Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu
Chương 34
Đông Bắc Bắc
13/08/2022
Phương Nhất Tỉnh: “Cậu tắm đi, tôi ra ngoài hóng gió một lát.”
Trong phòng ngột ngạt lắm sao? Vân Chức có thấy gì đâu.
Nhưng cảm giác của mỗi người không ai giống ai, Vân Chức thấy vành tai ửng đỏ của Phương Nhất Tỉnh, săn sóc vẫy tay với anh, “Được rồi, vậy anh hóng một lát rồi vào nha, đừng để bị lạnh.”
Cánh tay thon nhỏ trắng như tuyết vươn ra khỏi mặt nước, dính đầy bọt xà phòng trắng, dư quang Phương Nhất Tỉnh liếc đến, lại ngay lập tức dời tầm mắt đi. Bị lạnh cái gì chứ, nhiệt độ cơ thể anh lúc này cao đến nỗi không khí xung quanh cũng bị hun nóng lên rồi.
Không đi ra ngoài để gió lạnh thổi một hồi, anh dám đảm bảo bản thân sẽ không làm ra chuyện gì không tốt.
Sau khi Phương Nhất Tỉnh bước nhanh rời khỏi phòng, Vân Chức tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm để xoa dịu thân thể mệt mỏi, hoàn toàn không có suy nghĩ theo hướng khác.
Ở kiếp trước bởi vì xu hướng tính dục của cậu khác với những thực tập sinh khác nên dù người có quan hệ tốt với cậu đến đâu cậu cũng không trước mặt bọn họ để cơ thể trần như nhộng, cũng không cùng đám con trai đó tắm chung để tránh nhìn thấy cơ thể của bọn họ.
Ở kiếp này cậu trở thành Omega nam, xu hướng tính dục cũng chẳng còn là điều khó nói nữa bởi lẽ xã hội này không có thành kiến với cậu, cậu cũng có thể tự do kết giao với những người giống mình.
Đều là Omega nam với nhau, có quan hệ tốt cùng nhau tắm rửa nhìn thấy cơ thể của đối phương này nọ, đều rất bình thường mà.
Đáng tiếc Phương Omega xinh đẹp da mặt mỏng, chẳng bao giờ tắm cùng Vân Chức.
Trong đầu Vân Chức lại hiện lên cơ bụng, tuyến nhân ngư cùng với vòng eo nhỏ hẹp của Phương Omega xinh đẹp, vệt hồng trên mặt do tắm nước ấm càng đậm hơn.
Ý thức được bản thân chẳng khác gì đang thèm thuồng cơ thể của Phương Omega xinh đẹp, Vân Chức xấu hổ buồn bực vốc một ít nước lên mặt. Nước ấm văng lên tung tóe, bắn lên mặt và cổ của cậu. Da thịt mềm mại dính đầy chất lỏng màu trắng của sữa tắm, cứ như mới vừa bị ai đó hành hạ* trong đây vậy.
*hành hạ ở đây là hành hạ theo kiểu kia kia á
Khi Phương Nhất Tỉnh trở về, Vân Chức mặc áo choàng tắm lớn màu trắng do khách sạn cung cấp bước ra từ nhà vệ sinh.
Vừa mới ngâm mình trong nước ấm, vết ửng hồng trên người Vân Chức vẫn chưa nhạt đi, mùi mật đào ngọt ngào trong không gian kín càng thêm nồng đậm.
Mỗi lần Vân Chức tắm rửa xong rồi bước ra, những lúc như thế Phương Nhất Tỉnh vô cùng mẫn cảm với tin tức tố của cậu.
Người khác không ai ngửi thấy được hương vị này, nhưng anh thì khác, hương vị ấy cứ vờn quanh chóp mũi của anh, vừa khiến cho anh có cảm giác sung sướng lại khiến anh chẳng dễ chịu chút nào.
Phương Nhất Tỉnh thả chậm lại hô hấp, điều chỉnh nhịp tim thật tốt rồi mới đến gần.
“Anh về rồi ạ.” Vân Chức bỏ khăn lau tóc xuống, nhẹ giọng hỏi anh: “Bây giờ còn thấy nóng không?”
Áo tắm dài to rộng, thắt lưng của Vân Chức buộc lỏng lẻo, lúc bỏ khăn lông xuống một bên cổ áo thuận thế tuột xuống theo, lộ ra bờ vai trắng nõn và vùng da thịt rộng lớn trước mặt Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh nhắm mắt, cảm thấy bản thân nên để gió lạnh thổi thêm mấy phát nữa, anh bất đắc dĩ nói: “Tốt hơn rồi, đừng lo.”
Vân Chức cảm thấy vẻ mặt của anh không được thoải mái cho lắm, liền lê dép lê của khách sạn lạch bạch lạch bạch chạy đến cạnh Phương Nhất Tỉnh, đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.
Hơi lạnh một chút, có lẽ hóng gió lạnh rất lâu.
Phương Nhất Tỉnh bỗng lùi về sau.
Vân Chức không chú ý tới thân thể đột nhiên cứng đờ của anh, nhanh chóng thúc giục: “Anh hóng gió lâu vậy rồi, chắc bị cảm lạnh rồi á. Anh mau mau đi tắm nước ấm đi, như vậy ngày mai mới không bị cảm.”
Phương Nhất Tỉnh dưới ánh mắt nóng bỏng của cậu cầm quần áo lên, khuôn mặt tê dại mà bước vào phòng tắm.
Sau năm phút, Phương Nhất Tỉnh vẫn quay lưng về phía Vân Chức, bất động đứng trước bồn tắm, quần áo cũng chưa cởi.
“Em giúp anh xả nước vào bồn rồi á, anh mau vào đi ạ.” Vân Chức ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt sáng rực nhìn anh.
Vân Chức tuyệt đối sẽ không thừa nhận cậu muốn nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Phương Omega xinh đẹp.
Ngón tay Phương Nhất Tỉnh siết cổ áo sơ mi, nghe vậy thì quay đầu, nhìn chằm chằm Vân Chức vài giây rồi thở dài một hơi, từ trong phòng tắm bước ra.
Anh đi đến chỗ công tắc đèn phòng ngủ, đột nhiên tắt nó đi.
“Ơ?” Vân Chức muốn hỏi anh tại sao lại đột nhiên tắt đèn.
Phương Nhất Tỉnh đi lại chỗ mép giường cậu đang ngồi, đưa tay xoa xoa mái tóc xanh mềm mại cậu vừa mới sấy xong, trong bóng tối giọng nói trầm thấp của anh càng thêm rõ ràng, “Ngoan, trước khi tôi tắm xong thì đừng mở đèn nhé.”
“Cần thiết phải thẹn thùng như vậy sao!” Vân Chức nương theo ánh đèn từ phòng tắm nhìn Phương Nhất Tỉnh, giọng nói mềm mại dẫu có cao giọng lên cũng chẳng mảy may tạo ra chút uy hiếp nào.
Phương Nhất Tỉnh “Tạch” một tiếng, đèn phòng tắm cũng tắt nốt.
Sau vài giây trầm mặc, anh lên tiếng, giọng điệu không giải thích được mà có chút cưng chiều, hình như còn mang theo ý cười hơi bất đắc dĩ: “Sau này sẽ cho cậu nhìn, còn bây giờ thì không được.”
Bị nói toạc ra tâm tư nhỏ, Vân Chức lập tức ấp úng, cuối cùng trong lời nói hiển nhiên thiếu tự tin: “Ai, ai muốn nhìn anh tắm đâu chứ……”
Mặt Vân Chức đỏ bừng, cũng may trong phòng lúc này tối om như mực, cậu không nhìn thấy hình ảnh trong phòng tắm thì cũng sẽ chẳng bị ai nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của cậu.
Trong bóng tối, cơn buồn ngủ kịch liệt nhanh chóng quét về phía Vân Chức, Vân Chức nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn, rất nhanh đã mơ màng buồn ngủ, không đợi Phương Nhất Tỉnh tắm xong, cậu đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi hơi mở ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong. Phương Nhất Tỉnh tắm xong thì mở đèn phòng tắm lên, nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của Vân Chức lúc ngủ lại tắt đèn đi.
Theo ánh sáng mờ nhạt của điện thoại, Phương Nhất Tỉnh nhẹ tay nhẹ chân đi đến mép giường của Vân Chức, sửa lại tư thế ngủ không mấy thoải mái của cậu rồi đắp chăn lên.
Bốn giờ sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức của điện thoại Vân Chức đặt đầu giường đánh thức cậu.
Tay Vân Chức sờ soạng tắt chuông đi, khó khăn mở đôi mắt mơ màng.
Phòng ngủ không còn tối nữa, đèn ngủ bên phía giường Phương Nhất Tỉnh sáng lên.
Người bên bàn lặng lẽ bận rộn xoay người, vẻ mặt dưới bóng đèn dẫu không nhìn rõ cũng khiến người ta cảm thấy rất mềm mại, anh hỏi: “Dậy rồi à? Ăn sáng thôi.”
Mới bốn giờ sáng, sao Phương Omega xinh đẹp dậy còn sớm hơn người phải vội vàng đi làm buổi sáng là cậu? Còn có thể mua được bữa sáng phong phú như vậy, anh ấy thích ăn sáng vào sáng sớm như này à?
Vân Chức vỗ vỗ cái đầu ý thức còn đang hỗn loạn, ngồi ở trên giường mấy giây mới phản ứng lại.
Đây là do Phương Omega xinh đẹp biết cậu phải dậy sớm để đi làm, nên mới cố ý dậy sớm hơn cậu để chuẩn bị bữa sáng.
Một người chị em ấm áp săn sóc như vậy, cậu đi đâu tìm đây? Cả vũ trụ này làm gì còn ai đối xử tốt với cậu như thế nữa chứ!
Vân Chức xốc chăn xuống giường, đi qua chỗ Phương Nhất Tỉnh cọ cọ mặt vào cằm anh, “Nhất Tỉnh đối xử với em thật tốt.”
Trước giờ cậu chưa từng dùng mặt cọ người khác như thế, đây là động tác cậu làm ra trong lúc chưa suy nghĩ, sau khi phản ứng lại tự nhiên cậu đơ hết cả người.
Lúc chưa tỉnh ngủ đầu óc quả nhiên chậm chạp, sẽ làm ra vài hành động kỳ quái, không biết Nhất Tỉnh có không thích người khác tiếp xúc thân mật với anh không nữa?
Nhưng Phương Nhất Tỉnh chỉ là chớp mắt sửng sốt, sau đó lại cười cười nhéo mặt cậu, trầm giọng nói: “Sâu ngủ nhỏ đi rửa mặt đánh răng nhanh lên.”
Ăn bữa sáng do Phương Omega xinh đẹp tỉ mỉ chuẩn bị cho, Vân Chức tràn đầy sức sống. Ở nơi quay quảng cáo sữa bò, Vân Chức hoàn thành buổi quay trong thời gian ngắn nhất với trạng thái tinh thần hăng hái cùng với biểu hiện xuất sắc.
Sau khi quay xong nội dung trang trại, Vân Chức và nhân viên công tác trở lại trường quay để chỉnh sửa lại một số cảnh.
Hai giờ chiều, Vân Chức làm việc xong thì đi thẳng đến nơi Phương Nhất Tỉnh đang quay.
Quảng cáo mỹ phẩm được quay ở một vùng biển nhân tạo, cát mịn trên bãi biển trắng mịn, sạch sẽ, nước biển trong xanh, không một chút tạp chất.
Phương Nhất Tỉnh và Khương Ngưng đều mặc áo sơ mi lụa màu trắng, trang điểm bằng loại phấn chống thấm nước mới nhất của nhà quảng cáo.
Cách nhau khoảng hơn mười mét, hai người cùng nhảy xuống biển, lúc xuống nước, nước biển gợn sóng, bọt khí hết lớn lại bé thay phiên hiện lên, tà áo sơ mi trắng tùy ý chuyển động trong nước.
Hai người cứ như tiên cá ở trong lòng biển sâu, động tác ở trong nước tự do biến hóa, tư thế ưu nhã xinh đẹp.
Sau đó, hai người cùng bơi về phía nhau.
Hai lòng bàn tay trong nước nháy mắt chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen, mặt đối mặt chậm rãi trồi lên mặt nước.
Cả người bọn họ đều ướt đẫm, vậy mà lớp trang điểm tinh xảo trên mặt vẫn còn nguyên, hai người nhìn nhau, trên mặt mang theo ý cười.
Đây là cảnh Vân Chức nhìn thấy lúc đến trường quay.
Trên mặt nước, hình ảnh Phương Nhất Tỉnh cùng với Khương Ngưng mười ngón tay đan vào nhau đâm vào mắt cậu.
Vân Chức nhìn chính mình trong gương trang điểm đặt trên bãi cát trắng cách đó không xa.
Mái tóc xanh mềm mại hơi nhạt màu, tỏa ra ánh xanh yếu ớt trong nắng.
Trong phòng ngột ngạt lắm sao? Vân Chức có thấy gì đâu.
Nhưng cảm giác của mỗi người không ai giống ai, Vân Chức thấy vành tai ửng đỏ của Phương Nhất Tỉnh, săn sóc vẫy tay với anh, “Được rồi, vậy anh hóng một lát rồi vào nha, đừng để bị lạnh.”
Cánh tay thon nhỏ trắng như tuyết vươn ra khỏi mặt nước, dính đầy bọt xà phòng trắng, dư quang Phương Nhất Tỉnh liếc đến, lại ngay lập tức dời tầm mắt đi. Bị lạnh cái gì chứ, nhiệt độ cơ thể anh lúc này cao đến nỗi không khí xung quanh cũng bị hun nóng lên rồi.
Không đi ra ngoài để gió lạnh thổi một hồi, anh dám đảm bảo bản thân sẽ không làm ra chuyện gì không tốt.
Sau khi Phương Nhất Tỉnh bước nhanh rời khỏi phòng, Vân Chức tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm để xoa dịu thân thể mệt mỏi, hoàn toàn không có suy nghĩ theo hướng khác.
Ở kiếp trước bởi vì xu hướng tính dục của cậu khác với những thực tập sinh khác nên dù người có quan hệ tốt với cậu đến đâu cậu cũng không trước mặt bọn họ để cơ thể trần như nhộng, cũng không cùng đám con trai đó tắm chung để tránh nhìn thấy cơ thể của bọn họ.
Ở kiếp này cậu trở thành Omega nam, xu hướng tính dục cũng chẳng còn là điều khó nói nữa bởi lẽ xã hội này không có thành kiến với cậu, cậu cũng có thể tự do kết giao với những người giống mình.
Đều là Omega nam với nhau, có quan hệ tốt cùng nhau tắm rửa nhìn thấy cơ thể của đối phương này nọ, đều rất bình thường mà.
Đáng tiếc Phương Omega xinh đẹp da mặt mỏng, chẳng bao giờ tắm cùng Vân Chức.
Trong đầu Vân Chức lại hiện lên cơ bụng, tuyến nhân ngư cùng với vòng eo nhỏ hẹp của Phương Omega xinh đẹp, vệt hồng trên mặt do tắm nước ấm càng đậm hơn.
Ý thức được bản thân chẳng khác gì đang thèm thuồng cơ thể của Phương Omega xinh đẹp, Vân Chức xấu hổ buồn bực vốc một ít nước lên mặt. Nước ấm văng lên tung tóe, bắn lên mặt và cổ của cậu. Da thịt mềm mại dính đầy chất lỏng màu trắng của sữa tắm, cứ như mới vừa bị ai đó hành hạ* trong đây vậy.
*hành hạ ở đây là hành hạ theo kiểu kia kia á
Khi Phương Nhất Tỉnh trở về, Vân Chức mặc áo choàng tắm lớn màu trắng do khách sạn cung cấp bước ra từ nhà vệ sinh.
Vừa mới ngâm mình trong nước ấm, vết ửng hồng trên người Vân Chức vẫn chưa nhạt đi, mùi mật đào ngọt ngào trong không gian kín càng thêm nồng đậm.
Mỗi lần Vân Chức tắm rửa xong rồi bước ra, những lúc như thế Phương Nhất Tỉnh vô cùng mẫn cảm với tin tức tố của cậu.
Người khác không ai ngửi thấy được hương vị này, nhưng anh thì khác, hương vị ấy cứ vờn quanh chóp mũi của anh, vừa khiến cho anh có cảm giác sung sướng lại khiến anh chẳng dễ chịu chút nào.
Phương Nhất Tỉnh thả chậm lại hô hấp, điều chỉnh nhịp tim thật tốt rồi mới đến gần.
“Anh về rồi ạ.” Vân Chức bỏ khăn lau tóc xuống, nhẹ giọng hỏi anh: “Bây giờ còn thấy nóng không?”
Áo tắm dài to rộng, thắt lưng của Vân Chức buộc lỏng lẻo, lúc bỏ khăn lông xuống một bên cổ áo thuận thế tuột xuống theo, lộ ra bờ vai trắng nõn và vùng da thịt rộng lớn trước mặt Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh nhắm mắt, cảm thấy bản thân nên để gió lạnh thổi thêm mấy phát nữa, anh bất đắc dĩ nói: “Tốt hơn rồi, đừng lo.”
Vân Chức cảm thấy vẻ mặt của anh không được thoải mái cho lắm, liền lê dép lê của khách sạn lạch bạch lạch bạch chạy đến cạnh Phương Nhất Tỉnh, đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.
Hơi lạnh một chút, có lẽ hóng gió lạnh rất lâu.
Phương Nhất Tỉnh bỗng lùi về sau.
Vân Chức không chú ý tới thân thể đột nhiên cứng đờ của anh, nhanh chóng thúc giục: “Anh hóng gió lâu vậy rồi, chắc bị cảm lạnh rồi á. Anh mau mau đi tắm nước ấm đi, như vậy ngày mai mới không bị cảm.”
Phương Nhất Tỉnh dưới ánh mắt nóng bỏng của cậu cầm quần áo lên, khuôn mặt tê dại mà bước vào phòng tắm.
Sau năm phút, Phương Nhất Tỉnh vẫn quay lưng về phía Vân Chức, bất động đứng trước bồn tắm, quần áo cũng chưa cởi.
“Em giúp anh xả nước vào bồn rồi á, anh mau vào đi ạ.” Vân Chức ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt sáng rực nhìn anh.
Vân Chức tuyệt đối sẽ không thừa nhận cậu muốn nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Phương Omega xinh đẹp.
Ngón tay Phương Nhất Tỉnh siết cổ áo sơ mi, nghe vậy thì quay đầu, nhìn chằm chằm Vân Chức vài giây rồi thở dài một hơi, từ trong phòng tắm bước ra.
Anh đi đến chỗ công tắc đèn phòng ngủ, đột nhiên tắt nó đi.
“Ơ?” Vân Chức muốn hỏi anh tại sao lại đột nhiên tắt đèn.
Phương Nhất Tỉnh đi lại chỗ mép giường cậu đang ngồi, đưa tay xoa xoa mái tóc xanh mềm mại cậu vừa mới sấy xong, trong bóng tối giọng nói trầm thấp của anh càng thêm rõ ràng, “Ngoan, trước khi tôi tắm xong thì đừng mở đèn nhé.”
“Cần thiết phải thẹn thùng như vậy sao!” Vân Chức nương theo ánh đèn từ phòng tắm nhìn Phương Nhất Tỉnh, giọng nói mềm mại dẫu có cao giọng lên cũng chẳng mảy may tạo ra chút uy hiếp nào.
Phương Nhất Tỉnh “Tạch” một tiếng, đèn phòng tắm cũng tắt nốt.
Sau vài giây trầm mặc, anh lên tiếng, giọng điệu không giải thích được mà có chút cưng chiều, hình như còn mang theo ý cười hơi bất đắc dĩ: “Sau này sẽ cho cậu nhìn, còn bây giờ thì không được.”
Bị nói toạc ra tâm tư nhỏ, Vân Chức lập tức ấp úng, cuối cùng trong lời nói hiển nhiên thiếu tự tin: “Ai, ai muốn nhìn anh tắm đâu chứ……”
Mặt Vân Chức đỏ bừng, cũng may trong phòng lúc này tối om như mực, cậu không nhìn thấy hình ảnh trong phòng tắm thì cũng sẽ chẳng bị ai nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của cậu.
Trong bóng tối, cơn buồn ngủ kịch liệt nhanh chóng quét về phía Vân Chức, Vân Chức nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn, rất nhanh đã mơ màng buồn ngủ, không đợi Phương Nhất Tỉnh tắm xong, cậu đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi hơi mở ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại bên trong. Phương Nhất Tỉnh tắm xong thì mở đèn phòng tắm lên, nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn của Vân Chức lúc ngủ lại tắt đèn đi.
Theo ánh sáng mờ nhạt của điện thoại, Phương Nhất Tỉnh nhẹ tay nhẹ chân đi đến mép giường của Vân Chức, sửa lại tư thế ngủ không mấy thoải mái của cậu rồi đắp chăn lên.
Bốn giờ sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức của điện thoại Vân Chức đặt đầu giường đánh thức cậu.
Tay Vân Chức sờ soạng tắt chuông đi, khó khăn mở đôi mắt mơ màng.
Phòng ngủ không còn tối nữa, đèn ngủ bên phía giường Phương Nhất Tỉnh sáng lên.
Người bên bàn lặng lẽ bận rộn xoay người, vẻ mặt dưới bóng đèn dẫu không nhìn rõ cũng khiến người ta cảm thấy rất mềm mại, anh hỏi: “Dậy rồi à? Ăn sáng thôi.”
Mới bốn giờ sáng, sao Phương Omega xinh đẹp dậy còn sớm hơn người phải vội vàng đi làm buổi sáng là cậu? Còn có thể mua được bữa sáng phong phú như vậy, anh ấy thích ăn sáng vào sáng sớm như này à?
Vân Chức vỗ vỗ cái đầu ý thức còn đang hỗn loạn, ngồi ở trên giường mấy giây mới phản ứng lại.
Đây là do Phương Omega xinh đẹp biết cậu phải dậy sớm để đi làm, nên mới cố ý dậy sớm hơn cậu để chuẩn bị bữa sáng.
Một người chị em ấm áp săn sóc như vậy, cậu đi đâu tìm đây? Cả vũ trụ này làm gì còn ai đối xử tốt với cậu như thế nữa chứ!
Vân Chức xốc chăn xuống giường, đi qua chỗ Phương Nhất Tỉnh cọ cọ mặt vào cằm anh, “Nhất Tỉnh đối xử với em thật tốt.”
Trước giờ cậu chưa từng dùng mặt cọ người khác như thế, đây là động tác cậu làm ra trong lúc chưa suy nghĩ, sau khi phản ứng lại tự nhiên cậu đơ hết cả người.
Lúc chưa tỉnh ngủ đầu óc quả nhiên chậm chạp, sẽ làm ra vài hành động kỳ quái, không biết Nhất Tỉnh có không thích người khác tiếp xúc thân mật với anh không nữa?
Nhưng Phương Nhất Tỉnh chỉ là chớp mắt sửng sốt, sau đó lại cười cười nhéo mặt cậu, trầm giọng nói: “Sâu ngủ nhỏ đi rửa mặt đánh răng nhanh lên.”
Ăn bữa sáng do Phương Omega xinh đẹp tỉ mỉ chuẩn bị cho, Vân Chức tràn đầy sức sống. Ở nơi quay quảng cáo sữa bò, Vân Chức hoàn thành buổi quay trong thời gian ngắn nhất với trạng thái tinh thần hăng hái cùng với biểu hiện xuất sắc.
Sau khi quay xong nội dung trang trại, Vân Chức và nhân viên công tác trở lại trường quay để chỉnh sửa lại một số cảnh.
Hai giờ chiều, Vân Chức làm việc xong thì đi thẳng đến nơi Phương Nhất Tỉnh đang quay.
Quảng cáo mỹ phẩm được quay ở một vùng biển nhân tạo, cát mịn trên bãi biển trắng mịn, sạch sẽ, nước biển trong xanh, không một chút tạp chất.
Phương Nhất Tỉnh và Khương Ngưng đều mặc áo sơ mi lụa màu trắng, trang điểm bằng loại phấn chống thấm nước mới nhất của nhà quảng cáo.
Cách nhau khoảng hơn mười mét, hai người cùng nhảy xuống biển, lúc xuống nước, nước biển gợn sóng, bọt khí hết lớn lại bé thay phiên hiện lên, tà áo sơ mi trắng tùy ý chuyển động trong nước.
Hai người cứ như tiên cá ở trong lòng biển sâu, động tác ở trong nước tự do biến hóa, tư thế ưu nhã xinh đẹp.
Sau đó, hai người cùng bơi về phía nhau.
Hai lòng bàn tay trong nước nháy mắt chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen, mặt đối mặt chậm rãi trồi lên mặt nước.
Cả người bọn họ đều ướt đẫm, vậy mà lớp trang điểm tinh xảo trên mặt vẫn còn nguyên, hai người nhìn nhau, trên mặt mang theo ý cười.
Đây là cảnh Vân Chức nhìn thấy lúc đến trường quay.
Trên mặt nước, hình ảnh Phương Nhất Tỉnh cùng với Khương Ngưng mười ngón tay đan vào nhau đâm vào mắt cậu.
Vân Chức nhìn chính mình trong gương trang điểm đặt trên bãi cát trắng cách đó không xa.
Mái tóc xanh mềm mại hơi nhạt màu, tỏa ra ánh xanh yếu ớt trong nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.