Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công
Chương 131: Tuyến hợp nhất(5)
Miêu Bát Tiên Sinh
23/08/2021
Edit - beta: Axianbuxian12
Lúc này thời gian đã không còn sớm, trong hang động trở nên có hơi tối.
Mặt trời chiều ngả về tây, chỉ còn sót lại chút ánh mặt trời chiếu vào cửa hang.
Ngũ quan Nghiêm Chỉ vốn đã sâu sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, thêm làn da hơi đen, sau khi ánh sáng tối xuống, Lộ Nhậm gần như chỉ có thể thấy rõ một cái bóng.
Cậu tự nhiên lại có chút hoảng hốt, mấy người dường như hợp thành một người.
"Cậu sao vậy?"
Nghiêm Chỉ mở miệng, cảm giác hoảng hốt của Lộ Nhậm đột nhiên rời đi, lấy lại tinh thần.
Cậu day day giữa mày, nói; "Chuyện Mục Thanh Đồng không quan trọng, cậu nhớ rõ bao nhiêu?"
Nghiêm Chỉ: "Nhớ rõ cái gì? Chuyện từ sinh ra đến lần trước tôi bị thương nặng và cậu đã cứu tôi, tôi đều nhớ rõ."
Lộ Nhậm không dám nói lung tung về chuyện luân hồi và sống lại, chuyện này quá sức tưởng tượng, trước khi không làm rõ tình huống, nếu tùy tiện nói ra, cậu lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của đối phương.
"Được rồi."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nghiêm Chỉ sửng sốt, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Tìm Kỷ Kiêu."
"Cái gì!" Nghiêm Chỉ bất mãn, "Cậu tìm hắn ta làm gì?"
Lộ Nhậm quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: "Đừng có mà thèm đánh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy."
Nghiêm Chỉ hơi do dự, đứng lại. Hắn biết tính Lộ Nhậm, chuyện đã quyết định thường sẽ không thay đổi, hơn nữa có vài phần phản nghịch, càng ngăn đối phương càng muốn đi.
Không chừng Lộ Nhậm vốn dĩ chỉ tính đi hỏi mấy vấn đề, nếu hắn ngăn cản, có khi lại biến thành ở lại bên kia luôn.
Nghiêm Chỉ ở Vùng trung tâm ba năm, cho dù lúc trước là người thích giải quyết mọi việc bằng vũ lực, sau một đoạn thời gian ở cùng với loại người tâm cơ thâm trầm như Thời Diễn, cũng trở nên biết đoán lòng người hơn.
Hắn đứng lại, thậm chí còn cười, nói: "Được, tôi đợi ở đây, lát nữa đi đón cậu."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, tâm tư hoàn toàn không ở chỗ này.
Cậu mới vừa đi ra khỏi chỗ ở của Nghiêm Chỉ thì nhìn thấy Kỷ Kiêu ở cách đó không xa.
Kỷ Kiêu dựa lên một thân cây lớn, đôi mắt hơi nhắm lại.
Lộ Nhậm mới đi về phía đó vài bước, còn chưa tiếng, Kỷ Kiêu đã mở mắt ra.
Hắn gật đầu với Lộ Nhậm, nói: "Đi thôi."
Lộ Nhậm cũng không nói thêm cái gì, vẫn là kiểu ở chung quen thuộc với Kỷ Kiêu, nhanh chân đi tới.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Nơi Kỷ Kiêu ở, cũng không khác gì ba người kia.
Đều là một cái hang động ở giữa sườn núi, nguyên tố ngũ hành chuyển động bên trong đều thiếu mất một loại.
Lộ Nhậm ngồi xuống, Kỷ Kiêu lấy ra một bộ trà cụ, pha trà, châm trà, sau đó mới mở miệng.
"Có phải cậu cảm thấy rất kỳ lạ không, nơi chúng tôi ở đều có đủ các loại nguyên tố, nhưng chỉ thiếu loại giống với thể chất của chúng tôi?"
"Ừm." Lộ Nhậm gật đầu, "Tu luyện ở chỗ này, cũng không có chỗ gì tốt với tu vi của các cậu, ngược lại còn bị hao tổn."
Kỷ Kiêu cười nhẹ, nói: "Mục đích chúng tôi ở chỗ này, vốn không phải vì tu luyện. Cậu là thể chất ngũ hành vẹn toàn, tất nhiên cần nguyên tố ngũ hành."
Lộ Nhậm khó hiểu, hỏi: "Nhưng nơi này cũng không phải ngũ hành vẹn toàn mà."
"Không, khi chúng tôi bế quan, nguyên tố ngũ hành nơi này sẽ vẹn toàn."
Lộ Nhậm đột nhiên hiểu ra, hoá ra thiếu mất nguyên tố như vậy, là do bản thân khí vận chi tử đã bổ khuyết.
"Vùng trung tâm này, rốt cuộc là thế nào?"
Chuyện Kỷ Kiêu biết được, dường như rành mạch hơn ba người kia, hơn nữa Kỷ Kiêu vốn lý trí, tâm cảnh kiên định không dễ dao động.
Lộ Nhậm cảm thấy ở cùng hắn, rất nhiều bí mật đều có thể thoải mái nói ra.
Kỷ Kiêu im lặng một lát, sắp xếp ngôn ngữ: "Nói thật, tôi không biết. Vùng trung tâm là đột nhiên xuất hiện, ngọn núi này, là một trận pháp người nào đó bày ra, mà chúng tôi, là mắt trận."
Chỉ là ít ỏi nói mấy câu, phần khuyết thiếu trong suy đoán của Lộ Nhậm trước đây gần như đã được bổ xung. Người nào đó này, chắc chắn là chủ nhân của Tiểu Quân.
Người nọ đến từ vị diện võ cao cấp, bày trận và làm ra tất cả những chuyện này là rất có khả năng.
Điều Lộ Nhậm không hiểu chính là, đám Kỷ Kiêu tại sao lại hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ nghi ngờ nào với giọng nói kia. Cho dù vì cứu cậu đi nữa, với tính cách của bọn họ, cũng không nên nói gì nghe nấy như vậy.
Lộ Nhậm cảm thấy vành tai chợt lạnh, lấy lại tinh thần, thấy Kỷ Kiêu thu tay về.
Cậu còn chưa mở miệng đã nghe Kỷ Kiêu hỏi: "Có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi, bây giờ không còn sự quản chế, cậu không cần một mình rối rắm suy nghĩ."
Thói quen lúc trước của Lộ Nhậm là có vấn đề gì thì một mình tự hỏi tự tìm ra đáp án, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thể thích ứng được.
Cậu cười cười, nói: "Tôi thật ra không quen kiểu cảm giác......có người có thể thương lượng như bây giờ cho lắm."
Vẻ mặt Kỷ Kiêu dịu dàng, nói: "Từ giờ cậu có thể tập quen, cứ từ từ."
"Tôi chỉ là thấy kì lạ, các cậu tại sao lại nghe lời giọng nói kia." Lộ Nhậm nói, "Có hơi, không phù hợp tính cách của các cậu."
Kỷ Kiêu nói thẳng: "Thật ra tôi cũng không biết, có điều trên con đường tu hành, có đôi cứ khi tùy tâm mà đi, đừng truy cứu nguyên nhân quá nhiều."
Thôi được.
Lộ Nhậm cũng cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải tiếp tục nữa, đề cập đến cảm giác huyền ảo của cảnh giới tông sư, tạm thời bây giờ cậu chưa lý giải được.
Lộ Nhậm chuyển đề tài, hỏi một vấn đề khác: "Thật ra còn có một vấn đề nữa, nếu là ngũ hành vẹn toàn có thể đắp nặn lại thân thể, vậy sao lại thiếu thuộc tính mộc."
"Cậu có nhớ Mộc Bài tôi tặng cho cậu không?"
Lộ Nhậm sửng sốt, cúi đầu, kéo cái dây trên cổ ra.
Từ sau khi Tiểu Quân ngủ say, khối Mộc Bài này không thể ẩn giấu nữa, vẫn luôn dùng dạng thực thể đeo trên cổ Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu duỗi tay tới, chạm một chút lên trên khối Mộc Bài, nói: "Mộc bài này, từ khi có ký ức, vẫn luôn ở trên người tôi, trước đây tôi vẫn luôn không biết đây rốt cuộc là thứ gì."
"Mãi đến một ngày kia, giọng nói kia bảo tôi tới Tiềm Long Các tiêu diệt cái kén màu trắng, sau khi đưa thế giới trở về đúng quỹ đạo, tôi nhận được một ít tri thức không thuộc về thế giới này."
Lộ Nhậm sửng sốt, chỉ tưởng rằng có lẽ là sau khi cơ chế tu sửa cốt truyện bị tiêu diệt, Kỷ Kiêu đạt được một ít số liệu từ trong đó.
"Đó là cái gì?"
Kỷ Kiêu uống một hớp nước, mới tiếp tục nói: "Khối Mộc Bài này, được chế luyện từ gỗ sinh mệnh, thuộc tính mộc thuần tuý."
Lộ Nhậm rũ mắt, nắm chặt lấy Mộc Bài, không hiểu: "Là đồ của thế giới này?"
Kỷ Kiêu lắc đầu: "Không phải, gỗ sinh mệnh hay thuật pháp chế luyện Mộc Bài, đều không thuộc về thế giới này, đó là việc mà ở cảnh giới khác mới có thể làm được. Vượt qua cảnh giới tông sư, thậm chí vượt qua cảnh giới võ đạo đến một cảnh giới khác."
Khối Mộc Bài này, có liên quan tới chủ nhân của Tiểu Quân?
Kỷ Kiêu nhắc tới một cảnh giới khác, Lộ Nhậm nhanh chóng nhớ tới lời Tiểu Quân từng nói, về thế giới võ đạo ở phía trên cảnh giới.
Chỉ là nếu Mộc Bài có liên quan với chủ nhân Tiểu Quân, vậy tại sao lại xuất hiện trên người Kỷ Kiêu.
Hơn nữa, tại sao khi mỗi lần mấy người kia đụng tới Mộc Bài màu đen này, đều sẽ có phản ứng kì lạ.
Lộ Nhậm nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
Kỷ Kiêu mở miệng nói: "Chuyện gì nghĩ không ra, cậu cũng đừng gắng gượng suy nghĩ, bây giờ cậu sắp đột phá, để tâm vào những chuyện vụn vặt dễ dẫn tới tâm ma."
Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, cảm thấy Kỷ Kiêu nói rất có đạo lý, thu suy nghĩ từ những chuyện mơ hồ lại, tập trung vào chuyện trước mắt.
Ví dụ như, tối nay ngủ ở đâu.
Lộ Nhậm chỉ dùng năm giây, quyết định ở lại chỗ Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu từ lúc đi vào đến bây giờ, ngoài việc giải đáp nghi vấn ra, không nói bất cứ câu nào về phương diện tình cảm cá nhân.
Cái này làm cho áp lực tâm lý của Lộ Nhậm lập tức giảm bớt không ít, thậm chí cậu có hơi chấp nhận thiết lập đàn ông tồi ẩn giấu của mình rồi. Rõ ràng trước đó ở bên ngoài hội trường cậu đã nghe rất rõ ràng, Kỷ Kiêu thừa nhận có ước hẹn với mối tình đầu, hơn nữa vẫn luôn đang chờ đợi mối tình đầu.
Cậu cũng biết mối tình đầu mà Kỷ Kiêu nói ngoài bản thân ra thì cậu không thể nghĩ đến ai khác, nhưng Lộ Nhậm vào lúc này, tâm lý trốn tránh cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ cần không nói thẳng ra, cậu cũng sẽ không đề cập tới.
Lộ Nhậm ngẩng đầu nhìn sang, nói: "Buổi tối tôi ngủ ở đây."
Kỷ Kiêu quả nhiên biết điều, không nói thêm lời nào thừa thãi, chỉ dùng một chữ: "Được."
Bả vai hơi căng chặt của Lộ Nhậm thả lỏng ra, tự thấy cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc. Nói thật, từ sau khi tỉnh lại, cậu vẫn luôn rất mệt, hầu như không ngủ ngon một giấc nào.
Nhưng mà, không như mong muốn, lúc trăng lên cao...
Phiền phức tới.
Lộ Nhậm mới rửa mặt xong ở chỗ sơn tuyền bên ngoài hang, khi trở lại hang động, Kỷ Kiêu đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Cậu đi qua ngồi xuống, mông mới chạm đến mép giường, người còn chưa nằm xuống, thì nghe thấy bên ngoài có người nói một câu.
"Lộ Nhậm, tôi tới đón cậu."
"......"
Lộ Nhậm ngồi dậy, nghĩ thầm không ổn, thế mà cậu quên mất Nghiêm Chỉ. Vừa nãy khi rời khỏi chỗ Nghiêm Chỉ, Lộ Nhậm vì tránh phiền phức, thuận miệng đồng ý một tiếng.
Trong lòng cậu toàn nghĩ chuyện của khối Mộc Bài, hoàn toàn vứt chuyện đồng ý với Nghiêm Chỉ ra sau đầu.
Bây giờ người đã tìm tới cửa, Lộ Nhậm lại có chút không biết làm sao.
Cậu hít sâu một chút, nghĩ thầm cùng lắm thì đánh nhau một trận là xong.
Không nghĩ tới, cậu đang chuẩn bị đứng dậy, Kỷ Kiêu lại ấn nhẹ lên vai cậu một cái, nói: "Để tôi."
Lộ Nhậm ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Kỷ Kiêu dưới ánh đèn tối tăm, vẫn lạnh nhạt như cũ, gật đầu: "Được, cậu đi nói đi, tôi cũng lười động đậy."
Kỷ Kiêu xoay người, đi ra ngoài.
Lộ Nhậm yên tâm, Kỷ Kiêu lý trí lại đáng tin, chắc là không đến mức một lời không hợp đánh nhau với Nghiêm Chỉ đâu......
Suy nghĩ trong lòng cậu còn chưa kịp lên men, thì đã nghe bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, rõ ràng là tiếng cây cối bị đổ.
"?"
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lộ Nhậm giật mình, trực tiếp xông ra ngoài.
Bên ngoài đã đánh đến khí thế ngất trời, không đến thời gian một phút, cây cối trước hang động đã gãy đổ một mảnh.
Kỷ Kiêu và Nghiêm Chỉ đều đã lôi vĩ khí ngũ hành ra, thực lực cổ võ tông sư, ở giữa không trung, đao thế và quyền thế đan chéo thành một mảnh ánh sáng, cuốn theo uy thế vô tận quét ngang qua.
Vẻ mặt Lộ Nhậm mờ mịt, hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.
Cậu đang do dự nên ngăn cản thế nào, nhưng lại bị người nào đó kéo lại.
Lộ Nhậm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Thời Diễn.
"Bên này không thể ở nữa, vẫn là đi theo tôi đi."
Lộ Nhậm không muốn phản ứng hắn, còn chưa kịp phản đối, thì đã thấy một đạo hồng quang hướng thẳng về phía Thời Diễn.
Thời Diễn kéo Lộ Nhậm ra sau, đón nhận Thịnh Cảnh đánh úp từ xa tới.
Vài phút sau, Lộ Nhậm đứng ở nơi cách hơn mười mét, yên lặng tìm một chỗ cao bắt đầu quan sát trận chiến.
Dù sao thì, buổi tối đoán chừng là không thể ngủ rồi, không bằng quan sát nhóm cổ võ tông sư hỗn chiến một chút, cũng có lợi cho cậu đột phá.
Ánh trăng như nước, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đúng là một đêm yên bình và đẹp đẽ.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, trong hang động trở nên có hơi tối.
Mặt trời chiều ngả về tây, chỉ còn sót lại chút ánh mặt trời chiếu vào cửa hang.
Ngũ quan Nghiêm Chỉ vốn đã sâu sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, thêm làn da hơi đen, sau khi ánh sáng tối xuống, Lộ Nhậm gần như chỉ có thể thấy rõ một cái bóng.
Cậu tự nhiên lại có chút hoảng hốt, mấy người dường như hợp thành một người.
"Cậu sao vậy?"
Nghiêm Chỉ mở miệng, cảm giác hoảng hốt của Lộ Nhậm đột nhiên rời đi, lấy lại tinh thần.
Cậu day day giữa mày, nói; "Chuyện Mục Thanh Đồng không quan trọng, cậu nhớ rõ bao nhiêu?"
Nghiêm Chỉ: "Nhớ rõ cái gì? Chuyện từ sinh ra đến lần trước tôi bị thương nặng và cậu đã cứu tôi, tôi đều nhớ rõ."
Lộ Nhậm không dám nói lung tung về chuyện luân hồi và sống lại, chuyện này quá sức tưởng tượng, trước khi không làm rõ tình huống, nếu tùy tiện nói ra, cậu lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của đối phương.
"Được rồi."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nghiêm Chỉ sửng sốt, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Tìm Kỷ Kiêu."
"Cái gì!" Nghiêm Chỉ bất mãn, "Cậu tìm hắn ta làm gì?"
Lộ Nhậm quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: "Đừng có mà thèm đánh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy."
Nghiêm Chỉ hơi do dự, đứng lại. Hắn biết tính Lộ Nhậm, chuyện đã quyết định thường sẽ không thay đổi, hơn nữa có vài phần phản nghịch, càng ngăn đối phương càng muốn đi.
Không chừng Lộ Nhậm vốn dĩ chỉ tính đi hỏi mấy vấn đề, nếu hắn ngăn cản, có khi lại biến thành ở lại bên kia luôn.
Nghiêm Chỉ ở Vùng trung tâm ba năm, cho dù lúc trước là người thích giải quyết mọi việc bằng vũ lực, sau một đoạn thời gian ở cùng với loại người tâm cơ thâm trầm như Thời Diễn, cũng trở nên biết đoán lòng người hơn.
Hắn đứng lại, thậm chí còn cười, nói: "Được, tôi đợi ở đây, lát nữa đi đón cậu."
Lộ Nhậm vẫy vẫy tay, tâm tư hoàn toàn không ở chỗ này.
Cậu mới vừa đi ra khỏi chỗ ở của Nghiêm Chỉ thì nhìn thấy Kỷ Kiêu ở cách đó không xa.
Kỷ Kiêu dựa lên một thân cây lớn, đôi mắt hơi nhắm lại.
Lộ Nhậm mới đi về phía đó vài bước, còn chưa tiếng, Kỷ Kiêu đã mở mắt ra.
Hắn gật đầu với Lộ Nhậm, nói: "Đi thôi."
Lộ Nhậm cũng không nói thêm cái gì, vẫn là kiểu ở chung quen thuộc với Kỷ Kiêu, nhanh chân đi tới.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Nơi Kỷ Kiêu ở, cũng không khác gì ba người kia.
Đều là một cái hang động ở giữa sườn núi, nguyên tố ngũ hành chuyển động bên trong đều thiếu mất một loại.
Lộ Nhậm ngồi xuống, Kỷ Kiêu lấy ra một bộ trà cụ, pha trà, châm trà, sau đó mới mở miệng.
"Có phải cậu cảm thấy rất kỳ lạ không, nơi chúng tôi ở đều có đủ các loại nguyên tố, nhưng chỉ thiếu loại giống với thể chất của chúng tôi?"
"Ừm." Lộ Nhậm gật đầu, "Tu luyện ở chỗ này, cũng không có chỗ gì tốt với tu vi của các cậu, ngược lại còn bị hao tổn."
Kỷ Kiêu cười nhẹ, nói: "Mục đích chúng tôi ở chỗ này, vốn không phải vì tu luyện. Cậu là thể chất ngũ hành vẹn toàn, tất nhiên cần nguyên tố ngũ hành."
Lộ Nhậm khó hiểu, hỏi: "Nhưng nơi này cũng không phải ngũ hành vẹn toàn mà."
"Không, khi chúng tôi bế quan, nguyên tố ngũ hành nơi này sẽ vẹn toàn."
Lộ Nhậm đột nhiên hiểu ra, hoá ra thiếu mất nguyên tố như vậy, là do bản thân khí vận chi tử đã bổ khuyết.
"Vùng trung tâm này, rốt cuộc là thế nào?"
Chuyện Kỷ Kiêu biết được, dường như rành mạch hơn ba người kia, hơn nữa Kỷ Kiêu vốn lý trí, tâm cảnh kiên định không dễ dao động.
Lộ Nhậm cảm thấy ở cùng hắn, rất nhiều bí mật đều có thể thoải mái nói ra.
Kỷ Kiêu im lặng một lát, sắp xếp ngôn ngữ: "Nói thật, tôi không biết. Vùng trung tâm là đột nhiên xuất hiện, ngọn núi này, là một trận pháp người nào đó bày ra, mà chúng tôi, là mắt trận."
Chỉ là ít ỏi nói mấy câu, phần khuyết thiếu trong suy đoán của Lộ Nhậm trước đây gần như đã được bổ xung. Người nào đó này, chắc chắn là chủ nhân của Tiểu Quân.
Người nọ đến từ vị diện võ cao cấp, bày trận và làm ra tất cả những chuyện này là rất có khả năng.
Điều Lộ Nhậm không hiểu chính là, đám Kỷ Kiêu tại sao lại hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ nghi ngờ nào với giọng nói kia. Cho dù vì cứu cậu đi nữa, với tính cách của bọn họ, cũng không nên nói gì nghe nấy như vậy.
Lộ Nhậm cảm thấy vành tai chợt lạnh, lấy lại tinh thần, thấy Kỷ Kiêu thu tay về.
Cậu còn chưa mở miệng đã nghe Kỷ Kiêu hỏi: "Có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi, bây giờ không còn sự quản chế, cậu không cần một mình rối rắm suy nghĩ."
Thói quen lúc trước của Lộ Nhậm là có vấn đề gì thì một mình tự hỏi tự tìm ra đáp án, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có thể thích ứng được.
Cậu cười cười, nói: "Tôi thật ra không quen kiểu cảm giác......có người có thể thương lượng như bây giờ cho lắm."
Vẻ mặt Kỷ Kiêu dịu dàng, nói: "Từ giờ cậu có thể tập quen, cứ từ từ."
"Tôi chỉ là thấy kì lạ, các cậu tại sao lại nghe lời giọng nói kia." Lộ Nhậm nói, "Có hơi, không phù hợp tính cách của các cậu."
Kỷ Kiêu nói thẳng: "Thật ra tôi cũng không biết, có điều trên con đường tu hành, có đôi cứ khi tùy tâm mà đi, đừng truy cứu nguyên nhân quá nhiều."
Thôi được.
Lộ Nhậm cũng cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải tiếp tục nữa, đề cập đến cảm giác huyền ảo của cảnh giới tông sư, tạm thời bây giờ cậu chưa lý giải được.
Lộ Nhậm chuyển đề tài, hỏi một vấn đề khác: "Thật ra còn có một vấn đề nữa, nếu là ngũ hành vẹn toàn có thể đắp nặn lại thân thể, vậy sao lại thiếu thuộc tính mộc."
"Cậu có nhớ Mộc Bài tôi tặng cho cậu không?"
Lộ Nhậm sửng sốt, cúi đầu, kéo cái dây trên cổ ra.
Từ sau khi Tiểu Quân ngủ say, khối Mộc Bài này không thể ẩn giấu nữa, vẫn luôn dùng dạng thực thể đeo trên cổ Lộ Nhậm.
Kỷ Kiêu duỗi tay tới, chạm một chút lên trên khối Mộc Bài, nói: "Mộc bài này, từ khi có ký ức, vẫn luôn ở trên người tôi, trước đây tôi vẫn luôn không biết đây rốt cuộc là thứ gì."
"Mãi đến một ngày kia, giọng nói kia bảo tôi tới Tiềm Long Các tiêu diệt cái kén màu trắng, sau khi đưa thế giới trở về đúng quỹ đạo, tôi nhận được một ít tri thức không thuộc về thế giới này."
Lộ Nhậm sửng sốt, chỉ tưởng rằng có lẽ là sau khi cơ chế tu sửa cốt truyện bị tiêu diệt, Kỷ Kiêu đạt được một ít số liệu từ trong đó.
"Đó là cái gì?"
Kỷ Kiêu uống một hớp nước, mới tiếp tục nói: "Khối Mộc Bài này, được chế luyện từ gỗ sinh mệnh, thuộc tính mộc thuần tuý."
Lộ Nhậm rũ mắt, nắm chặt lấy Mộc Bài, không hiểu: "Là đồ của thế giới này?"
Kỷ Kiêu lắc đầu: "Không phải, gỗ sinh mệnh hay thuật pháp chế luyện Mộc Bài, đều không thuộc về thế giới này, đó là việc mà ở cảnh giới khác mới có thể làm được. Vượt qua cảnh giới tông sư, thậm chí vượt qua cảnh giới võ đạo đến một cảnh giới khác."
Khối Mộc Bài này, có liên quan tới chủ nhân của Tiểu Quân?
Kỷ Kiêu nhắc tới một cảnh giới khác, Lộ Nhậm nhanh chóng nhớ tới lời Tiểu Quân từng nói, về thế giới võ đạo ở phía trên cảnh giới.
Chỉ là nếu Mộc Bài có liên quan với chủ nhân Tiểu Quân, vậy tại sao lại xuất hiện trên người Kỷ Kiêu.
Hơn nữa, tại sao khi mỗi lần mấy người kia đụng tới Mộc Bài màu đen này, đều sẽ có phản ứng kì lạ.
Lộ Nhậm nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu.
Kỷ Kiêu mở miệng nói: "Chuyện gì nghĩ không ra, cậu cũng đừng gắng gượng suy nghĩ, bây giờ cậu sắp đột phá, để tâm vào những chuyện vụn vặt dễ dẫn tới tâm ma."
Lộ Nhậm lấy lại tinh thần, cảm thấy Kỷ Kiêu nói rất có đạo lý, thu suy nghĩ từ những chuyện mơ hồ lại, tập trung vào chuyện trước mắt.
Ví dụ như, tối nay ngủ ở đâu.
Lộ Nhậm chỉ dùng năm giây, quyết định ở lại chỗ Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu từ lúc đi vào đến bây giờ, ngoài việc giải đáp nghi vấn ra, không nói bất cứ câu nào về phương diện tình cảm cá nhân.
Cái này làm cho áp lực tâm lý của Lộ Nhậm lập tức giảm bớt không ít, thậm chí cậu có hơi chấp nhận thiết lập đàn ông tồi ẩn giấu của mình rồi. Rõ ràng trước đó ở bên ngoài hội trường cậu đã nghe rất rõ ràng, Kỷ Kiêu thừa nhận có ước hẹn với mối tình đầu, hơn nữa vẫn luôn đang chờ đợi mối tình đầu.
Cậu cũng biết mối tình đầu mà Kỷ Kiêu nói ngoài bản thân ra thì cậu không thể nghĩ đến ai khác, nhưng Lộ Nhậm vào lúc này, tâm lý trốn tránh cực kỳ nghiêm trọng. Chỉ cần không nói thẳng ra, cậu cũng sẽ không đề cập tới.
Lộ Nhậm ngẩng đầu nhìn sang, nói: "Buổi tối tôi ngủ ở đây."
Kỷ Kiêu quả nhiên biết điều, không nói thêm lời nào thừa thãi, chỉ dùng một chữ: "Được."
Bả vai hơi căng chặt của Lộ Nhậm thả lỏng ra, tự thấy cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc. Nói thật, từ sau khi tỉnh lại, cậu vẫn luôn rất mệt, hầu như không ngủ ngon một giấc nào.
Nhưng mà, không như mong muốn, lúc trăng lên cao...
Phiền phức tới.
Lộ Nhậm mới rửa mặt xong ở chỗ sơn tuyền bên ngoài hang, khi trở lại hang động, Kỷ Kiêu đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Cậu đi qua ngồi xuống, mông mới chạm đến mép giường, người còn chưa nằm xuống, thì nghe thấy bên ngoài có người nói một câu.
"Lộ Nhậm, tôi tới đón cậu."
"......"
Lộ Nhậm ngồi dậy, nghĩ thầm không ổn, thế mà cậu quên mất Nghiêm Chỉ. Vừa nãy khi rời khỏi chỗ Nghiêm Chỉ, Lộ Nhậm vì tránh phiền phức, thuận miệng đồng ý một tiếng.
Trong lòng cậu toàn nghĩ chuyện của khối Mộc Bài, hoàn toàn vứt chuyện đồng ý với Nghiêm Chỉ ra sau đầu.
Bây giờ người đã tìm tới cửa, Lộ Nhậm lại có chút không biết làm sao.
Cậu hít sâu một chút, nghĩ thầm cùng lắm thì đánh nhau một trận là xong.
Không nghĩ tới, cậu đang chuẩn bị đứng dậy, Kỷ Kiêu lại ấn nhẹ lên vai cậu một cái, nói: "Để tôi."
Lộ Nhậm ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Kỷ Kiêu dưới ánh đèn tối tăm, vẫn lạnh nhạt như cũ, gật đầu: "Được, cậu đi nói đi, tôi cũng lười động đậy."
Kỷ Kiêu xoay người, đi ra ngoài.
Lộ Nhậm yên tâm, Kỷ Kiêu lý trí lại đáng tin, chắc là không đến mức một lời không hợp đánh nhau với Nghiêm Chỉ đâu......
Suy nghĩ trong lòng cậu còn chưa kịp lên men, thì đã nghe bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, rõ ràng là tiếng cây cối bị đổ.
"?"
Xảy ra chuyện gì rồi?
Lộ Nhậm giật mình, trực tiếp xông ra ngoài.
Bên ngoài đã đánh đến khí thế ngất trời, không đến thời gian một phút, cây cối trước hang động đã gãy đổ một mảnh.
Kỷ Kiêu và Nghiêm Chỉ đều đã lôi vĩ khí ngũ hành ra, thực lực cổ võ tông sư, ở giữa không trung, đao thế và quyền thế đan chéo thành một mảnh ánh sáng, cuốn theo uy thế vô tận quét ngang qua.
Vẻ mặt Lộ Nhậm mờ mịt, hoàn toàn không biết đây là chuyện gì.
Cậu đang do dự nên ngăn cản thế nào, nhưng lại bị người nào đó kéo lại.
Lộ Nhậm quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Thời Diễn.
"Bên này không thể ở nữa, vẫn là đi theo tôi đi."
Lộ Nhậm không muốn phản ứng hắn, còn chưa kịp phản đối, thì đã thấy một đạo hồng quang hướng thẳng về phía Thời Diễn.
Thời Diễn kéo Lộ Nhậm ra sau, đón nhận Thịnh Cảnh đánh úp từ xa tới.
Vài phút sau, Lộ Nhậm đứng ở nơi cách hơn mười mét, yên lặng tìm một chỗ cao bắt đầu quan sát trận chiến.
Dù sao thì, buổi tối đoán chừng là không thể ngủ rồi, không bằng quan sát nhóm cổ võ tông sư hỗn chiến một chút, cũng có lợi cho cậu đột phá.
Ánh trăng như nước, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đúng là một đêm yên bình và đẹp đẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.