Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 5: Ngày đầu tiên trở thành vệ sĩ
Miêu Bát Tiên Sinh
28/05/2021
Edit - beta: Axianbuxian12
"Lộ Nhậm!" Mục Thanh Đồng kinh hãi, giọng nói mang theo run rẩy, "Bán mình? Sao cậu có thể vũ nhục Kỷ Kiêu như vậy?"
Kỷ Kiêu ngẩng đầu, dựa vào trên tường, nhắm mắt lại thở hổn hển mấy hơi thở, hồi lâu không mở miệng.
Không khí rơi vào trầm mặc, mọi người hình như đều ngây ra.
Lộ Nhậm đột nhiên cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Mục Thanh Đồng như là đang nhìn thằng ngốc.
"Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi để Kỷ Kiêu làm vệ sĩ riêng của tôi, làm công trả nợ."
Kỷ Kiêu không nói gì, Mục Thanh Đồng ngây ra, ngay lúc này lão Lâm mở miệng.
"Tiểu thiếu gia, như vậy không thích hợp, vệ sĩ của ngài đều là trải qua chọn lọc nghiêm khắc, vị tiểu huynh đệ này vẫn là học sinh......"
Lộ Nhậm trực tiếp ngắt lời ông, nói: "Chính vì hắn là học sinh, nếu không, lúc tôi ở trường học, ai chạy vặt giúp tôi, các người có thể vào trường học?"
Cho dù Lộ gia quyền thế ngập trời, cũng phải tuân thủ một ít quy tắc cơ bản. Ví dụ, cổ võ giả là không thể tiến vào trường, cổ võ giả chính thức cũng là không thể liền học ở trường học hỗn hợp như trung học Kỳ Lân này.
Tình huống của Kỷ Kiêu chính là như thế, thiên phú của hắn không tệ, lại vì thể chất đặc biệt, từ đầu tới cuối không có thể vượt qua ngưỡng cửa giữa võ giả với người thường kia.
Thẳng đến ngày hắn thành niên đó, mới cá chép hoá rồng, một bước lên trời.
Đáng tiếc chính là, Lộ Nhậm lúc ấy đã "chết" rồi, cũng không biết Kỷ Kiêu cụ thể là thức tỉnh như thế nào.
Lão Lâm bị Lộ Nhậm chặn họng, có chút không biết làm sao, chỉ đành ngậm miệng.
Tiểu thiếu gia Lộ gia, thời kì nổi loạn muốn làm ra loại chuyện này, cũng chẳng kỳ lạ. Hơn nữa Lộ Nhậm từ trước đến nay kiêu căng, muốn tìm một tên chạy vặt ở trường học rất bình thường.
Lộ Nhậm không hề để ý lão Lâm, liếc mắt nhìn Kỷ Kiêu một cái, nói: "Thế nào, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cậu, đến tốt nghiệp thôi."
"Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Lộ Nhậm nghe xong, nhìn về phía cuối ngõ nhỏ, nói: "Tôi nhớ rõ hướng kia là sàn đấu ngầm, thiếu tiền? Lộ Nhậm tôi không phải người keo kiệt, đãi ngộ tiền lương nhất định nhiều hơn so với cậu đi sàn đấu ngầm nhiều."
Kỷ Kiêu: "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách khác để trả phần ân tình này, việc làm vệ sĩ riêng, tôi không có năng lực."
Lộ Nhậm nhướng mày, ngữ khí hơi hơi dương lên: "Ồ? Tôi nhớ là vị thành niên kiếm tiền ở sàn đấu ngầm là trái pháp luật, cậu nói xem nếu tôi báo chuyện này với trường học, cậu còn có thể tiếp tục ở lại hay không đây?"
Mục Thanh Đồng kinh hãi, nói: "Lộ Nhậm, cậu đừng như vậy, bạn học Kỷ, cậu ấy......"
Y một bên ngăn đón Lộ Nhậm, một bên lặng lẽ nhìn biểu tình của Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu không cha không mẹ, xuất thân từ khu dân nghèo, trung học Kỳ Lân cung cấp cho hắn toàn bộ học bổng và nhận được tài nguyên tu luyện cổ võ tốt nhất.
Đối với Kỷ Kiêu mà nói, bị khai trừ là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận. Uy hiếp của Lộ Nhậm chạm đến giới hạn của hắn.
Kỷ Kiêu chau mày, cắn chặt hàm răng, rõ ràng là bị chọc giận tới cực điểm rồi.
Chuyện Lộ Nhậm vừa nháo ra, thật đúng là đại trợ công. Mục Thanh Đồng đang chuẩn bị lại đổ thêm dầu vào lửa, để hai người này hoàn toàn không còn có khả năng, lại nghe Kỷ Kiêu mở miệng.
"Được."
Lộ Nhậm coi như không nhìn thấy sắc mặt đen xì của Kỷ Kiêu, vừa lòng cười nói: "Rất tốt, tôi giao cho cậu nhiệm vụ ngày mai."
**
Trung học Kỳ Lân bắt đầu học từ 7 giờ 30, thời điểm lúc 7 giờ chính là giờ cao điểm học sinh tiến vào trường học.
Cổng trường bằng cẩm thạch trắng cổ xưa nhã nhặn, toàn bộ cửa sắt khắc hoa rộng mở. Ánh nắng ban mai dừng ở trên cây ngô đồng ven đường, rơi xuống những sợi nắng nhỏ vụn.
Đồng phục của trung học Kỳ Lân rất đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, ngoài chất lượng thượng thừa ra không có trang trí dư thừa nào cả.
Quần áo như vậy, càng yêu cầu dáng người cùng khí chất của người mặc, ví như Kỷ Kiêu hoặc Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu đứng ở trong đám người, dáng người hắn cao hơn những học sinh khác không ít, hơn nữa vai rộng chân dài, đồng phục đơn giản cũng có thể mặc ra phong thái xuất sắc hơn người.
Trong tay hắn xách một cái túi nilon, trên túi nilon in mấy chứ "Đô Đức Lâu".
Đô Đức Lâu là cửa hiệu lâu đời, bữa sáng cũng là mỹ vị độc nhất, không ít vị lão nhân và phu nhân về hưu sáng sớm 5 giờ đi xếp hàng, vì chính là một miếng hương vị xưa không thay đổi này.
Điểm tâm của Đô Đức Lâu có hạn, mở cửa là bán, hơn nữa không nhận đặt trước. Mặc kệ là thân phận gì, muốn ăn đều phải thành thành thật thật xếp hàng mua.
Hơn nữa Đô Đức Lâu ở hướng khác của Nam thành, cách trung học Kỳ Lân ít nhất là một giờ đi đường, hầu như là không có học sinh nào sẽ đi một chuyến xa tới bên kia để mua bữa sáng.
Huống chi, người nọ còn là Kỷ Kiêu. Độc lai độc vãng, cũng không tiếp xúc gần gũi với người khác - Kỷ Kiêu.
Nữ sinh qua lại, khe khẽ thảo luận.
"Kỷ học trưởng đang đợi vậy nhỉ? Không phải là bạn gái chứ?"
"Cậu nói đùa cái gì vậy, Kỷ học trưởng ngay cả bạn cũng không có, lại còn bạn gái?"
Mặc dù Kỷ Kiêu có lịch sử mất khống chế đả thương người, nhưng diện mạo và khí chất của hắn, vẫn làm không ít người thầm thương trộm nhớ.
Nếu không phải Kỷ Kiêu một bộ mặt lạnh, nói chuyện với người khác gần như không vượt qua ba câu, thì quà tỏ tình cũng phải nhận đến mỏi cả tay rồi.
Mục Thanh Đồng thấy dáng vẻ của Kỷ Kiêu, trong lòng lại càng khó chịu.
Một nhân vật như Kỷ Kiêu vậy, lại bị cái loại pháo hôi Lộ Nhậm bắt nạt thành như vậy.
Tối qua, Lộ Nhậm đưa ra yêu cầu thứ nhất chính là bảo Kỷ Kiêu đi mua bữa sáng của Đô Đức Lâu, hơn nữa còn yêu cầu trước khi cậu xuống xe là có đồ ăn đến.
Yêu cầu quá đáng, tràn ngập ý vị nhục nhã người khác.
Mục Thanh Đồng một bên vui mừng vì chắc chắn là cái nhìn của Kỷ Kiêu đối Lộ Nhậm càng ngày càng kém, mặt khác lại khó chịu trong lòng vì nam thần bị nhục nhã như vậy.
Y không rảnh lo quá nhiều, vài bước chạy tới trước mặt Kỷ Kiêu, nói: "Kỷ Kiêu, Lộ Nhậm đang bị tắc đường, cậu đến phòng học đi chờ đi."
Kỷ Kiêu: "Không cần."
Mục Thanh Đồng nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi bố tôi, để ông tùy thời báo lại vị trí, chờ Lộ Nhậm sắp tới, tôi sẽ báo cho cậu."
Y lắc lắc điện thoại, cảm thấy cách của mình thật là hoàn mỹ, đã giúp được nam thần còn xin được wechat của nam thần.
Kỷ Kiêu cuối cùng cũng nhìn qua, nói: "Khi lái xe mà gọi điện thoại, không an toàn."
"......"
Mục Thanh Đồng bị Kỷ Kiêu nói đến không còn chỗ dung thân, rời đi lại cảm thấy có chút ý vị chạy trối chết. Y do dự một lát, vẫn là ở lại.
Ban đầu công lược người trong sách, chính là dựa vào mặt dày bám theo. Huống chi, Kỷ Kiêu còn là người lạnh nhạt bị động nhất trong bốn người trong sách.
Dưới bầu không khí xấu hổ này, một chiếc ô tô màu đen dừng ở cổng trường.
Mục Thanh Đồng trong nháy mắt, tự nhiên cảm thấy được giải cứu.
Đương nhiên, chỉ có trong nháy mắt.
Lộ Nhậm mở cửa xe, xuống xe, hài lòng nhìn Kỷ Kiêu cùng Mục Thanh Đồng đứng ở cổng trường chờ cậu.
Cậu cố ý bảo tài xế đi con đường bị kẹt xe kia, là cố ý muốn Kỷ Kiêu cầm bữa sáng chờ mình ở cổng trường.
Mục Thanh Đồng cũng từng trải qua chuyện như vậy, đương nhiên không phải Lộ Nhậm yêu cầu, mà là y giúp mẹ mình đi mua.
Lộ Nhậm cảm thấy không có vấn đề gì, nhà cậu tốn tiền thuê bố mẹ Mục Thanh Đồng cũng không phải là để làm từ thiện.
Cậu muốn ăn điểm tâm của Đô Đức Lâu, bảo mẹ Mục Thanh Đồng đi mua, Mục Thanh Đồng đau lòng mẹ mình, xung phong nhận việc đi mua.
Đạo lý đơn giản như vậy, chỉ là chuyện này, vào mấy năm sau, lại trở thành một trong những tội trạng của Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm híp mắt nhìn hai người đứng ở cửa, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy rất xứng đôi.
Sớm để Kỷ Kiêu ở bên chân mệnh thiên tử của hắn, chẳng phải chuyện gì xấu, yêu đương sớm một chút, về sau mới có thể chuyên tâm làm sự nghiệp, tốt biết bao.
Cậu hất cặp sách, cà lơ phất phơ đi qua, liếc mắt nhìn cái túi trên tay Kỷ Kiêu một cái, hỏi: "Mua được rồi?"
"Bánh bao nhỏ cùng cháo, bánh cuốn tơ vàng bán hết rồi."
Lộ Nhậm không hài lòng tí nào: "Cậu đi quá chậm, chẳng trách không mua được."
Mục Thanh Đồng nhẹ giọng giải thích: "Đô Đức Lâu cách trường học quá xa, lần trước tôi đi là bố tôi đưa đi mua, Kỷ Kiêu cậu ấy chỉ có thể tự mình đi......"
Lời còn chưa dứt, đã bị Lộ Nhậm cắt ngang.
"Vậy ngày mai cậu đi mua?"
Mục Thanh Đồng nhìn về phía Kỷ Kiêu, nói: "Tôi đi nhiều lần rồi, rất quen thuộc với thợ cả bên kia, có thể nhờ ông ấy hỗ trợ."
"Không cần, tự tôi đi, tốc độ nhanh."
"......"
Lộ Nhậm thấy chuyện không có tiến triển gì, cũng lười ở chỗ này xem phim ngôn tình, trực tiếp vứt cặp sách cho Kỷ Kiêu.
"Đi thôi, chuông sắp kêu rồi."
Mục Thanh Đồng không đuổi kịp bước chân của hai người, dừng ở một đoạn lớn đằng sau, hai người phía trước hình như cũng không có ý nhớ tới y.
Y rũ đôi mắt, nhìn lại cốt truyện, xác định Lộ Nhậm không lâu sau liền sẽ chuyển trường đi Bắc Châu.
Dù sao lập tức phải offline, Kỷ Kiêu bị Lộ Nhậm lăn lộn trong khoảng thời gian này, về sau còn có thể trở thành chuyện kéo xa khoảng cách giữa hai người họ.
Mục Thanh Đồng hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình mình vì một cái pháo hôi mà không tốt thật sự quá ngốc.
Lúc này, có người lại đây tò mò hỏi: "Tiểu thiếu gia Lộ gia với Kỷ Kiêu, đây là có chuyện gì vậy?"
Mục Thanh Đồng thở dài, nói: "Tôi đã khuyên cậu ấy rồi, hết cách..."
Lời này, cái gì cũng chưa nói, lại như là cái gì cũng đều nói.
***
Mười tới phút sau, Lộ Nhậm đến phòng học, ngồi ở vị trí bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Khoảng cách lần trước được ăn đồ của Đô Đức Lâu, đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Mỗi một tuyến đều ở một thành phố khác nhau, ở cái nơi linh khí khôi phục lại này, thế giới của động thực vật biến dị, đi lại ở một thành phố khác cũng không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa cốt truyện có hạn, Lộ Nhậm chỉ có trong tuyến của Kỷ Kiêu mới có thể ăn được đồ của một cửa hiệu lâu đời.
Cậu híp đôi mắt lại, cảm thấy mỹ mãn.
Ngay lúc này điện thoại rung lên làm mất hết cả hứng, Lộ Nhậm vốn không muốn phản ứng, tiếng rung lại liên miên không dứt.
Xem ra Tiểu Quân có chuyện muốn nói, cậu giơ tay cầm lên.
【Sao thế? 】
【 Tiểu Quân: Rốt cuộc tại sao cậu muốn để Kỷ Kiêu làm vệ sĩ, hôm qua hắn sắp bị cậu tức chết rồi, ta rất sợ hắn động thủ bóp chết cậu đó, ta nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra......】
Hôm qua sau khi về nhà, Tiểu Quân vẫn luôn ở hỏi chuyện này. Lộ Nhậm không nói, bảo nó tự nghĩ. Cậu thừa nhận mình có hơi ác, muốn xem thử chỉ số thông minh của Tiểu Quân đến đâu.
Bây giờ cậu đã có kết luận, rất thấp.
Lộ Nhậm bận rộn ăn bữa sáng, không có hứng thú đùa giỡn Tiểu Quân nữa, bắt đầu giải thích.
【 Vì chính bản thân ta, hôm qua ta thử được lão Lâm không đáng tin cậy, nhất thời nảy lòng tham thôi. Bây giờ ta không phân rõ được lòng người, phải tìm một người không có khả năng là vai ác nhất, vậy không ai khác ngoài Kỷ Kiêu cả.】
Tiểu Quân nghe xong, cảm thấy mình rối rắm cả buổi tối thực quá ngu. Nó còn tưởng rằng Lộ Nhậm có kế hoạch chu đáo, suy xét lâu dài.
Kết quả, chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi?
Lộ Nhậm tiếp tục chuyên tâm ăn bữa sáng, hoàn toàn không có chú ý tới đối tượng cậu cùng Tiểu Quân thảo luận, đang nhìn cậu.
Vị trí của Kỷ Kiêu ở chếch phía sau Lộ Nhậm, trùng hợp có thể nhìn thấy sườn mặt Lộ Nhậm.
Lúc này là thời điểm ồn ào nhất trước khi vào học, bổ sung bài tập, nói chuyện phiếm, làm gì cũng có.
Lộ Nhậm bên kia lại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người biết lúc Lộ tiểu thiếu gia ăn ghét nhất bị người khác cắt ngang.
Kỷ Kiêu quan sát một lát, từ đầu đến cuối không hiểu sự kiên trì của Lộ Nhậm đối với đồ của Đô Đức Lâu.
Có lẽ là đối với tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé mà nói, ngoài việc khó có được ra, còn lại chỉ có vị ngon đơn thuần.
5 giờ sáng dậy với hắn không phải chuyện gì khó khăn. Cho dù không có yêu cầu vô lý của Lộ Nhậm, hắn cũng 5 giờ mỗi sáng thức dậy tập võ, sáng sớm là lúc linh khí nhất dồi dào nhất.
Ngày qua ngày, mười năm qua hắn không có ngày nào bỏ lỡ đả tọa buổi sáng.
Hôm nay lại bởi vì một yêu cầu vô lý phá vỡ, điều này khiến cho Kỷ Kiêu không vui lắm. Chỉ là hắn tức giận vĩnh viễn cũng sẽ không lộ ra bên ngoài, cứ yên lặng ép xuống như vậy, nhìn qua có vẻ như không có bất cứ dị nghị gì.
Có một số người, sinh ra đã là tư bản tuỳ hứng. Kỷ Kiêu không giống vậy, cuộc sống đối với hắn mà nói, chưa bao giờ là chuyện đơn giản, cũng không chấp nhận được một chút tùy hứng.
Hắn thu lại ánh mắt, nhắm mắt lại bắt lấy từng sợi linh khí bay nhẹ trong không khí sáng sớm.
Thời điểm nhắm mắt lại, cảm nhận của các giác quan còn lại càng thêm rõ ràng. Trong hoàn cảnh ồn ào, Kỷ Kiêu theo bản năng nhớ tới sự yên tĩnh bên người Lộ Nhậm vừa nãy.
Vẻ mặt Lộ Nhậm cứ tự động hiện ra, thỏa mãn y như con mèo phơi nắng.
Kỷ Kiêu đột nhiên cảm thấy, chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay, hình như cũng không rắc rối như vậy.
Trong phòng học đột nhiên yên lặng, Lộ Nhậm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là chủ nhiệm lớp tới đây.
Cậu không để ý lắm tiếp tục ăn cháo, thẳng đến khi chủ nhiệm lớp dừng ở trước mặt.
"Thầy Trương, có việc gì sao?"
Thầy Trương gật đầu, nói: "Em đi theo thầy."
Lộ Nhậm: "Bữa sáng của em vẫn chưa ăn xong......"
Thầy Trương cũng không túc giận, cúi xuống, thấp giọng nói: "Hà hiệu phó tìm em."
Lộ Nhậm vừa nghe, cũng không tiếp tục ăn bữa sáng, đứng dậy ngoan ngoãn đi theo phía sau thầy giáo ra khỏi phòng học.
"Lộ Nhậm!" Mục Thanh Đồng kinh hãi, giọng nói mang theo run rẩy, "Bán mình? Sao cậu có thể vũ nhục Kỷ Kiêu như vậy?"
Kỷ Kiêu ngẩng đầu, dựa vào trên tường, nhắm mắt lại thở hổn hển mấy hơi thở, hồi lâu không mở miệng.
Không khí rơi vào trầm mặc, mọi người hình như đều ngây ra.
Lộ Nhậm đột nhiên cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Mục Thanh Đồng như là đang nhìn thằng ngốc.
"Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi để Kỷ Kiêu làm vệ sĩ riêng của tôi, làm công trả nợ."
Kỷ Kiêu không nói gì, Mục Thanh Đồng ngây ra, ngay lúc này lão Lâm mở miệng.
"Tiểu thiếu gia, như vậy không thích hợp, vệ sĩ của ngài đều là trải qua chọn lọc nghiêm khắc, vị tiểu huynh đệ này vẫn là học sinh......"
Lộ Nhậm trực tiếp ngắt lời ông, nói: "Chính vì hắn là học sinh, nếu không, lúc tôi ở trường học, ai chạy vặt giúp tôi, các người có thể vào trường học?"
Cho dù Lộ gia quyền thế ngập trời, cũng phải tuân thủ một ít quy tắc cơ bản. Ví dụ, cổ võ giả là không thể tiến vào trường, cổ võ giả chính thức cũng là không thể liền học ở trường học hỗn hợp như trung học Kỳ Lân này.
Tình huống của Kỷ Kiêu chính là như thế, thiên phú của hắn không tệ, lại vì thể chất đặc biệt, từ đầu tới cuối không có thể vượt qua ngưỡng cửa giữa võ giả với người thường kia.
Thẳng đến ngày hắn thành niên đó, mới cá chép hoá rồng, một bước lên trời.
Đáng tiếc chính là, Lộ Nhậm lúc ấy đã "chết" rồi, cũng không biết Kỷ Kiêu cụ thể là thức tỉnh như thế nào.
Lão Lâm bị Lộ Nhậm chặn họng, có chút không biết làm sao, chỉ đành ngậm miệng.
Tiểu thiếu gia Lộ gia, thời kì nổi loạn muốn làm ra loại chuyện này, cũng chẳng kỳ lạ. Hơn nữa Lộ Nhậm từ trước đến nay kiêu căng, muốn tìm một tên chạy vặt ở trường học rất bình thường.
Lộ Nhậm không hề để ý lão Lâm, liếc mắt nhìn Kỷ Kiêu một cái, nói: "Thế nào, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cậu, đến tốt nghiệp thôi."
"Xin lỗi, tôi không có thời gian."
Lộ Nhậm nghe xong, nhìn về phía cuối ngõ nhỏ, nói: "Tôi nhớ rõ hướng kia là sàn đấu ngầm, thiếu tiền? Lộ Nhậm tôi không phải người keo kiệt, đãi ngộ tiền lương nhất định nhiều hơn so với cậu đi sàn đấu ngầm nhiều."
Kỷ Kiêu: "Xin lỗi, tôi sẽ nghĩ cách khác để trả phần ân tình này, việc làm vệ sĩ riêng, tôi không có năng lực."
Lộ Nhậm nhướng mày, ngữ khí hơi hơi dương lên: "Ồ? Tôi nhớ là vị thành niên kiếm tiền ở sàn đấu ngầm là trái pháp luật, cậu nói xem nếu tôi báo chuyện này với trường học, cậu còn có thể tiếp tục ở lại hay không đây?"
Mục Thanh Đồng kinh hãi, nói: "Lộ Nhậm, cậu đừng như vậy, bạn học Kỷ, cậu ấy......"
Y một bên ngăn đón Lộ Nhậm, một bên lặng lẽ nhìn biểu tình của Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu không cha không mẹ, xuất thân từ khu dân nghèo, trung học Kỳ Lân cung cấp cho hắn toàn bộ học bổng và nhận được tài nguyên tu luyện cổ võ tốt nhất.
Đối với Kỷ Kiêu mà nói, bị khai trừ là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận. Uy hiếp của Lộ Nhậm chạm đến giới hạn của hắn.
Kỷ Kiêu chau mày, cắn chặt hàm răng, rõ ràng là bị chọc giận tới cực điểm rồi.
Chuyện Lộ Nhậm vừa nháo ra, thật đúng là đại trợ công. Mục Thanh Đồng đang chuẩn bị lại đổ thêm dầu vào lửa, để hai người này hoàn toàn không còn có khả năng, lại nghe Kỷ Kiêu mở miệng.
"Được."
Lộ Nhậm coi như không nhìn thấy sắc mặt đen xì của Kỷ Kiêu, vừa lòng cười nói: "Rất tốt, tôi giao cho cậu nhiệm vụ ngày mai."
**
Trung học Kỳ Lân bắt đầu học từ 7 giờ 30, thời điểm lúc 7 giờ chính là giờ cao điểm học sinh tiến vào trường học.
Cổng trường bằng cẩm thạch trắng cổ xưa nhã nhặn, toàn bộ cửa sắt khắc hoa rộng mở. Ánh nắng ban mai dừng ở trên cây ngô đồng ven đường, rơi xuống những sợi nắng nhỏ vụn.
Đồng phục của trung học Kỳ Lân rất đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, ngoài chất lượng thượng thừa ra không có trang trí dư thừa nào cả.
Quần áo như vậy, càng yêu cầu dáng người cùng khí chất của người mặc, ví như Kỷ Kiêu hoặc Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu đứng ở trong đám người, dáng người hắn cao hơn những học sinh khác không ít, hơn nữa vai rộng chân dài, đồng phục đơn giản cũng có thể mặc ra phong thái xuất sắc hơn người.
Trong tay hắn xách một cái túi nilon, trên túi nilon in mấy chứ "Đô Đức Lâu".
Đô Đức Lâu là cửa hiệu lâu đời, bữa sáng cũng là mỹ vị độc nhất, không ít vị lão nhân và phu nhân về hưu sáng sớm 5 giờ đi xếp hàng, vì chính là một miếng hương vị xưa không thay đổi này.
Điểm tâm của Đô Đức Lâu có hạn, mở cửa là bán, hơn nữa không nhận đặt trước. Mặc kệ là thân phận gì, muốn ăn đều phải thành thành thật thật xếp hàng mua.
Hơn nữa Đô Đức Lâu ở hướng khác của Nam thành, cách trung học Kỳ Lân ít nhất là một giờ đi đường, hầu như là không có học sinh nào sẽ đi một chuyến xa tới bên kia để mua bữa sáng.
Huống chi, người nọ còn là Kỷ Kiêu. Độc lai độc vãng, cũng không tiếp xúc gần gũi với người khác - Kỷ Kiêu.
Nữ sinh qua lại, khe khẽ thảo luận.
"Kỷ học trưởng đang đợi vậy nhỉ? Không phải là bạn gái chứ?"
"Cậu nói đùa cái gì vậy, Kỷ học trưởng ngay cả bạn cũng không có, lại còn bạn gái?"
Mặc dù Kỷ Kiêu có lịch sử mất khống chế đả thương người, nhưng diện mạo và khí chất của hắn, vẫn làm không ít người thầm thương trộm nhớ.
Nếu không phải Kỷ Kiêu một bộ mặt lạnh, nói chuyện với người khác gần như không vượt qua ba câu, thì quà tỏ tình cũng phải nhận đến mỏi cả tay rồi.
Mục Thanh Đồng thấy dáng vẻ của Kỷ Kiêu, trong lòng lại càng khó chịu.
Một nhân vật như Kỷ Kiêu vậy, lại bị cái loại pháo hôi Lộ Nhậm bắt nạt thành như vậy.
Tối qua, Lộ Nhậm đưa ra yêu cầu thứ nhất chính là bảo Kỷ Kiêu đi mua bữa sáng của Đô Đức Lâu, hơn nữa còn yêu cầu trước khi cậu xuống xe là có đồ ăn đến.
Yêu cầu quá đáng, tràn ngập ý vị nhục nhã người khác.
Mục Thanh Đồng một bên vui mừng vì chắc chắn là cái nhìn của Kỷ Kiêu đối Lộ Nhậm càng ngày càng kém, mặt khác lại khó chịu trong lòng vì nam thần bị nhục nhã như vậy.
Y không rảnh lo quá nhiều, vài bước chạy tới trước mặt Kỷ Kiêu, nói: "Kỷ Kiêu, Lộ Nhậm đang bị tắc đường, cậu đến phòng học đi chờ đi."
Kỷ Kiêu: "Không cần."
Mục Thanh Đồng nói: "Tôi gọi điện thoại hỏi bố tôi, để ông tùy thời báo lại vị trí, chờ Lộ Nhậm sắp tới, tôi sẽ báo cho cậu."
Y lắc lắc điện thoại, cảm thấy cách của mình thật là hoàn mỹ, đã giúp được nam thần còn xin được wechat của nam thần.
Kỷ Kiêu cuối cùng cũng nhìn qua, nói: "Khi lái xe mà gọi điện thoại, không an toàn."
"......"
Mục Thanh Đồng bị Kỷ Kiêu nói đến không còn chỗ dung thân, rời đi lại cảm thấy có chút ý vị chạy trối chết. Y do dự một lát, vẫn là ở lại.
Ban đầu công lược người trong sách, chính là dựa vào mặt dày bám theo. Huống chi, Kỷ Kiêu còn là người lạnh nhạt bị động nhất trong bốn người trong sách.
Dưới bầu không khí xấu hổ này, một chiếc ô tô màu đen dừng ở cổng trường.
Mục Thanh Đồng trong nháy mắt, tự nhiên cảm thấy được giải cứu.
Đương nhiên, chỉ có trong nháy mắt.
Lộ Nhậm mở cửa xe, xuống xe, hài lòng nhìn Kỷ Kiêu cùng Mục Thanh Đồng đứng ở cổng trường chờ cậu.
Cậu cố ý bảo tài xế đi con đường bị kẹt xe kia, là cố ý muốn Kỷ Kiêu cầm bữa sáng chờ mình ở cổng trường.
Mục Thanh Đồng cũng từng trải qua chuyện như vậy, đương nhiên không phải Lộ Nhậm yêu cầu, mà là y giúp mẹ mình đi mua.
Lộ Nhậm cảm thấy không có vấn đề gì, nhà cậu tốn tiền thuê bố mẹ Mục Thanh Đồng cũng không phải là để làm từ thiện.
Cậu muốn ăn điểm tâm của Đô Đức Lâu, bảo mẹ Mục Thanh Đồng đi mua, Mục Thanh Đồng đau lòng mẹ mình, xung phong nhận việc đi mua.
Đạo lý đơn giản như vậy, chỉ là chuyện này, vào mấy năm sau, lại trở thành một trong những tội trạng của Lộ Nhậm.
Lộ Nhậm híp mắt nhìn hai người đứng ở cửa, tâm tình không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy rất xứng đôi.
Sớm để Kỷ Kiêu ở bên chân mệnh thiên tử của hắn, chẳng phải chuyện gì xấu, yêu đương sớm một chút, về sau mới có thể chuyên tâm làm sự nghiệp, tốt biết bao.
Cậu hất cặp sách, cà lơ phất phơ đi qua, liếc mắt nhìn cái túi trên tay Kỷ Kiêu một cái, hỏi: "Mua được rồi?"
"Bánh bao nhỏ cùng cháo, bánh cuốn tơ vàng bán hết rồi."
Lộ Nhậm không hài lòng tí nào: "Cậu đi quá chậm, chẳng trách không mua được."
Mục Thanh Đồng nhẹ giọng giải thích: "Đô Đức Lâu cách trường học quá xa, lần trước tôi đi là bố tôi đưa đi mua, Kỷ Kiêu cậu ấy chỉ có thể tự mình đi......"
Lời còn chưa dứt, đã bị Lộ Nhậm cắt ngang.
"Vậy ngày mai cậu đi mua?"
Mục Thanh Đồng nhìn về phía Kỷ Kiêu, nói: "Tôi đi nhiều lần rồi, rất quen thuộc với thợ cả bên kia, có thể nhờ ông ấy hỗ trợ."
"Không cần, tự tôi đi, tốc độ nhanh."
"......"
Lộ Nhậm thấy chuyện không có tiến triển gì, cũng lười ở chỗ này xem phim ngôn tình, trực tiếp vứt cặp sách cho Kỷ Kiêu.
"Đi thôi, chuông sắp kêu rồi."
Mục Thanh Đồng không đuổi kịp bước chân của hai người, dừng ở một đoạn lớn đằng sau, hai người phía trước hình như cũng không có ý nhớ tới y.
Y rũ đôi mắt, nhìn lại cốt truyện, xác định Lộ Nhậm không lâu sau liền sẽ chuyển trường đi Bắc Châu.
Dù sao lập tức phải offline, Kỷ Kiêu bị Lộ Nhậm lăn lộn trong khoảng thời gian này, về sau còn có thể trở thành chuyện kéo xa khoảng cách giữa hai người họ.
Mục Thanh Đồng hít sâu một hơi, cảm thấy tâm tình mình vì một cái pháo hôi mà không tốt thật sự quá ngốc.
Lúc này, có người lại đây tò mò hỏi: "Tiểu thiếu gia Lộ gia với Kỷ Kiêu, đây là có chuyện gì vậy?"
Mục Thanh Đồng thở dài, nói: "Tôi đã khuyên cậu ấy rồi, hết cách..."
Lời này, cái gì cũng chưa nói, lại như là cái gì cũng đều nói.
***
Mười tới phút sau, Lộ Nhậm đến phòng học, ngồi ở vị trí bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Khoảng cách lần trước được ăn đồ của Đô Đức Lâu, đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Mỗi một tuyến đều ở một thành phố khác nhau, ở cái nơi linh khí khôi phục lại này, thế giới của động thực vật biến dị, đi lại ở một thành phố khác cũng không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa cốt truyện có hạn, Lộ Nhậm chỉ có trong tuyến của Kỷ Kiêu mới có thể ăn được đồ của một cửa hiệu lâu đời.
Cậu híp đôi mắt lại, cảm thấy mỹ mãn.
Ngay lúc này điện thoại rung lên làm mất hết cả hứng, Lộ Nhậm vốn không muốn phản ứng, tiếng rung lại liên miên không dứt.
Xem ra Tiểu Quân có chuyện muốn nói, cậu giơ tay cầm lên.
【Sao thế? 】
【 Tiểu Quân: Rốt cuộc tại sao cậu muốn để Kỷ Kiêu làm vệ sĩ, hôm qua hắn sắp bị cậu tức chết rồi, ta rất sợ hắn động thủ bóp chết cậu đó, ta nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra......】
Hôm qua sau khi về nhà, Tiểu Quân vẫn luôn ở hỏi chuyện này. Lộ Nhậm không nói, bảo nó tự nghĩ. Cậu thừa nhận mình có hơi ác, muốn xem thử chỉ số thông minh của Tiểu Quân đến đâu.
Bây giờ cậu đã có kết luận, rất thấp.
Lộ Nhậm bận rộn ăn bữa sáng, không có hứng thú đùa giỡn Tiểu Quân nữa, bắt đầu giải thích.
【 Vì chính bản thân ta, hôm qua ta thử được lão Lâm không đáng tin cậy, nhất thời nảy lòng tham thôi. Bây giờ ta không phân rõ được lòng người, phải tìm một người không có khả năng là vai ác nhất, vậy không ai khác ngoài Kỷ Kiêu cả.】
Tiểu Quân nghe xong, cảm thấy mình rối rắm cả buổi tối thực quá ngu. Nó còn tưởng rằng Lộ Nhậm có kế hoạch chu đáo, suy xét lâu dài.
Kết quả, chỉ là nhất thời nảy lòng tham mà thôi?
Lộ Nhậm tiếp tục chuyên tâm ăn bữa sáng, hoàn toàn không có chú ý tới đối tượng cậu cùng Tiểu Quân thảo luận, đang nhìn cậu.
Vị trí của Kỷ Kiêu ở chếch phía sau Lộ Nhậm, trùng hợp có thể nhìn thấy sườn mặt Lộ Nhậm.
Lúc này là thời điểm ồn ào nhất trước khi vào học, bổ sung bài tập, nói chuyện phiếm, làm gì cũng có.
Lộ Nhậm bên kia lại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người biết lúc Lộ tiểu thiếu gia ăn ghét nhất bị người khác cắt ngang.
Kỷ Kiêu quan sát một lát, từ đầu đến cuối không hiểu sự kiên trì của Lộ Nhậm đối với đồ của Đô Đức Lâu.
Có lẽ là đối với tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé mà nói, ngoài việc khó có được ra, còn lại chỉ có vị ngon đơn thuần.
5 giờ sáng dậy với hắn không phải chuyện gì khó khăn. Cho dù không có yêu cầu vô lý của Lộ Nhậm, hắn cũng 5 giờ mỗi sáng thức dậy tập võ, sáng sớm là lúc linh khí nhất dồi dào nhất.
Ngày qua ngày, mười năm qua hắn không có ngày nào bỏ lỡ đả tọa buổi sáng.
Hôm nay lại bởi vì một yêu cầu vô lý phá vỡ, điều này khiến cho Kỷ Kiêu không vui lắm. Chỉ là hắn tức giận vĩnh viễn cũng sẽ không lộ ra bên ngoài, cứ yên lặng ép xuống như vậy, nhìn qua có vẻ như không có bất cứ dị nghị gì.
Có một số người, sinh ra đã là tư bản tuỳ hứng. Kỷ Kiêu không giống vậy, cuộc sống đối với hắn mà nói, chưa bao giờ là chuyện đơn giản, cũng không chấp nhận được một chút tùy hứng.
Hắn thu lại ánh mắt, nhắm mắt lại bắt lấy từng sợi linh khí bay nhẹ trong không khí sáng sớm.
Thời điểm nhắm mắt lại, cảm nhận của các giác quan còn lại càng thêm rõ ràng. Trong hoàn cảnh ồn ào, Kỷ Kiêu theo bản năng nhớ tới sự yên tĩnh bên người Lộ Nhậm vừa nãy.
Vẻ mặt Lộ Nhậm cứ tự động hiện ra, thỏa mãn y như con mèo phơi nắng.
Kỷ Kiêu đột nhiên cảm thấy, chuyện xảy ra từ tối hôm qua đến sáng nay, hình như cũng không rắc rối như vậy.
Trong phòng học đột nhiên yên lặng, Lộ Nhậm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là chủ nhiệm lớp tới đây.
Cậu không để ý lắm tiếp tục ăn cháo, thẳng đến khi chủ nhiệm lớp dừng ở trước mặt.
"Thầy Trương, có việc gì sao?"
Thầy Trương gật đầu, nói: "Em đi theo thầy."
Lộ Nhậm: "Bữa sáng của em vẫn chưa ăn xong......"
Thầy Trương cũng không túc giận, cúi xuống, thấp giọng nói: "Hà hiệu phó tìm em."
Lộ Nhậm vừa nghe, cũng không tiếp tục ăn bữa sáng, đứng dậy ngoan ngoãn đi theo phía sau thầy giáo ra khỏi phòng học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.