, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ với bất kì người đàn ông lạ mặt nào cũng đối xử tốt như vậy sao?"
Hoa Nguyệt cau mày.
Hắn có ý gì đây?
*
Mười lăm phút sau, Hoa Nguyệt nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp đang vắt ngang hai bên cạnh mình, nói: "Ngươi muốn đi đâu đây?"
"Đô thành Ngọc Nhân Quốc." Thanh niên nhìn bóng lưng đen nhánh của nàng, lặng lẽ vòng qua cổ nàng, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ đúng thật là người tốt."
Hoa Nguyệt cõng nam tử cao hơn nàng cả cái đầu trên lưng, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.
Kính Linh cả đêm không ngủ leo lên đỉnh đầu Hoa Nguyệt, ngáp một cái nói: "Chủ nhân, trên lưng ngươi là ai đây?"
"Là chó!" Cô hung ác nói, "Là chó biết uy hiếp người!"
"Kính Kính, ta thề, sau này nếu tùy tiện cứu người thì ta chính là một con chó!"
Chàng trai phía sau đột nhiên cười lớn.
Hoa Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì?"
Thiếu niên lấy ống tay áo lau mồ hôi cho nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng: "Ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ rất đáng yêu."
Hoa Nguyệt: "...Kính Kính, hắn có thể nhìn thấy ngươi sao?"
Kính Linh ngồi khoanh chân trên vai cô, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi bông xù của nó, liếc nhìn chàng trai trẻ đẹp với đôi mắt cười và nói: "Không ai có thể nhìn thấy tôi ngoại trừ chủ nhân."
Khi nó nói, nó cố tình cúi xuống trước mặt chàng trai và cười nhe răng trợn mắt với cậu.
Quả nhiên, đôi mắt trong veo của chàng trai trẻ vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, như thể hắn ta không nhìn thấy gì.
Hoa Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm.
Chàng trai dường như biết cô đang nghĩ gì, tựa cằm lên cổ cô, thì thầm: "Tỷ tỷ là người dễ thương nhất mà ta từng thấy."
*
Vì câu nói "người dễ thương nhất", Hoa Nguyệt đã cõng hắn đi trong khoảng chừng nửa tiếng.
Trong thế giới của người phàm, phép thuật được sử dụng để loại bỏ ma quỷ và yêu ma, bình thường mọi người phải tuân theo luật của con người. Mặc dù cô không mệt khi cõng chàng trai trên lưng, nhưng mà ở trên lưng cứ có một người liên tục ghé vào thở dốc thì không thể nào thoải mái được. Hơn nữa, xương trên cơ thể hắn khiến cô không thoải mái.
Hai người cứ đi thẳng trên đường mà không dừng lại, lúc đến cửa thành thì đã là giữa trưa.
Cô nhìn từ "đô thành" phía trên cổng đô thành của Vũ Nhân Quốc, vừa đang định đánh thức chàng thiếu niên im lặng suốt dọc đường, khi cô quay đầu lại, cô bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Trái tim Hoa Nguyệt đập lỡ một nhịp, cô luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô đặc biệt thâm thúy.
Nó giống như là hắn muốn ăn cô vậy.
Cô nuốt nước bọt, "Chúng ta tới rồi, đô thành của Vũ Nhân Quốc đang ở trước mặt chúng ta."
*
Hoàng tử Vũ Nhân Quốc biến mất, nên những người thị vệ làm việc nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, có hơn 20 người đứng trước cổng thành rộng một thước, đang kiểm tra từng người một. Trước cổng thành xếp hàng dài, ánh mắt của mọi người gần như dán chặt vào gáy người trước.
Đến lượt Hoa Nguyệt, người thị vệ cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Mời cô xuất trình giấy chứng minh thân phận."
Hoa Nguyệt đưa cho họ tấm bài thông hành của người bắt yêu.
Cô đi du tẩu thiên hạ đều dùng chung một thân phận này, vì vậy trên người cô luôn có một tấm bài bằng ngọc bích.
Bây giờ yêu ma, tà linh hoành hành, thiên hạ ai nấy đều thờ ngụy thần, nhìn thấy tấm ngọc bội đều cung kính gọi "Thiên sư", thị vệ cũng không ngoại lệ.
Thị vệ hai tay nhận lấy ngọc bài, thấy hóa ra là danh hiệu của cao thủ bắt yêu, lập tức bày ra vẻ mặt cung kính nói: "Không biết người ở trên vai thiên sư là người nào?"
Hoa Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ngươi tự hỏi đi."
Cô vốn còn muốn thị vệ chặn thiếu niên trên vai mình lại, ai ngờ thị vệ lại cho rằng cô đang sốt ruột, không dám hỏi nhiều mà cũng không dám ngẩng đầu lên, trả lại ngọc bài cho cô: "Đã là người mà thiên sư mang đến thì ắt hẳn là người tốt, mời ngài nhanh chóng vào thành."
Hoa Nguyệt vẻ mặt thất vọng nhét tấm bài vào trong ngực, cõng thiếu niên trên lưng đi vào thành trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Cô đã đi một khoảng cách khá xa những vẫn nghe được tiếng người phía sau nói chuyện.
"Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ bắt yêu, trời ạ, thật là kinh người!"
"Không hổ là thiên sư, người ở trên lưng kia đến mặt cũng không đổi sắc!"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
*
Thiếu niên hỏi: "Tỷ là người bắt yêu sao?"
Hoa Nguyệt lơ đãng "ừm" một tiếng, nhìn quanh thành phố.
Rõ ràng là giữa trưa, vậy mà có một lớp sương mù bao phủ thủ đô.
Cũng không biết sương mù từ đâu tới, vừa không phải yêu khí cũng không phải ma khí.
Cô vừa cõng chàng trai trên lưng vừa tìm chỗ ăn cơm, vừa để mắt đến người qua lại.
Đây rõ ràng là thủ đô của một quốc gia, nhưng lại không giống một đô thành thịnh vượng chút nào. Cho dù là kiến trúc hay khuôn mặt của mọi người, đều lộ ra một bầu không khí xám xịt và chết chóc.
Có vẻ như có gì đó không ổn.
Cô đi dọc theo ngã tư về hướng tây, dừng lại ở một quán bánh bao hấp bên đường, ném chàng trai trên vai xuống ghế.
Cũng không thèm nhìn chàng thiếu niên kia, cô nói, "Người hầu trà đâu, cho một rổ bánh bao."
"Được," người hầu trà kia vội vàng đem một rổ bánh bao mới hấp đặt lên bàn, lúc này mới nhìn thấy hai người ăn mặc chỉnh tề trước mắt, thoạt nhìn như một đôi trai tài gái sắc, nhất thời chết lặng trong giây lát.
Lúc này, thiếu niên lạnh lùng nhìn anh.
Người hầu trà rùng mình, toàn thân lạnh toát, vội quay đầu lại nói: "Hai người còn muốn ăn gì nữa không?"
Trong giỏ chỉ có ba cái bánh bao, không đủ chia cho hai người.
Chàng trai chưa kịp lên tiếng, cô gái áo đỏ đã lạnh lùng nói: "Đủ rồi."
Hoa Nguyệt đã đói bụng, gắp một cái bánh bao hấp đặt vào đĩa trước mặt, bắt đầu ăn.
Ăn xong cái bánh bao thứ hai, cô mới phát hiện ra thiếu niên ngồi đối diện vẫn chưa ăn cái nào, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Ngươi không muốn ăn sao?"
Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc bánh bao cuối cùng trên bàn, nuốt nước bọt.
Thiếu niên lắc đầu, đẩy đĩa thức ăn trên bàn đến trước mặt cô.
Ngay lúc Hoa Nguyệt cầm bánh bao lên, thiếu niên đột nhiên mỉm cười với cô.
Tay cô run lên, chiếc bánh bao trắng như tuyết lập tức rơi xuống đất, sau đó một con chó không biết từ đâu xuất hiện đã nhanh chóng chạy tới, dùng chân giữ chặt lấy nó.
Nó thèm muốn nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt đang muốn cúi xuống nhặt bánh bao, nếu cô dám xông tới cướp, nó sẽ cùng con thú ăn mặc chỉnh tề trước mặt này sống chết một trận.
Hoa Nguyệt nhìn cái bánh bao đã khó nhìn ra hình thù dưới chân chó, ngồi thẳng dậy.
Thiếu niên nhìn chiếc bánh cuối cùng rơi vào bụng chó, nói: "Tỷ tỷ, hình như ta đói rồi".
Hoa Nguyệt: "..."
Tại sao ngươi không nói sớm!
Cô tiếc nuối nhìn chiếc bánh bị con chó nuốt chửng, lấy trong túi ra chiếc bánh bao đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên nói: "Tỷ tỷ với người đàn ông nào cũng đối xử tốt như vậy sao?"
Hoa Nguyệt phớt lờ hắn, thấy anh không chịu cầm lấy, cô định rút tay lại, lại bị hắn giật lấy.
Hoa Nguyệt đau lòng nhìn chiếc ví đã teo tóp của mình, "Dùng tiết kiệm một chút đi!"
Đây là chút tiền cuối cùng của cô đó!
Người thanh niên ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với người hầu trà, trút hết tiền đồng trong ví ra đặt vào tay anh ta, thì thầm vài câu.
Một lúc sau, người hầu trà mang đến một bát canh và hai cái bánh bao. Nhìn cái bát đó giống như đồ.
Hoa Nguyệt thầm nghĩ cuộc sống sao mà khó khăn quá à.
Tuy rằng đói bụng đã mấy ngày nay, nhưng lúc ăn hắn trông vẫn rất thanh lịch, cắn từng miếng nhỏ bánh bao. Mỗi cử chỉ đều mang theo sự cao quý mà mọi người đã tu luyện.
Nhưng Hoa Nguyệt giờ phút này cũng không có tâm trạng thưởng thức, cô liếc nhìn túi tiền rỗng tuếch của mình, suy nghĩ xem tối nay nên ở đâu?
Không biết liệu có ngôi đền đổ nát nào gần đây không nữa.
Thiếu niên trước mặt hiển nhiên đối với phương diện này cũng không có vấn đề gì, vừa ăn vừa nhìn người qua đường, có vẻ rất thoải mái.
Mất khoảng mười lăm phút hắn ta mới ăn hết bánh bao.
Hoa Nguyệt thấy đã muộn, đứng dậy nói: "Chúng ta liền từ biệt tại đây thôi."
"Tỷ tỷ phải đi rồi?" Thiếu niên nắm lấy cánh tay của nàng, khoé miệng mỉm cười, đôi mắt đen ánh lên một tia lạnh lẽo.
Đương nhiên phải đi rồi, cô còn đang bận tìm kiếm hoàng tử Vũ Nhân Quốc đó.
Nhưng thiếu niên không có ý định buông tay chút nào.
Hắn nói: "Nhưng nếu tỷ không mang ta đi theo thì làm sao nhận thưởng đây?"
Hoa Nguyệt khó hiểu: "Ý gì đây?"
Thiếu niên nói, "Tỷ tỷ đã tìm thấy hoàng tử Vũ Nhân Quốc chưa?"
"Đương nhiên chưa." Cô hiện tại chuẩn bị đi tìm nè, có lẽ đêm nay sẽ tìm được.
Thiếu niên chống cằm nhìn cô, đôi mắt đen đầy gian xảo, đang định nói thì trên đường đột nhiên xuất hiện một đội thị vệ đang đuổi theo một người thấp bé mặc áo choàng đen.
Người đó bị bao vây kín mít, hắn chạy cực nhanh, còn thỉnh thoảng quay lại nhìn. Bọn thị vệ đang đuổi theo sau, thấy sắp đuổi kịp, người kia có vẻ rất lo lắng nên chạy thẳng về phía cô, rồi va đầu vào lồng ngực cô.
Hoa Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, người mặc áo bào đã ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp.
"Cứu với!" cô ta nói.
Hoa Nguyệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nhờ mình giúp đỡ, sau đó cô hiểu tại sao khi vào thành cô lại cảm thấy kỳ lạ, bởi vì hầu như không có cô gái trẻ nào trên đường phố cả.
Lúc này, những tên thị vệ đang đuổi theo cô ta đã lao tới, họ định tóm lấy người phụ nữ mặc áo choàng.
Người phụ nữ nắm chặt ống tay áo của Hoa Nguyệt không chịu buông ra, trong đôi mắt đen sáng ngời của cô đã tuôn trào ra những giọt nước mắt.
"Ta cầu xin ngươi cứu ta!"
Hoa Nguyệt đỡ người phụ nữ dậy, lau nước mắt trên mặt, lấy ngọc bài trong ngực ra, hỏi thị vệ: "Cô ấy phạm tội gì?"
Thị vệ cầm đầu nhận lấy, thấy là người bắt yêu, sắc mặt dịu đi, nói: "Thiên sư không nên nhúng tay vào chuyện của người khác, đây là những người phụ nữ tự nguyện được mai táng cùng vương tử."
Hắn vừa dứt lời, người phụ nữ đã khóc to: "Các người nói bậy, ta không có tự nguyện!"
Thị vệ lập tức biến sắc mặt, mắng: "Cha mẹ ngươi đã nhận tiền rồi, sao lại không phải tự nguyện!"
Hoa Nguyệt trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Nghe nói vương tử chỉ mới mất tích chưa tới bảy ngày, trên tường thành còn dán thông cáo, sao bệ hạ đã muốn chôn cất rồi? Chẳng lẽ người chắc chắn vương tử đã chết sao?"
Thị vệ thần sắc sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, thần sắc khẽ động: "Đây là mệnh lệnh của quốc sư, hơn nữa sự tình trong cung chúng ta làm sao biết?"
Hắn nói xong, vẫy tay gọi người phía sau: "Lập tức mang đi!"
Đám thị vệ phía sau lập tức vây lên, đỡ ở hai bên trái phải người phụ đang xỉu trên mặt đất rồi kéo cô ta đi.
Người phụ nữ nắm chặt váy Hoa Nguyệt không chịu buông ra, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Thiên sư, cứu ta!"
Con đường đại đạo không chỉ cô độc, mà còn tàn nhẫn!
Hoa Nguyệt làm sao mà ngờ được ở một vạn năm sau bị một thằng nhóc gần chết uy hiếp chứ!
Cô thật sự đang bị uy hiếp!
Lúc này, chàng trai đang nắm chặt tay cô, một chút cũng không có ý định buông ra.
Hắn chân thành nhìn cô: "Tỷ là người tốt, lớn lên lại đẹp như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi ta, đúng không? "
Hoa Nguyệt trầm mặc một lát, mới nói: "Buông tay."
Thiếu niên trước mặt ngẩng đầu nhìn nàng một hồi, sau đó buông cổ tay của nàng ra, tựa hồ cực kỳ thất vọng cùng ủy khuất, trong đôi mắt đen láy chảy ra một ít nước mắt.
Hoa Nguyệt quay đầu rời đi.
Đi ra ngoài được một lúc, cô không khỏi quay lại nhìn hắn. Thấy hắn ngồi đó ôm đầu gối, trông như một chú hổ con bị thương.
Cô đứng đó nhìn hắn một lúc, sau đó bẻ một cành cây to bằng cổ tay từ một cái cây bên cạnh, sải bước đến đưa cho anh: "Cầm lấy, ta mang ngươi xuống núi."
Dù sao cô cũng muốn vào thành phố mua chút gì ăn, nên cứ coi như là tiện tay đi.
Thiếu niên mới vừa nãy còn có dáng vẻ vô cùng thương tâm tức khắc lộ vẻ cảm kích: "Ta biết tỷ sẽ không bỏ rơi ta mà!"
Vừa nói, hắn vừa cố gắng chống cành cây để đứng dậy, nhưng cố gắng mấy lần cũng không đứng dậy được. Cuối cùng, hắn cũng vất vả lắm mới đứng dậy được, tính bước đi thì lại ngã nhào về phía trước.
"Cẩn thận!"
Hoa Nguyệt đỡ lấy hắn, hắn mới có thể đứng vững.
Hắn ngước mắt nhìn cô, sau đó cụp mi xuống, khàn giọng nói: "Thật xin lỗi, là ta vô dụng. Tỷ cứ đi trước đi, ta đứng chờ một lúc."
Hoa Nguyệt liếc nhìn núi rừng chướng khí càng ngày càng nặng, cam chịu khom người xuống trước mặt hắn, "Lên đi."
Cô đợi khá lâu cũng không thấy hắn nằm lên, đành quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn từ trên cao nhìn cô, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ với bất kì người đàn ông lạ mặt nào cũng đối xử tốt như vậy sao?"
Hoa Nguyệt cau mày.
Hắn có ý gì đây?
*
Mười lăm phút sau, Hoa Nguyệt nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp đang vắt ngang hai bên cạnh mình, nói: "Ngươi muốn đi đâu đây?"
"Đô thành Ngọc Nhân Quốc." Thanh niên nhìn bóng lưng đen nhánh của nàng, lặng lẽ vòng qua cổ nàng, ôn nhu nói: "Tỷ tỷ đúng thật là người tốt."
Hoa Nguyệt cõng nam tử cao hơn nàng cả cái đầu trên lưng, nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.
Kính Linh cả đêm không ngủ leo lên đỉnh đầu Hoa Nguyệt, ngáp một cái nói: "Chủ nhân, trên lưng ngươi là ai đây?"
"Là chó!" Cô hung ác nói, "Là chó biết uy hiếp người!"
"Kính Kính, ta thề, sau này nếu tùy tiện cứu người thì ta chính là một con chó!"
Chàng trai phía sau đột nhiên cười lớn.
Hoa Nguyệt kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì?"
Thiếu niên lấy ống tay áo lau mồ hôi cho nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng: "Ta chỉ cảm thấy tỷ tỷ rất đáng yêu."
Hoa Nguyệt: "...Kính Kính, hắn có thể nhìn thấy ngươi sao?"
Kính Linh ngồi khoanh chân trên vai cô, không ngừng vẫy vẫy cái đuôi bông xù của nó, liếc nhìn chàng trai trẻ đẹp với đôi mắt cười và nói: "Không ai có thể nhìn thấy tôi ngoại trừ chủ nhân."
Khi nó nói, nó cố tình cúi xuống trước mặt chàng trai và cười nhe răng trợn mắt với cậu.
Quả nhiên, đôi mắt trong veo của chàng trai trẻ vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước, như thể hắn ta không nhìn thấy gì.
Hoa Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm.
Chàng trai dường như biết cô đang nghĩ gì, tựa cằm lên cổ cô, thì thầm: "Tỷ tỷ là người dễ thương nhất mà ta từng thấy."
*
Vì câu nói "người dễ thương nhất", Hoa Nguyệt đã cõng hắn đi trong khoảng chừng nửa tiếng.
Trong thế giới của người phàm, phép thuật được sử dụng để loại bỏ ma quỷ và yêu ma, bình thường mọi người phải tuân theo luật của con người. Mặc dù cô không mệt khi cõng chàng trai trên lưng, nhưng mà ở trên lưng cứ có một người liên tục ghé vào thở dốc thì không thể nào thoải mái được. Hơn nữa, xương trên cơ thể hắn khiến cô không thoải mái.
Hai người cứ đi thẳng trên đường mà không dừng lại, lúc đến cửa thành thì đã là giữa trưa.
Cô nhìn từ "đô thành" phía trên cổng đô thành của Vũ Nhân Quốc, vừa đang định đánh thức chàng thiếu niên im lặng suốt dọc đường, khi cô quay đầu lại, cô bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Trái tim Hoa Nguyệt đập lỡ một nhịp, cô luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô đặc biệt thâm thúy.
Nó giống như là hắn muốn ăn cô vậy.
Cô nuốt nước bọt, "Chúng ta tới rồi, đô thành của Vũ Nhân Quốc đang ở trước mặt chúng ta."
*
Hoàng tử Vũ Nhân Quốc biến mất, nên những người thị vệ làm việc nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều, có hơn 20 người đứng trước cổng thành rộng một thước, đang kiểm tra từng người một. Trước cổng thành xếp hàng dài, ánh mắt của mọi người gần như dán chặt vào gáy người trước.
Đến lượt Hoa Nguyệt, người thị vệ cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Mời cô xuất trình giấy chứng minh thân phận."
Hoa Nguyệt đưa cho họ tấm bài thông hành của người bắt yêu.
Cô đi du tẩu thiên hạ đều dùng chung một thân phận này, vì vậy trên người cô luôn có một tấm bài bằng ngọc bích.
Bây giờ yêu ma, tà linh hoành hành, thiên hạ ai nấy đều thờ ngụy thần, nhìn thấy tấm ngọc bội đều cung kính gọi "Thiên sư", thị vệ cũng không ngoại lệ.
Thị vệ hai tay nhận lấy ngọc bài, thấy hóa ra là danh hiệu của cao thủ bắt yêu, lập tức bày ra vẻ mặt cung kính nói: "Không biết người ở trên vai thiên sư là người nào?"
Hoa Nguyệt nhướng mi, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ngươi tự hỏi đi."
Cô vốn còn muốn thị vệ chặn thiếu niên trên vai mình lại, ai ngờ thị vệ lại cho rằng cô đang sốt ruột, không dám hỏi nhiều mà cũng không dám ngẩng đầu lên, trả lại ngọc bài cho cô: "Đã là người mà thiên sư mang đến thì ắt hẳn là người tốt, mời ngài nhanh chóng vào thành."
Hoa Nguyệt vẻ mặt thất vọng nhét tấm bài vào trong ngực, cõng thiếu niên trên lưng đi vào thành trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Cô đã đi một khoảng cách khá xa những vẫn nghe được tiếng người phía sau nói chuyện.
"Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ bắt yêu, trời ạ, thật là kinh người!"
"Không hổ là thiên sư, người ở trên lưng kia đến mặt cũng không đổi sắc!"
"Đúng vậy, đúng vậy..."
*
Thiếu niên hỏi: "Tỷ là người bắt yêu sao?"
Hoa Nguyệt lơ đãng "ừm" một tiếng, nhìn quanh thành phố.
Rõ ràng là giữa trưa, vậy mà có một lớp sương mù bao phủ thủ đô.
Cũng không biết sương mù từ đâu tới, vừa không phải yêu khí cũng không phải ma khí.
Cô vừa cõng chàng trai trên lưng vừa tìm chỗ ăn cơm, vừa để mắt đến người qua lại.
Đây rõ ràng là thủ đô của một quốc gia, nhưng lại không giống một đô thành thịnh vượng chút nào. Cho dù là kiến trúc hay khuôn mặt của mọi người, đều lộ ra một bầu không khí xám xịt và chết chóc.
Có vẻ như có gì đó không ổn.
Cô đi dọc theo ngã tư về hướng tây, dừng lại ở một quán bánh bao hấp bên đường, ném chàng trai trên vai xuống ghế.
Cũng không thèm nhìn chàng thiếu niên kia, cô nói, "Người hầu trà đâu, cho một rổ bánh bao."
"Được," người hầu trà kia vội vàng đem một rổ bánh bao mới hấp đặt lên bàn, lúc này mới nhìn thấy hai người ăn mặc chỉnh tề trước mắt, thoạt nhìn như một đôi trai tài gái sắc, nhất thời chết lặng trong giây lát.
Lúc này, thiếu niên lạnh lùng nhìn anh.
Người hầu trà rùng mình, toàn thân lạnh toát, vội quay đầu lại nói: "Hai người còn muốn ăn gì nữa không?"
Trong giỏ chỉ có ba cái bánh bao, không đủ chia cho hai người.
Chàng trai chưa kịp lên tiếng, cô gái áo đỏ đã lạnh lùng nói: "Đủ rồi."
Hoa Nguyệt đã đói bụng, gắp một cái bánh bao hấp đặt vào đĩa trước mặt, bắt đầu ăn.
Ăn xong cái bánh bao thứ hai, cô mới phát hiện ra thiếu niên ngồi đối diện vẫn chưa ăn cái nào, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
"Ngươi không muốn ăn sao?"
Hoa Nguyệt nhìn chằm chằm chiếc bánh bao cuối cùng trên bàn, nuốt nước bọt.
Thiếu niên lắc đầu, đẩy đĩa thức ăn trên bàn đến trước mặt cô.
Ngay lúc Hoa Nguyệt cầm bánh bao lên, thiếu niên đột nhiên mỉm cười với cô.
Tay cô run lên, chiếc bánh bao trắng như tuyết lập tức rơi xuống đất, sau đó một con chó không biết từ đâu xuất hiện đã nhanh chóng chạy tới, dùng chân giữ chặt lấy nó.
Nó thèm muốn nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt đang muốn cúi xuống nhặt bánh bao, nếu cô dám xông tới cướp, nó sẽ cùng con thú ăn mặc chỉnh tề trước mặt này sống chết một trận.
Hoa Nguyệt nhìn cái bánh bao đã khó nhìn ra hình thù dưới chân chó, ngồi thẳng dậy.
Thiếu niên nhìn chiếc bánh cuối cùng rơi vào bụng chó, nói: "Tỷ tỷ, hình như ta đói rồi".
Hoa Nguyệt: "..."
Tại sao ngươi không nói sớm!
Cô tiếc nuối nhìn chiếc bánh bị con chó nuốt chửng, lấy trong túi ra chiếc bánh bao đưa cho thiếu niên.
Thiếu niên nói: "Tỷ tỷ với người đàn ông nào cũng đối xử tốt như vậy sao?"
Hoa Nguyệt phớt lờ hắn, thấy anh không chịu cầm lấy, cô định rút tay lại, lại bị hắn giật lấy.
Hoa Nguyệt đau lòng nhìn chiếc ví đã teo tóp của mình, "Dùng tiết kiệm một chút đi!"
Đây là chút tiền cuối cùng của cô đó!
Người thanh niên ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với người hầu trà, trút hết tiền đồng trong ví ra đặt vào tay anh ta, thì thầm vài câu.
Một lúc sau, người hầu trà mang đến một bát canh và hai cái bánh bao. Nhìn cái bát đó giống như đồ.
Hoa Nguyệt thầm nghĩ cuộc sống sao mà khó khăn quá à.
Tuy rằng đói bụng đã mấy ngày nay, nhưng lúc ăn hắn trông vẫn rất thanh lịch, cắn từng miếng nhỏ bánh bao. Mỗi cử chỉ đều mang theo sự cao quý mà mọi người đã tu luyện.
Nhưng Hoa Nguyệt giờ phút này cũng không có tâm trạng thưởng thức, cô liếc nhìn túi tiền rỗng tuếch của mình, suy nghĩ xem tối nay nên ở đâu?
Không biết liệu có ngôi đền đổ nát nào gần đây không nữa.
Thiếu niên trước mặt hiển nhiên đối với phương diện này cũng không có vấn đề gì, vừa ăn vừa nhìn người qua đường, có vẻ rất thoải mái.
Mất khoảng mười lăm phút hắn ta mới ăn hết bánh bao.
Hoa Nguyệt thấy đã muộn, đứng dậy nói: "Chúng ta liền từ biệt tại đây thôi."
"Tỷ tỷ phải đi rồi?" Thiếu niên nắm lấy cánh tay của nàng, khoé miệng mỉm cười, đôi mắt đen ánh lên một tia lạnh lẽo.
Đương nhiên phải đi rồi, cô còn đang bận tìm kiếm hoàng tử Vũ Nhân Quốc đó.
Nhưng thiếu niên không có ý định buông tay chút nào.
Hắn nói: "Nhưng nếu tỷ không mang ta đi theo thì làm sao nhận thưởng đây?"
Hoa Nguyệt khó hiểu: "Ý gì đây?"
Thiếu niên nói, "Tỷ tỷ đã tìm thấy hoàng tử Vũ Nhân Quốc chưa?"
"Đương nhiên chưa." Cô hiện tại chuẩn bị đi tìm nè, có lẽ đêm nay sẽ tìm được.
Thiếu niên chống cằm nhìn cô, đôi mắt đen đầy gian xảo, đang định nói thì trên đường đột nhiên xuất hiện một đội thị vệ đang đuổi theo một người thấp bé mặc áo choàng đen.
Người đó bị bao vây kín mít, hắn chạy cực nhanh, còn thỉnh thoảng quay lại nhìn. Bọn thị vệ đang đuổi theo sau, thấy sắp đuổi kịp, người kia có vẻ rất lo lắng nên chạy thẳng về phía cô, rồi va đầu vào lồng ngực cô.
Hoa Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, người mặc áo bào đã ngẩng đầu nhìn cô, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp.
"Cứu với!" cô ta nói.
Hoa Nguyệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nhờ mình giúp đỡ, sau đó cô hiểu tại sao khi vào thành cô lại cảm thấy kỳ lạ, bởi vì hầu như không có cô gái trẻ nào trên đường phố cả.
Lúc này, những tên thị vệ đang đuổi theo cô ta đã lao tới, họ định tóm lấy người phụ nữ mặc áo choàng.
Người phụ nữ nắm chặt ống tay áo của Hoa Nguyệt không chịu buông ra, trong đôi mắt đen sáng ngời của cô đã tuôn trào ra những giọt nước mắt.
"Ta cầu xin ngươi cứu ta!"
Hoa Nguyệt đỡ người phụ nữ dậy, lau nước mắt trên mặt, lấy ngọc bài trong ngực ra, hỏi thị vệ: "Cô ấy phạm tội gì?"
Thị vệ cầm đầu nhận lấy, thấy là người bắt yêu, sắc mặt dịu đi, nói: "Thiên sư không nên nhúng tay vào chuyện của người khác, đây là những người phụ nữ tự nguyện được mai táng cùng vương tử."
Hắn vừa dứt lời, người phụ nữ đã khóc to: "Các người nói bậy, ta không có tự nguyện!"
Thị vệ lập tức biến sắc mặt, mắng: "Cha mẹ ngươi đã nhận tiền rồi, sao lại không phải tự nguyện!"
Hoa Nguyệt trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Nghe nói vương tử chỉ mới mất tích chưa tới bảy ngày, trên tường thành còn dán thông cáo, sao bệ hạ đã muốn chôn cất rồi? Chẳng lẽ người chắc chắn vương tử đã chết sao?"
Thị vệ thần sắc sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, thần sắc khẽ động: "Đây là mệnh lệnh của quốc sư, hơn nữa sự tình trong cung chúng ta làm sao biết?"
Hắn nói xong, vẫy tay gọi người phía sau: "Lập tức mang đi!"
Đám thị vệ phía sau lập tức vây lên, đỡ ở hai bên trái phải người phụ đang xỉu trên mặt đất rồi kéo cô ta đi.
Người phụ nữ nắm chặt váy Hoa Nguyệt không chịu buông ra, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Thiên sư, cứu ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.