Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 66: Ừ, đúng vậy

Liên Sóc

15/08/2021

Bởi vì được cư dân mạng khen hết lời, qua mười hai giờ trưa, doanh thu phòng vé của “Một đường sinh tử” giống như bị đánh thuốc, bắt đầu điên cuồng tăng lên!

Thậm chí trong khoảng giờ vàng từ tám đến chín giờ tối, một tiếng đồng hồ tăng thêm 12 triệu.

Đợi đến khi kết quả thống kê doanh thu phòng vé ngày đầu tiên được công bố, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Tỉ lệ suất chiếu chỉ chiếm 14% mà “Một đường sinh tử” đã có doanh thu ngày đầu tiên đến 60 triệu!

Trước đây tuy là Lưu Gia An vẫn luôn tích cực bàn bạc với rạp chiếu phim nhưng vì ông đã bảy năm chưa có phim, lại còn chọn đề tài không phải đang hot nên bên phía rạp cũng không mấy coi trọng “Một đường sinh tử”.

Dù cho Lưu Gia An có quan hệ tốt đến đâu thì đặt trước mặt lợi ích cũng phải nhường bước.

Ở tình huống như vậy, “Một đường sinh tử” có thể đạt được thành tích như vậy, thật sự là quá khó khăn.

Truyền thông sôi trào! Dân cư mạng cũng sôi trào!

Những năm gần đây, điện ảnh trong nước luôn ở trong tình trình suy thoái. Không ít bình luận phim đánh giá phim điện ảnh trong nước đều nói là quay đại khái, nội dung rời rạc, xem xong không biết phim truyền tải cái gì.

Trước đó có “Màu cam”, tuy rằng danh tiếng rất tốt nhưng do đề tài hạn chế nên độ phổ biến cũng không cao.

“Một đường sinh tử” xuất hiện, giống như một cơn lốc, trong nháy mắt nhấc lên sóng to gió lớn trong cả nước, nhiệt độ thảo luận tăng cao không ngừng.

Rạp chiếu phim liền nhân cơ hội mượn gió bẻ măng, hôm sau liền sắp xếp suất chiếu của “Một đường sinh tử” đến 40%, phạm vi điều chỉnh lớn như vậy là chưa từng có tiền lệ trước đây.

Mà dù thế, vé xem phim cũng không đủ bán, trên các APP bán vé xem phim lớn cơ bản là qua mười hai giờ trưa đã bán hết toàn bộ vé xem phim.

“Một đường sinh tử” triệt để đại bạo.

Không quản là ở văn phòng, tiểu khu, hay là trên phương tiện giao thông công cộng, tàu điện ngầm, đều có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận về bộ phim này, nghe nói thậm chí còn có không ít người đi xem lại đến lần thứ tư, thứ năm.

Được khán giả ủng hộ đến mức đó, dù như thế nào cũng là trường hợp mà đoàn phim không nghĩ đến.

Ngày chiếu phim thứ hai, “Một đường sinh tử” tích lũy doanh thu phòng vé đến 300 triệu; ngày thứ ba, 520 triệu; ngày thứ tư, 830 triệu!

Đồng thời chưa từng xuất hiện dấu hiệu chững lại, kéo dài biểu đồ tăng trưởng.

Đến đây, Lưu Gia An cuối cùng cũng hái được quả ngọt, dùng thực lực chứng minh cái gì gọi là ngày hôm nay ngươi đối với ta lạnh nhạt, ngày mai ta cho ngươi không với đến nổi!

Phim bạo đến mức độ này, không quản là đạo diễn, ngôi sao điện ảnh hay là vai phụ, nhân khí đều theo nước lên thì thuyền lên mà tăng cao.

Lượng follow weibo của Úc Thanh Hoan trong một đêm tăng thêm hai triệu, bởi vì cảnh cuối cùng của hắn quá chấn động người xem, tag #cái chết của Diệp Thịnh# thậm chí còn đứng đầu hotsearch.

Trước đây fan của Úc Thanh Hoan chủ yếu là nữ, “Một đường sinh tử” lại mang đến cho hắn rất nhiều fan nam.

Một tên phú nhị đại càn rỡ còn sợ chết cuối cùng lại vì cứu người mà hy sinh chính mình. Hình tượng tương phản như vậy, càng khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Mới vào nghề được nửa năm, vẻn vẹn dựa vào hai bộ phim, Úc Thanh Hoan liền đạt được nhân khí cao ngút trời.

Kịch bản phim mới cũng như hợp đồng đại diện như tuyết rơi, dồn dập đưa tới trước mặt hắn. Không chỉ tất cả đều được trả thù lao cao mà còn cho hắn quyền điều chỉnh kịch bản.

"Tôi xem cái này cũng không tệ." Vu Hâm đẩy đến trước mặt Úc Thanh Hoan một kịch bản phim tình cảm, nói: "Cậu cũng nên diễn một bộ tình cảm đô thị hài đi, phim xem không nặng nề, còn có thể khiến lòng người khoan khoái, kết quả bán vé chắc chắn sẽ không tệ."

Hắn lại nói: "Còn có đại ngôn nước hoa hôm qua tôi nói, người ta rất có thành ý, cậu cảm thấy thế nào?"

"Chờ một chút." Úc Thanh Hoan ngậm kẹo trong miệng, nói chuyện hơi có chút hàm hồ, "Trước tiên qua đợt này rồi tính."

"Tổ tông của tôi ơi!" Vu Hâm vỗ cái đùi đầy thịt mỡ của mình một cái, "Còn chờ cái gì đây! Qua thôn này sẽ không có cái quán này! Nhân khí không bền được với thời gian, thừa dịp còn đang mạnh phải nhận lấy mấy bộ phim mới đúng chứ!"

Dừng một chút, lại nhìn Úc Thanh Hoan: "Không phải là cậu đang chờ cái đại ngôn của Kenn chứ?" Hắn thở dài, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Chắc chắn là không được, ai bảo cậu đem hết bí mật nói cho người ta."



"Không phải." Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ cười cười, kiên nhẫn giải thích với Vu Hâm, "Em chuẩn bị quay “Làm sao để yêu người” rồi, nếu giờ có nhận, cũng chỉ có thể nhận đại ngôn, còn phim, em không nghĩ có kịch bản có thể chờ em đến sang năm.”

"Không tranh thủ một chút làm sao biết không được." Mặc dù là nói như vậy, Vu Hâm cũng có chút không tự tin.

Úc Thanh Hoan lại nói: "Hơn nữa em cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt một quãng thời gian."

"Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi! Tôi không đồng ý!" Vu Hâm nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, quả thực hận không thể rút ra một chút tâm sự nghiệp của mình chia cho hắn!

Nếu như là nghệ sĩ nhà người ta, có cơ hội tốt như vậy làm gì phải đợi quản lý giục, sớm đã nắm chặt tất cả cơ hội để trèo lên trên rồi!

Chỉ có cái người này nhà mình lại không bao giờ giống như những người khác!

Trong giai đoạn quý giá như thế này lại còn nói muốn nghỉ ngơi!

Ngày hôm nay hắn không làm một khóa tư tưởng cho Úc Thanh Hoan thì không được!

Nghĩ tới đây, Vu Hâm hắng giọng, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy Úc Thanh Hoan ngồi đối diện thở dài.

Lông mi hắn rủ xuống, môi mím mím, thấp giọng nói: "Ca, liên tục đóng phim thực sự rất mệt, em đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi."

Vu Hâm sững sờ, lời ra đến khóe miệng nhất thời không nói ra được.

Thanh Hoan nhà hắn vẫn luôn sống rất mệt, khi còn bé vì tiền mà bôn ba, lớn lên lại lại vì công tác mà bôn ba, e là vẫn luôn chưa được nghỉ ngơi thật sự.

Hiện tại thật vất vả mới không thiếu tiền, lại có bạn trai, muốn nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt.

Vu Hâm thở dài, hắn biết mình không chuyên nghiệp, cũng biết mình không có năng lực gì, nhưng nghệ nhân của mình có thể sống vui vẻ, chính là điều hắn muốn nhìn thấy nhất.

"Vậy được, tôi sẽ dời lại hết công việc của cậu."

"Cảm ơn anh," nghe vậy, Úc Thanh Hoan lập tức ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn hắn.

Vu Hâm hơi run run, "Cậu... Vừa rồi có phải là giả bộ đáng thương với tôi không?"

"Đương nhiên là không có," Úc Thanh Hoan lập tức bày ra một bộ mặt vô tội.

Hắn không phát hiện ra thái độ của hắn đối với Vu Hâm đã càng ngày càng buông lỏng, thậm chí loại ý nghĩ mãi mãi không xuất hiện như trước mặt người khác làm nũng, chơi xấu cũng đều vô thức dùng tới rồi.

"Lười quản cậu." Vu Hâm lườm hắn một cái, đứng dậy đi dọn dẹp phòng.

Buổi chiều, Triệu Duệ gọi điện thoại cho Úc Thanh Hoan, nói muốn mời hắn ăn cơm.

Úc Thanh Hoan buổi tối không có chuyện gì, vừa đúng lúc đưa Hoắc Cừ đi mua điện thoại di động, liền đồng ý.

Buổi tối, hắn tới viện nghiên cứu đón Hoắc Cừ tan làm, trực tiếp đưa hắn đến trung tâm thương mại.

Điện thoại bị mất thực ra cũng không tính là chuyện to tát gì. Không có mật mã, tên trộm chỉ có thể cài lại toàn bộ máy mới có thể sử dụng, như vậy cũng không sợ thông tin bên trong bị lộ ra ngoài.

Chỉ là Hoắc Cừ có chút không vui, bao nhiêu thứ hắn lén cất giấu, lần này lại bị mất hết.

Úc Thanh Hoan an ủi hắn thật lâu, đồng thời đồng ý với hắn, sau này nhất định sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho hắn, lúc này mới dỗ được Hoắc giáo sư đang giận dỗi.

Sợ Hoắc Cừ dùng không tiện, Úc Thanh Hoan cố ý mua cho hắn loại giống với cái cũ. Đến phòng riêng đã đặt trước, thấy Triệu Duệ còn chưa tới, liền mở hộp ra, đem điện thoại cài đặt xong mới đưa cho Hoắc Cừ: "Nào, anh dùng thử xem."

Hoắc Cừ chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với điện thoại, chính là có thể liên lạc với Thanh Hoan, đồng thời có thể xem tin tức của hắn. Lúc này thấy app weibo đã cài đặt xong, liền lưu lại số của Úc Thanh Hoan trong điện thoại di động.

Hắn cúi đầu, bộ dạng chậm rì rì gõ chữ thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, Úc Thanh Hoan không nhịn được liền muốn bắt nạt hắn: "Không phải anh có thể nhớ số của em sao? Tại sao còn muốn lưu lại?"

Hai má Hoắc Cừ ửng đỏ, "Muốn lưu."



Úc Thanh Hoan tiếp tục ý đồ xấu truy hỏi: "Vì cái gì a?"

Hắn chậm rãi xoay cốc nước ngô trong tay, khóe mắt hướng lên, ánh mắt giống như lông tơ rơi lên mặt Hoắc Cừ, mỗi một cái quệt nhẹ đều phảng phất mang theo ý tứ trêu ghẹo.

Tim Hoắc Cừ đập nhanh hơn, trên mặt nóng bừng.

Hắn cũng không biết tại sao mình vẫn muốn lưu, thuận theo bản năng là được rồi. Hắn nhanh chóng liếc Úc Thanh Hoan một cái, hầu kết hơi lăn, so với bây giờ ——

Úc Thanh Hoan còn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Hoắc Cừ, tại sao không nói chuyện? Thẹn thùng... A..."

Đôi môi mới vừa chạm vào ống hút đã bị kéo đi, Hoắc Cừ lấy tay giữ lấy gáy của hắn, thẳng thắn chặn cái miệng líu lo không ngừng kia lại.

Vừa lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Triệu Duệ nắm tay Vương Nhị Nhị dẫn vào, vừa thấy được cảnh tượng trong phòng khách, nhanh chóng che kín hai mắt cô bé, hướng về phía hai người quát: "Hai người các cậu có thể chú ý một chút không hả

Bị người quen bắt gặp, dù là Úc Thanh Hoan có da mặt dầy đi nữa cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn ho khan một tiếng, hơi có chút không tự nhiên ôm Vương Nhị Nhị vào trong ngực, giả vờ không nghe thấy Triệu Duệ nói, cúi đầu chào cô bé: “Chào em, Nhị Nhị.”

"Chào anh Thanh Hoan, anh Hoắc Cừ ạ." Dù đã lâu không gặp mặt, Vương Nhị Nhị cũng không sợ người lạ, một đôi mắt to ngoan ngoãn chào bọn họ.

Triệu Duệ chăm sóc cô bé rất tốt, tiểu cô nương mặc một cái áo gió màu hồng nhạt, khuôn mặt hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Úc Thanh Hoan không nhịn được hôn lên cái má bụ bẫm của bé một cái, trong lòng rục rà rục rịch.

Muốn đem về nhà nuôi mấy ngày quá!!! Dễ thương chết đi được!

"Anh Thanh Hoan," Vương Nhị Nhị sờ sờ mặt của mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn Úc Thanh Hoan, "Sao anh lại thơm má em vậy?"

Úc Thanh Hoan cười híp mắt nói: "Bởi vì thích em đó."

Dừng một chút, đối diện với đôi mắt âm u của Triệu Duệ giống như muốn giết người, nhanh chóng liền bồi thêm một câu, "Nhưng mà Nhị Nhị phải nhớ, ngàn vạn lần không có thể để những người khác làm thế, biết không?"

Vương Nhị Nhị gật đầu: "Triệu Duệ thúc thúc mỗi ngày đều sẽ nhắc em."

Tiểu cô nương dựa vào lồng ngực của Úc Thanh Hoan, ánh mắt nhìn hắn và Hoắc Cừ vài vòng, bỗng nhiên nói một câu khiến người ta kinh hãi, "Vậy anh Thanh Hoan hôn anh Hoắc Cừ, cũng là bởi vì thích anh ấy sao?"

Úc Thanh Hoan: "..."

Hắn vô cùng nghi ngờ Vương Nhị Nhị là gian điệp Hoắc Cừ phái tới!

"Cái này..." Hắn vốn định dùng tuyệt chiêu nói lái sang chuyện khác lần nữa, nhưng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt đen thẳm của Hoắc Cừ.

Úc Thanh Hoan nuốt nước bọt một cái, do dự mấy giây, quyết tâm, rốt cục cũng khó khăn nói ra vài chữ, "Khụ, ừ, đúng vậy."

Hoắc Cừ nhất thời ngượng ngùng, để lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, dưới đáy bàn cẩn thận lại thân mật kéo ngón tay của Úc Thanh Hoan, một mặt đầy thỏa mãn.

Khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, mấy người liền gọi đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Úc Thanh Hoan kể chuyện nhận đại ngôn và phim nói với Triệu Duệ, "Nhưng sẽ không nhận phim, Hâm ca giục em nhận đại ngôn mới, em còn phải xem xét."

Triệu Duệ nghe vậy, chà chà một tiếng, cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Ai nha, xem ra vận may tốt của cậu sắp chấm dứt rồi, chỉ là đáng tiếc cho 50 ngàn tệ của tôi thôi!"

Úc Thanh Hoan: "..."

Bây giờ hắn tuyệt giao với người này còn kịp không?

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong tay bỗng nhiên vang lên, hắn cầm lên nhìn, vậy mà lại là Lục Phong, "Lục tổng?"

Bên kia truyền đến âm thanh lạnh nhạt của Lục Phong, dù là đang báo tin tốt cũng không dịu dàng đi bao nhiêu: "Thanh Hoan, ngày mai có rảnh không? Đến công ty, chúng ta ký hợp đồng. Chúc mừng cậu trở thành phát ngôn viên cho dòng xe cảm xúc mãnh liệt của Kenn."

Triệu Duệ ở bên cạnh đang muốn uống một chén chúc mừng: "..."

Chát chát chát! Hình như hắn nghe được tiếng mặt của mình bị vả đến sưng lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook