Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi
Chương 70: Sân Đấu Ngầm
Lee Toaka (Yohan)
12/02/2023
Mặc dù chỉ là trận đấu riêng lẻ giữa hai thí sinh nhưng học viện vẫn rất chu đáo cho phép bọn họ được nghỉ hai ngày sau khi so tài.
Trận của Tá Nguyệt và Alex cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi trở về, Tá Nguyệt ngủ thẳng một mạch tới sáng, vừa mở trí năng ra đã thấy một loạt tin nhắn, cậu thất kinh nhìn những dãy số lạ lướt mãi không hết trong mục tin nhắn, đều là tin chúc mừng cậu giành chiến thắng.
Hẳn là bạn học cùng lớp rồi.
Bằng lí do nào đó mà bọn họ biết được số của Tá Nguyệt, trong đêm điên cuồng bão tin nhắn cậu, may mắn Acacia đã nhanh tay tắt thông báo đi, bằng không Tá Nguyệt đừng mong an ổn ngủ đến tận bình minh.
Cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy Acacia đâu, hẳn là ra ngoài rồi.
Gần đây y hay ra ngoài không biết để làm gì, Tá Nguyệt cũng không tiện hỏi.
Tá Nguyệt vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi đến nhà bếp tính làm gì đó ăn thì Acacia xách theo một cái hộp đồ ăn trở về, y để lên bàn rồi nhìn Tá Nguyệt đang cầm dao ở trong bếp: “Gì? Tớ mua đồ ăn sáng rồi này, tới ngồi ăn đi chứ làm gì cho mất công”
Thiếu niên tóc đen cũng đang lười nhớt thây đây, cậu nhanh chóng cất dao đi rồi chạy tới mở hộp ra ăn ngấu nghiến.
Đêm qua không có gì vào bụng, đói chết trẫm rồi!
Ăn được một nửa xem như đã lưng bụng, lúc này Tá Nguyệt mới chậm rãi nói chuyện với Acacia:
“Tớ nghĩ bản thân cần tập luyện thêm nhiều hơn nữa” Đặc biệt là dị năng thời gian.
Tá Nguyệt vẫn chưa kể cho Acacia việc mình sở hữu dị năng nghịch thiên này, không phải cậu không tin Acacia mà chỉ vì cậu còn một số lo ngại về cơ chế vận hành của thế giới này, từ cái ngày đầu tiên nhận được cơ thể mới y đột nhiên bị mất đi một đoạn ký ức nhỏ đó Tá Nguyệt đã sinh nghi, rồi liên tiếp một loạt sự kiện quái lạ như giấc mơ ở gia đình nhà Felix, một giấc mơ thực đến đáng sợ.
Sau đó con trùng đen xuất hiện ở Verlassen tính tiếp cận cậu nhưng bị lửa chả Elrey đốt cháy, cậu thề nếu như không có màng lửa dị năng của anh thì nói không chừng nó đã thành công chui vào người cậu rồi.
Đặc biệt là nó có mùi và hình dáng giống với đám trùng đen bao bọc lấy thân thể con quái vật khổng lồ xuất hiện trong đêm hỏa hoạn kinh hoàng đó.
Tá Nguyệt dự định khi nào có dịp sẽ gọi Acacia vào không gian xác nhận một chút việc, nếu đúng như suy đoán của cậu thì không gian có khả năng cách biệt với thế giới bên ngoài, Acacia ở đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi thế giới này nữa, lúc đó cậu sẽ nói cho y biết.
Acacia gật gù ngồi trên sofa chơi trí năng: “Tớ cũng thấy vậy”
Tá Nguyệt gắp một con tôm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Cậu có đề xuất gì không? Chứ với tình hình này sẽ không vượt qua được bài kiểm tra cuối kỳ chứ đừng nói giành top ba.
Acacia vứt trí năng sang một bên, bật người ngồi dậy chăm chú nhìn Tá Nguyệt, trong đôi mắt đỏ tươi ánh lên tia sáng hưng phấn, trông y như thể đã chờ câu nói này của Tá Nguyệt từ lâu rồi ấy.
“Tớ có một nơi chúng ta có thể đến thử xem”
Nhìn đôi mắt gian xảo như hồ ly của Acacia, trong tâm Tá Nguyệt hiện lên chút cảnh giác hiếm có với người bạn cùng nhà này, nhưng nghĩ lại, năng lực của cậu bây giờ quá yếu, lăn lê bò lết mấy tháng trời cũng chỉ mới lên được cấp bốn, tình hình này đến cuối kỳ chưa chắc đấu lại con nhà người ta.
Nhìn thấy ánh mắt ngầm đồng ý của Tá Nguyệt, Acacia hưng phấn chạy đến bàn ăn, kéo lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với Tá Nguyệt: “Chúng ta đến khu đấu ngầm đi”
Tá Nguyệt: “???”
"À trước đó tớ có cái này muốn đưa cậu, tớ thấy nó rơi ra trong túi áo cậu ấy, kiếm ở đâu ra món đồ cổ xưa này vậy hả? Coi bộ chạy còn tốt lắm luôn"
Acacia móc đồng hồ quả quýt ra đưa cho Tá Nguyệt, nhìn thấy thứ đó cậu suýt chút sặc cơm lên mũi, trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên tay mình...
Thế quái nào thứ này lại ở đây?? Cậu tưởng nó chỉ là ảo giác thôi mà...
Cậu mở nắp ra nhìn, là bảng nhạc quen thuộc và mặt đồng hồ tinh xảo có chút cũ kỹ... nói như vậy, người phụ nữ kia cũng là thật ư?
Tá Nguyệt chau mày, Acacia nhìn thế liền hỏi:"Sao thế?"
Cậu thả chiếc đồng hồ vào túi quần, không nhìn nó nữa rồi lắc đầu với Acacia:"Ừm, không có gì đâu"
Nửa đêm…
Tá Nguyệt đội đầu tóc giả như quả cà tím, diện nguyên một màu đen, trên mặt đeo cái kính đen bảng to, một nửa gương mặt quấn chặt băng vải như xác ướp, mũ áo trùm lên che đi một nửa mái đầu đặc biệt, đôi giày cổ cao to quá khổ chậm rãi đạp lên mặt đường đi về phía trước.
Acacia cũng ‘ghê rợn’ không kém, ngoại trừ trên đầu y đội tóc giả màu hồng phấn thì về cơ bản đều không khác gì Tá Nguyệt, chẳng qua thiếu niên tóc đen đi giày còn y đi dép thôi.
Phong cách đậm chất ‘không biết phải nói làm sao’ này là do một tay Acacia tìm và mô phỏng theo một vài kẻ ở khu đấu ngầm mà ra, theo như lời y nói thì nơi đó có đủ loại người, phức tạp như đống pháo hoa bắn trên trời ấy, đây là mặt trái của thành phố, tuy nhiên lại được cấp cao âm thầm mắt nhắm mắt mở cho qua, y không quan tâm nguyên nhân là gì, chỉ biết đi vào đó toàn hạng người liều mạng không sợ chết.
Đến đó rồi muốn lười biếng cũng khó.
Đối với yêu cầu của Tá Nguyệt, muốn nhanh chóng nâng cao thực lực chỉ có vào đó thôi, vừa lúc cấp bậc tối thiểu mà khu đấu ngầm quy định là cấp bốn.
Tá Nguyệt nhìn bề ngoài thanh lịch chứ máu chiến cũng không thua Acacia. Nghe thấy y nhắc đến nơi này, trong lòng cậu vừa căng thẳng nhưng cũng hào hứng không kém.
Chẳng qua cái vẻ bề ngoài mà Acacia thiết kế cho hai người quả thật không thể chấp nhận được.
Cũng may bây giờ trời đã khuya, người đi đường rất ít, dựa vào bóng đêm không ai nhìn thấy hai tên dị hợm bọn họ nữa.
Acacia thành thạo dẫn Tá Nguyệt đến gần một chiếc phi hành khí lớn với màu sơn đen tuyền đã đậu sẵn trong góc hẻm thật lâu, hai người leo lên trên, lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra người ở đây toàn ăn mặc quái dị như cậu và Acacia, có người thậm chí còn lố đến mức chỉ mặc mỗi cái quần xì, đeo mặt nạ Hello Kitty ngồi chễm chệ ngay hàng ghế đầu.
Gã kia nhìn thấy Tá Nguyệt cứ nhìn mình thì hếch mặt lên, ngạo mạng nói: “Nhìn gì hả?”
Tá Nguyệt âm thầm dời mắt đi.
Cậu truyền âm cho Acacia thông qua không gian trong tiềm thức, bắt đầu màng truy vấn gắt gao: “Nói thật đi, mấy bữa nay cậu thường xuyên ra ngoài tới tận đêm khuya mới về là vì khu đấu ngầm này đúng không?”
Acacia cũng không giấu cậu mà thẳng thắng nói: “Đúng đó nha, thật ra hôm tớ bị Silay bắt gặp ấy tớ thoát được hắn đúng là vì trốn sau thùng rác, nhưng mà là thùng rác ở khu đấu ngầm, vì là buổi sáng nên nó vẫn chưa hoạt động, trên đường lại có không ít con hẻm nhỏ, tớ chọn đại một chỗ rồi cứ thế mà trốn thôi”
“Xem như là số cậu có duyên với nơi đó rồi” Tá Nguyệt trêu Acacia, chẳng ngờ tên này thế mà đồng ý thật, y có vẻ hãnh diện nói: “Tất nhiên.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc phi hành khí đã rẽ vào một đường hầm tối mịt, chỉ có vài ba bóng đèn thắp lên cho có lệ, điều này càng tăng sự âm u có trong căn hầm thêm mấy lần, bánh xe lăn qua vũng nước đọng, bọt nước bắn tung tóe lên hai bên lề, tiếng động dọa sợ những con chuột cống béo mập chạy tán loạn khắp nơi.
Người trong xe không ai nói chuyện với nhau, bọn họ đều trầm mặt làm việc riêng của mình, trang phục trên người quái dị nhưng khí tức trên người họ tỏa ra chẳng khác gì một con dao sắc bén nằm im, sẵn sàng cắt đứt họng của đối thủ bất cứ lúc nào.
Đây chẳng qua chỉ mới là rìa ngoài của khu đấu ngầm, đến khi thật sự đi vào rồi thì không biết sẽ là cái dạng gì nữa.
Tá Nguyệt biết để mạnh lên chỉ có cách chiến đấu, càng nguy hiểm càng tăng tỉ lệ thăng cấp, giống như Elrey từ nhỏ đã phải cầm dao chiến đấu với dị khủng, liên tục ăn gió nằm sương trong quân đội, Silay là hoàng tử nhưng lại đến tinh cầu xa xôi để rèn luyện, hai chị em nhà Felix chỉ mới mười lăm nhưng thường xuyên được Galid đưa đi tham gia thực chiến, mặc dù chỉ là đứng xem, hoặc thỉnh thoảng giết vài ba con dị khủng nhỏ nhưng Leila và Elix đã chân chính thấy máu rồi.
Con cháu giới thượng lưu chính thống đều được rèn luyện từ rất sớm, cậu không có tài nguyên như họ, nhưng muốn tranh giành vị trí với họ thì chỉ có thể liều mình đến nơi phức tạp như thế giới ngầm thôi.
Như Acacia nói, ai có thể sợ chết chứ cậu thì không thể, ví dụ điển hình hai lần bị Petunia tấn công mà không chết.
Nói thẳng ra là mạng dai như gián.
Phi hành khí cuối cùng cũng dừng lại, tiếng thắng xe trên cái phanh cũ kỹ vang lên âm thanh chói tai, người bên trong lục tục đi xuống, Tá Nguyệt và Acacia là hai người cuối cùng.
Bước xuống mặt đất ẩm ướt, Tá Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy khu đấu ngầm, nó không tan hoang như cậu tưởng, trước mặt cậu là một tòa nhà lớn kéo dài không thấy điểm dừng với những chiếc đèn lồng đỏ rực như quỷ hỏa, trông rộng lớn sa hoa tận cùng, người đến người đi liên tục không dứt, tường sơn trắng sạch sẽ không chút tì vết, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống có thể sẽ bị choáng bởi độ giàu có và khổng lồ ở nơi này.
Nó như một lồng giam tinh mỹ giam cầm mọi dơ bẩn của thế gian, che đậy xương xẩu và máu đỏ bằng lớp da xinh đẹp tráng lệ tột cùng.
Có không ít phi hành khí nhìn là biết bán nhà cũng không mua nổi xuất hiện trước mặt hai con quỷ nghèo Acacia và Tá Nguyệt, người bước xuống nam nữ đều có đủ, họ không ăn mặc quái đảng như những người trên phi hành khí công cộng mà ngược lại trông như đi dự tiệc, trên mặt mỗi người đều mang một cái mặt nạ che đi dung mạo của mình.
Acacia tìm hiểu được những người này không phải là đấu sĩ, bọn họ là những vị khách quý của sân đấu, nơi này ngoại trừ người đứng sau lưng khu đấu ngầm còn có những quý ông quý bà dư tiền nhiều của đến giải trí và kiếm thêm thu nhập thồn quá các cuộc cá độ với số tiền khổng lồ, ngoài ra họ có thể mang theo đấu sĩ của mình đến để tham chiến, sau đó đặt cược xem ai thắng, người chiến thắng sẽ thu được một món lợi kếch xù, ngược lại kẻ thua cuộc sẽ mất sạch tiền, đấu sĩ cũng đi đời nhà ma luôn.
Bên cạnh đó cũng có những đấu sĩ tự do, không phụ thuộc vào bất cứ ai, tiền thu được sau mỗi trận chiến đều rơi vào túi tuy nhiên mạng sống lại không được đảm bảo bằng những người có chủ, thường xuyên gặp những kẻ có lòng tham muốn cướp tiền, những lúc như vậy trừ khi đấu sĩ thực sự mạnh mẽ, bằng không khó lòng mà đấu lại nhiều người.
Cho nên, đa phần tham gia khu đấu ngầm này đều cố gắng tìm cho mình một người chủ, mặc dù lợi thu về sẽ bị chia ra ít nhiều rơi và túi tư bản nhưng mạng sống lại được đảm bảo hơn những người tự do.
___________________________________
Elrey sau khi biết Tá Nguyệt lén mình đi khu đấu ngầm:
Elrey (chậm rãi cởi găn tay, sắn tay áo lộ ra cánh tay mạnh mẽ): Chuẩn bị tâm lý đi bảo bối.
Tá Nguyệt (bị cột tay chân lên giường không thể cử động, rưng rưng nhìn Elrey): Chuẩn bị cái gì cơ...
Elrey: Chơi chết em.
Tá Nguyệt: ヘ(。□°)ヘ
Trận của Tá Nguyệt và Alex cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi trở về, Tá Nguyệt ngủ thẳng một mạch tới sáng, vừa mở trí năng ra đã thấy một loạt tin nhắn, cậu thất kinh nhìn những dãy số lạ lướt mãi không hết trong mục tin nhắn, đều là tin chúc mừng cậu giành chiến thắng.
Hẳn là bạn học cùng lớp rồi.
Bằng lí do nào đó mà bọn họ biết được số của Tá Nguyệt, trong đêm điên cuồng bão tin nhắn cậu, may mắn Acacia đã nhanh tay tắt thông báo đi, bằng không Tá Nguyệt đừng mong an ổn ngủ đến tận bình minh.
Cậu nhìn xung quanh nhưng không thấy Acacia đâu, hẳn là ra ngoài rồi.
Gần đây y hay ra ngoài không biết để làm gì, Tá Nguyệt cũng không tiện hỏi.
Tá Nguyệt vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi đến nhà bếp tính làm gì đó ăn thì Acacia xách theo một cái hộp đồ ăn trở về, y để lên bàn rồi nhìn Tá Nguyệt đang cầm dao ở trong bếp: “Gì? Tớ mua đồ ăn sáng rồi này, tới ngồi ăn đi chứ làm gì cho mất công”
Thiếu niên tóc đen cũng đang lười nhớt thây đây, cậu nhanh chóng cất dao đi rồi chạy tới mở hộp ra ăn ngấu nghiến.
Đêm qua không có gì vào bụng, đói chết trẫm rồi!
Ăn được một nửa xem như đã lưng bụng, lúc này Tá Nguyệt mới chậm rãi nói chuyện với Acacia:
“Tớ nghĩ bản thân cần tập luyện thêm nhiều hơn nữa” Đặc biệt là dị năng thời gian.
Tá Nguyệt vẫn chưa kể cho Acacia việc mình sở hữu dị năng nghịch thiên này, không phải cậu không tin Acacia mà chỉ vì cậu còn một số lo ngại về cơ chế vận hành của thế giới này, từ cái ngày đầu tiên nhận được cơ thể mới y đột nhiên bị mất đi một đoạn ký ức nhỏ đó Tá Nguyệt đã sinh nghi, rồi liên tiếp một loạt sự kiện quái lạ như giấc mơ ở gia đình nhà Felix, một giấc mơ thực đến đáng sợ.
Sau đó con trùng đen xuất hiện ở Verlassen tính tiếp cận cậu nhưng bị lửa chả Elrey đốt cháy, cậu thề nếu như không có màng lửa dị năng của anh thì nói không chừng nó đã thành công chui vào người cậu rồi.
Đặc biệt là nó có mùi và hình dáng giống với đám trùng đen bao bọc lấy thân thể con quái vật khổng lồ xuất hiện trong đêm hỏa hoạn kinh hoàng đó.
Tá Nguyệt dự định khi nào có dịp sẽ gọi Acacia vào không gian xác nhận một chút việc, nếu đúng như suy đoán của cậu thì không gian có khả năng cách biệt với thế giới bên ngoài, Acacia ở đó sẽ không bị ảnh hưởng bởi thế giới này nữa, lúc đó cậu sẽ nói cho y biết.
Acacia gật gù ngồi trên sofa chơi trí năng: “Tớ cũng thấy vậy”
Tá Nguyệt gắp một con tôm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hàm hồ nói: “Cậu có đề xuất gì không? Chứ với tình hình này sẽ không vượt qua được bài kiểm tra cuối kỳ chứ đừng nói giành top ba.
Acacia vứt trí năng sang một bên, bật người ngồi dậy chăm chú nhìn Tá Nguyệt, trong đôi mắt đỏ tươi ánh lên tia sáng hưng phấn, trông y như thể đã chờ câu nói này của Tá Nguyệt từ lâu rồi ấy.
“Tớ có một nơi chúng ta có thể đến thử xem”
Nhìn đôi mắt gian xảo như hồ ly của Acacia, trong tâm Tá Nguyệt hiện lên chút cảnh giác hiếm có với người bạn cùng nhà này, nhưng nghĩ lại, năng lực của cậu bây giờ quá yếu, lăn lê bò lết mấy tháng trời cũng chỉ mới lên được cấp bốn, tình hình này đến cuối kỳ chưa chắc đấu lại con nhà người ta.
Nhìn thấy ánh mắt ngầm đồng ý của Tá Nguyệt, Acacia hưng phấn chạy đến bàn ăn, kéo lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với Tá Nguyệt: “Chúng ta đến khu đấu ngầm đi”
Tá Nguyệt: “???”
"À trước đó tớ có cái này muốn đưa cậu, tớ thấy nó rơi ra trong túi áo cậu ấy, kiếm ở đâu ra món đồ cổ xưa này vậy hả? Coi bộ chạy còn tốt lắm luôn"
Acacia móc đồng hồ quả quýt ra đưa cho Tá Nguyệt, nhìn thấy thứ đó cậu suýt chút sặc cơm lên mũi, trợn tròn mắt nhìn đồng hồ trên tay mình...
Thế quái nào thứ này lại ở đây?? Cậu tưởng nó chỉ là ảo giác thôi mà...
Cậu mở nắp ra nhìn, là bảng nhạc quen thuộc và mặt đồng hồ tinh xảo có chút cũ kỹ... nói như vậy, người phụ nữ kia cũng là thật ư?
Tá Nguyệt chau mày, Acacia nhìn thế liền hỏi:"Sao thế?"
Cậu thả chiếc đồng hồ vào túi quần, không nhìn nó nữa rồi lắc đầu với Acacia:"Ừm, không có gì đâu"
Nửa đêm…
Tá Nguyệt đội đầu tóc giả như quả cà tím, diện nguyên một màu đen, trên mặt đeo cái kính đen bảng to, một nửa gương mặt quấn chặt băng vải như xác ướp, mũ áo trùm lên che đi một nửa mái đầu đặc biệt, đôi giày cổ cao to quá khổ chậm rãi đạp lên mặt đường đi về phía trước.
Acacia cũng ‘ghê rợn’ không kém, ngoại trừ trên đầu y đội tóc giả màu hồng phấn thì về cơ bản đều không khác gì Tá Nguyệt, chẳng qua thiếu niên tóc đen đi giày còn y đi dép thôi.
Phong cách đậm chất ‘không biết phải nói làm sao’ này là do một tay Acacia tìm và mô phỏng theo một vài kẻ ở khu đấu ngầm mà ra, theo như lời y nói thì nơi đó có đủ loại người, phức tạp như đống pháo hoa bắn trên trời ấy, đây là mặt trái của thành phố, tuy nhiên lại được cấp cao âm thầm mắt nhắm mắt mở cho qua, y không quan tâm nguyên nhân là gì, chỉ biết đi vào đó toàn hạng người liều mạng không sợ chết.
Đến đó rồi muốn lười biếng cũng khó.
Đối với yêu cầu của Tá Nguyệt, muốn nhanh chóng nâng cao thực lực chỉ có vào đó thôi, vừa lúc cấp bậc tối thiểu mà khu đấu ngầm quy định là cấp bốn.
Tá Nguyệt nhìn bề ngoài thanh lịch chứ máu chiến cũng không thua Acacia. Nghe thấy y nhắc đến nơi này, trong lòng cậu vừa căng thẳng nhưng cũng hào hứng không kém.
Chẳng qua cái vẻ bề ngoài mà Acacia thiết kế cho hai người quả thật không thể chấp nhận được.
Cũng may bây giờ trời đã khuya, người đi đường rất ít, dựa vào bóng đêm không ai nhìn thấy hai tên dị hợm bọn họ nữa.
Acacia thành thạo dẫn Tá Nguyệt đến gần một chiếc phi hành khí lớn với màu sơn đen tuyền đã đậu sẵn trong góc hẻm thật lâu, hai người leo lên trên, lúc này Tá Nguyệt mới nhận ra người ở đây toàn ăn mặc quái dị như cậu và Acacia, có người thậm chí còn lố đến mức chỉ mặc mỗi cái quần xì, đeo mặt nạ Hello Kitty ngồi chễm chệ ngay hàng ghế đầu.
Gã kia nhìn thấy Tá Nguyệt cứ nhìn mình thì hếch mặt lên, ngạo mạng nói: “Nhìn gì hả?”
Tá Nguyệt âm thầm dời mắt đi.
Cậu truyền âm cho Acacia thông qua không gian trong tiềm thức, bắt đầu màng truy vấn gắt gao: “Nói thật đi, mấy bữa nay cậu thường xuyên ra ngoài tới tận đêm khuya mới về là vì khu đấu ngầm này đúng không?”
Acacia cũng không giấu cậu mà thẳng thắng nói: “Đúng đó nha, thật ra hôm tớ bị Silay bắt gặp ấy tớ thoát được hắn đúng là vì trốn sau thùng rác, nhưng mà là thùng rác ở khu đấu ngầm, vì là buổi sáng nên nó vẫn chưa hoạt động, trên đường lại có không ít con hẻm nhỏ, tớ chọn đại một chỗ rồi cứ thế mà trốn thôi”
“Xem như là số cậu có duyên với nơi đó rồi” Tá Nguyệt trêu Acacia, chẳng ngờ tên này thế mà đồng ý thật, y có vẻ hãnh diện nói: “Tất nhiên.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc phi hành khí đã rẽ vào một đường hầm tối mịt, chỉ có vài ba bóng đèn thắp lên cho có lệ, điều này càng tăng sự âm u có trong căn hầm thêm mấy lần, bánh xe lăn qua vũng nước đọng, bọt nước bắn tung tóe lên hai bên lề, tiếng động dọa sợ những con chuột cống béo mập chạy tán loạn khắp nơi.
Người trong xe không ai nói chuyện với nhau, bọn họ đều trầm mặt làm việc riêng của mình, trang phục trên người quái dị nhưng khí tức trên người họ tỏa ra chẳng khác gì một con dao sắc bén nằm im, sẵn sàng cắt đứt họng của đối thủ bất cứ lúc nào.
Đây chẳng qua chỉ mới là rìa ngoài của khu đấu ngầm, đến khi thật sự đi vào rồi thì không biết sẽ là cái dạng gì nữa.
Tá Nguyệt biết để mạnh lên chỉ có cách chiến đấu, càng nguy hiểm càng tăng tỉ lệ thăng cấp, giống như Elrey từ nhỏ đã phải cầm dao chiến đấu với dị khủng, liên tục ăn gió nằm sương trong quân đội, Silay là hoàng tử nhưng lại đến tinh cầu xa xôi để rèn luyện, hai chị em nhà Felix chỉ mới mười lăm nhưng thường xuyên được Galid đưa đi tham gia thực chiến, mặc dù chỉ là đứng xem, hoặc thỉnh thoảng giết vài ba con dị khủng nhỏ nhưng Leila và Elix đã chân chính thấy máu rồi.
Con cháu giới thượng lưu chính thống đều được rèn luyện từ rất sớm, cậu không có tài nguyên như họ, nhưng muốn tranh giành vị trí với họ thì chỉ có thể liều mình đến nơi phức tạp như thế giới ngầm thôi.
Như Acacia nói, ai có thể sợ chết chứ cậu thì không thể, ví dụ điển hình hai lần bị Petunia tấn công mà không chết.
Nói thẳng ra là mạng dai như gián.
Phi hành khí cuối cùng cũng dừng lại, tiếng thắng xe trên cái phanh cũ kỹ vang lên âm thanh chói tai, người bên trong lục tục đi xuống, Tá Nguyệt và Acacia là hai người cuối cùng.
Bước xuống mặt đất ẩm ướt, Tá Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy khu đấu ngầm, nó không tan hoang như cậu tưởng, trước mặt cậu là một tòa nhà lớn kéo dài không thấy điểm dừng với những chiếc đèn lồng đỏ rực như quỷ hỏa, trông rộng lớn sa hoa tận cùng, người đến người đi liên tục không dứt, tường sơn trắng sạch sẽ không chút tì vết, nếu đứng từ trên cao nhìn xuống có thể sẽ bị choáng bởi độ giàu có và khổng lồ ở nơi này.
Nó như một lồng giam tinh mỹ giam cầm mọi dơ bẩn của thế gian, che đậy xương xẩu và máu đỏ bằng lớp da xinh đẹp tráng lệ tột cùng.
Có không ít phi hành khí nhìn là biết bán nhà cũng không mua nổi xuất hiện trước mặt hai con quỷ nghèo Acacia và Tá Nguyệt, người bước xuống nam nữ đều có đủ, họ không ăn mặc quái đảng như những người trên phi hành khí công cộng mà ngược lại trông như đi dự tiệc, trên mặt mỗi người đều mang một cái mặt nạ che đi dung mạo của mình.
Acacia tìm hiểu được những người này không phải là đấu sĩ, bọn họ là những vị khách quý của sân đấu, nơi này ngoại trừ người đứng sau lưng khu đấu ngầm còn có những quý ông quý bà dư tiền nhiều của đến giải trí và kiếm thêm thu nhập thồn quá các cuộc cá độ với số tiền khổng lồ, ngoài ra họ có thể mang theo đấu sĩ của mình đến để tham chiến, sau đó đặt cược xem ai thắng, người chiến thắng sẽ thu được một món lợi kếch xù, ngược lại kẻ thua cuộc sẽ mất sạch tiền, đấu sĩ cũng đi đời nhà ma luôn.
Bên cạnh đó cũng có những đấu sĩ tự do, không phụ thuộc vào bất cứ ai, tiền thu được sau mỗi trận chiến đều rơi vào túi tuy nhiên mạng sống lại không được đảm bảo bằng những người có chủ, thường xuyên gặp những kẻ có lòng tham muốn cướp tiền, những lúc như vậy trừ khi đấu sĩ thực sự mạnh mẽ, bằng không khó lòng mà đấu lại nhiều người.
Cho nên, đa phần tham gia khu đấu ngầm này đều cố gắng tìm cho mình một người chủ, mặc dù lợi thu về sẽ bị chia ra ít nhiều rơi và túi tư bản nhưng mạng sống lại được đảm bảo hơn những người tự do.
___________________________________
Elrey sau khi biết Tá Nguyệt lén mình đi khu đấu ngầm:
Elrey (chậm rãi cởi găn tay, sắn tay áo lộ ra cánh tay mạnh mẽ): Chuẩn bị tâm lý đi bảo bối.
Tá Nguyệt (bị cột tay chân lên giường không thể cử động, rưng rưng nhìn Elrey): Chuẩn bị cái gì cơ...
Elrey: Chơi chết em.
Tá Nguyệt: ヘ(。□°)ヘ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.