Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 101
Cáp Khiếm Huynh
08/06/2022
Edit: ji
[Ừm, đã lâu không gặp…]
—–o0o—–
Mạt Minh không thấy Hàn Thiệu Chu xuất hiện nữa, thỉnh thoảng mới nghe nói chút tin tức về hắn, từ trong miệng của bạn bè hay là ở trên mạng.
Cho đến tận đêm giao thừa, anh đút tay vào túi áo khoác, đang đi dạo ven sông xem mọi người đốt pháo, bỗng nhiên có người bên cạnh đưa cho anh một cây pháo hoa đang cháy.
Theo bản năng quay đầu lại, anh đối diện với một đôi mắt đen và quen thuộc, hàm chứa sự dịu dàng, hắn cười nói: “Giao thừa vui vẻ.”
Mạt Minh sửng sốt vài giây, lông mi dày run lên.
Một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ, che đi một nửa khuôn mặt đẹp đẽ, chóp mũi lộ ra bị đông lạnh trở nên đỏ bừng. Hàn Thiệu Chu nhìn mà đau lòng, tháo xuống cái bịt tai giữ ấm màu xám bạc, duỗi tay đeo lên đầu Mạt Minh.
Trên bề mặt mềm mại vẫn còn sót lại hơi ấm, chóp tai lạnh lẽo truyền đến hơi ấm lạ thường, Mạt Minh khẽ cụp mắt xuống, vài sợi tóc mái trên trán che đi cảm xúc trong mắt.
“Anh không nên để ông nội ở nhà một mình …” Mạt Minh nói.
“Nếu tôi nói …” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Ông nội bảo tôi tới đây, em có tin không?”
“…”
“Em yên tâm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông luôn không thay đổi, thời điểm này ông cũng đã ngủ rồi.” Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh cười nhạt: “Hơn nữa, ngày mai tôi sẽ đi công tác, không biết đến bao giờ mới có thể rảnh rỗi, đêm nay coi như em thông cảm cho tôi, để tôi ở bên em một lát, được không? “
Lúc này, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Pháo hoa nổ vang rực rỡ, ánh sáng chói mắt cùng dừng lại trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cũng phản chiếu bóng dáng người trước mặt càng thêm hư ảo.
Mạt Minh không trả lời câu hỏi của Hàn Thiệu Chu, nhưng anh nhàn nhạt nói: “Năm mới vui vẻ, Hàn Thiệu Chu…”
Hàn Thiệu Chu lồng ngực nóng lên, hắn đột nhiên muốn ôm người trước mặt, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
“Năm mới vui vẻ…”
Năm mới vui vẻ… bé ngoan.
Quảng trường vô cùng náo nhiệt, cả hai cùng đi dạo dọc theo bờ hồ nhân tạo.
Hàn Thiệu Chu chân phải vẫn chưa bình phục, bước đi khập khiễng, dường như sợ bị ghét bỏ, nghiêm túc giải thích với Mạt Minh: “Nhiều nhất là hai ba tháng nữa sẽ khôi phục lại như bình thường, nhất định sẽ không để lại di chứng.”
Mạt Minh quay đầu nhìn về phía mặt hồ, không khỏi bật cười.
Như nhận được sự khích lệ nào đó, Hàn Thiệu Chu ngập ngừng chạm vào ngón tay út của Mạt Minh, nhận ra không bị ghét bỏ, cuối cùng hắn lấy hết can đảm nắm cả bàn tay của Mạt Minh.
Trên quảng trường pháo hoa bắn rất lâu…
Sau khi rời đi, Mạt Minh mới nhớ tới mình quên trả lại Hàn Thiệu Chu cái bịt tai ấm áp, lông ở trên xù xù, còn ấm áp che chở tai anh.
Đến năm sau, Mạt Minh chính thức gia nhập đoàn làm phim và bắt đầu công việc.
Quá trình quay phim kéo dài bốn tháng không ngừng nghỉ, cũng giống như hai tháng trước đây, Hàn Thiệu Chu hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh vẫn nhận được tin nhắn của Hàn Thiệu Chu, thường chỉ ngắn ngủi một vài từ.
Chăm sóc bản thân, hoặc, nhớ em.
Tối hôm đó, trong bữa tiệc đóng máy của đoàn phim, Thành Cảnh và những người khác dự định đi hát, nên nhanh chóng đặt một phòng ở trên mạng.
Mạt Minh uống không ít rượu, chóng mặt và buồn ngủ, muốn định từ chối nhưng tất cả diễn viên trong đoàn đều có mặt, anh là diễn viên chính hiển nhiên không thể từ chối, nên đành đáp ứng.
Trong bữa tiệc, Mạt Minh nhận được một tin nhắn của Hàn Thiệu Chu.
[Hàn Thiệu Chu]: Hiện tại em có bận không?
[Mạt Minh]: Có chuyện gì vậy?
[Hàn Thiệu Chu]: Không có chuyện gì, vừa mới xã giao xong quay trở về khách sạn. Muốn nghe giọng nói của em. Tôi có thể gọi điện thoại được không?
[Mạt Minh]: Đoàn phim đang liên hoan, gọi điện không tiện.
[Hàn Thiệu Dương]: Sau khi liên hoan.
[Mạt Minh]: Còn muốn đi hát.
[Hàn Thiệu Chu]: Em uống rượu sao?
[Mạt Minh]: Ừm.
[Hàn Thiệu Chu]: Em uống rượu thường không tỉnh táo, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi.
[Hàn Thiệu Chu]: Có muốn tôi đến cứu không? [Mặt ngầu đeo kính râm]
Mạt Minh nhìn gương mặt lạnh lùng đeo kính râm, không nhịn được cười.
[Mạt Minh]: Anh hiện tại vẫn đang ở nước Y, có thể đến cứu sao?
[Hàn Thiệu Chu]: Em hóa ra còn để ý đến hành trình của tôi, còn biết tôi ở nước Y [mặt cười]
Mạt Minh: “…”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thành Cảnh muốn Mạt Minh lên xe của mình, lúc này, một chiếc Lincoln dài màu đen chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe hơi sang trọng thình lình xuất hiện, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Hàn Trường Tông ở trong xe nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía Mạt Minh.
Mạt Minh rất kinh ngạc: “Hàn Đổng?”
Không chỉ Mạt Minh mà tất cả những người khác đều giật mình, bọn họ trước giờ làm sao lại có cơ hội nhìn thấy người quyền quý như Hàn Trường Tông.
Hàn Trường Tông, người đang dựa vào ghế sau, mặc một bộ đồ màu xám sẫm kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt luôn nghiêm nghị và lạnh lùng, lúc này, mang theo nụ cười có vẻ hiền từ đi rất nhiều, ông nhìn Mạt Minh trong đám người cười nói: “Tiểu Mạt, đây đều không phải là bạn bè của con sao, nếu không phải là trước mặt người ngoài, trực tiếp kêu ông nội là được, gọi Hàn Đổng gì chứ, quá xa lạ”.
Thành Cảnh và những người khác đều sững sờ, ánh mắt không thể tin được đảo qua Hàn Trường Tông lẫn Mạt Minh.
Chuyện gì thế này?
Hàn Trường Tông thực sự yêu cầu Mạt Minh gọi ông là ông nội?
“Tiểu Mạt, ông nội tìm con muốn nói một chút chuyện, lên xe có tiện nói chuyện không?”
Mạt Minh ngơ ngác gật đầu, chợt nghĩ Hàn Thiệu Chu có lẽ không có giải thích quan hệ của bọn họ với Hàn lão gia.
Lẽ nào hiện tại Hàn lão gia vẫn không hề biết gì?
Lúc này ánh mắt Hàn Trường Tông chậm rãi chuyển tới những người khác bên cạnh Mạt Minh, trong mắt mang theo ý cười sâu xa: “Có phải là ảnh hưởng đến hoạt động của mọi người?”
“Không, không …” Một đám người lần lượt xua tay, lập tức có người cười nói: “Đương nhiên chuyện của Hàn Đổng quan trọng hơn, hoạt động giải trí bắt đầu lúc nào cũng được ạ”.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám người, Mạt Minh lên xe của Hàn Trường Tông.
Xe đi xa, Thành Cảnh và những người khác phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
“Trời ạ, này Hàn Đổng coi Mạt Minh như người nhà của mình sao? Chẳng lẽ Mạt Minh và Hàn tổng đã ở bên nhau?”
“Chỉ có duy nhất khả năng này, bằng không làm sao có thể gọi ông nội?”
“Hơn nữa Hàn Đổng còn chủ động lại đây tìm Mạt Minh, hỏi ai có thể có loại đãi ngộ này.”
“A, a, tôi thật ghen tị. Trên mạng nửa năm nay không nghe chuyện gì liên quan đến Mạt Minh và Hàn tổng, cũng chưa từng nghe nói bọn họ bí mật gặp nhau. Kết quả, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng đều đã gặp”.
Ở trong xe, Mạt Minh lễ phép hỏi Hàn Trường Tông có chuyện gì.
Hàn Trường Tông bật cười: “Không có chuyện gì, tình cờ ông ăn tối với bạn bè ở gần đây. Ông nhận được điện thoại của Thiệu Chu nhờ ông một chút. Không phải, phải nói là đến đây cứu người.”
“…”
Mạt Minh khuôn mặt không khỏi nóng lên, anh không hề nghĩ rằng Hàn Thiệu Chu thật sự sẽ để cho ông nội tới giúp anh giải vây.
Đây chính là Hàn Trường Tông…
“Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ông.” Mạt Minh nghiêm túc nói: “Cháu không nghĩ Hàn Thiệu Chu sẽ liên lạc với ông, đây cũng không phải chuyện lớn”.
“Làm sao mà phiền toái chứ.” Hàn Trường Tông cười cười: “Ông nội này cũng không chỉ để gọi không”
Mạt Minh im lặng một hồi, nhưng vẫn là kiên quyết nói ra: “Ông nội, con có chuyện muốn nói, kỳ thật con và Hàn…”
Hàn Trường Tông khẽ xua tay, cười ngắt lời: “Thiệu Chu thích con, ta là trưởng bối đương nhiên cũng không có bỏ mặc, nhưng cũng biết, tình cảm là chuyện nên thuận theo tự nhiên, con và Thiệu Chu quen biết nhau mấy năm, hẳn là con cũng hiểu rõ về nó, trong lòng nhất định cũng có quyết định hay phương hướng rõ ràng, cho nên Mạt Minh, ông có làm cái gì cũng không quan trọng, con chỉ cần lắng nghe trái tim mình là được. Quá khứ không quan trọng, mà quan trọng là hiện tại, là sau này…”
“…Vâng.”
——————————-
Những cơn giông giữa hè kéo dài trong nhiều ngày, Mạt Minh nhận được kịch bản mới và sẽ bắt đầu vào sáu tháng cuối năm, đóng vai nam chính trong bộ phim truyền hình mới do Thái Triệu làm đạo diễn.
Trước khi tiến vào đoàn làm phim Mạt Minh có thời gian rảnh rỗi, anh trở lại đoàn kịch Đại Dương, đúng lúc tham dự đám cưới của Hạ Tiểu Đường và Kỳ Dược.
Mạt Minh trở thành phù rể, là bạn nhiều năm, tặng cho Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường một chiếc xe hơi.
Hạ Tiểu Đường xuất phát từ lòng cảm kích, cố tình ném bó hoa về phía Mạt Minh.
“Mạt Minh, hạnh phúc truyền lại cho anh.” Hạ Tiểu Đường cười nói.
Hoa hồng nhạt được anh ôm trong ngực, hương hoa nhàn nhạt lưu lại trong mũi, Mạt Minh nhìn xuống bó hoa trên tay, một thoáng sững sờ rồi nở nụ cười, nhìn Hạ Tiểu Đường và Kỳ Dược phất phất tay: “Cảm ơn, tôi đã nhận được.”
Có người thân, bạn bè vây quanh để chụp ảnh, cũng có người chia sẻ hình ảnh trên mạng.
Trước khi hôn lễ kết thúc, Mạt Minh còn đang ăn trong bữa tiệc, thì nhận được tin nhắn từ Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu trực tiếp gửi bức ảnh nhìn thấy trên mạng cho Mạt Minh, đó là bức ảnh Mạt Minh đang đứng trong đám người với một bó hoa màu hồng trên tay.
[Hàn Thiệu Chu]: Em có biết nhận được bó hoa này có ý nghĩa gì không?
[Hàn Thiệu Chu]: Có nghĩa là em cách hạnh phúc không còn xa nữa.
Mạt Minh xem tin nhắn, khóe môi nhếch lên.
[Mạt Minh]: Không xa là rất xa.
[Hàn Thiệu Chu]: Có lẽ là trong năm nay.
[Mạt Minh]: Ồ
[Hàn Thiệu Chu]: “Ồ” là sao?
[Mạt Minh]: [Mèo nhàm chán · jpg]
Hàn Thiệu Chu đang ở nước Y xa xôi, lúc này cầm điện thoại di động, trợn tròn mắt nhìn biểu tượng con mèo mới xuất hiện trên giao diện trò chuyện, sững sờ hơn mười giây.
Hoảng hốt, lại giống như cùng Mạt Minh trở về những ngày tháng thân mật nhất.
Khi đó, Mạt Minh luôn thích gửi những biểu tượng cảm xúc như vậy, cả người giống như một con mèo con lộ ra cái bụng mềm mại chỉ hắn được thấy, ngoan ngoãn và lười biếng.
Lúc này, biểu tượng cảm xúc con mèo đột ngột biến mất khỏi giao diện trò chuyện.
[Bé ngoan thu hồi lại tin nhắn]
Hàn Thiệu Chu hơi nheo mắt lại.
[Hàn Thiệu Chu]: Tôi đã nhìn thấy [khuôn mặt tươi cười]
[Hàn Thiệu Chu]: [Con chó nhảy cao ba thước.jpg]
Mạt Minh: “…”
Hạ qua đông đến, trận tuyết đầu đông bắt đầu cũng là lúc bộ phim truyền hình mới của Mạt Minh đã hoàn thành, lại trùng hợp với thời gian phát sóng [Độ Ấm].
Liên tiếp nhiều ngày, theo đoàn phim đi tuyên truyền khắp nơi, cuối cùng cũng có ngày nghỉ, Mạt Minh mua cho mình một vé xem phim và ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng chiếu phim chờ mở màn.
Ngồi ở bên cạnh Mạt Minh là một người đàn ông xa lạ, được một nhân viên lịch sự gọi lên để nhận giải với lý do được chọn là người may mắn trúng thưởng trong ngày, một lúc sau thì đèn tắt, mới có một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh Mạt Minh, mang theo mùi hương gỗ tuyết tùng nhẹ nhàng trong trẻo, Mạt Minh vô thức quay đầu lại.
Vốn chỉ là dửng dưng liếc mắt một cái, giây tiếp theo lại ngây ngẩn cả người.
Chung quanh tối om, chỉ có màn hình cực lớn chiếu ra ánh sáng lúc sáng lúc tối, nhưng cũng đủ phản chiếu rõ ràng đường nét khuôn mặt trước mặt anh. Trên trán rơi xuống một sợi tóc, trông càng có vẻ thâm thúy và sâu sắc hơn, nhưng ở đuôi mắt lại hàm chứa ý cười, lại cảm giác như ôn nhu ổn trọng.
Mạt Minh ngây người nhìn khuôn mặt trước mặt, cho đến khi người kia nghiêng người, gò má gần như ở ngay trước mắt.
“Đã lâu không gặp …” Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng cười nói.
Sau khi định thần lại, Mạt Minh nâng tay đỡ trán, thật lâu sau mới trầm giọng cười một tiếng.
“Ừm, đã lâu không gặp…”
—————————–
Ji: Vậy là đã hoàn chính văn bộ truyện mà tôi yêu thương này rồi, ngày mai là chương phiên ngoại cuối cùng của bộ truyện này. Chúng mình cùng đón đọc kết thúc ngọt ngào gần 6000 từ nhớ.
[Ừm, đã lâu không gặp…]
—–o0o—–
Mạt Minh không thấy Hàn Thiệu Chu xuất hiện nữa, thỉnh thoảng mới nghe nói chút tin tức về hắn, từ trong miệng của bạn bè hay là ở trên mạng.
Cho đến tận đêm giao thừa, anh đút tay vào túi áo khoác, đang đi dạo ven sông xem mọi người đốt pháo, bỗng nhiên có người bên cạnh đưa cho anh một cây pháo hoa đang cháy.
Theo bản năng quay đầu lại, anh đối diện với một đôi mắt đen và quen thuộc, hàm chứa sự dịu dàng, hắn cười nói: “Giao thừa vui vẻ.”
Mạt Minh sửng sốt vài giây, lông mi dày run lên.
Một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ, che đi một nửa khuôn mặt đẹp đẽ, chóp mũi lộ ra bị đông lạnh trở nên đỏ bừng. Hàn Thiệu Chu nhìn mà đau lòng, tháo xuống cái bịt tai giữ ấm màu xám bạc, duỗi tay đeo lên đầu Mạt Minh.
Trên bề mặt mềm mại vẫn còn sót lại hơi ấm, chóp tai lạnh lẽo truyền đến hơi ấm lạ thường, Mạt Minh khẽ cụp mắt xuống, vài sợi tóc mái trên trán che đi cảm xúc trong mắt.
“Anh không nên để ông nội ở nhà một mình …” Mạt Minh nói.
“Nếu tôi nói …” Hàn Thiệu Chu cười nói: “Ông nội bảo tôi tới đây, em có tin không?”
“…”
“Em yên tâm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ông luôn không thay đổi, thời điểm này ông cũng đã ngủ rồi.” Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh cười nhạt: “Hơn nữa, ngày mai tôi sẽ đi công tác, không biết đến bao giờ mới có thể rảnh rỗi, đêm nay coi như em thông cảm cho tôi, để tôi ở bên em một lát, được không? “
Lúc này, đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Pháo hoa nổ vang rực rỡ, ánh sáng chói mắt cùng dừng lại trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, cũng phản chiếu bóng dáng người trước mặt càng thêm hư ảo.
Mạt Minh không trả lời câu hỏi của Hàn Thiệu Chu, nhưng anh nhàn nhạt nói: “Năm mới vui vẻ, Hàn Thiệu Chu…”
Hàn Thiệu Chu lồng ngực nóng lên, hắn đột nhiên muốn ôm người trước mặt, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
“Năm mới vui vẻ…”
Năm mới vui vẻ… bé ngoan.
Quảng trường vô cùng náo nhiệt, cả hai cùng đi dạo dọc theo bờ hồ nhân tạo.
Hàn Thiệu Chu chân phải vẫn chưa bình phục, bước đi khập khiễng, dường như sợ bị ghét bỏ, nghiêm túc giải thích với Mạt Minh: “Nhiều nhất là hai ba tháng nữa sẽ khôi phục lại như bình thường, nhất định sẽ không để lại di chứng.”
Mạt Minh quay đầu nhìn về phía mặt hồ, không khỏi bật cười.
Như nhận được sự khích lệ nào đó, Hàn Thiệu Chu ngập ngừng chạm vào ngón tay út của Mạt Minh, nhận ra không bị ghét bỏ, cuối cùng hắn lấy hết can đảm nắm cả bàn tay của Mạt Minh.
Trên quảng trường pháo hoa bắn rất lâu…
Sau khi rời đi, Mạt Minh mới nhớ tới mình quên trả lại Hàn Thiệu Chu cái bịt tai ấm áp, lông ở trên xù xù, còn ấm áp che chở tai anh.
Đến năm sau, Mạt Minh chính thức gia nhập đoàn làm phim và bắt đầu công việc.
Quá trình quay phim kéo dài bốn tháng không ngừng nghỉ, cũng giống như hai tháng trước đây, Hàn Thiệu Chu hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh vẫn nhận được tin nhắn của Hàn Thiệu Chu, thường chỉ ngắn ngủi một vài từ.
Chăm sóc bản thân, hoặc, nhớ em.
Tối hôm đó, trong bữa tiệc đóng máy của đoàn phim, Thành Cảnh và những người khác dự định đi hát, nên nhanh chóng đặt một phòng ở trên mạng.
Mạt Minh uống không ít rượu, chóng mặt và buồn ngủ, muốn định từ chối nhưng tất cả diễn viên trong đoàn đều có mặt, anh là diễn viên chính hiển nhiên không thể từ chối, nên đành đáp ứng.
Trong bữa tiệc, Mạt Minh nhận được một tin nhắn của Hàn Thiệu Chu.
[Hàn Thiệu Chu]: Hiện tại em có bận không?
[Mạt Minh]: Có chuyện gì vậy?
[Hàn Thiệu Chu]: Không có chuyện gì, vừa mới xã giao xong quay trở về khách sạn. Muốn nghe giọng nói của em. Tôi có thể gọi điện thoại được không?
[Mạt Minh]: Đoàn phim đang liên hoan, gọi điện không tiện.
[Hàn Thiệu Dương]: Sau khi liên hoan.
[Mạt Minh]: Còn muốn đi hát.
[Hàn Thiệu Chu]: Em uống rượu sao?
[Mạt Minh]: Ừm.
[Hàn Thiệu Chu]: Em uống rượu thường không tỉnh táo, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm đi.
[Hàn Thiệu Chu]: Có muốn tôi đến cứu không? [Mặt ngầu đeo kính râm]
Mạt Minh nhìn gương mặt lạnh lùng đeo kính râm, không nhịn được cười.
[Mạt Minh]: Anh hiện tại vẫn đang ở nước Y, có thể đến cứu sao?
[Hàn Thiệu Chu]: Em hóa ra còn để ý đến hành trình của tôi, còn biết tôi ở nước Y [mặt cười]
Mạt Minh: “…”
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thành Cảnh muốn Mạt Minh lên xe của mình, lúc này, một chiếc Lincoln dài màu đen chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn.
Một chiếc xe hơi sang trọng thình lình xuất hiện, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Hàn Trường Tông ở trong xe nghiêng đầu, cười cười nhìn về phía Mạt Minh.
Mạt Minh rất kinh ngạc: “Hàn Đổng?”
Không chỉ Mạt Minh mà tất cả những người khác đều giật mình, bọn họ trước giờ làm sao lại có cơ hội nhìn thấy người quyền quý như Hàn Trường Tông.
Hàn Trường Tông, người đang dựa vào ghế sau, mặc một bộ đồ màu xám sẫm kiểu Tôn Trung Sơn, khuôn mặt luôn nghiêm nghị và lạnh lùng, lúc này, mang theo nụ cười có vẻ hiền từ đi rất nhiều, ông nhìn Mạt Minh trong đám người cười nói: “Tiểu Mạt, đây đều không phải là bạn bè của con sao, nếu không phải là trước mặt người ngoài, trực tiếp kêu ông nội là được, gọi Hàn Đổng gì chứ, quá xa lạ”.
Thành Cảnh và những người khác đều sững sờ, ánh mắt không thể tin được đảo qua Hàn Trường Tông lẫn Mạt Minh.
Chuyện gì thế này?
Hàn Trường Tông thực sự yêu cầu Mạt Minh gọi ông là ông nội?
“Tiểu Mạt, ông nội tìm con muốn nói một chút chuyện, lên xe có tiện nói chuyện không?”
Mạt Minh ngơ ngác gật đầu, chợt nghĩ Hàn Thiệu Chu có lẽ không có giải thích quan hệ của bọn họ với Hàn lão gia.
Lẽ nào hiện tại Hàn lão gia vẫn không hề biết gì?
Lúc này ánh mắt Hàn Trường Tông chậm rãi chuyển tới những người khác bên cạnh Mạt Minh, trong mắt mang theo ý cười sâu xa: “Có phải là ảnh hưởng đến hoạt động của mọi người?”
“Không, không …” Một đám người lần lượt xua tay, lập tức có người cười nói: “Đương nhiên chuyện của Hàn Đổng quan trọng hơn, hoạt động giải trí bắt đầu lúc nào cũng được ạ”.
Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám người, Mạt Minh lên xe của Hàn Trường Tông.
Xe đi xa, Thành Cảnh và những người khác phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
“Trời ạ, này Hàn Đổng coi Mạt Minh như người nhà của mình sao? Chẳng lẽ Mạt Minh và Hàn tổng đã ở bên nhau?”
“Chỉ có duy nhất khả năng này, bằng không làm sao có thể gọi ông nội?”
“Hơn nữa Hàn Đổng còn chủ động lại đây tìm Mạt Minh, hỏi ai có thể có loại đãi ngộ này.”
“A, a, tôi thật ghen tị. Trên mạng nửa năm nay không nghe chuyện gì liên quan đến Mạt Minh và Hàn tổng, cũng chưa từng nghe nói bọn họ bí mật gặp nhau. Kết quả, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng đều đã gặp”.
Ở trong xe, Mạt Minh lễ phép hỏi Hàn Trường Tông có chuyện gì.
Hàn Trường Tông bật cười: “Không có chuyện gì, tình cờ ông ăn tối với bạn bè ở gần đây. Ông nhận được điện thoại của Thiệu Chu nhờ ông một chút. Không phải, phải nói là đến đây cứu người.”
“…”
Mạt Minh khuôn mặt không khỏi nóng lên, anh không hề nghĩ rằng Hàn Thiệu Chu thật sự sẽ để cho ông nội tới giúp anh giải vây.
Đây chính là Hàn Trường Tông…
“Xin lỗi vì đã gây phiền toái cho ông.” Mạt Minh nghiêm túc nói: “Cháu không nghĩ Hàn Thiệu Chu sẽ liên lạc với ông, đây cũng không phải chuyện lớn”.
“Làm sao mà phiền toái chứ.” Hàn Trường Tông cười cười: “Ông nội này cũng không chỉ để gọi không”
Mạt Minh im lặng một hồi, nhưng vẫn là kiên quyết nói ra: “Ông nội, con có chuyện muốn nói, kỳ thật con và Hàn…”
Hàn Trường Tông khẽ xua tay, cười ngắt lời: “Thiệu Chu thích con, ta là trưởng bối đương nhiên cũng không có bỏ mặc, nhưng cũng biết, tình cảm là chuyện nên thuận theo tự nhiên, con và Thiệu Chu quen biết nhau mấy năm, hẳn là con cũng hiểu rõ về nó, trong lòng nhất định cũng có quyết định hay phương hướng rõ ràng, cho nên Mạt Minh, ông có làm cái gì cũng không quan trọng, con chỉ cần lắng nghe trái tim mình là được. Quá khứ không quan trọng, mà quan trọng là hiện tại, là sau này…”
“…Vâng.”
——————————-
Những cơn giông giữa hè kéo dài trong nhiều ngày, Mạt Minh nhận được kịch bản mới và sẽ bắt đầu vào sáu tháng cuối năm, đóng vai nam chính trong bộ phim truyền hình mới do Thái Triệu làm đạo diễn.
Trước khi tiến vào đoàn làm phim Mạt Minh có thời gian rảnh rỗi, anh trở lại đoàn kịch Đại Dương, đúng lúc tham dự đám cưới của Hạ Tiểu Đường và Kỳ Dược.
Mạt Minh trở thành phù rể, là bạn nhiều năm, tặng cho Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường một chiếc xe hơi.
Hạ Tiểu Đường xuất phát từ lòng cảm kích, cố tình ném bó hoa về phía Mạt Minh.
“Mạt Minh, hạnh phúc truyền lại cho anh.” Hạ Tiểu Đường cười nói.
Hoa hồng nhạt được anh ôm trong ngực, hương hoa nhàn nhạt lưu lại trong mũi, Mạt Minh nhìn xuống bó hoa trên tay, một thoáng sững sờ rồi nở nụ cười, nhìn Hạ Tiểu Đường và Kỳ Dược phất phất tay: “Cảm ơn, tôi đã nhận được.”
Có người thân, bạn bè vây quanh để chụp ảnh, cũng có người chia sẻ hình ảnh trên mạng.
Trước khi hôn lễ kết thúc, Mạt Minh còn đang ăn trong bữa tiệc, thì nhận được tin nhắn từ Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu trực tiếp gửi bức ảnh nhìn thấy trên mạng cho Mạt Minh, đó là bức ảnh Mạt Minh đang đứng trong đám người với một bó hoa màu hồng trên tay.
[Hàn Thiệu Chu]: Em có biết nhận được bó hoa này có ý nghĩa gì không?
[Hàn Thiệu Chu]: Có nghĩa là em cách hạnh phúc không còn xa nữa.
Mạt Minh xem tin nhắn, khóe môi nhếch lên.
[Mạt Minh]: Không xa là rất xa.
[Hàn Thiệu Chu]: Có lẽ là trong năm nay.
[Mạt Minh]: Ồ
[Hàn Thiệu Chu]: “Ồ” là sao?
[Mạt Minh]: [Mèo nhàm chán · jpg]
Hàn Thiệu Chu đang ở nước Y xa xôi, lúc này cầm điện thoại di động, trợn tròn mắt nhìn biểu tượng con mèo mới xuất hiện trên giao diện trò chuyện, sững sờ hơn mười giây.
Hoảng hốt, lại giống như cùng Mạt Minh trở về những ngày tháng thân mật nhất.
Khi đó, Mạt Minh luôn thích gửi những biểu tượng cảm xúc như vậy, cả người giống như một con mèo con lộ ra cái bụng mềm mại chỉ hắn được thấy, ngoan ngoãn và lười biếng.
Lúc này, biểu tượng cảm xúc con mèo đột ngột biến mất khỏi giao diện trò chuyện.
[Bé ngoan thu hồi lại tin nhắn]
Hàn Thiệu Chu hơi nheo mắt lại.
[Hàn Thiệu Chu]: Tôi đã nhìn thấy [khuôn mặt tươi cười]
[Hàn Thiệu Chu]: [Con chó nhảy cao ba thước.jpg]
Mạt Minh: “…”
Hạ qua đông đến, trận tuyết đầu đông bắt đầu cũng là lúc bộ phim truyền hình mới của Mạt Minh đã hoàn thành, lại trùng hợp với thời gian phát sóng [Độ Ấm].
Liên tiếp nhiều ngày, theo đoàn phim đi tuyên truyền khắp nơi, cuối cùng cũng có ngày nghỉ, Mạt Minh mua cho mình một vé xem phim và ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng chiếu phim chờ mở màn.
Ngồi ở bên cạnh Mạt Minh là một người đàn ông xa lạ, được một nhân viên lịch sự gọi lên để nhận giải với lý do được chọn là người may mắn trúng thưởng trong ngày, một lúc sau thì đèn tắt, mới có một bóng người cao lớn ngồi xuống bên cạnh Mạt Minh, mang theo mùi hương gỗ tuyết tùng nhẹ nhàng trong trẻo, Mạt Minh vô thức quay đầu lại.
Vốn chỉ là dửng dưng liếc mắt một cái, giây tiếp theo lại ngây ngẩn cả người.
Chung quanh tối om, chỉ có màn hình cực lớn chiếu ra ánh sáng lúc sáng lúc tối, nhưng cũng đủ phản chiếu rõ ràng đường nét khuôn mặt trước mặt anh. Trên trán rơi xuống một sợi tóc, trông càng có vẻ thâm thúy và sâu sắc hơn, nhưng ở đuôi mắt lại hàm chứa ý cười, lại cảm giác như ôn nhu ổn trọng.
Mạt Minh ngây người nhìn khuôn mặt trước mặt, cho đến khi người kia nghiêng người, gò má gần như ở ngay trước mắt.
“Đã lâu không gặp …” Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng cười nói.
Sau khi định thần lại, Mạt Minh nâng tay đỡ trán, thật lâu sau mới trầm giọng cười một tiếng.
“Ừm, đã lâu không gặp…”
—————————–
Ji: Vậy là đã hoàn chính văn bộ truyện mà tôi yêu thương này rồi, ngày mai là chương phiên ngoại cuối cùng của bộ truyện này. Chúng mình cùng đón đọc kết thúc ngọt ngào gần 6000 từ nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.