Tôi Chỉ Nhớ Em

Chương 69

Hòe Cố

27/10/2023

Khác với Bùi Huân kín tiếng, Tô Thiên trạch, với tư cách là chủ tịch của một nhà sản xuất thiết bị điện cũ, danh tiếng của ông cực kì rộng rãi bên ngoài.

Tô Thiên trạch đã từng tham gia một số chương trình trò chuyện và khi người dẫn chương trình hỏi ông về bí quyết thành công của mình, ông đã tạo ra những câu danh ngôn kinh điển của Tô thị.

“Bí quyết thành công của tôi là cống hiến 100% cho công việc và coi công việc như đứa con, ngôi nhà của mình”.

Cộng với tác phong làm việc khoe khoang của ông, ông thường đến các lễ trao giải và phát biểu tại các trường cao đẳng và đại học, sự chú ý của cư dân mạng đối với ông luôn cao.

Lời bình luận của Tô Thiên trạch nhanh chóng được đẩy lên hàng đầu.

【Con đọc nhầm hay chú vào nhầm chỗ vậy Tô tổng? Em gái của tụi con là con gái của chú? 】

【Bùng bùng nổ nổ, tôi thích xem cảnh lật xe kiểu này, thật xấu hổ cho Bùi Huân 】

【Chắc chắn rồi, không có câu chuyện Lọ Lem nào trên thế giới này. 】

【Kích thích như vậy cơ á? Tôi đã tưởng tượng ra vẻ mặt của Tô tổng khi con gái anh ấy bị bắt đi sau khi ông ấy tỉnh lại. 】

【Bùi tam thiếu:  Con gái của chú fine, một giây sau mine. Bùi tổng điên cuồng hỗ trợ 2333. 】

【Chỉ mình tôi cảm thấy Tô tổng không quan tâm đến con cái của mình thôi à? Với tài lực và uy tín của Tô tổng, sao có thể để con gái ruột của mình bị ức hiếp như vậy? Nếu không phải nhà họ Bùi lên tiếng, em gái tôi sẽ bị mắng thành cái gì rồi? 】

【+1, Có lẽ thật sự thiếu sự kết nối nên ngay cả một việc lớn như vậy mà họ thậm chí còn không biết.】

【Đây là lần đầu tiên ở gần một gia đình giàu có như vậy, có cảm giác thay thế mạnh mẽ, tôi đã là đại tiểu thư rồi. 】

【Muốn xem trực tiếp cuộc thi ngày mai quá trời ơi.】

Trong vòng nửa giờ, bình luận của Tô Thiên Trạch đã trở thành bình luận phổ biến nhất.

Với tư cách là người kiểm soát weibo cho Tần Huân, Lăng Tịnh và Bùi Ngôn Duyệt đã cùng nhau thực hiên âm mưu, cuối cùng quyết định không cần mặt mũi đến cùng.

【Tô tổng, một nhà hòa thật phát tài, bắt tay bắt tay】

Khách sạn Quân Trạch.

Thư Cẩm ở một mình trong phòng bao trống, cánh cửa gỗ kiên cố và nặng nề ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài, khiến căn phòng càng trở nên yên tĩnh.

Nỗi bất an trong lòng cô ngày càng nặng trĩu, nhưng chiếc điện thoại đã bị Lý Thành Tinh đập nát thành từng mảnh, cô như rơi vào cạm bẫy và ngồi đây một cách bất lực.

Thư Cấn đập vào cửa và hét lớn: "Ngày mai tôi có một cuộc thi, thả tôi ra ngoài! Bùi Ngôn Khanh, là anh, là anh phải không?"

"Sao anh dám nhốt tôi hả? Cậu Nguyễn mà biết, sẽ không buông tha cho anh!"

Nhưng dù cô có hét thế nào cũng không có tiếng đáp lại từ ngoài cửa, như thể mọi âm thanh đều bị chặn lại.

Da đầu của Thư Cấn tê dại, từ từ cảm thấy sợ hãi.

Trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, không biết qua bao lâu, mới có tiếng mở cửa vang lên.

Thư Cấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, và sự hoảng sợ trong lòng cô ngay lập tức lên đến đỉnh điểm.

Người phục vụ đi vào, đặt đĩa thức ăn lên bàn, "Thư tiểu thư, mời ăn tối."

“Bữa ăn này là do Bùi thiếu mời.” Người phục vụ cười nói: “Bùi thiếu nói, Quân Trạch có vị khách quý như tiểu thư, quả thật là niềm vinh hạnh. Để thể hiện lòng thành của chủ nhà, vẫn mong Thư tiểu thư ở đây thêm chút nữa.”

Cả người Thư Cấn toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta, anh ta có ý gì? Anh ta muốn nhốt tôi phi pháp hả?”

Người phục vụ mặt không đổi sắc: "Chúng tôi là khách sạn hợp pháp."

"Vậy thả tôi ra ngoài!"

“Thư tiểu thư, mời ăn cơm.” Người phục vụ chỉ chỉ trên bàn.

“Tôi ăn xong có phải sẽ thả tôi đi không?” Thư Cấn nói: “Có phải các người bỏ cái gì vào không hả?”

Người phục vụ không trả lời, chỉ hơi cúi đầu rời đi, "Chúc Thư tiểu thư ăn ngon miệng."

Cánh cửa gỗ nặng trịch lại đóng lại, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Toàn thân của Thư Cấn cứng ngắc, ý thức bắt đầu tê liệt.

Điều đáng sợ nhất trên thế giới là không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra vào giây phút tiếp theo.

Sau đó, Thư Cấn mới nhận ra rằng sự hiểu biết của cô về Bùi Ngôn Khanh gần như bằng không. Chỉ biết anh là hình mẫu được mọi người trong giới khen ngợi, anh tuấn, ôn nhu như ngọc.



Đến nỗi cô còn lầm tưởng rằng anh sẽ không bao giờ có những cảm xúc mà người bình thường có thể có.

Thư Cấn cảm thấy lần này cô thật sự chơi hơi lớn. Thậm chí rất có khả năng Bùi Ngôn Khanh sẽ nhốt cô lại, thậm chí không cho cô đi thi quốc gia.

Cô sững sờ dựa vào tường ngồi xổm xuống, tuyệt vọng vò tóc, cô không biết, bên ngoài trời đã sập rồi.

Tập đoàn Nguyễn thị.

Nguyễn Quân ném tập tài liệu trong tay vào mặt Thư Thành, quở trách ông ta, "Tất cả là do đứa con gái ngu ngốc của anh!"

“Chuyện bị làm rối tung rối nùi lên như thế, tôi làm sao thu dọn đây hả?” Nguyễn Quân hít một hơi thật sâu, gân trên trán giật giật: “Làm ăn sợ nhất là danh tiếng bị tổn hại, bây giờ trên mạng quyết định tẩy chay. Hơn nữa áp lực từ Bùi gia, mấy nhà đầu tư đều rút vốn, anh có biết vừa rồi tôi mất bao nhiêu tỷ rồi không?”

Thư Thành co rụt lại, vẻ mặt ủ rũ nói: "Anh rể, nể mặt tiểu Ngọc, anh bớt giận!”

Nguyễn Quân tức giận liếc ông ta một cái, quát: "Điều tôi hối hận nhất chính là gả Tiểu Ngọc cho anh! Nói thử cho tôi nghe, những năm này anh đã lập được thành tích gì? Đứa con gái anh nuôi lớn thật ngu dốt."

Thư Thành không dám nói gì, dù sao Thư thị có thể đi đến được ngày hôm nay đều là dựa vào danh tiếng và tài nguyên của Nguyễn thị

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thư Thành thấp giọng hỏi.

Sắc mặt của Nguyễn Quân trở nên âm trầm, hai tay nắm thành quyền, "Đợi tôi gọi điện thoại."

Thư Thành không dám nổi giận, nhìn Nguyễn Quân bấm số, sắc mặt trong giây lát thay đổi, đối đầu bên kia điện thoại nói: "Em Bùi, không quấy rầy em chứ?”

Ông loáng thoáng nghe thấy một giọng nam ở đầu bên kia điện thoại: “Chủ tịch Nguyễn khách khí, quấy rầy cũng quấy rầy rồi.”

Đụng phải cây đinh mền, sắc mặt của Nguyễn Quân thay đổi, ông cười nói: "Chuyện xảy ra gần đây, thực sự là do lớp trẻ trong gia đình thực sự không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho em Bùi rồi. Lớp già như anh phải ra mặt xin lỗi em một tiếng rồi, sau này nhất định dạy dỗ chúng nó thật khắt khe.”

Bùi Huân nhàn nhạt nói: "Dạy dỗ? Dạy dỗ thể nào nhỉ?”

"Anh kêu Nguyễn Bạch cùng Thư Cấn xin lỗi cô gái nhỏ kia?"

Bùi Huân cười: "Xin lỗi? Nguyễn tổng làm kinh doanh nhiều năm như vậy, ông cũng nên biết rằng một lời xin lỗi là thứ ít giá trị nhất."

Nguyễn Quân không nói lời nào vô nghĩa: "Em Bùi nói chí phải. Lần này phải cho tụi nó một bài học nhớ đời, em muốn giải quyết thế nào.”

Bùi Huân nói: “Yêu cầu họ thừa nhận những gì họ đã làm trên Internet và xin lỗi chúng tôi."

Sắc mặt của Nguyễn Quân cứng ngắc: "Em Bùi, chúng nó đều là con gái trong nhà, chuyện như thế này..."

“Niệm Niệm nhà chúng tôi không phải con gái à?” Bùi Huân bình tĩnh nói, “Nếu họ đã làm, thì họ phải trả giá đắt cho việc đó.”

Nguyễn Quân trầm tư một lát, sau đó thanh âm trở nên lạnh hơn: "Em Bùi, chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ nhất định phải bởi vì chuyện này mà ồn ào không vui sao?”

"Nếu Nguyễn tổng không đồng ý, thì tôi không còn gì để nói. Mối quan hệ bạn bè của chúng ta phải dựa trên nền tảng là  sự tôn trọng lẫn nhau. Thái độ của Nguyễn tổng khiến tôi nghi ngờ về tính khả thi của việc tiếp tục hợp tác với Nguyễn thị." Bùi Huân nói: “Các nhà sản xuất còn lại đều biết thái độ của Nguyễn tổng, họ cũng nên nhận định lại toàn bộ Nguyễn thị rồi.”

Sắc mặt của Nguyễn Quân càng ngày càng kém: "Bùi tổng uy hiếp tôi?"

"Nguyễn tổng nặng lời quá rồi." Bùi Huân nói một cách lịch sự, "Tôi chỉ đang giải thích sự thật."

Trầm mặc một hồi, trên trán Nguyễn Quân nhàn nhạt nổi lên gân xanh, cuối cùng ông thở ra một hơi thật sâu: "Chuyện này là trách nhiệm của chúng tôi, tôi sẽ dựa theo nguyện vọng của bên đấy mà nói với hai tiểu bối."

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Quân xoa xoa mi tâm, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Thư Thành trên mặt, quét văn kiện trên bàn xuống đất, cáu kỉnh chỉ vào cửa: "Cút!"

Nguyễn Quân thật tàn nhẫn, sắc mặt của Thư Thành không được tốt lắm, nhưng dù sao ông ta cũng không dám phát ra âm thanh nào, rón rén bước đi.

Thư Thành vừa đi, di động của Nguyễn Quân vang lên, vẻ mặt ông ủ rũ nhận điện thoại.

Giọng nói lo lắng của Nguyễn Bạch từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ba, A Cấn đi rồi, điện thoại cũng không liên lạc được, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ là do Bùi Ngôn Khanh cố ý trả thù sao... ba mau làm chủ  giùm chúng con đi."

“Ba, sao ba không nói chuyện?” Giọng nói của Nguyễn Bạch có chút run rẩy, hai tay run rẩy nhìn điện thoại, cảm giác da đầu sắp nổ tung.

Mãi cho đến đầu bên kia truyền đến một tiếng hét lớn: "Tao quản nó chết hay sống? Muốn tao nói, Bùi Ngôn Khanh có chém nó, tao cũng mặc xác.”

“Nếu như mày không phải con gái của tao, tao đã lập tức cho mày cút khỏi Nguyễn gia!” Nguyễn Quân tức giận gầm lên, “Tao sẽ coi như tôi chưa từng sinh con gái như mày!”

Nguyễn Bạch sợ đến tái nhợt, nước mắt giàn giụa: "Ba, con sai rồi, lần này giúp chúng con một chút đi."

"Con không dám nữa."

"Tao không thể giúp mày nữa rồi." Giọng nói của Nguyễn Quân không có độ ấm: "Bùi gia thẳng tay ép tao, Bùi gia chỉ mặt muốn tụi bây phải xin lỗi trên mạng , chịu sự chỉ trích của cả cư dân mạng.”

Đôi mắt của Nguyễn Bạch run lên: "Không được, thế thì mặt mũi con để đâu nữa? Ba, con không sống nổi."

“Tao đưa mày ra nước ngoài.” Nguyễn Quân lạnh lùng nói: “mày cứ ở nước ngoài đi, không về được thì đừng về nữa.”

Sau khi Tô Diệm rời đi, Tô Niệm Niệm uống một bát cháo và lại ngủ thiếp đi.



Khoảng thời gian này đã quá căng thẳng, giống như một sợi dây thừng bị kéo căng, một khi nới lỏng ra sẽ mềm thành kẹo đường.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trong nhà đã tối đen như mực, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Tô Niệm Niệm sững sờ dựa vào đầu giường, trong giây lát cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi.

Bùi Ngôn Khanh hứa sẽ quay lại sớm? Đến tận bây giờ? Anh đối xử với cô như vậy à?

Đột nhiên, tất cả những bất bình chồng chất, và những giọt nước mắt từ đêm qua vẫn chưa rơi đột nhiên ồ ạt tuôn trào, nhất thời không kiềm lại được. Tô Niệm Niệm cảm thấy rằng bây giờ cô là người đau khổ nhất trên thế giới.

Cô lại chui vào trong chăn, lấy điện thoại di động mở một bài hát có sẵn, buồn bã như vậy khiến Tô Niệm Niệm càng khóc to hơn.

Có lẽ là do khóc quá nhiều nên Tô Niệm Niệm không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô vẫn đắm chìm trong bầu không khí u buồn của chính mình, không cách nào thoát ra được.

Tô Diệm vừa đẩy cửa vào, tất cả mọi người đều sửng sốt, liền nghe thấy thanh âm thút thít khóc như ma: "Tô nha đầu, em khóc sao?"

Tô Diệm chỉ cảm thấy tiếng khóc quá đáng sợ, bóng người phía sau đi vào phòng còn nhanh hơn anh, ôm lấy người trên giường trước mặt, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành: "Sao lại khóc rồi.”

Tô Niệm Niệm bất ngờ bị ai đó gạt sang một bên, chưa chưa kịp phản ứng, cô đã nheo mắt nhìn ánh sáng chói lọi trong phòng, tìm cách trút giận, túm cổ người đàn ông nói: "Anh rõ ràng đã nói sẽ quay lại ngay, em tỉnh dậy trời đã tối om mà anh còn chưa thấy đâu.”

"Anh lừa em." Tô Niệm Niệm nghẹn ngào nói: "Đàn ông đều là tên lừa gạt.”

Bùi Ngôn Khanh ôm cô vào lòng, xoa mái tóc dài của cô an ủi: "Anh sẽ không rời đi, anh sẽ ở lại đây với em."

Răng của Tô Diệm cảm thấy sắp chua, chịu không nổi nữa, dùng sức gõ cửa một cái, hừ lạnh một tiếng: "Mơ đi nhé.” Thấy bọn họ không có buông ra, Tô Diệm mím môi: "Hai người có thể nào chú ý đến sức ảnh hưởng chút không hả?”

Bùi Ngôn Khanh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, "Vào thời điểm như thế này, một người thông minh nên biết cách tránh đi.”

Tô Diệm: "..."

Anh vuốt tóc, xoay người tại chỗ, cuối cùng sắc mặt lạnh lùng đóng cửa lại.

Căn phòng chìm trong im lặng.

Tô Niệm Niệm ý thức được mình có chút làm nũng, xấu hổ đẩy ngực anh, "Được rồi, buông em ra đi.”

Bùi Ngôn Khanh không buông tay, chỉ lấy khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cô gái, "Tôi rất vui."

"Hửm?"

“Anh hi vọng, em có thể như thế này, không che giấu bất cứ một cảm xúc nào với anh.” Bùi Ngôn Khanh cúi đầu, hôn lên trán cô như một thứ gì đó anh rất trân trọng, “Cho anh cảm giác mình là bạn trai của em.”

Tô Niệm Niệm không thể nói những lời yêu thương nghiêm túc của anh, cô sững sờ, và phải một lúc lâu sau cô khò khè mũi.

Hai người còn chưa nói mấy câu, đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói thiếu kiên nhẫn Tô Diệm truyền đến: "Xong chưa?"

"Ra ngoài ăn đi, đồ ăn nguội mất!"

Bùi Ngôn Khanh cau mày, "Đói bụng?"

Tô Niệm Niệm gật đầu.

"Vậy chúng ta xuống ăn đi."

Kết quả xuống lầu, Tô Niệm Niệm chỉ thấy dì Vương mới vo gạo, "Cơm đâu ạ?"

Dì Vương cười nói: "Còn chưa nấu."

Tô Niệm Niệm: "..."

Cô chống nạnh, trừng mắt nhìn Tô Diệm: “Đây là cái mà anh nói sắp nguội đó hả?”

Vẻ mặt tràn đầy chính trực cùng tự tin của Tô Diệm: "Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, giống cái gì hả?”

Bùi Ngôn Khanh ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn bóng lưng Tô Diệm, mím môi dưới, không nói gì.

Trong nhà bầu không khí vốn không tệ, nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng đóng cửa vang lên, sau một khắc, cửa bị mở ra.

Nhịp tim chệch, Tô Niệm Niệm vô thức quay đầu lại, đối mặt với bóng người ở cửa.

Đối mặt với người đến hai giây, Tô Niệm Niệm hoảng loạn cụp mắt.

Một lúc sau, cô nhỏ giọng gọi: “Ba.”

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chỉ Nhớ Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook