Tôi Chỉ Là Tình Nhân Ấm Giường Của Hắn!
Chương 28
Sennn
09/04/2022
"Anh dậy sao không đánh thức tôi?". Mẫn Nhi tỉnh giấc thì thấy hắn đang nhìn mình không rời mà cảm thấy ngại
"Ngủ muộn không nỡ đánh thức em"
"Thế sao anh dậy sớm?"
"Tôi phải đi xa mấy ngày rồi Mẫn Nhi à". Hắn dụi đầu vào hõm cổ cô, hôm qua hắn thức khuya cũng là vì lý do này
"Vậy thì đi thôi công việc mà"
"Ở nhà em phải ăn uống đầy đủ đó, bỏ bữa thì đừng trách tôi"
"Cũng không được phép ra ngoài"
"Anh như ông già vậy"
"Ông già thích làm tình với em". Hắn hôn rồi cắn nhẹ vào cổ Mẫn Nhi, ngước mặt lên nhìn thỏ ngốc đang tức giận kia mà muốn cười
"Tên biến thái này mau dậy đi". Mẫn Nhi ngại đỏ mặt chắc từ giờ cô không nên nói đùa với hắn nữa
"Ôm cổ tôi, tôi bế em đi rửa mặt"
"Anh đi mấy ngày vậy?". Hắn đang gội đầu còn Mẫn Nhi thì đừng ở gương thoa kem dưỡng, không khí quá lặng yên nên Mẫn Nhi nghĩ đại chuyện để nói
"Khoảng 1 tuần"
"Vâng"
Đến gần 8h thì mọi người vào bàn ăn sáng có cả Tạ Chi, hắn với Mẫn Nhi cũng không lộ rõ rằng đã hết hiểu lầm nhau nhưng Tạ Chi đã biết rõ chuyện đó từ ban sáng thấy hắn cùng Mẫn Nhi cùng nhau ra khỏi phòng rồi...
"Anh Dịch Vũ chiều nay chúng ta đi chơi được không?"
"Quên nói với em lát anh phải đi xa khoảng 1 tuần rồi, về anh dẫn đi chơi bù nhé". Cũng may có Tạ Chi nói chứ không hắn cũng không nhớ đến phải nói lại với Tạ Chi
"Dạ, anh chuẩn bị hết đồ đạc chưa ạ?"
"Trợ lý đều chuẩn bị rồi"
"Mẫn Nhi ở nhà em với Tạ Chi phải giải quyết vấn đề hiểu lầm đi nhé". Hắn thực sự không muốn sống ở giữa không biết theo ai ngồi ở bàn ăn mà phận ai đấy ăn
"Vâng tôi nhớ rồi"
"Em sẽ tốt với chị Mẫn Nhi mà anh đừng lo". Tạ Chi khoác tay hắn cười
"Về sẽ mua quà cho em"
"Dạ"
"Mẫn Nhi ra ngoài đây tôi có chuyện cần dặn dò em". Hắn đứng dậy mặc áo vest vào rồi đi ra trước, Mẫn Nhi đi theo sau
Tạ Chi nhìn hắn muốn nói riêng với cô mà càng tức giận, hai tay nắm chặt lại ánh mắt ghen ghét
"Sao ạ?". Mẫn Nhi cứ đi theo hắn một đoạn tới xe của hắn mới dám hỏi
"Vào xe đi". Hắn mở cửa cho Mẫn Nhi đi vào rồi cũng mở cửa bên kia để mình ngồi vào
"Đi đâu sao?"
"Em muốn đi đâu?"
"Không...không phải". Mẫn Nhi hơi nhích người đến cuối ghế xe vì hắn cứ mặt sát mặt
"Ưmh...". Ngao Dịch Vũ chồm người qua hơi cúi người hôn lên môi cô
Một chân trụ ỏ dưới một chân trụ giữa 2 bên đùi cô, tay hạ chốt ghế hơi nằm ra phía sau cho thoải mái
"Đừng! Trong xe!". Mẫn Nhi đẩy vai hắn ra không những ở trong xe mà cô còn sợ người bên ngoài qua lại sẽ nhìn thấy
"Ưmh...Dịch Vũ...". Mẫn Nhi bất lực chỉ biết ôm cổ hắn, tay đưa nhẹ vào tóc hắn đón nhận những đợt cắn mút mà hắn mang lại
Ngao Dịch Vũ cảm nhận như một sự đồng thuận của cô thì càng muốn chiếm lấy cơ thể của cô hơn...
Lúc ở nhà tắm hắn còn cố chọn cho Mẫn Nhi chiếc váy hai dây bên ngoài khoác lớp áo mỏng để bây giờ hắn mới dễ dàng thực hiện
"Dịch Vũ..anh muộn đó"
"Tôi còn muốn hơn thế nữa". Hắn hôn lên môi cô
"...."
"Nhưng tôi sẽ trễ mất". Hắn cắn nhẹ lên vành tai cô rồi phả hơi nóng khiến cô rùng mình
"Vậy...vậy thôi bây giờ anh mau đi đi"
"Làm với em xong tôi không còn sức nữa Mẫn Nhi à, bây giờ tôi cũng sắp không còn sức rồi". Ngao Dịch Vũ thật sự bị bỏ mê với cơ thể này rồi, hắn không tìm lại được mình của ngày xưa từng không cảm xúc với những chuyện này nữa rồi...
"Anh sẽ muộn đó"
"Em không muốn nói gì với tôi à? Tôi đi cả tuần đó"
"Anh phải ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức, cũng đừng doạ sợ người khác quá". Mẫn Nhi xoa xoa đôi chân mày đang cau lại của hắn rồi cười
"Tôi đáng sợ lắm à?"
"Rất đáng sợ"
"Tôi chưa làm em đến chết thì chưa là đáng sợ đâu nhỉ". Hắn xoa nhẹ lên vòng eo cô, sắp tới e là phải xa cơ thể này cả một tuần dài rồi
"Đừng! Anh mau đi đi". Mẫn Nhi lấy tay hắn ra đồng thời đẩy anh về chỗ cũ chỉnh lại quần áo giúp anh
"Tôi sẽ nhớ anh". Mẫn Nhi hôn lên môi hắn nói một lời rồi xuống xe vào nhà, một lời Mẫn Nhi đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng có thể nói ra
Hắn nhìn bóng dáng cô khuất dần mới lái xe đi cảm xúc hắn bây giờ rất vui khi nghe cô nói nhớ mình...hắn không biết sao trái tim lại đập rộn ràng lên nữa?...
(....)
"Cậu lại điên cái gì?". Mẫn Nhi vô cùng bực mình ban sáng chưa ngủ đủ giấc đến trưa mới nằm một chút thì bị Tạ Chi qua lôi dậy
"Mày với anh Dịch Vũ đã làm gì trong xe Hả?". Tạ Chi tức giận vốn đã không muốn để ý nhưng tại cô đi quá lâu nên mới ra xem...nhưng chẳng nhìn thấy gì chỉ mãi sau mới thấy cô từ trên xe đi xuống quần áo không chỉnh chu lắm
"Làm gì? Nếu nhìn thấy tự hiểu". Mẫn Nhi không muốn giải thích với Tạ Chi khi đã nhìn ra còn muốn hỏi, cô cũng không thích nói với người khác chuyện mình làm
"Mày!!!(chát)"
"Tạ Chi! Đừng có quá đáng!!!"
"Quá đáng? Mày mới quá đáng sao mày cứ ve vãn anh Dịch Vũ của tao???"
"Cậu nên hỏi anh ấy, đừng có đổ lỗi và sự tức giận lên người tôi". Mẫn Nhi một tay ôm mặt muốn xuống dưới lấy đá chườm cô sợ đỏ lên quản gia sẽ hỏi lý do mà cô thì không muốn để quản gia lo lắng
"Lục Mẫn Nhi mày đi chết đi!!!"
| có một thông báo nhẹ...chắc tui sẽ không ra chap 2-3 ngày hoặc sẽ ra bình thường:((( mọi người đừng quên truyện của tuii nhé❤️ |
"Ngủ muộn không nỡ đánh thức em"
"Thế sao anh dậy sớm?"
"Tôi phải đi xa mấy ngày rồi Mẫn Nhi à". Hắn dụi đầu vào hõm cổ cô, hôm qua hắn thức khuya cũng là vì lý do này
"Vậy thì đi thôi công việc mà"
"Ở nhà em phải ăn uống đầy đủ đó, bỏ bữa thì đừng trách tôi"
"Cũng không được phép ra ngoài"
"Anh như ông già vậy"
"Ông già thích làm tình với em". Hắn hôn rồi cắn nhẹ vào cổ Mẫn Nhi, ngước mặt lên nhìn thỏ ngốc đang tức giận kia mà muốn cười
"Tên biến thái này mau dậy đi". Mẫn Nhi ngại đỏ mặt chắc từ giờ cô không nên nói đùa với hắn nữa
"Ôm cổ tôi, tôi bế em đi rửa mặt"
"Anh đi mấy ngày vậy?". Hắn đang gội đầu còn Mẫn Nhi thì đừng ở gương thoa kem dưỡng, không khí quá lặng yên nên Mẫn Nhi nghĩ đại chuyện để nói
"Khoảng 1 tuần"
"Vâng"
Đến gần 8h thì mọi người vào bàn ăn sáng có cả Tạ Chi, hắn với Mẫn Nhi cũng không lộ rõ rằng đã hết hiểu lầm nhau nhưng Tạ Chi đã biết rõ chuyện đó từ ban sáng thấy hắn cùng Mẫn Nhi cùng nhau ra khỏi phòng rồi...
"Anh Dịch Vũ chiều nay chúng ta đi chơi được không?"
"Quên nói với em lát anh phải đi xa khoảng 1 tuần rồi, về anh dẫn đi chơi bù nhé". Cũng may có Tạ Chi nói chứ không hắn cũng không nhớ đến phải nói lại với Tạ Chi
"Dạ, anh chuẩn bị hết đồ đạc chưa ạ?"
"Trợ lý đều chuẩn bị rồi"
"Mẫn Nhi ở nhà em với Tạ Chi phải giải quyết vấn đề hiểu lầm đi nhé". Hắn thực sự không muốn sống ở giữa không biết theo ai ngồi ở bàn ăn mà phận ai đấy ăn
"Vâng tôi nhớ rồi"
"Em sẽ tốt với chị Mẫn Nhi mà anh đừng lo". Tạ Chi khoác tay hắn cười
"Về sẽ mua quà cho em"
"Dạ"
"Mẫn Nhi ra ngoài đây tôi có chuyện cần dặn dò em". Hắn đứng dậy mặc áo vest vào rồi đi ra trước, Mẫn Nhi đi theo sau
Tạ Chi nhìn hắn muốn nói riêng với cô mà càng tức giận, hai tay nắm chặt lại ánh mắt ghen ghét
"Sao ạ?". Mẫn Nhi cứ đi theo hắn một đoạn tới xe của hắn mới dám hỏi
"Vào xe đi". Hắn mở cửa cho Mẫn Nhi đi vào rồi cũng mở cửa bên kia để mình ngồi vào
"Đi đâu sao?"
"Em muốn đi đâu?"
"Không...không phải". Mẫn Nhi hơi nhích người đến cuối ghế xe vì hắn cứ mặt sát mặt
"Ưmh...". Ngao Dịch Vũ chồm người qua hơi cúi người hôn lên môi cô
Một chân trụ ỏ dưới một chân trụ giữa 2 bên đùi cô, tay hạ chốt ghế hơi nằm ra phía sau cho thoải mái
"Đừng! Trong xe!". Mẫn Nhi đẩy vai hắn ra không những ở trong xe mà cô còn sợ người bên ngoài qua lại sẽ nhìn thấy
"Ưmh...Dịch Vũ...". Mẫn Nhi bất lực chỉ biết ôm cổ hắn, tay đưa nhẹ vào tóc hắn đón nhận những đợt cắn mút mà hắn mang lại
Ngao Dịch Vũ cảm nhận như một sự đồng thuận của cô thì càng muốn chiếm lấy cơ thể của cô hơn...
Lúc ở nhà tắm hắn còn cố chọn cho Mẫn Nhi chiếc váy hai dây bên ngoài khoác lớp áo mỏng để bây giờ hắn mới dễ dàng thực hiện
"Dịch Vũ..anh muộn đó"
"Tôi còn muốn hơn thế nữa". Hắn hôn lên môi cô
"...."
"Nhưng tôi sẽ trễ mất". Hắn cắn nhẹ lên vành tai cô rồi phả hơi nóng khiến cô rùng mình
"Vậy...vậy thôi bây giờ anh mau đi đi"
"Làm với em xong tôi không còn sức nữa Mẫn Nhi à, bây giờ tôi cũng sắp không còn sức rồi". Ngao Dịch Vũ thật sự bị bỏ mê với cơ thể này rồi, hắn không tìm lại được mình của ngày xưa từng không cảm xúc với những chuyện này nữa rồi...
"Anh sẽ muộn đó"
"Em không muốn nói gì với tôi à? Tôi đi cả tuần đó"
"Anh phải ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá sức, cũng đừng doạ sợ người khác quá". Mẫn Nhi xoa xoa đôi chân mày đang cau lại của hắn rồi cười
"Tôi đáng sợ lắm à?"
"Rất đáng sợ"
"Tôi chưa làm em đến chết thì chưa là đáng sợ đâu nhỉ". Hắn xoa nhẹ lên vòng eo cô, sắp tới e là phải xa cơ thể này cả một tuần dài rồi
"Đừng! Anh mau đi đi". Mẫn Nhi lấy tay hắn ra đồng thời đẩy anh về chỗ cũ chỉnh lại quần áo giúp anh
"Tôi sẽ nhớ anh". Mẫn Nhi hôn lên môi hắn nói một lời rồi xuống xe vào nhà, một lời Mẫn Nhi đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng có thể nói ra
Hắn nhìn bóng dáng cô khuất dần mới lái xe đi cảm xúc hắn bây giờ rất vui khi nghe cô nói nhớ mình...hắn không biết sao trái tim lại đập rộn ràng lên nữa?...
(....)
"Cậu lại điên cái gì?". Mẫn Nhi vô cùng bực mình ban sáng chưa ngủ đủ giấc đến trưa mới nằm một chút thì bị Tạ Chi qua lôi dậy
"Mày với anh Dịch Vũ đã làm gì trong xe Hả?". Tạ Chi tức giận vốn đã không muốn để ý nhưng tại cô đi quá lâu nên mới ra xem...nhưng chẳng nhìn thấy gì chỉ mãi sau mới thấy cô từ trên xe đi xuống quần áo không chỉnh chu lắm
"Làm gì? Nếu nhìn thấy tự hiểu". Mẫn Nhi không muốn giải thích với Tạ Chi khi đã nhìn ra còn muốn hỏi, cô cũng không thích nói với người khác chuyện mình làm
"Mày!!!(chát)"
"Tạ Chi! Đừng có quá đáng!!!"
"Quá đáng? Mày mới quá đáng sao mày cứ ve vãn anh Dịch Vũ của tao???"
"Cậu nên hỏi anh ấy, đừng có đổ lỗi và sự tức giận lên người tôi". Mẫn Nhi một tay ôm mặt muốn xuống dưới lấy đá chườm cô sợ đỏ lên quản gia sẽ hỏi lý do mà cô thì không muốn để quản gia lo lắng
"Lục Mẫn Nhi mày đi chết đi!!!"
| có một thông báo nhẹ...chắc tui sẽ không ra chap 2-3 ngày hoặc sẽ ra bình thường:((( mọi người đừng quên truyện của tuii nhé❤️ |
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.