Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình
Chương 96: Ngoại truyện 6: Những lúc khó khăn lại là chỗ dựa cho nhau
Mai Linh Tuyết Mai
16/04/2023
Lý Tài Đô không thể ngủ được, những chuyện xảy ra khiến anh vô cùng đau đầu.
Chú ruột của anh đã hại người mà anh yêu, thậm chí còn có ý định hại anh. Tha thứ cho ông ta nhiều lần để rồi nhận lại kết quả không ngờ…
Lý Thịnh vào tù, anh cũng rốt ráo chuẩn bị hồ sơ từ chức. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này, có chút không nỡ, nhưng anh biết đó chính là lựa chọn phù hợp tại thời điểm này.
Thống đốc không chỉ là một chức danh!
Chức danh này… vì nó, anh đã dành cả thanh xuân để phấn đấu. Học tập, làm việc một cách cần cù, được cấp trên tin tưởng, sau đó thăng tiến dần. Cho đến khi cơ hội thực sự đến, Lý Tài Đô có cơ hội thể hiện bản lĩnh, vượt qua đợt khủng hoảng ấy, anh được bổ nhiệm giữ chức Thống đốc Ngân hàng.
Đảm nhiệm chức trách lớn lao khi tuổi còn trẻ, song Lý Tài Đô vẫn rất tự tin khẳng định mình. Anh cho rằng trẻ nhưng không có nghĩa là “non”, những việc mà anh đã làm, đã cống hiến, anh không có gì phải hổ thẹn cả.
Quan Triết đi theo anh khá lâu, thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Anh ta không đành lòng nhìn Lý Tài Đô phiền vì mối bận tâm này, nên nhân lúc rảnh mới bảo anh: “Thực ra, Thống đốc không nhất thiết phải từ chức…”, chỉ là thái độ của Lý Tài Đô vẫn lãnh đạm như thế, vui buồn không thổ lộ ra, quyết định không hề bị lung lay.
Suy cho cùng, Lý Tài Đô cũng từng gắn bó với chức vị Thống đốc một thời gian, cho nên, khi đột ngột trở về cuộc sống bình thường, anh mới có cảm giác lưu luyến.
Anh ngắm nhìn lại nơi mình đã ngồi làm việc, những tháng ngày thức trắng vì việc ban hành các văn bản hành chính, ra chỉ thị lớn, nhỏ, điều chỉnh quy chế hoạt động nội bộ của Ngân hàng,… Bao nhiêu công việc đều đã từng làm ở đây, bây giờ lại phải gói ghém đồ đạc và ra đi.
Khép lại cánh cửa địa vị, quyền lực, Lý Tài Đô trở về Biệt phủ - không còn là Biệt phủ Thống đốc nữa mà chỉ là một Biệt phủ bình thường mà thôi.
Về tới nhà, anh thấy lòng mình an yên. Anh cũng đâu mất gì nhiều, chẳng phải anh vẫn còn gia đình, còn cô gái của anh sao?
Tư Mẫn Văn vẫn luôn đứng trước cửa chờ anh, mỗi khi xe vào cổng, thông qua cửa kính xe là anh lại trông thấy bóng hình nhỏ nhắn, ấm áp ấy.
Thực ra, không chỉ anh mới là chỗ dựa cho cô, mà cô cũng là chỗ dựa cho anh.
Lý Tài Đô chỉ muốn ôm lấy cô, ôm thật chặt, mọi cảm xúc tiêu cực như tan biến vào khoảnh khắc ấy.
“Anh mệt lắm đúng không? Không sao, ôm em và đừng suy nghĩ gì nhé!”
Giọng của cô vẫn ấm, vẫn nhỏ nhẹ như vậy, thực sự khiến anh thấy mình được vỗ về. Lý Tài Đô tự nhận bản thân là người mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc chùn lại, suy sụp.
Vừa vào trong nhà vừa nói chuyện với cô, Lý Tài Đô không khỏi căng thẳng. Giữa bộn bề những luyến tiếc về công việc, anh vẫn luôn suy nghĩ đến cô, suy nghĩ đến Vân Phúc, suy nghĩ đến những người thân yêu trong gia đình!
Ông cụ, cha mẹ anh đang rất cần một nàng dâu đoan trang, chuẩn mực, anh đang rất cần một người vợ hiền, hiểu anh, yêu anh, còn Vân Phúc thì đang rất cần một người mẹ. Vừa hay, Tư Mẫn Văn chính là người đó - người có thể khiến mọi người đều thấy vui vẻ, hạnh phúc!
Lý Tài Đô dành cho cô một màn cầu hôn bất ngờ, không còn cái vẻ lãng xẹt không đáng tin cậy nữa. Dạo trước, đúng thật là anh cảm thấy khá mờ mịt về hoa, nến cùng những lời ngọt ngào. Bây giờ anh có kinh nghiệm hơn rồi, sau nhiều lần tỏ tình với một mình cô!
Hoa, nến, lời ngọt ngào, đó không đơn giản chỉ là hình thức mà đó còn là biểu hiện của sự tận tâm, chân thành. Đương nhiên, sẽ có những kẻ lợi dụng điều này, lừa dối người khác, nhưng anh thì không!
Anh chỉ biết sống tốt cuộc đời của mình, trong cuộc đời ấy có những người mà anh quan tâm, thế thôi!
Buổi tối hôm cầu hôn, Tư Mẫn Văn đã an ủi anh về việc từ chức. Anh nói rằng anh không sao, chỉ là anh cảm thấy hơi hụt hẫng, nó là cảm giác đột ngột chia xa thứ mà mình gắn bó đã lâu. Ai ở trong tình cảnh ấy, chắc hẳn cũng sẽ như anh.
“Cảm giác chia xa thật buồn anh nhỉ?”
Tư Mẫn Văn ủ rũ.
“Buồn chứ!”
Bất kể là với người hay với bất cứ thứ gì.
“Em cũng buồn, em cách cha mẹ rất xa, xa đến nỗi em chẳng thể biết mình có cơ hội gặp lại họ không…”
Lý Tài Đô nhìn cô, đôi mắt trầm xuống, anh ít khi nghe cô nhắc về họ. Anh định lên tiếng thì thấy cô cười: “Nói nhỏ cho anh biết, em từng là một tiểu thư danh giá đấy! Những thứ ghi trong lý lịch của em không thể hiện tất cả về em đâu!”
“Để hiểu về một con người, chỉ có những thứ đó là chưa đủ, anh biết chứ. Vì vậy, anh vẫn cần thêm thời gian tìm hiểu em!”
“Tài Đô, anh không cần vội, chúng ta có cả một đời cơ mà…”
Chú ruột của anh đã hại người mà anh yêu, thậm chí còn có ý định hại anh. Tha thứ cho ông ta nhiều lần để rồi nhận lại kết quả không ngờ…
Lý Thịnh vào tù, anh cũng rốt ráo chuẩn bị hồ sơ từ chức. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này, có chút không nỡ, nhưng anh biết đó chính là lựa chọn phù hợp tại thời điểm này.
Thống đốc không chỉ là một chức danh!
Chức danh này… vì nó, anh đã dành cả thanh xuân để phấn đấu. Học tập, làm việc một cách cần cù, được cấp trên tin tưởng, sau đó thăng tiến dần. Cho đến khi cơ hội thực sự đến, Lý Tài Đô có cơ hội thể hiện bản lĩnh, vượt qua đợt khủng hoảng ấy, anh được bổ nhiệm giữ chức Thống đốc Ngân hàng.
Đảm nhiệm chức trách lớn lao khi tuổi còn trẻ, song Lý Tài Đô vẫn rất tự tin khẳng định mình. Anh cho rằng trẻ nhưng không có nghĩa là “non”, những việc mà anh đã làm, đã cống hiến, anh không có gì phải hổ thẹn cả.
Quan Triết đi theo anh khá lâu, thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Anh ta không đành lòng nhìn Lý Tài Đô phiền vì mối bận tâm này, nên nhân lúc rảnh mới bảo anh: “Thực ra, Thống đốc không nhất thiết phải từ chức…”, chỉ là thái độ của Lý Tài Đô vẫn lãnh đạm như thế, vui buồn không thổ lộ ra, quyết định không hề bị lung lay.
Suy cho cùng, Lý Tài Đô cũng từng gắn bó với chức vị Thống đốc một thời gian, cho nên, khi đột ngột trở về cuộc sống bình thường, anh mới có cảm giác lưu luyến.
Anh ngắm nhìn lại nơi mình đã ngồi làm việc, những tháng ngày thức trắng vì việc ban hành các văn bản hành chính, ra chỉ thị lớn, nhỏ, điều chỉnh quy chế hoạt động nội bộ của Ngân hàng,… Bao nhiêu công việc đều đã từng làm ở đây, bây giờ lại phải gói ghém đồ đạc và ra đi.
Khép lại cánh cửa địa vị, quyền lực, Lý Tài Đô trở về Biệt phủ - không còn là Biệt phủ Thống đốc nữa mà chỉ là một Biệt phủ bình thường mà thôi.
Về tới nhà, anh thấy lòng mình an yên. Anh cũng đâu mất gì nhiều, chẳng phải anh vẫn còn gia đình, còn cô gái của anh sao?
Tư Mẫn Văn vẫn luôn đứng trước cửa chờ anh, mỗi khi xe vào cổng, thông qua cửa kính xe là anh lại trông thấy bóng hình nhỏ nhắn, ấm áp ấy.
Thực ra, không chỉ anh mới là chỗ dựa cho cô, mà cô cũng là chỗ dựa cho anh.
Lý Tài Đô chỉ muốn ôm lấy cô, ôm thật chặt, mọi cảm xúc tiêu cực như tan biến vào khoảnh khắc ấy.
“Anh mệt lắm đúng không? Không sao, ôm em và đừng suy nghĩ gì nhé!”
Giọng của cô vẫn ấm, vẫn nhỏ nhẹ như vậy, thực sự khiến anh thấy mình được vỗ về. Lý Tài Đô tự nhận bản thân là người mạnh mẽ, nhưng dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc chùn lại, suy sụp.
Vừa vào trong nhà vừa nói chuyện với cô, Lý Tài Đô không khỏi căng thẳng. Giữa bộn bề những luyến tiếc về công việc, anh vẫn luôn suy nghĩ đến cô, suy nghĩ đến Vân Phúc, suy nghĩ đến những người thân yêu trong gia đình!
Ông cụ, cha mẹ anh đang rất cần một nàng dâu đoan trang, chuẩn mực, anh đang rất cần một người vợ hiền, hiểu anh, yêu anh, còn Vân Phúc thì đang rất cần một người mẹ. Vừa hay, Tư Mẫn Văn chính là người đó - người có thể khiến mọi người đều thấy vui vẻ, hạnh phúc!
Lý Tài Đô dành cho cô một màn cầu hôn bất ngờ, không còn cái vẻ lãng xẹt không đáng tin cậy nữa. Dạo trước, đúng thật là anh cảm thấy khá mờ mịt về hoa, nến cùng những lời ngọt ngào. Bây giờ anh có kinh nghiệm hơn rồi, sau nhiều lần tỏ tình với một mình cô!
Hoa, nến, lời ngọt ngào, đó không đơn giản chỉ là hình thức mà đó còn là biểu hiện của sự tận tâm, chân thành. Đương nhiên, sẽ có những kẻ lợi dụng điều này, lừa dối người khác, nhưng anh thì không!
Anh chỉ biết sống tốt cuộc đời của mình, trong cuộc đời ấy có những người mà anh quan tâm, thế thôi!
Buổi tối hôm cầu hôn, Tư Mẫn Văn đã an ủi anh về việc từ chức. Anh nói rằng anh không sao, chỉ là anh cảm thấy hơi hụt hẫng, nó là cảm giác đột ngột chia xa thứ mà mình gắn bó đã lâu. Ai ở trong tình cảnh ấy, chắc hẳn cũng sẽ như anh.
“Cảm giác chia xa thật buồn anh nhỉ?”
Tư Mẫn Văn ủ rũ.
“Buồn chứ!”
Bất kể là với người hay với bất cứ thứ gì.
“Em cũng buồn, em cách cha mẹ rất xa, xa đến nỗi em chẳng thể biết mình có cơ hội gặp lại họ không…”
Lý Tài Đô nhìn cô, đôi mắt trầm xuống, anh ít khi nghe cô nhắc về họ. Anh định lên tiếng thì thấy cô cười: “Nói nhỏ cho anh biết, em từng là một tiểu thư danh giá đấy! Những thứ ghi trong lý lịch của em không thể hiện tất cả về em đâu!”
“Để hiểu về một con người, chỉ có những thứ đó là chưa đủ, anh biết chứ. Vì vậy, anh vẫn cần thêm thời gian tìm hiểu em!”
“Tài Đô, anh không cần vội, chúng ta có cả một đời cơ mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.