Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 86: Angel (4)
Lee Toaka (Yohan)
12/02/2023
Sau một trận rối loạn là một mảng yên tĩnh đặc quánh, Tá Nguyệt cảm thấy mình như bị một cái máy hút linh hồn ra khỏi cơ thể, cảm giác bồng bềnh không có trọng lực khiến cậu cảm thấy không quen và thậm chí có chút buồn nôn.
Giãy giụa vài lần cuối cùng cũng thành công tỉnh lại, lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra mình đang ở trạng thái linh hồn, cậu trôi vô định ở trên trần nhà, đây không phải là phòng của cậu và lũ trẻ, nó nhỏ hơn nhiều nhưng là phòng đơn, ở giữa đặt một chiếc giường phủ ga trắng, bên cạnh là bàn trang điểm tuy nhiên chiếc gương soi lại bị một tấm khăn đen đậy lại, đối diện là một cái bán gỗ nhỏ phía trên để một lọ hoa không cắm bất cứ thứ gì ở bên trong.
Mà một đứa bé tầm tám chín tuổi đang nằm trên giường, là cậu.
Ban đầu có chút bất ngờ nhưng dần dần cậu cũng cũng không thấy kinh ngạc lắm, đây chỉ là ảo ảnh quá khứ tạo thành, Tá Nguyệt chỉ là linh hồn từ tương lai bám lên thân thể lúc nhỏ của mình nên bị xuất hồn cũng không có gì lạ, nhìn tình trạng cơ thể của mình có vẻ không có gì đáng ngại lắm, tuy nhiên trông bình thường như vậy mới là vấn đề.
Trước khi cậu đến căn phòng này, Tá Nguyệt đã thọc một lỗ máu trên người lão viện trưởng, chuyện sau đó thì cậu không biết, có vẻ như có người đã động chạm lên người khiến cậu bị hôn mê, suy đi tính lại cũng chỉ có mỗi Rosalia là làm được việc này.
Nếu như thế giới cô nhi viện này được tạo ra dựa trên ký ức của cậu vậy thì hẳn là sự kiện có thật đã xảy ra, hơn nữa cậu là nhân vật chính trong việc này.
Vì cậu quên sạch sẽ cho nên bây giờ mới phải trải nghiệm lại một lần nữa chuyện ở quá khứ...
Thế giới của cậu không có dị năng, việc dùng dị năng xóa ký ức là không thể, cho nên chỉ còn lại hai khả năng, một là cậu bị tác động vật lý vào đầu hoặc có vấn đề về tinh thần, hai là bị dùng thuốc.
Tá Nguyệt bay xuống kiểm tra cơ thể mình, cậu đã được dị năng cường hóa cả thể chất lẫn tinh thần nên mắt rất tinh, rất nhanh đã nhìn thấy lỗ kim nhỏ xíu nằm gần sau gáy cậu...
Mẹ kiếp quả nhiên là bị bỏ thuốc.
'Cạch'
Cửa được mở ra, nữ tu bưng vào cái khay đựng một bát cháo và nước uống, bà ta thả vào ly nước một viên sủi không biết thành phần vào rồi đặt khay lên trên bàn, bản thân thì ngồi bên giường chờ đứa bé tỉnh dậy.
Chờ rất lâu đôi mắt đen tuyền kia mới mở ra, khoảng khắc nhìn thấy phiên bản nhỏ của mình mơ màng nhưng vẫn ngọt ngào gọi hai tiếng "mẹ Rosalia" thì Tá Nguyệt đã xác nhận được suy đoán của mình, cậu thật sự bị Rosalia tẩy não, từ nhỏ cho đến khi trưởng thành đã bị cho uống thuốc...
Nhưng lí do vì sao bà ta làm như vậy thì cậu không rõ.
Ngay từ khi bà ta đào cậu lên từ đống đổ nát của khu ổ chuột thì cậu đã đặt nghi vấn, rất nhiều đứa nhỏ vô gia cư nhưng cố tình chỉ chọn mỗi cậu, giờ đây lại thêm vụ tẩy não bằng thuốc...
Rosalia mỉm cười hài lòng nhìn nhóc Tá Nguyệt, tay đưa ly nước đến trước mặt cậu, hòa ái nói:"Uống thuốc đi nào rồi ăn cháo nhé, con bị ngất làm ta sợ lắm đấy biết không?"
Tá Nguyệt nhỏ ngọt ngào nói:"Vâng ạ" rồi bưng ly nước uống cạn sạch không chút nghi ngờ gì, sau đó ăn hết cháo dưới sự quan sát của Rosalia.
Tá Nguyệt ở dạng linh hồn chứng kiến tất cả, cũng hiểu được bản thân cứ sống ngơ ngác lay lắt như du hồn suốt mười năm là vì sao, cậu không nhớ bất cứ ai cũng không quan tâm người bên cạnh ra sao... cậu từng cho rằng đó là do mình và bạn bè xung quanh không thân, chẳng ai muốn quan tâm cậu nhưng sự thật là lũ trẻ trong trại mồ côi ai cũng yêu thương nhau, cậu cũng không ngoại lệ, chẳng qua dưới tác dụng của thuốc cấm, như một lẽ dĩ nhiên cậu đã quên hết toàn bộ...
Nhóc Tá Nguyệt nhận khăn lau miệng từ tay Rosalia, bỗng nhiên một giọt nước mắt lăn dài trên má nhóc, Tá Nguyệt nhỏ bé đưa tay lau mặt mình, từng giọt nước trong suốt mặn chát rơi đều trên mặt nhóc, lau hoài lau mãi không hết, nhóc khó hiểu nhìn bàn tay mình ướt đẫm, run rẩy nói với Rosalia:"Mẹ ơi, sao con lại khóc thế này?"
Rosalia cau mày nhìn đứa bé trước mặt mình, bà ta không nói gì chỉ ôm nhóc vào lòng, xoa đầu nhóc, nhỏ giọng an ủi:"Không sao đâu, không sao đâu con, đừng khóc"
Tá Nguyệt thút thít trong lòng bà:"Mẹ ơi, con cảm thấy... trống rỗng quá"
Ánh mắt Rosalia trở nên sắc bén, gương mặt trở nên lạnh lùng như gió tuyết ngoài trời nhưng giọng nói lại ấm áp như lò sưởi cháy rực ở trong phòng:"Không sao, ngủ đi con trai, ngoan nào."
Tá Nguyệt nhỏ bị bỏ thuốc trở nên rất nghe lời, nhu thuận ngoan ngoãn như một chú thỏ, bộ dáng giống hệt Tá Nguyệt lúc mới xuyên đến thế giới trong sách, hiền lành đến mức có chút nhu nhược.
Rosalia ru Tá Nguyệt nhỏ ngủ, giọng bà rất ấm, nhẹ nhàng dịu dàng như chính vẻ ngoài của bà, nhưng trái tim lại lạnh giá đến rét buốt.
Chờ cho nhóc Tá Nguyệt ngủ rồi, Rosalia đứng dậy lấy trong tủ đồ ra một hộp đông lạnh dạng nhỏ, bên trong đặt một ống kim, dưới khí lạnh tê tái, nó phát ra ánh sáng xanh nhạt dưới ánh đèn, Rosalia đẩy nhẹ để thử độ nhạy của ống kim, nước thuốc rỉ ra từng giọt nhỏ li ti, chính thứ chất lỏng đó đã mang con người thật của Tá Nguyệt nhốt lại, giam cầm trong chiếc lồng chim xinh đẹp ngoan hiền.
Mũi kim nhọn đâm vào tĩnh mạch, rót chất lỏng li ti vào cơ thể của đứa bé, cùng lúc đó Tá Nguyệt cũng cảm thấy choáng váng vô cùng, linh hồn trưởng thành trong suốt cảm nhận được cơn chóng mặt quen thuộc một lần nữa bị hút vào cơ thể nhỏ bé đang nằm trên giường.
Cho đến khi mở mắt, Rosalia đã tiêm thuốc xong rồi.
Bà ta không biết Tá Nguyệt đã tỉnh dậy, vẫn còn loay hoay với vỏ kim và cái khay đựng cháo, Tá Nguyệt ngồi dậy quan sát bờ lưng của Rosalia, nói mới nhớ dường như lúc nào xuất hiện trước mặt mọi người, Rosalia đều trong bộ váy nữ tu che kín mít từ đầu đến chân chỉ lộ mỗi mặt, còn đeo cả găng tay, trông như người bị khiết phích nhưng hoàn toàn không phải.
Tất cả việc tắm rửa, thay tã cho lũ nhỏ đều là Rosalia làm, trẻ sơ sinh cũng do bà ta chăm sóc, một người như thế không thể mắc bệnh sạch sẽ được...
Khả năng đang che dấu thứ khác, giả sử như hình xăm, vết sẹo...
Trong cơ thể đứa bé là một linh hồn trưởng thành, Tá Nguyệt của hiện tại đang dần phá vỡ xiềng xích do thuốc tạo ra, cộng thêm sự cải tạo từ dị năng khiến con đường cậu lượng thuốc còn đọng lại trong người cậu bị đánh tan dần dần, cậu gần như không bị ảnh hưởng bởi thuốc như nhóc Tá Nguyệt, cho nên ngay cả khi đã bị tiêm thuốc thì Tá Nguyệt vẫn không bị xóa ký ức đi.
Ánh mắt cũng thay đổi, nó trở nên lãnh đạm hơn ngày thường, ngay khi Rosalia nhìn thấy liền hoảng sợ đến suýt đánh đổ đồ trên tay.
Bà ta cho rằng thuốc đã mất tác dụng.
Nhưng khi nhìn lại thì vẫn là đôi mắt đen nhu thuận mơ mơ màng màng đó.
Bờ môi hồng nho nhỏ khẽ gọi bà ta:"Mẹ Rosalia"
Sau này khi con trở về thực tại, nếu có cơ hội được gặp lại mẹ lần nữa, con thề sẽ giết mẹ.
Nụ cười của đứa bé, dịu dàng ngây thơ như nụ hoa lần đầu nở rộ, dưới ánh nắng mặt trời chậm rãi mọc đầy gai đâm nát người có ý định chạm vào nó.
_____________________________________________
Alex cắn răng lê thân thể đau đớn về phòng mình, cậu tìm kiếm giấy bút mới phát hiện ra tất cả đều ở thư viện, dưới sự giám sát của thủ thư cậu chỉ có thể học mà không thể làm bất cứ việc gì khác, kể cả viết nhật ký, tất cả giấy bút đều bị tịch thu, muốn sử dụng phải đến thư viện.
Tìm hoài tìm mãi chỉ có một cây bút máy cũ mèm.
Không còn cách nào khác, cậu cắn răng, đau lòng xé xuống trang bìa bên trong của quyển truyện cổ tích rồi dùng dao cắt tay, dùng chính máu của mình làm mực, cậu chấm bút lông lên, bắt đầu viết những dòng chữ màu đỏ tươi...
Cậu không biết Tá Nguyệt có đọc được những dòng này hay không nhưng thâm tâm cậu mách bảo cậu nhóc ấy sẽ đọc được, không biết ngày tháng năm nào nhưng chỉ cần tờ giấy này còn tồn tại thì nó sẽ đến được với thiếu niên.
"Ngươi viết xong rồi sao?"
Trong bóng tối, một người phụ nữ với mái tóc dài màu đen trải khắp sàn nhà xuất hiện, cô rất cao, thân hình cũng rất đẹp, đôi đồng tử vàng kim nhìn vào đứa nhóc nhỏ bé quỳ rạp trên nền lạnh băng, nếu như bây giờ Tá Nguyệt có ở đây hẳn sẽ nhận ra khí tức tỏa ra từ người cô ta--dị khủng.
Alex nhìn cô, đưa tờ giấy chi chít chữ bằng máu cho đối phương, cô nhận lấy nó, trong mắt loài sinh vật mạnh mẽ tàn bạo này lần đầu tiên ánh lên tia sáng không cam lòng nhìn Alex:"Ngươi xác định ư? Nếu như ta không đưa nó đến được tên nhóc tên Tá Nguyệt đó thì sao?"
Đôi mắt xanh lục nhìn chăm chú cô, cậu đứng dậy nắm lấy bàn tay to lớn với móng tay sắc nhọn của dị khủng rồi nói:"Tôi tin cô"
Ánh mắt của dị khủng dao động, cô nhắm mắt lại, hì vào một hơi thật sâu rồi mới lần nữa mở mắt ra:"Cái giá phải trả cho cuộc giao dịch này là mạng sống của ngươi"
Alex mỉm cười, như thể cái mạng này với cậu chẳng là gì:"Thân thể dơ bẩn này tôi cũng không cần nữa."
Giãy giụa vài lần cuối cùng cũng thành công tỉnh lại, lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra mình đang ở trạng thái linh hồn, cậu trôi vô định ở trên trần nhà, đây không phải là phòng của cậu và lũ trẻ, nó nhỏ hơn nhiều nhưng là phòng đơn, ở giữa đặt một chiếc giường phủ ga trắng, bên cạnh là bàn trang điểm tuy nhiên chiếc gương soi lại bị một tấm khăn đen đậy lại, đối diện là một cái bán gỗ nhỏ phía trên để một lọ hoa không cắm bất cứ thứ gì ở bên trong.
Mà một đứa bé tầm tám chín tuổi đang nằm trên giường, là cậu.
Ban đầu có chút bất ngờ nhưng dần dần cậu cũng cũng không thấy kinh ngạc lắm, đây chỉ là ảo ảnh quá khứ tạo thành, Tá Nguyệt chỉ là linh hồn từ tương lai bám lên thân thể lúc nhỏ của mình nên bị xuất hồn cũng không có gì lạ, nhìn tình trạng cơ thể của mình có vẻ không có gì đáng ngại lắm, tuy nhiên trông bình thường như vậy mới là vấn đề.
Trước khi cậu đến căn phòng này, Tá Nguyệt đã thọc một lỗ máu trên người lão viện trưởng, chuyện sau đó thì cậu không biết, có vẻ như có người đã động chạm lên người khiến cậu bị hôn mê, suy đi tính lại cũng chỉ có mỗi Rosalia là làm được việc này.
Nếu như thế giới cô nhi viện này được tạo ra dựa trên ký ức của cậu vậy thì hẳn là sự kiện có thật đã xảy ra, hơn nữa cậu là nhân vật chính trong việc này.
Vì cậu quên sạch sẽ cho nên bây giờ mới phải trải nghiệm lại một lần nữa chuyện ở quá khứ...
Thế giới của cậu không có dị năng, việc dùng dị năng xóa ký ức là không thể, cho nên chỉ còn lại hai khả năng, một là cậu bị tác động vật lý vào đầu hoặc có vấn đề về tinh thần, hai là bị dùng thuốc.
Tá Nguyệt bay xuống kiểm tra cơ thể mình, cậu đã được dị năng cường hóa cả thể chất lẫn tinh thần nên mắt rất tinh, rất nhanh đã nhìn thấy lỗ kim nhỏ xíu nằm gần sau gáy cậu...
Mẹ kiếp quả nhiên là bị bỏ thuốc.
'Cạch'
Cửa được mở ra, nữ tu bưng vào cái khay đựng một bát cháo và nước uống, bà ta thả vào ly nước một viên sủi không biết thành phần vào rồi đặt khay lên trên bàn, bản thân thì ngồi bên giường chờ đứa bé tỉnh dậy.
Chờ rất lâu đôi mắt đen tuyền kia mới mở ra, khoảng khắc nhìn thấy phiên bản nhỏ của mình mơ màng nhưng vẫn ngọt ngào gọi hai tiếng "mẹ Rosalia" thì Tá Nguyệt đã xác nhận được suy đoán của mình, cậu thật sự bị Rosalia tẩy não, từ nhỏ cho đến khi trưởng thành đã bị cho uống thuốc...
Nhưng lí do vì sao bà ta làm như vậy thì cậu không rõ.
Ngay từ khi bà ta đào cậu lên từ đống đổ nát của khu ổ chuột thì cậu đã đặt nghi vấn, rất nhiều đứa nhỏ vô gia cư nhưng cố tình chỉ chọn mỗi cậu, giờ đây lại thêm vụ tẩy não bằng thuốc...
Rosalia mỉm cười hài lòng nhìn nhóc Tá Nguyệt, tay đưa ly nước đến trước mặt cậu, hòa ái nói:"Uống thuốc đi nào rồi ăn cháo nhé, con bị ngất làm ta sợ lắm đấy biết không?"
Tá Nguyệt nhỏ ngọt ngào nói:"Vâng ạ" rồi bưng ly nước uống cạn sạch không chút nghi ngờ gì, sau đó ăn hết cháo dưới sự quan sát của Rosalia.
Tá Nguyệt ở dạng linh hồn chứng kiến tất cả, cũng hiểu được bản thân cứ sống ngơ ngác lay lắt như du hồn suốt mười năm là vì sao, cậu không nhớ bất cứ ai cũng không quan tâm người bên cạnh ra sao... cậu từng cho rằng đó là do mình và bạn bè xung quanh không thân, chẳng ai muốn quan tâm cậu nhưng sự thật là lũ trẻ trong trại mồ côi ai cũng yêu thương nhau, cậu cũng không ngoại lệ, chẳng qua dưới tác dụng của thuốc cấm, như một lẽ dĩ nhiên cậu đã quên hết toàn bộ...
Nhóc Tá Nguyệt nhận khăn lau miệng từ tay Rosalia, bỗng nhiên một giọt nước mắt lăn dài trên má nhóc, Tá Nguyệt nhỏ bé đưa tay lau mặt mình, từng giọt nước trong suốt mặn chát rơi đều trên mặt nhóc, lau hoài lau mãi không hết, nhóc khó hiểu nhìn bàn tay mình ướt đẫm, run rẩy nói với Rosalia:"Mẹ ơi, sao con lại khóc thế này?"
Rosalia cau mày nhìn đứa bé trước mặt mình, bà ta không nói gì chỉ ôm nhóc vào lòng, xoa đầu nhóc, nhỏ giọng an ủi:"Không sao đâu, không sao đâu con, đừng khóc"
Tá Nguyệt thút thít trong lòng bà:"Mẹ ơi, con cảm thấy... trống rỗng quá"
Ánh mắt Rosalia trở nên sắc bén, gương mặt trở nên lạnh lùng như gió tuyết ngoài trời nhưng giọng nói lại ấm áp như lò sưởi cháy rực ở trong phòng:"Không sao, ngủ đi con trai, ngoan nào."
Tá Nguyệt nhỏ bị bỏ thuốc trở nên rất nghe lời, nhu thuận ngoan ngoãn như một chú thỏ, bộ dáng giống hệt Tá Nguyệt lúc mới xuyên đến thế giới trong sách, hiền lành đến mức có chút nhu nhược.
Rosalia ru Tá Nguyệt nhỏ ngủ, giọng bà rất ấm, nhẹ nhàng dịu dàng như chính vẻ ngoài của bà, nhưng trái tim lại lạnh giá đến rét buốt.
Chờ cho nhóc Tá Nguyệt ngủ rồi, Rosalia đứng dậy lấy trong tủ đồ ra một hộp đông lạnh dạng nhỏ, bên trong đặt một ống kim, dưới khí lạnh tê tái, nó phát ra ánh sáng xanh nhạt dưới ánh đèn, Rosalia đẩy nhẹ để thử độ nhạy của ống kim, nước thuốc rỉ ra từng giọt nhỏ li ti, chính thứ chất lỏng đó đã mang con người thật của Tá Nguyệt nhốt lại, giam cầm trong chiếc lồng chim xinh đẹp ngoan hiền.
Mũi kim nhọn đâm vào tĩnh mạch, rót chất lỏng li ti vào cơ thể của đứa bé, cùng lúc đó Tá Nguyệt cũng cảm thấy choáng váng vô cùng, linh hồn trưởng thành trong suốt cảm nhận được cơn chóng mặt quen thuộc một lần nữa bị hút vào cơ thể nhỏ bé đang nằm trên giường.
Cho đến khi mở mắt, Rosalia đã tiêm thuốc xong rồi.
Bà ta không biết Tá Nguyệt đã tỉnh dậy, vẫn còn loay hoay với vỏ kim và cái khay đựng cháo, Tá Nguyệt ngồi dậy quan sát bờ lưng của Rosalia, nói mới nhớ dường như lúc nào xuất hiện trước mặt mọi người, Rosalia đều trong bộ váy nữ tu che kín mít từ đầu đến chân chỉ lộ mỗi mặt, còn đeo cả găng tay, trông như người bị khiết phích nhưng hoàn toàn không phải.
Tất cả việc tắm rửa, thay tã cho lũ nhỏ đều là Rosalia làm, trẻ sơ sinh cũng do bà ta chăm sóc, một người như thế không thể mắc bệnh sạch sẽ được...
Khả năng đang che dấu thứ khác, giả sử như hình xăm, vết sẹo...
Trong cơ thể đứa bé là một linh hồn trưởng thành, Tá Nguyệt của hiện tại đang dần phá vỡ xiềng xích do thuốc tạo ra, cộng thêm sự cải tạo từ dị năng khiến con đường cậu lượng thuốc còn đọng lại trong người cậu bị đánh tan dần dần, cậu gần như không bị ảnh hưởng bởi thuốc như nhóc Tá Nguyệt, cho nên ngay cả khi đã bị tiêm thuốc thì Tá Nguyệt vẫn không bị xóa ký ức đi.
Ánh mắt cũng thay đổi, nó trở nên lãnh đạm hơn ngày thường, ngay khi Rosalia nhìn thấy liền hoảng sợ đến suýt đánh đổ đồ trên tay.
Bà ta cho rằng thuốc đã mất tác dụng.
Nhưng khi nhìn lại thì vẫn là đôi mắt đen nhu thuận mơ mơ màng màng đó.
Bờ môi hồng nho nhỏ khẽ gọi bà ta:"Mẹ Rosalia"
Sau này khi con trở về thực tại, nếu có cơ hội được gặp lại mẹ lần nữa, con thề sẽ giết mẹ.
Nụ cười của đứa bé, dịu dàng ngây thơ như nụ hoa lần đầu nở rộ, dưới ánh nắng mặt trời chậm rãi mọc đầy gai đâm nát người có ý định chạm vào nó.
_____________________________________________
Alex cắn răng lê thân thể đau đớn về phòng mình, cậu tìm kiếm giấy bút mới phát hiện ra tất cả đều ở thư viện, dưới sự giám sát của thủ thư cậu chỉ có thể học mà không thể làm bất cứ việc gì khác, kể cả viết nhật ký, tất cả giấy bút đều bị tịch thu, muốn sử dụng phải đến thư viện.
Tìm hoài tìm mãi chỉ có một cây bút máy cũ mèm.
Không còn cách nào khác, cậu cắn răng, đau lòng xé xuống trang bìa bên trong của quyển truyện cổ tích rồi dùng dao cắt tay, dùng chính máu của mình làm mực, cậu chấm bút lông lên, bắt đầu viết những dòng chữ màu đỏ tươi...
Cậu không biết Tá Nguyệt có đọc được những dòng này hay không nhưng thâm tâm cậu mách bảo cậu nhóc ấy sẽ đọc được, không biết ngày tháng năm nào nhưng chỉ cần tờ giấy này còn tồn tại thì nó sẽ đến được với thiếu niên.
"Ngươi viết xong rồi sao?"
Trong bóng tối, một người phụ nữ với mái tóc dài màu đen trải khắp sàn nhà xuất hiện, cô rất cao, thân hình cũng rất đẹp, đôi đồng tử vàng kim nhìn vào đứa nhóc nhỏ bé quỳ rạp trên nền lạnh băng, nếu như bây giờ Tá Nguyệt có ở đây hẳn sẽ nhận ra khí tức tỏa ra từ người cô ta--dị khủng.
Alex nhìn cô, đưa tờ giấy chi chít chữ bằng máu cho đối phương, cô nhận lấy nó, trong mắt loài sinh vật mạnh mẽ tàn bạo này lần đầu tiên ánh lên tia sáng không cam lòng nhìn Alex:"Ngươi xác định ư? Nếu như ta không đưa nó đến được tên nhóc tên Tá Nguyệt đó thì sao?"
Đôi mắt xanh lục nhìn chăm chú cô, cậu đứng dậy nắm lấy bàn tay to lớn với móng tay sắc nhọn của dị khủng rồi nói:"Tôi tin cô"
Ánh mắt của dị khủng dao động, cô nhắm mắt lại, hì vào một hơi thật sâu rồi mới lần nữa mở mắt ra:"Cái giá phải trả cho cuộc giao dịch này là mạng sống của ngươi"
Alex mỉm cười, như thể cái mạng này với cậu chẳng là gì:"Thân thể dơ bẩn này tôi cũng không cần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.