Tôi Chỉ Là Cô Nữ Phụ Qua Đường
Chương 11: Rời Khỏi Nhóm Nữ Phụ (Tiếp)
Bơ ngọt
23/03/2023
5h30 mọi người đều cùng nhau ra về . Nhưng phía sau khu lớp 12 , một nhóm người tầm 5 6 người có cả nam lẫn nữ trước mặt họ là 1 nữ sinh nhỏ bé đang bị 1 cô gái xinh đẹp tát .
- Ai cho mày cái quyền muồn rời nhóm thì rời ? Chát.
- Ai cho mày cái quyền quyến rủ Minh Hạo ? Chát.
- Mày biết mày là đứa được tao đối xứng rất tốt không ? Chát.
- Mày thích món đồ nào tao cũng mua cho mày , sinh nhật mày tao tổ chức cho mày tặng quà cho mày . Tao quá tốt với mày để giờ mày quay lại cắn tao. Chat..
Gia Mẫn nói đúng trừ lần đó ra thì cô ta đối xử rất tốt với nguyên chủ , vì nguyên chủ không có tiền nên mỗi lần đi mua sắm chung với họ cô ấy không mua gì nên Gia Mẫn đã mua cho nguyên chủ . Nên bây giờ cô nhẫn nhịn ăn những cái tát của cô ta coi như cảm ơn .
- Tao nhớ đã từng nói với mày và cảnh cáo mày rồi mà , tao yêu bọn họ từ nhỏ đến giờ vẫn vậy. Tao đã nói chơi với tao đừng đụng người tao yêu sao mày hết Vân Thiên giờ tới Minh Hạo. Còn muốn rời khỏi nhóm. Oke nay tao cho m toại nguyện , tao Hoàng Gia Mẫn từ nay sẽ không còn coi Ninh Nhật Hạ là bạn nữa , mày chính thức bị đuổi khỏi nhóm.
- Cả..m ơn cậu . Hự...
Cô bị tét môi rồi .
- Vậy từ nay chúng ta không còn là bạn nữa , tạm biệt và cảm ơn cậu lúc trước đã đối xử tốt với tôi . Tôi đi đây.
Nói rồi cô cầm cặp và chiếc điện thoại nát do bị cậu ta đập lúc nảy lên rồi đi về thì...
- Tao không nói là mày được đi mà . Tụi mày đâu đập nó 1 trận cho tao , coi như đây là quà tao chúc mừng mày rời nhóm.
Gia Mẫn vừa quay đi thì phía sau bọn hắn liền động thủ với cô. Và sau đó tiếng đánh đập rên la vang lên nhưng lại có cả tiếng của đàn ông , tiếng vang xin của phụ nữ làm cho nữ phụ ác độc phải quay lại nhìn.
Ra là bọn họ đang bị cô đánh , cô đã học võ từ học lớp 5 rồi , gần nhà cô có 1 thầy dạy võ ông ấy đã nhận dạy võ miễn phí cho các bé gái để các cô bé có võ để phòng thủ sau này, cô là học trò được ông ấy rất thương vì thành tích của cô vượt xa các bạn . Tuy không quá giỏi nhưng với những người không có võ này thì cô cân được hết .
- Mày đang làm cái gì vậy Hả???
- Nè Gia Mẫn tôi nhận mấy cái tát của cậu vì tôi cảm thấy có lỗi với cậu nên mới chịu , còn bọn này không có quyền đụng vào tôi , tôi về xem như từ nay chúng ta không quen nhau , Tạm biệt cậu Hoàng Gia Mẫn.
Nhưng không ai biết cảnh này đã bị người khác quay lại.
Lấy đồ của cô xong cô đi 1 mạch ra cổng rồi đi về, trên đường cô ghé siêu thị gần nhà để mua đồ cho buổi tối rồi đi thẳng về căn Hộ.
- mắc quá đi có chút thịt trứng mà gần 200k . Chắc mình phải kiếm công việc làm thêm thôi.
Ăn uống xong cô luộc trứng để lăn 2 bên má.
Và ngồi trên giường tìm kiếm công việc.
- Chắc không làm quán bar nữa đâu, bar trong truyện phức tạm lắm,lỡ tụi nó đánh nhau cái kéo mình vào luôn sao thooiiii, ừm chổ trung tâm bữa đang tuyển người bán quần áo nè, oke chốt. Ngày mai mình sẽ đi nộp hồ sơ sớm giờ thì ngủ thôi.
Cô với tay tắc đèn ngủ nhưng nằm chưa được 5p thì cô bật dạy .
- Oooh No , ngày mai mình phải đi trực thư viện mà , cái tên Lãnh Hàn chết tiệt . Đồ mặt tủ lạnh , đồ chết trôi tôi nguyền rũa anh ngày mai bị bón.
Nhém nữa thì quên cô còn phải trực thư viện với đi học mà mai là thứ 3 thôi . Cô cứ tưởng mình hết đi học rồi đó chớ.
- Mệt đi ngủ . Đồ Lãnh Hàn thối .
___________________________
Nơi nào đó,
- át...xì , át...xì.
-Cậu chủ cậu cảm - thư ký
- không , ngứa mũi thôi - Lạnh Hàn.
___________________________
Sáng sớm , lại 1 ngày đẹp trời thì trong thư viên một bóng người con gái xinh đẹp đang đứng trên cái thang mà xếp sách lên kệ .
- Mệt quá , mới có 6h thôi, đáng lẽ giờ mình đang trên giường nướng 1 chút rồi .
Thật ra cô không định đi sớm vậy đâu , nhưng 2 bên má cô đã sưng lên thấy rõ , mà cô không muốn ai thấy cô trong bộ dạng này nên cô đi sớm làm cho xong rồi về lớp nằm luôn. Cô còn tính hết ngày học cô sẽ đi phỏng vấn xin việc nữa mà với cái bộ dạng đầu heo này thì haizzzz tạm biệt , tiếp túc sống kham khổ tiếp.
Lo mãi suy nghĩ cô quên mình đang trên cái thang cao , cô quay lưng lại thì ..... Rơi tự do với độ cao này chắc gãy xương luôn quá . Nhưng sao không đau hình như cô đang nằm trong người ai đó vậy . Mở mắt ra, là Lãnh Hàn đã đở cô .
- Sao cậu....Lãnh Hàn sao cậu ở đây giờ này. Còn sớm mà ?
- Mặt cậu bị gì ? Style đầu Heo?
Cậu ta nói giỡn mà với cái giọng lạnh băng đó thì vui không nỗi luôn.
- Không có gì . Mà sao cậu ở đây?. Cô hỏi lại.
- Để kiểm tra cậu có đi trực nhật không . Để tôi có cớ mời phụ huynh cậu.
Thật ra anh đến để làm 1 số việc của Phòng Hội trưởng còn dỡ hôm qua, đi ngang qua thư viện thì thấy cô đang ngơ trong thư viện nên vào sẳn cứu cô 1 mạng .
- À ùm cậu thả tôi xuống đi . " Được trai đẹp ẵm hạnh phúc quá đi , nhưng trai đẹp này là của người ta, không nên không nên mô phật".
Anh bỏ cô xuống thì thấy mặt cô đỏ lên anh nghĩ là cô nhìn anh đẹp trai nên ngại ( tự luyến). Anh mà biết cô nghĩ gì chắc anh nhấn đầu cô luôn quá , cô đang nghĩ đến thân hình anh vì nãy cô nhỡ đụng vào cơ bụng anh , nhấn mạnh cô chỉ nhỡ đụng thôi không có cố ý .( Nhỏ này trơ trẽn ghê).
"Nhìn cậu ta buồn cười thật" Lãnh Hàn lỡ cười ra tiếng khi nhìn cái đầu Heo của cô biết ngại .
- Haha .
-Lãnh Hàn , cậu đang cười hả ? Cậu cười đẹp lắm luôn.
Nhìn cái mặt cô vừa sưng vừa ngơ ngát nhìn anh càng làm anh không nhịn nỗi.
- Hahahaha , nhìn mặt cậu sưng nhìn thật buồn cười . Hahaha .
Đó thấy chưa , không thể nào anh cười vì cô xinh đẹp được ( nhỏ này quên mặt nó sưng) . Thì ra là do mặt cô hài , cái này là tạo hoá mà .
-Hức...hức ... Ăn hiếp người khác hức hức ....
- Cô cô khóc hả đừng khóc mà nè .... Nín đi .... Nè...
Anh hoảng quá anh không biết dỗ đâu ...
- cô khóc trông xấu lắm.
- Oà. ..... À à...... Tôi biết tôi xấu mà....hức ...( Khóc lớn hơn).
- Tôi cho cô khỏi trực nhật thư viện Nên đừng khóc nữa nhức đầu quá.
- Thật sao, vậy tôi đi đây , bye .
Nói rồi cô bỏ đi để anh đứng đó . Đi một đoạn cô mới tự luyến.
- Đáng lẽ mình nên làm diễn viên mới đúng . Quá xuất sắc .
Cô chỉ giả vờ khóc để che đi sự ngại ngùng đó. Ai mà ngờ cậu ta lại miễn trực nhật cho cô đáng lẽ cô nên làm chuyện này sớm hơn . Mà không ngờ Lãnh Hàn lạnh lùng kiệm lời lại bị cô làm cho cười còn nói rất nhiều nữa. Cậu ấy dễ thương ghê mà cậu ta không phải hàng có thể đụng cậu ta chỉ để ngắm thôi nha.
Cô đến canteen để mua đồ ăn tí nữa cô sẽ ăn trên lớp khỏi đi nữa mất công nay cô làm biếng nấu.
Đang lựa bánh thì cô đụng phải 1 người làm ly nước của cậu ta rơi xuống đất .
- Ôi xin lỗi , xin lỗi tôi sẽ đền cho cậu .
- Không sao tôi cũng có lỗi. - giọng dịu dàng.
- Cậu Là Triệu Vân Thiên.
- chào cậu , Nhật Hạ mặt cậu bị sao vậy .. Anh cười hiền.
- " nay trúng số hay sao trời ai cũng nhìn mình cười hết " . Chào cậu , tôi xin lỗi để tôi mua lại ly khác cho cậu . " Hên hôm qua mới tìm thấy cái thẻ để rút tiền ".
- không sao mà mặt cậu bị gì vậy sưng lên dữ lắm.
- À không sao đâu chiều tôi đi mua thuốc bôi là được rồi .
- Đi với tôi .
Bỏ lại câu nói rồi anh bỏ đi xuống tầng 1 mua lại 2 ly caffee khác .
- Nè cậu chờ tôi với .
- Nè , Vân Thiên cậu đi đâu vậy , đây đâu phải lên lớp học? Mà sao cậu đi học sớm vậy ? Mà cậu mua nhiều vậy uống hết không?
- Cho cậu , uống đi , tôi dẫn cậu lên phòng y tế , trên đó có thuốc bôi nhanh hết lắm .
- À vậy tôi cảm ơn .
Rồi 2 người im lặng đi lên phòng y tế.
- Mà cậu bị đánh nhiều lắm sao?
- Hả sao cậu hỏi vậy ? Vân Thiên ngơ .
- Thì bị đánh nhiều nên mới biết phòng y tế có thuốc .
Câu trả lời của cô làm anh suy nghĩ đến đầu cô có não không . Anh chỉ cười rồi im lặng đi tiếp .
- Sao cậu cười , tôi nói sai hả . Thôi Không cần trả lời đâu sẽ chạm vào vết thương đáy lòng cậu , nhìn cậu thư sinh như nay bị đánh làm gì cảng được người ta , sau này ai đánh cậu nói tôi . Tôi đánh họ giúp cậu , trả công cho tôi là được.
- Haha .
- Sao cậu cười , không cần ngại mỗi lần giúp cậu tôi lấy 500k thôi.
- haha Thật ra tôi làm trong phòng y tế , thuốc trong đó là tôi bào chế rồi đem vô đó , chứ không phải bị đánh .
- Ờ Ha ...
Giờ cô mới nhớ ra Vân Thiên là bác sĩ mà cậu ấy còn biết bào chế thuốc nữa . Mất mặt quá nảy giờ mình nói gì vậy .
- Ha ha ha nảy giờ mình giỡn thôi chứ ai mà không biết cậu làm trong đó , sao tôi đùa vui không . Haha .
Rồi cô im luôn sợ nói chuyện gì nữa là anh coi thường trí thông minh của cô luôn ( bị coi thường rồi cô)
- Tới rồi , cậu ngồi đi tôi lấy thuốc cho cậu .
- Cảm ơn cậu . Phòng này gọn gàn ghê nha cậu dọn dẹp hằng ngày sao .
- Um đa số thời gian tôi sẽ ở trên này để làm thuốc. Còn ra về thì tôi ở bệnh viện .
- Lúc cậu tập trung nhìn cậu rất đẹp trai luôn hèn chi cô ấy lại thích cậu nhiều đến vậy.
- Cô ấy nào ?
- À không không , tôi ...tôi á .
- Cậu thích tôi sao. Ha Cũng không lạ gì . Tôi cứ nghĩ cậu thay đổi rồi ai ngời cậu cũng vậy như trước kia . Thuốc đây cậu về lớp đi .
Anh đưa cô lọ thuốc rồi anh đuổi khoé cô đi .
Cô không muốn anh hiểu lầm cô là người hám trai nhưng cô chỉ là phận nữ phụ không thể ở bên anh được , cô mong anh sẽ ghét cô nhiều một chút . Nhưng sao lòng cô đau quá , tim cô quặng lại chắc là cảm xúc của nguyên chủ .
- Vậy tôi về lớp đây. Cảm ơn cậu .
Cô đi ra đóng cửa lại cho anh rồi chạy đi , chạy 1 mạch tới vườn hoa rồi ngồi xuống bệt xuống . Cô đang chảy nước mắt sao ?
- Nhật Hạ à cô đừng như vậy họ không yêu, cô đừng làm mình tổn thương nữa được không buông tay đi .
Ngay khi vừa nói xong thì tim cô ngừng nhói cảm giác dễ chịu hơn rồi.
- Yên tâm đi Nhật Hạ tôi không để cô phải thiệt thòi đâu , tôi sẽ kiếm được người đàn ông yêu chúng ta. Bọn họ không thuộc về ta đâu.
- Ai không thuộc về cô vậy ?
Cô giật mình là Minh Hạo.
- Cho tôi ngồi chút , tôi sẽ đi ngay .
- Cậu sao vậy . Cậu khóc hả .
Minh Hạo lo lắng vì thấy cô khóc . Do hôm qua nói chuyện anh đã hiểu con người cô hơn . Cô thay đổi rồi ,tính tình của cô bây giờ rất hợp để làm 1 người bạn tốt. Nên khi thấy cô khóc anh cũng hơi có chút lo lắng .
Anh đã xem được đoạn clip cô bị nhóm Hoàng Gia Mẫn đánh lúc tối trên cfs trường . Nên Sáng nay anh muốn lên tìm cô để hỏi thăm đang đi trên thang máy thì thấy bóng dáng cô ngồi ở vườn hoa . Rồi anh chạy xuống thì nghe cô đang nói gì đó mà còn khóc nữa.
- Này , cậu bị làm sao vậy đừng làm tôi sợ nha .
- Minh Hạoooooo hức hức ...... Tôi bị ...... Tê chân rồi .
________hết chương_______
- Ai cho mày cái quyền muồn rời nhóm thì rời ? Chát.
- Ai cho mày cái quyền quyến rủ Minh Hạo ? Chát.
- Mày biết mày là đứa được tao đối xứng rất tốt không ? Chát.
- Mày thích món đồ nào tao cũng mua cho mày , sinh nhật mày tao tổ chức cho mày tặng quà cho mày . Tao quá tốt với mày để giờ mày quay lại cắn tao. Chat..
Gia Mẫn nói đúng trừ lần đó ra thì cô ta đối xử rất tốt với nguyên chủ , vì nguyên chủ không có tiền nên mỗi lần đi mua sắm chung với họ cô ấy không mua gì nên Gia Mẫn đã mua cho nguyên chủ . Nên bây giờ cô nhẫn nhịn ăn những cái tát của cô ta coi như cảm ơn .
- Tao nhớ đã từng nói với mày và cảnh cáo mày rồi mà , tao yêu bọn họ từ nhỏ đến giờ vẫn vậy. Tao đã nói chơi với tao đừng đụng người tao yêu sao mày hết Vân Thiên giờ tới Minh Hạo. Còn muốn rời khỏi nhóm. Oke nay tao cho m toại nguyện , tao Hoàng Gia Mẫn từ nay sẽ không còn coi Ninh Nhật Hạ là bạn nữa , mày chính thức bị đuổi khỏi nhóm.
- Cả..m ơn cậu . Hự...
Cô bị tét môi rồi .
- Vậy từ nay chúng ta không còn là bạn nữa , tạm biệt và cảm ơn cậu lúc trước đã đối xử tốt với tôi . Tôi đi đây.
Nói rồi cô cầm cặp và chiếc điện thoại nát do bị cậu ta đập lúc nảy lên rồi đi về thì...
- Tao không nói là mày được đi mà . Tụi mày đâu đập nó 1 trận cho tao , coi như đây là quà tao chúc mừng mày rời nhóm.
Gia Mẫn vừa quay đi thì phía sau bọn hắn liền động thủ với cô. Và sau đó tiếng đánh đập rên la vang lên nhưng lại có cả tiếng của đàn ông , tiếng vang xin của phụ nữ làm cho nữ phụ ác độc phải quay lại nhìn.
Ra là bọn họ đang bị cô đánh , cô đã học võ từ học lớp 5 rồi , gần nhà cô có 1 thầy dạy võ ông ấy đã nhận dạy võ miễn phí cho các bé gái để các cô bé có võ để phòng thủ sau này, cô là học trò được ông ấy rất thương vì thành tích của cô vượt xa các bạn . Tuy không quá giỏi nhưng với những người không có võ này thì cô cân được hết .
- Mày đang làm cái gì vậy Hả???
- Nè Gia Mẫn tôi nhận mấy cái tát của cậu vì tôi cảm thấy có lỗi với cậu nên mới chịu , còn bọn này không có quyền đụng vào tôi , tôi về xem như từ nay chúng ta không quen nhau , Tạm biệt cậu Hoàng Gia Mẫn.
Nhưng không ai biết cảnh này đã bị người khác quay lại.
Lấy đồ của cô xong cô đi 1 mạch ra cổng rồi đi về, trên đường cô ghé siêu thị gần nhà để mua đồ cho buổi tối rồi đi thẳng về căn Hộ.
- mắc quá đi có chút thịt trứng mà gần 200k . Chắc mình phải kiếm công việc làm thêm thôi.
Ăn uống xong cô luộc trứng để lăn 2 bên má.
Và ngồi trên giường tìm kiếm công việc.
- Chắc không làm quán bar nữa đâu, bar trong truyện phức tạm lắm,lỡ tụi nó đánh nhau cái kéo mình vào luôn sao thooiiii, ừm chổ trung tâm bữa đang tuyển người bán quần áo nè, oke chốt. Ngày mai mình sẽ đi nộp hồ sơ sớm giờ thì ngủ thôi.
Cô với tay tắc đèn ngủ nhưng nằm chưa được 5p thì cô bật dạy .
- Oooh No , ngày mai mình phải đi trực thư viện mà , cái tên Lãnh Hàn chết tiệt . Đồ mặt tủ lạnh , đồ chết trôi tôi nguyền rũa anh ngày mai bị bón.
Nhém nữa thì quên cô còn phải trực thư viện với đi học mà mai là thứ 3 thôi . Cô cứ tưởng mình hết đi học rồi đó chớ.
- Mệt đi ngủ . Đồ Lãnh Hàn thối .
___________________________
Nơi nào đó,
- át...xì , át...xì.
-Cậu chủ cậu cảm - thư ký
- không , ngứa mũi thôi - Lạnh Hàn.
___________________________
Sáng sớm , lại 1 ngày đẹp trời thì trong thư viên một bóng người con gái xinh đẹp đang đứng trên cái thang mà xếp sách lên kệ .
- Mệt quá , mới có 6h thôi, đáng lẽ giờ mình đang trên giường nướng 1 chút rồi .
Thật ra cô không định đi sớm vậy đâu , nhưng 2 bên má cô đã sưng lên thấy rõ , mà cô không muốn ai thấy cô trong bộ dạng này nên cô đi sớm làm cho xong rồi về lớp nằm luôn. Cô còn tính hết ngày học cô sẽ đi phỏng vấn xin việc nữa mà với cái bộ dạng đầu heo này thì haizzzz tạm biệt , tiếp túc sống kham khổ tiếp.
Lo mãi suy nghĩ cô quên mình đang trên cái thang cao , cô quay lưng lại thì ..... Rơi tự do với độ cao này chắc gãy xương luôn quá . Nhưng sao không đau hình như cô đang nằm trong người ai đó vậy . Mở mắt ra, là Lãnh Hàn đã đở cô .
- Sao cậu....Lãnh Hàn sao cậu ở đây giờ này. Còn sớm mà ?
- Mặt cậu bị gì ? Style đầu Heo?
Cậu ta nói giỡn mà với cái giọng lạnh băng đó thì vui không nỗi luôn.
- Không có gì . Mà sao cậu ở đây?. Cô hỏi lại.
- Để kiểm tra cậu có đi trực nhật không . Để tôi có cớ mời phụ huynh cậu.
Thật ra anh đến để làm 1 số việc của Phòng Hội trưởng còn dỡ hôm qua, đi ngang qua thư viện thì thấy cô đang ngơ trong thư viện nên vào sẳn cứu cô 1 mạng .
- À ùm cậu thả tôi xuống đi . " Được trai đẹp ẵm hạnh phúc quá đi , nhưng trai đẹp này là của người ta, không nên không nên mô phật".
Anh bỏ cô xuống thì thấy mặt cô đỏ lên anh nghĩ là cô nhìn anh đẹp trai nên ngại ( tự luyến). Anh mà biết cô nghĩ gì chắc anh nhấn đầu cô luôn quá , cô đang nghĩ đến thân hình anh vì nãy cô nhỡ đụng vào cơ bụng anh , nhấn mạnh cô chỉ nhỡ đụng thôi không có cố ý .( Nhỏ này trơ trẽn ghê).
"Nhìn cậu ta buồn cười thật" Lãnh Hàn lỡ cười ra tiếng khi nhìn cái đầu Heo của cô biết ngại .
- Haha .
-Lãnh Hàn , cậu đang cười hả ? Cậu cười đẹp lắm luôn.
Nhìn cái mặt cô vừa sưng vừa ngơ ngát nhìn anh càng làm anh không nhịn nỗi.
- Hahahaha , nhìn mặt cậu sưng nhìn thật buồn cười . Hahaha .
Đó thấy chưa , không thể nào anh cười vì cô xinh đẹp được ( nhỏ này quên mặt nó sưng) . Thì ra là do mặt cô hài , cái này là tạo hoá mà .
-Hức...hức ... Ăn hiếp người khác hức hức ....
- Cô cô khóc hả đừng khóc mà nè .... Nín đi .... Nè...
Anh hoảng quá anh không biết dỗ đâu ...
- cô khóc trông xấu lắm.
- Oà. ..... À à...... Tôi biết tôi xấu mà....hức ...( Khóc lớn hơn).
- Tôi cho cô khỏi trực nhật thư viện Nên đừng khóc nữa nhức đầu quá.
- Thật sao, vậy tôi đi đây , bye .
Nói rồi cô bỏ đi để anh đứng đó . Đi một đoạn cô mới tự luyến.
- Đáng lẽ mình nên làm diễn viên mới đúng . Quá xuất sắc .
Cô chỉ giả vờ khóc để che đi sự ngại ngùng đó. Ai mà ngờ cậu ta lại miễn trực nhật cho cô đáng lẽ cô nên làm chuyện này sớm hơn . Mà không ngờ Lãnh Hàn lạnh lùng kiệm lời lại bị cô làm cho cười còn nói rất nhiều nữa. Cậu ấy dễ thương ghê mà cậu ta không phải hàng có thể đụng cậu ta chỉ để ngắm thôi nha.
Cô đến canteen để mua đồ ăn tí nữa cô sẽ ăn trên lớp khỏi đi nữa mất công nay cô làm biếng nấu.
Đang lựa bánh thì cô đụng phải 1 người làm ly nước của cậu ta rơi xuống đất .
- Ôi xin lỗi , xin lỗi tôi sẽ đền cho cậu .
- Không sao tôi cũng có lỗi. - giọng dịu dàng.
- Cậu Là Triệu Vân Thiên.
- chào cậu , Nhật Hạ mặt cậu bị sao vậy .. Anh cười hiền.
- " nay trúng số hay sao trời ai cũng nhìn mình cười hết " . Chào cậu , tôi xin lỗi để tôi mua lại ly khác cho cậu . " Hên hôm qua mới tìm thấy cái thẻ để rút tiền ".
- không sao mà mặt cậu bị gì vậy sưng lên dữ lắm.
- À không sao đâu chiều tôi đi mua thuốc bôi là được rồi .
- Đi với tôi .
Bỏ lại câu nói rồi anh bỏ đi xuống tầng 1 mua lại 2 ly caffee khác .
- Nè cậu chờ tôi với .
- Nè , Vân Thiên cậu đi đâu vậy , đây đâu phải lên lớp học? Mà sao cậu đi học sớm vậy ? Mà cậu mua nhiều vậy uống hết không?
- Cho cậu , uống đi , tôi dẫn cậu lên phòng y tế , trên đó có thuốc bôi nhanh hết lắm .
- À vậy tôi cảm ơn .
Rồi 2 người im lặng đi lên phòng y tế.
- Mà cậu bị đánh nhiều lắm sao?
- Hả sao cậu hỏi vậy ? Vân Thiên ngơ .
- Thì bị đánh nhiều nên mới biết phòng y tế có thuốc .
Câu trả lời của cô làm anh suy nghĩ đến đầu cô có não không . Anh chỉ cười rồi im lặng đi tiếp .
- Sao cậu cười , tôi nói sai hả . Thôi Không cần trả lời đâu sẽ chạm vào vết thương đáy lòng cậu , nhìn cậu thư sinh như nay bị đánh làm gì cảng được người ta , sau này ai đánh cậu nói tôi . Tôi đánh họ giúp cậu , trả công cho tôi là được.
- Haha .
- Sao cậu cười , không cần ngại mỗi lần giúp cậu tôi lấy 500k thôi.
- haha Thật ra tôi làm trong phòng y tế , thuốc trong đó là tôi bào chế rồi đem vô đó , chứ không phải bị đánh .
- Ờ Ha ...
Giờ cô mới nhớ ra Vân Thiên là bác sĩ mà cậu ấy còn biết bào chế thuốc nữa . Mất mặt quá nảy giờ mình nói gì vậy .
- Ha ha ha nảy giờ mình giỡn thôi chứ ai mà không biết cậu làm trong đó , sao tôi đùa vui không . Haha .
Rồi cô im luôn sợ nói chuyện gì nữa là anh coi thường trí thông minh của cô luôn ( bị coi thường rồi cô)
- Tới rồi , cậu ngồi đi tôi lấy thuốc cho cậu .
- Cảm ơn cậu . Phòng này gọn gàn ghê nha cậu dọn dẹp hằng ngày sao .
- Um đa số thời gian tôi sẽ ở trên này để làm thuốc. Còn ra về thì tôi ở bệnh viện .
- Lúc cậu tập trung nhìn cậu rất đẹp trai luôn hèn chi cô ấy lại thích cậu nhiều đến vậy.
- Cô ấy nào ?
- À không không , tôi ...tôi á .
- Cậu thích tôi sao. Ha Cũng không lạ gì . Tôi cứ nghĩ cậu thay đổi rồi ai ngời cậu cũng vậy như trước kia . Thuốc đây cậu về lớp đi .
Anh đưa cô lọ thuốc rồi anh đuổi khoé cô đi .
Cô không muốn anh hiểu lầm cô là người hám trai nhưng cô chỉ là phận nữ phụ không thể ở bên anh được , cô mong anh sẽ ghét cô nhiều một chút . Nhưng sao lòng cô đau quá , tim cô quặng lại chắc là cảm xúc của nguyên chủ .
- Vậy tôi về lớp đây. Cảm ơn cậu .
Cô đi ra đóng cửa lại cho anh rồi chạy đi , chạy 1 mạch tới vườn hoa rồi ngồi xuống bệt xuống . Cô đang chảy nước mắt sao ?
- Nhật Hạ à cô đừng như vậy họ không yêu, cô đừng làm mình tổn thương nữa được không buông tay đi .
Ngay khi vừa nói xong thì tim cô ngừng nhói cảm giác dễ chịu hơn rồi.
- Yên tâm đi Nhật Hạ tôi không để cô phải thiệt thòi đâu , tôi sẽ kiếm được người đàn ông yêu chúng ta. Bọn họ không thuộc về ta đâu.
- Ai không thuộc về cô vậy ?
Cô giật mình là Minh Hạo.
- Cho tôi ngồi chút , tôi sẽ đi ngay .
- Cậu sao vậy . Cậu khóc hả .
Minh Hạo lo lắng vì thấy cô khóc . Do hôm qua nói chuyện anh đã hiểu con người cô hơn . Cô thay đổi rồi ,tính tình của cô bây giờ rất hợp để làm 1 người bạn tốt. Nên khi thấy cô khóc anh cũng hơi có chút lo lắng .
Anh đã xem được đoạn clip cô bị nhóm Hoàng Gia Mẫn đánh lúc tối trên cfs trường . Nên Sáng nay anh muốn lên tìm cô để hỏi thăm đang đi trên thang máy thì thấy bóng dáng cô ngồi ở vườn hoa . Rồi anh chạy xuống thì nghe cô đang nói gì đó mà còn khóc nữa.
- Này , cậu bị làm sao vậy đừng làm tôi sợ nha .
- Minh Hạoooooo hức hức ...... Tôi bị ...... Tê chân rồi .
________hết chương_______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.