Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 9: Cuộc gọi đầu tiên
Liên Sóc
03/07/2021
Buổi liên hoan mới bắt đầu không bao lâu mà trong phòng đã hình thành mấy nhóm nhỏ, mấy người tụ lại cùng nhau tán gẫu khí thế ngất trời. Riêng Úc Thanh Hoan ngồi ngốc một góc, lại thêm một cây phát tài che chắn, không làm bất kì ai chú ý đến.
Người đầu tiên phát hiện Triệu Khanh Uyên đã tới vẫn là Lưu đạo.
Ông đã qua ba tuần rượu, bỏ xuống vẻ nghiêm túc thường ngày, mặt đỏ lừ cùng mấy diễn viên nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy bên trong góc có người khinh thường xì một tiếng.
Ông nghe thấy liền nhìn sang, xem là người nào mà to gan vậy, liền đối mặt với cặp mắt khiêu khích của Triệu Khanh Uyên.
Cậu ta đến từ lúc nào?
Lưu đạo ngẩn người một chút, liền đứng dậy đi nhanh lại bên này, "Cháu sao lại ngồi xổm ở trong góc này, đến rồi cũng không biết tới chào ta một câu."
"Có gì bác từ từ nói, đừng động thủ." Triệu Khanh Uyên không thèm để ý đến ông, xua tay nói: "Chỗ của bác quá phiền, chỗ này thanh tịnh hơn." Lưu Gia An ban đầu là thủ hạ của ông nội Triệu Khanh Uyên, sau này rời đi, hai nhà cũng thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt.
Nhìn toàn bộ giới giải trí, cho dù Lưu đạo yên lặng, cũng chỉ có Triệu Khanh Uyên dám nói chuyện kiểu đó với ông.
"Cái thằng nhóc này!" Lưu đạo quả nhiên không hề tức giận, cười mắng hắn một tiếng, liếc Úc Thanh Hoan bên cạnh, hỏi Triệu Khanh Uyên, "Người quen?"
"Không phải." Triệu Khanh Uyên trên mặt mang ý cười, bá cổ Úc Thanh Hoan nói, "Đây là anh em tốt của cháu."
Úc Thanh Hoan mắt hơi giật giật, lấy cùi chỏ hất cánh tay của hắn xuống. Triệu Khanh Uyên cũng không tức giận, như keo da chó, lại muốn lại ôm hắn.
Lưu đạo thấy thế cười híp mắt gật gật đầu: "Ừ, Thanh Hoan là đứa trẻ tốt, cậu cũng đừng bắt nạt cậu ấy."
Trả lời hắn, Triệu Khanh Uyên lại xì một tiếng khinh thường.
Hai người bọn họ ở góc này vui vẻ trò chuyện, đám người bên cạnh ngồi xem cũng thấy choáng váng.
Triệu Khanh Uyên tới từ lúc nào? Bọn họ làm sao một chút cũng không phát hiện ra?
Đường đường là một ảnh đế, đi vào phòng tiệc riêng lại kín tiếng như thế, mắt bọn họ cũng không phải là hỏa nhãn kim tinh, làm sao nhận ra được!
Những người vừa rồi còn xem thường Úc Thanh Hoan chắc bây giờ đều hối hận muốn chết.
Nếu sớm biết Triệu Khanh Uyên thích ngồi ở trong góc, bọn họ cho dù có phải giành giật sứt đầu mẻ trán cũng muốn chiếm một chỗ nha!
Những người lúc trước coi thường, giờ lại khúm núm tới muốn chúc rượu, nhưng đáng tiếc Triệu Khanh Uyên là ai chứ, căn bản không nhận món nợ của bọn họ, một chén cũng không uống, ngay cả Vương Trình Trình cũng bị từ chối.
"Tôi không uống rượu." Tựa lưng vào ghế ngồi, Triệu Khanh Uyên miễn cưỡng liếc Vương Trình Trình một cái, không chút khách khí nói.
"Là em thất lễ." Vương Trình Trình trên mặt mang nụ cười đúng mực, một chút cũng không nhìn ra sự lúng túng, tay chân lanh lẹ đặt chén rượu xuống, đổi lại nước ngô, nhìn về phía Triệu Khanh Uyên một cái, "Triệu ca, em đổi sang nước ngô chúc anh có được không?"
Vương Trình Trình không chỉ là bề ngoài đẹp, hiếm thấy hơn, khung xương cũng đẹp. Ngón tay trắng nõn tinh tế ôm lấy cốc nước ngô vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng tú sắc khả xan*.
Triệu Khanh Uyên yên lặng nhìn cô, mãi đến tận khi Vương Trình Trình tay đã có chút không giữ được, lúc này mới quay đầu, "Thật không may, tôi uống nước ngô no rồi."
Lần này, Vương Trình Trình thật sự có chút không nhịn được, lúng túng mượn cớ, trở về chỗ ngồi của mình.
Bị thái độ của Triệu Khanh Uyên quấy nhiễu, phần sau của bữa tiệc không mấy vui vẻ, vốn dĩ định tám giờ kết thúc, kết quả mới đến bảy rưỡi, người cũng đã cáo từ không ít.
Úc Thanh Hoan từ chối lời mời đi uống tiếp của Triệu Khanh Uyên, tính toán thời gian đi thẳng về nhà.
Dọc đường đi, Triệu Khanh Uyên nhắn tin không ngừng. Người này giống như nhịn đã lâu, vất vả mới tìm được một người như hắn, mọc ra tám cái miệng, nói liên tu bất tận không ngừng.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu mới bước chân vào giới, Vương Trình Trình kia nhìn thì thanh thuần đẹp đẽ, trên thực tế cực kì mưu mô xảo quyệt! Nếu hôm nay tôi uống rượu cô ta mới, không biết chừng ngày mai lại truyền ra tin tức tôi bắt nạt cô ta.
Triệu Khanh Uyên: Lê Hồng Tụ cũng không phải người tốt lành gì, M* nó, quả thực lần này Lưu đạo chọn người sao lại chọn mấy thứ diễn viên gì không biết.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, tôi phải nói với cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé. Aizzz, tôi cảm thấy tôi trong giới giải trí chính là một dòng nước trong, tôi là người chính trực, sợ là chỗ nào cũng không được nghênh đón. Thôi, tôi cũng không cần phải giao tiếp với người khác, nỗ lực tôi luyện kĩ năng diễn xuất lấy Oscar vậy.
Úc Thanh Hoan mặt không cảm xúc xem tin tức, xem xong cũng không trả lời lại, ném điện thoại lên ghế sa lông.
Triệu Khanh Uyên đơi mấy phút không thấy hắn trả lời, lại nhắn liên tiếp.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu đọc tin nhắn chưa?
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, sao không trả lời? Tức giận? Tắm? Ngủ?
.......
Úc Thanh Hoan thực sự bị tiếng điện thoại rung đến không chịu nổi, mở box chat, bắt đầu trả lời.
Úc Thanh Hoan: Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không bị không được hoan nghênh.
Triệu Khanh Uyên: M* nó! Thanh Hoan, cậu thật tốt! Còn an ủi tôi nữa.
Úc Thanh Hoan: Anh cũng không giành được giải Oscar
Triệu Khanh Uyên:....
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu đứng có phũ như vậy, tôi rất đau lòng đấy cậu có biết không? Tôi bây giờ đang là ảnh đế đấy.
Úc Thanh Hoan: Biết rồi, ngủ thôi, ngủ ngon.
Triệu Khanh Uyên:.....
Úc Thanh Hoan nói muốn ngủ là thật. Đời trước hắn quá liều mạng, đóng phim xuyên đêm là chuyện bình thường, thế nên mới hơn ba mươi tuổi thân thể đã không chịu nổi, may mắn nhặt lại được một mạng, nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình.
Mười giờ tối, hắn đúng giờ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy mình còn chuyện chưa làm, làm thế nào cũng không ngủ được.
Úc Thanh Hoan nghĩ muốn đau não cũng không nhớ ra được mình quên chuyện gì, cuối cùng cứ thế mà ngủ.
Tại Hoắc gia, trước giờ luôn đi ngủ lúc chín giờ, không hơn không kém một giây, Hoắc Cừ, hôm nay phá lệ thức đêm.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh ở trong thư phòng, trên mặt đã từ vui sướng chuyển thành sa sút.
Thanh Hoan nói muốn gọi điện thoại cho hắn mà, sao đến giờ còn không gọi?
Hay là danh thiếp rơi mất rồi? Không tìm được?
Nếu là như vậy thật thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Cừ đứng ngồi không yên nắm lấy điện xoa bóp thoại hai lần, hiếm thấy có chút lo lắng.
Hai người con lớn của Hoắc gia đứng bên ngoài xem đến kinh hồn bạt vía, Hoắc Vanh không nhịn được nhìn sang Hoắc Tranh: "Anh, em út đây là thế nào? Quá không bình thường rồi!"
Hoắc Tranh nhíu chặt lông mày: "Chẳng lẽ lại nghiên cứu đề tài gì hóc búa?"
Hoắc Cừ lần trước vì nghiên cứu tuổi thọ vật chất, ngồi xổm trước bể phản ứng ba ngày, ai nói cũng không chịu rời đi. Sau đó Hoắc Tranh hết cách, để Hoắc Vanh đánh ngất hắn, mang người về nhà.
Mà tình huống bây giờ, lại khiến Hoắc Tranh nghĩ về lần đó.
"Không phải chứ." Hoắc Vanh kinh hãi, tóc gáy dựng hết cả lên, không nhịn được rên lên: "Lại như vậy một lần nữa thì em thật chịu không nổi."
Hoắc Tranh vừa định bảo em trai nhỏ giọng một chút, tránh kinh động đến Hoắc Cừ thì Hoắc Cừ đột nhiên đứng dậy, chuẩn xác nhìn về phía bọn họ, mặt không cảm xúc, ánh mặt lạnh lẽo.
Hoắc Vanh run lên một cái, đứng dậy: Tiểu Cừ, anh tới thăm em một chút, sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Cái này...." Hoắc Cừ giơ điện thoại của mình lên, đưa đến chỗ Hoắc Vanh hỏi: "Có phải là chưa nhận cuộc gọi đến?"
Có khi Thanh Hoan đã gọi cho mình nhưng mình không quen dùng điện thoại nên mới không nhìn thấy cuộc gọi của cậu ấy.
Hoắc Cừ càng nghĩ càng thấy đúng là vậy, giục Hoắc Vanh: "Anh hai xem thử xem."
"Cái gì chưa nhận cuộc gọi đến?" Hoắc Vanh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nhưng vẫn nhận lời nhìn thử.
Ghi chép cuộc gọi trong điện thoại sạch trơn, không có thứ gì.
"Không có ai gọi điện thoại cho em." Hoắc Vanh giơ tay lên quơ quơ trước mặt em trai.
Em út chẳng lẽ đã kết giao bằng hữu gì rồi? Không có khả năng, theo tính em ấy mà nói, mình thà tin là em ấy chỉ muốn biết rõ chức năng của điện thoại mà thôi.
"Vậy sao..." Sắc mặt Hoắc Cừ nháy mắt trầm xuống, ủ rũ, trở lại đứng bất động trước bàn đọc sách.
Sau đó, bất kể Hoắc Tranh hay Hoắc Vanh nói gì hắn cũng không lên tiếng nữa, phảng phất giống như người mất hồn, không nói một lời.
Úc Thanh Hoan đang ngủ ngon, bỗng nhiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, Hoắc Cừ giống như đang tụng kinh, một lần lại một lần gọi tên hắn: Thanh Hoan, Thanh Hoan, Thanh Hoan,...
Quấy Úc Thanh Hoan đến tỉnh giấc, lúc này hắn mới nhớ ra, mình đã nhận lời Hoắc Cừ gọi điện thoại, lại quên mất.
Với tính cách kia của Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan không nhịn được căng thẳng, nhanh chóng mở đèn, tìm danh thiếp, nhìn số điện thoại trên danh thiếp bấm số.
Vừa qua một tiếng chuông bên kia trong nháy mắt đã truyền đến thanh âm vui sướng của Hoắc Cừ: "Thanh Hoan!"
"Sao lại nhận điện thoại nhanh như vậy?" Úc Thanh Hoan kinh ngạc, lập tức nói đùa: "Sẽ không phải là vẫn luôn nhìn điện thoại chờ chứ?"
"Đúng vậy." Hoắc Cừ một chút do dự cũng không có, "Tôi chờ cậu gọi điện thoại cho tôi."
Úc Thanh Hoan không nhịn được nhìn đồng hồ, bây giờ đã quá nửa đêm, Hoắc Cừ đã đợi mình bao lâu đây. Hắn thấy có lỗi quá, lập tức áy náy nói: "Xin lỗi anh, Hoắc Cừ, tôi quên mất."
Hoắc Cừ không có chút nào tức giận: "Không sao, cậu cũng không thất hứa."
Nhưng câu nói này lại không thể làm Úc Thanh Hoan dễ chịu hơn một chút nào, trái lại làm cho hắn càng khó chịu hơn. Nghĩ đến hình ảnh Hoắc Cừ tội nghiệp ôm điện thoại chờ mấy tiếng đồng hồ liền, hắn cảm thấy bản thân thật quá vô liêm sỉ.
Quên cái gì không quên lại quên chuyện này.
"Là tôi không đúng, anh ngủ sớm một chút, ngày mai tôi mời anh ăn bữa cơm có được không?" Úc Thanh Hoan quyết định đền cơm.
"Được!" Hoắc Cừ tuy rằng không hiểu Úc Thanh Hoan có ý gì nhưng vẫn một lời đáp ứng, chỉ cần có thể nhìn thấy Thanh Hoan thì đều là chuyện tốt.
Úc Thanh Hoan lại trò chuyện với hắn mấy câu, liền khôn chống lại được cơn buồn ngủ, cúp điện thoại.
Không những có được số điện thoại của Úc Thanh Hoan, lại còn được thêm một lần ăn cơm cùng! Cất điện thoại, Hoắc Cừ quét bay tâm trạng xấu lúc trước, đắc ý đi tắm để ngủ.
Mà ở bên ngoài, hai anh em sinh đôi của Hoắc gia nghe từ đầu đến cuối, lại cảm thấy đêm nay khó mà ngủ được.
Hoắc Tranh: "Thanh Hoan là ai?"
Hoắc Vanh gãi đầu một cái: "Lần trước em đã nói rồi đấy, công ty của em vừa kí hợp đồng với một người mới."
Hoắc Tranh trợn mắt giận dữ nhìn Hoắc Vanh: "Em út làm sao lại quen biết diễn viên được? Có phải là cậu giở trò quỷ hay không?"
Hoắc Vanh kêu to oan uổng: "Em cũng thắc mắc mà, ai biết làm sao hai người họ lại quen nhau." Dừng một chút, lặng lẽ nhìn cửa phòng Hoắc Cừ, "Em út ngày mai muốn cùng người này gặp mặt, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Tranh trưng ra bộ mặt đương nhiên: "Cái gì làm sao bây giờ? Tất nhiên phải đi cùng! Ai biết cậu diễn viên này có tâm tư gì, chúng ta phải bí mật quan sát!"
Vì vậy, lúc Úc Thanh Hoan hôm sau cố ý dậy sớm, đi đón Hoắc Cừ, hắn không hay biết đằng sau xe của bọn họ là một chiếc xe của Hoắc gia, trong xe, hai anh em sinh đôi nhà họ Hoắc đang nhìn hắn như hổ rình mồi.
__________
* Tú sắc khả xan: chỉ người đẹp, dịch word by word là vẻ đẹp khiến người nhìn không biết đến no đói.
___________
P/s: Tiểu Cừ giỏi thật, vào hẳn trong giấc mơ của Thanh Hoan mà tụng kinh =)))))
Người đầu tiên phát hiện Triệu Khanh Uyên đã tới vẫn là Lưu đạo.
Ông đã qua ba tuần rượu, bỏ xuống vẻ nghiêm túc thường ngày, mặt đỏ lừ cùng mấy diễn viên nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy bên trong góc có người khinh thường xì một tiếng.
Ông nghe thấy liền nhìn sang, xem là người nào mà to gan vậy, liền đối mặt với cặp mắt khiêu khích của Triệu Khanh Uyên.
Cậu ta đến từ lúc nào?
Lưu đạo ngẩn người một chút, liền đứng dậy đi nhanh lại bên này, "Cháu sao lại ngồi xổm ở trong góc này, đến rồi cũng không biết tới chào ta một câu."
"Có gì bác từ từ nói, đừng động thủ." Triệu Khanh Uyên không thèm để ý đến ông, xua tay nói: "Chỗ của bác quá phiền, chỗ này thanh tịnh hơn." Lưu Gia An ban đầu là thủ hạ của ông nội Triệu Khanh Uyên, sau này rời đi, hai nhà cũng thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt.
Nhìn toàn bộ giới giải trí, cho dù Lưu đạo yên lặng, cũng chỉ có Triệu Khanh Uyên dám nói chuyện kiểu đó với ông.
"Cái thằng nhóc này!" Lưu đạo quả nhiên không hề tức giận, cười mắng hắn một tiếng, liếc Úc Thanh Hoan bên cạnh, hỏi Triệu Khanh Uyên, "Người quen?"
"Không phải." Triệu Khanh Uyên trên mặt mang ý cười, bá cổ Úc Thanh Hoan nói, "Đây là anh em tốt của cháu."
Úc Thanh Hoan mắt hơi giật giật, lấy cùi chỏ hất cánh tay của hắn xuống. Triệu Khanh Uyên cũng không tức giận, như keo da chó, lại muốn lại ôm hắn.
Lưu đạo thấy thế cười híp mắt gật gật đầu: "Ừ, Thanh Hoan là đứa trẻ tốt, cậu cũng đừng bắt nạt cậu ấy."
Trả lời hắn, Triệu Khanh Uyên lại xì một tiếng khinh thường.
Hai người bọn họ ở góc này vui vẻ trò chuyện, đám người bên cạnh ngồi xem cũng thấy choáng váng.
Triệu Khanh Uyên tới từ lúc nào? Bọn họ làm sao một chút cũng không phát hiện ra?
Đường đường là một ảnh đế, đi vào phòng tiệc riêng lại kín tiếng như thế, mắt bọn họ cũng không phải là hỏa nhãn kim tinh, làm sao nhận ra được!
Những người vừa rồi còn xem thường Úc Thanh Hoan chắc bây giờ đều hối hận muốn chết.
Nếu sớm biết Triệu Khanh Uyên thích ngồi ở trong góc, bọn họ cho dù có phải giành giật sứt đầu mẻ trán cũng muốn chiếm một chỗ nha!
Những người lúc trước coi thường, giờ lại khúm núm tới muốn chúc rượu, nhưng đáng tiếc Triệu Khanh Uyên là ai chứ, căn bản không nhận món nợ của bọn họ, một chén cũng không uống, ngay cả Vương Trình Trình cũng bị từ chối.
"Tôi không uống rượu." Tựa lưng vào ghế ngồi, Triệu Khanh Uyên miễn cưỡng liếc Vương Trình Trình một cái, không chút khách khí nói.
"Là em thất lễ." Vương Trình Trình trên mặt mang nụ cười đúng mực, một chút cũng không nhìn ra sự lúng túng, tay chân lanh lẹ đặt chén rượu xuống, đổi lại nước ngô, nhìn về phía Triệu Khanh Uyên một cái, "Triệu ca, em đổi sang nước ngô chúc anh có được không?"
Vương Trình Trình không chỉ là bề ngoài đẹp, hiếm thấy hơn, khung xương cũng đẹp. Ngón tay trắng nõn tinh tế ôm lấy cốc nước ngô vàng nhạt, thoạt nhìn vô cùng tú sắc khả xan*.
Triệu Khanh Uyên yên lặng nhìn cô, mãi đến tận khi Vương Trình Trình tay đã có chút không giữ được, lúc này mới quay đầu, "Thật không may, tôi uống nước ngô no rồi."
Lần này, Vương Trình Trình thật sự có chút không nhịn được, lúng túng mượn cớ, trở về chỗ ngồi của mình.
Bị thái độ của Triệu Khanh Uyên quấy nhiễu, phần sau của bữa tiệc không mấy vui vẻ, vốn dĩ định tám giờ kết thúc, kết quả mới đến bảy rưỡi, người cũng đã cáo từ không ít.
Úc Thanh Hoan từ chối lời mời đi uống tiếp của Triệu Khanh Uyên, tính toán thời gian đi thẳng về nhà.
Dọc đường đi, Triệu Khanh Uyên nhắn tin không ngừng. Người này giống như nhịn đã lâu, vất vả mới tìm được một người như hắn, mọc ra tám cái miệng, nói liên tu bất tận không ngừng.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu mới bước chân vào giới, Vương Trình Trình kia nhìn thì thanh thuần đẹp đẽ, trên thực tế cực kì mưu mô xảo quyệt! Nếu hôm nay tôi uống rượu cô ta mới, không biết chừng ngày mai lại truyền ra tin tức tôi bắt nạt cô ta.
Triệu Khanh Uyên: Lê Hồng Tụ cũng không phải người tốt lành gì, M* nó, quả thực lần này Lưu đạo chọn người sao lại chọn mấy thứ diễn viên gì không biết.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, tôi phải nói với cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé. Aizzz, tôi cảm thấy tôi trong giới giải trí chính là một dòng nước trong, tôi là người chính trực, sợ là chỗ nào cũng không được nghênh đón. Thôi, tôi cũng không cần phải giao tiếp với người khác, nỗ lực tôi luyện kĩ năng diễn xuất lấy Oscar vậy.
Úc Thanh Hoan mặt không cảm xúc xem tin tức, xem xong cũng không trả lời lại, ném điện thoại lên ghế sa lông.
Triệu Khanh Uyên đơi mấy phút không thấy hắn trả lời, lại nhắn liên tiếp.
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu đọc tin nhắn chưa?
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, sao không trả lời? Tức giận? Tắm? Ngủ?
.......
Úc Thanh Hoan thực sự bị tiếng điện thoại rung đến không chịu nổi, mở box chat, bắt đầu trả lời.
Úc Thanh Hoan: Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không bị không được hoan nghênh.
Triệu Khanh Uyên: M* nó! Thanh Hoan, cậu thật tốt! Còn an ủi tôi nữa.
Úc Thanh Hoan: Anh cũng không giành được giải Oscar
Triệu Khanh Uyên:....
Triệu Khanh Uyên: Thanh Hoan, cậu đứng có phũ như vậy, tôi rất đau lòng đấy cậu có biết không? Tôi bây giờ đang là ảnh đế đấy.
Úc Thanh Hoan: Biết rồi, ngủ thôi, ngủ ngon.
Triệu Khanh Uyên:.....
Úc Thanh Hoan nói muốn ngủ là thật. Đời trước hắn quá liều mạng, đóng phim xuyên đêm là chuyện bình thường, thế nên mới hơn ba mươi tuổi thân thể đã không chịu nổi, may mắn nhặt lại được một mạng, nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình.
Mười giờ tối, hắn đúng giờ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy mình còn chuyện chưa làm, làm thế nào cũng không ngủ được.
Úc Thanh Hoan nghĩ muốn đau não cũng không nhớ ra được mình quên chuyện gì, cuối cùng cứ thế mà ngủ.
Tại Hoắc gia, trước giờ luôn đi ngủ lúc chín giờ, không hơn không kém một giây, Hoắc Cừ, hôm nay phá lệ thức đêm.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh ở trong thư phòng, trên mặt đã từ vui sướng chuyển thành sa sút.
Thanh Hoan nói muốn gọi điện thoại cho hắn mà, sao đến giờ còn không gọi?
Hay là danh thiếp rơi mất rồi? Không tìm được?
Nếu là như vậy thật thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Cừ đứng ngồi không yên nắm lấy điện xoa bóp thoại hai lần, hiếm thấy có chút lo lắng.
Hai người con lớn của Hoắc gia đứng bên ngoài xem đến kinh hồn bạt vía, Hoắc Vanh không nhịn được nhìn sang Hoắc Tranh: "Anh, em út đây là thế nào? Quá không bình thường rồi!"
Hoắc Tranh nhíu chặt lông mày: "Chẳng lẽ lại nghiên cứu đề tài gì hóc búa?"
Hoắc Cừ lần trước vì nghiên cứu tuổi thọ vật chất, ngồi xổm trước bể phản ứng ba ngày, ai nói cũng không chịu rời đi. Sau đó Hoắc Tranh hết cách, để Hoắc Vanh đánh ngất hắn, mang người về nhà.
Mà tình huống bây giờ, lại khiến Hoắc Tranh nghĩ về lần đó.
"Không phải chứ." Hoắc Vanh kinh hãi, tóc gáy dựng hết cả lên, không nhịn được rên lên: "Lại như vậy một lần nữa thì em thật chịu không nổi."
Hoắc Tranh vừa định bảo em trai nhỏ giọng một chút, tránh kinh động đến Hoắc Cừ thì Hoắc Cừ đột nhiên đứng dậy, chuẩn xác nhìn về phía bọn họ, mặt không cảm xúc, ánh mặt lạnh lẽo.
Hoắc Vanh run lên một cái, đứng dậy: Tiểu Cừ, anh tới thăm em một chút, sao giờ này còn chưa ngủ?"
"Cái này...." Hoắc Cừ giơ điện thoại của mình lên, đưa đến chỗ Hoắc Vanh hỏi: "Có phải là chưa nhận cuộc gọi đến?"
Có khi Thanh Hoan đã gọi cho mình nhưng mình không quen dùng điện thoại nên mới không nhìn thấy cuộc gọi của cậu ấy.
Hoắc Cừ càng nghĩ càng thấy đúng là vậy, giục Hoắc Vanh: "Anh hai xem thử xem."
"Cái gì chưa nhận cuộc gọi đến?" Hoắc Vanh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nhưng vẫn nhận lời nhìn thử.
Ghi chép cuộc gọi trong điện thoại sạch trơn, không có thứ gì.
"Không có ai gọi điện thoại cho em." Hoắc Vanh giơ tay lên quơ quơ trước mặt em trai.
Em út chẳng lẽ đã kết giao bằng hữu gì rồi? Không có khả năng, theo tính em ấy mà nói, mình thà tin là em ấy chỉ muốn biết rõ chức năng của điện thoại mà thôi.
"Vậy sao..." Sắc mặt Hoắc Cừ nháy mắt trầm xuống, ủ rũ, trở lại đứng bất động trước bàn đọc sách.
Sau đó, bất kể Hoắc Tranh hay Hoắc Vanh nói gì hắn cũng không lên tiếng nữa, phảng phất giống như người mất hồn, không nói một lời.
Úc Thanh Hoan đang ngủ ngon, bỗng nhiên mơ một giấc mơ. Trong mơ, Hoắc Cừ giống như đang tụng kinh, một lần lại một lần gọi tên hắn: Thanh Hoan, Thanh Hoan, Thanh Hoan,...
Quấy Úc Thanh Hoan đến tỉnh giấc, lúc này hắn mới nhớ ra, mình đã nhận lời Hoắc Cừ gọi điện thoại, lại quên mất.
Với tính cách kia của Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan không nhịn được căng thẳng, nhanh chóng mở đèn, tìm danh thiếp, nhìn số điện thoại trên danh thiếp bấm số.
Vừa qua một tiếng chuông bên kia trong nháy mắt đã truyền đến thanh âm vui sướng của Hoắc Cừ: "Thanh Hoan!"
"Sao lại nhận điện thoại nhanh như vậy?" Úc Thanh Hoan kinh ngạc, lập tức nói đùa: "Sẽ không phải là vẫn luôn nhìn điện thoại chờ chứ?"
"Đúng vậy." Hoắc Cừ một chút do dự cũng không có, "Tôi chờ cậu gọi điện thoại cho tôi."
Úc Thanh Hoan không nhịn được nhìn đồng hồ, bây giờ đã quá nửa đêm, Hoắc Cừ đã đợi mình bao lâu đây. Hắn thấy có lỗi quá, lập tức áy náy nói: "Xin lỗi anh, Hoắc Cừ, tôi quên mất."
Hoắc Cừ không có chút nào tức giận: "Không sao, cậu cũng không thất hứa."
Nhưng câu nói này lại không thể làm Úc Thanh Hoan dễ chịu hơn một chút nào, trái lại làm cho hắn càng khó chịu hơn. Nghĩ đến hình ảnh Hoắc Cừ tội nghiệp ôm điện thoại chờ mấy tiếng đồng hồ liền, hắn cảm thấy bản thân thật quá vô liêm sỉ.
Quên cái gì không quên lại quên chuyện này.
"Là tôi không đúng, anh ngủ sớm một chút, ngày mai tôi mời anh ăn bữa cơm có được không?" Úc Thanh Hoan quyết định đền cơm.
"Được!" Hoắc Cừ tuy rằng không hiểu Úc Thanh Hoan có ý gì nhưng vẫn một lời đáp ứng, chỉ cần có thể nhìn thấy Thanh Hoan thì đều là chuyện tốt.
Úc Thanh Hoan lại trò chuyện với hắn mấy câu, liền khôn chống lại được cơn buồn ngủ, cúp điện thoại.
Không những có được số điện thoại của Úc Thanh Hoan, lại còn được thêm một lần ăn cơm cùng! Cất điện thoại, Hoắc Cừ quét bay tâm trạng xấu lúc trước, đắc ý đi tắm để ngủ.
Mà ở bên ngoài, hai anh em sinh đôi của Hoắc gia nghe từ đầu đến cuối, lại cảm thấy đêm nay khó mà ngủ được.
Hoắc Tranh: "Thanh Hoan là ai?"
Hoắc Vanh gãi đầu một cái: "Lần trước em đã nói rồi đấy, công ty của em vừa kí hợp đồng với một người mới."
Hoắc Tranh trợn mắt giận dữ nhìn Hoắc Vanh: "Em út làm sao lại quen biết diễn viên được? Có phải là cậu giở trò quỷ hay không?"
Hoắc Vanh kêu to oan uổng: "Em cũng thắc mắc mà, ai biết làm sao hai người họ lại quen nhau." Dừng một chút, lặng lẽ nhìn cửa phòng Hoắc Cừ, "Em út ngày mai muốn cùng người này gặp mặt, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Tranh trưng ra bộ mặt đương nhiên: "Cái gì làm sao bây giờ? Tất nhiên phải đi cùng! Ai biết cậu diễn viên này có tâm tư gì, chúng ta phải bí mật quan sát!"
Vì vậy, lúc Úc Thanh Hoan hôm sau cố ý dậy sớm, đi đón Hoắc Cừ, hắn không hay biết đằng sau xe của bọn họ là một chiếc xe của Hoắc gia, trong xe, hai anh em sinh đôi nhà họ Hoắc đang nhìn hắn như hổ rình mồi.
__________
* Tú sắc khả xan: chỉ người đẹp, dịch word by word là vẻ đẹp khiến người nhìn không biết đến no đói.
___________
P/s: Tiểu Cừ giỏi thật, vào hẳn trong giấc mơ của Thanh Hoan mà tụng kinh =)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.