Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 32

Y Nhân Khuê Khuê

03/05/2021

Bằng sự kiên trì của mình, Bạch U cuối cùng cũng biết được vì sao Hoàng Hậu muốn lấy lý do chết bệnh để rời khỏi hoàng cung.

Nhưng mà Bạch U không thể làm nổi loại mỹ nhân “vì nàng mà Hoàng đế giải tán toàn bộ hậu cung, chỉ vì nụ cười khuynh thành của nàng”.

Bởi vì ngoại trừ Hoàng Hậu, các nương nương khác đều sẽ không rời đi.

Nguyên nhân cũng không phức tạp. Hoàng đế là bạo quân, nhưng hắn không trầm mê nữ sắc. Biết rõ hoàng đế thích giết người, còn đưa nữ nhi nhà mình vào cung, tất nhiên là mỗi nhà đều có bổn khó niệm kinh*.

(*bổn khó niệm kinh: ý câu này cũng giống như mỗi nhà mỗi cảnh, nhà nào cũng có chuyện rắc rối, khó khăn riêng)

Tỷ như tài nữ Lương phi không muốn gả chồng, không thích nam nhân; mà Trương tiệp dư luôn muốn thông đồng hoàng đế, kỳ thật là bị đích tỷ trong nhà hãm hại xa lánh mới phải tiến cung, nàng rời cung còn không bằng tiếp tục chờ ở trong cung nằm mơ.

Nhưng mà hiện tại Trương tiệp dư đã tìm được sở thích mới của cuộc đời rồi, mỗi ngày nàng đều ở trong hậu cung thêu bình phong.

Trước khi Hoàng Hậu rời đi, dùng lý do chính là chết bệnh. Các nương nương trong cung tự nhiên không biết, các nàng nhìn Hoàng Hậu nương nương giả bệnh một ngày so với một ngày càng nặng hơn, khi tin tức Hoàng Hậu chết bệnh truyền đến, các nương nương trong cung khóc đỏ mắt.

Trong lòng Bạch U áy náy, bởi vì người nhiều mắt tạp, nàng không thể nói cho các nàng ấy rằng Hoàng Hậu nương nương chỉ là rời đi chứ không phải thật sự đã chết. Nàng đi tìm các nương nương trong hậu cung, cùng các nàng ấy ôm nhau khóc một trận. Ban đêm khi trở về tẩm cung của hoàng đế, Bạch U khóc đến mắt sưng lên.

Hoàng đế không biết nên khóc hay cười.

Ngày này sáng sớm, tẩm cung của hoàng đế gọi thái y đến, bởi vì khóc quá nhiều sủng phi của bệ hạ khóc ra một cái “Bệnh đau mắt”.

Cẩu hoàng đế kia, sau khi nghe được thái y chẩn bệnh, cười phun một miệng trà, chỉ kém vỗ cái bàn cười như nắc nẻ.

Hắn không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc một chút nào cả!

Nửa tháng sau khi Hoàng Hậu rời cung, cuộc chiến giữa hoàng đế và Trình Bình kết thúc. Trình Bình bị bắt, gút mắt nhiều năm giữa hai người Trình Bình cùng hoàng đế rốt cuộc cũng kết thúc. Trình Bình không thể tin được hắn tính toán nhiều năm, sẽ bị một vị hoàng đế ngu ngốc như vậy đánh bại.

Nhưng mà tự hoàng đế cũng biết, những năm gần đây, hắn giết người không nháy mắt, với những chuyện khác chưa bao giờ hỏi, chỉ có quân lực, binh lực, chiến lực, hắn vẫn luôn nâng đỡ.

Đây là giá trị khiến năm đó hắn có thể xưng đế, là điều kiện mà hắn đã bàn bạc cẩn thận với những đại gia tộc đó.

Khởi điểm các đại gia tộc rất đắc chí với việc hoàng đế không để ý tới triều chính, bởi đây cũng là cơ hội để bọn họ lớn mạnh. Nhưng mà thời gian lâu rồi, nếu không muốn nhìn quốc gia này suy bại, thì nước không thể một ngày không vua.

Hiện giờ các đại gia tộc thỉnh Hoàng đế rời núi thống trị quốc gia, những điều kiện đã nói trước kia, có thể thương lượng lại một lần nữa.

Lúc này Trình Bình bại, hắn bị nhốt ở trong nhà lao. Hắn không nhắc tới chuyện muốn gặp hoàng đế, nhưng lại đưa ra yêu cầu muốn gặp Bạch U.

Hoàng đế cũng không biết là tâm lý gì, hắn cũng không ngăn trở chuyện này, còn tự mình chuyền đạt cho Bạch U việc Trình Bình muốn gặp nàng. Hoàng đế một bên uống trà, một bên quan sát phản ứng của Bạch U.

Bạch U vốn hay vờ vịt, nhưng hiện tại nàng biết chẳng sợ mình chỉ thở dài một cái cũng sẽ bị hoàng đế hiểu lầm.

Bạch U một hơi không suyễn, mở to hai mắt giả vờ vô tội: “Trình Bình là ai? Thần thiếp không nhớ rõ.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng một lát, mỉm cười: “Trẫm cũng không phải người không thể bao dung như vậy. Nếu ái phi muốn cầu một con đường sống cho tình nhân cũ, trẫm cũng có thể lý giải.”

Bạch U: “… Vấn đề đầy bẫy rập này không dụ hoặc được ta, ta sẽ không trả lời.”

Nàng lại làm nũng: “Bệ hạ, đôi mắt của thần thiếp, trước khi phong hậu thật sự có thể khỏi sao? Thần thiếp không muốn làm Hoàng Hậu đầu tiên bị bệnh đau mắt được phong hậu đâu.”

Hoàng đế: “Ngươi nói như vậy, ta liền rất muốn cho ngươi làm Hoàng Hậu đầu tiên bị bệnh đau mắt được phong hậu.”

Bạch U: “…”

Hoàng đế đứng dậy phất tay áo: “Người tới —”

Mắt thấy hắn liền phải gọi thái y, Bạch U tức chết rồi, nàng lập tức nhào qua đi ôm lấy hắn: “Bệ hạ, đừng như vậy, thần thiếp cũng biết sĩ diện mà.”

Hoàng đế rũ mắt, liếc nàng: “Đi gặp Trình không?”

Bạch U kiên định: “Tuyệt đối không gặp.”

Bạch U tuy rằng không gặp Trình Bình, nhưng mà trước khi Trình Bình tự sát ở trong ngục mà chết, có nhờ người gửi cho nàng một tờ giấy. Tờ giấy viết: “U U lộc minh, thực dã chi bình*.”

(*U U lộc minh, thực dã chi bình: hai câu thơ đầu của bài “Lộc minh 1” trong phần Nhã của Kinh Thi, dịch nghĩa: “Con huơu kêu hoà dịu, Để gọi nhau ăn cỏ nơi đồng nội”, vốn là nói về lễ nghi thời xưa nhưng trong đây được hiểu là mong ước của Trình Bình được cùng U U có đôi có lứa, nhớ lại quá khứ cùng chung sống của hai người – theo ý hiểu của mình)

Bạch U nắm tờ giấy tay run nhẹ, trái tim nàng lại lần nữa cảm giác được nỗi đau mãnh liệt.

Nhưng mà tình chính là như vậy, không có chính là không có. Nàng đã đoạn tình, tuyệt không thể quay đầu lại.



Trình Bình không cùng hoàng đế nhiều lời một câu, trực tiếp ở trong ngục tự sát. Hoàng đế tới cung điện của Thái Hoàng Thái Hậu, nói tin tức này cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong trầm mặc, nàng ho khan hai tiếng, nhưng không nói gì.

Nhưng mà tất cả hoàng thất dòng chính, hiện giờ chỉ còn lại hoàng đế cùng Lục công chúa, Trình Bình cuối cùng đã chết, Thái Hoàng Thái Hậu hai lần chính tay đâm huyết mạch của chính mình, không có khả năng không hề cảm giác.

Hoàng đế nhìn khuôn mặt tổ mẫu già nua, thấy tổ mẫu ho khan, trong lòng hắn nảy lên bi ý. Môi hắn run rẩy, lại không biết nói gì.

Không phải hắn chết, chính là muốn Trình Bình chết; nhưng mà đối với Thái Hoàng Thái Hậu tới nói, nếu không phải hắn tự mình sa đọa đến quá mức, Thái Hoàng Thái Hậu chưa chắc nguyện ý đuổi tận giết tuyệt.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thần sắc hoàng đế, nàng khẽ cười một chút, nói: “Không đề cập tới những cái đó, chuyện cũ đã hoàn toàn tiêu tán, ngày sau bệ hạ muốn nhìn về phía trước mới được.”

Hoàng đế nói vâng.

Thái Hoàng Thái Hậu lại chế nhạo hỏi: “Kia ai gia hiện tại có thể cầu bệ hạ lưu lại đời sau cho dòng chính hoàng thất chứ?”



Hoàng đế: “Này khả năng yêu cầu tổ mẫu giúp một phen.”

Hắn nói: “Rốt cuộc U U dường như đã nhận mệnh, cảm thấy ta cùng nàng sẽ không có quá nhiều phu thê sinh hoạt.”

Thái Hoàng Thái Hậu bị sinh phu thê hoạt thuần khiết vô cùng của hai người làm cho chấn động, sau một lúc lâu mới phất phất tay, làm hoàng đế rời đi.

Kế tiếp, Bạch U liền nhận được khẩu dụ của Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu nói một phen lời khách sáo về vấn đề con nối dõi, củng cố giang sơn vĩnh cửu linh tinh, ám chỉ Bạch U cùng hoàng đế ngủ nhiều mấy lần. Bạch U nhận được khẩu dụ này, nàng đã thẹn thùng, lại cảm thấy kinh hỉ, lại hy vọng Thái Hoàng Thái Hậu nhiều đi tìm hoàng đế nói chuyện —

Không phải nàng không ngủ.

Là hắn không ngủ mà!

Nàng vẫn luôn rất tích cực rất nỗ lực nha!

Nhưng mà khẩu dụ này của Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự coi như giải cứu hoàng đế và Bạch U. Hai người cùng ở lại tẩm cung của hoàng đế, sau khi tắt đèn, cách đệm chăn, tay hoàng đế duỗi sang đây.

Trong lòng Bạch U căng thẳng, nghĩ ngàn vạn đừng chỉ bắt tay nhé.

Cũng may không phải, khi môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt nàng, Bạch U thở ra một hơi.

Bọn họ đều có chút ngượng ngùng, có chút hoảng loạn, nhưng là cố nhịn xuống.

Có lần đầu tiên, lúc sau ngày ngày đêm đêm tự nhiên sẽ thông thuận rất nhiều.



Bạch U vốn tưởng rằng kế tiếp chính là phong hậu đại điển của chính mình, nhưng mà trời không chiều lòng người, thời điểm cuối năm, Thái Hoàng Thái Hậu ngã bệnh.

Ban đêm Bạch U cùng hoàng đế bị đánh thức, tới tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu. Bọn họ nhìn đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu đèn đuốc sáng trưng, vô số cung nhân quỳ gối trong viện. Trong lòng Bạch U kinh ngạc, nàng nghi vấn mà nhìn về phía hoàng đế, lại thấy sắc mặt hoàng đế tái nhợt, biểu tình lại mê mang giống nàng.

Hiển nhiên hắn cũng không biết gì cả.

Trong lòng Bạch U đau xót, duỗi tay nắm lấy tay hắn. Tay hắn lạnh lẽo, nhẹ nhàng phát run. Khi nàng nắm tay hắn, cảm giác hắn run lên kịch liệt, liếc nhìn nàng một cái.

Bạch U nhẹ giọng: “Bệ hạ đừng hoảng hốt, có lẽ không có chuyện gì đâu.”

Này tự nhiên là một câu trấn an nhợt nhạt.

Nếu thật sự Thái Hoàng Thái Hậu không có việc gì, sẽ không hơn phân nửa đêm gọi bọn họ tới. Khi hai người tiến điện, quỳ gối dưới giường Thái Hoàng Thái Hậu, thấy vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu khá bình thản, nhưng mà lại tiều tụy thê lương đến không ra gì. Các ngự y quỳ gối ngoài màn trướng, run bần bật.

Một vị ngự y run rẩy: “Bệ hạ, nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu một năm trước gặp bệnh không thể trị, chúng thần lúc ấy khám ra Thái Hoàng Thái Hậu chỉ còn thời gian một năm. Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu không cho chúng thần nói cho bệ hạ, thần đáng tội chết!”

Một đám ngự y chỉnh tề dập đầu nhận lỗi, nhưng này cũng không thể kéo lại tánh mạng của Thái Hoàng Thái Hậu.

Môi Hoàng đế run rẩy trắng bệch, hắn quỳ gối ở mép giường, duỗi tay nắm lấy tay Thái Hoàng Thái Hậu.

Toàn thân hắn lạnh băng, đầu óc thậm chí là ngây ngốc: “Tổ mẫu…”

Hắn hiểu rõ hết thảy.

5 năm thời gian, vì cái gì tại đây một năm, sau khi không giết chết Bạch U, Thái Hoàng Thái Hậu lại khiến cho Bạch U tiến cung. Vì cái gì Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên liền giải thích hết thảy với Hoàng Hậu, toàn bộ hậu cung đều tích cực giúp Bạch U, giúp hắn.

Một năm thời gian, Thái Hoàng Thái Hậu muốn giải quyết hết thảy vấn đề còn lại, mới có thể không mang theo tiếc nuối mà ly thế.

Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng đầu, nhìn hoàng đế cùng Bạch U quỳ bên người nàng.

Thần sắc nàng có chút hoảng hốt.

Nàng khẽ cười: “Bệ hạ, thứ ai gia phải đi trước một bước.”

Nàng nói: “Bệ hạ đừng khổ sở, một ngày này là sớm hay muộn. Ai gia đến nay nhớ rõ, ngày đó người lẻ loi quỳ gối ngoài cửa ai gia, hướng ai gia dập đầu, hy vọng ai gia bình định, hy vọng ai gia duy trì người.”

“Ai gia vốn dĩ không nghĩ quản, bởi vì tiền Quý Phi trước đây, quan hệ mẫu tử của ai gia cùng tiên đế vẫn luôn thực lãnh đạm. Ai gia không muốn làm quan hệ càng kém hơn nữa. Nhưng mà người đau khổ cầu xin, ai gia thấy người thật sự đáng thương, bị người nói động, vẫn là đứng ở bên phía người. Từ kia một ngày bắt đầu, ai gia liền vẫn luôn là duy trì bệ hạ, bệ hạ biết sao?”

Hoàng đế nhắm mắt.

Khi hắn lại mở mắt, hai mắt đã đỏ.

Thanh âm hắn khàn khàn: “Ta biết. Ta biết mấy năm nay ta không ra gì, khiến tổ mẫu thực khó xử. Có lẽ ta đã làm tổn thương trái tim tổ mẫu, làm tổ mẫu hối hận vì quyết định năm đó …”

Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu, khóe môi lão nhân gia mang cười, chậm rãi nói: “Người là đứa trẻ tốt, không giống tiên hoàng. Ai gia cũng không hối hận đã giúp người. Người chỉ là đi phải đường vòng, nhưng người còn trẻ, người cũng là không thể làm sao được.”

Tay nàng bị hoàng đế nắm cũng có một tia run rẩy, giọng nói của nàng bi thống: “Ai gia biết, mấy năm nay, người quá đến cũng thực khổ. Cho nên ai gia làm U U tiến cung tới bên người.”

Thái Hoàng Thái Hậu chuyển hướng Bạch U: “Ai gia lúc trước vốn định giết ngươi, ngươi có trách ai gia không?”

Bạch U lắc đầu, nàng không khống chế được tốt như hoàng đế, nhìn đến Thái Hoàng Thái Hậu như vậy, vành mắt nàng đã sớm đỏ: “Ta không trách ngài. Ngài là vì bệ hạ, hơn nữa sau khi ngài biết ta mất trí nhớ, lại không giết ta. Sau khi ta tiến cung, ngài còn đã cứu ta. Ta sợ ngài không cho ta cùng bệ hạ ở bên nhau, nhưng mà ngài chưa từng như vậy…”

Nước mắt trong mắt Bạch U rơi xuống: “Tổ mẫu, ngài là một vị lão nhân tràn ngập trí tuệ!”

Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nếu thật là như thế, năm đó bi kịch trong cung cũng sẽ không phát sinh. Nếu không phải ai gia ngăn trở quá muộn, chưa chắc sẽ chết nhiều người như vậy…”

Khi Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện, hơi thở càng yếu đi.

Nàng gian nan, lắc lắc mà giơ tay, vuốt ve gương mặt hoàng đế.



Nàng xuyên thấu qua khuôn mặt hắn hiện tại, mơ hồ thấy được bộ dáng năm đó khi hắn còn là thiếu niên. Thanh tuyển, đoan trang, chính trực như vậy…

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đôi bích nhân này sóng vai mà quỳ, nàng lẩm bẩm lên tiếng: “Năm đó U U ở trong cung đọc sách, ai gia chưa từng gặp ngươi. Nhưng hiện giờ cũng không chậm, sau này quãng đời còn lại, ngươi đáp ứng ai gia, sẽ mãi mãi ở bên cạnh bệ hạ. Độc trên người của ngươi, mặc kệ có thể giải hay không, đều thỉnh ngươi ở bên bệ hạ, không được thương tổn hắn.”

Bạch U gật đầu, tay nàng cùng hoàng đế giao nắm.

Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu phiêu tán, tựa như lâm vào hồi ức: “Bệ hạ vừa mới đăng cơ, ai gia đề nghị bệ hạ định niên hiệu là ‘Hữu Bình’. Bệ hạ chưa từng hỏi đến, tự nhiên không biết, Hữu Bình Hữu Bình, vốn là hữu quân bình an*. Ai gia muốn hữu quân bình an. Hoàng thất chớ có lại phát sinh thảm kịch.”

(*hữu quân bình an: mong quân vương luôn bình an)

“Hữu Bình năm thứ nhất, bệ hạ uể oải không phấn chấn.”

“Hữu Bình năm thứ hai, bệ hạ đối với những người phạm lỗi lầm, bắt đầu trực tiếp giết.”

“Hữu Bình năm thứ ba, bệ hạ trở thành bạo quân.”

“Hữu Bình năm thứ tư…”

“Hữu Bình năm thứ năm… Bạch U vào cung.”

Tay Thái Hoàng Thái Hậu trượt xuống, nàng nhắm mắt lại. Hoàng đế giống như bị sốc, hắn túm chặt tay nàng, thê thảm cao giọng kêu: “Tổ mẫu —”

Khóe mắt Thái Hoàng Thái Hậu còn dư nước mắt.

Nàng cho bọn hắn để lại một câu cuối cùng: “Nếu có duyên… Gặp lại trên bầu trời.”



Mùa đông năm đó Thái Hoàng Thái Hậu chết bệnh.

Năm xuân thứ hai, Hữu Bình năm thứ 6, Bạch U được phong làm hoàng hậu.

Một năm này, Lương phi vẫn như cũ vui sướng mà viết tiểu thuyết, Trương tiệp dư thống khổ mà thêu bình phong của nàng.

Bạch U cùng hoàng đế ước định, hắn tuyệt không ích kỷ mà không màng ý nguyện của nàng, bắt buộc phải dùng máu trong tim hắn vì nàng hoàn toàn giải độc. Nàng không cần hoàn toàn giải độc, nàng muốn cùng hoàng đế gắn bó bên nhau rất nhiều rất nhiều năm. Đợi đến thời điểm nàng thật sự sắp không chịu nổi nữa, bọn họ mới có thể dùng máu trong tim hoàng đế đi thử khả năng kia một lần.

Hơn nữa nói không chừng mấy năm nay, không cần máu người làm thuốc dẫn, cũng có thể nghiên cứu ra được thuốc giải.

Năm Hữu Bình thứ 6, Lục công chúa tiến cung, cùng Bạch U chơi đùa, nói lên hôn phối của nhóm quý nữ trong cung, muốn Bạch U hỗ trợ. Vì thế khi đến tiết Thất Tịch, Bạch U liền nhờ bệ hạ làm một hồi yến hội ở trong cung, mời nhóm nam nữ quý tộc tuổi trẻ Trường An vừa độ tuổi tới xem mắt.

Bạch U hỏi hoàng đế: “Bệ hạ nhưng nhớ rõ, trước kia chúng ta cũng từng cùng nhau trải qua tiết Thất Tịch.”

Hoàng đế hồi ức, nói: “Đáng tiếc năm ấy, trẫm vẫn chưa từng có giao thoa với ngươi.”

Bạch U nhẹ giọng: “Nhưng là năm ấy, một năm trước khi ta tiến cung đọc sách. Khi đó ta ở cung yến tiết Thất Tịch nhìn thấy bệ hạ, liền đối với bệ hạ nhất kiến chung tình. Chỉ là bệ hạ một mình mang mặt nạ đi ở trên đường, bệ hạ cũng không để ý tới thần thiếp. Bệ hạ hẳn là cũng không nhớ rõ chút nào.”

Hoàng đế cười cười.

Hắn không lại biện giải, mà là làm đại nội tổng quản lấy hai cái mặt nạ tới, hắn cùng Hoàng Hậu mỗi người mang một cái. Hai người đi xuống khỏi đài cao, mỗi người đi một phương, vui cùng dân chúng.



Đã là Hoàng Đế Hoàng Hậu Trình Cương cùng Bạch U đi ở trong cung, giữa cả trai lẫn gái. Tuổi trẻ nam nữ chơi đùa mang mặt nạ, quen biết hoặc yêu nhau, toàn bằng duyên phận.

Đi ở trong cung, đặt mình trong đám người, thật giống như trở lại năm đó.

Niên thiếu Bạch U mang mặt nạ, ở trong đám người tìm kiếm Trình Cương. Niên thiếu Bạch U mới vừa gặp được hắn trong cung yến, nhưng mà nàng còn chưa tới nói chuyện, hắn đã đi mất rồi. Lúc sau cả một đêm, Bạch U đều đi tìm hắn, lại không hề tìm được.

Niên thiếu Trình Cương cùng các huynh đệ của mình ngồi ở gác mái, bọn họ chỉ vào thiếu nữ tháo xuống mặt nạ phía dưới kia, nói: “Lão tam ngươi xem, nàng có phải người đẹp nhất đêm nay không?”

Niên thiếu Trình Cương xốc lên mặt nạ, đầu vươn qua song cửa sổ, nhìn về hướng thiếu nữ phía dưới —

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch U.

Xinh đẹp, linh động, hoạt bát.



Trở lại đêm Thất Tịch năm Hữu Bình thứ 6, hoàng đế cùng Bạch U gặp lại nhau trên chiếc cầu nhỏ trong cung.

Ngọn đèn dầu sáng rực, ánh lửa chiếu vào mặt nạ hai người. Chung quanh cả trai lẫn gái, rộn ràng nhốn nháo, ồn ào náo động vô cùng, lại đều không ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Bạch U tháo xuống mặt nạ của chính mình.

Nàng lẳng lặng ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sao trời, nàng ôm mặt nạ cười: “Bệ hạ, chúng ta phải làm quen cẩn thận.”

“Ta là U U. Ta muốn vẫn luôn quen biết bệ hạ, yêu nhau, ở bên nhau. Nếu là có duyên, kiếp này qua đi, chúng ta gặp nhau trên bầu trời, kiếp sau cũng muốn gặp lại.”

Ngọn đèn dầu ánh xuống nước, mặt nước gợn sóng liễm diễm.

Hoàng đế tháo xuống mặt nạ của hắn, từ cằm, môi hướng về phía trước, mũi cao thẳng, mặt mày sâu xa từng chút một lộ ra.

Hắn nói: “Tên ta là Trình Cương, tự Sĩ Trạch. Nếu có duyên, kiếp sau cũng muốn gặp lại.”

—————————————————————————–

Tác giả có lời muốn nói: Câu chuyện này kết thúc, ngày mai khiến cho mọi người nhìn thấy chân thân của U U ( Lộc đại tiểu thư) cùng chân thân cẩu Hoàng đế của chúng ta ( Bồ tiên sinh). Chuyện xưa của hai người này trong hiện thực kỳ thật rất thú vị, nhưng ta phải thêm vào mau xuyên, để cho bọn họ giao phong càng thú vị hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook