Tôi Biết Bí Mật Của Bạn

Chương 7: Lời Nói Dối Vụng Về

Vi Tử Tức Tức

15/11/2024

Tất cả biểu hiện vừa rồi của cô ta đều chứng minh những gì mình vừa nói đều là dối trá. Tôi bất ngờ chất vấn chính là để cô ta lúng túng tự lộ sơ hở. Cái kẹp tóc bị cô ta giành đi, với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không trả lại cho Vệ Tĩnh. Rõ ràng là có điều gì đó xảy ra mà tôi không biết. Ngay khi tôi vừa hỏi câu đó, cô ta không kịp phản ứng, lại còn thừa nhận có người trộm đi. Như vậy hoàn toàn mâu thuẫn với lời Vệ Tĩnh vừa nói.

Vệ Tĩnh tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngốc, cô ấy vội vàng mở miệng giải vây cho Vệ Viên, "Em! Là em đi ra ngoài, em làm mất, là em làm mất. ”

Nghe Vệ Tĩnh nhận lỗi, Vệ Viên liền được đà lên mặt, quay sang tấn công tôi: "Tôi đã nói là không liên quan đến tôi, chị còn không tin, giờ Tiểu Tĩnh cũng thừa nhận rồi, chị cố ý muốn hãm hại tôi đúng không? Thôi, tôi không thèm cãi nhau với chị, mệt chết đi được, tôi đi ngủ đây!" Nói xong, cô ta vung tay quay vào phòng. Dù cố giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cô ta đang hoảng sợ, muốn trốn tránh.

Đám người trưởng thôn cũng đều nhìn ra sự bất thường, cũng không ngăn Vệ Viên, mà là nhìn chằm chằm Vệ Tĩnh lớn tiếng trách cứ: "Vệ Tĩnh, rốt cuộc là thế nào? ”

Bị trưởng thôn nghiêm khắc hỏi, Vệ Tĩnh sợ tới mức sắp khóc: "Cháu không biết, tối hôm qua cháu làm mất, đồ vật quý giá như vậy…cháu... cháu sợ chị dâu tức giận, liền không dám nói... Bất quá cháu chưa từng đi qua Miếu Thanh Nương Nương, không biết sao nó lại rơi ở đó.”

Với sự hiểu biết của tôi về Vệ Viên, không có khả năng cô ta trả lại kẹp tóc cho Vệ Tĩnh. Lời giải thích này rõ ràng là dối trá. Khi tôi tiếp tục truy hỏi, Vệ Tĩnh bắt đầu rơi nước mắt, ô ô khóc thút thít, khiến tôi không thể đành lòng tra khảo thêm. Dù biết chuyện này không đơn giản, nhưng cô bé đã khẳng định như vậy, tôi cũng không thể hỏi thêm.

Hiện tại tôi có thể khẳng định chính là, kẹp tóc là bị mất ở trên tay Vệ Viên, rốt cuộc là có người lấy cắp, hay là cô ta ra ngoài không cẩn thận làm mất, hoặc là còn có điều gì chưa thể rõ. Bất quá, ở vùng nông thôn này, loại chuyện trộm cắp không phải là hiếm, cũng không phải là không có khả năng, hết thảy đều cần phải điều tra kỹ lưỡng.

Mẹ chồng vốn đã trách cứ Vệ Tĩnh lúc đầu tự tiện chủ trương, lúc này thấy cô bé vẫn cứ khóc, bà lập tức tìm được cơ hội mắng mỏ, dùng ngón tay chỉ vào đầu cô bé mắng: "Mất rồi? Bị mất ở đâu? Có khi nào bị người ta lấy lại không? Đồ vật quý giá như vậy mà vừa gặp đã đưa cho mày, mày là cái gì của nó? Đã vậy còn là lần đầu tiên hai đứa gặp mặt, lấy đâu ra tình cảm? Đầu mày bị kẹp vào cửa hả, hai ba câu ngon ngọt dỗ dành làm mày xoay quanh ngay, có khi bán mày mà mày còn giúp người ta đếm tiền, ăn bao nhiêu cơm gạo mà đầu óc không dài ra vậy?”

Giọng điệu của bà ta vô cùng cay nghiệt, xen lẫn oán niệm hận sắt không thành thép, từng câu từng chữ là mắng Vệ Tĩnh, nhưng hiển nhiên là muốn đem chậu nước bẩn này hắt lên người tôi. Nghe được lời này lửa giận trong lòng tôi sục sôi, nhưng trước mặt nhiều người lớn như vậy, tôi không thể phản ứng quá khích được.



Vệ Tri Hành rất không ưa loại tác phong quấy rối như này của bà ta, thay tôi ra mặt, "Mẹ bớt nói lại đi! ”

Mẹ chồng nhất thời ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn tràn ngập oán hận.

Trưởng thôn là người được tôn kính nhất nơi này, quyền quyết định nằm ở ông ấy, tôi biết cùng người khác tranh cãi đều là vô ích, sau khi nghĩ thông suốt tôi cũng không cùng bà ta nói nhiều làm gì, mang theo mười hai phần thành ý đi tới trước mặt ông ấy, hít thở sâu nói "Chú trưởng thôn, cháu thật sự không biết vì sao cái kẹp tóc này lại rơi ở miếu Thanh Nương Nương, đây là lần đầu tiên cháu đến thôn Đại An, cháu hoàn toàn không biết nơi này có một tòa miếu gọi là Thanh Nương Nương, càng chưa từng đi qua nơi đó. Trước đó, Tri Hành cũng cũng chưa từng nhắc tới với cháu về chuyện này, về phần miếu Thanh Nương Nương bị hủy, cháu nghĩ nhất định có ẩn tình khác. Chú là người trưởng thôn, là người có trí tuệ sáng suốt phân biệt được thị phi, cháu tin rằng chú sẽ điều tra rõ ràng và trả lại trong sạch cho cháu. Cháu cũng tin chú sẽ không bỏ qua kẻ có âm mưu phá hoại sự bình yên của thôn Đại An."

Với sự việc này, dù là một người tỉnh táo cũng phải đặt dấu hỏi về việc một kẻ ngoại lai như tôi lại phá hoại miếu Thanh Nương Nương. Tôi hy vọng rằng với thái độ chân thành của mình và lời lẽ khôn khéo, có thể làm dịu tình hình trước mắt.

Trưởng thôn rốt cuộc có chút phong phạm, ánh mắt bán tín bán nghi đảo quanh người tôi hai vòng, "Tất nhiên chú sẽ điều tra rõ ràng, cháu là khách của thôn Đại An, chú không thể xử ép khách bên ngoài tới, bất quá đây chuyện nghiêm trọng, hy vọng cháu dâu hiểu một chút, gần đây không nên tùy tiện rời khỏi thôn Đại An, để thuận tiện cho việc điều tra. ”

Yêu cầu này không quá đáng, nên tôi đồng ý.

Trưởng thôn không nói nhiều nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho bố mẹ chồng tôi, đứng dậy chào mọi người rồi mang theo người rời đi, cũng mang theo chiếc kẹp tóc kia.

Thật ra căn bản không cần ông ấy dặn dò, tôi biết cả nhà bố mẹ chồng cũng không để tôi rời mắt, bởi nếu tôi biến mất thì cả nhà cũng không tránh khỏi liên lụy.

Không nghĩ tới vừa mới tới đã gặp phải loại chuyện này, trong lòng tôi cực kỳ buồn bực, việc này rõ ràng có gì đó rất kỳ lạ mờ ám, tôi cần phải hỏi kỹ chút, vì thế thừa dịp người nhà đều không chú ý, tôi chặn Vệ Viên trong phòng để nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Biết Bí Mật Của Bạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook