Chương 9: Thân thiết hơn một chút
Ẳng Ẳng03117
07/07/2023
cái tên này, đúng là cũng có lúc rất lạnh lùng và bạo lực, suy cho cùng hắn ta đối xử với cô cũng không đến nỗi, chỉ là việc hắn ở nhà là điều gì
đó rất hiếm.
Trịnh Tịch Như đứng đó cũng không hết thắc mắc, đành bỏ vào nhà vệ sinh để không phải tốn công phí sức cho anh ta nữa.
Căn nhà này thật ra cô cũng không hẳn để ý lắm, về nội thất, cách bày cách, trang trí,... do tối qua cô cũng chỉ đi theo cánh hoa hồng dẫn vào phòng "tân hôn",
bây giờ để ý lại thì căn nhà này thật sự rất nổi bật, thứ nhất nó rộng lớn và lại khi bước vào sảnh nhà sẽ có chiếc cầu thang to lớn bằng gôc dẫn lên tầng hai, lên đến tầng hai là phòng khách, nhìn thẳng sẽ là phòng khách, bên trong giống như một phòng thư trà rộng lớn, có bộ bàn ghế bằng gỗ được đúc kết tỉ mỉ ngoài ra còn có chiếc gương lớn có khung bằng vàng thật.
Nhìn sang hai bên là hai gian phòng có cửa gỗ thiết kế bo tròn, thiết kế này trông sang trọng hơn cửa gỗ góc cạnh truyền thống, cô cũng tò mò đi lại, bên gian phòng bên tay phải là phòng vẽ tranh hay gì đó cô không giám chắc. Căn phòng này có rất nhiều tranh vẽ, có cả tranh copy lại và có cả tranh tự vẽ, bản thân cô thật sự ấn tượng nhất với bức tranh vẽ một người con gái có mái tóc nâu nhạt, đang mỉm cười, cô gái ấy mang tới cảm giác ấm ấp, ở dưới góc tranh là cái tên mà cô từ lâu không nghe tới, nhưng một khi nhắc lại là không thể nào quên
"Tô Minh Thư?"
là người phụ nữ mà chồng cô thích sao, anh ta vẫn chưa thể buông bỏ đoạn tình này sao?
Tuy chỉ là một bức vẽ nhưng người vẽ quả thật lột tả chân dung rất tốt. Nếu là Dương Minh Tuấn vẽ thật, thì quả thật anh ta có năng khiếu hội họa thật. Đến đây cô thật sự tò mò làm cách nào mà Tô Minh Thư có thể Biến Dương Minh Tuấn, người kế vị tập đoàn chính trị xừng xỏ, tuy chỉ là cái tên, nhưng mỗi khi nghe đến không ai muốn lại gần anh ta cả, vậy làm cách nào Duoeng Minh Tuấn lại bị khuất phục dễ dàng như vậy?.
không được, dù sao anh ta cũng như cành cây cứu sinh cho cô vậy, ngầm hiểu thì đôi bên cũng được lợi, nếu không phận sự thì cả ngày họ cũng chẳng gặp nhau, việc cô coi anh ta là người bạn tâm giao, hay muốn họ có thể thân thiết hơn là một điều gì ấy xa vời, tốt nhất là cô không nên mơ ước.
suy cho cùng hình như cô đã rung động với người đàn ông hơn cô 7 tuổi này rồi.
"Trịnh tiểu thư, cô có trong phòng không ạ?"
"dạ có ạ, cô vào đi"
"tôi không thấy cô trên phòng nên đi tìm, Dương thiếu gia có gọi cô xuống ăn sáng"
"à dạ cháu xuống ngay đây, cảm ơn cô"
Cái nguoief đàn ông đêm qua ngủ cùng với cô, vậy mà sáng hôm sau còn ăn sáng cùng cô nữa, chuyện gì vậy, vốn dĩ cô và Dương Minh Tuấn từ trước tới giờ đâu có chuyện gặp mặt lần 2. Đúng là rất bất ngờ, cô không biết đối mặt với anh ta như nào, tuy là cũng đã dùng bữa cùng nhau một lần trước đó, nhưng nghĩ sau này sẽ gặp nhau, ở chung, ăn chung đúng là rất ngạu ngùng.
suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cô cũng nhanh chóng đi xuống tầng ăn sáng, quả thật cô có chút vui mừng khi gặp lại.
"đã khiến anh phải đợi lâu rồi!"
"không sao anh cũng chỉ mới xuống, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của em không nhưng em ngon miệng."
hai con người đến với nhau vì cái thứ gọi là hôn nhân chính trị, một người đồng ý vì được giải thoát khỏi gia đình bạo lực, hà khắc. Một người đồng ý vì không muốn ông nội phièn lòng, mỗi nguiuwf một mục đích.
"Anh không giống như người ta đồn thổi nhỉ, kể cả ngày xưa cũng vậy!" cô bâng khua hỏi người đàn ông đối diện
"em nghĩ vậy sao?" anh ta bật cười hỏ ngược lại
"à vâng tại em thấy anh đối xử với em rất tốt" cô cũng nhiệt tình đáp lại.
"thực ra, Tô Minh Thư, cô ấy đã dạy anh rất nhiều điều, trước đây sau khi trải qua quá nhiều chuyện anh đã rất bốc đồng nóng tính, nhưng cô ấy đã giupd anh kiềm chế"
"em biết đấy anh không chắc bản thân sẽ bộc phát khi nào nhưng mỗi khi nghĩ về Tô Minh Thư anh lại thấy thoải mái"
nói đến đây Trịnh Tịch Như có chút sững sờ, không nghĩ là anh ta sẽ chia sẻ cho cô những thứ đó, hóa ra Tô Minh Thư là người đặc biệt như vậy.
"Chị ấy rất quan trọng đối với anh nhỉ?
"đúng vậy nhưng bọn anh đã dừng lại rồi, cô ấy không muốn tiếp tục với anh, anh cũng không muốn cố chấp nữa, anh đã cố gắng quá nhiều rồi"
"vậy nên hôm qua anh mới uống nhiều như vạy sao?"
cô thắng thắn hỏi
"đúng vậy, tối qua bọn anh đã thật sự chấm dứt, cô ấy không muốn qua lại với người có gia đình."
trong lòng cô có chút vui mừng cảm giác bản thân giống như người có thẻ cùng Dương Minh Tuấn trút bầu tâm sự, giữa cô và anh ta dường như đã thân thiết hơn một chút.
Trịnh Tịch Như đứng đó cũng không hết thắc mắc, đành bỏ vào nhà vệ sinh để không phải tốn công phí sức cho anh ta nữa.
Căn nhà này thật ra cô cũng không hẳn để ý lắm, về nội thất, cách bày cách, trang trí,... do tối qua cô cũng chỉ đi theo cánh hoa hồng dẫn vào phòng "tân hôn",
bây giờ để ý lại thì căn nhà này thật sự rất nổi bật, thứ nhất nó rộng lớn và lại khi bước vào sảnh nhà sẽ có chiếc cầu thang to lớn bằng gôc dẫn lên tầng hai, lên đến tầng hai là phòng khách, nhìn thẳng sẽ là phòng khách, bên trong giống như một phòng thư trà rộng lớn, có bộ bàn ghế bằng gỗ được đúc kết tỉ mỉ ngoài ra còn có chiếc gương lớn có khung bằng vàng thật.
Nhìn sang hai bên là hai gian phòng có cửa gỗ thiết kế bo tròn, thiết kế này trông sang trọng hơn cửa gỗ góc cạnh truyền thống, cô cũng tò mò đi lại, bên gian phòng bên tay phải là phòng vẽ tranh hay gì đó cô không giám chắc. Căn phòng này có rất nhiều tranh vẽ, có cả tranh copy lại và có cả tranh tự vẽ, bản thân cô thật sự ấn tượng nhất với bức tranh vẽ một người con gái có mái tóc nâu nhạt, đang mỉm cười, cô gái ấy mang tới cảm giác ấm ấp, ở dưới góc tranh là cái tên mà cô từ lâu không nghe tới, nhưng một khi nhắc lại là không thể nào quên
"Tô Minh Thư?"
là người phụ nữ mà chồng cô thích sao, anh ta vẫn chưa thể buông bỏ đoạn tình này sao?
Tuy chỉ là một bức vẽ nhưng người vẽ quả thật lột tả chân dung rất tốt. Nếu là Dương Minh Tuấn vẽ thật, thì quả thật anh ta có năng khiếu hội họa thật. Đến đây cô thật sự tò mò làm cách nào mà Tô Minh Thư có thể Biến Dương Minh Tuấn, người kế vị tập đoàn chính trị xừng xỏ, tuy chỉ là cái tên, nhưng mỗi khi nghe đến không ai muốn lại gần anh ta cả, vậy làm cách nào Duoeng Minh Tuấn lại bị khuất phục dễ dàng như vậy?.
không được, dù sao anh ta cũng như cành cây cứu sinh cho cô vậy, ngầm hiểu thì đôi bên cũng được lợi, nếu không phận sự thì cả ngày họ cũng chẳng gặp nhau, việc cô coi anh ta là người bạn tâm giao, hay muốn họ có thể thân thiết hơn là một điều gì ấy xa vời, tốt nhất là cô không nên mơ ước.
suy cho cùng hình như cô đã rung động với người đàn ông hơn cô 7 tuổi này rồi.
"Trịnh tiểu thư, cô có trong phòng không ạ?"
"dạ có ạ, cô vào đi"
"tôi không thấy cô trên phòng nên đi tìm, Dương thiếu gia có gọi cô xuống ăn sáng"
"à dạ cháu xuống ngay đây, cảm ơn cô"
Cái nguoief đàn ông đêm qua ngủ cùng với cô, vậy mà sáng hôm sau còn ăn sáng cùng cô nữa, chuyện gì vậy, vốn dĩ cô và Dương Minh Tuấn từ trước tới giờ đâu có chuyện gặp mặt lần 2. Đúng là rất bất ngờ, cô không biết đối mặt với anh ta như nào, tuy là cũng đã dùng bữa cùng nhau một lần trước đó, nhưng nghĩ sau này sẽ gặp nhau, ở chung, ăn chung đúng là rất ngạu ngùng.
suy nghĩ vẩn vơ, nhưng cô cũng nhanh chóng đi xuống tầng ăn sáng, quả thật cô có chút vui mừng khi gặp lại.
"đã khiến anh phải đợi lâu rồi!"
"không sao anh cũng chỉ mới xuống, không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của em không nhưng em ngon miệng."
hai con người đến với nhau vì cái thứ gọi là hôn nhân chính trị, một người đồng ý vì được giải thoát khỏi gia đình bạo lực, hà khắc. Một người đồng ý vì không muốn ông nội phièn lòng, mỗi nguiuwf một mục đích.
"Anh không giống như người ta đồn thổi nhỉ, kể cả ngày xưa cũng vậy!" cô bâng khua hỏi người đàn ông đối diện
"em nghĩ vậy sao?" anh ta bật cười hỏ ngược lại
"à vâng tại em thấy anh đối xử với em rất tốt" cô cũng nhiệt tình đáp lại.
"thực ra, Tô Minh Thư, cô ấy đã dạy anh rất nhiều điều, trước đây sau khi trải qua quá nhiều chuyện anh đã rất bốc đồng nóng tính, nhưng cô ấy đã giupd anh kiềm chế"
"em biết đấy anh không chắc bản thân sẽ bộc phát khi nào nhưng mỗi khi nghĩ về Tô Minh Thư anh lại thấy thoải mái"
nói đến đây Trịnh Tịch Như có chút sững sờ, không nghĩ là anh ta sẽ chia sẻ cho cô những thứ đó, hóa ra Tô Minh Thư là người đặc biệt như vậy.
"Chị ấy rất quan trọng đối với anh nhỉ?
"đúng vậy nhưng bọn anh đã dừng lại rồi, cô ấy không muốn tiếp tục với anh, anh cũng không muốn cố chấp nữa, anh đã cố gắng quá nhiều rồi"
"vậy nên hôm qua anh mới uống nhiều như vạy sao?"
cô thắng thắn hỏi
"đúng vậy, tối qua bọn anh đã thật sự chấm dứt, cô ấy không muốn qua lại với người có gia đình."
trong lòng cô có chút vui mừng cảm giác bản thân giống như người có thẻ cùng Dương Minh Tuấn trút bầu tâm sự, giữa cô và anh ta dường như đã thân thiết hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.