Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 9: Một Chút Yên Bình

Lee Toaka (Yohan)

14/10/2022

Từ sau ngày hôm đó, Tá Nguyệt vẫn không biết mục đích Elrey đến đón mình là gì, thỉnh thoảng anh sẽ đến tiệm hoa của cậu, những lúc như thế Tá Nguyệt sẽ đóng tiệm hoa để tránh phiền phức cho anh, hai người cũng không nói gì nhiều, chủ yếu là uống trà, Elrey cứ im lặng thưởng thức trà trên tay rồi một lúc lại kiểm tra trí năng, mà Tá Nguyệt thì không biết phải nói gì với anh.

Leila là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là người ngoài cuộc chứng kiến tất cả cho nên cô đã biết hôm đó Elrey đón Tá Nguyệt về để làm gì, tất nhiên là để biết địa chỉ nhà của cậu rồi. Anh có thể chọn cách dễ dàng hơn chính là hỏi, nhưng làm gì có Thượng tướng nào đi hỏi địa chỉ nhà người khác chứ?

Đừng thấy Elrey mặt ngoài tươi cười lịch sự như thế chứ thật ra trong tâm rất quan trọng mặt mũi đấy. Tính cách này của anh đã bị toàn bộ giới quý tộc biết hết rồi.

Hôm nay Elrey lại đến tiệm hoa nhỏ của Tá Nguyệt, vẫn là bộ âu phục sang trọng, chuông treo trên cửa vang lên một tiếng thanh thúy, đế giày da quen thuộc đạp trên mặt đất vang lên bên tai Tá Nguyệt, người đàn ông không nói gì mà chỉ mỉm cười xem như chào hỏi với cậu rồi tiến đến bàn nhỏ trong tiệm ngồi xuống.

Toàn bộ cửa tiệm hoa của Tá Nguyệt đều được làm bằng kính, lúc cậu kéo rèm ra thì ánh sáng từ bên ngoài ngay lập tức tràn vào, cả không gian toàn hoa trong nháy mắt bừng sáng.

Vô số loài hoa đủ màu sắc vẫn còn dính bọt nước im lặng vươn mình trong nắng mai một lần cuối cùng trước khi héo rũ, chúng mặc sức tỏa ra hương thơm của riêng mình, mê hoặc người đi đường ghế vào nhìn ngắm, rồi lại không nhịn được mà mang chúng đi.

Người đàn ông như thói quen mà vươn tay tự rót cho mình một ly trà, ánh nắng thả xuống màu vàng nhạt khiến mái tóc vàng kim của anh như cộng hưởng mà bừng sáng lên, trông vừa đẹp lại vừa mềm, Tá Nguyệt nhìn rồi nghĩ, nếu như anh thả tóc mái xuống, đảm bảo sẽ còn đẹp hơn.

Elrey nhìn nước trà màu nâu nhạt đang bốc khói trong tách trà sứ trắng tinh, tâm trạng lại tốt hơn một chút, Tá Nguyệt không biết khi nào anh sẽ tới, vẫn luôn giữ cho trà trong ấm luôn nóng, để khi nào Elrey đến sẽ không còn mất thời gian chờ cậu pha trà mới.

Một thiếu niên ấm áp như thế, khiến anh không thể kiềm chế muốn ở gần cậu thêm.

Hít một hơi thật sâu mùi hoa tươi mát, không có mùi vị hôi hám kì lạ, chỉ có mát mẻ và ngọt lành, còn có chú thỏ nhỏ bận rộn trong vườn hoa, luôn đi qua đi lại mặc dù đã treo bảng đóng cửa, Elrey híp mắt lại, cảm thấy như đã tìm được một nơi yên bình chỉ thuộc về riêng anh.

Tá Nguyệt loay hoay một hồi rồi mới cầm theo trí năng đi đến bàn nhỏ ngồi đối diện Elrey, anh cũng không ngẩng đầu nhìn cậu mà đang tập trung xem gì đó, trên tay anh là quyển sách nói về loài hoa mà sáng nay Tá Nguyệt để trên bàn, là cậu cố ý để ở đó phòng khi Elrey đến sẽ có cái để mà xem.

Lúc làm điều này cậu cũng khá lo rằng anh sẽ thấy nó rất nhàm chán, nhưng mà giờ đây thấy Elrey xem chăm chú như vậy, trong lòng cậu cũng bớt lo đi phần nào, cậu vui vẻ dời mắt đi, mở trí năng ra ôn tập một chút.

Hai người vẫn như cũ không nói gì với nhau, chỉ đơn thuần làm việc của mình nhưng cả hai đều rất hưởng thụ khoảnh khắc này. Elrey có ngẩng đầu lên nhìn cậu một lần, thấy thiếu niên chăm chú làm việc của mình như thế thì anh cũng không đành lòng làm phiền cậu.



Chẳng qua, trong vô thức, Elrey từ bao giờ đã lấy trí năng ra chụp lại thiếu niên, rất nhiều ảnh, mỗi tấm đều như một, là Tá Nguyệt đang chăm chú nhìn vào trí năng để học bài, mái tóc đen láy bóng loáng cùng gương mặt thanh tú hơi cúi đầu, Elrey lướt xem ảnh, hai mươi chín tấm,… đều là Tá Nguyệt.

Có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không xóa đi mà ngược lại cất trí năng vào túi, một lần nữa anh lại cúi đầu đọc sách, không có một chút thất thố nào khi vừa chụp lén người ta.

Hồ sơ của Tá Nguyệt đã được hai chị em nhà Felix nộp dùm, điều Tá Nguyệt cần làm bây giờ chính là luyện tập thật tốt thôi.

Kì thi chia ra làm hai phần, lý thuyết và thực hành, Tá Nguyệt tự tin mình có thể vượt qua bài thi lý thuyết với một số điểm không tồi, nhưng thực hành thì có hơi khó với cậu, nghe Elix nói đề năm nay sẽ không thay đổi, vẫn là chạy vào khu rừng Vô Hạn để gϊếŧ dị khủng.

Nói là rừng Vô Hạn thế thôi chứ nó vẫn có giới hạn chứ không phải bao la không điểm đến như vũ trụ đâu, bên trong có lắp đặt thiết bị giám sát tinh vi đảm bảo tính công bằng, lúc vào thi sẽ có cả vệ tinh loại nhỏ luôn theo sát mỗi đội để phòng ngừa xảy ra bất trắc.

Còn có các dị năng giả ẩn nấp trong rừng, những người này có hai trách nhiệm, một là quan sát và ra tay trợ giúp khi có thí sinh không chịu được khắc nghiệt của nơi này mà bỏ cuộc, lúc đó họ sẽ xuất hiện và mang thí sinh đó rời đi, sau khi rời khỏi thì đương nhiên kẻ bỏ cuộc sẽ bị hủy tư cách tham gia học tập tại trường rồi.

Hai là khi phát hiện có thí sinh bị nguy hiểm đến tính mạng, như là bị dị khủng tấn công hay đồng bạn đánh lén thì cũng ra tay.

Về dị khủng ở rừng Vô Hạn không cần lo sẽ xuất hiện loại biếи ŧɦái gì, bởi vì khu rừng này trực thuộc quyền quản lý của trường quân đội Hoàng gia, tất cả dị khủng cấp cao và trung cấp đều đã bị loại bỏ toàn bộ, chỉ còn lại đông đảo dị khủng từ cấp một đến cấp bốn, chính là cái loại không có nổi hình dáng con người và rất ‘vừa sức’ với thí sinh.

Vâng, rất ‘vừa sức’, năm nào cũng có người thi xong trở về phải điều trị tâm lý mấy tháng trời. Tất nhiên là không có án mạng xảy ra.

Tá Nguyệt vừa nhìn trí năng đang phát ra trận thí luyện mấy năm trước lại vừa âm thầm bĩu môi thầm nghĩ, với sự xuất hiện của nữ chính đảm bảo cái rắm gì cũng có thể xảy ra.

Dị năng giả ẩn thân cùng lắm cũng chỉ đến cấp năm, đối phó với dị khủng cấp thấp có thể nói là dễ như búng ngón tay. Nhưng năm nay lại khác, kẻ đi săn trở thành kẻ bị săn, tất cả người trong rừng Vô Hạn đều trở thành con mồi của dị khủng cấp năm biến dị.

Có lẽ hai chữ ‘biến dị’ ít được nhắc đến trong nguyên tác, vì loại này rất hiếm, cả đời Silay cùng Leila chỉ từng chứng kiến được một con duy nhất ở rừng Vô Hạn nhưng nó đã bị Elrey cho đăng xuất khỏi thế giới rồi nên thành ra là họ cũng chưa chạm trán với loại biến dị bao giờ.

Thông tin cho biết rằng biến dị dị khủng là một tay chơi vượt cấp, nó mạnh hơn đồng loại cùng cấp rất nhiều, thậm chí có thể gϊếŧ cả loài trên cấp của nó, ví dụ con khị khủng biến dị cấp năm mà sắp tới Tá Nguyệt có thể sẽ gặp, trước khi bị thả vào đây, nó đã gϊếŧ hai dị khủng cấp sáu, làm bị thương một con cấp bảy.

Biếи ŧɦái vô cùng.



Nhưng tại sao rừng Vô Hạn lại xuất hiện dị khủng biến dị ư? Tất nhiên là có kẻ phản bội xuất hiện ở bên trong nội bộ của học viện. Nhờ sự xuất hiện của nó mà gần một phần ba thí sinh bị trọng thương, thậm chí còn xuất hiện tử vong, may mắn hôm đó Elrey cũng xuất hiện ở khu thực tiến hành thí luyện, nhờ anh phát hiện dị thường sớm nên đã đi trước một bước, bằng không thì số lượng tử vong có thể còn cao hơn.

Nghĩ đến việc ngày thi có sự xuất hiện của anh làm Tá Nguyệt cảm thấy hồi hộp cực kỳ, cậu lo lắng mình không làm tốt sẽ khiến anh mất hứng, nhưng khi cậu cẩn thận nghĩ lại thì có lẽ với dị năng của mình thì cậu cũng đừng hi vọng khiến anh hứng thú làm gì.

Một dị năng giả hệ trị liệu, ngoại trừ chạy vào chữa chút thương tích cho đồng đội thì chính là vật cản chân, cậu đừng làm vướng tay người khác đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra hi vọng được anh chú ý chứ.

Tá Nguyệt cứ suy nghĩ miên mang như thế, ngay cả Elrey đứng dậy ra về từ khi nào cũng không biết, đến khi nhận ra thì người ta đã về từ thuở nào không hay.

Cậu lập tức cuống lên như sóc nhỏ bị mất đồ ăn, run rẩy một hồi mới nhớ ra mình có số điện thoại của Elrey mà, nhanh chóng nhập số vào nhưng lại không gọi đi, vì cậu không dám, cho nên cậu nhập gì đó vào trong rồi gửi đi, sau đó mới tạm thời yên tâm mà bắt đầu dọn dẹp lại cửa hàng một chút.

Ở phía bắc của thành phố S, trí năng trong xe chợt sáng lên mấy lần rồi tắt ngóm, một lúc sau, cửa xe mở ra, một bàn tay đeo găn màu trắng sạch sẽ cầm nó lên, bên trong hiện ra một đoạn tin nhắn: "Thượng tướng, tôi xin lỗi, anh về lúc nào tôi không biết… tôi thực sự xin lỗi ngài nhiều lắm…”

Thật vụng về mà.

Người đàn ông cười nhẹ nhìn tin nhắn trong trí năng nhưng ngập tràn trong đôi mắt bạch kim là cuồng bạo còn chưa tản đi hết, anh thả trí năng vào lại trong xe, khóa cửa lại, sau lưng anh là hàng loạt xác chết của dị khủng cấp cao, những cánh tay đắc lực của Elrey đang không ngừng chiến đấu với dị khủng, tình cảnh cực kỳ khốc liệt nhưng bọn họ trông rất điềm tĩnh, dường như đã quen với chuyện này rồi.

Bỗng nhiên một bóng đen vụt qua như ảo ảnh, là dị khủng cấp bảy, nó rất nhanh, hầu như mọi người ở đây đều không kịp ngăn cản nó, mà bọn họ cũng không có ý cản, bởi vì mục tiêu của dị khủng cấp bảy đó là Elrey Harald.

Người đàn ông ngậm một điếu xì gà, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm , anh chậm rãi rút kiếm, rất tao nhã nhưng ngập tràn sát khí, mỗi một tấc kiếm được rút ra khỏi vỏ thì ngọn lửa xanh lam ma mị sẽ bao phủ lấy lưỡi kiếm, nhiệt độ nóng rực có thể khiến cả không khí vặn vẹo lại.

Elrey rũ mắt nhìn móng vuốt sắp sửa đâm vào ngực mình, trong chớp mắt, một kiếm hạ xuống, kiếm khí rực lửa chẻ đôi dị khủng kia, toàn bộ dị khủng cùng thuộc hạ của anh đều theo bản năng tránh né nơi đường kiếm đi qua, mặt đất bị đốt cháy một một đường kéo dài vào trong rừng mới dứt, mùi khét bốc lên như thuốc độc ngấm vào khí quảng của tất cả những ai còn sống nơi đây.

Dị khủng cấp bảy cháy thành tro, không còn vết tích.

Elrey vẫn tao nhã như thế, quần áo sạch sẽ không dính chút bụi nào, anh mỉm cười nhìn đội dị khủng trước mặt nhẹ nhàng nói: “Ai tiếp theo?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook