Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 63: Bị bắt gặp tâm sự lúc nửa đêm
Miêu Bát Tiên Sinh
20/06/2021
Edit - beta: Axianbuxian12
Bên Thịnh Cảnh cũng thấy chút không đúng, hắn vốn đã đang nghi ngờ người trong giấc mơ của mình sao có thể sống sờ sờ xuất hiện ở chỗ này.
Bây giờ hắn lại thấy cái tên Kỷ Kiêu kia sau khi nghe thấy tên Lộ Nhậm thì vẻ mặt thay đổi, trong lòng tất nhiên là dâng lên cảm giác nguy cơ dày đặc.
Con rùa con nghé này muốn làm gì Lộ Nhậm nhà hắn?
Càng trong thời điểm này thì càng phải ổn định.
Thịnh Cảnh nhớ tới kinh nghiệm Chu Dật hằng ngày chia sẻ, tình địch......hình như không đúng lắm, mặc kệ, dù sao cũng gần như thế.
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Càng trong thời điểm này càng không thể để khí thế rơi xuống hạ phong.
Thịnh Cảnh bước ra, hỏi: "Anh quen biết Lộ Nhậm?"
Kỷ Kiêu liếc hắn một cái: "Ừm, có thể đó là bạn của tôi."
Thịnh Cảnh: "Bạn anh? Vậy chắc là anh nhầm rồi, Lộ Nhậm không có khả năng quen anh."
Trên mặt Kỷ Kiêu không có biểu tình gì nhưng giọng điệu lại lạnh xuống: "Tại sao?"
Thịnh Cảnh đắc ý: "Tôi và Lộ Nhậm quen nhau từ lúc ba tuổi, thời gian xa nhau không vượt quá ba ngày, cậu ấy sao có thể có bạn bè vớ vẩn gì mà tôi lại không biết chứ."
Kỷ Kiêu nhíu mày, cảm thấy lời này quen quen. Chỉ là cẩn thận nghĩ lại thì lại không có đoạn ký ức này.
Nhìn dáng vẻ tự tin của thanh niên tầm tuổi hắn trước mắt, Kỷ Kiêu cảm thấy có lẽ thật sự chỉ là người trùng tên trùng họ mà thôi.
Cho dù thời gian quen biết Lộ Nhậm thật sự không lâu lắm, hắn cũng cùng Lộ Nhậm làm bạn học suốt 3 năm, hơn nữa hiểu biết tình huống gia đình và quá khứ của Lộ Nhậm.
Cái người từ nhỏ lớn lên ở Nam Châu và có quan hệ thân mật với Thịnh Cảnh này, rõ ràng không có khả năng là Lộ Nhậm đã ba năm không gặp.
Lộ Nhậm......của hắn.
Kỷ Kiêu thu lại mọi cảm xúc, thậm chí cảm thấy bản thân đã phụ sự chờ mong của Lộ Nhậm, chỉ là nghe thấy tên mà thôi đã thất lễ như thế này rồi.
Ba năm qua, hắn vẫn chưa trưởng thành thành cổ võ giả đủ mạnh mẽ.
Mấy đồng đội đi theo sau Kỷ Kiêu đều mắt chữ A miệng chữ O, bọn họ là cổ võ giả ưu tú nhất lần này của đại học Kỳ Lân.
Nhưng so sánh với Kỷ Kiêu, lại là khó có thể theo kịp. Dùng một câu được dùng nhiều nhất trên diễn đàn đại học Kỳ Lân chính là: Kỷ Kiêu không phải là người mà là một cái máy chỉ biết tu luyện.
Kỷ Kiêu từ khi nhập học đã gây ra chấn động, thiên phú phi phàm thực lực mạnh mẽ, huống chi còn có một gương mặt thoát trần tuyệt tục như vậy.
Lập tức trở thành nam thần danh xứng với thực của đại học Kỳ Lân, nhưng không bao lâu sau, tất cả người đang rục rịch đều phát hiện.
Nam thần mới nhậm chức, hắn không có tim.
Ngoài tu luyện ra, trong mắt Kỷ Kiêu dường như không quan tâm bất cứ chuyện gì. Ồ, đúng rồi, còn có thể để ý người tới thách đấu với hắn một chút.
Đã từng có người vì để hấp dẫn lực chú ý của Kỷ Kiêu, đưa ra lờie thách đấu với hắn.
Kết quả, võ đấu thì chỉ là võ đấu mà thôi, Kỷ Kiêu cũng sẽ không vì đối thủ lớn lên đẹp mà nương tay.
Cho dù cao thấp béo gầy, nam nữ xấu đẹp, ở trong mắt hắn, dường như chỉ chia làm hai loại người, có thể đánh và không thể đánh.
Nhưng nếu gạt bỏ chuyện là đối tượng kén vợ kén chồng ra, Kỷ Kiêu là đồng đội tuyệt vời, bình tĩnh mạnh mẽ lại đáng tin. Tiểu đội săn thú mà người trong cả trường học muốn tham gia nhất chính là tiểu đội của Kỷ Kiêu.
Các đội viên thật sự không ngờ tới, lúc này vậy mà có thể nhìn thấy Kỷ Kiêu lộ ra một mặt nhân tính.
Mọi người mặt ngoài không nhìn ra cái gì, trong lòng thì đã không ép nổi sức mạnh hóng hớt nguyên thuỷ nữa rồi, sôi nổi suy đoán cái người tên là Lộ Nhậm kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phải biết rằng thanh niên tên Thịnh Cảnh kia, từ bề ngoài đến khuôn mặt, thậm chí từ khí thế mơ hồ để lộ ra trên người, đều là kẻ mạnh không thua Kỷ Kiêu.
Tâm tình kích động, các đội viên đi theo phía sau Mục Thanh Đồng và Thịnh Cảnh, dừng trước cổng một cái tiểu viện.
Mở cửa ra
Mục Thanh Đồng và Thịnh Cảnh đi vào.
Mọi người nhìn thấy người ngồi ở trong sân kia......
Chả thấy cái đếch gì hết.
Cái người tên Lộ Nhậm kia. Trên đầu đeo một cái mặt nạ bảo hộ, còn đội mũ lưỡi trai màu đen, ngoài có thể từ phần cổ và tay lộ ra nhìn ra được là rất trắng thì...
Hoàn toàn chẳng biết gì nữa.
Cậu đứng dậy, thậm chí không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Thịnh Cảnh hiểu ý, giải thích nói: "Cậu ấy dị ứng, yết hầu sưng lên, không nói chuyện được."
Buổi tối.
Mọi người ăn cơm ở một khu đất trống trong thôn, người nhiều, tự nhiên chỉ có thể lựa chọn nơi này. Ngoài đồ ăn tự sôi mà tiểu đội cổ võ giả tùy thân mang theo ra, Mục Thanh Đồng còn mang mấy con gà tới đây.
Gà là nuôi ở trong hang động, bây giờ dùng nhánh cây xuyên qua đang nướng trên đống lửa, mỡ chảy ròng ròng.
Lộ Nhậm tìm cái góc, ngồi đợi dưới một gốc cây lớn, tính ẩn nấp mạnh còn có thể quan sát toàn cục.
Thịnh Cảnh tính cách cởi mở, rất nhanh đã thân thiết với mấy cổ võ giả, trừ Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu thì ngồi xa đám người, nửa dựa vào một tảng đá, ngửa đầu nhìn trời.
Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu theo lý luận là đã ba năm không gặp có chút ngây người.
So với Kỷ Kiêu 18 tuổi, bây giờ Kỷ Kiêu 21 tuổi đã hoàn toàn rút đi hơi thở ngây ngô. Trên mặt hắn càng thêm kiên nghị, giữa mặt mày đều là lạnh lùng sắc sảo.
Kỷ Kiêu dường như lại cao hơn chút, ngồi ở chỗ kia như cây tùng trong tuyết, lạnh lùng mà kiên định.
Nhìn rồi lại nhìn, Kỷ Kiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng qua đây.
Lộ Nhậm hoảng hốt, cả người co vào trong bóng râm.
Sau đó cậu mới nhớ ra mình đội mũ và mặt nạ bảo hộ, cái mặt thế này, ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra, huống chi là Kỷ Kiêu ba năm không gặp.
Lộ Nhậm thấy Kỷ Kiêu chỉ là nhàn nhạt nhìn qua, lại chuyển tầm mắt đi, dường như chỉ là vô tình nhìn qua đây.
May quá, kế hoạch ngụy trang của cậu quả nhiên hoàn mỹ, chỉ cần kéo dài đến ngày mai là được.
Kỷ Kiêu bên này nhìn như chỉ là lơ đãng nhìn qua, nhưng phó đội trưởng cách hắn gần nhất thì đã sớm nhìn ra không đúng rồi.
Anh ta đếm được, từ khi ngồi xuống đến giờ, Kỷ Kiêu nhìn sang bên kia đã 30 lần.
Tuy rằng mỗi lần không vượt quá ba giây, nhìn như chỉ là lướt qua mà thôi. Nhưng đối với Kỷ Kiêu không có tim chỉ biết tu luyện mà nói, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Đặc sắc.
Phó đội trưởng sờ sờ cằm, lại nhìn thoáng qua Thịnh Cảnh đang tung ta tung tăng bưng một đĩa thịt nhỏ tới cho thanh niên dưới tàng cây ăn, cảm thấy quá đặc sắc.
Thịnh Cảnh trong lúc nói chuyện ban nãy, đã lặng im tìm hiểu rõ ràng tình huống của Kỷ Kiêu, còn âm thầm so sánh với chính mình.
Kết luận hắn đạt được là người không tim như Kỷ Kiêu này, chẳng có bất cứ uy hi*p gì cả.
Lộ Nhậm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, ăn cái gì dùng cái gì đều rất chú ý, không cẩn thận một cái còn bị dị ứng. Người có thể nhớ kỹ tất cả, chỉ có Thịnh Cảnh hắn, một Thịnh Cảnh biết dụng tâm.
Lộ Nhậm đổi hướng, giấu mình sau thân cây, cởi mặt nạ bảo hộ xuống.
Thịnh Cảnh còn trêu chọc một câu: "Cậu còn rất để ý hình tượng của bản thân đấy."
Lộ Nhậm tức giận mà nói: "Lúc cậu bị bố cậu đánh thành đầu lợn, còn không phải trốn tránh không chịu gặp tôi."
Thịnh Cảnh sờ sờ cái mũi, nói sang chuyện khác: "Vậy cũng không giống mà, cho dù đầu cậu sưng thành đầu lợn cũng là con lợn đẹp."
"Thật cảm ơn cậu đã khích lệ." Lộ Nhậm tức giận đá Thịnh Cảnh một cái, chỉ là giọng vẫn là ép rất thấp, còn mang theo khàn khàn do bị dị ứng.
Làm hắn nghe những lời này không giống như tức giận, ngược lại như là làm nũng.
Thịnh Cảnh thấy một mảnh đỏ bừng trên má Lộ Nhậm, tuy biết đó là dị ứng dẫn tới nhưng vẫn nhìn đến ngây cả người. Hắn rất ít khi nhìn thấy Lộ Nhậm như thế này, như vậy...... khiến tim hắn đập thình thịch.
Nhưng một tia xuất thần nhanh chóng bị đau lòng thay thế. Lộ Nhậm hôm nay bởi vì dị ứng, yết hầu sưng đau, cái gì cũng chưa ăn.
Khó khắn lắm bây giờ mới đỡ một chút, hắn phải nhanh chóng đút cho Lộ Nhậm ăn chút gì đó.
Lộ Nhậm chả hiểu ra làm sao, sau khi cởi mặt nạ bảo hộ ra thì đầu tiên là Thịnh Cảnh xuất thần, sau đó lại sáp tới đây.
Thịnh Cảnh sến súa cầm đôi đũa, gắp miếng thịt đã xé nhỏ lên: "A~~"
Lộ Nhậm cảm thấy kì lạ, cướp đôi đũa qua: "A cái gì mà a? Cậu bị dở à?"
Xa xa Kỷ Kiêu lần thứ 31 lơ đãng nhìn về phía bên này: "......"
***
Nửa đêm, nốt mẩn trên mặt Lộ Nhậm đã đỡ không ít. Cậu dùng lại trò cũ, lần nữa điểm huyệt Thịnh Cảnh, quyết định lại đi bôi chút lá cây sơn.
Lộ Nhậm nhẹ nhàng đóng cửa, một đường lao đi, không thể không nói, Thân pháp Kỷ Kiêu dạy quả thực dùng rất tốt. Ngay khi cậu tiến vào rừng cây, đột nhiên bị người kéo lại, đè lên trên cây.
Lộ Nhậm theo bản năng tấn công, lại nghe người nọ thấp giọng nói một câu.
"Lộ Nhậm, quả nhiên là cậu."
"......" Lộ Nhậm im lặng.
Kỷ Kiêu rất có kiên nhẫn, cứ yên lặng như vậy nhìn cậu.
Lộ Nhậm hiểu con người Kỷ Kiêu, chuyện hắn đã nhận định, sẽ không thay đổi. Nếu đối phương có thể đi theo cậu tới trong rừng cây, cũng đã xác nhận được sự thật.
Cậu bất đắc dĩ, kéo mặt nạ bảo hộ xuống, bất mãn nói: "Tôi đã che thành như vậy mà cậu cũng có thể nhận......"
Chưa nói xong một câu, Lộ Nhậm đã bị đột nhiên ôm lấy. Cậu ngẩn người, chỉ cảm thấy cũng có thể hiểu được, dù sao thì với thời gian trong tuyến Kỷ Kiêu, bọn họ đã ba năm không gặp.
Lộ Nhậm lẳng lặng để Kỷ Kiêu ôm một lát, thấy thời gian tàm tạm rồi, vỗ vỗ Kỷ Kiêu.
"Được rồi."
Kỷ Kiêu không nhúc nhích, Lộ Nhậm nhíu mày, đẩy ra.
"Đừng có một tấc lại muốn tiến một thước."
Trong mắt Kỷ Kiêu mang ra ý cười, khóe môi hơi cong lên, nói: "Lúc này tôi mới có chút cảm giác chân thật."
Lộ Nhậm trừng hắn một cái: "Cậu thích ngược à?"
Kỷ Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lộ Nhậm, giống như đang nhìn bảo bối tuyệt thế.
Lộ Nhậm bị hắn nhìn đến nổi da gà, phá vỡ im lặng: "Cậu không hỏi đây là tình huống gì sao? Sao tôi lại ở chỗ này?"
Kỷ Kiêu không phải đồ ngốc, chắc chắn có thể phát hiện các điều không hợp logic khi cậu xuất hiện ở Nam Châu. Nhưng đến bây giờ, Tiểu Quân cũng không có báo động sụp đổ.
Hắn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ là đã biết chút cái gì đó.
Kỷ Kiêu giơ tay, điểm điểm lên mặt Lộ Nhậm. Thủy hành chân khí mát lạnh khiến nốt mẩn còn chưa khỏi hẳn của Lộ Nhậm trở nên thoải mái nhiều.
"Cậu không cần vì tránh tôi mà biến bản thân thành như vậy, chuyện cậu muốn làm tôi biết, cũng không biết."
Lộ Nhậm mờ mịt, nói: "Sao cậu cứ thần thần bí bí thế, nói rõ ràng đi."
Kỷ Kiêu ghé sát vào, thấp giọng nói bên tai cậu: "Tôi biết cậu khác biệt."
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy ngứa ngứa, từ tai đến tận đáy lòng. Cậu nhíu mày, lại đẩy ra Kỷ Kiêu: "Sao cậu lại thành thế này? Vào đại học học cái xấu rồi?"
Kỷ Kiêu này với thiếu niên Kỷ Kiêu cô đơn kia, hình như hơi khác.
Kỷ Kiêu thuận thế lui hai bước, khôi phục dáng vẻ mọi khi: "Tôi đã trưởng thành, hiểu rõ có đôi lúc phải đợi, có đôi lúc cũng nên chủ động xuất kích."
Lộ Nhậm nhìn hắn một hồi, bản năng sinh ra một cảm giác nguy cơ, cậu lựa chọn nói sang chuyện khác: "Cậu biết cái gì rồi? Nói rõ ràng chút."
Kỷ Kiêu: "Có một lần tôi bế quan, đã ngộ đạo, lúc ấy, tôi nhìn thấy một vài chuyện, về sự thật của thế giới này."
Lộ Nhậm: "!"
Kỷ Kiêu trấn an nói: "Không cần căng thẳng, tôi không biết được tất cả, nhưng tôi biết thế giới này cũng không hoàn chỉnh, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều chịu sự không chế của lực lượng thần bí nào đó. "
Hắn cau mày, tiếp tục nói: "Tôi thậm chí còn nhớ ra một vài đoạn ngắn hỗn loạn, bản thân lúc trước dường như thân bất do kỷ, bị khống chế làm rất nhiều chuyện."
Lộ Nhậm hỏi: "Chuyện gì."
Kỷ Kiêu há miệng muốn nói, ngừng một chút lại nói: "Về sau có cơ hội lại nói với cậu, quan trọng là, tôi biết tất cả sự thay đổi này đều là nhờ cậu mang đến."
"À......"
"Cho nên, tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện ở chỗ này, đang làm những gì, tôi đều sẽ không hỏi nhiều." Lộ Nhậm im lặng một lát, đột nhiên tiến lên ôm lấy Kỷ Kiêu. Kỷ Kiêu không động đậy, yên lặng đứng đó chờ Lộ Nhậm ổn định lại cảm xúc.
Trong rừng cây, hai người im lặng ôm lấy nhau, chỉ có âm thanh "xào xạc" khi gió thổi qua lá cây mang đến.
Trong thời khắc vạn vật đều yên lặng, một âm thanh nghi ngờ vang lên.
"Lộ Nhậm, hai người......đang làm cái gì vậy?"
Bên Thịnh Cảnh cũng thấy chút không đúng, hắn vốn đã đang nghi ngờ người trong giấc mơ của mình sao có thể sống sờ sờ xuất hiện ở chỗ này.
Bây giờ hắn lại thấy cái tên Kỷ Kiêu kia sau khi nghe thấy tên Lộ Nhậm thì vẻ mặt thay đổi, trong lòng tất nhiên là dâng lên cảm giác nguy cơ dày đặc.
Con rùa con nghé này muốn làm gì Lộ Nhậm nhà hắn?
Càng trong thời điểm này thì càng phải ổn định.
Thịnh Cảnh nhớ tới kinh nghiệm Chu Dật hằng ngày chia sẻ, tình địch......hình như không đúng lắm, mặc kệ, dù sao cũng gần như thế.
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt. Càng trong thời điểm này càng không thể để khí thế rơi xuống hạ phong.
Thịnh Cảnh bước ra, hỏi: "Anh quen biết Lộ Nhậm?"
Kỷ Kiêu liếc hắn một cái: "Ừm, có thể đó là bạn của tôi."
Thịnh Cảnh: "Bạn anh? Vậy chắc là anh nhầm rồi, Lộ Nhậm không có khả năng quen anh."
Trên mặt Kỷ Kiêu không có biểu tình gì nhưng giọng điệu lại lạnh xuống: "Tại sao?"
Thịnh Cảnh đắc ý: "Tôi và Lộ Nhậm quen nhau từ lúc ba tuổi, thời gian xa nhau không vượt quá ba ngày, cậu ấy sao có thể có bạn bè vớ vẩn gì mà tôi lại không biết chứ."
Kỷ Kiêu nhíu mày, cảm thấy lời này quen quen. Chỉ là cẩn thận nghĩ lại thì lại không có đoạn ký ức này.
Nhìn dáng vẻ tự tin của thanh niên tầm tuổi hắn trước mắt, Kỷ Kiêu cảm thấy có lẽ thật sự chỉ là người trùng tên trùng họ mà thôi.
Cho dù thời gian quen biết Lộ Nhậm thật sự không lâu lắm, hắn cũng cùng Lộ Nhậm làm bạn học suốt 3 năm, hơn nữa hiểu biết tình huống gia đình và quá khứ của Lộ Nhậm.
Cái người từ nhỏ lớn lên ở Nam Châu và có quan hệ thân mật với Thịnh Cảnh này, rõ ràng không có khả năng là Lộ Nhậm đã ba năm không gặp.
Lộ Nhậm......của hắn.
Kỷ Kiêu thu lại mọi cảm xúc, thậm chí cảm thấy bản thân đã phụ sự chờ mong của Lộ Nhậm, chỉ là nghe thấy tên mà thôi đã thất lễ như thế này rồi.
Ba năm qua, hắn vẫn chưa trưởng thành thành cổ võ giả đủ mạnh mẽ.
Mấy đồng đội đi theo sau Kỷ Kiêu đều mắt chữ A miệng chữ O, bọn họ là cổ võ giả ưu tú nhất lần này của đại học Kỳ Lân.
Nhưng so sánh với Kỷ Kiêu, lại là khó có thể theo kịp. Dùng một câu được dùng nhiều nhất trên diễn đàn đại học Kỳ Lân chính là: Kỷ Kiêu không phải là người mà là một cái máy chỉ biết tu luyện.
Kỷ Kiêu từ khi nhập học đã gây ra chấn động, thiên phú phi phàm thực lực mạnh mẽ, huống chi còn có một gương mặt thoát trần tuyệt tục như vậy.
Lập tức trở thành nam thần danh xứng với thực của đại học Kỳ Lân, nhưng không bao lâu sau, tất cả người đang rục rịch đều phát hiện.
Nam thần mới nhậm chức, hắn không có tim.
Ngoài tu luyện ra, trong mắt Kỷ Kiêu dường như không quan tâm bất cứ chuyện gì. Ồ, đúng rồi, còn có thể để ý người tới thách đấu với hắn một chút.
Đã từng có người vì để hấp dẫn lực chú ý của Kỷ Kiêu, đưa ra lờie thách đấu với hắn.
Kết quả, võ đấu thì chỉ là võ đấu mà thôi, Kỷ Kiêu cũng sẽ không vì đối thủ lớn lên đẹp mà nương tay.
Cho dù cao thấp béo gầy, nam nữ xấu đẹp, ở trong mắt hắn, dường như chỉ chia làm hai loại người, có thể đánh và không thể đánh.
Nhưng nếu gạt bỏ chuyện là đối tượng kén vợ kén chồng ra, Kỷ Kiêu là đồng đội tuyệt vời, bình tĩnh mạnh mẽ lại đáng tin. Tiểu đội săn thú mà người trong cả trường học muốn tham gia nhất chính là tiểu đội của Kỷ Kiêu.
Các đội viên thật sự không ngờ tới, lúc này vậy mà có thể nhìn thấy Kỷ Kiêu lộ ra một mặt nhân tính.
Mọi người mặt ngoài không nhìn ra cái gì, trong lòng thì đã không ép nổi sức mạnh hóng hớt nguyên thuỷ nữa rồi, sôi nổi suy đoán cái người tên là Lộ Nhậm kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Phải biết rằng thanh niên tên Thịnh Cảnh kia, từ bề ngoài đến khuôn mặt, thậm chí từ khí thế mơ hồ để lộ ra trên người, đều là kẻ mạnh không thua Kỷ Kiêu.
Tâm tình kích động, các đội viên đi theo phía sau Mục Thanh Đồng và Thịnh Cảnh, dừng trước cổng một cái tiểu viện.
Mở cửa ra
Mục Thanh Đồng và Thịnh Cảnh đi vào.
Mọi người nhìn thấy người ngồi ở trong sân kia......
Chả thấy cái đếch gì hết.
Cái người tên Lộ Nhậm kia. Trên đầu đeo một cái mặt nạ bảo hộ, còn đội mũ lưỡi trai màu đen, ngoài có thể từ phần cổ và tay lộ ra nhìn ra được là rất trắng thì...
Hoàn toàn chẳng biết gì nữa.
Cậu đứng dậy, thậm chí không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Thịnh Cảnh hiểu ý, giải thích nói: "Cậu ấy dị ứng, yết hầu sưng lên, không nói chuyện được."
Buổi tối.
Mọi người ăn cơm ở một khu đất trống trong thôn, người nhiều, tự nhiên chỉ có thể lựa chọn nơi này. Ngoài đồ ăn tự sôi mà tiểu đội cổ võ giả tùy thân mang theo ra, Mục Thanh Đồng còn mang mấy con gà tới đây.
Gà là nuôi ở trong hang động, bây giờ dùng nhánh cây xuyên qua đang nướng trên đống lửa, mỡ chảy ròng ròng.
Lộ Nhậm tìm cái góc, ngồi đợi dưới một gốc cây lớn, tính ẩn nấp mạnh còn có thể quan sát toàn cục.
Thịnh Cảnh tính cách cởi mở, rất nhanh đã thân thiết với mấy cổ võ giả, trừ Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu thì ngồi xa đám người, nửa dựa vào một tảng đá, ngửa đầu nhìn trời.
Lộ Nhậm nhìn Kỷ Kiêu theo lý luận là đã ba năm không gặp có chút ngây người.
So với Kỷ Kiêu 18 tuổi, bây giờ Kỷ Kiêu 21 tuổi đã hoàn toàn rút đi hơi thở ngây ngô. Trên mặt hắn càng thêm kiên nghị, giữa mặt mày đều là lạnh lùng sắc sảo.
Kỷ Kiêu dường như lại cao hơn chút, ngồi ở chỗ kia như cây tùng trong tuyết, lạnh lùng mà kiên định.
Nhìn rồi lại nhìn, Kỷ Kiêu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng qua đây.
Lộ Nhậm hoảng hốt, cả người co vào trong bóng râm.
Sau đó cậu mới nhớ ra mình đội mũ và mặt nạ bảo hộ, cái mặt thế này, ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra, huống chi là Kỷ Kiêu ba năm không gặp.
Lộ Nhậm thấy Kỷ Kiêu chỉ là nhàn nhạt nhìn qua, lại chuyển tầm mắt đi, dường như chỉ là vô tình nhìn qua đây.
May quá, kế hoạch ngụy trang của cậu quả nhiên hoàn mỹ, chỉ cần kéo dài đến ngày mai là được.
Kỷ Kiêu bên này nhìn như chỉ là lơ đãng nhìn qua, nhưng phó đội trưởng cách hắn gần nhất thì đã sớm nhìn ra không đúng rồi.
Anh ta đếm được, từ khi ngồi xuống đến giờ, Kỷ Kiêu nhìn sang bên kia đã 30 lần.
Tuy rằng mỗi lần không vượt quá ba giây, nhìn như chỉ là lướt qua mà thôi. Nhưng đối với Kỷ Kiêu không có tim chỉ biết tu luyện mà nói, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Đặc sắc.
Phó đội trưởng sờ sờ cằm, lại nhìn thoáng qua Thịnh Cảnh đang tung ta tung tăng bưng một đĩa thịt nhỏ tới cho thanh niên dưới tàng cây ăn, cảm thấy quá đặc sắc.
Thịnh Cảnh trong lúc nói chuyện ban nãy, đã lặng im tìm hiểu rõ ràng tình huống của Kỷ Kiêu, còn âm thầm so sánh với chính mình.
Kết luận hắn đạt được là người không tim như Kỷ Kiêu này, chẳng có bất cứ uy hi*p gì cả.
Lộ Nhậm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, ăn cái gì dùng cái gì đều rất chú ý, không cẩn thận một cái còn bị dị ứng. Người có thể nhớ kỹ tất cả, chỉ có Thịnh Cảnh hắn, một Thịnh Cảnh biết dụng tâm.
Lộ Nhậm đổi hướng, giấu mình sau thân cây, cởi mặt nạ bảo hộ xuống.
Thịnh Cảnh còn trêu chọc một câu: "Cậu còn rất để ý hình tượng của bản thân đấy."
Lộ Nhậm tức giận mà nói: "Lúc cậu bị bố cậu đánh thành đầu lợn, còn không phải trốn tránh không chịu gặp tôi."
Thịnh Cảnh sờ sờ cái mũi, nói sang chuyện khác: "Vậy cũng không giống mà, cho dù đầu cậu sưng thành đầu lợn cũng là con lợn đẹp."
"Thật cảm ơn cậu đã khích lệ." Lộ Nhậm tức giận đá Thịnh Cảnh một cái, chỉ là giọng vẫn là ép rất thấp, còn mang theo khàn khàn do bị dị ứng.
Làm hắn nghe những lời này không giống như tức giận, ngược lại như là làm nũng.
Thịnh Cảnh thấy một mảnh đỏ bừng trên má Lộ Nhậm, tuy biết đó là dị ứng dẫn tới nhưng vẫn nhìn đến ngây cả người. Hắn rất ít khi nhìn thấy Lộ Nhậm như thế này, như vậy...... khiến tim hắn đập thình thịch.
Nhưng một tia xuất thần nhanh chóng bị đau lòng thay thế. Lộ Nhậm hôm nay bởi vì dị ứng, yết hầu sưng đau, cái gì cũng chưa ăn.
Khó khắn lắm bây giờ mới đỡ một chút, hắn phải nhanh chóng đút cho Lộ Nhậm ăn chút gì đó.
Lộ Nhậm chả hiểu ra làm sao, sau khi cởi mặt nạ bảo hộ ra thì đầu tiên là Thịnh Cảnh xuất thần, sau đó lại sáp tới đây.
Thịnh Cảnh sến súa cầm đôi đũa, gắp miếng thịt đã xé nhỏ lên: "A~~"
Lộ Nhậm cảm thấy kì lạ, cướp đôi đũa qua: "A cái gì mà a? Cậu bị dở à?"
Xa xa Kỷ Kiêu lần thứ 31 lơ đãng nhìn về phía bên này: "......"
***
Nửa đêm, nốt mẩn trên mặt Lộ Nhậm đã đỡ không ít. Cậu dùng lại trò cũ, lần nữa điểm huyệt Thịnh Cảnh, quyết định lại đi bôi chút lá cây sơn.
Lộ Nhậm nhẹ nhàng đóng cửa, một đường lao đi, không thể không nói, Thân pháp Kỷ Kiêu dạy quả thực dùng rất tốt. Ngay khi cậu tiến vào rừng cây, đột nhiên bị người kéo lại, đè lên trên cây.
Lộ Nhậm theo bản năng tấn công, lại nghe người nọ thấp giọng nói một câu.
"Lộ Nhậm, quả nhiên là cậu."
"......" Lộ Nhậm im lặng.
Kỷ Kiêu rất có kiên nhẫn, cứ yên lặng như vậy nhìn cậu.
Lộ Nhậm hiểu con người Kỷ Kiêu, chuyện hắn đã nhận định, sẽ không thay đổi. Nếu đối phương có thể đi theo cậu tới trong rừng cây, cũng đã xác nhận được sự thật.
Cậu bất đắc dĩ, kéo mặt nạ bảo hộ xuống, bất mãn nói: "Tôi đã che thành như vậy mà cậu cũng có thể nhận......"
Chưa nói xong một câu, Lộ Nhậm đã bị đột nhiên ôm lấy. Cậu ngẩn người, chỉ cảm thấy cũng có thể hiểu được, dù sao thì với thời gian trong tuyến Kỷ Kiêu, bọn họ đã ba năm không gặp.
Lộ Nhậm lẳng lặng để Kỷ Kiêu ôm một lát, thấy thời gian tàm tạm rồi, vỗ vỗ Kỷ Kiêu.
"Được rồi."
Kỷ Kiêu không nhúc nhích, Lộ Nhậm nhíu mày, đẩy ra.
"Đừng có một tấc lại muốn tiến một thước."
Trong mắt Kỷ Kiêu mang ra ý cười, khóe môi hơi cong lên, nói: "Lúc này tôi mới có chút cảm giác chân thật."
Lộ Nhậm trừng hắn một cái: "Cậu thích ngược à?"
Kỷ Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Lộ Nhậm, giống như đang nhìn bảo bối tuyệt thế.
Lộ Nhậm bị hắn nhìn đến nổi da gà, phá vỡ im lặng: "Cậu không hỏi đây là tình huống gì sao? Sao tôi lại ở chỗ này?"
Kỷ Kiêu không phải đồ ngốc, chắc chắn có thể phát hiện các điều không hợp logic khi cậu xuất hiện ở Nam Châu. Nhưng đến bây giờ, Tiểu Quân cũng không có báo động sụp đổ.
Hắn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ là đã biết chút cái gì đó.
Kỷ Kiêu giơ tay, điểm điểm lên mặt Lộ Nhậm. Thủy hành chân khí mát lạnh khiến nốt mẩn còn chưa khỏi hẳn của Lộ Nhậm trở nên thoải mái nhiều.
"Cậu không cần vì tránh tôi mà biến bản thân thành như vậy, chuyện cậu muốn làm tôi biết, cũng không biết."
Lộ Nhậm mờ mịt, nói: "Sao cậu cứ thần thần bí bí thế, nói rõ ràng đi."
Kỷ Kiêu ghé sát vào, thấp giọng nói bên tai cậu: "Tôi biết cậu khác biệt."
Lộ Nhậm chỉ cảm thấy ngứa ngứa, từ tai đến tận đáy lòng. Cậu nhíu mày, lại đẩy ra Kỷ Kiêu: "Sao cậu lại thành thế này? Vào đại học học cái xấu rồi?"
Kỷ Kiêu này với thiếu niên Kỷ Kiêu cô đơn kia, hình như hơi khác.
Kỷ Kiêu thuận thế lui hai bước, khôi phục dáng vẻ mọi khi: "Tôi đã trưởng thành, hiểu rõ có đôi lúc phải đợi, có đôi lúc cũng nên chủ động xuất kích."
Lộ Nhậm nhìn hắn một hồi, bản năng sinh ra một cảm giác nguy cơ, cậu lựa chọn nói sang chuyện khác: "Cậu biết cái gì rồi? Nói rõ ràng chút."
Kỷ Kiêu: "Có một lần tôi bế quan, đã ngộ đạo, lúc ấy, tôi nhìn thấy một vài chuyện, về sự thật của thế giới này."
Lộ Nhậm: "!"
Kỷ Kiêu trấn an nói: "Không cần căng thẳng, tôi không biết được tất cả, nhưng tôi biết thế giới này cũng không hoàn chỉnh, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều chịu sự không chế của lực lượng thần bí nào đó. "
Hắn cau mày, tiếp tục nói: "Tôi thậm chí còn nhớ ra một vài đoạn ngắn hỗn loạn, bản thân lúc trước dường như thân bất do kỷ, bị khống chế làm rất nhiều chuyện."
Lộ Nhậm hỏi: "Chuyện gì."
Kỷ Kiêu há miệng muốn nói, ngừng một chút lại nói: "Về sau có cơ hội lại nói với cậu, quan trọng là, tôi biết tất cả sự thay đổi này đều là nhờ cậu mang đến."
"À......"
"Cho nên, tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện ở chỗ này, đang làm những gì, tôi đều sẽ không hỏi nhiều." Lộ Nhậm im lặng một lát, đột nhiên tiến lên ôm lấy Kỷ Kiêu. Kỷ Kiêu không động đậy, yên lặng đứng đó chờ Lộ Nhậm ổn định lại cảm xúc.
Trong rừng cây, hai người im lặng ôm lấy nhau, chỉ có âm thanh "xào xạc" khi gió thổi qua lá cây mang đến.
Trong thời khắc vạn vật đều yên lặng, một âm thanh nghi ngờ vang lên.
"Lộ Nhậm, hai người......đang làm cái gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.