Chương 6: Chuyện khi xưa
Phù Tô Dữ Liễu Diệp
29/08/2022
Có lẽ bởi vì sống lại một lần nữa, nên đêm nay Sở Từ nhớ lại rõ ràng tất cả những chuyện xưa mình không muốn nhớ đến--- giống như xem một bộ
phim điện ảnh hoặc lật một cuốn sách, từng chi tiết nhỏ bé không đáng kể đột nhiên được phóng đại gấp trăm ngàn lần, khiến đầu cậu kín mít.
....Tự mình xem trí nhớ của mình, quả nhiên độ nét rất cao.
Nhưng tại sao không phải là 1080p?
Cậu âm thầm than thở trong lòng, sau đó đứng một bên, làm dáng vẻ khán giả đứng xem còn mọi chuyện không liên quan đến mình. Thậm chí còn vui vẻ đi hai vòng căn bếp trong mơ, mong muốn tìm được bắp rang bơ.
Chưa kịp để cậu làm xong bắp rang bơ, mấy bảo mẫu đã cẩn thận che chở cho một em bé đang quấn tã. Một trong số đó có thân hình khá mập mạp, giọng nói chuyện khá cao, giống như loa thổi kèn: "Nhìn mặt mày của thiếu gia đi này, rất giống phu nhân!"
Bảo mẫu đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, tướng mạo rất may mắn."
"Nhất định rất may mắn" Bảo mẫu mập mạp nói, "Bà nghĩ xem, gia nghiệp khổng lồ sau này đều là của thiếu gia, không phải muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống sao? Người như vậy sinh ra đã có phúc, nào có giống như chúng ta phải vất vả liều mạng để kiếm tiền cơ chứ---"
Bà ta vừa mới nói được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn lên tầng hai. Sở Từ chuyển tầm mắt theo bà ta, lập tức biết bà ta đang nhìn cái gì.
Trên cầu thang tầng hai, một đứa trẻ không cao bằng lan can đứng đó. Tóc đứa bé còn nhạt hơn lan can bằng gỗ gụ bên cạnh, con ngươi to tròn trong trẻo, mặc một chiếc áo thu mỏng manh, cho dù trong nhà có bật máy sưởi nhưng cậu bé vẫn run bần bật.
Bảo mẫu mập liếc cậu bé một cái, khóe miệng thoáng nâng lên hiện ra vẻ cay nghiệt, giọng điệu tăng cao mấy lần: "Có người sinh ra đã nghèo khổ nhưng lại muốn bay cao! Sao không tự nghĩ mình bạc mệnh, bay cao như thể không sợ ngã chết hay sao!"
Người phụ nữ bên cạnh nở nụ cười đồng tình, chỉ có một người phụ trung niên gầy gò là không nói gì.
Đứa trẻ trên lan can nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng chậm rãi đi đến. Cậu bé mới ba tuổi, cầu thang lại cao và dốc, cho nên cậu bé bước đi rất cẩn thận, giống như cục trôi nước bước từng bước đi xuống, cứ hai bước lại dừng chân nghỉ một lát.
Mấy bảo mẫu lạnh lùng nhìn cậu bé khó khăn đi xuống, không có ai có định tiến lên giúp đỡ. Bảo mẫu mập thậm chí còn khịt mũi xem thường, vươn tay quấn chặt em bé trong lòng cẩn thận hơn, cầm bình sữa đút cho bé uống.
Bà ta đang đút cho tiểu tổ tông ăn thì chợt cảm thấy có người kéo nhẹ ống quần của mình, lập tức nhảy dựng lên: "Cái lờ gì thế!"
Bà ta lại cúi đầu, bắt gặp một đôi mắt to tròn thong veo. Đứa trẻ nọ đã bước xuống cầu thang, nhìn bà ta rồi nói: "Em trai."
Bảo mẫu mập bị đứa bé hù cho giật mình, nghe thấy tiếng cười khúc khích của những người bên cạnh, bà ta đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, trong lòng có chút khó chịu. Bà ta dùng một chân đạp đứa trẻ xuống, cợt nhã nói: "Em trai cái gì! Ai là em trai của mày! Thằng khốn nạn, dọa bà đây sợ chết khiếp!"
Nhưng ai biết biết được, đứa bé vẫn kiên trì đứng dậy, khó khăn nhìn vào lòng bà ta: "Em trai.."
Bảo mẫu mập ghét bỏ lại đạp thêm một đạp nữa, sau đó bình tĩnh nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều ý nghĩa xấu xa như vậy rồi. Thảo nào vừa nãy dọa tao sợ, thì ra là muốn tao ném cậu chủ xuống đất, sau đó danh chính ngôn thuận tranh giành tài sản đúng không!"
Bà ta lấy bình sữa ra khỏi miệng bé con, từ trên cao liếc mắt nhìn đứa bé ngồi phịch dưới đất, khóe mắt hằn lên sự ác độc: "Sao mày lại ác độc đến thế!"
"Tu hú chiếm tổ!"
"Lấy oán trả ơn!"
"..."
Nhưng đứa bé kia không hề nghe thấy.
Trong vòng tròn đám người nước bọt bay tứ tung, cậu bé ngây ra nhìn vào đôi mắt đen bóng của em bé. Hoàn toàn khác với đồng từ màu hổ phách của cậu bé, đôi mắt của em bé như là bầu trời đêm không có một ánh sao.
Đứa bé nhìn nó thật lâu rồi cụp mắt lại, nói khẽ như muỗi kêu.
"Em trai."
Sở Từ đứng một bên vừa ăn bắp rang bơ vừa thấy được cảnh này, cảm thấy như mình đã ăn phải một con ruồi.
Bộ phim hài kịch đâu? Sao nhìn thế nào cũng giống như vui buồn lẫn lộn thế này?
.... Ồ, cậu quên mất, kiếp trước của cậu không có yếu tố hài, toàn bộ hoàn toàn là bi kịch.
Cậu đặt bắp rang bơ sang một bên, thở dài một hơi.
- --
Khi tỉnh lại, chuyện nên làm vẫn phải làm, huống chi Sở Từ phải gồng gánh cả một gia đình. Cậu lập tức đi ra ngoài, đến công ty theo thời gian đã thỏa thuận.
Người đại diện mà Trương Sở đưa cho cậu tên là Đường Nguyên, vừa nghe đến khiến người ta liên tưởng đến bánh trôi tròn vo. Hình tượng của hắn ta cũng khá phù hợp với hai từ này, khuôn mặt tròn vo, bụng tròn tròn. Người đại diện trung niên tròn tròn nhìn mỹ thiếu niên Sở Từ, mày bất giác nhíu lại: "Chị Sở, chị biết sử dụng tài nguyên thật đấy."
Trương Sở lạnh mặt không nói gì, nhưng trong lòng hận không thể đánh hắn ta.
Sở Từ gọi chị thì không sao, cậu còn trẻ, mặt lại non.
Nhưng Đường Nguyên! Đường Nguyên!
Đường Nguyên lớn hơn cô bảy tám tuổi, mà còn dám giả làm tiểu thịt tươi gọi là chị!
Đường Nguyên là người ấm áp nhiệt tình, cũng không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Trương Sở, hắn ta tiếp tục nói: "Bộ dạng này của tôi mà đứng cạnh Tiểu Từ, không phải càng khiến Tiểu Từ của chúng ta trỏe thành một mĩ thiếu niên tuyệt mỹ sao?"
Sở Từ cau mày nói: "Không cần phụ trợ, tôi đã là như vậy rồi."
Trưởng Sở:...
Đường Nguyên:...
Đứa nhỏ này cũng thành thật quá.
Nhưng cho dù là thật... cũng đừng có tự kỷ nói như thế!
Sở Từ nhìn biểu hiện trên mặt bọn họ, nhất thời có chút kinh ngạc: "Em nói giỡn thôi, đừng nói mọi người tin là thật chứ?"
Hai người:...
Bọn họ đành phải ho khan cười nói: "Không thật, không thật."
Bề ngoài Đường Nguyên nhìn hiền hậu chất phác nhưng thực chất trong lòng lại có rất nhiều toan tính. Hắn ta thông minh và có nhiều mối quan hệ trong tay. Một đầu muốn Sở Từ từ từ học, đầu bên kia đã nóng lòng tìm một quảng cáo bàn chuyện hợp tác rồi---- hắn ta thấy rồi, Tiểu Từ nhà hắn đường cong của eo rất mượt mà, vòng eo hơi lõm xuống, mông cong tròn trịa, một tên thẳng nam sắt thép như hắn ta nhìn vào cũng động lòng. Muốn làm quảng cáo quần áo thì phải làm từng cái một.
Dù không thể lên các thương hiệu nổi tiếng, nhưng chỉ một thương hiệu có tên tuổi thôi là được rồi. Đường Nguyên cẩn thận suy nghĩ, trong lòng có vài phần rõ ràng, lập tức lăn lộn vui vẻ gọi điện thoại.
Các khóa đào tạo của công ty không chỉ có thanh nhạc mà còn có vũ đạo và diễn xuất. Giọng nói Sở Từ trong trẻo, thân thể linh hoạt, trí nhớ cực tốt, khiến cho giáo viên dạy cậu tấm tắc khen ngợi nhiều lần.
"Không tồi, thật sự không tồi."
Sở Từ cong mắt cười.
Ai ngờ ngay sau đó, vị giáo viên đó bước lên, nhiệt tình nắm tay cậu: "Cậu có muốn thử tham gia vào nhóm nhạc nữ không?"
Sở Từ:...
"Tại sao?"
Cho dù cậu xinh đẹp đến mấy, nhưng rõ ràng vẫn là một người đàn ông thực thụ!
"Vòng eo và đường hông của cậu rất tốt." Giáo viên dạy nhảy tiếc nuối nói, "So với những bài nhảy bình thường của nam, những động tác nữ tính có thể làm nổi bật đường nét của cậu. Nếu có thể thêm vài động tác xoay hông, chắc chắn sẽ khiến người ta không thể rời mắt!"
Sở Từ:...
Thật sự cậu không tìm ra được từ gì phù hợp để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, chỉ có thể khô khan nói: "Cảm ơn thầy ạ, nhưng thật sự không cần."
"Thật sự không cần sao?" Giáo viên còn tận tâm khuyên bảo, "Thật sự không được, nếu cậu debut vào nhóm nhạc nữ, cậu có thể làm vũ công cho các cô ấy! Nếu có thể làm thành viên thì càng tốt! Nhìn vòng eo của cậu này... Nhìn đường cong mông của cậu đi... Xem này..."
Hắn nói một tràng dài, sau đó nhìn vào mắt Sở Từ, chân thành nói: "Nếu cậu là nữ thì tôi đã nhào tới rồi."
Sở Từ im lặng vươn hai tay, dứt khoát che nơi thèm nhỏ dãi.
Không có gì có thể bi phẫn hơn.
Cậu khai thông cho giáo viên dạy nhảy một lúc, sau đó cố gắng hết sức gạt bỏ kế hoạch đóng gói mình debut vào nhóm nhạc nữ của đối phương rồi sải bước ra khỏi công ty. Lúc bước ra ngoài, giáo viên dạy nhảy vẫn còn lưu luyến nhìn bóng dáng cậu từ sau: "Nếu cậu đổi ý nhớ nói với tôi nhé!"
Sở Từ dừng bước, dưới chân dường như có gió, bước nhanh hơn.
Nhưng hôm nay cậu không lập từ về nhà ngay mà ghé vào một quán cà phê, gọi hai cốc cà phê rồi ngồi cạnh cửa sổ đợi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên xách túi bước vào, dáng người thẳng tắp, khí chất uy nghiêm khác hẳn người thường. Lúc nhìn thấy Sở Từ khuấy cà phê bên cửa sổ, khóe môi ông bất giác nở nụ cười.
"Tiểu Từ."
"Chú Mạnh." Sở Từ đứng dậy cười chào hỏi đối phương, trong giọng điệu có chút thân mật.
Mạnh Tầm quen biết Sở Từ hơn mười năm. Lúc mới gia nhập vào đội cảnh sát, ông từng đến Tần gia để điều tra một vụ án trộm cắp. Lúc đó Sở Từ mới năm sáu tuổi, rất xinh đẹp, khiến người khác yêu thương. Lúc ông đang ghi chép lại vụ án, cảm giác được phía sau có ai đó sợ sệt vỗ vỗ eo mình, quay đầu lại, là một cậu bé đôi mắt trong trẻo: "Chú ơi."
"Chuyện gì?"
Nhìn thấy cậu bé chào hỏi, giọng điệu của ông mềm mại đi đôi chút.
Cậu bé hơi hé miệng, lập tức đưa tất cả những thứ quý giá trên tay mình---- chỉ là một ít quần áo, thậm chí một cái chăn mỏng, còn có một chút kem đánh răng nhỏ đặt lên trên. Cậu bé gấp gáp nhìn Mạnh Tầm, hỏi: "Chú ơi, cháu sẽ cho chú tất cả những gì cháu có.... Chú có thể tìm cha mẹ giúp cháu được không?"
Có thể tìm cha mẹ giúp cháu được không?
Mạnh Tầm nhìn trang phục mỏng manh trên người cậu bé, sau đó nhìn dáng vẻ thận trọng của nó liền hiểu được thân phận. Hoàn cảnh của Tần gia cũng không phải là bí mật, số người biết được cũng không ít, ông cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng nhất thời không biết tại sao hai mắt lại ươn ướt.
Cha mẹ ruột.
Đây là thứ mà đứa trẻ nào cũng được có, nhưng đối với đứa trẻ này, nó phải đánh đổi tất cả tài sản của nó mới có được điều đó.
Ông rút tay khỏi chiếc áo khoác ngoài, sau đó nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé ấy, nghiêm túc nói: "Được."
Lần tìm kiếm đó kéo dài hơn mười năm.
Kiếp trước của Sở Từ, cho đến lúc chết cậu vẫn còn lẻ loi một mình.
Sống lại một cuộc sống mới, hai chữ người nhà không còn là hy vọng xa vời, mà là chấp niệm.
Tác giả có điều muốn nói:
Giáo viên: Chúng ta học vũ đạo nữ nhé?
Sở Từ: Cách xa tôi một chút, cách tôi xa ra.
....Tự mình xem trí nhớ của mình, quả nhiên độ nét rất cao.
Nhưng tại sao không phải là 1080p?
Cậu âm thầm than thở trong lòng, sau đó đứng một bên, làm dáng vẻ khán giả đứng xem còn mọi chuyện không liên quan đến mình. Thậm chí còn vui vẻ đi hai vòng căn bếp trong mơ, mong muốn tìm được bắp rang bơ.
Chưa kịp để cậu làm xong bắp rang bơ, mấy bảo mẫu đã cẩn thận che chở cho một em bé đang quấn tã. Một trong số đó có thân hình khá mập mạp, giọng nói chuyện khá cao, giống như loa thổi kèn: "Nhìn mặt mày của thiếu gia đi này, rất giống phu nhân!"
Bảo mẫu đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng vậy, tướng mạo rất may mắn."
"Nhất định rất may mắn" Bảo mẫu mập mạp nói, "Bà nghĩ xem, gia nghiệp khổng lồ sau này đều là của thiếu gia, không phải muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống sao? Người như vậy sinh ra đã có phúc, nào có giống như chúng ta phải vất vả liều mạng để kiếm tiền cơ chứ---"
Bà ta vừa mới nói được một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn lên tầng hai. Sở Từ chuyển tầm mắt theo bà ta, lập tức biết bà ta đang nhìn cái gì.
Trên cầu thang tầng hai, một đứa trẻ không cao bằng lan can đứng đó. Tóc đứa bé còn nhạt hơn lan can bằng gỗ gụ bên cạnh, con ngươi to tròn trong trẻo, mặc một chiếc áo thu mỏng manh, cho dù trong nhà có bật máy sưởi nhưng cậu bé vẫn run bần bật.
Bảo mẫu mập liếc cậu bé một cái, khóe miệng thoáng nâng lên hiện ra vẻ cay nghiệt, giọng điệu tăng cao mấy lần: "Có người sinh ra đã nghèo khổ nhưng lại muốn bay cao! Sao không tự nghĩ mình bạc mệnh, bay cao như thể không sợ ngã chết hay sao!"
Người phụ nữ bên cạnh nở nụ cười đồng tình, chỉ có một người phụ trung niên gầy gò là không nói gì.
Đứa trẻ trên lan can nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng chậm rãi đi đến. Cậu bé mới ba tuổi, cầu thang lại cao và dốc, cho nên cậu bé bước đi rất cẩn thận, giống như cục trôi nước bước từng bước đi xuống, cứ hai bước lại dừng chân nghỉ một lát.
Mấy bảo mẫu lạnh lùng nhìn cậu bé khó khăn đi xuống, không có ai có định tiến lên giúp đỡ. Bảo mẫu mập thậm chí còn khịt mũi xem thường, vươn tay quấn chặt em bé trong lòng cẩn thận hơn, cầm bình sữa đút cho bé uống.
Bà ta đang đút cho tiểu tổ tông ăn thì chợt cảm thấy có người kéo nhẹ ống quần của mình, lập tức nhảy dựng lên: "Cái lờ gì thế!"
Bà ta lại cúi đầu, bắt gặp một đôi mắt to tròn thong veo. Đứa trẻ nọ đã bước xuống cầu thang, nhìn bà ta rồi nói: "Em trai."
Bảo mẫu mập bị đứa bé hù cho giật mình, nghe thấy tiếng cười khúc khích của những người bên cạnh, bà ta đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, trong lòng có chút khó chịu. Bà ta dùng một chân đạp đứa trẻ xuống, cợt nhã nói: "Em trai cái gì! Ai là em trai của mày! Thằng khốn nạn, dọa bà đây sợ chết khiếp!"
Nhưng ai biết biết được, đứa bé vẫn kiên trì đứng dậy, khó khăn nhìn vào lòng bà ta: "Em trai.."
Bảo mẫu mập ghét bỏ lại đạp thêm một đạp nữa, sau đó bình tĩnh nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều ý nghĩa xấu xa như vậy rồi. Thảo nào vừa nãy dọa tao sợ, thì ra là muốn tao ném cậu chủ xuống đất, sau đó danh chính ngôn thuận tranh giành tài sản đúng không!"
Bà ta lấy bình sữa ra khỏi miệng bé con, từ trên cao liếc mắt nhìn đứa bé ngồi phịch dưới đất, khóe mắt hằn lên sự ác độc: "Sao mày lại ác độc đến thế!"
"Tu hú chiếm tổ!"
"Lấy oán trả ơn!"
"..."
Nhưng đứa bé kia không hề nghe thấy.
Trong vòng tròn đám người nước bọt bay tứ tung, cậu bé ngây ra nhìn vào đôi mắt đen bóng của em bé. Hoàn toàn khác với đồng từ màu hổ phách của cậu bé, đôi mắt của em bé như là bầu trời đêm không có một ánh sao.
Đứa bé nhìn nó thật lâu rồi cụp mắt lại, nói khẽ như muỗi kêu.
"Em trai."
Sở Từ đứng một bên vừa ăn bắp rang bơ vừa thấy được cảnh này, cảm thấy như mình đã ăn phải một con ruồi.
Bộ phim hài kịch đâu? Sao nhìn thế nào cũng giống như vui buồn lẫn lộn thế này?
.... Ồ, cậu quên mất, kiếp trước của cậu không có yếu tố hài, toàn bộ hoàn toàn là bi kịch.
Cậu đặt bắp rang bơ sang một bên, thở dài một hơi.
- --
Khi tỉnh lại, chuyện nên làm vẫn phải làm, huống chi Sở Từ phải gồng gánh cả một gia đình. Cậu lập tức đi ra ngoài, đến công ty theo thời gian đã thỏa thuận.
Người đại diện mà Trương Sở đưa cho cậu tên là Đường Nguyên, vừa nghe đến khiến người ta liên tưởng đến bánh trôi tròn vo. Hình tượng của hắn ta cũng khá phù hợp với hai từ này, khuôn mặt tròn vo, bụng tròn tròn. Người đại diện trung niên tròn tròn nhìn mỹ thiếu niên Sở Từ, mày bất giác nhíu lại: "Chị Sở, chị biết sử dụng tài nguyên thật đấy."
Trương Sở lạnh mặt không nói gì, nhưng trong lòng hận không thể đánh hắn ta.
Sở Từ gọi chị thì không sao, cậu còn trẻ, mặt lại non.
Nhưng Đường Nguyên! Đường Nguyên!
Đường Nguyên lớn hơn cô bảy tám tuổi, mà còn dám giả làm tiểu thịt tươi gọi là chị!
Đường Nguyên là người ấm áp nhiệt tình, cũng không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Trương Sở, hắn ta tiếp tục nói: "Bộ dạng này của tôi mà đứng cạnh Tiểu Từ, không phải càng khiến Tiểu Từ của chúng ta trỏe thành một mĩ thiếu niên tuyệt mỹ sao?"
Sở Từ cau mày nói: "Không cần phụ trợ, tôi đã là như vậy rồi."
Trưởng Sở:...
Đường Nguyên:...
Đứa nhỏ này cũng thành thật quá.
Nhưng cho dù là thật... cũng đừng có tự kỷ nói như thế!
Sở Từ nhìn biểu hiện trên mặt bọn họ, nhất thời có chút kinh ngạc: "Em nói giỡn thôi, đừng nói mọi người tin là thật chứ?"
Hai người:...
Bọn họ đành phải ho khan cười nói: "Không thật, không thật."
Bề ngoài Đường Nguyên nhìn hiền hậu chất phác nhưng thực chất trong lòng lại có rất nhiều toan tính. Hắn ta thông minh và có nhiều mối quan hệ trong tay. Một đầu muốn Sở Từ từ từ học, đầu bên kia đã nóng lòng tìm một quảng cáo bàn chuyện hợp tác rồi---- hắn ta thấy rồi, Tiểu Từ nhà hắn đường cong của eo rất mượt mà, vòng eo hơi lõm xuống, mông cong tròn trịa, một tên thẳng nam sắt thép như hắn ta nhìn vào cũng động lòng. Muốn làm quảng cáo quần áo thì phải làm từng cái một.
Dù không thể lên các thương hiệu nổi tiếng, nhưng chỉ một thương hiệu có tên tuổi thôi là được rồi. Đường Nguyên cẩn thận suy nghĩ, trong lòng có vài phần rõ ràng, lập tức lăn lộn vui vẻ gọi điện thoại.
Các khóa đào tạo của công ty không chỉ có thanh nhạc mà còn có vũ đạo và diễn xuất. Giọng nói Sở Từ trong trẻo, thân thể linh hoạt, trí nhớ cực tốt, khiến cho giáo viên dạy cậu tấm tắc khen ngợi nhiều lần.
"Không tồi, thật sự không tồi."
Sở Từ cong mắt cười.
Ai ngờ ngay sau đó, vị giáo viên đó bước lên, nhiệt tình nắm tay cậu: "Cậu có muốn thử tham gia vào nhóm nhạc nữ không?"
Sở Từ:...
"Tại sao?"
Cho dù cậu xinh đẹp đến mấy, nhưng rõ ràng vẫn là một người đàn ông thực thụ!
"Vòng eo và đường hông của cậu rất tốt." Giáo viên dạy nhảy tiếc nuối nói, "So với những bài nhảy bình thường của nam, những động tác nữ tính có thể làm nổi bật đường nét của cậu. Nếu có thể thêm vài động tác xoay hông, chắc chắn sẽ khiến người ta không thể rời mắt!"
Sở Từ:...
Thật sự cậu không tìm ra được từ gì phù hợp để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, chỉ có thể khô khan nói: "Cảm ơn thầy ạ, nhưng thật sự không cần."
"Thật sự không cần sao?" Giáo viên còn tận tâm khuyên bảo, "Thật sự không được, nếu cậu debut vào nhóm nhạc nữ, cậu có thể làm vũ công cho các cô ấy! Nếu có thể làm thành viên thì càng tốt! Nhìn vòng eo của cậu này... Nhìn đường cong mông của cậu đi... Xem này..."
Hắn nói một tràng dài, sau đó nhìn vào mắt Sở Từ, chân thành nói: "Nếu cậu là nữ thì tôi đã nhào tới rồi."
Sở Từ im lặng vươn hai tay, dứt khoát che nơi thèm nhỏ dãi.
Không có gì có thể bi phẫn hơn.
Cậu khai thông cho giáo viên dạy nhảy một lúc, sau đó cố gắng hết sức gạt bỏ kế hoạch đóng gói mình debut vào nhóm nhạc nữ của đối phương rồi sải bước ra khỏi công ty. Lúc bước ra ngoài, giáo viên dạy nhảy vẫn còn lưu luyến nhìn bóng dáng cậu từ sau: "Nếu cậu đổi ý nhớ nói với tôi nhé!"
Sở Từ dừng bước, dưới chân dường như có gió, bước nhanh hơn.
Nhưng hôm nay cậu không lập từ về nhà ngay mà ghé vào một quán cà phê, gọi hai cốc cà phê rồi ngồi cạnh cửa sổ đợi.
Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên xách túi bước vào, dáng người thẳng tắp, khí chất uy nghiêm khác hẳn người thường. Lúc nhìn thấy Sở Từ khuấy cà phê bên cửa sổ, khóe môi ông bất giác nở nụ cười.
"Tiểu Từ."
"Chú Mạnh." Sở Từ đứng dậy cười chào hỏi đối phương, trong giọng điệu có chút thân mật.
Mạnh Tầm quen biết Sở Từ hơn mười năm. Lúc mới gia nhập vào đội cảnh sát, ông từng đến Tần gia để điều tra một vụ án trộm cắp. Lúc đó Sở Từ mới năm sáu tuổi, rất xinh đẹp, khiến người khác yêu thương. Lúc ông đang ghi chép lại vụ án, cảm giác được phía sau có ai đó sợ sệt vỗ vỗ eo mình, quay đầu lại, là một cậu bé đôi mắt trong trẻo: "Chú ơi."
"Chuyện gì?"
Nhìn thấy cậu bé chào hỏi, giọng điệu của ông mềm mại đi đôi chút.
Cậu bé hơi hé miệng, lập tức đưa tất cả những thứ quý giá trên tay mình---- chỉ là một ít quần áo, thậm chí một cái chăn mỏng, còn có một chút kem đánh răng nhỏ đặt lên trên. Cậu bé gấp gáp nhìn Mạnh Tầm, hỏi: "Chú ơi, cháu sẽ cho chú tất cả những gì cháu có.... Chú có thể tìm cha mẹ giúp cháu được không?"
Có thể tìm cha mẹ giúp cháu được không?
Mạnh Tầm nhìn trang phục mỏng manh trên người cậu bé, sau đó nhìn dáng vẻ thận trọng của nó liền hiểu được thân phận. Hoàn cảnh của Tần gia cũng không phải là bí mật, số người biết được cũng không ít, ông cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng nhất thời không biết tại sao hai mắt lại ươn ướt.
Cha mẹ ruột.
Đây là thứ mà đứa trẻ nào cũng được có, nhưng đối với đứa trẻ này, nó phải đánh đổi tất cả tài sản của nó mới có được điều đó.
Ông rút tay khỏi chiếc áo khoác ngoài, sau đó nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé ấy, nghiêm túc nói: "Được."
Lần tìm kiếm đó kéo dài hơn mười năm.
Kiếp trước của Sở Từ, cho đến lúc chết cậu vẫn còn lẻ loi một mình.
Sống lại một cuộc sống mới, hai chữ người nhà không còn là hy vọng xa vời, mà là chấp niệm.
Tác giả có điều muốn nói:
Giáo viên: Chúng ta học vũ đạo nữ nhé?
Sở Từ: Cách xa tôi một chút, cách tôi xa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.