Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
Chương 27: Em muốn nghỉ phép
Liên Sóc
03/07/2021
Hoắc Cừ sinh hoạt vô cùng có quy luật, ban ngày cùng Úc Thanh Hoan đi đóng phim, thuận tiện đảm nhiệm công tác của một trợ lí, buổi tối vừa đúng chín giờ, liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Người trong đoàn phim người đều biết thân phận của hắn, hơn nữa ngoại trừ Úc Thanh Hoan, hắn đối với ai cũng chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nên cũng không có ai đến trêu chọc hắn. Bởi vậy, hắn ở trong đoàn phim sinh hoạt có thể nói là vô cùng thoải mái.
Vậy nên khi Hoắc Vanh tới thăm hắn, suýt nữa không thể tin được người kia chính là em trai của mình.
Lúc đó Hoắc Cừ đang đứng bên cạnh Lưu Gia An, giúp hắn tính toán xem lấy góc độ nào để quay phim để có được hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Một chuỗi lại một chuỗi con số chính xác từ trong miệng hắn không ngừng tuôn ra, Lưu Gia An nghe đến mức kích động đầy mặt, mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi rồi vẫn tự mình đem camera tại trường quay chạy tới chạy lui, dựa theo góc độ mà Hoắc Cừ nói để điều chỉnh.
Mà Hoắc Cừ, một khi động đến lĩnh vực chuyên ngành của mình, liền biến mất bộ dạng ngơ ngác thường ngày, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mọi người bận rộn ở trong trường quay, chỉ có hắn thân thể như ngọc, không loạn chút nào đứng ở nơi đó, giống như một vị tướng quân đã định liệu tất cả mọi việc, một mệnh lệnh đơn giản, liền có thể chỉ huy thiên quân vạn mã.
Úc Thanh Hoan chưa từng biết, trong công việc Hoắc Cừ lại có thể tỏa sáng đến như vậy. Những con số lạnh như băng trong giờ phút này tất cả đều ngưng tụ thành mị lực của hắn, là loại lạnh lùng gợi cảm chỉ có ở riêng học giả, làm cho hắn không dời nổi mắt.
"Hoắc Cừ, " hắn lấy lại bình tĩnh, hướng về phía Hoắc Cừ vẫy vẫy tay, "Lại đây, anh hai anh tới thăm."
Nghe tiếng Úc Thanh Hoan, một Hoắc Cừ tài ba phong độ trong nháy mắt biến mất. Sắc mặt hắn hơi đỏ, chạy chậm đến bên cạnh Úc Thanh Hoan, vui mừng nhìn hắn, "Thanh Hoan, cậu gọi tôi à?"
Về phần Hoắc Vanh đứng bên cạnh? Hắn căn bản là không nhìn thấy.
"Không phải tôi, " Úc Thanh Hoan đội cho hắn cái mũ, nói: "Là anh hai anh tìm anh có việc."
"Tiểu Cừ, " Hoắc Vanh thấy mình ở trước mặt em trai so với Úc Thanh Hoan độ tồn tại gần như bằng không thì rất không vui, khá có tâm cơ chen tách Úc Thanh Hoan ra, tiến tới trước mặt Hoắc Cừ, "Anh ở đây, ở chỗ này này!"
Hắn vừa dứt lời, Hoắc Cừ liền không cao hứng nhíu mày lại, hơi di chuyển sang bên cạnh, bảo đảm mình có thể lướt qua anh hai để nhìn thấy Úc Thanh Hoan, lúc này mới thoả mãn đứng yên.
Hoắc Vanh: "..."
Anh trai ngốc Hoắc Vanh trong nháy mắt cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm, là loại cảm xúc thật vất vả nuôi lớn một cây cải trắng em trai lại bị cướp mất, trong lòng không thoải mái tí nào.
Hắn quyết định phải nhanh chóng mang người rời xa Úc Thanh Hoan, bằng không, nói không chừng đến một ngày nào đó em trai mang họ người ta luôn rồi!
Ho khan một tiếng, Hoắc Vanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tiểu Cừ, bên viện nghiên cứu đang giục em trở về."
Viện nghiên cứu hàng năm đều có đủ loại kỳ nghỉ, mà Hoắc Cừ trước kia chưa từng nghỉ ngơi ngày nào, làm việc nghiêm túc trong khuôn khổ, là kiểu nhân viên mà ông chủ nào cũng thích.
Bởi vậy viện trưởng cũng không nghĩ tới có một ngày, cấp dưới có năng lực nhất của ông đột nhiên biến mất, còn là loại biến mất đến mức có thể không trở về nữa.
Một ngày hai ngày thì vẫn được, ba ngày năm ngày ông cũng có thể chống đỡ được, nhưng nếu như là mười ngày nửa tháng, vậy thì ông thật sự không được.
Nhịn mấy ngày, viện trưởng rốt cục không nhịn được nữa gọi điện đến Hoắc gia.
Lời trong ý ngoài nói, phòng thực nghiệm sắp tê liệt rồi, mau gọi Hoắc Cừ trở về đi làm việc!
Về chuyện Hoắc Cừ quang minh chính đại từ bỏ hội thảo giao lưu học thuật? Ông không để ý đến.
Vốn dĩ để Hoắc Cừ đi chính là để khoe khoang, cũng không hi vọng hắn có thể cùng người khác giao lưu cái gì, hắn chỉ cần đảm nhiệm khuôn mặt đại diện là được rồi.
Nhà khoa học trẻ tuổi lại có năng lực cao như vậy, chỉ có nước chúng tôi có! Các người đốt đèn lồng cũng không tìm được! Có làm các người ao ước chết đi được không!
Coi như lần này không thể khoe khoang, lần sau khoe khoang cũng được. Hoắc Cừ cũng không chạy khỏi viện nghiên cứu viện được, cho những quốc gia khác mấy trăm năm, bọn họ cũng không bồi dưỡng ra được một người như Hoắc Cừ!
Viện trưởng luôn nghĩ, có Hoắc Cừ, chúng tôi có thể tự tin như vậy!
Nhưng đối với vị cấp dưới đắc lực này, viện trưởng cũng không muốn tự mình đi tìm hắn! Thông minh đem củ khoai lang bỏng tay này ném cho người nhà họ Hoắc. Mà người nhà họ Hoắc mở cuộc họp nửa ngày, cuối cùng đem nhiệm vụ đi tìm Hoắc Cừ giao cho Hoắc Vanh...
"Em muốn nghỉ phép." Nghe xong lời anh trai, Hoắc Cừ ném ra bốn chữ như chém đinh chặt sắt.
Nếu như là trước đây, nghe thấy em trai chủ động yêu cầu nghỉ phép, Hoắc Vanh vui mừng còn không kịp, nhưng bây giờ, Hoắc Vanh chỉ thêm đau đầu, hắn lần đầu tiên cảm thấy được em trai ngày xưa vẫn còn tốt chán.
"Tiểu Cừ, em đừng tùy hứng, " Hoắc Vanh lấy điện thoại ra, ra hiệu cho Hoắc Cừ xem, "Viện trưởng gọi cho anh rất nhiều cuộc, là thật sự có việc gấp." Dừng một chút, thỏa hiệp lui bước, "Nếu như em muốn ở lại, nếu như xảy ra chuyện khó giải quyết, chắc sẽ chạy đến tận đây."
Mà đối với hết lời khuyên nhủ của hắn, Hoắc Cừ lại không chút nào lay động. Trả lời hắn vẫn cứ là bốn chữ "Em muốn nghỉ phép".
Cuối cùng Hoắc Vanh thật sự là bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Úc Thanh Hoan ra mặt.
"Nghe lời, trở về với anh trai anh đi, " nhìn Hoắc Cừ đầy mặt không tình nguyện, Úc Thanh Hoan lạnh lùng nói: "Anh không nghĩ đến công việc sao?"
"Tôi không có." Hoắc Cừ mím mím môi, thấp thỏm nhìn về phía Úc Thanh Hoan, "Tôi, tôi chỉ là muốn giúp đỡ cậu."
"Điều kiện đầu tiên là anh phải gánh vác được chuyện anh cần chịu trách nhiệm." Úc Thanh Hoan thở dài, xoa đầu Hoắc Cừ: "Hoắc Cừ, tôi ghét nhất là người tùy hứng, không biết chịu trách nhiệm."
Câu nói này đối Hoắc Cừ mà nói là có tác dụng lớn nhất, chỉ lo Úc Thanh Hoan chán ghét hắn, hắn lập tức kinh hoảng trả lời một câu: "Tôi không phải!"
"Nếu bây giờ anh không chịu trở về thì chính là biểu hiện của việc không biết chịu trách nhiệm."
"Vậy, vậy tôi trở về."
"Ừm."
Hoắc Vanh ở bên cạnh bị dọa đến ngây người, em trai hắn dễ nói chuyện thế sao? Mấy câu nói là có thể thuyết phục? Chẳng lẽ là trước đây mình dùng sai phương pháp rồi?
Nghĩ tới đây, hắn cố ý vòng tới trước mặt Hoắc Cừ, giả vờ giả vịt nói: "Tiểu Cừ, anh hai cũng không thích người không biết chịu trách nhiệm."
Đang chìm đắm trong chuyện phải rời xa Úc Thanh Hoan, Hoắc Cừ giống như không nghe thấy, không để ý đến hắn, dưới chân xoay một cái, tàn nhẫn tránh chướng ngại vật to đùng trước mặt, như cô dâu nhỏ đi theo bên cạnh Úc Thanh Hoan.
Hoắc Vanh: "..."
Sau khi Hoắc Cừ rời đi, Úc Thanh Hoan còn cảm thấy mất mát chưa phục hồi lại tinh thần, bên Ada đã gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn chuẩn bị kỹ các tài liệu liên quan, đi tới Tinh Quang ký hợp đồng.
"Nhanh chút nhanh chút." Vừa nghe tin này, Vu Hâm giống như là hít thuốc lắc, không ngừng giục Úc Thanh Hoan, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị, liền đi xuống lầu, kết quả mới vừa vào thang máy, Triệu Khanh Uyên đã đuổi theo.
"Tôi đi chung với cậu." Hắn mặc áo da màu đen, hai tai nhét tai nghe, nghiêng người dựa vào thang máy, một thân cà lơ phất phơ, "Tránh cho cậu bị người lừa còn không biết."
Úc Thanh Hoan nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Nói thẳng"
Triệu Khanh Uyên: "Trong đoàn phim sắp nín chết tôi rồi, thật vất vả ngày hôm nay không có cảnh diễn, tôi nhất định phải đi ra ngoài." Đúng một bộ dạng "ai có thể quản được tôi".
"Vậy nên, " Úc Thanh Hoan dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn hắn, "Lần sau có mục đích gì thì nói thẳng, anh tìm cớ tôi cũng không tin đâu."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Ủy khuất đáp một tiếng, "Được."
Triệu Khanh Uyên là người không thù dai, một giây trước còn bị Úc Thanh Hoan làm cho nghẹn họng, một giây sau liền xáp lại bên cạnh hắn, đem một cái tai nghe nhét vào tai Úc Thanh Hoan, cực lực mong chờ: "Cậu nghe một chút, bài hát này rất dễ nghe."
Úc Thanh Hoan cẩn thận nghe mấy giây, nói: "Bài này cũng ra nhiều năm rồi, anh từ chỗ nào nghe đến?"
Bài hát Triệu Khanh Uyên nghe tên là "Để nước mắt hóa thành mưa tương tư", trong ấn tượng của Úc Thanh Hoan, lần đầu hắn nghe bài này là chuyện của bảy, tám năm trước.
"Mặc kệ là bao nhiêu năm trước, êm tai thì nghe thôi." Triệu Khanh Uyên không để ý chút nào phản bác Úc Thanh Hoan một câu, theo nhịp điệu ngâm nga.
Úc Thanh Hoan mặc kệ hắn, một bên nghe nhạc, một bên nhắm mắt lại, dựa vào thang máy nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn họ vừa rời đi, Phương Trọng Hi cùng quản lí của hắn liền đi tới.
Người quản lí trên mặt đều là bất đắc dĩ hỏi, "Trọng Hi, cậu muốn làm như thế thật sao?"
Mấy ngày trước hắn đã liên lạc với bên Ada, người ta đã nói người đại diện cho dòng đồng hồ cao cấp của bọn họ đã quyết định rồi. Hắn liền đem chuyện này nói cho Phương Trọng Hi, hy vọng có thể khiến hắn bỏ đi suy nghĩ đáng sợ kia.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, tin này không chỉ không làm Phương Trọng Hi ngừng bước, trái lại còn thúc đẩy hắn hành động quyết liệt hơn.
"Anh xem tôi có giống đang đùa không?" Phương Trọng Hi xì một tiếng.
Người quản lí này của hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều thích nằm mơ. Trong cái giới này, nào có nhiều chuyện cứ nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng như thế? Không có quan hệ, không có người chống đỡ, dù cho kỹ năng diễn xuất tốt cỡ nào, cũng không xảy ra đâu!
Chẳng qua chỉ là cùng đàn ông gặp dịp thì chơi thôi, nhịn một chút là được, có cái gì quá mức! Nếu muốn nổi tiếng thì phải trả giá thật lớn, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nếu không phải trước đây không có cơ hội, sự phát triển của hắn chắc chắn sẽ không chững lại như bây giờ!
Hơn nữa, dùng thủ đoạn gì để thượng vị cũng không quan trọng, đợi đến ngày hắn nổi tiếng rồi, ai sẽ nhớ đến lịch sử đen tối của hắn chứ!
Nghĩ tới đây, hắn chán ghét liếc nhìn quản lí của mình, "Nếu anh không muốn đi cũng được, đừng làm mặt khổ sở, ai không biết còn tưởng rằng trong nhà anh có người chết."
Phương Trọng Hi bình thường cũng không phải là người cay nghiệt, tính khí của hắn rất tốt, thậm chí có thể nói là nho nhã lễ độ, mà gần đây không biết xảy ra chuyện gì, nhìn những người xuất đạo muộn hơn hắn, kĩ năng diễn xuất cũng không bằng hắn, từng người từng người vượt qua hắn, hắn liền càng ngày càng không đè ép được tính tình của chính mình.
"Cậu!" Người quản lí giận tím mặt, nhìn khuôn mặt trào phúng kia của Phương Trọng Hi, hừ lạnh một tiếng, "Không đi càng tốt! Tôi cũng không muốn chuyện ô uế của các người!"
Nói xong, xoay người rời đi.
Phi! Không nhận lấy ý tốt của mình thì thôi! Hắn ngược lại còn muốn mở to hai mắt nhìn xem, Phương Trọng Hi có thể dựa vào việc trèo lên giường người ta mà thành công thượng vị hay không!
Mà lúc này tại Tinh Quang, trợ lý thấy Evanson vẫn luôn nghịch điện thoại, rốt cục không nhịn được hỏi một câu, "Ngài thật sự muốn gặp mặt tiểu minh tinh kia sao? Này không được hay lắm thì phải, chúng ta chuẩn bị kí hợp đồng với Tiểu Úc rồi mà."
Evanson cười như không cười nhìn hắn, "Hai người này có gì xung đột sao?"
"Đương nhiên là có!" Trợ lý thốt lên, "Ngài xem tiểu minh tinh kia, không phải là muốn ngài từ bỏ Tiểu Úc, đem đại ngôn cho hắn sao?"
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Evanson đứng lên, trong đôi mắt xanh đẹp đẽ tràn đầy khinh bỉ, "Chỉ là một người chủ động đưa mình đến, tại sao tôi phải vì hắn mà đắc tội Hoắc Vanh?"
Dừng một chút, thắt lại cà vạt trước ngực, trầm thấp nở nụ cười, "Hơn nữa, tôi đã cam kết với cậu ta lúc nào sao? Là chính cậu ta xin được trèo lên giường tôi, đồ miễn phí đưa tới cửa tại sao lại không ngủ?"
Trợ lý nhìn khuôn mặt anh tuấn suất khí của ông chủ, không biết tại sao, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Khi Úc Thanh Hoan đến Tinh Quang, trợ lí của Evanson chuẩn bị xong hợp đồng.
Đời trước không biết ký qua bao nhiêu hợp đồng, Úc Thanh Hoan đã sớm thuộc làu làu các mục ghi bên trong, nhanh chóng tìm ra điểm quan trọng, lật nhanh qua hợp đồng một lần, không phát hiện vấn đề gì, đang chuẩn bị ký tên lên, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Triệu Khanh Uyên, liền thấy hắn đang ra sức viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Úc Thanh Hoan nghi hoặc nhíu mày lại, lẽ nào trong hợp đồng có chỗ nào không đúng? Hắn đang ghi lại điểm bất ổn?
Tuy rằng Triệu Khanh Uyên lúc bình thường cà lơ phơ phất, trong thời khắc mấu chốt, cũng vẫn là người có thể tin được.
Nghĩ tới đây, Úc Thanh Hoan không do dự nữa, ngẩng đầu gọi một tiếng, "Khanh Uyên, anh có muốn nhìn hợp đồng một chút không?"
Triệu Khanh Uyên vẫn đang múa bút thành văn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, gõ một cái lên cái bàn trước mặt hắn, lại hỏi: "Khanh Uyên, anh cảm thấy hợp đồng có vấn đề sao?"
"Hả?" Triệu Khanh Uyên đang chăm chú viết chữ bị cắt ngang, hồ đồ liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, tâm tư vẫn chưa thu về, thốt ra một câu: "Ồ, có vấn đề? Sau câu "một kết cục không đáng nói" là gì?"
Úc Thanh Hoan: "......"
Hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt Triệu Khanh Uyên, chỉ thấy trên đầu trang viết một nhóm chữ đỏ to đùng: lời bài hát Để nước mắt hóa thành mưa tương tư.
Úc Thanh Hoan: "..."
Rất tốt, bây giờ một chút tín nhiệm cuối cùng của hắn đặt trên người này cũng biến mất luôn rồi!
Người trong đoàn phim người đều biết thân phận của hắn, hơn nữa ngoại trừ Úc Thanh Hoan, hắn đối với ai cũng chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, nên cũng không có ai đến trêu chọc hắn. Bởi vậy, hắn ở trong đoàn phim sinh hoạt có thể nói là vô cùng thoải mái.
Vậy nên khi Hoắc Vanh tới thăm hắn, suýt nữa không thể tin được người kia chính là em trai của mình.
Lúc đó Hoắc Cừ đang đứng bên cạnh Lưu Gia An, giúp hắn tính toán xem lấy góc độ nào để quay phim để có được hình ảnh hoàn mỹ nhất.
Một chuỗi lại một chuỗi con số chính xác từ trong miệng hắn không ngừng tuôn ra, Lưu Gia An nghe đến mức kích động đầy mặt, mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi rồi vẫn tự mình đem camera tại trường quay chạy tới chạy lui, dựa theo góc độ mà Hoắc Cừ nói để điều chỉnh.
Mà Hoắc Cừ, một khi động đến lĩnh vực chuyên ngành của mình, liền biến mất bộ dạng ngơ ngác thường ngày, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mọi người bận rộn ở trong trường quay, chỉ có hắn thân thể như ngọc, không loạn chút nào đứng ở nơi đó, giống như một vị tướng quân đã định liệu tất cả mọi việc, một mệnh lệnh đơn giản, liền có thể chỉ huy thiên quân vạn mã.
Úc Thanh Hoan chưa từng biết, trong công việc Hoắc Cừ lại có thể tỏa sáng đến như vậy. Những con số lạnh như băng trong giờ phút này tất cả đều ngưng tụ thành mị lực của hắn, là loại lạnh lùng gợi cảm chỉ có ở riêng học giả, làm cho hắn không dời nổi mắt.
"Hoắc Cừ, " hắn lấy lại bình tĩnh, hướng về phía Hoắc Cừ vẫy vẫy tay, "Lại đây, anh hai anh tới thăm."
Nghe tiếng Úc Thanh Hoan, một Hoắc Cừ tài ba phong độ trong nháy mắt biến mất. Sắc mặt hắn hơi đỏ, chạy chậm đến bên cạnh Úc Thanh Hoan, vui mừng nhìn hắn, "Thanh Hoan, cậu gọi tôi à?"
Về phần Hoắc Vanh đứng bên cạnh? Hắn căn bản là không nhìn thấy.
"Không phải tôi, " Úc Thanh Hoan đội cho hắn cái mũ, nói: "Là anh hai anh tìm anh có việc."
"Tiểu Cừ, " Hoắc Vanh thấy mình ở trước mặt em trai so với Úc Thanh Hoan độ tồn tại gần như bằng không thì rất không vui, khá có tâm cơ chen tách Úc Thanh Hoan ra, tiến tới trước mặt Hoắc Cừ, "Anh ở đây, ở chỗ này này!"
Hắn vừa dứt lời, Hoắc Cừ liền không cao hứng nhíu mày lại, hơi di chuyển sang bên cạnh, bảo đảm mình có thể lướt qua anh hai để nhìn thấy Úc Thanh Hoan, lúc này mới thoả mãn đứng yên.
Hoắc Vanh: "..."
Anh trai ngốc Hoắc Vanh trong nháy mắt cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm, là loại cảm xúc thật vất vả nuôi lớn một cây cải trắng em trai lại bị cướp mất, trong lòng không thoải mái tí nào.
Hắn quyết định phải nhanh chóng mang người rời xa Úc Thanh Hoan, bằng không, nói không chừng đến một ngày nào đó em trai mang họ người ta luôn rồi!
Ho khan một tiếng, Hoắc Vanh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Tiểu Cừ, bên viện nghiên cứu đang giục em trở về."
Viện nghiên cứu hàng năm đều có đủ loại kỳ nghỉ, mà Hoắc Cừ trước kia chưa từng nghỉ ngơi ngày nào, làm việc nghiêm túc trong khuôn khổ, là kiểu nhân viên mà ông chủ nào cũng thích.
Bởi vậy viện trưởng cũng không nghĩ tới có một ngày, cấp dưới có năng lực nhất của ông đột nhiên biến mất, còn là loại biến mất đến mức có thể không trở về nữa.
Một ngày hai ngày thì vẫn được, ba ngày năm ngày ông cũng có thể chống đỡ được, nhưng nếu như là mười ngày nửa tháng, vậy thì ông thật sự không được.
Nhịn mấy ngày, viện trưởng rốt cục không nhịn được nữa gọi điện đến Hoắc gia.
Lời trong ý ngoài nói, phòng thực nghiệm sắp tê liệt rồi, mau gọi Hoắc Cừ trở về đi làm việc!
Về chuyện Hoắc Cừ quang minh chính đại từ bỏ hội thảo giao lưu học thuật? Ông không để ý đến.
Vốn dĩ để Hoắc Cừ đi chính là để khoe khoang, cũng không hi vọng hắn có thể cùng người khác giao lưu cái gì, hắn chỉ cần đảm nhiệm khuôn mặt đại diện là được rồi.
Nhà khoa học trẻ tuổi lại có năng lực cao như vậy, chỉ có nước chúng tôi có! Các người đốt đèn lồng cũng không tìm được! Có làm các người ao ước chết đi được không!
Coi như lần này không thể khoe khoang, lần sau khoe khoang cũng được. Hoắc Cừ cũng không chạy khỏi viện nghiên cứu viện được, cho những quốc gia khác mấy trăm năm, bọn họ cũng không bồi dưỡng ra được một người như Hoắc Cừ!
Viện trưởng luôn nghĩ, có Hoắc Cừ, chúng tôi có thể tự tin như vậy!
Nhưng đối với vị cấp dưới đắc lực này, viện trưởng cũng không muốn tự mình đi tìm hắn! Thông minh đem củ khoai lang bỏng tay này ném cho người nhà họ Hoắc. Mà người nhà họ Hoắc mở cuộc họp nửa ngày, cuối cùng đem nhiệm vụ đi tìm Hoắc Cừ giao cho Hoắc Vanh...
"Em muốn nghỉ phép." Nghe xong lời anh trai, Hoắc Cừ ném ra bốn chữ như chém đinh chặt sắt.
Nếu như là trước đây, nghe thấy em trai chủ động yêu cầu nghỉ phép, Hoắc Vanh vui mừng còn không kịp, nhưng bây giờ, Hoắc Vanh chỉ thêm đau đầu, hắn lần đầu tiên cảm thấy được em trai ngày xưa vẫn còn tốt chán.
"Tiểu Cừ, em đừng tùy hứng, " Hoắc Vanh lấy điện thoại ra, ra hiệu cho Hoắc Cừ xem, "Viện trưởng gọi cho anh rất nhiều cuộc, là thật sự có việc gấp." Dừng một chút, thỏa hiệp lui bước, "Nếu như em muốn ở lại, nếu như xảy ra chuyện khó giải quyết, chắc sẽ chạy đến tận đây."
Mà đối với hết lời khuyên nhủ của hắn, Hoắc Cừ lại không chút nào lay động. Trả lời hắn vẫn cứ là bốn chữ "Em muốn nghỉ phép".
Cuối cùng Hoắc Vanh thật sự là bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Úc Thanh Hoan ra mặt.
"Nghe lời, trở về với anh trai anh đi, " nhìn Hoắc Cừ đầy mặt không tình nguyện, Úc Thanh Hoan lạnh lùng nói: "Anh không nghĩ đến công việc sao?"
"Tôi không có." Hoắc Cừ mím mím môi, thấp thỏm nhìn về phía Úc Thanh Hoan, "Tôi, tôi chỉ là muốn giúp đỡ cậu."
"Điều kiện đầu tiên là anh phải gánh vác được chuyện anh cần chịu trách nhiệm." Úc Thanh Hoan thở dài, xoa đầu Hoắc Cừ: "Hoắc Cừ, tôi ghét nhất là người tùy hứng, không biết chịu trách nhiệm."
Câu nói này đối Hoắc Cừ mà nói là có tác dụng lớn nhất, chỉ lo Úc Thanh Hoan chán ghét hắn, hắn lập tức kinh hoảng trả lời một câu: "Tôi không phải!"
"Nếu bây giờ anh không chịu trở về thì chính là biểu hiện của việc không biết chịu trách nhiệm."
"Vậy, vậy tôi trở về."
"Ừm."
Hoắc Vanh ở bên cạnh bị dọa đến ngây người, em trai hắn dễ nói chuyện thế sao? Mấy câu nói là có thể thuyết phục? Chẳng lẽ là trước đây mình dùng sai phương pháp rồi?
Nghĩ tới đây, hắn cố ý vòng tới trước mặt Hoắc Cừ, giả vờ giả vịt nói: "Tiểu Cừ, anh hai cũng không thích người không biết chịu trách nhiệm."
Đang chìm đắm trong chuyện phải rời xa Úc Thanh Hoan, Hoắc Cừ giống như không nghe thấy, không để ý đến hắn, dưới chân xoay một cái, tàn nhẫn tránh chướng ngại vật to đùng trước mặt, như cô dâu nhỏ đi theo bên cạnh Úc Thanh Hoan.
Hoắc Vanh: "..."
Sau khi Hoắc Cừ rời đi, Úc Thanh Hoan còn cảm thấy mất mát chưa phục hồi lại tinh thần, bên Ada đã gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn chuẩn bị kỹ các tài liệu liên quan, đi tới Tinh Quang ký hợp đồng.
"Nhanh chút nhanh chút." Vừa nghe tin này, Vu Hâm giống như là hít thuốc lắc, không ngừng giục Úc Thanh Hoan, bộ dạng vô cùng khẩn trương.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị, liền đi xuống lầu, kết quả mới vừa vào thang máy, Triệu Khanh Uyên đã đuổi theo.
"Tôi đi chung với cậu." Hắn mặc áo da màu đen, hai tai nhét tai nghe, nghiêng người dựa vào thang máy, một thân cà lơ phất phơ, "Tránh cho cậu bị người lừa còn không biết."
Úc Thanh Hoan nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Nói thẳng"
Triệu Khanh Uyên: "Trong đoàn phim sắp nín chết tôi rồi, thật vất vả ngày hôm nay không có cảnh diễn, tôi nhất định phải đi ra ngoài." Đúng một bộ dạng "ai có thể quản được tôi".
"Vậy nên, " Úc Thanh Hoan dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn hắn, "Lần sau có mục đích gì thì nói thẳng, anh tìm cớ tôi cũng không tin đâu."
Triệu Khanh Uyên: "..."
Ủy khuất đáp một tiếng, "Được."
Triệu Khanh Uyên là người không thù dai, một giây trước còn bị Úc Thanh Hoan làm cho nghẹn họng, một giây sau liền xáp lại bên cạnh hắn, đem một cái tai nghe nhét vào tai Úc Thanh Hoan, cực lực mong chờ: "Cậu nghe một chút, bài hát này rất dễ nghe."
Úc Thanh Hoan cẩn thận nghe mấy giây, nói: "Bài này cũng ra nhiều năm rồi, anh từ chỗ nào nghe đến?"
Bài hát Triệu Khanh Uyên nghe tên là "Để nước mắt hóa thành mưa tương tư", trong ấn tượng của Úc Thanh Hoan, lần đầu hắn nghe bài này là chuyện của bảy, tám năm trước.
"Mặc kệ là bao nhiêu năm trước, êm tai thì nghe thôi." Triệu Khanh Uyên không để ý chút nào phản bác Úc Thanh Hoan một câu, theo nhịp điệu ngâm nga.
Úc Thanh Hoan mặc kệ hắn, một bên nghe nhạc, một bên nhắm mắt lại, dựa vào thang máy nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn họ vừa rời đi, Phương Trọng Hi cùng quản lí của hắn liền đi tới.
Người quản lí trên mặt đều là bất đắc dĩ hỏi, "Trọng Hi, cậu muốn làm như thế thật sao?"
Mấy ngày trước hắn đã liên lạc với bên Ada, người ta đã nói người đại diện cho dòng đồng hồ cao cấp của bọn họ đã quyết định rồi. Hắn liền đem chuyện này nói cho Phương Trọng Hi, hy vọng có thể khiến hắn bỏ đi suy nghĩ đáng sợ kia.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, tin này không chỉ không làm Phương Trọng Hi ngừng bước, trái lại còn thúc đẩy hắn hành động quyết liệt hơn.
"Anh xem tôi có giống đang đùa không?" Phương Trọng Hi xì một tiếng.
Người quản lí này của hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều thích nằm mơ. Trong cái giới này, nào có nhiều chuyện cứ nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng như thế? Không có quan hệ, không có người chống đỡ, dù cho kỹ năng diễn xuất tốt cỡ nào, cũng không xảy ra đâu!
Chẳng qua chỉ là cùng đàn ông gặp dịp thì chơi thôi, nhịn một chút là được, có cái gì quá mức! Nếu muốn nổi tiếng thì phải trả giá thật lớn, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nếu không phải trước đây không có cơ hội, sự phát triển của hắn chắc chắn sẽ không chững lại như bây giờ!
Hơn nữa, dùng thủ đoạn gì để thượng vị cũng không quan trọng, đợi đến ngày hắn nổi tiếng rồi, ai sẽ nhớ đến lịch sử đen tối của hắn chứ!
Nghĩ tới đây, hắn chán ghét liếc nhìn quản lí của mình, "Nếu anh không muốn đi cũng được, đừng làm mặt khổ sở, ai không biết còn tưởng rằng trong nhà anh có người chết."
Phương Trọng Hi bình thường cũng không phải là người cay nghiệt, tính khí của hắn rất tốt, thậm chí có thể nói là nho nhã lễ độ, mà gần đây không biết xảy ra chuyện gì, nhìn những người xuất đạo muộn hơn hắn, kĩ năng diễn xuất cũng không bằng hắn, từng người từng người vượt qua hắn, hắn liền càng ngày càng không đè ép được tính tình của chính mình.
"Cậu!" Người quản lí giận tím mặt, nhìn khuôn mặt trào phúng kia của Phương Trọng Hi, hừ lạnh một tiếng, "Không đi càng tốt! Tôi cũng không muốn chuyện ô uế của các người!"
Nói xong, xoay người rời đi.
Phi! Không nhận lấy ý tốt của mình thì thôi! Hắn ngược lại còn muốn mở to hai mắt nhìn xem, Phương Trọng Hi có thể dựa vào việc trèo lên giường người ta mà thành công thượng vị hay không!
Mà lúc này tại Tinh Quang, trợ lý thấy Evanson vẫn luôn nghịch điện thoại, rốt cục không nhịn được hỏi một câu, "Ngài thật sự muốn gặp mặt tiểu minh tinh kia sao? Này không được hay lắm thì phải, chúng ta chuẩn bị kí hợp đồng với Tiểu Úc rồi mà."
Evanson cười như không cười nhìn hắn, "Hai người này có gì xung đột sao?"
"Đương nhiên là có!" Trợ lý thốt lên, "Ngài xem tiểu minh tinh kia, không phải là muốn ngài từ bỏ Tiểu Úc, đem đại ngôn cho hắn sao?"
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Evanson đứng lên, trong đôi mắt xanh đẹp đẽ tràn đầy khinh bỉ, "Chỉ là một người chủ động đưa mình đến, tại sao tôi phải vì hắn mà đắc tội Hoắc Vanh?"
Dừng một chút, thắt lại cà vạt trước ngực, trầm thấp nở nụ cười, "Hơn nữa, tôi đã cam kết với cậu ta lúc nào sao? Là chính cậu ta xin được trèo lên giường tôi, đồ miễn phí đưa tới cửa tại sao lại không ngủ?"
Trợ lý nhìn khuôn mặt anh tuấn suất khí của ông chủ, không biết tại sao, bỗng nhiên rùng mình một cái.
Khi Úc Thanh Hoan đến Tinh Quang, trợ lí của Evanson chuẩn bị xong hợp đồng.
Đời trước không biết ký qua bao nhiêu hợp đồng, Úc Thanh Hoan đã sớm thuộc làu làu các mục ghi bên trong, nhanh chóng tìm ra điểm quan trọng, lật nhanh qua hợp đồng một lần, không phát hiện vấn đề gì, đang chuẩn bị ký tên lên, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Triệu Khanh Uyên, liền thấy hắn đang ra sức viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Úc Thanh Hoan nghi hoặc nhíu mày lại, lẽ nào trong hợp đồng có chỗ nào không đúng? Hắn đang ghi lại điểm bất ổn?
Tuy rằng Triệu Khanh Uyên lúc bình thường cà lơ phơ phất, trong thời khắc mấu chốt, cũng vẫn là người có thể tin được.
Nghĩ tới đây, Úc Thanh Hoan không do dự nữa, ngẩng đầu gọi một tiếng, "Khanh Uyên, anh có muốn nhìn hợp đồng một chút không?"
Triệu Khanh Uyên vẫn đang múa bút thành văn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, gõ một cái lên cái bàn trước mặt hắn, lại hỏi: "Khanh Uyên, anh cảm thấy hợp đồng có vấn đề sao?"
"Hả?" Triệu Khanh Uyên đang chăm chú viết chữ bị cắt ngang, hồ đồ liếc mắt nhìn Úc Thanh Hoan, tâm tư vẫn chưa thu về, thốt ra một câu: "Ồ, có vấn đề? Sau câu "một kết cục không đáng nói" là gì?"
Úc Thanh Hoan: "......"
Hắn cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt Triệu Khanh Uyên, chỉ thấy trên đầu trang viết một nhóm chữ đỏ to đùng: lời bài hát Để nước mắt hóa thành mưa tương tư.
Úc Thanh Hoan: "..."
Rất tốt, bây giờ một chút tín nhiệm cuối cùng của hắn đặt trên người này cũng biến mất luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.