Chương 45
Liên Sóc
08/09/2021
Editor: Lầu trên có XB
“Cả thứ đồ này cũng đã chuẩn bị xong, ” Diệp Phi ngẩng chiếc cổ trắng nõn thon dài của mình lên, hai má bởi vì kích thích mà ửng hồng. Trong mắt cậu chứa đầy ý cười, vừa thở dốc vừa trêu, “Hóa ra sếp Yến cả tối nay đều suy nghĩ không đứng đắn.”
Mắt Yến Kiêu trầm xuống, dục vọng ngột ngạt đã lâu bùng lên thiêu đốt. Hầu kết hắn ẩn nhẫn động, trói eo Diệp Phi lại, mạnh mẽ chặn lại cái miệng nhỏ đang khiêu khích mình.
Diệp Phi không cam lòng nhưng vẫn chịu yếu thế, eo mềm nhũn.
Cuối cùng chỉ có thể giống cây thân mềm, vô lực dựa vào trong lồng ngực của Yến Kiêu. Lấy điểm tựa là cánh tay của Yến Kiêu để chống đỡ, mới không bị trượt xuống.
Cơ thể Yến Kiêu như bị lửa thiêu, hít thở thô bạo nóng rực, không khí cũng tựa như đang bốc cháy. Hai tay dùng lực bế Diệp Phi lên đi về phía phòng ngủ.
Diệp Phi víu vai hắn, hai cẳng chân thẳng tắp trắng nõn đung đưa theo hình vòng cung vô cùng câu người.
Cuối cùng nước chảy thành sông, cánh cửa phòng ngủ đóng lại, che đi một mảnh phòng xuân quang vô hạn.
Khi kết thúc, bên ngoài đã hửng sáng. Việc phủ xanh khu biệt thự được thực hiện rất tốt, tiếng chim hót ríu rít từ ngoài cửa sổ truyền vào như muốn nhắc nhở mọi người thời gian.
Diệp Phi nằm lỳ ở trên giường, hai mắt nhắm hờ, giọng khàn khàn: “Yến Kiêu anh xong đời rồi, sau này anh đừng mong có thể trèo lên giường của em nữa.”
Cả hai đều là người mới, ban đầu còn có chút khó khăn, nhưng về sau càng làm càng sung cuối cùng cả hai đều mất kiểm soát.
Diệp Phi trong phương diện này rất cởi mở, không hề che giấu cảm giác của mình. Yến Kiêu đối với cậu vốn đã không có chút tự chủ nào, bị cậu khiêu khích dục vọng, rất nhanh liền mất khống chế.
Xin tha cũng không có ích gì, Yến Kiêu ngày thường luôn nghe lời cậu về mọi chuyện nhưng lại ngoại trừ lúc ở trên giường, Diệp Phi bị hắn ‘làm’ thiếu chút nữa đi nửa cái mạng.
Yến Kiêu không lên tiếng, tay vòng lấy vai cậu, muốn kéo cậu vào trong ngực mình.
“Tê —— đừng động vào em, ” Diệp Phi nghiêng người né, đánh vào tay hắn một cái, vô lực uy hiếp nói, “Đau.”
“Để anh xem nào, ” Yến Kiêu vuốt lại mái tóc ướt át của cậu quan sát rồi nói, “Không có bị thương mà.”
Diệp Phi lườm hắn một cái: “Đau thắt lưng.”
Bị treo lơ lửng trên không lâu như vậy, bây giờ nằm ở trên giường cậu vẫn có cảm giác không chân thực.
Yến Kiêu trầm mặc, cúi đầu khẽ hôn chóp mũi cùng hai má cậu, như muốn động viên, lại như muốn lấy lòng.
“Bớt làm cái dáng vẻ này đi, ” Diệp Phi xoay mặt, hừ nhẹ, “Em nói cho anh biết nhé, vô dụng thôi, lúc em xin anh dừng anh đã làm cái gì hả?”
Cậu híp mắt đánh giá Yến Kiêu, thấy bộ dạng hắn sinh long hoạt hổ, dáng vẻ như vẫn còn có thể đại chiến thêm vài trận nữa, trong lòng bỗng cảm thấy không cam.
Lúc bình thường cũng đâu thấy người này rèn luyện gì, sao thể lực lại có thể tốt như vậy chứ?
“Anh nói thật đi, ” Diệp Phi dùng tay chọt chọt vào xương quai xanh của Yến Kiêu, hỏi hắn, “Có phải lúc anh ở cửa hàng tiện lợi còn mua thêm thứ gì khác đúng không?”
Yến Kiêu ngẩn ra, nói: “Không có.”
“Thật không?” Diệp Phi không tin, bẻ ngón tay nói, “Ví dụ như thần dược Ấn Độ, thuốc tráng dương…”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Yến Kiêu đã đột ngột thay đổi.
Vừa mới bị chơi cho sống dở chết dở, Diệp Phi biết ánh mắt đấy đại biểu cho cái gì, vội vã hớt hãi sửa lời: “Được rồi, không thì không mua.” Cậu ngáp một cái, nhắm mắt lại, “Em buồn ngủ quá, hôm nay không muốn đi công ty đâu.”
Yến Kiêu nói: “Vậy thì không đi nữa.”
“Cốc Thụy Gia có lẽ sẽ mắng chết em, ” Diệp Phi làm nũng cà ngực hắn, “Điện thoại anh để ở chỗ nào thế? Đưa cho em đi, em gửi tin nhắn qua cho cậu ấy.”
Yến Kiêu không nhúc nhích.
Diệp Phi cho rằng hắn nghe không hiểu, lại lập lại một lần nữa: “Đưa điện thoại cho em.”
Đợi một hồi, Yến Kiêu vẫn không có động tác gì.
“Sao thế, ” Diệp Phi nhíu mày, có chút giận dỗi, trừng Yến Kiêu, cố ý nói đùa, “Sếp Yến muốn qua cầu rút ván à?”
Yến Kiêu lẳng lặng nhìn cậu, hỏi Diệp Phi: “Em nói với Cốc Thụy Gia em coi trọng ai?”
“Tần Phong đó.” Diệp Phi bật thốt lên.
Sau khi nói xong mới phát giác ra có gì đó không đúng, Yến Kiêu không phải đang hiểu lầm cậu đấy chứ.
Nhớ tới động tác rút điện thoại của Yến Kiêu khi mình đang tám chuyện trên trời dưới đất với Cốc Thụy Gia, lại nhớ đến sự bất thường của hắn tối qua, không biết nên cười hay nên khóc nữa, không trách được.
“Có phải anh bị ngốc rồi không? Làm sao em lại coi trọng cậu ta được?” Diệp Phi đẩy Yến Kiêu một cái, “Cho anh năm giây, mau lấy điện thoại qua đây cho em.”
Lần này Yến Kiêu mới nghe lời bước xuống giường.
Diệp Phi nhìn bóng lưng hắn, người này lúc mặc đồ vào toàn thân che chắn chặt chẽ, thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại lạnh nhạt so sánh với dáng vẻ đỏ mắt cuồng nhiệt khi ở trên giường thì quả như hai người khác nhau.
Muộn tao, Diệp Phi cong môi.
Hai người cùng nhau tắm xong hắn còn ở lại dọn dẹp cho sạch, rồi tròng đồ ngủ vào cho cả hai. Ai mà không nhìn ra được tâm tư nhỏ đó của hắn đây.
Diệp Phi như bé hải sâm nhích người đến bên cạnh, lấy bình nước từ trên tủ đầu giường xuống. Mới vừa uống được một ngụm, Yến Kiêu đã trở lại.
“Em nói coi trọng cậu ta là vì muốn cậu ta sẽ ký với công ty, ” Diệp Phi giải thích rồi đưa nội dung trò chuyện cho Yến Kiêu xem, “Anh toàn nghĩ cái gì không đâu.”
Cậu nhìn Yến Kiêu nói: “Công ty chúng em diễn viên thì nhiều, nhưng lại không quá nổi. Em nghĩ nên ký thêm với mấy minh tinh nổi tiếng, doanh tiêu mới có tiền lãi. Hơn nữa không phải anh đang phát triển Video Phi Tiêu đấy sao, lúc đó chúng ta hợp tác, nhất định sẽ toàn thắng.”
Có thể tổ chức show chọn idol, hay tham gia một số chương trình tạp kỹ, bảo đảm sẽ có thứ đáng xem.
Yến Kiêu ôm lấy Diệp Phi, đặt tay lên eo cậu, nói: “Thật sự như vậy à.” Không phải giọng điệu chất vấn, bởi vì Diệp Phi đã chủ động giải thích cho hắn nên hắn vô cùng vui vẻ.
“Không phải à?” Diệp Phi hỏi ngược lại.
Yến Kiêu không trả lời.
Diệp Phi suy nghĩ một chút, nếu như cậu nhìn thấy đoạn ghi chép trò chuyện như vậy trên điện thoại của Yến Kiêu, cậu có thể hỏi thử, nhưng sẽ không bao giờ hiểu lầm hắn, bởi vì cậu biết ngoài mình ra hắn sẽ không có người nào khác.
Là do cậu không tốt, mới khiến cho Yến Kiêu không có cảm giác an toàn một trăm phần trăm.
Diệp Phi vứt điện thoại qua một bên, do dự một chút vẫn quyết định mở lời với hắn.
Cậu hỏi Yến Kiêu: “Anh có biết lúc em biết bản thân mình bị di truyền bệnh xơ cứng teo cơ một bên, em sợ cái gì nhất không?”
Yến Kiêu ôm chặt cậu, nói: “Em sẽ không bị di truyền.”
Hắn đã tìm các bác sĩ chuyên đến để xem kết quả cơ điện đồ của Diệp Phi, bất kể đó là gì cũng không có vấn đề. Mặc dù lúc này còn chưa có kết quả của đo lường gen, nhưng vẫn có thể xác định.
Diệp Phi cười cười, không tán đồng cũng không phản bác, tiếp tục đề tài của mình: “Em sợ nhất bị mất đi tôn nghiêm, sống như người chết co quắp ở trên giường kéo dài hơi tàn, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không thể tự gánh vác, thật khó coi.”
“So với sống như vậy, em tình nguyện được chết ngay lập tức.”
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu dùng sức cầm lấy tay cậu, nói, “Đừng nói lời như thế.”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng, ôm lấy ngón tay của hắn: “Nhưng mà sau này em lại không nghĩ như vậy nữa, ” cậu dừng một chút, nói, “Bởi vì có anh.”
Yến Kiêu ngây người, giống như không thể tìm ra logic trong câu nói của cậu.
Cũng may Diệp Phi không làm khó hắn, rất nhanh đã nói ra đáp án.
“Bởi vì yêu anh, ” Diệp Phi ngước mắt nhìn Yến Kiêu, cười khẽ, “Muốn được đi cùng anh, nên cho dù có là chuyện gì đi chăng nữa đều không là gì cả.”
Trong giây phút đó, hô hấp của Yến Kiêu như ngưng lại.
“Anh tốt như thế, ” Diệp Phi hôn lên khóe môi hắn một cái nói, “Em sao có thể yêu người khác được đây?”
“Em thấy anh tốt sao.” Yến Kiêu trầm mặc một lúc lâu, lúc mở miệng giọng đã có một chút khàn khàn.
“Dĩ nhiên.” Diệp Phi không chút do dự nói.
“Nhưng mà anh rất kém cỏi, ” Yến Kiêu nhìn vào mắt của cậu, thẳng thắn nói, “Không biết làm thế nào mới khiến cho em vui, lần trước muốn gây cho em sự bất ngờ cũng làm hỏng.”
Diệp Phi căn bản không đem chuyện này để trong lòng, không ngờ hắn vẫn luôn nhớ đến. Lòng cậu vừa chua xót vừa thấy đau lòng, suy nghĩ rồi hỏi Yến Kiêu: “Trình Minh Hạo có bạn gái chưa?”
Yến Kiêu suy tư, nghiêm túc trả lời: “Chưa có.”
“Thì đó, ” Diệp Phi uống một hớp nước để nhuận cổ họng, trong lòng yên lặng nói tiếng xin lỗi với Trình Minh Hạo, “Người đến bạn gái còn chưa có, nói có thể tin sao?”
“Kinh nghiệm của anh ấy không thích hợp để dùng trong mối quan hệ của chúng ta, ” Diệp Phi đưa nước cho Yến Kiêu, cười nhạo, “Cái gì mà bất ngờ lãng mạn chứ, đều không cần thiết đâu, cũng đâu phải học sinh trung học nói chuyện yêu đương.”
Yến Kiêu nhận lấy uống một ngụm, suy tư.
“Sau này đừng đoán mò nữa, ” Diệp Phi tránh khỏi lồng ngực hắn, dùng sức kéo cổ áo hắn thấp xuống, nhìn thẳng Yến Kiêu, cười nói, “Anh cho rằng ông đây ai cũng có thể ‘làm’ sao?”
“Lần này ngoại lệ tha thứ cho anh đó, ” Diệp Phi buông hắn ra, nhíu mày nửa thật nửa giả nói, “Nếu còn có lần sau nữa em sẽ giận thật đó.”
Yến Kiêu nói “Được”, còn nói thêm “Xin lỗi em”.
Vẻ mặt hắn khác hẳn với mọi khi, vừa là khó chịu với bản thân khi khiến Diệp Phi tức giận, vừa vui mừng khi Diệp Phi nói thích hắn. Môi mím lại, như đang muốn nói điều gì đó lẵng mạn, nhưng lại không biết nên diễn đạt như thế nào, cuối cùng chỉ có thể khô khan hứa với Diệp Phi: “Anh sẽ không làm em giận nữa.”
Mặt trời dần dần nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng chiếu vào nhà càng lúc càng sáng. Yến Kiêu nhấn điều khiển từ xa, rèm cửa từ từ đóng lại, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
“Ngủ đi.” Yến Kiêu đặt bình nước và điều khiển từ xa lên tủ đầu giường, nhìn Diệp Phi nói.
Diệp Phi nhắn qua cho Cốc Thụy Gia xong, thuận thế nằm xuống, kéo chăn lên đắp: “Anh có tính đi làm không? Đừng đi nữa tối qua đã không ngủ rồi.”
Yến Kiêu sờ mặt Diệp Phi, nằm xuống bên cạnh cậu: “Buổi sáng không đi, xế chiều mới đi.”
“Thế có muốn làm thêm một lần nữa không?” Diệp Phi nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi đảo vòng, đuôi mắt nhếch lên, lớn mật lẳng lơ nhìn hắn.
Cậu muốn đối xử tốt với Yến Kiêu thêm một chút, ít nhất để lần sau khi gặp phải chuyện như thế này hắn có thể tự hỏi bản thân mình, thay vì một mình khó chịu.
Hô hấp Yến Kiêu căng thẳng, trong nháy mắt đã có phản ứng.
Hắn nuốt nước bọt mấy lần, khắc chế rút tay mình ra, giọng khàn khàn: “Không được, em không thoải mái.”
“Không sao đâu, ” Diệp Phi hôn lên vành tai hắn, thì thầm nói, ” Em mút cho anh.”
[Bạch] Hehe cảnh H kéo rèm nhé, tưởng bở hông hà =)))
“Cả thứ đồ này cũng đã chuẩn bị xong, ” Diệp Phi ngẩng chiếc cổ trắng nõn thon dài của mình lên, hai má bởi vì kích thích mà ửng hồng. Trong mắt cậu chứa đầy ý cười, vừa thở dốc vừa trêu, “Hóa ra sếp Yến cả tối nay đều suy nghĩ không đứng đắn.”
Mắt Yến Kiêu trầm xuống, dục vọng ngột ngạt đã lâu bùng lên thiêu đốt. Hầu kết hắn ẩn nhẫn động, trói eo Diệp Phi lại, mạnh mẽ chặn lại cái miệng nhỏ đang khiêu khích mình.
Diệp Phi không cam lòng nhưng vẫn chịu yếu thế, eo mềm nhũn.
Cuối cùng chỉ có thể giống cây thân mềm, vô lực dựa vào trong lồng ngực của Yến Kiêu. Lấy điểm tựa là cánh tay của Yến Kiêu để chống đỡ, mới không bị trượt xuống.
Cơ thể Yến Kiêu như bị lửa thiêu, hít thở thô bạo nóng rực, không khí cũng tựa như đang bốc cháy. Hai tay dùng lực bế Diệp Phi lên đi về phía phòng ngủ.
Diệp Phi víu vai hắn, hai cẳng chân thẳng tắp trắng nõn đung đưa theo hình vòng cung vô cùng câu người.
Cuối cùng nước chảy thành sông, cánh cửa phòng ngủ đóng lại, che đi một mảnh phòng xuân quang vô hạn.
Khi kết thúc, bên ngoài đã hửng sáng. Việc phủ xanh khu biệt thự được thực hiện rất tốt, tiếng chim hót ríu rít từ ngoài cửa sổ truyền vào như muốn nhắc nhở mọi người thời gian.
Diệp Phi nằm lỳ ở trên giường, hai mắt nhắm hờ, giọng khàn khàn: “Yến Kiêu anh xong đời rồi, sau này anh đừng mong có thể trèo lên giường của em nữa.”
Cả hai đều là người mới, ban đầu còn có chút khó khăn, nhưng về sau càng làm càng sung cuối cùng cả hai đều mất kiểm soát.
Diệp Phi trong phương diện này rất cởi mở, không hề che giấu cảm giác của mình. Yến Kiêu đối với cậu vốn đã không có chút tự chủ nào, bị cậu khiêu khích dục vọng, rất nhanh liền mất khống chế.
Xin tha cũng không có ích gì, Yến Kiêu ngày thường luôn nghe lời cậu về mọi chuyện nhưng lại ngoại trừ lúc ở trên giường, Diệp Phi bị hắn ‘làm’ thiếu chút nữa đi nửa cái mạng.
Yến Kiêu không lên tiếng, tay vòng lấy vai cậu, muốn kéo cậu vào trong ngực mình.
“Tê —— đừng động vào em, ” Diệp Phi nghiêng người né, đánh vào tay hắn một cái, vô lực uy hiếp nói, “Đau.”
“Để anh xem nào, ” Yến Kiêu vuốt lại mái tóc ướt át của cậu quan sát rồi nói, “Không có bị thương mà.”
Diệp Phi lườm hắn một cái: “Đau thắt lưng.”
Bị treo lơ lửng trên không lâu như vậy, bây giờ nằm ở trên giường cậu vẫn có cảm giác không chân thực.
Yến Kiêu trầm mặc, cúi đầu khẽ hôn chóp mũi cùng hai má cậu, như muốn động viên, lại như muốn lấy lòng.
“Bớt làm cái dáng vẻ này đi, ” Diệp Phi xoay mặt, hừ nhẹ, “Em nói cho anh biết nhé, vô dụng thôi, lúc em xin anh dừng anh đã làm cái gì hả?”
Cậu híp mắt đánh giá Yến Kiêu, thấy bộ dạng hắn sinh long hoạt hổ, dáng vẻ như vẫn còn có thể đại chiến thêm vài trận nữa, trong lòng bỗng cảm thấy không cam.
Lúc bình thường cũng đâu thấy người này rèn luyện gì, sao thể lực lại có thể tốt như vậy chứ?
“Anh nói thật đi, ” Diệp Phi dùng tay chọt chọt vào xương quai xanh của Yến Kiêu, hỏi hắn, “Có phải lúc anh ở cửa hàng tiện lợi còn mua thêm thứ gì khác đúng không?”
Yến Kiêu ngẩn ra, nói: “Không có.”
“Thật không?” Diệp Phi không tin, bẻ ngón tay nói, “Ví dụ như thần dược Ấn Độ, thuốc tráng dương…”
Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Yến Kiêu đã đột ngột thay đổi.
Vừa mới bị chơi cho sống dở chết dở, Diệp Phi biết ánh mắt đấy đại biểu cho cái gì, vội vã hớt hãi sửa lời: “Được rồi, không thì không mua.” Cậu ngáp một cái, nhắm mắt lại, “Em buồn ngủ quá, hôm nay không muốn đi công ty đâu.”
Yến Kiêu nói: “Vậy thì không đi nữa.”
“Cốc Thụy Gia có lẽ sẽ mắng chết em, ” Diệp Phi làm nũng cà ngực hắn, “Điện thoại anh để ở chỗ nào thế? Đưa cho em đi, em gửi tin nhắn qua cho cậu ấy.”
Yến Kiêu không nhúc nhích.
Diệp Phi cho rằng hắn nghe không hiểu, lại lập lại một lần nữa: “Đưa điện thoại cho em.”
Đợi một hồi, Yến Kiêu vẫn không có động tác gì.
“Sao thế, ” Diệp Phi nhíu mày, có chút giận dỗi, trừng Yến Kiêu, cố ý nói đùa, “Sếp Yến muốn qua cầu rút ván à?”
Yến Kiêu lẳng lặng nhìn cậu, hỏi Diệp Phi: “Em nói với Cốc Thụy Gia em coi trọng ai?”
“Tần Phong đó.” Diệp Phi bật thốt lên.
Sau khi nói xong mới phát giác ra có gì đó không đúng, Yến Kiêu không phải đang hiểu lầm cậu đấy chứ.
Nhớ tới động tác rút điện thoại của Yến Kiêu khi mình đang tám chuyện trên trời dưới đất với Cốc Thụy Gia, lại nhớ đến sự bất thường của hắn tối qua, không biết nên cười hay nên khóc nữa, không trách được.
“Có phải anh bị ngốc rồi không? Làm sao em lại coi trọng cậu ta được?” Diệp Phi đẩy Yến Kiêu một cái, “Cho anh năm giây, mau lấy điện thoại qua đây cho em.”
Lần này Yến Kiêu mới nghe lời bước xuống giường.
Diệp Phi nhìn bóng lưng hắn, người này lúc mặc đồ vào toàn thân che chắn chặt chẽ, thoạt nhìn vừa nghiêm túc lại lạnh nhạt so sánh với dáng vẻ đỏ mắt cuồng nhiệt khi ở trên giường thì quả như hai người khác nhau.
Muộn tao, Diệp Phi cong môi.
Hai người cùng nhau tắm xong hắn còn ở lại dọn dẹp cho sạch, rồi tròng đồ ngủ vào cho cả hai. Ai mà không nhìn ra được tâm tư nhỏ đó của hắn đây.
Diệp Phi như bé hải sâm nhích người đến bên cạnh, lấy bình nước từ trên tủ đầu giường xuống. Mới vừa uống được một ngụm, Yến Kiêu đã trở lại.
“Em nói coi trọng cậu ta là vì muốn cậu ta sẽ ký với công ty, ” Diệp Phi giải thích rồi đưa nội dung trò chuyện cho Yến Kiêu xem, “Anh toàn nghĩ cái gì không đâu.”
Cậu nhìn Yến Kiêu nói: “Công ty chúng em diễn viên thì nhiều, nhưng lại không quá nổi. Em nghĩ nên ký thêm với mấy minh tinh nổi tiếng, doanh tiêu mới có tiền lãi. Hơn nữa không phải anh đang phát triển Video Phi Tiêu đấy sao, lúc đó chúng ta hợp tác, nhất định sẽ toàn thắng.”
Có thể tổ chức show chọn idol, hay tham gia một số chương trình tạp kỹ, bảo đảm sẽ có thứ đáng xem.
Yến Kiêu ôm lấy Diệp Phi, đặt tay lên eo cậu, nói: “Thật sự như vậy à.” Không phải giọng điệu chất vấn, bởi vì Diệp Phi đã chủ động giải thích cho hắn nên hắn vô cùng vui vẻ.
“Không phải à?” Diệp Phi hỏi ngược lại.
Yến Kiêu không trả lời.
Diệp Phi suy nghĩ một chút, nếu như cậu nhìn thấy đoạn ghi chép trò chuyện như vậy trên điện thoại của Yến Kiêu, cậu có thể hỏi thử, nhưng sẽ không bao giờ hiểu lầm hắn, bởi vì cậu biết ngoài mình ra hắn sẽ không có người nào khác.
Là do cậu không tốt, mới khiến cho Yến Kiêu không có cảm giác an toàn một trăm phần trăm.
Diệp Phi vứt điện thoại qua một bên, do dự một chút vẫn quyết định mở lời với hắn.
Cậu hỏi Yến Kiêu: “Anh có biết lúc em biết bản thân mình bị di truyền bệnh xơ cứng teo cơ một bên, em sợ cái gì nhất không?”
Yến Kiêu ôm chặt cậu, nói: “Em sẽ không bị di truyền.”
Hắn đã tìm các bác sĩ chuyên đến để xem kết quả cơ điện đồ của Diệp Phi, bất kể đó là gì cũng không có vấn đề. Mặc dù lúc này còn chưa có kết quả của đo lường gen, nhưng vẫn có thể xác định.
Diệp Phi cười cười, không tán đồng cũng không phản bác, tiếp tục đề tài của mình: “Em sợ nhất bị mất đi tôn nghiêm, sống như người chết co quắp ở trên giường kéo dài hơi tàn, ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cũng không thể tự gánh vác, thật khó coi.”
“So với sống như vậy, em tình nguyện được chết ngay lập tức.”
“Diệp Phi, ” Yến Kiêu dùng sức cầm lấy tay cậu, nói, “Đừng nói lời như thế.”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng, ôm lấy ngón tay của hắn: “Nhưng mà sau này em lại không nghĩ như vậy nữa, ” cậu dừng một chút, nói, “Bởi vì có anh.”
Yến Kiêu ngây người, giống như không thể tìm ra logic trong câu nói của cậu.
Cũng may Diệp Phi không làm khó hắn, rất nhanh đã nói ra đáp án.
“Bởi vì yêu anh, ” Diệp Phi ngước mắt nhìn Yến Kiêu, cười khẽ, “Muốn được đi cùng anh, nên cho dù có là chuyện gì đi chăng nữa đều không là gì cả.”
Trong giây phút đó, hô hấp của Yến Kiêu như ngưng lại.
“Anh tốt như thế, ” Diệp Phi hôn lên khóe môi hắn một cái nói, “Em sao có thể yêu người khác được đây?”
“Em thấy anh tốt sao.” Yến Kiêu trầm mặc một lúc lâu, lúc mở miệng giọng đã có một chút khàn khàn.
“Dĩ nhiên.” Diệp Phi không chút do dự nói.
“Nhưng mà anh rất kém cỏi, ” Yến Kiêu nhìn vào mắt của cậu, thẳng thắn nói, “Không biết làm thế nào mới khiến cho em vui, lần trước muốn gây cho em sự bất ngờ cũng làm hỏng.”
Diệp Phi căn bản không đem chuyện này để trong lòng, không ngờ hắn vẫn luôn nhớ đến. Lòng cậu vừa chua xót vừa thấy đau lòng, suy nghĩ rồi hỏi Yến Kiêu: “Trình Minh Hạo có bạn gái chưa?”
Yến Kiêu suy tư, nghiêm túc trả lời: “Chưa có.”
“Thì đó, ” Diệp Phi uống một hớp nước để nhuận cổ họng, trong lòng yên lặng nói tiếng xin lỗi với Trình Minh Hạo, “Người đến bạn gái còn chưa có, nói có thể tin sao?”
“Kinh nghiệm của anh ấy không thích hợp để dùng trong mối quan hệ của chúng ta, ” Diệp Phi đưa nước cho Yến Kiêu, cười nhạo, “Cái gì mà bất ngờ lãng mạn chứ, đều không cần thiết đâu, cũng đâu phải học sinh trung học nói chuyện yêu đương.”
Yến Kiêu nhận lấy uống một ngụm, suy tư.
“Sau này đừng đoán mò nữa, ” Diệp Phi tránh khỏi lồng ngực hắn, dùng sức kéo cổ áo hắn thấp xuống, nhìn thẳng Yến Kiêu, cười nói, “Anh cho rằng ông đây ai cũng có thể ‘làm’ sao?”
“Lần này ngoại lệ tha thứ cho anh đó, ” Diệp Phi buông hắn ra, nhíu mày nửa thật nửa giả nói, “Nếu còn có lần sau nữa em sẽ giận thật đó.”
Yến Kiêu nói “Được”, còn nói thêm “Xin lỗi em”.
Vẻ mặt hắn khác hẳn với mọi khi, vừa là khó chịu với bản thân khi khiến Diệp Phi tức giận, vừa vui mừng khi Diệp Phi nói thích hắn. Môi mím lại, như đang muốn nói điều gì đó lẵng mạn, nhưng lại không biết nên diễn đạt như thế nào, cuối cùng chỉ có thể khô khan hứa với Diệp Phi: “Anh sẽ không làm em giận nữa.”
Mặt trời dần dần nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng chiếu vào nhà càng lúc càng sáng. Yến Kiêu nhấn điều khiển từ xa, rèm cửa từ từ đóng lại, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
“Ngủ đi.” Yến Kiêu đặt bình nước và điều khiển từ xa lên tủ đầu giường, nhìn Diệp Phi nói.
Diệp Phi nhắn qua cho Cốc Thụy Gia xong, thuận thế nằm xuống, kéo chăn lên đắp: “Anh có tính đi làm không? Đừng đi nữa tối qua đã không ngủ rồi.”
Yến Kiêu sờ mặt Diệp Phi, nằm xuống bên cạnh cậu: “Buổi sáng không đi, xế chiều mới đi.”
“Thế có muốn làm thêm một lần nữa không?” Diệp Phi nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi đảo vòng, đuôi mắt nhếch lên, lớn mật lẳng lơ nhìn hắn.
Cậu muốn đối xử tốt với Yến Kiêu thêm một chút, ít nhất để lần sau khi gặp phải chuyện như thế này hắn có thể tự hỏi bản thân mình, thay vì một mình khó chịu.
Hô hấp Yến Kiêu căng thẳng, trong nháy mắt đã có phản ứng.
Hắn nuốt nước bọt mấy lần, khắc chế rút tay mình ra, giọng khàn khàn: “Không được, em không thoải mái.”
“Không sao đâu, ” Diệp Phi hôn lên vành tai hắn, thì thầm nói, ” Em mút cho anh.”
[Bạch] Hehe cảnh H kéo rèm nhé, tưởng bở hông hà =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.