Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 102
Hủ Mộc Điêu Dã
29/09/2021
Vốn sau khi Tần Hoan từ trại huấn luyện trở về, cả nhà bọn họ sẽ đi thành phố B, đón năm mới với ông bà ngoại Tần, nhưng vì ba Tần còn đang bận vụ án của Lý Tư, mà Tần Hoan cũng muốn ở lại, để tiện hiểu rõ tiến độ vụ án, cho nên kế hoạch không thể không hủy bỏ.
Tần Hoan không đi thành phố B, phần lớn thời gian đều đi theo Tiêu Mặc ngâm thư viện.
Đây là cách hẹn hò đặc biệt của họ.
Tần Hoan thỉnh thoảng chụp được ảnh hắn và Tiêu Mặc đan mười ngón tay trong thư viện, gửi đến nhóm trò chuyện thể hiện tình yêu đẹp của hắn.
Thường thì sẽ chọc mọi người giận bỏ chạy.
Chơi cũng vui lắm.
Nhờ những chuyện này, Tiêu Mặc càng hiểu rõ hơn một mặt con nít trong tính cách của Tần Hoan.
Dương quang, sáng sủa, dịu dàng, liêm chính, tốt bụng, cũng trẻ con.
Mười bảy mười tám tuổi, tuổi trẻ là vô hạn.
Y rất thích Tần Hoan như vậy.
Trong sự mong đợi của tất cả mọi người, Tết âm lịch lặng lẽ đến.
Tết năm nay có hơi muộn, ngày 10 tháng 2 mới là 30 tết.
Ngày 30 Tết, Tiêu Nguyệt Mai bắt đầu nghỉ ngơi, vốn định dẫn Tiêu Mặc và Quý Nghiêu đến siêu thị mua sắm tết, nhưng mà còn chưa ra khỏi nhà, cô đã nhận được điện thoại của ba Tần trước.
Sau khi cúp máy, sắc mặt Tiêu Nguyệt Mai trở nên nặng nề.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi cục cảnh sát trước một chuyến.”
Ba Tần vừa rồi gọi điện thoại nói cho Tiêu Nguyệt Mai – đã tìm được Trần Phi, hai ngày trước hắn trở về huyện U. Nhưng ngay tối hôm trước, hắn từ huyện U trở lại thành phố Y, ở trong một phòng trọ thành phố Y, tự sát.
Tiêu Nguyệt Mai bảo Quý Nghiêu ở nhà chờ điện thoại của cô, xử lý xong việc rồi trở về đón cậu, sau đó liền dẫn Tiêu Mặc vội vàng chạy tới cục cảnh sát.
–
Ba Tần nhìn pháp y mập trước mắt, “Trần Phi thật sự chết vì tự sát?”
“Đúng, nguyên nhân gây tử vong là dùng Paraquat* quá liều.”
*Paraquat hay thuốc diệt cỏ Paraquat hoạt động nhanh và không chọn lọc, giết chết mô cây xanh khi tiếp xúc. Nó cũng độc hại đối với con người và động vật. Nó được liên kết với sự phát triển của bệnh Parkinson.
Ba Tần lại hỏi: “Vậy trên người cậu ta có vết thương khác không?”
Pháp y mập lắc đầu, “Không.”
Ba Tần thở dài, “Tôi biết rồi ông Tiền.”
Lấy báo cáo khám nghiệm tử thi từ pháp y mập, ba Tần đi về phía phòng tiếp tân.
Tiêu Nguyệt Mai và Tiêu Mặc đã ở trong phòng tiếp tân hồi lâu, sắc mặt hai người đều không tốt, bọn họ biết Trần Phi vừa chết, manh mối liền đứt hết.
Dù cho vụ án được điều tra đến giờ, đã có thể chứng minh rằng cha Tiêu vô tội, nhưng hung thủ cuối cùng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật…
Ba Tần cầm báo cáo khám nghiệm tử thi và di thư Trần Phi để lại, đứng ở ngoài cửa khẽ gọi Tiêu Mặc một tiếng.
Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai nghe tiếng ngẩng đầu.
“Chú Tần.” Tiêu Mặc nhẹ giọng hô.
Tiêu Nguyệt Mai nói: “Làm trì hoãn công việc của anh, chúng tôi đến đây chỉ muốn biết Trần Phi.. Rốt cuộc là chết như thế nào.”
“Không sao.” Ba Tần đi đến đối diện bọn họ ngồi xuống, “Cho dù hai người không đến, tôi cũng phải tự mình đến cửa.”
Ông nói xong, lại đẩy di thư của Trần Phi đến trước mặt Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai, “Hai người nhìn xem, đây là di thư của Trần Phi…Hoặc có lẽ là thư sám hối.”
“Ý anh là sao?”
Ba Tần không thể không lấy ra một điếu thuốc, nhưng không đốt, chỉ kẹp trong tay, để giảm bớt sự tức giận và lo âu trong lòng.
“Hắn ôm hết tội lên người mình —— hắn thừa nhận là hắn đã giết Lý Tư, giá họa cho Tiêu Cần.”
Nghe xong, Tiêu Mặc cúi đầu, nhìn qua mười dòng di thư, huyết sắc trên mặt y phai nhạt từng chút một, lông mày càng nhíu chặt, xem đến cuối, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Không thể nào, anh ta không thể làm điều đó một mình, phải có người thứ hai.”
“Chú biết.”
Ba Tần mặt trầm như nước, “Chúng ta chậm một bước.”
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm ba Tần, “Là Chu Tranh sao?”
“Là cậu ta, hoặc là Chu gia, hoặc là người có quyền hơn.” Ánh mắt ba Tần sắc bén, “Chúng tôi vừa tìm được thi thể Trần Phi trong phòng trọ, còn chưa đợi được báo cáo khám nghiệm tử thi đầy đủ, thì cấp trên đã căn cứ vào di thư mà thông báo xuống, yêu cầu cứ kết thúc vụ án như vậy ——”
Nghe vậy, đồng tử Tiêu Mặc co rụt lại, dự cảm xấu nhất trong lòng trở thành sự thật.
Ba Tần không tiếp tục nói, ông nói với Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai: “Thật xin lỗi, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến Chu Tranh, có thể…”
Dừng lại một lúc lâu, ông tiếp tục nói, “Có lẽ có thể không định tội của gã được.”
Tiêu Mặc hỏi: “Chú Tần, chú cũng định dừng lại như vậy sao?”
“Không.” Ba Tần chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Mặc, “Chú có nghĩa vụ điều tra rõ ràng chân tướng, năm đó bởi vì sai lầm của bọn chú, đã hại Tiêu Cần chết oan, lần này sẽ không vậy nữa. Họ có thể loại bỏ tôt chuyên án, loại bỏ tất cả những người điều tra, nhưng chú vẫn còn. Chú hứa với con, chú sẽ bắt được hung thủ.”
“Cảm ơn ngài.”
Ba Tần cười khổ, “Chú không nhận phần cảm tạ này được.”
Tiêu Mặc không tiếp tục đề tài này, mà chuyển đề tài, hỏi: “Trước đây Từ Hạo Xương không phải nói Chu Tranh có bệnh tâm lí, ghét nhất loại nữ sinh như Lý Tư, không có khả năng hẹn hò với Lý Tư sao? Nhưng gã quả thật đã ở cùng một chỗ với Lý Tư, vì sao vậy?”
“Dựa trên manh mối được cung cấp bởi Từ Hạo Xương, bọn tôi đã tìm thấy Millie, cô ấy thực sự rất đơn thuần…” Ba Tần suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được một từ tương đối thích hợp, “Cô ấy rất ngây thơ, hoặc nên nói là ngây thơ hết mức, hoàn toàn không giống với tính cách của Lý Tư, chính là người của hai thế giới. Bọn chú cũng đã điều tra những người phụ nữ đã qua lại với Chu Tranh, không ngoại lệ đều giống như Millie, không ai giống Lý Tư.”
Tiêu Nguyệt Mai hỏi: “Vậy tại sao cậu ta lại hẹn hò với Lý Tư?”
“Chỉ có hai khả năng, một là cậu ta không nói dối, thực sự bị Lí Tư thu hút và thích cô ấy; Thứ hai là ngay từ đầu cậu ta đã có mục đích tiếp cận Lý Tư, môi trường mà cậu ta lớn lên khiến nội tâm cậu ta méo mó, nhưng cậu ta sẽ không xuống tay với mẹ mình, cho nên tìm người giống mẹ, dời sự tức giận trong lòng…Mà Lí Tư, có lẽ là người mà cậu ta chọn. Nếu vậy, cậu ta đã để cho tâm lý của mình phát triển đến mức coi những người vô tội là đối tượng trả thù, nạn nhân không chỉ có một mình Lí Tư, nhưng với tình hình hiện tại, thì chắc không. Thật ra bao gồm cả Lý Tư, nếu như không có bức ảnh mà hai người có được, cũng không tra ra được là cậu ta đã từng qua lại với Lý Tư.”
Bàn tay của Tiêu Mặc đặt ở bên chân nắm thành quyền, buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Đúng rồi, Lâm Chí Phong.” Y nhanh chóng nói, “Tìm được Lâm Chí Phong, anh ấy nhất định biết manh mối gì đó, trước đó anh ấy đã trở về một lần, biết được Lý Tư từng qua lại với Chu Tranh rồi vội vàng trở về Mỹ, sau đó anh ấy mất tích. Mấy ngày trước anh ấy đã gọi cho con, bảo con giúp tìm Từ Hạo Xương. Anh ta thông qua con tìm Từ Hạo Xương, chứ không phải tự mình tìm Từ Hạo Xương, nhất định là có nguyên nhân gì đó, điện thoại của Từ Hạo Xương bị Chu Tranh giám sát sao? Hay là những cái khác? Nếu Chu Tranh theo dõi động thái của Từ Hạo Xương, vậy chỉ cần Từ Hạo Xương có hành động gì, chắc chắn gã có thể biết, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ——”
Ba Tần đứng dậy.
Ông túm lấy một cảnh sát khác, “Nhanh lên, đi nhà họ Từ với tôi!”
–
Máy bay tư nhân muốn cất cánh, cần phải xin.
Mặc dù Từ Hạo Xương làm nũng bán manh, hao tổn tâm tư cuối cùng cũng để cho ba Từ ra tay giúp đỡ, nhưng cả quá trình phê duyệt xong, cũng đã mất ba ngày.
Trong ba ngày này, gã ta sắp gấp đến chết — lại không thể liên lạc với Lâm Chí Phong, còn phải đề phòng bị Chu Tranh biết.
Thật vất vả mới được chấp thuận, Từ Hạo Xương lập tức chuẩn bị xuất phát.
Sau khi ra khỏi cửa, gã ta liên tục quay đầu lại, sợ bị người của Chu Tranh đuổi theo, cho đến khi máy bay tư nhân bay lên không, không có sơ suất gì, gã ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia đại dương, New York.
Sống trong khu ổ chuột, Lâm Chí Phong và một cô gái Trung Quốc khác cả người đều là bụi đất.
Người của Chu Tranh đang tìm kiếm họ, trên người bọn họ lại không có bất kỳ giấy tờ gì, không thể rời đi, chỉ có thể bỏ tiền bảo người ta giúp mang đồ tới.
Nữ sinh ở bên cạnh Lâm Chí Phong, nửa bước cũng không dám rời xa.
Cô bưng một bát mì trong tay, tính cách đã sớm không còn hoạt bát hướng ngoại như ban đầu, “Lâm, Lâm tiên sinh, chúng ta có thật sự an toàn không?”
Lâm Chí Phong nhìn cô một cái: “Đừng lo.”
Thực ra gã cũng không chắc.
Hiện tại gã không dám liên lạc với người nhà, lo rằng Chu Tranh có thể mượn cơ hội này tìm ra gã, chỉ có thể thông qua phương thức lòng vòng tìm Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc giúp gã tìm Từ Hạo Xương.
Nhưng Chu Tranh đã về nước, Từ Hạo Xương thì lại cái gì cũng không biết, gã chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Nếu bị Chu Tranh tìm được họ trước một bước…Dư quang của Lâm Chí Phong quét về phía nữ sinh, biết rằng cô không phải là Lý Tư tiếp theo, mà sẽ thật sự biến thành dáng vẻ mà Chu Tranh mong muốn.
Một khi như vậy, thì tội lỗi của Chu Tranh, sẽ không có cách nào bị vạch trần.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Vào lúc tảng sáng, cuối cùng Lâm Chí Phong cũng nhận được điện thoại của Từ Hạo Xương.
Gã đưa cô gái ra sân bay.
–
Máy bay tư nhân hạ cánh an toàn, đáp xuống phi trường nhà họ Từ, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Chí Phong cuối cùng cũng buông xuống, người cũng thả lỏng.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng nhanh hơn Chu Tranh.
Lâm Chí Phong nhìn thoáng qua nữ sinh, nói với Từ Hạo Xương đang muốn nói lại thôi: “Cái gì cũng đừng hỏi, cậu gọi điện thoại cho Tần đội phó trước, chính là cha của bạn Tiêu Mặc, phải nhanh lên.”
Từ Hạo Xương gật gật đầu, cướp một chiếc điện thoại từ tay ông an ninh bên cạnh, bấm số của ba Tần.
Điện thoại gọi đi không bao lâu, ba Tần liền dẫn người tới.
Hai ngày trước ông dẫn người đến Từ gia, sau khi biết được Từ Hạo Xương đi nghỉ mát, cũng không rời đi, mà vẫn ở bên ngoài chờ đợi.
Hai ngày một đêm, cuối cùng ông cũng đợi được Từ Hạo Xương trở về.
Đồng thời mang Lâm Chí Phong về.
Lâm Chí Phong vừa nhìn thấy ba Tần, liền đẩy nữ sinh đến trước mặt ông, “Bảo vệ tốt cô ấy, cô ấy là nhân chứng.”
“Chúng tôi sẽ làm.”
“Ừm.”
Ba Tần nói: “Cậu có cần nghỉ ngơi không?” Chúng tôi vẫn còn có việc cần hỏi anh.”
Lâm Chí Phong đã ngủ trên máy bay, lúc này cũng không có quá mệt mỏi, gã lắc đầu, “Không cần, các người cứ hỏi trực tiếp luôn đi.”
Từ Hạo Xương cung cấp cho họ một căn phòng.
Ba Tần ra hiệu cho một cảnh sát khác ghi chép, bật máy ghi âm điện thoại.
Lâm Chí Phong không đợi ba Tần mở miệng hỏi, liền tự mình bắt đầu nói.
“Sau khi tôi nghe nói rằng có đột phá trong vụ án của Lí Tư, tôi đã trở lại trước. Ngày tôi trở lại phố Y là ngày 16, tôi đã đi gặp Tiêu Mặc trước. Tiêu Mặc nói cho tôi biết, cậu ấy điều tra được Trần Phi, Dư Phú Cường có hiềm nghi, cũng tra được Chu Tranh, Chu Tranh có thể là bạn trai của Lý Tư…”
Lâm Chí Phong lúc nghe Tiêu Mặc nói xong, liền nhớ tới một chuyện —— Mắt cá chân Chu Tranh có một hình xăm, là một chữ cái, S.
Mà tên của Lí Tư có chữ viết tắt là LS.
Gã trở lại San Francisco lần nữa, sau khi tìm được Chu Tranh, Chu Tranh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho gã biết quả thật mình đã qua lại với Lý Tư.
Thái độ của Chu Tranh quá thản nhiên, khiến Lâm Chí Phong khó có thể nghi ngờ.
Cho đến lúc sau gã nhớ lại thí nghiệm mà Chu Tranh nói – nghiên cứu động vật.
Lúc Chu Tranh nói, Lâm Chí Phong cũng không nghĩ gì nhiều, giờ nghĩ lại, gã mới cảm thấy lạ ——bỗng nhiên gã phát hiện ra một vấn đề rất lớn, Chu Tranh bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sao gã ta lại chạy đi tiếp xúc với động vật?
Vì vậy, Lâm Chí Phong đã đi kiểm tra thí nghiệm này.
Gã nhanh chóng phát hiện ra thí nghiệm có vấn đề.
Đối tượng của nghiên cứu thực nghiệm không phải là động vật, mà là con người, còn là một cô gái Hoa kiều, ban đầu cô gái có tính cách vui vẻ, nhiệt tình và tốt bụng, giống như Lý Tư năm đó.
– Chu Tranh đang dùng cách ám thị tâm lí và khống chế tinh thần, thuần hóa cô gái này thành đồ chơi của riêng gã ta.
“Cô ấy tên là Beata, tên tiếng Trung là Ngụy Tiểu Nhã, là một người Mỹ gốc Hoa.” Lâm Chí Phong nói, “Cô ấy rất giống Lý Tư, thậm chí có thể nói là bản sao, cô ấy quen biết Chu Tranh vào bốn tháng trước, cũng là lúc Chu Tranh đến Mỹ không lâu, mà Chu Tranh, đang tiến hành một thí nghiệm với cô ấy…
Nó đang cố gắng sử dụng kiến thức tâm lý học, để ám thị tâm lý cho Beata, làm cho cô ấy nghe lời, nhu thuận, hoàn toàn đầu hàng mình.
Chu Tranh từng dùng Lý Tư để đe dọa Beata, nói với Beata nếu không ngoan ngoãn nghe lời, sẽ biến thành Lý Tư tiếp theo —— nó thừa nhận trước mặt Beata rằng nó đã giết Lý Tư!”
Ba Tần vẻ mặt nghiêm túc, ông quay đầu nhìn về phía nữ sinh. Ngụy Tiểu Nhã đã trở nên rất nhát gan, cô thậm chí không dám nhìn ba Tần, chỉ cuộn tròn thân thể, liều mạng dựa vào Lâm Chí Phong —— trong nhận thức của cô, chỉ có bên cạnh người cứu cô – Lâm Chí Phong mới an toàn nhất.
Lâm Chí Phong giao tiếp với cô bằng tiếng Anh.
Sau một lúc lâu, Ngụy Tiểu Nhã mới dùng tiếng Trung không lưu loát nói ngọn nguồn.
“Tôi biết Chu Tranh tại một bữa tiệc, anh ấy trông rất đẹp trai, rất lịch sự, giống như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, tôi có tình cảm với anh ấy, và tôi đã chủ động tiếp cận anh ấy…Lúc đầu ấy đã thực sự rất thân sĩ, nói chuyện tao nhã hào phóng, tôi càng ngày càng bị anh ta hấp dẫn.
Chúng tôi đi chơi với nhau, đôi khi tôi mệt, không vui thì đều nói với anh ta, sau đó có một ngày, đột nhiên anh ấy tỏ tình với tôi. Tôi rất hạnh phúc, thậm chí muốn thông báo tin tốt này cho thế giới, nhưng anh ấy nói với tôi, tạm thời không nói với bất cứ ai, không một ai... Nói rằng chờ cho đến khi thời gian đến, tạo cho tôi một bất ngờ. Tôi ôm lòng mong đợi, thực sự không nói với ai, chờ đợi sự ngạc nhiên mà anh ấy đã hứa.
Nửa tháng sau khi chúng tôi hẹn hò, thái độ của anh ấy đối với tôi bắt đầu dần dần thay đổi, không phải tệ hơn, nhưng trở nên đòi hỏi nhiều hơn... Anh ấy sẽ bắt tôi đi ra ngoài, về nhà đều phải báo cáo với anh ấy, bắt tôi vâng lời không thể cãi lại…Nếu tôi không muốn, anh ấy sẽ phạt tôi.
Tôi thích anh ấy rất nhiều, thực sự thích anh ấy, hơn nữa hình phạt ban đầu của anh ấy rất nhỏ, không có vấn đề lớn, tôi nghĩ rằng đấy chỉ là một loại tình – thú.
Cho đến một ngày, tôi đột nhiên thấy rằng những người bạn xung quanh tôi bắt đầu tránh xa tôi, mà nguyên nhân, chính là vì tôi.
Chu Tranh cố ý hay vô tình dẫn dắt tôi biết rất nhiều thứ, lại lên kế hoạch cho tôi gặp một số chuyện, ví dụ như nghe bạn bè nói về tôi ở sau lưng…Tính cách của tôi trở nên tồi tệ hơn, đồng thời trở nên kém tự tin về bản thân mình.
Tôi phụ thuộc vào Chu Tranh nhiều hơn, tôi trở nên không thể rời khỏi anh ta, những gì anh ta bảo tôi làm tôi đều làm, giống như nghiện hút ma túy vậy.
Bộ mặt thật của Chu Tranh cũng dần dần lộ ra, tôi càng dựa dẫm vào anh ta, anh ta càng hạnh phúc, càng thích trêu chọc tôi, đe dọa tôi. Một ngày nọ, cha mẹ tôi đến gặp tôi, tôi đi ăn tối với họ, quên nói cho Chu Tranh, sau khi về nhà, anh ấy trừng phạt tôi một lần nữa.
Anh ta nhốt tôi trong một căn phòng trống, cắt đứt hết điện đóm, thậm chí còn cho tôi xem một bức ảnh, trong đó có một cô gái, cô gái ngã trong vũng máu, cô ấy đã chết. Chu Tranh nói với tôi.... Cô ấy không vâng lời mới chết…”
Lâm Chí Phong nói: “Tôi thấy một tệp trong phòng thí nghiệm của Chu Tranh…Sau đó nó sẽ dần làm cho cô gái tránh xa những người bên cạnh, bắt đầu từ những người tốt nhất, đáng tin cậy nhất. Năm đó Lý Tư đột nhiên biết tôi thích Tiêu…Bởi vì hại Trần Phi bị đuổi học, hẳn là do Chu Tranh thiết kế.”
–
Căn cứ vào lời khai của Ngụy Tiểu Nhã, Chu Tranh chính thức bị bắt.
Dường như Chu Tranh đã sớm có dự liệu, lúc bị mang đi không có nửa điểm giãy dụa, thậm chí còn cười.
Gã ta không sợ hãi.
Cha của Chu Tranh đã thuê một luật sư cho gã ta, luật sư kia mồm mép như bà hàng xóm, có thể nói chết thành sống, suýt đã lật ngược vụ án.
Di thư của Trần Phi đã trở thành vũ khí thuận lợi nhất của họ.
Hơn nữa căn cứ vào ba Tần bọn họ tra được, Chu Tranh quả thật rất hào phóng, phí chia tay mỗi một lần đều là mấy triệu.
Millie và một số cô gái khác đều có, ít nhất một triệu.
Mà Trần Phi viết trong di thư, vì hắn muốn lấy sáu triệu, nhưng Lý Tư không cho, hai người đã xảy ra tranh chấp, nên hắn mới lỡ tay giết người.
Hai bên giằng co.
Bề trên thì lại cứ gây áp lực.
Mắt thấy Chu Tranh sắp được thả ra vì vô tội, Tiêu Mặc mới nói với Tiêu Nguyệt Mai: “Mời luật sư đi, biện hộ cho Trần Phi.”
Mặc dù mời luật sư biện hộ cho Trần Phi, nhưng cả Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đều không muốn, nhưng nếu không làm như vậy, Chu Tranh nhất định sẽ dốc toàn lực đem toàn bộ tội danh đổ lên người Trần Phi.
Chu Tranh hiện tại lấy tinh thần của Ngụy Tiểu Nhã ra làm bước đột phá – cô bị khám ra bệnh trầm cảm nhẹ, hơn nữa tâm lý cũng có vấn đề rất nghiêm trọng.
Tiêu Nguyệt Mai mời mẹ của Dư Hải Dược làm luật sư biện hộ.
Mẹ của Dư Hải Dược là một người phụ nữ có tay nghề lâu năm, cô có mái tóc ngắn gọn gàng, cả thân quần áo năng động, hùng hổ.
Sau khi nhận được thông tin, cô vùi đầu vào nghiên cứu, và nhanh chóng tìm thấy một vấn đề từ lời khai hoàn mỹ của Chu Tranh.
Chu Tranh nói dối.
Ngày hôm đó Chu Tranh đã đi đến bữa tiệc, nhưng tất cả mọi người đã uống say cho nên không ai biết gã ta đã rời đi rồi lại trở về.
Mà trùng hợp là, mẹ Dư hôm đó bàn chuyện vụ án ở biệt thự bên cạnh với khách hàng, lúc rời đi vừa vặn gặp Chu Tranh.
Hôm đó Chu Tranh uống rượu, có hơi say.
Đâm vào xe của cô.
–
Vào tháng 4, vụ án chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra, trong khi đó Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng bước vào kỳ thi vật lý THPT quốc gia.
Vào tháng 5, thành phố Y đã xảy ra một sự kiện lớn – cựu thị trưởng Dư Trấn Sơn cấu kết với Chu thị, hai bên rớt đài.
Vào tháng 6, thẩm phán chủ tọa phiên tòa thứ hai của cha Tiêu, bị phát hiện nhận hối lộ của Chu thị, đã bị kết tội.
Vào tháng 7, vụ án của Lí Tư đã tiến vào cuộc thẩm tra cuối cùng.
Cuối tháng 7, Chu thị bị điều tra, Chu Tranh không còn hậu thuẫn, dưới nhiều chứng cứ phạm tội, cuối cùng gã không thể phản bác nữa, phiên tòa sơ thẩm đã bị kết án tử hình – trên người gã cõng ba mạng người.
Lý Tư bị gã giết chết, Tiêu Cần bị gã hãm hại, thay gã cõng nồi, cuối cùng Trần Phi bị gã dùng tính mạng mẹ uy hiếp, không thể không chết.
Mãi cho đến khi Chu Tranh nhận tội, sự thật năm đó mới được vạch trần hoàn toàn.
Thật ra Tiêu Mặc và Tần Hoan đã đoán được bảy tám phần, duy nhất chỉ còn lại hai điều.
Một là Chu Tranh quả thật thích Lý Tư, nhưng phần thích này rất cố chấp, lại còn vặn vẹo.
Bản thân gã cũng luôn quá tự tin, cho nên khi biết Lý Tư liên lạc với Trần Phi, muốn gặp Trần Phi, gã mới đột ngột chạy đến nhà Lý Tư.
Hai là, Trần Phi năm đó đến nhà Lý Tư, Lý Tư đã bị hại, mà hắn chỉ nhìn thấy Chu Tranh.
Chu Tranh gặp Trần Phi, buộc Trần Phi đâm Lý Tư sáu nhát —— gã chụp lại, rồi dùng tiền dụ dỗ. Đây chính là nguyên nhân rõ là Lý Tư bị một nhát trí mạng, nhưng lại còn bị đâm thêm sáu nhát.
Sau đó, Chu Tranh sai người xóa nhật ký cuộc gọi của Trần Phi và Lý Tư.
Vào tháng 8, Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đọc tin trên mạng, thấy cha Tiêu cuối cùng cũng có thể rửa sạch oan tình, cười cười, đều rơi lệ.
Sau bốn năm năm tháng, cuối cùng họ đã trả lại sự trong sạch cho cha Tiêu.
Sự thật, không bao giờ bị vùi lấp.
–
Vào cuối tháng 8, khai giảng lớp 12.
Cổng trường Nhất Trung còn dán một tin vui lớn – Tần Hoan và Tiêu Mặc trong cuộc thi vật lý học sinh trung học toàn quốc lần này, lần lượt giành giải nhì, giải ba.
Cùng đoạt giải thưởng, có một học sinh lớp 12.
Bây giờ anh ta đã đậu vào đại học B.
Tần Hoan và Tiêu Mặc sóng vai đi vào khuôn viên trường, đi tới tòa nhà giảng dạy mới.
Có một tấm biển treo ở cửa lớp.
— Lớp 12 ban 3.
Đột nhiên, đám Diệp Hiểu Hiểu lần lượt từ phía sau cửa xuất hiện. Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Tần, anh Mặc, hai người đều ngẩn người cái gì vậy? Sao không vào.”
Tào Di Cảnh nói: “Đừng nói nhảm nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, giờ đừng nói cái này, anh Mặc, cậu mau vào đi, mau.” Diệp Hiểu Hiểu nói xong, mọi người liền nhường chỗ, để Tiêu Mặc và Tần Hoan vào cửa.
Tiêu Mặc nhìn mọi người, lại nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nói: “Đi vào đi.”
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, dưới nụ cười ra hiệu của Tần Hoan, từ từ đi vào lớp.
Trong lớp, tất cả mọi người đều nhìn họ.
Ngay cả Thái Chân cũng đã ở đó.
La Âm cười nói: “Anh Mặc, cậu xoay người nhìn bảng đi.”
Đồ Tuyết, Hà Húc, Khương Hàng, Giang Hoài, Trương Tuân, Dư Ny cũng đang cười, ý bảo y mau xoay người.
Tiêu Mặc nghe lời chậm rãi xoay người.
Một từ được viết trên bảng đen – Tiêu Mặc, bọn tớ mừng thay cho cậu, mong tương lai của cậu tốt hơn, có nhiều triển vọng, ngày càng tốt hơn.
Nhìn chữ, Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, y quay trở lại, nhìn tất cả mọi người, nở một nụ cười thật lớn.
“Cảm ơn các cậu.”
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Mặc, mặc dù rất nhiều lời bọn tớ đều đã nói trong nhóm rồi, nhưng lúc đó bởi vì đã là nghỉ hè, không có cách nào nói trực tiếp với cậu, cho nên bọn tớ nghĩ, vẫn là quyết định gặp mặt nói với cậu một lần nữa.”
Cậu ta chỉ vào những chữ trên bảng đen và mỉm cười và nói, “Đây là những gì chúng tớ muốn nói với cậu, chúng tớ muốn nói với cậu rằng chúng tớ sẽ luôn ở đây.”
“Mặc dù chúng ta có thể chia tay sau năm nay, nhưng chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tớ chắc chắn sẽ tới tìm cậu.” Hà Húc nói.
Hốc mắt La Âm đỏ ửng, trong nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống, “Anh Mặc, thật ra tớ muốn nói một câu chúc mừng, nhưng từ ‘chúc mừng’ không hợp, lần đầu vốn từ của tớ nghèo đến mức không biết nên nói gì. Hôm đó tớ và mẹ coi tin tức, khi thấy bác vô tội, chợt khóc òa, mẹ tớ còn tưởng tớ bị gì.”
Đồ Tuyết đưa cho La Âm một tờ khăn giấy, vành mắt cũng có chút đỏ, “Anh Mặc, chúng tớ đều mừng cho cậu.”
Những người khác cũng gật mạnh đầu.
Thái Chân đi tới trước mặt Tiêu Mặc, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiêu Mặc, “Cô cũng mừng cho em.”
Ánh mắt của cô lại quét về phía tất cả mọi người ở đây, ôn thanh nói: “Các bạn này, cô muốn nói với các em, các em còn trẻ, tương lai còn dài, cố gắng hết sức, mới có thể không phụ thời gian, không phụ mình, lớp 12năm cuối rồi, liều mạng một lần đi, cố lên.”
Bên ngoài lầu dạy học, nắng chói chang, bầu trời xanh như ngói lam mới rửa.
Gió nhẹ nhàng, mang lại âm thanh “xào xạc” của lá.
Trong lớp học, tầm mắt của Tiêu Mặc và Tần Hoan chạm vào nhau.
Họ nhìn nhau và mỉm cười.
— Mong đợi tương lai, ngày càng tốt hơn.
[Chính văn hoàn]
Tần Hoan không đi thành phố B, phần lớn thời gian đều đi theo Tiêu Mặc ngâm thư viện.
Đây là cách hẹn hò đặc biệt của họ.
Tần Hoan thỉnh thoảng chụp được ảnh hắn và Tiêu Mặc đan mười ngón tay trong thư viện, gửi đến nhóm trò chuyện thể hiện tình yêu đẹp của hắn.
Thường thì sẽ chọc mọi người giận bỏ chạy.
Chơi cũng vui lắm.
Nhờ những chuyện này, Tiêu Mặc càng hiểu rõ hơn một mặt con nít trong tính cách của Tần Hoan.
Dương quang, sáng sủa, dịu dàng, liêm chính, tốt bụng, cũng trẻ con.
Mười bảy mười tám tuổi, tuổi trẻ là vô hạn.
Y rất thích Tần Hoan như vậy.
Trong sự mong đợi của tất cả mọi người, Tết âm lịch lặng lẽ đến.
Tết năm nay có hơi muộn, ngày 10 tháng 2 mới là 30 tết.
Ngày 30 Tết, Tiêu Nguyệt Mai bắt đầu nghỉ ngơi, vốn định dẫn Tiêu Mặc và Quý Nghiêu đến siêu thị mua sắm tết, nhưng mà còn chưa ra khỏi nhà, cô đã nhận được điện thoại của ba Tần trước.
Sau khi cúp máy, sắc mặt Tiêu Nguyệt Mai trở nên nặng nề.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi cục cảnh sát trước một chuyến.”
Ba Tần vừa rồi gọi điện thoại nói cho Tiêu Nguyệt Mai – đã tìm được Trần Phi, hai ngày trước hắn trở về huyện U. Nhưng ngay tối hôm trước, hắn từ huyện U trở lại thành phố Y, ở trong một phòng trọ thành phố Y, tự sát.
Tiêu Nguyệt Mai bảo Quý Nghiêu ở nhà chờ điện thoại của cô, xử lý xong việc rồi trở về đón cậu, sau đó liền dẫn Tiêu Mặc vội vàng chạy tới cục cảnh sát.
–
Ba Tần nhìn pháp y mập trước mắt, “Trần Phi thật sự chết vì tự sát?”
“Đúng, nguyên nhân gây tử vong là dùng Paraquat* quá liều.”
*Paraquat hay thuốc diệt cỏ Paraquat hoạt động nhanh và không chọn lọc, giết chết mô cây xanh khi tiếp xúc. Nó cũng độc hại đối với con người và động vật. Nó được liên kết với sự phát triển của bệnh Parkinson.
Ba Tần lại hỏi: “Vậy trên người cậu ta có vết thương khác không?”
Pháp y mập lắc đầu, “Không.”
Ba Tần thở dài, “Tôi biết rồi ông Tiền.”
Lấy báo cáo khám nghiệm tử thi từ pháp y mập, ba Tần đi về phía phòng tiếp tân.
Tiêu Nguyệt Mai và Tiêu Mặc đã ở trong phòng tiếp tân hồi lâu, sắc mặt hai người đều không tốt, bọn họ biết Trần Phi vừa chết, manh mối liền đứt hết.
Dù cho vụ án được điều tra đến giờ, đã có thể chứng minh rằng cha Tiêu vô tội, nhưng hung thủ cuối cùng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật…
Ba Tần cầm báo cáo khám nghiệm tử thi và di thư Trần Phi để lại, đứng ở ngoài cửa khẽ gọi Tiêu Mặc một tiếng.
Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai nghe tiếng ngẩng đầu.
“Chú Tần.” Tiêu Mặc nhẹ giọng hô.
Tiêu Nguyệt Mai nói: “Làm trì hoãn công việc của anh, chúng tôi đến đây chỉ muốn biết Trần Phi.. Rốt cuộc là chết như thế nào.”
“Không sao.” Ba Tần đi đến đối diện bọn họ ngồi xuống, “Cho dù hai người không đến, tôi cũng phải tự mình đến cửa.”
Ông nói xong, lại đẩy di thư của Trần Phi đến trước mặt Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai, “Hai người nhìn xem, đây là di thư của Trần Phi…Hoặc có lẽ là thư sám hối.”
“Ý anh là sao?”
Ba Tần không thể không lấy ra một điếu thuốc, nhưng không đốt, chỉ kẹp trong tay, để giảm bớt sự tức giận và lo âu trong lòng.
“Hắn ôm hết tội lên người mình —— hắn thừa nhận là hắn đã giết Lý Tư, giá họa cho Tiêu Cần.”
Nghe xong, Tiêu Mặc cúi đầu, nhìn qua mười dòng di thư, huyết sắc trên mặt y phai nhạt từng chút một, lông mày càng nhíu chặt, xem đến cuối, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
“Không thể nào, anh ta không thể làm điều đó một mình, phải có người thứ hai.”
“Chú biết.”
Ba Tần mặt trầm như nước, “Chúng ta chậm một bước.”
Tiêu Mặc nhìn chằm chằm ba Tần, “Là Chu Tranh sao?”
“Là cậu ta, hoặc là Chu gia, hoặc là người có quyền hơn.” Ánh mắt ba Tần sắc bén, “Chúng tôi vừa tìm được thi thể Trần Phi trong phòng trọ, còn chưa đợi được báo cáo khám nghiệm tử thi đầy đủ, thì cấp trên đã căn cứ vào di thư mà thông báo xuống, yêu cầu cứ kết thúc vụ án như vậy ——”
Nghe vậy, đồng tử Tiêu Mặc co rụt lại, dự cảm xấu nhất trong lòng trở thành sự thật.
Ba Tần không tiếp tục nói, ông nói với Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai: “Thật xin lỗi, cho đến nay chúng tôi vẫn chưa tìm được bất kỳ bằng chứng nào liên quan đến Chu Tranh, có thể…”
Dừng lại một lúc lâu, ông tiếp tục nói, “Có lẽ có thể không định tội của gã được.”
Tiêu Mặc hỏi: “Chú Tần, chú cũng định dừng lại như vậy sao?”
“Không.” Ba Tần chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Mặc, “Chú có nghĩa vụ điều tra rõ ràng chân tướng, năm đó bởi vì sai lầm của bọn chú, đã hại Tiêu Cần chết oan, lần này sẽ không vậy nữa. Họ có thể loại bỏ tôt chuyên án, loại bỏ tất cả những người điều tra, nhưng chú vẫn còn. Chú hứa với con, chú sẽ bắt được hung thủ.”
“Cảm ơn ngài.”
Ba Tần cười khổ, “Chú không nhận phần cảm tạ này được.”
Tiêu Mặc không tiếp tục đề tài này, mà chuyển đề tài, hỏi: “Trước đây Từ Hạo Xương không phải nói Chu Tranh có bệnh tâm lí, ghét nhất loại nữ sinh như Lý Tư, không có khả năng hẹn hò với Lý Tư sao? Nhưng gã quả thật đã ở cùng một chỗ với Lý Tư, vì sao vậy?”
“Dựa trên manh mối được cung cấp bởi Từ Hạo Xương, bọn tôi đã tìm thấy Millie, cô ấy thực sự rất đơn thuần…” Ba Tần suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được một từ tương đối thích hợp, “Cô ấy rất ngây thơ, hoặc nên nói là ngây thơ hết mức, hoàn toàn không giống với tính cách của Lý Tư, chính là người của hai thế giới. Bọn chú cũng đã điều tra những người phụ nữ đã qua lại với Chu Tranh, không ngoại lệ đều giống như Millie, không ai giống Lý Tư.”
Tiêu Nguyệt Mai hỏi: “Vậy tại sao cậu ta lại hẹn hò với Lý Tư?”
“Chỉ có hai khả năng, một là cậu ta không nói dối, thực sự bị Lí Tư thu hút và thích cô ấy; Thứ hai là ngay từ đầu cậu ta đã có mục đích tiếp cận Lý Tư, môi trường mà cậu ta lớn lên khiến nội tâm cậu ta méo mó, nhưng cậu ta sẽ không xuống tay với mẹ mình, cho nên tìm người giống mẹ, dời sự tức giận trong lòng…Mà Lí Tư, có lẽ là người mà cậu ta chọn. Nếu vậy, cậu ta đã để cho tâm lý của mình phát triển đến mức coi những người vô tội là đối tượng trả thù, nạn nhân không chỉ có một mình Lí Tư, nhưng với tình hình hiện tại, thì chắc không. Thật ra bao gồm cả Lý Tư, nếu như không có bức ảnh mà hai người có được, cũng không tra ra được là cậu ta đã từng qua lại với Lý Tư.”
Bàn tay của Tiêu Mặc đặt ở bên chân nắm thành quyền, buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Đúng rồi, Lâm Chí Phong.” Y nhanh chóng nói, “Tìm được Lâm Chí Phong, anh ấy nhất định biết manh mối gì đó, trước đó anh ấy đã trở về một lần, biết được Lý Tư từng qua lại với Chu Tranh rồi vội vàng trở về Mỹ, sau đó anh ấy mất tích. Mấy ngày trước anh ấy đã gọi cho con, bảo con giúp tìm Từ Hạo Xương. Anh ta thông qua con tìm Từ Hạo Xương, chứ không phải tự mình tìm Từ Hạo Xương, nhất định là có nguyên nhân gì đó, điện thoại của Từ Hạo Xương bị Chu Tranh giám sát sao? Hay là những cái khác? Nếu Chu Tranh theo dõi động thái của Từ Hạo Xương, vậy chỉ cần Từ Hạo Xương có hành động gì, chắc chắn gã có thể biết, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ——”
Ba Tần đứng dậy.
Ông túm lấy một cảnh sát khác, “Nhanh lên, đi nhà họ Từ với tôi!”
–
Máy bay tư nhân muốn cất cánh, cần phải xin.
Mặc dù Từ Hạo Xương làm nũng bán manh, hao tổn tâm tư cuối cùng cũng để cho ba Từ ra tay giúp đỡ, nhưng cả quá trình phê duyệt xong, cũng đã mất ba ngày.
Trong ba ngày này, gã ta sắp gấp đến chết — lại không thể liên lạc với Lâm Chí Phong, còn phải đề phòng bị Chu Tranh biết.
Thật vất vả mới được chấp thuận, Từ Hạo Xương lập tức chuẩn bị xuất phát.
Sau khi ra khỏi cửa, gã ta liên tục quay đầu lại, sợ bị người của Chu Tranh đuổi theo, cho đến khi máy bay tư nhân bay lên không, không có sơ suất gì, gã ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia đại dương, New York.
Sống trong khu ổ chuột, Lâm Chí Phong và một cô gái Trung Quốc khác cả người đều là bụi đất.
Người của Chu Tranh đang tìm kiếm họ, trên người bọn họ lại không có bất kỳ giấy tờ gì, không thể rời đi, chỉ có thể bỏ tiền bảo người ta giúp mang đồ tới.
Nữ sinh ở bên cạnh Lâm Chí Phong, nửa bước cũng không dám rời xa.
Cô bưng một bát mì trong tay, tính cách đã sớm không còn hoạt bát hướng ngoại như ban đầu, “Lâm, Lâm tiên sinh, chúng ta có thật sự an toàn không?”
Lâm Chí Phong nhìn cô một cái: “Đừng lo.”
Thực ra gã cũng không chắc.
Hiện tại gã không dám liên lạc với người nhà, lo rằng Chu Tranh có thể mượn cơ hội này tìm ra gã, chỉ có thể thông qua phương thức lòng vòng tìm Tiêu Mặc, để Tiêu Mặc giúp gã tìm Từ Hạo Xương.
Nhưng Chu Tranh đã về nước, Từ Hạo Xương thì lại cái gì cũng không biết, gã chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Nếu bị Chu Tranh tìm được họ trước một bước…Dư quang của Lâm Chí Phong quét về phía nữ sinh, biết rằng cô không phải là Lý Tư tiếp theo, mà sẽ thật sự biến thành dáng vẻ mà Chu Tranh mong muốn.
Một khi như vậy, thì tội lỗi của Chu Tranh, sẽ không có cách nào bị vạch trần.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Vào lúc tảng sáng, cuối cùng Lâm Chí Phong cũng nhận được điện thoại của Từ Hạo Xương.
Gã đưa cô gái ra sân bay.
–
Máy bay tư nhân hạ cánh an toàn, đáp xuống phi trường nhà họ Từ, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Chí Phong cuối cùng cũng buông xuống, người cũng thả lỏng.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng nhanh hơn Chu Tranh.
Lâm Chí Phong nhìn thoáng qua nữ sinh, nói với Từ Hạo Xương đang muốn nói lại thôi: “Cái gì cũng đừng hỏi, cậu gọi điện thoại cho Tần đội phó trước, chính là cha của bạn Tiêu Mặc, phải nhanh lên.”
Từ Hạo Xương gật gật đầu, cướp một chiếc điện thoại từ tay ông an ninh bên cạnh, bấm số của ba Tần.
Điện thoại gọi đi không bao lâu, ba Tần liền dẫn người tới.
Hai ngày trước ông dẫn người đến Từ gia, sau khi biết được Từ Hạo Xương đi nghỉ mát, cũng không rời đi, mà vẫn ở bên ngoài chờ đợi.
Hai ngày một đêm, cuối cùng ông cũng đợi được Từ Hạo Xương trở về.
Đồng thời mang Lâm Chí Phong về.
Lâm Chí Phong vừa nhìn thấy ba Tần, liền đẩy nữ sinh đến trước mặt ông, “Bảo vệ tốt cô ấy, cô ấy là nhân chứng.”
“Chúng tôi sẽ làm.”
“Ừm.”
Ba Tần nói: “Cậu có cần nghỉ ngơi không?” Chúng tôi vẫn còn có việc cần hỏi anh.”
Lâm Chí Phong đã ngủ trên máy bay, lúc này cũng không có quá mệt mỏi, gã lắc đầu, “Không cần, các người cứ hỏi trực tiếp luôn đi.”
Từ Hạo Xương cung cấp cho họ một căn phòng.
Ba Tần ra hiệu cho một cảnh sát khác ghi chép, bật máy ghi âm điện thoại.
Lâm Chí Phong không đợi ba Tần mở miệng hỏi, liền tự mình bắt đầu nói.
“Sau khi tôi nghe nói rằng có đột phá trong vụ án của Lí Tư, tôi đã trở lại trước. Ngày tôi trở lại phố Y là ngày 16, tôi đã đi gặp Tiêu Mặc trước. Tiêu Mặc nói cho tôi biết, cậu ấy điều tra được Trần Phi, Dư Phú Cường có hiềm nghi, cũng tra được Chu Tranh, Chu Tranh có thể là bạn trai của Lý Tư…”
Lâm Chí Phong lúc nghe Tiêu Mặc nói xong, liền nhớ tới một chuyện —— Mắt cá chân Chu Tranh có một hình xăm, là một chữ cái, S.
Mà tên của Lí Tư có chữ viết tắt là LS.
Gã trở lại San Francisco lần nữa, sau khi tìm được Chu Tranh, Chu Tranh cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho gã biết quả thật mình đã qua lại với Lý Tư.
Thái độ của Chu Tranh quá thản nhiên, khiến Lâm Chí Phong khó có thể nghi ngờ.
Cho đến lúc sau gã nhớ lại thí nghiệm mà Chu Tranh nói – nghiên cứu động vật.
Lúc Chu Tranh nói, Lâm Chí Phong cũng không nghĩ gì nhiều, giờ nghĩ lại, gã mới cảm thấy lạ ——bỗng nhiên gã phát hiện ra một vấn đề rất lớn, Chu Tranh bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sao gã ta lại chạy đi tiếp xúc với động vật?
Vì vậy, Lâm Chí Phong đã đi kiểm tra thí nghiệm này.
Gã nhanh chóng phát hiện ra thí nghiệm có vấn đề.
Đối tượng của nghiên cứu thực nghiệm không phải là động vật, mà là con người, còn là một cô gái Hoa kiều, ban đầu cô gái có tính cách vui vẻ, nhiệt tình và tốt bụng, giống như Lý Tư năm đó.
– Chu Tranh đang dùng cách ám thị tâm lí và khống chế tinh thần, thuần hóa cô gái này thành đồ chơi của riêng gã ta.
“Cô ấy tên là Beata, tên tiếng Trung là Ngụy Tiểu Nhã, là một người Mỹ gốc Hoa.” Lâm Chí Phong nói, “Cô ấy rất giống Lý Tư, thậm chí có thể nói là bản sao, cô ấy quen biết Chu Tranh vào bốn tháng trước, cũng là lúc Chu Tranh đến Mỹ không lâu, mà Chu Tranh, đang tiến hành một thí nghiệm với cô ấy…
Nó đang cố gắng sử dụng kiến thức tâm lý học, để ám thị tâm lý cho Beata, làm cho cô ấy nghe lời, nhu thuận, hoàn toàn đầu hàng mình.
Chu Tranh từng dùng Lý Tư để đe dọa Beata, nói với Beata nếu không ngoan ngoãn nghe lời, sẽ biến thành Lý Tư tiếp theo —— nó thừa nhận trước mặt Beata rằng nó đã giết Lý Tư!”
Ba Tần vẻ mặt nghiêm túc, ông quay đầu nhìn về phía nữ sinh. Ngụy Tiểu Nhã đã trở nên rất nhát gan, cô thậm chí không dám nhìn ba Tần, chỉ cuộn tròn thân thể, liều mạng dựa vào Lâm Chí Phong —— trong nhận thức của cô, chỉ có bên cạnh người cứu cô – Lâm Chí Phong mới an toàn nhất.
Lâm Chí Phong giao tiếp với cô bằng tiếng Anh.
Sau một lúc lâu, Ngụy Tiểu Nhã mới dùng tiếng Trung không lưu loát nói ngọn nguồn.
“Tôi biết Chu Tranh tại một bữa tiệc, anh ấy trông rất đẹp trai, rất lịch sự, giống như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích, tôi có tình cảm với anh ấy, và tôi đã chủ động tiếp cận anh ấy…Lúc đầu ấy đã thực sự rất thân sĩ, nói chuyện tao nhã hào phóng, tôi càng ngày càng bị anh ta hấp dẫn.
Chúng tôi đi chơi với nhau, đôi khi tôi mệt, không vui thì đều nói với anh ta, sau đó có một ngày, đột nhiên anh ấy tỏ tình với tôi. Tôi rất hạnh phúc, thậm chí muốn thông báo tin tốt này cho thế giới, nhưng anh ấy nói với tôi, tạm thời không nói với bất cứ ai, không một ai... Nói rằng chờ cho đến khi thời gian đến, tạo cho tôi một bất ngờ. Tôi ôm lòng mong đợi, thực sự không nói với ai, chờ đợi sự ngạc nhiên mà anh ấy đã hứa.
Nửa tháng sau khi chúng tôi hẹn hò, thái độ của anh ấy đối với tôi bắt đầu dần dần thay đổi, không phải tệ hơn, nhưng trở nên đòi hỏi nhiều hơn... Anh ấy sẽ bắt tôi đi ra ngoài, về nhà đều phải báo cáo với anh ấy, bắt tôi vâng lời không thể cãi lại…Nếu tôi không muốn, anh ấy sẽ phạt tôi.
Tôi thích anh ấy rất nhiều, thực sự thích anh ấy, hơn nữa hình phạt ban đầu của anh ấy rất nhỏ, không có vấn đề lớn, tôi nghĩ rằng đấy chỉ là một loại tình – thú.
Cho đến một ngày, tôi đột nhiên thấy rằng những người bạn xung quanh tôi bắt đầu tránh xa tôi, mà nguyên nhân, chính là vì tôi.
Chu Tranh cố ý hay vô tình dẫn dắt tôi biết rất nhiều thứ, lại lên kế hoạch cho tôi gặp một số chuyện, ví dụ như nghe bạn bè nói về tôi ở sau lưng…Tính cách của tôi trở nên tồi tệ hơn, đồng thời trở nên kém tự tin về bản thân mình.
Tôi phụ thuộc vào Chu Tranh nhiều hơn, tôi trở nên không thể rời khỏi anh ta, những gì anh ta bảo tôi làm tôi đều làm, giống như nghiện hút ma túy vậy.
Bộ mặt thật của Chu Tranh cũng dần dần lộ ra, tôi càng dựa dẫm vào anh ta, anh ta càng hạnh phúc, càng thích trêu chọc tôi, đe dọa tôi. Một ngày nọ, cha mẹ tôi đến gặp tôi, tôi đi ăn tối với họ, quên nói cho Chu Tranh, sau khi về nhà, anh ấy trừng phạt tôi một lần nữa.
Anh ta nhốt tôi trong một căn phòng trống, cắt đứt hết điện đóm, thậm chí còn cho tôi xem một bức ảnh, trong đó có một cô gái, cô gái ngã trong vũng máu, cô ấy đã chết. Chu Tranh nói với tôi.... Cô ấy không vâng lời mới chết…”
Lâm Chí Phong nói: “Tôi thấy một tệp trong phòng thí nghiệm của Chu Tranh…Sau đó nó sẽ dần làm cho cô gái tránh xa những người bên cạnh, bắt đầu từ những người tốt nhất, đáng tin cậy nhất. Năm đó Lý Tư đột nhiên biết tôi thích Tiêu…Bởi vì hại Trần Phi bị đuổi học, hẳn là do Chu Tranh thiết kế.”
–
Căn cứ vào lời khai của Ngụy Tiểu Nhã, Chu Tranh chính thức bị bắt.
Dường như Chu Tranh đã sớm có dự liệu, lúc bị mang đi không có nửa điểm giãy dụa, thậm chí còn cười.
Gã ta không sợ hãi.
Cha của Chu Tranh đã thuê một luật sư cho gã ta, luật sư kia mồm mép như bà hàng xóm, có thể nói chết thành sống, suýt đã lật ngược vụ án.
Di thư của Trần Phi đã trở thành vũ khí thuận lợi nhất của họ.
Hơn nữa căn cứ vào ba Tần bọn họ tra được, Chu Tranh quả thật rất hào phóng, phí chia tay mỗi một lần đều là mấy triệu.
Millie và một số cô gái khác đều có, ít nhất một triệu.
Mà Trần Phi viết trong di thư, vì hắn muốn lấy sáu triệu, nhưng Lý Tư không cho, hai người đã xảy ra tranh chấp, nên hắn mới lỡ tay giết người.
Hai bên giằng co.
Bề trên thì lại cứ gây áp lực.
Mắt thấy Chu Tranh sắp được thả ra vì vô tội, Tiêu Mặc mới nói với Tiêu Nguyệt Mai: “Mời luật sư đi, biện hộ cho Trần Phi.”
Mặc dù mời luật sư biện hộ cho Trần Phi, nhưng cả Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đều không muốn, nhưng nếu không làm như vậy, Chu Tranh nhất định sẽ dốc toàn lực đem toàn bộ tội danh đổ lên người Trần Phi.
Chu Tranh hiện tại lấy tinh thần của Ngụy Tiểu Nhã ra làm bước đột phá – cô bị khám ra bệnh trầm cảm nhẹ, hơn nữa tâm lý cũng có vấn đề rất nghiêm trọng.
Tiêu Nguyệt Mai mời mẹ của Dư Hải Dược làm luật sư biện hộ.
Mẹ của Dư Hải Dược là một người phụ nữ có tay nghề lâu năm, cô có mái tóc ngắn gọn gàng, cả thân quần áo năng động, hùng hổ.
Sau khi nhận được thông tin, cô vùi đầu vào nghiên cứu, và nhanh chóng tìm thấy một vấn đề từ lời khai hoàn mỹ của Chu Tranh.
Chu Tranh nói dối.
Ngày hôm đó Chu Tranh đã đi đến bữa tiệc, nhưng tất cả mọi người đã uống say cho nên không ai biết gã ta đã rời đi rồi lại trở về.
Mà trùng hợp là, mẹ Dư hôm đó bàn chuyện vụ án ở biệt thự bên cạnh với khách hàng, lúc rời đi vừa vặn gặp Chu Tranh.
Hôm đó Chu Tranh uống rượu, có hơi say.
Đâm vào xe của cô.
–
Vào tháng 4, vụ án chính thức bước vào giai đoạn thẩm tra, trong khi đó Tiêu Mặc và Tần Hoan cũng bước vào kỳ thi vật lý THPT quốc gia.
Vào tháng 5, thành phố Y đã xảy ra một sự kiện lớn – cựu thị trưởng Dư Trấn Sơn cấu kết với Chu thị, hai bên rớt đài.
Vào tháng 6, thẩm phán chủ tọa phiên tòa thứ hai của cha Tiêu, bị phát hiện nhận hối lộ của Chu thị, đã bị kết tội.
Vào tháng 7, vụ án của Lí Tư đã tiến vào cuộc thẩm tra cuối cùng.
Cuối tháng 7, Chu thị bị điều tra, Chu Tranh không còn hậu thuẫn, dưới nhiều chứng cứ phạm tội, cuối cùng gã không thể phản bác nữa, phiên tòa sơ thẩm đã bị kết án tử hình – trên người gã cõng ba mạng người.
Lý Tư bị gã giết chết, Tiêu Cần bị gã hãm hại, thay gã cõng nồi, cuối cùng Trần Phi bị gã dùng tính mạng mẹ uy hiếp, không thể không chết.
Mãi cho đến khi Chu Tranh nhận tội, sự thật năm đó mới được vạch trần hoàn toàn.
Thật ra Tiêu Mặc và Tần Hoan đã đoán được bảy tám phần, duy nhất chỉ còn lại hai điều.
Một là Chu Tranh quả thật thích Lý Tư, nhưng phần thích này rất cố chấp, lại còn vặn vẹo.
Bản thân gã cũng luôn quá tự tin, cho nên khi biết Lý Tư liên lạc với Trần Phi, muốn gặp Trần Phi, gã mới đột ngột chạy đến nhà Lý Tư.
Hai là, Trần Phi năm đó đến nhà Lý Tư, Lý Tư đã bị hại, mà hắn chỉ nhìn thấy Chu Tranh.
Chu Tranh gặp Trần Phi, buộc Trần Phi đâm Lý Tư sáu nhát —— gã chụp lại, rồi dùng tiền dụ dỗ. Đây chính là nguyên nhân rõ là Lý Tư bị một nhát trí mạng, nhưng lại còn bị đâm thêm sáu nhát.
Sau đó, Chu Tranh sai người xóa nhật ký cuộc gọi của Trần Phi và Lý Tư.
Vào tháng 8, Tiêu Mặc và Tiêu Nguyệt Mai đọc tin trên mạng, thấy cha Tiêu cuối cùng cũng có thể rửa sạch oan tình, cười cười, đều rơi lệ.
Sau bốn năm năm tháng, cuối cùng họ đã trả lại sự trong sạch cho cha Tiêu.
Sự thật, không bao giờ bị vùi lấp.
–
Vào cuối tháng 8, khai giảng lớp 12.
Cổng trường Nhất Trung còn dán một tin vui lớn – Tần Hoan và Tiêu Mặc trong cuộc thi vật lý học sinh trung học toàn quốc lần này, lần lượt giành giải nhì, giải ba.
Cùng đoạt giải thưởng, có một học sinh lớp 12.
Bây giờ anh ta đã đậu vào đại học B.
Tần Hoan và Tiêu Mặc sóng vai đi vào khuôn viên trường, đi tới tòa nhà giảng dạy mới.
Có một tấm biển treo ở cửa lớp.
— Lớp 12 ban 3.
Đột nhiên, đám Diệp Hiểu Hiểu lần lượt từ phía sau cửa xuất hiện. Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Tần, anh Mặc, hai người đều ngẩn người cái gì vậy? Sao không vào.”
Tào Di Cảnh nói: “Đừng nói nhảm nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, giờ đừng nói cái này, anh Mặc, cậu mau vào đi, mau.” Diệp Hiểu Hiểu nói xong, mọi người liền nhường chỗ, để Tiêu Mặc và Tần Hoan vào cửa.
Tiêu Mặc nhìn mọi người, lại nhìn Tần Hoan.
Tần Hoan nói: “Đi vào đi.”
Tiêu Mặc nhìn Tần Hoan, dưới nụ cười ra hiệu của Tần Hoan, từ từ đi vào lớp.
Trong lớp, tất cả mọi người đều nhìn họ.
Ngay cả Thái Chân cũng đã ở đó.
La Âm cười nói: “Anh Mặc, cậu xoay người nhìn bảng đi.”
Đồ Tuyết, Hà Húc, Khương Hàng, Giang Hoài, Trương Tuân, Dư Ny cũng đang cười, ý bảo y mau xoay người.
Tiêu Mặc nghe lời chậm rãi xoay người.
Một từ được viết trên bảng đen – Tiêu Mặc, bọn tớ mừng thay cho cậu, mong tương lai của cậu tốt hơn, có nhiều triển vọng, ngày càng tốt hơn.
Nhìn chữ, Tiêu Mặc ngây ngẩn cả người.
Giây tiếp theo, y quay trở lại, nhìn tất cả mọi người, nở một nụ cười thật lớn.
“Cảm ơn các cậu.”
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Anh Mặc, mặc dù rất nhiều lời bọn tớ đều đã nói trong nhóm rồi, nhưng lúc đó bởi vì đã là nghỉ hè, không có cách nào nói trực tiếp với cậu, cho nên bọn tớ nghĩ, vẫn là quyết định gặp mặt nói với cậu một lần nữa.”
Cậu ta chỉ vào những chữ trên bảng đen và mỉm cười và nói, “Đây là những gì chúng tớ muốn nói với cậu, chúng tớ muốn nói với cậu rằng chúng tớ sẽ luôn ở đây.”
“Mặc dù chúng ta có thể chia tay sau năm nay, nhưng chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tớ chắc chắn sẽ tới tìm cậu.” Hà Húc nói.
Hốc mắt La Âm đỏ ửng, trong nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống, “Anh Mặc, thật ra tớ muốn nói một câu chúc mừng, nhưng từ ‘chúc mừng’ không hợp, lần đầu vốn từ của tớ nghèo đến mức không biết nên nói gì. Hôm đó tớ và mẹ coi tin tức, khi thấy bác vô tội, chợt khóc òa, mẹ tớ còn tưởng tớ bị gì.”
Đồ Tuyết đưa cho La Âm một tờ khăn giấy, vành mắt cũng có chút đỏ, “Anh Mặc, chúng tớ đều mừng cho cậu.”
Những người khác cũng gật mạnh đầu.
Thái Chân đi tới trước mặt Tiêu Mặc, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiêu Mặc, “Cô cũng mừng cho em.”
Ánh mắt của cô lại quét về phía tất cả mọi người ở đây, ôn thanh nói: “Các bạn này, cô muốn nói với các em, các em còn trẻ, tương lai còn dài, cố gắng hết sức, mới có thể không phụ thời gian, không phụ mình, lớp 12năm cuối rồi, liều mạng một lần đi, cố lên.”
Bên ngoài lầu dạy học, nắng chói chang, bầu trời xanh như ngói lam mới rửa.
Gió nhẹ nhàng, mang lại âm thanh “xào xạc” của lá.
Trong lớp học, tầm mắt của Tiêu Mặc và Tần Hoan chạm vào nhau.
Họ nhìn nhau và mỉm cười.
— Mong đợi tương lai, ngày càng tốt hơn.
[Chính văn hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.