Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình
Chương 4: Thống đốc không nên tò mò
Mai Linh Tuyết Mai
19/02/2023
Tối đó, Lý Vân Phúc giữ đúng lời hứa sang phòng kể chuyện cho cô.
Tư Mẫn Văn nghe tiếng gõ cửa, cô gập cuốn sách kia lại, vừa mở cửa ra đã thấy cậu bé đứng đó. Cậu bé mặc rất ấm, áo bông màu đen phồng lên một cục.
"Vân Phúc hả..."
Lý Vân Phúc chớp chớp đôi mắt long lanh, nhưng đợi mãi cũng không thấy Tư Mẫn Văn bảo mình vào trong.
Bấy giờ, Tư Mẫn Văn đang cảm thấy khó xử bởi vì không biết có nên cho cậu bé vào hay không. Phòng ở của con gái là nơi riêng tư không thể tùy tiện để người lạ vào. Tuy rằng thời này lối sống phóng khoáng hơn nhiều nhưng suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong tư tưởng của cô.
Tư Mẫn Văn gượng gạo nhìn cậu bé, định đưa ra đề xuất mới thì cậu bé đột nhiên nói: "Có phải cô không thoải mái không? Nếu vậy để hôm khác con kể cô nghe."
Lý Vân Phúc thực sự hiểu chuyện đến mức đau lòng, Tư Mẫn Văn thấy cậu ảo não rũ đầu liền cầm lòng chẳng đặng, lên tiếng giữ cậu bé lại.
"Vân Phúc, được rồi, con vào đi, cô không sao đâu!"
Hai mắt Lý Vân Phúc lập tức tỏa sáng, vẻ mặt mừng rỡ như cún con. Tư Mẫn Văn không có sức chống cự trước một đứa trẻ như vậy, đương lúc nắm tay dẫn cậu vào thì Lý Tài Đô sầm mặt đi đến.
Cả cô lẫn Lý Vân Phúc đều giật mình.
Lý Tài Đô nheo mắt nhìn hai người, anh vừa xử trí xong tài xế kia, muốn qua thăm Lý Vân Phúc thì nghe nói cậu đã chạy qua phòng bảo mẫu. Đang yên đang lành lại qua phòng Tư Mẫn Văn làm gì, anh đương nhiên phải kiểm tra mới được.
Vừa hay bắt gặp bọn họ đứng trước cửa phòng, Lý Tài Đô nghiêm giọng hỏi, tác phong như đang tra hỏi tội phạm: "Hai người đang lén lút làm gì ở đây?"
Tư Mẫn Văn nghĩ rằng anh đang dùng từ rất sai, cô với Vân Phúc có làm gì sai trái đâu mà phải lén lút?
Cô khó chịu đáp lời anh: "Vân Phúc chỉ muốn kể chuyện cho tôi thôi."
Ánh mắt Lý Tài Đô như thể đang phán xét cô rằng bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nghe kể chuyện.
Dường như Tư Mẫn Văn nhìn ra suy nghĩ đó, cô tức tối lẩm bẩm trong lòng. Cô 17 tuổi đó thì sao, liên quan gì tới anh chứ?
Xung quanh bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng, Lý Tài Đô cau mày, biểu cảm tràn đầy ẩn ý: "Năm nay... cô bao nhiêu rồi nhỉ?"
"20."
Trong lúc lơ là Tư Mẫn Văn đã trả lời trống không, lúc này đầu còn đang bận nghĩ. Ở thế giới cũ, gái 17 tuổi là cũng không còn nhỏ gì, đã quá cái tuổi cập kê, hoàn toàn có thể gả đi. Nhưng ở thế giới này, 17 tuổi còn chưa thành niên, còn chưa thể gả đi được. Lối sống và tư duy khác biệt một trời một vực, cũng may cô thích ứng không đến nỗi gọi là quá chậm, sốc một thời gian đành phải chấp nhận rồi tiếp thu.
Hơn nữa, Tư Mẫn Văn còn phải tìm cách bao biện cho việc bản thân không biết gì bằng cách giả mất trí nhớ. Một tháng trước, cô xuyên đến đây trong tình trạng đầu bị thương, co ro trong khu ổ chuột.
Mấy người hầu nói rằng cô chỉ vừa vào làm trong nhà Thống đốc một ngày, sau đó bị côn đồ đòi nợ, được bọn họ may mắn phát hiện thì mới đưa cô đi viện. Lúc nghe kể lại Tư Mẫn Văn hệt như nằm mộng, còn tưởng mình bị ngã đến mức hỏng đầu. Phải mất rất lâu bọn họ mới có thể giải thích cho cô hiểu.
Phân tích kĩ càng, Tư Mẫn Văn hiểu đơn giản, tức là cô có một bản thể khác, gần giống cô, ở một thế giới khác, niên đại xa xăm hơn.
Tư Mẫn Văn nghĩ mình sẽ điên mất thôi, chuyện này thực sự quá phi lý mà! Ấy thế cô cũng đã sống ở đây những một tháng trời.
Đời không thể nói trước được điều gì...
Tư Mẫn Văn phải thông qua những người hầu thân thiết khác trong Biệt phủ Thống đốc, giả vờ hỏi han thăm dò, biết được một số kiến thức cơ bản, đồng thời biết được thân phận với tuổi của mình.
Tuổi mới nhiều hơn tuổi cũ là ba.
Miên man nghĩ ngợi mà chẳng để ý Lý Tài Đô đã gọi mình mấy lần, gọi đến nỗi sắc mặt anh ta sa sầm, cáu giận.
"Tư Mẫn Văn, tôi hỏi lại lần nữa, cô có đang nghe không?"
Trái tim Tư Mẫn Văn như muốn bắn ra ngoài, Lý Vân Phúc thấy vậy liền đứng ra bao che cho cô: "Ba nuôi, ba đừng quát nạt cô Mẫn Văn như vậy, cô ấy đang không khỏe mà. Ba phải biết thương người bệnh chứ!"
Giọng điệu trải đời thật không phù hợp với một đứa bé 5 tuổi.
Lý Tài Đô nhìn Lý Vân Phúc, anh nở một nụ cười lạnh: "Con đang cãi ba?"
"Vân Phúc không cãi ba..." Cậu bé co người ôm chặt Tư Mẫn Văn, liều mạng lắc đầu nói: "Vân Phúc chỉ không muốn cô bị mắng."
Người đàn ông nghe vậy bỗng chạnh lòng, một bảo mẫu mới tiếp xúc với con trai không lâu nhưng còn được con trai yêu mến hơn cả anh.
Lý Tài Đô nhếch làn môi mỏng, không so đo nữa, trực tiếp vòng lại vấn đề kể chuyện.
"Vậy hai người tiếp tục, Vân Phúc, ba nhắc con, 10 giờ tối là phải về phòng, không được ngủ linh tinh biết chưa."
"Vâng."
"Vâng."
Hai cô cháu đồng thanh biểu hiện mình rất nghe lời, Lý Tài Đô hài lòng toan rời đi, được vài bước bỗng khựng lại hỏi.
"Con định kể chuyện gì cho cô ấy nghe?"
"Dạ, cô bé quàng khăn đỏ."
Câu chuyện này chẳng phải quen thuộc lắm sao? Anh nghi hoặc nhìn Tư Mẫn Văn, thấy cô xấu hổ cúi đầu.
"Tôi chưa được nghe bao giờ..."
Lý Tài Đô có chút sửng sốt, anh vừa đi vừa nhướng mày. Đến người cứng nhắc như anh còn từng nghe, cô lại chưa nghe à?
Người phụ nữ này càng ngày càng khiến anh dấy lên sự tò mò.
Một Thống đốc quân như anh đáng lẽ không nên tò mò về một bảo mẫu nhỏ nhoi chăm sóc con trai mình như vậy, kì lạ quá!
Tư Mẫn Văn nhìn bóng lưng khí thế, thẳng tắp rời đi liền thấy an lòng kéo Lý Vân Phúc vào phòng.
Ánh mắt Lý Vân Phúc đảo quanh, quan sát nội thất bên trong với trăm phần trăm sự thích thú.
Trong phòng không hề có nhiều đồ, nhưng cái thu hút cậu nhất có lẽ là chiếc gương đồng xinh xắn trên bàn trang điểm.
Tư Mẫn Văn sắp xếp chăn đệm, hai người nằm trên giường, đắp chăn ấm áp kể chuyện mùa đông.
Khung cảnh bình yên đến nao lòng.
"Cô bé quàng khăn đỏ kể về chuyện cô bé đi đưa bánh cho bà nhưng bị sói xám ăn thịt..."
"Đáng sợ vậy sao? Tiếp theo như thế nào?"
Qua một lúc, Lý Vân Phúc đã thiêm thiếp ngủ đi. Nhớ đến lời căn dặn của Lý Tài Đô lúc nãy, Tư Mẫn Văn rùng mình, quyết định bế cậu về phòng.
Ai ngờ vừa đặt cậu xuống, ra khỏi phòng đã bị một người xông qua kéo đi.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Nửa đêm canh ba bị một người đàn ông lôi lôi kéo kéo ai mà chẳng sợ. Tư Mẫn Văn thiếu điều hét toáng lên.
Cô nhận ra đối phương là tài xế lái xe, cố gắng giằng ra khỏi tay anh ta.
"Buông tôi ra!"
"Cô bảo mẫu, tôi sắp bị đuổi việc rồi, cô hãy giúp tôi đi mà!"
Tài xế nói với vẻ mặt khẩn khoản, Tư Mẫn Văn xoa cổ tay không biết đáp thế nào, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Giúp? Tôi có thể giúp anh cái gì?"
"Cô hãy nói với Thống đốc, rằng tất cả lỗi ngày hôm nay đều do cô!"
"Lỗi lầm gì? Tôi đã gây ra tội gì mà anh bắt tôi phải nói vậy?" Tư Mẫn Văn bắt đầu bực bội với thái độ lật lọng của anh ta. Người bảo vệ Vân Phúc chính là cô, cô cũng không gây hại gì cho cậu bé, sao phải nhận lỗi về mình?
"Tránh đường! Thống đốc là người minh bạch, anh muốn kêu oan thì nên đi tìm ngài ấy!"
Tư Mẫn Văn nghe tiếng gõ cửa, cô gập cuốn sách kia lại, vừa mở cửa ra đã thấy cậu bé đứng đó. Cậu bé mặc rất ấm, áo bông màu đen phồng lên một cục.
"Vân Phúc hả..."
Lý Vân Phúc chớp chớp đôi mắt long lanh, nhưng đợi mãi cũng không thấy Tư Mẫn Văn bảo mình vào trong.
Bấy giờ, Tư Mẫn Văn đang cảm thấy khó xử bởi vì không biết có nên cho cậu bé vào hay không. Phòng ở của con gái là nơi riêng tư không thể tùy tiện để người lạ vào. Tuy rằng thời này lối sống phóng khoáng hơn nhiều nhưng suy nghĩ đó đã ăn sâu vào trong tư tưởng của cô.
Tư Mẫn Văn gượng gạo nhìn cậu bé, định đưa ra đề xuất mới thì cậu bé đột nhiên nói: "Có phải cô không thoải mái không? Nếu vậy để hôm khác con kể cô nghe."
Lý Vân Phúc thực sự hiểu chuyện đến mức đau lòng, Tư Mẫn Văn thấy cậu ảo não rũ đầu liền cầm lòng chẳng đặng, lên tiếng giữ cậu bé lại.
"Vân Phúc, được rồi, con vào đi, cô không sao đâu!"
Hai mắt Lý Vân Phúc lập tức tỏa sáng, vẻ mặt mừng rỡ như cún con. Tư Mẫn Văn không có sức chống cự trước một đứa trẻ như vậy, đương lúc nắm tay dẫn cậu vào thì Lý Tài Đô sầm mặt đi đến.
Cả cô lẫn Lý Vân Phúc đều giật mình.
Lý Tài Đô nheo mắt nhìn hai người, anh vừa xử trí xong tài xế kia, muốn qua thăm Lý Vân Phúc thì nghe nói cậu đã chạy qua phòng bảo mẫu. Đang yên đang lành lại qua phòng Tư Mẫn Văn làm gì, anh đương nhiên phải kiểm tra mới được.
Vừa hay bắt gặp bọn họ đứng trước cửa phòng, Lý Tài Đô nghiêm giọng hỏi, tác phong như đang tra hỏi tội phạm: "Hai người đang lén lút làm gì ở đây?"
Tư Mẫn Văn nghĩ rằng anh đang dùng từ rất sai, cô với Vân Phúc có làm gì sai trái đâu mà phải lén lút?
Cô khó chịu đáp lời anh: "Vân Phúc chỉ muốn kể chuyện cho tôi thôi."
Ánh mắt Lý Tài Đô như thể đang phán xét cô rằng bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn nghe kể chuyện.
Dường như Tư Mẫn Văn nhìn ra suy nghĩ đó, cô tức tối lẩm bẩm trong lòng. Cô 17 tuổi đó thì sao, liên quan gì tới anh chứ?
Xung quanh bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng, Lý Tài Đô cau mày, biểu cảm tràn đầy ẩn ý: "Năm nay... cô bao nhiêu rồi nhỉ?"
"20."
Trong lúc lơ là Tư Mẫn Văn đã trả lời trống không, lúc này đầu còn đang bận nghĩ. Ở thế giới cũ, gái 17 tuổi là cũng không còn nhỏ gì, đã quá cái tuổi cập kê, hoàn toàn có thể gả đi. Nhưng ở thế giới này, 17 tuổi còn chưa thành niên, còn chưa thể gả đi được. Lối sống và tư duy khác biệt một trời một vực, cũng may cô thích ứng không đến nỗi gọi là quá chậm, sốc một thời gian đành phải chấp nhận rồi tiếp thu.
Hơn nữa, Tư Mẫn Văn còn phải tìm cách bao biện cho việc bản thân không biết gì bằng cách giả mất trí nhớ. Một tháng trước, cô xuyên đến đây trong tình trạng đầu bị thương, co ro trong khu ổ chuột.
Mấy người hầu nói rằng cô chỉ vừa vào làm trong nhà Thống đốc một ngày, sau đó bị côn đồ đòi nợ, được bọn họ may mắn phát hiện thì mới đưa cô đi viện. Lúc nghe kể lại Tư Mẫn Văn hệt như nằm mộng, còn tưởng mình bị ngã đến mức hỏng đầu. Phải mất rất lâu bọn họ mới có thể giải thích cho cô hiểu.
Phân tích kĩ càng, Tư Mẫn Văn hiểu đơn giản, tức là cô có một bản thể khác, gần giống cô, ở một thế giới khác, niên đại xa xăm hơn.
Tư Mẫn Văn nghĩ mình sẽ điên mất thôi, chuyện này thực sự quá phi lý mà! Ấy thế cô cũng đã sống ở đây những một tháng trời.
Đời không thể nói trước được điều gì...
Tư Mẫn Văn phải thông qua những người hầu thân thiết khác trong Biệt phủ Thống đốc, giả vờ hỏi han thăm dò, biết được một số kiến thức cơ bản, đồng thời biết được thân phận với tuổi của mình.
Tuổi mới nhiều hơn tuổi cũ là ba.
Miên man nghĩ ngợi mà chẳng để ý Lý Tài Đô đã gọi mình mấy lần, gọi đến nỗi sắc mặt anh ta sa sầm, cáu giận.
"Tư Mẫn Văn, tôi hỏi lại lần nữa, cô có đang nghe không?"
Trái tim Tư Mẫn Văn như muốn bắn ra ngoài, Lý Vân Phúc thấy vậy liền đứng ra bao che cho cô: "Ba nuôi, ba đừng quát nạt cô Mẫn Văn như vậy, cô ấy đang không khỏe mà. Ba phải biết thương người bệnh chứ!"
Giọng điệu trải đời thật không phù hợp với một đứa bé 5 tuổi.
Lý Tài Đô nhìn Lý Vân Phúc, anh nở một nụ cười lạnh: "Con đang cãi ba?"
"Vân Phúc không cãi ba..." Cậu bé co người ôm chặt Tư Mẫn Văn, liều mạng lắc đầu nói: "Vân Phúc chỉ không muốn cô bị mắng."
Người đàn ông nghe vậy bỗng chạnh lòng, một bảo mẫu mới tiếp xúc với con trai không lâu nhưng còn được con trai yêu mến hơn cả anh.
Lý Tài Đô nhếch làn môi mỏng, không so đo nữa, trực tiếp vòng lại vấn đề kể chuyện.
"Vậy hai người tiếp tục, Vân Phúc, ba nhắc con, 10 giờ tối là phải về phòng, không được ngủ linh tinh biết chưa."
"Vâng."
"Vâng."
Hai cô cháu đồng thanh biểu hiện mình rất nghe lời, Lý Tài Đô hài lòng toan rời đi, được vài bước bỗng khựng lại hỏi.
"Con định kể chuyện gì cho cô ấy nghe?"
"Dạ, cô bé quàng khăn đỏ."
Câu chuyện này chẳng phải quen thuộc lắm sao? Anh nghi hoặc nhìn Tư Mẫn Văn, thấy cô xấu hổ cúi đầu.
"Tôi chưa được nghe bao giờ..."
Lý Tài Đô có chút sửng sốt, anh vừa đi vừa nhướng mày. Đến người cứng nhắc như anh còn từng nghe, cô lại chưa nghe à?
Người phụ nữ này càng ngày càng khiến anh dấy lên sự tò mò.
Một Thống đốc quân như anh đáng lẽ không nên tò mò về một bảo mẫu nhỏ nhoi chăm sóc con trai mình như vậy, kì lạ quá!
Tư Mẫn Văn nhìn bóng lưng khí thế, thẳng tắp rời đi liền thấy an lòng kéo Lý Vân Phúc vào phòng.
Ánh mắt Lý Vân Phúc đảo quanh, quan sát nội thất bên trong với trăm phần trăm sự thích thú.
Trong phòng không hề có nhiều đồ, nhưng cái thu hút cậu nhất có lẽ là chiếc gương đồng xinh xắn trên bàn trang điểm.
Tư Mẫn Văn sắp xếp chăn đệm, hai người nằm trên giường, đắp chăn ấm áp kể chuyện mùa đông.
Khung cảnh bình yên đến nao lòng.
"Cô bé quàng khăn đỏ kể về chuyện cô bé đi đưa bánh cho bà nhưng bị sói xám ăn thịt..."
"Đáng sợ vậy sao? Tiếp theo như thế nào?"
Qua một lúc, Lý Vân Phúc đã thiêm thiếp ngủ đi. Nhớ đến lời căn dặn của Lý Tài Đô lúc nãy, Tư Mẫn Văn rùng mình, quyết định bế cậu về phòng.
Ai ngờ vừa đặt cậu xuống, ra khỏi phòng đã bị một người xông qua kéo đi.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Nửa đêm canh ba bị một người đàn ông lôi lôi kéo kéo ai mà chẳng sợ. Tư Mẫn Văn thiếu điều hét toáng lên.
Cô nhận ra đối phương là tài xế lái xe, cố gắng giằng ra khỏi tay anh ta.
"Buông tôi ra!"
"Cô bảo mẫu, tôi sắp bị đuổi việc rồi, cô hãy giúp tôi đi mà!"
Tài xế nói với vẻ mặt khẩn khoản, Tư Mẫn Văn xoa cổ tay không biết đáp thế nào, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Giúp? Tôi có thể giúp anh cái gì?"
"Cô hãy nói với Thống đốc, rằng tất cả lỗi ngày hôm nay đều do cô!"
"Lỗi lầm gì? Tôi đã gây ra tội gì mà anh bắt tôi phải nói vậy?" Tư Mẫn Văn bắt đầu bực bội với thái độ lật lọng của anh ta. Người bảo vệ Vân Phúc chính là cô, cô cũng không gây hại gì cho cậu bé, sao phải nhận lỗi về mình?
"Tránh đường! Thống đốc là người minh bạch, anh muốn kêu oan thì nên đi tìm ngài ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.