Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 35: Lời Nói Chưa Dứt
Lee Toaka (Yohan)
14/10/2022
Bên sản xuất mà Leila liên hệ giúp Tá Nguyệt rất đúng giờ, lúc cậu đang chuẩn bị ăn cơm thì tiếng chuông cửa vang lên đồng thời trí năng cũng hiện lên thông báo: Chúng tôi đã giao hàng đến nhà bạn, vui lòng nhận.
Đúng là làm ăn cực kỳ uy tín luôn.
Tá Nguyệt đi ra mở cửa, bên ngoài là một anh chàng giao hàng cao to đẹp trai với nụ cười tươi rói, sau lưng là một hộp hàng to đùng nhưng thấp hơn anh ta một chút, Tá Nguyệt ước lượng thì có lẽ đó là “cơ thể mới” cho Acacia rồi.
“Qúy khách là Tá Nguyệt, số liên hệ là XXXXX phải không ạ?”
Tá Nguyệt gật đầu, sau đó anh giao hàng đưa cho cậu một cây bút máy rồi ôm hộp hàng to tướng đến trước mặt Tá Nguyệt, đưa trí năng của mình cho cậu, và vẫn là nụ cười đậm mùi công nghiệp anh ta nói: “Bạn ký vào đây giúp mình nhé”
Ngay khi Tá Nguyệt đưa tay tính ký tên mình vào thì ngón tay cậu bỗng nhiên co rút, cảm giác tay mình bị mất khống chế rõ ràng nhưng vẫn thoăn thoắt ký một hàng chữ nguệch ngoặc lên trên trí năng, tuy không nhìn thấy rõ nhưng Tá Nguyệt biết đó là chữ: Acacia.
Tá Nguyệt: “…”
Anh giao hàng áo cam nhìn cái tên vừa xuất hiện trên màn hình, tuy xấu đau xấu đớn nhưng vẫn nhìn ra rõ ràng không phải chữ “Nguyệt”, anh ta hoang mang nhìn cậu: “Qúy khách, hình như bạn ký nhầm tên đúng không?”
Tá Nguyệt cười méo xệch nói: “..À đó là biệt danh của tôi”
Anh giao hàng cũng cười đến là giả trân: “Xin lỗi nhưng bạn có thể ký tên mình được không… Nếu bạn muốn sử dụng biệt danh của mình thì cũng được nhưng làm phiền bạn ký thêm tên thật của mình vào phía dưới biệt danh nhé”
“…Được” Tá Nguyệt ngượng ngùng cầm lấy bút lần nữa ký tên của mình, lần này rất êm đẹp, Acacia không nhảy ra phá cậu nữa, sau khi nhận hàng, thanh toán tiền thì Tá Nguyệt thở hồng hộc mang hàng vào trong nhà.
Gì mà nặng giữ vậy trời.
Acacia hào hứng muốn chết, y nói với Tá Nguyệt để mình bóc hàng cho, đương nhiên là Tá Nguyệt đồng ý, cậu biết Acacia đã rất mong chờ vào cơ thể mới này mà, sau đó lại nghĩ cậu đến với thế giới này là do không may mắn gặp tai nạn ở thế giới kia, vậy còn Acacia thì sao? Y là gặp chuyện gì mới mất mạng? Còn có, y là xuyên qua như cậu hay vốn dĩ là người của nơi này...?
Có rất nhiều câu hỏi phát sinh trong đầu Tá Nguyệt nhưng trông tâm trạng của Acacia có vẻ rất vui nên cậu đành phải để sau này hỏi cũng được.
Tá Nguyệt cũng âm thầm biết ơn Acacia vì không tranh giành cơ thể với cậu mà tình nguyện ra ngoài, y mạnh như vậy nếu cố chấp muốn đoạt xác với Tá Nguyệt thì chỉ sợ cậu không gánh nổi mất.
Mà ở bên phía Acacia lại nghĩ khác, y ở trong tiềm thức chung của hai người lâu như vậy đương nhiên biết được nhiều hơn Tá Nguyệt một chút, y không biết tại sao tiềm thức của hai người lại gộp chung với nhau nhưng y biết rõ phía bên khu vực không có mặt trời kia là thuộc về Tá Nguyệt, bức tường vô hình ngăn cách hai bên chỉ vỡ ra khi Tá Nguyệt đồng ý cho Acacia mượn cơ thể.
Đêm Petunia lần đầu tiên gặp Tá Nguyệt, y cũng đã từng muốn chạy ra cứu cậu nhưng không biết phải làm thế nào, y chỉ biết bất lực không ngừng nói với Tá Nguyệt để y đi ra giúp cậu, cơ mà Tá Nguyệt trước sau cũng không đồng ý, có lẽ cậu không tin y hoặc ý thức của cậu lúc đó đã mơ hồ rồi theo bản năng cho rằng giọng nói của y là ảo giác…
Mà ở rừng Vô Tận, khi hai ngươi gặp nhau, Tá Nguyệt không ngần ngại chút nào đồng ý, điều này khiến Acacia vui cực kỳ, đồng thời cũng xác định được suy nghĩ của mình, y chỉ được sử dụng cơ thể này khi Tá Nguyệt cho phép. Giống như bây giờ, khi Acacia đổi chỗ cho Tá Nguyệt, không gian nửa ngày nửa đêm này sẽ hòa tan lẫn nhau, hòa thành một màu xám trắng đơn bạc, mặt trăng sẽ trở thành vật duy nhất tồn tại cùng với Tá Nguyệt.
Chỉ lúc đó Acacia mới được dùng cơ thể này.
Y cũng không muốn tranh giành cơ thể với Tá Nguyệt, mà có muốn cũng không được.
May mà Tá Nguyệt không biết việc này, bằng không cậu sẽ cảm thấy áy náy chết mất.
Thiếu niên tóc trắng hăng hái lấy con búp bê với chiều cao ngang ngửa mình ra, hài lòng ngắm nhìn nó một lúc lâu, gương mặt, dáng người, tay chân đều giống y đúc Acacia, da thịt mềm mại, không đơ cứng cũng không lộ ra các khớp tay chân như búp bê thời cũ, y hăng hái “dời nhà” sang cái vỏ rỗng này mà không báo trước cho Tá Nguyệt làm hại cậu bỗng nhiên bị kéo ra mà chưa kịp chuẩn bị nên đã ngã dập mặt xuống sàn…
“Rầm!”
Búp bê Acacia chớp chớp cặp mắt màu đỏ tươi nhìn người giống hệt mình ngã chổng vó dưới mặt đất, nhịn không được phá lên cười một trận, không ngờ cơ thể chưa kịp làm quen này cứng ngắc, y không điều khiển được cũng ngã dập mặt xuống dưới sàn…
“Đệt m*, đau!” Acacia ôm mũi lồm cồm bò dậy, gặp phải Tá Nguyệt cũng đang ôm mũi, nước mắt lưng tròng nhìn mình, vài giây sau hai thiếu niên bật cười thành tiếng chỉ vào mặt nhau mà cười sảng khoái một trận.
Cười đến mức cơ mặt co rút mới dừng lại, Tá Nguyệt đi đến giúp Acacia cử động các khớp tay một chút, nhìn khuỷu tay láng mịn không chút tì vết cậu không khỏi cảm thán trình độ kĩ thuật của nơi này thật cao, một con búp bê mà làm ra không khác gì người thật, tỉ lẹ 97% đúng là không nói ngoa.
Bởi vì “thân xác” vẫn còn mới nên Acacia cử động có hơi khó khăn, nhưng y nhanh chóng làm quen với cơ thể mới này, y cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Tá Nguyệt nhìn đối phương không khỏi tặc lưỡi: “Trông như bản thân trong phiên bản bạch tạng ấy”
Acacia bĩu môi: “Tôi không có bạch tạng nhé”
Sau đó hai người lại phá lên cười tiếp…
Trông ấu trĩ như hai đứa trẻ.
Một lúc sau Tá Nguyệt nói mình phải đi chợ. Acacia bảo y cũng đi theo, dứt lời cơ thể gần mét tám lập tức co rút lại chỉ còn năm mươi xen ti mét, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Acacia, một đôi mắt to như hồng ngọc lấp lánh nhìn Tá Nguyệt, mái tóc trắng bồng bềnh cùng đôi môi hồng chúm chím lập tức xuyên thẳng tim Tá Nguyệt, cậu đi đến bế Acacia tí hon lên rồi vò đầu y một lúc, thành công khiến cho Acacia kêu la oai oái rồi mới dừng lại: “Trông cậu dễ thương quá đi! Mà làm sao cậu biến nhỏ được hay vậy?”
Acacia chu môi ra, lắc đầu nói với Tá Nguyệt: “Tôi cũng không biết, chỉ là nghĩ mình sẽ biến nhỏ liền nhỏ lại thôi, cậu muốn thử không nào?”
Tá Nguyệt kinh ngạc: “Còn có thể làm người khác nhỏ đi ư?”
Acacia lắc lắc ngón tay béo múp míp của mình: “Không thể, nhưng tôi cảm giác với cậu thì có thể”
Thiếu niên tóc đen cười khúc khích nói: “Chắc chắn như vậy sao?”
Cục bột mắt đỏ nhắm mắt lại ra vẻ mình rất già dặn bật thốt lên: “Bởi vì chúng ta là đồng thể song s…”
Lời còn chưa dứt, Tá Nguyệt chưa nghe hết câu thì Acacia bỗng dưng im bặc, trong đầu bỗng nhiên rối loạn một cục, Tá Nguyệt khó hiểu nhìn y, cậu vẫn đang chờ cục bột trắng này nói tiếp… nhưng mà chờ thật lâu vẫn không nghe thấy y nói gì hết…
Hai người cứ duy trì im lặng như thế một lúc thật lâu, thật lâu, mãi cho đến khi tiếng tích tắc của đồng hồ bất chợt chui vào trong tai của hai người thì Acacia mới giật mình như vừa tỉnh dậy, y nhìn xung quanh một hồi, đến khi chạm phải đôi mắt đen của Tá Nguyệt y mới mỉm cười nói: “Sao chúng ta lại đứng đây thế?”
Đôi mắt linh động của Tá Nguyệt mở lớn ra sau khi nghe thấy câu hỏi của Acacia, cậu cau mày nhìn đứa bé trong lòng mình, y đã mất đi dáng vẻ bối rối không hiểu rõ lúc nãy rồi, bây giờ trông Acacia cứ như lúc chưa thốt ra câu nói kia, hoàn toàn là một vẻ vui tươi khi nhận được cơ thể mới…
“Cậu… còn nhớ mình vừa nãy nói gì không?”
Acacia gật đầu nói với Tá Nguyệt: “Đương nhiên, tôi nói mình có thể biến cậu nhỏ lại như tôi.”
Ta Nguyệt nhíu mày tiếp tục nói: “Cậu có thể làm điều này với người khác không?”
Đứa bé nho nhỏ trong tay nói: “Không thể nha”
Cánh tay ôm lấy Acacia trong vô thức siết chặt lại: “Vậy sao với tôi thì có thể?”
Acacia cười tươi với cậu: “Bởi vì chúng ta là…”
Bỗng nhiên hai mắt của y trở nên trống rỗng như lúc nãy, nhưng rất nhanh y đã lấy lại ý thức, lặp lại câu nói lúc nãy: “Sao chúng ta lại đứng đây thế?”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tá Nguyệt, bàn tay ôm lấy Acacia bỗng dưng nặng nề như than chì, một nỗi bất an không tên lặng lẽ trỗi dậy trong lòng thiếu niên, cậu luôn tin theo linh cảm của mình, cho nên với việc Acacia bỗng nhiên mất trí nhớ như thế này khiến Tá Nguyệt không khỏi có cảm giác mình đang bị đè chặt dưới sự theo dõi của một thứ gì đó…
Tá Nguyệt cau mày, dưới ánh mắt tò mò của y cậu cười với Acacia, nói: “Chúng ta đi chợ nhé…”
---------------------------------------------------
Cà: Tối nay mình lại đăng thêm chương 36 nhé :>
Đúng là làm ăn cực kỳ uy tín luôn.
Tá Nguyệt đi ra mở cửa, bên ngoài là một anh chàng giao hàng cao to đẹp trai với nụ cười tươi rói, sau lưng là một hộp hàng to đùng nhưng thấp hơn anh ta một chút, Tá Nguyệt ước lượng thì có lẽ đó là “cơ thể mới” cho Acacia rồi.
“Qúy khách là Tá Nguyệt, số liên hệ là XXXXX phải không ạ?”
Tá Nguyệt gật đầu, sau đó anh giao hàng đưa cho cậu một cây bút máy rồi ôm hộp hàng to tướng đến trước mặt Tá Nguyệt, đưa trí năng của mình cho cậu, và vẫn là nụ cười đậm mùi công nghiệp anh ta nói: “Bạn ký vào đây giúp mình nhé”
Ngay khi Tá Nguyệt đưa tay tính ký tên mình vào thì ngón tay cậu bỗng nhiên co rút, cảm giác tay mình bị mất khống chế rõ ràng nhưng vẫn thoăn thoắt ký một hàng chữ nguệch ngoặc lên trên trí năng, tuy không nhìn thấy rõ nhưng Tá Nguyệt biết đó là chữ: Acacia.
Tá Nguyệt: “…”
Anh giao hàng áo cam nhìn cái tên vừa xuất hiện trên màn hình, tuy xấu đau xấu đớn nhưng vẫn nhìn ra rõ ràng không phải chữ “Nguyệt”, anh ta hoang mang nhìn cậu: “Qúy khách, hình như bạn ký nhầm tên đúng không?”
Tá Nguyệt cười méo xệch nói: “..À đó là biệt danh của tôi”
Anh giao hàng cũng cười đến là giả trân: “Xin lỗi nhưng bạn có thể ký tên mình được không… Nếu bạn muốn sử dụng biệt danh của mình thì cũng được nhưng làm phiền bạn ký thêm tên thật của mình vào phía dưới biệt danh nhé”
“…Được” Tá Nguyệt ngượng ngùng cầm lấy bút lần nữa ký tên của mình, lần này rất êm đẹp, Acacia không nhảy ra phá cậu nữa, sau khi nhận hàng, thanh toán tiền thì Tá Nguyệt thở hồng hộc mang hàng vào trong nhà.
Gì mà nặng giữ vậy trời.
Acacia hào hứng muốn chết, y nói với Tá Nguyệt để mình bóc hàng cho, đương nhiên là Tá Nguyệt đồng ý, cậu biết Acacia đã rất mong chờ vào cơ thể mới này mà, sau đó lại nghĩ cậu đến với thế giới này là do không may mắn gặp tai nạn ở thế giới kia, vậy còn Acacia thì sao? Y là gặp chuyện gì mới mất mạng? Còn có, y là xuyên qua như cậu hay vốn dĩ là người của nơi này...?
Có rất nhiều câu hỏi phát sinh trong đầu Tá Nguyệt nhưng trông tâm trạng của Acacia có vẻ rất vui nên cậu đành phải để sau này hỏi cũng được.
Tá Nguyệt cũng âm thầm biết ơn Acacia vì không tranh giành cơ thể với cậu mà tình nguyện ra ngoài, y mạnh như vậy nếu cố chấp muốn đoạt xác với Tá Nguyệt thì chỉ sợ cậu không gánh nổi mất.
Mà ở bên phía Acacia lại nghĩ khác, y ở trong tiềm thức chung của hai người lâu như vậy đương nhiên biết được nhiều hơn Tá Nguyệt một chút, y không biết tại sao tiềm thức của hai người lại gộp chung với nhau nhưng y biết rõ phía bên khu vực không có mặt trời kia là thuộc về Tá Nguyệt, bức tường vô hình ngăn cách hai bên chỉ vỡ ra khi Tá Nguyệt đồng ý cho Acacia mượn cơ thể.
Đêm Petunia lần đầu tiên gặp Tá Nguyệt, y cũng đã từng muốn chạy ra cứu cậu nhưng không biết phải làm thế nào, y chỉ biết bất lực không ngừng nói với Tá Nguyệt để y đi ra giúp cậu, cơ mà Tá Nguyệt trước sau cũng không đồng ý, có lẽ cậu không tin y hoặc ý thức của cậu lúc đó đã mơ hồ rồi theo bản năng cho rằng giọng nói của y là ảo giác…
Mà ở rừng Vô Tận, khi hai ngươi gặp nhau, Tá Nguyệt không ngần ngại chút nào đồng ý, điều này khiến Acacia vui cực kỳ, đồng thời cũng xác định được suy nghĩ của mình, y chỉ được sử dụng cơ thể này khi Tá Nguyệt cho phép. Giống như bây giờ, khi Acacia đổi chỗ cho Tá Nguyệt, không gian nửa ngày nửa đêm này sẽ hòa tan lẫn nhau, hòa thành một màu xám trắng đơn bạc, mặt trăng sẽ trở thành vật duy nhất tồn tại cùng với Tá Nguyệt.
Chỉ lúc đó Acacia mới được dùng cơ thể này.
Y cũng không muốn tranh giành cơ thể với Tá Nguyệt, mà có muốn cũng không được.
May mà Tá Nguyệt không biết việc này, bằng không cậu sẽ cảm thấy áy náy chết mất.
Thiếu niên tóc trắng hăng hái lấy con búp bê với chiều cao ngang ngửa mình ra, hài lòng ngắm nhìn nó một lúc lâu, gương mặt, dáng người, tay chân đều giống y đúc Acacia, da thịt mềm mại, không đơ cứng cũng không lộ ra các khớp tay chân như búp bê thời cũ, y hăng hái “dời nhà” sang cái vỏ rỗng này mà không báo trước cho Tá Nguyệt làm hại cậu bỗng nhiên bị kéo ra mà chưa kịp chuẩn bị nên đã ngã dập mặt xuống sàn…
“Rầm!”
Búp bê Acacia chớp chớp cặp mắt màu đỏ tươi nhìn người giống hệt mình ngã chổng vó dưới mặt đất, nhịn không được phá lên cười một trận, không ngờ cơ thể chưa kịp làm quen này cứng ngắc, y không điều khiển được cũng ngã dập mặt xuống dưới sàn…
“Đệt m*, đau!” Acacia ôm mũi lồm cồm bò dậy, gặp phải Tá Nguyệt cũng đang ôm mũi, nước mắt lưng tròng nhìn mình, vài giây sau hai thiếu niên bật cười thành tiếng chỉ vào mặt nhau mà cười sảng khoái một trận.
Cười đến mức cơ mặt co rút mới dừng lại, Tá Nguyệt đi đến giúp Acacia cử động các khớp tay một chút, nhìn khuỷu tay láng mịn không chút tì vết cậu không khỏi cảm thán trình độ kĩ thuật của nơi này thật cao, một con búp bê mà làm ra không khác gì người thật, tỉ lẹ 97% đúng là không nói ngoa.
Bởi vì “thân xác” vẫn còn mới nên Acacia cử động có hơi khó khăn, nhưng y nhanh chóng làm quen với cơ thể mới này, y cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Tá Nguyệt nhìn đối phương không khỏi tặc lưỡi: “Trông như bản thân trong phiên bản bạch tạng ấy”
Acacia bĩu môi: “Tôi không có bạch tạng nhé”
Sau đó hai người lại phá lên cười tiếp…
Trông ấu trĩ như hai đứa trẻ.
Một lúc sau Tá Nguyệt nói mình phải đi chợ. Acacia bảo y cũng đi theo, dứt lời cơ thể gần mét tám lập tức co rút lại chỉ còn năm mươi xen ti mét, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Acacia, một đôi mắt to như hồng ngọc lấp lánh nhìn Tá Nguyệt, mái tóc trắng bồng bềnh cùng đôi môi hồng chúm chím lập tức xuyên thẳng tim Tá Nguyệt, cậu đi đến bế Acacia tí hon lên rồi vò đầu y một lúc, thành công khiến cho Acacia kêu la oai oái rồi mới dừng lại: “Trông cậu dễ thương quá đi! Mà làm sao cậu biến nhỏ được hay vậy?”
Acacia chu môi ra, lắc đầu nói với Tá Nguyệt: “Tôi cũng không biết, chỉ là nghĩ mình sẽ biến nhỏ liền nhỏ lại thôi, cậu muốn thử không nào?”
Tá Nguyệt kinh ngạc: “Còn có thể làm người khác nhỏ đi ư?”
Acacia lắc lắc ngón tay béo múp míp của mình: “Không thể, nhưng tôi cảm giác với cậu thì có thể”
Thiếu niên tóc đen cười khúc khích nói: “Chắc chắn như vậy sao?”
Cục bột mắt đỏ nhắm mắt lại ra vẻ mình rất già dặn bật thốt lên: “Bởi vì chúng ta là đồng thể song s…”
Lời còn chưa dứt, Tá Nguyệt chưa nghe hết câu thì Acacia bỗng dưng im bặc, trong đầu bỗng nhiên rối loạn một cục, Tá Nguyệt khó hiểu nhìn y, cậu vẫn đang chờ cục bột trắng này nói tiếp… nhưng mà chờ thật lâu vẫn không nghe thấy y nói gì hết…
Hai người cứ duy trì im lặng như thế một lúc thật lâu, thật lâu, mãi cho đến khi tiếng tích tắc của đồng hồ bất chợt chui vào trong tai của hai người thì Acacia mới giật mình như vừa tỉnh dậy, y nhìn xung quanh một hồi, đến khi chạm phải đôi mắt đen của Tá Nguyệt y mới mỉm cười nói: “Sao chúng ta lại đứng đây thế?”
Đôi mắt linh động của Tá Nguyệt mở lớn ra sau khi nghe thấy câu hỏi của Acacia, cậu cau mày nhìn đứa bé trong lòng mình, y đã mất đi dáng vẻ bối rối không hiểu rõ lúc nãy rồi, bây giờ trông Acacia cứ như lúc chưa thốt ra câu nói kia, hoàn toàn là một vẻ vui tươi khi nhận được cơ thể mới…
“Cậu… còn nhớ mình vừa nãy nói gì không?”
Acacia gật đầu nói với Tá Nguyệt: “Đương nhiên, tôi nói mình có thể biến cậu nhỏ lại như tôi.”
Ta Nguyệt nhíu mày tiếp tục nói: “Cậu có thể làm điều này với người khác không?”
Đứa bé nho nhỏ trong tay nói: “Không thể nha”
Cánh tay ôm lấy Acacia trong vô thức siết chặt lại: “Vậy sao với tôi thì có thể?”
Acacia cười tươi với cậu: “Bởi vì chúng ta là…”
Bỗng nhiên hai mắt của y trở nên trống rỗng như lúc nãy, nhưng rất nhanh y đã lấy lại ý thức, lặp lại câu nói lúc nãy: “Sao chúng ta lại đứng đây thế?”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tá Nguyệt, bàn tay ôm lấy Acacia bỗng dưng nặng nề như than chì, một nỗi bất an không tên lặng lẽ trỗi dậy trong lòng thiếu niên, cậu luôn tin theo linh cảm của mình, cho nên với việc Acacia bỗng nhiên mất trí nhớ như thế này khiến Tá Nguyệt không khỏi có cảm giác mình đang bị đè chặt dưới sự theo dõi của một thứ gì đó…
Tá Nguyệt cau mày, dưới ánh mắt tò mò của y cậu cười với Acacia, nói: “Chúng ta đi chợ nhé…”
---------------------------------------------------
Cà: Tối nay mình lại đăng thêm chương 36 nhé :>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.