Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 96: Angel (14)
Lee Toaka (Yohan)
12/02/2023
Trước khi chết, Mộ Hàm Nhất đã để lại một chút thông tin cho Tá Nguyệt, giống như lời chuộc tội cuối đời của gã, nhờ đó mà Tá Nguyệt biết được quân đội đang tìm kiếm tung tích của Liam khắp nơi sắp đến rồi.
Nửa năm làm vật thí nghiệm "miễn phí" cho Liam, Tá Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy không ít với giới cầm quyền ở tinh cầu này, nguồn tài chính hùng hậu của Liam cũng từ những người đó mà ra, dưới sự bao che của những ông lớn đó thì Liam ở nơi này như cá gặp nước, vậy thì quân đội truy lùng ông ta ở khắp nơi đó thuộc phe nào? Hành tinh này không có dị khủng, tuy nhiên lại có dị khủng xuất hiện, cả dị năng giả cũng có, tuy số lượng ít ỏi nhưng cũng đủ để chứng minh họ có tồn tại... hoặc có thể nói là đến từ tinh cầu khác.
Dề dàng suy ra Liam không phải người của tinh cầu này, nói thẳng ra là đang trốn tránh sự truy lùng của hành tinh nơi ông ta được sinh ra.
Khả năng là người của tinh cầu Noah.
Dựa theo tính toán thì quân đội hẳn sắp đến rồi, nhưng có tìm được vị trí đặt khu thí nghiệm không thì khó mà nói hết được, cho nên Tá Nguyệt đánh cược lên người Acacia, bọn họ vẫn giữ được liên kết trong tiềm thức, có thể tiến hành trò chuyện bằng sóng não, tuy nhiên việc này có hơi khó khăn vì Acacia không biết chữ.
Tá Nguyệt phải mất một lúc mới trình bày được tình hình cho y, cuối cùng chia sẻ cho y hình ảnh bao quát của khu thí nghiệm.
Để một đứa trẻ như Acacia đi làm nhiệm vụ thật sự là một bàn cược lớn, không ai chắc chắn được rằng giữa đường y có nảy ra ý tưởng ham chơi gì rồi quên mất nhiệm vụ luôn hay không, thế nhưng mà có vẻ như đã thành công rồi.
Tuy hôn mê nhưng một tia ý thức vẫn còn giữ lại giành cho Acacia, khoảnh khắc nghe được âm thanh của động cơ như xa như gần do Acacia truyền đến thì Tá Nguyệt hoàn toàn an tâm lâm vào hôn mê hoàn toàn.
Một khi Tá Nguyệt mất đi ý thức, máu thịt của những vật thí nghiệm tự sát kia sẽ như cá gặp nước mà tiến vào cơ thể của cậu...
Cùng lúc đó, Elrey cũng đã đến trước cửa khu thí nghiệm, mặc dù biết trước Liam nhận được không ít nguồn đầu tư nhưng anh vẫn hơi sốc vì diện tích to tổ chảng của nơi này, kỳ lạ hơn chính là bọn họ đã đi đến tận đây rồi nhưng không có một ai nhảy ra ngăn cảng cả.
Không phải nói tiến sĩ Liam sở hữu một lượng vũ trang lớn ư? Đi đâu hết rồi? Uổng công anh mang một đống dị năng giả đến ra oai…
Elrey lúc này chỉ mới hai mươi lăm, vừa thành niên nên còn trẻ trâu lắm.
Nhưng mà gặp cánh cửa cứng cáp chắc chắn trước mắt này, Elrey liền vui vẻ rút kiếm, muốn thử độ bén của nó đồng thời trưng ra dị hỏa hùng dũng của mình cho mọi người xem, Silay vừa nhích đến con số mười chín tuổi cũng trẻ trâu học theo Elrey, muốn so thực lực với người được cho là chiến thần tương lai của tinh cầu Noah…
Khoảnh khắc dị năng một xanh lam một vàng kim sắp sửa bùng nổ, cánh cửa chắc chắn như tường đồng vách sắt không hẹn mà mở ra.
Một cái đầu trắng tinh thò ra ngoài...
Một lão mập trung niên hớt hải chạy ra ngoài, trên người lão dính đầy máu, còn không quan tâm hình tượng của mình vừa chạy vừa khóc, trông xấu xí như một con cóc, cái bụng mỡ đằng sau lớp áo sơ mi nhún nhảy hết sức nhiệt tình, mơ hồ nhìn thấy mấy cái cúc áo lực điền sắp sửa không chịu được mà bung ra đến nơi rồi kìa…
Đừng nói đây là tiến sĩ Liam nhé.
Silay làm vẻ mặt méo mó như ăn phải phân, Elrey thì trực tiếp thu kiếm chạy sang bên cạnh không muốn tiếp xúc gần với lão, mặc dù bị ghét bỏ nhưng lão quan chức cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại nhờ thế mà lão nhận ra những người trước mặt này có chút quái.
Bọn họ mặc quân phục nhưng không giống bất cứ kiểu dáng nào trên đất nước này, với màu sắc chủ đạo là đỏ đen, trông bọn họ như đóa hoa bất tử mọc trên sườn núi của địa ngục, đặc biệt ấn tượng thị giác nhưng không diêm dúa mà trông ngầu lòi cực kỳ!
Quan trọng hơn, lão nhận ra đứng trước mặt bọn họ lão cảm thấy mình lùn hẳn đi cả một cái đầu...
Ăn gì cao thế mấy chú?
Nhìn ra lão béo trước mặt này không phải mục tiêu, Elrey không quan tâm lão nữa, anh chưng vẻ mặt ghét bỏ dẫn người đi vào trước, Silay thì hiền hòa hơn, chỉ bảo người tới còng tay lão lại ném lên tàu, sau đó nhanh chân đuổi theo Elrey.
Lão mập bị còng tay, nhìn người trước mặt đang nở nụ cười thân thiện mời lão lên tàu, lão không chịu đi liền dí súng vào cái bụng mỡ của lão... lão còn có thể làm gì nữa? Không để lỡ bị bắn bể bụng bia đó!
Chân trước vừa bước vào cửa, tầm mắt của Silay đã bị một cục bông lùn tịt trắng xù chặn lại tầm nhìn, Silay cúi đầu nhìn vào hai viên hồng ngọc sáng rực, khó mà tin được trên đời này có đứa bé tinh xảo như vậy, niềm yêu thích cái đẹp lập tức trào lên trong lồng ngực chàng thiếu niên.
Bộ đồng phục trắng tinh đặc trưng của vật thí nghiệm, tóc trắng, da cũng trắng, ngay cả lông mi cũng một màu, dường như chỉ có đôi mắt đỏ tươi kia là như vật trang sức quý giá được tạo ra để tô điểm, làm tăng sự đẹp đẽ của đứa bé.
Liam làm sao lại nhẫn tâm thí nghiệm lên sinh vật tuyệt đẹp thế này! Mẹ kiếp lão già trời đánh thánh đâm ông đi!
Mặc kệ Elrey đã đi xa tít mù khơi ở nơi nào rồi, Silay với trái tim "thiếu nữ" hạ mình ngồi xuống ngang tầm mắt với Acacia, hắn vươn tay định xoa đầu y thì bị tránh đi, hắn cũng không giận mà ngược lại càng thêm yêu thích nhìn đứa bé trắng trẻo này: “Em làm gì ở đây..." Nói được một nửa hắn liền sửa miệng lại: “…Em là người mở cửa cho bọn anh à?”
Acacia im lặng không trả lời, y tò mò đánh giá Silay, sau đó vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc đen của hắn, Silay để yên cho y sợ, trong đầu đang cảm thán tay em ấy thật mọe nó mềm thì bỗng nhiên Acacia dùng lực kéo một cái, thô bạo giựt xuống một nắm tóc của hắn!
Silay:"..."
Mọi người:"..."
Silay hết hồn nhìn nắm tóc trong tay Acacia, ánh mắt mang theo ba phần hoảng hốt, bảy phần như ba mà nhìn thuộc hạ, hói chưa bây?!
Đám thuộc hạ đằng sau lắc đầu nguầy nguậy, có người còn tặng cho hắn một cái like, tóc ngài đủ dày để giựt thêm mấy nắm nữa!
Silay âm trầm nhìn gã: Trừ lương!
"..."
Acacia thật sự muốn nhổ thêm một nhúm tóc nữa, Silay cười vặn vẹo nắm lại cái tay nho nhỏ kia ngăn lại ý đồ hủy hoại "đồi xanh" của hắn, Acacia cũng không giận, y tò mò nhìn khuôn mặt của Silay, trong mắt ngập tràn hoang mang và ngây ngô, trong ký ức mà Tá Nguyệt truyền qua cho y có một vài hình ảnh liên quan đến người này, y vẫn chưa nhận thức được nhiều, chủ yếu là dựa vào trí nhớ nà Tá Nguyệt truyền cho, y bập bẹ học theo lời Tá Nguyệt nói: “…Si…lay”
Silay kinh ngạc nhìn đứa bé trước mặt, mặc kệ cái tay càn rõ của y, hắn tò mò hỏi: “Em biết anh sao?”
Acacia nói:"...biến...thái"
Silay:"..."
Lúc này, thiếu niên tóc nâu dài được Elrey để lại bên cạnh Silay lập tức lật tài liệu ra nhìn, ánh mắt so sánh giữa ảnh chụp trong hồ sơ và Acacia, sau đó cậu ta kinh ngạc thốt lên: “Mẹ kiếp, đây không phải Angel sao?!”
Nhưng ngay lập tức cậu ta lại phủ nhận: “Không đúng, Angel được mô tả là mắt đen tóc đen, hầu như trông rất giống con người cơ mà…”
Thế đứa trẻ này là ai đây?
Silay nghe đối phương nói xong thì lâm vào suy tư, không biết trong đầu lại đang nhảy số ra cái gì, một lúc sau y vươn tay bế Acacia lên đi thẳng về phía trước.
Người đi theo sau hớt hải lo lắng kêu hắn thả Acacia xuống, chỉ sợ đứa bé không rõ nguồn gốc này làm bị thương hoàng tử cao quý, huống chi nó trông giống Angel đến vậy, có khả năng cũng là dị khủng, nhỡ đâu nó đớp Silay một cái thì sao?
Đối với sự lo lắng của thuộc hạ, Silay tỏ vẻ không quan tâm, hắn không cảm nhận được sát khí từ người đứa bé này, hơn nữa một vật xinh đẹp như này, có bị cắn một cái hắn cũng cam lòng.
Nếu như Acacia của mười năm sau mà biết được suy nghĩ này của hắn thì y hẳn sẽ tặng cho hắn một tràn vỗ tay và một câu đầy sự trào phúng, hay cho một tên khổ d â m.
Huống chi Acacia rất ngoan, để mặc cho Silay bế bồng đi một đường dài cũng không quấy, bởi vì trong ký ức Tá Nguyệt truyền qua cho y, biến thái này sẽ không làm hại y… chẳng qua có chút biến thái… à mà biến thái là gì nhỉ... chắc là biến thái ha?
Lát nữa phải hỏi Tá Nguyệt đã...
Acacia cắn cắn móng tay, bắt đầu nhớ Tá Nguyệt rồi...
_________________________
Cà: Lão daddy thời trẩu nuôi tóc dài, nguyên nhân là thời đó cha anh ta cảm thấy nuôi tóc dài rất không có khí khái đàn ông, để hưởng ứng sự khó chịu của ông cha già, Elrey quyết định nuôi tóc để làm ông cha già khó chịu chơi -))))
Nửa năm làm vật thí nghiệm "miễn phí" cho Liam, Tá Nguyệt đã tận mắt nhìn thấy không ít với giới cầm quyền ở tinh cầu này, nguồn tài chính hùng hậu của Liam cũng từ những người đó mà ra, dưới sự bao che của những ông lớn đó thì Liam ở nơi này như cá gặp nước, vậy thì quân đội truy lùng ông ta ở khắp nơi đó thuộc phe nào? Hành tinh này không có dị khủng, tuy nhiên lại có dị khủng xuất hiện, cả dị năng giả cũng có, tuy số lượng ít ỏi nhưng cũng đủ để chứng minh họ có tồn tại... hoặc có thể nói là đến từ tinh cầu khác.
Dề dàng suy ra Liam không phải người của tinh cầu này, nói thẳng ra là đang trốn tránh sự truy lùng của hành tinh nơi ông ta được sinh ra.
Khả năng là người của tinh cầu Noah.
Dựa theo tính toán thì quân đội hẳn sắp đến rồi, nhưng có tìm được vị trí đặt khu thí nghiệm không thì khó mà nói hết được, cho nên Tá Nguyệt đánh cược lên người Acacia, bọn họ vẫn giữ được liên kết trong tiềm thức, có thể tiến hành trò chuyện bằng sóng não, tuy nhiên việc này có hơi khó khăn vì Acacia không biết chữ.
Tá Nguyệt phải mất một lúc mới trình bày được tình hình cho y, cuối cùng chia sẻ cho y hình ảnh bao quát của khu thí nghiệm.
Để một đứa trẻ như Acacia đi làm nhiệm vụ thật sự là một bàn cược lớn, không ai chắc chắn được rằng giữa đường y có nảy ra ý tưởng ham chơi gì rồi quên mất nhiệm vụ luôn hay không, thế nhưng mà có vẻ như đã thành công rồi.
Tuy hôn mê nhưng một tia ý thức vẫn còn giữ lại giành cho Acacia, khoảnh khắc nghe được âm thanh của động cơ như xa như gần do Acacia truyền đến thì Tá Nguyệt hoàn toàn an tâm lâm vào hôn mê hoàn toàn.
Một khi Tá Nguyệt mất đi ý thức, máu thịt của những vật thí nghiệm tự sát kia sẽ như cá gặp nước mà tiến vào cơ thể của cậu...
Cùng lúc đó, Elrey cũng đã đến trước cửa khu thí nghiệm, mặc dù biết trước Liam nhận được không ít nguồn đầu tư nhưng anh vẫn hơi sốc vì diện tích to tổ chảng của nơi này, kỳ lạ hơn chính là bọn họ đã đi đến tận đây rồi nhưng không có một ai nhảy ra ngăn cảng cả.
Không phải nói tiến sĩ Liam sở hữu một lượng vũ trang lớn ư? Đi đâu hết rồi? Uổng công anh mang một đống dị năng giả đến ra oai…
Elrey lúc này chỉ mới hai mươi lăm, vừa thành niên nên còn trẻ trâu lắm.
Nhưng mà gặp cánh cửa cứng cáp chắc chắn trước mắt này, Elrey liền vui vẻ rút kiếm, muốn thử độ bén của nó đồng thời trưng ra dị hỏa hùng dũng của mình cho mọi người xem, Silay vừa nhích đến con số mười chín tuổi cũng trẻ trâu học theo Elrey, muốn so thực lực với người được cho là chiến thần tương lai của tinh cầu Noah…
Khoảnh khắc dị năng một xanh lam một vàng kim sắp sửa bùng nổ, cánh cửa chắc chắn như tường đồng vách sắt không hẹn mà mở ra.
Một cái đầu trắng tinh thò ra ngoài...
Một lão mập trung niên hớt hải chạy ra ngoài, trên người lão dính đầy máu, còn không quan tâm hình tượng của mình vừa chạy vừa khóc, trông xấu xí như một con cóc, cái bụng mỡ đằng sau lớp áo sơ mi nhún nhảy hết sức nhiệt tình, mơ hồ nhìn thấy mấy cái cúc áo lực điền sắp sửa không chịu được mà bung ra đến nơi rồi kìa…
Đừng nói đây là tiến sĩ Liam nhé.
Silay làm vẻ mặt méo mó như ăn phải phân, Elrey thì trực tiếp thu kiếm chạy sang bên cạnh không muốn tiếp xúc gần với lão, mặc dù bị ghét bỏ nhưng lão quan chức cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại nhờ thế mà lão nhận ra những người trước mặt này có chút quái.
Bọn họ mặc quân phục nhưng không giống bất cứ kiểu dáng nào trên đất nước này, với màu sắc chủ đạo là đỏ đen, trông bọn họ như đóa hoa bất tử mọc trên sườn núi của địa ngục, đặc biệt ấn tượng thị giác nhưng không diêm dúa mà trông ngầu lòi cực kỳ!
Quan trọng hơn, lão nhận ra đứng trước mặt bọn họ lão cảm thấy mình lùn hẳn đi cả một cái đầu...
Ăn gì cao thế mấy chú?
Nhìn ra lão béo trước mặt này không phải mục tiêu, Elrey không quan tâm lão nữa, anh chưng vẻ mặt ghét bỏ dẫn người đi vào trước, Silay thì hiền hòa hơn, chỉ bảo người tới còng tay lão lại ném lên tàu, sau đó nhanh chân đuổi theo Elrey.
Lão mập bị còng tay, nhìn người trước mặt đang nở nụ cười thân thiện mời lão lên tàu, lão không chịu đi liền dí súng vào cái bụng mỡ của lão... lão còn có thể làm gì nữa? Không để lỡ bị bắn bể bụng bia đó!
Chân trước vừa bước vào cửa, tầm mắt của Silay đã bị một cục bông lùn tịt trắng xù chặn lại tầm nhìn, Silay cúi đầu nhìn vào hai viên hồng ngọc sáng rực, khó mà tin được trên đời này có đứa bé tinh xảo như vậy, niềm yêu thích cái đẹp lập tức trào lên trong lồng ngực chàng thiếu niên.
Bộ đồng phục trắng tinh đặc trưng của vật thí nghiệm, tóc trắng, da cũng trắng, ngay cả lông mi cũng một màu, dường như chỉ có đôi mắt đỏ tươi kia là như vật trang sức quý giá được tạo ra để tô điểm, làm tăng sự đẹp đẽ của đứa bé.
Liam làm sao lại nhẫn tâm thí nghiệm lên sinh vật tuyệt đẹp thế này! Mẹ kiếp lão già trời đánh thánh đâm ông đi!
Mặc kệ Elrey đã đi xa tít mù khơi ở nơi nào rồi, Silay với trái tim "thiếu nữ" hạ mình ngồi xuống ngang tầm mắt với Acacia, hắn vươn tay định xoa đầu y thì bị tránh đi, hắn cũng không giận mà ngược lại càng thêm yêu thích nhìn đứa bé trắng trẻo này: “Em làm gì ở đây..." Nói được một nửa hắn liền sửa miệng lại: “…Em là người mở cửa cho bọn anh à?”
Acacia im lặng không trả lời, y tò mò đánh giá Silay, sau đó vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc đen của hắn, Silay để yên cho y sợ, trong đầu đang cảm thán tay em ấy thật mọe nó mềm thì bỗng nhiên Acacia dùng lực kéo một cái, thô bạo giựt xuống một nắm tóc của hắn!
Silay:"..."
Mọi người:"..."
Silay hết hồn nhìn nắm tóc trong tay Acacia, ánh mắt mang theo ba phần hoảng hốt, bảy phần như ba mà nhìn thuộc hạ, hói chưa bây?!
Đám thuộc hạ đằng sau lắc đầu nguầy nguậy, có người còn tặng cho hắn một cái like, tóc ngài đủ dày để giựt thêm mấy nắm nữa!
Silay âm trầm nhìn gã: Trừ lương!
"..."
Acacia thật sự muốn nhổ thêm một nhúm tóc nữa, Silay cười vặn vẹo nắm lại cái tay nho nhỏ kia ngăn lại ý đồ hủy hoại "đồi xanh" của hắn, Acacia cũng không giận, y tò mò nhìn khuôn mặt của Silay, trong mắt ngập tràn hoang mang và ngây ngô, trong ký ức mà Tá Nguyệt truyền qua cho y có một vài hình ảnh liên quan đến người này, y vẫn chưa nhận thức được nhiều, chủ yếu là dựa vào trí nhớ nà Tá Nguyệt truyền cho, y bập bẹ học theo lời Tá Nguyệt nói: “…Si…lay”
Silay kinh ngạc nhìn đứa bé trước mặt, mặc kệ cái tay càn rõ của y, hắn tò mò hỏi: “Em biết anh sao?”
Acacia nói:"...biến...thái"
Silay:"..."
Lúc này, thiếu niên tóc nâu dài được Elrey để lại bên cạnh Silay lập tức lật tài liệu ra nhìn, ánh mắt so sánh giữa ảnh chụp trong hồ sơ và Acacia, sau đó cậu ta kinh ngạc thốt lên: “Mẹ kiếp, đây không phải Angel sao?!”
Nhưng ngay lập tức cậu ta lại phủ nhận: “Không đúng, Angel được mô tả là mắt đen tóc đen, hầu như trông rất giống con người cơ mà…”
Thế đứa trẻ này là ai đây?
Silay nghe đối phương nói xong thì lâm vào suy tư, không biết trong đầu lại đang nhảy số ra cái gì, một lúc sau y vươn tay bế Acacia lên đi thẳng về phía trước.
Người đi theo sau hớt hải lo lắng kêu hắn thả Acacia xuống, chỉ sợ đứa bé không rõ nguồn gốc này làm bị thương hoàng tử cao quý, huống chi nó trông giống Angel đến vậy, có khả năng cũng là dị khủng, nhỡ đâu nó đớp Silay một cái thì sao?
Đối với sự lo lắng của thuộc hạ, Silay tỏ vẻ không quan tâm, hắn không cảm nhận được sát khí từ người đứa bé này, hơn nữa một vật xinh đẹp như này, có bị cắn một cái hắn cũng cam lòng.
Nếu như Acacia của mười năm sau mà biết được suy nghĩ này của hắn thì y hẳn sẽ tặng cho hắn một tràn vỗ tay và một câu đầy sự trào phúng, hay cho một tên khổ d â m.
Huống chi Acacia rất ngoan, để mặc cho Silay bế bồng đi một đường dài cũng không quấy, bởi vì trong ký ức Tá Nguyệt truyền qua cho y, biến thái này sẽ không làm hại y… chẳng qua có chút biến thái… à mà biến thái là gì nhỉ... chắc là biến thái ha?
Lát nữa phải hỏi Tá Nguyệt đã...
Acacia cắn cắn móng tay, bắt đầu nhớ Tá Nguyệt rồi...
_________________________
Cà: Lão daddy thời trẩu nuôi tóc dài, nguyên nhân là thời đó cha anh ta cảm thấy nuôi tóc dài rất không có khí khái đàn ông, để hưởng ứng sự khó chịu của ông cha già, Elrey quyết định nuôi tóc để làm ông cha già khó chịu chơi -))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.