Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 47
Cáp Khiếm Huynh
08/06/2022
Edit: Jimixiao
- -----------------
Địa điểm ghi hình của "Truy tìm mật thất" là ở trong một công viên giải trí lớn mới hoàn thành và chưa chính thức mở cửa, cách khách sạn nơi Hàn Thiệu Chu ở khoảng hơn 40 phút lái xe.
Buổi ghi hình bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, theo yêu cầu của ê-kip chương trình, tất cả khách mời phải đến khách sạn yêu cầu trước buổi trưa.
Lúc Hàn Thiệu Chu rời đi vào buổi sáng, hắn hỏi tên khách sạn do ê-kip chương trình sắp xếp cho Mạt Minh, Mạt Minh có chút miễn cưỡng nói, sau đó Hàn Thiệu Chu lại yêu cầu khi đến khách sạn thì gửi số phòng cho hắn.
Mạt Minh thấy Hàn Thiệu Chu quyết tâm lén lút muốn đến tìm mình vào ban đêm, anh cau mày nói: "Nếu như ê-kip chương trình bố trí camera trong phòng, hoặc là sắp xếp hai người ở chung một phòng thì sao?"
Hàn Thiệu Chu có chút phòng bị hỏi qua: "Chẳng lẽ camera theo dõi các em 24/24 giờ sao?"
"Theo thỏa thuận trong hợp đồng, trong ba ngày ngoại trừ phòng WC, ê-kíp chương trình có quyền thâm nhập vào bất kỳ phòng khách mời nào để ghi hình, quay phim nếu được thông báo"
Hàn Thiệu Chu trầm ngâm gật đầu:"Cái này thật sự là thử thách đối với anh"
"..."
Xem ra không hề có từ bỏ hi vọng, mà là càng cản càng quyết tâm.
Tiểu Song đã liên lạc với Mạt Minh hai ngày trước đó và biết Mạt Minh vì muốn "thưởng tuyết" nên đã đến thành phố T trước, theo yêu cầu của Mạt Minh, anh không mang theo trợ lý khác do công ty sắp xếp đi cùng, vì vậy anh đến đây một mình cùng hội hợp với Mạt Minh.
Ê-kíp chương trình đã ký hợp đồng bao toàn bộ một khách sạn được xếp hạng sao, khách sạn này cũng có ý định mượn sự nổi tiếng của chương trình để quảng bá cho khách sạn, điều này mang lại sự tiện lợi và ưu đãi đáng kể cho chương trình.
Mạt Minh đến khách sạn lúc mười giờ sáng, xem như là khách mời đến sớm của chương trình, mà người đến sớm hơn chính là Thành Cảnh, người ở bên cạnh phòng anh.
Ngay khi nhân viên dẫn đường chân trước vừa rời đi, Thành Cảnh chân sau đã gõ cửa phòng Mạt Minh.
Thành Cảnh xuất hiện trong các bộ phim thần tượng về học đường quanh năm, bộ dáng tuấn tú, đoan chính, trên mạng có rất fan nữ mê mẩn, trời sinh là một gương mặt luôn tươi cười đầy sức sống.
Đứng trước cửa phòng Mạt Minh, Thành Cảnh đứng khá xa Mạt Minh, hắn nhìn người trước mặt khí chất ôn hòa, không thể nhìn thấy một góc cạnh nào trên người Mạt Minh, sau vài lời xã giao, hắn đột nhiên nở nụ cười thâm thúy nói: "Thật ra, tôi đến đây là để cảm ơn."
"Cảm ơn?"
Thành Cảnh đút hai tay vào túi quần hộp màu đen, khóe môi nhếch lên: "Cảm ơn anh đã loại bỏ Hạ Thanh giúp tôi."
"..."
Thành Cảnh nhìn Mạt Minh không có vẻ gì thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích:" Tôi đi theo lộ trình tương tự Hạ Thanh. Sau khi Hạ Thanh bị công ty che giấu, tài nguyên vốn dĩ thuộc về anh ta đã bắt đầu nghiêng về phía tôi, đặc biệt là vai diễn của Hạ Thanh trong "Tàn Kiếm" cuối cùng cũng thuộc về tôi. Nếu "Tàn Kiếm" đắt khách, tôi cũng coi như là thành công."
Thành Cảnh cong cong mắt, tựa như rất chân thành nói: "Là anh tặng cơ hội bước ngoặt này cho tôi. Anh quả thật là ân nhân của tôi".
Khi hắn đến quá gần, Mạt Minh lùi lại nửa bước, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."
Thành Cảnh không ngờ Mạt Minh lại thừa nhận đơn giản như vậy, hắn nghĩ Mạt Minh cố ý nhờ Trần Lệ và những người khác giấu diếm cho anh, và anh hẳn là muốn che giấu điều gì đó với bên ngoài.
Điều này khiến cho hắn muốn nắm bắt bí mật của Mạt Minh đột nhiên trở nên rất thừa thãi.
Thành Cảnh gãi gãi chóp mũi: "Anh không tò mò, vì sao tôi lại biết?"
"Cậu thông minh".
"..."
Mạt Minh tự nhiên nói, nhưng Thành Cảnh vẫn cảm thấy anh đang giễu cợt mình.
"Tôi là nghệ sĩ của Hồng Nhất, vì vậy tôi biết một số thông tin nội bộ." Thành Cảnh lại mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra: "Nhưng đã bị người quản lý cảnh cáo, cũng không dám lộ ra tin tức gì ra bên ngoài".
Mạt Minh xoay người, lấy điện thoại gửi cho Tiểu Song tin nhắn chuẩn bị đi ăn trưa, cũng không có lệ quay lại: "Tôi không muốn nói về chủ đề này."
"Tôi không có ác ý, tôi chỉ là tò mò, chuyện gì đã xảy ra với Hạ Thanh vậy? Có đúng là anh dàn dựng không? Nếu đúng thì Hạ Thanh cũng xứng đáng bị vậy. Nếu là phía sau này, thì anh thực sự rất tuyệt vời. Tôi đã theo dõi toàn bộ câu chuyện vào thời điểm đó. Trần Lệ và những người khác đã mất cảnh giác với anh. Nhưng thực ra, với thực lực của Hồng Nhất, cũng không khó để bảo vệ Hạ Thanh, vì vậy tôi đoán trong tay anh có một số con át chủ bài khiến họ phải dè chừng anh".
Thành Cảnh nhìn Mạt Minh, con người đẹp trai, hiền lành, trên người tràn ngập hơi thở vô hại, cảm thấy thật thú vị. Sau tai nạn của Hạ Thanh, thỉnh thoảng hắn vẫn theo dõi tin tức của Mạt Minh ở trên mạng. Trên mạng đều nói Mạt Minh yếu đuối và đáng thương, nhưng hắn biết một người có thể sử dụng thủ đoạn khiến Hạ Thanh đang như mặt trời ban trưa mà đi vào cõi chết, tuyệt đối không giống như những gì trên mạng nói được.
Càng đi tìm hiểu, hắn lại càng không kìm được lòng muốn đào sâu khám phá.
"Hai chúng ta là người đến trước, cũng coi như là có duyên. Hơn nữa, câu hỏi này tôi cũng không tính là tiết lộ điều gì." Thành Cảnh thấy mình bị làm lơ, có chút phiền muộn: "Anh xem anh có nhiều tin đồn như vậy, tôi cũng không hỏi điều gì".
Mạt Minh cảm thấy quá ồn ào, quay đầu nhìn hắn:" Cậu nói tôi là ân nhân của cậu?"
Thành Cảnh vui vẻ gật đầu.
"Vậy thì xin đừng làm khó ân nhân của mình".
"..."
Gần trưa, khách mời lần lượt đến khách sạn, Mạt Minh rời phòng đi ăn cơm trưa, Thành Cảnh đút tay túi quần đi theo anh như không có chuyện gì xảy ra, không còn ồn ào như lúc trước mà chân thành bày tỏ mong muốn được thành lập tổ đội với Mạt Minh trong chương trình.
"Mật mã cái này tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ đứng trước máy quay để khoe mỵ lực của nam nhân" Thành Kính nói hết sức thản nhiên: "Nhưng tôi nghĩ IQ của anh hẳn đủ dùng".
Mạt Minh tỏ vẻ ôn hòa, nói không cần, cảm ơn.
Tới gần thang máy ở hành lang, Mạt Minh và Thành Cảnh bắt gặp nhân viên dẫn đường đưa Văn Từ lên, theo sau còn có Thẩm Hi Hi.
Văn Từ mỉm cười gật đầu chào hỏi, Mạt Minh cũng rất thân thiện, hòa nhã và nhẹ nhàng, Văn Từ không thể tìm thấy được ánh mắt lạnh lùng, đối chọi gay gắt ở quán ăn ngày hôm đó.
Thẩm Hi Hi mỉm cười và chào: "Anh Tiểu Mạt, anh Thành Tử".
Thành Cảnh cau mày. Hắn không thích bị những người xa lạ gọi bằng biệt danh. Những người có giao tình với hắn gọi Thành Tử thì cảm thấy thân thiết, nhưng những người không quen biết mà gọi như vậy, nghe giống như một cây cột (thiết tử), giống một con chó (cẩu tử), khiến tên gọi của hắn trở thành thô tục vô cùng.
Nói với nhau vài câu khách sáo, nhưng không có ý muốn nói thêm, nhanh chóng mở đường, Mạt Minh và Thành Cảnh bước vào thang máy, Văn Từ và Thẩm Hi Hi lần lượt được nhân viên dẫn đến trước cửa phòng.
Văn Từ bình tĩnh nhìn về phía thang máy, quay đầu hỏi nhân viên: "Xin hỏi Mạt Minh ở phòng nào?"
"Hình như ở phòng đó" Nhân viên chỉ vào phòng bên cạnh.
"Anh có thể sắp xếp cho em họ của tôi và tôi xuống tầng dưới được không?" Thẩm Hi Hi cau mày.
"Xin lỗi, đây đều là phòng do ê-kíp chương trình đặc biệt sắp xếp."
"Mục đích của các người quá rõ ràng, còn sợ không có đề tài sao?" Thẩm Hi Hi cả giận nói.
"Thôi, Hi Hi". Văn Từ nhàn nhạt nói, chỉ có ba ngày mà thôi, chưa kể phía trước còn có một thỏa thuận khắt khe nữa.
Đến 1h30 chiều, 9 vị khách mời trong trang phục đồng phục xanh trắng lên xe do ê-kíp chương trình sắp xếp, cùng nhau tiến đến địa điểm ghi hình, trên xe làm quen nhau, không khí rất hòa hợp.
Khi đến nơi, mọi người đi đến một căn phòng tương tự như phòng họp, và đạo diễn bắt đầu nói về luật chơi.
Giống như những kì trước, tìm manh mối để ghi điểm, ai phá giải được mật mã là sẽ có được điểm và người có số điểm cao nhất sẽ chiến thắng. Những manh mối này sẽ được tìm thấy trên đường đi...
Thành Cảnh ngồi bên cạnh Mạt Minh, hắn nghiêng người, trầm giọng hỏi Mạt Minh: "Ê-kip chương trình có tiết lộ điều gì trước cho anh không?"
Mạt Minh lắc đầu.
"Anh không biết đâu, những câu đố trong mật thất rất hóc búa, ê-kíp chương trình sẽ tiết lộ một số đáp án cho khách mời để trò chơi không rơi vào bế tắc. Điểm cao nhất xưa nay không phải là tự mình làm. Mười phần mười đều là biết trước hết, anh cho rằng chỉ số IQ của con người có thể thiết lập đơn giản như vậy?"
Mạt Minh thực sự cảm ơn người trước mắt này đã nhiệt tình nhắc nhở.
Kỳ thật, thay vì lo lắng vì trò chơi này, điều anh lo lắng hơn hiện giờ chính là người đàn ông kia tối nay sẽ không thực sự đến khách sạn để tìm mình đi.
Khi bắt đầu trò chơi, chín người trước khi vào phòng lần lượt nhận các thẻ thuộc tính của riêng họ, được cho vào túi có khóa kéo trên ngực của họ, ở trò chơi cuối cùng mới có thể lấy ra.
Phía trước vẫn còn đơn giản, có người bướng bỉnh và hài hước, có người hóa thân thành Conan, qua mấy màn đầu khá vui vẻ, cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Mạt Minh thỉnh thoảng đóng góp chút manh mối để theo kịp đội. Vòng đầu tiên, Thành Cảnh đứng cuối cùng, Mạt Minh đứng thứ hai từ dưới lên.
Trong một căn phòng lớn hơn 70 mét vuông, hệ thống đưa ra một lời nhắc nhở "Đông lật Tây đảo ngược", mọi người nghiêm túc tìm kiếm mỗi một ngóc ngách trong phòng để tìm ra manh mối.
"Cho chút đầu mối đi ân nhân". Thành Cảnh đi sát Mạt Minh âm thanh đè thấp xuống. Từ lúc bắt đầu ghi hình, hắn đã muốn đi theo Mạt Minh, lòng đã đánh cược Mạt Minh nhất định sẽ đạt điểm cao, không ngờ.
Mạt Minh đối với vị trí áp chót này, có chút bối rối, anh cau mày nói: "Nhưng so với cậu, tôi vẫn nhiều điểm hơn".
"..."
"Hai cái đầu tiên phải là 98". Giọng nói bình thản của Văn Từ lại vang lên giữa đám đông một lần nữa.
"Thật là lợi hại, nhanh như vậy đã giải được hai mật mã đầu tiên." Có người khen ngợi, "Làm thế nào mà anh tìm được ra, Văn Từ?".
Văn Từ mỉm cười phân tích, ai cũng thán phục.
"Còn lại hai chữ số cuối, nhanh lên, nếu không tất cả đều là Văn Từ giải được."
"Chậc chậc, cấp độ này đã mở ra độ khó địa ngục rồi, tôi chỉ lờ mờ đoán được số thứ hai là 8."
Thành Cảnh ở bên cạnh Mạt Minh lại bắt đầu thở dài, than thở là nếu chương trình này được phát sóng, hắn phỏng chừng bản thân mình sẽ bị gán ghép đầu óc kém cỏi, tứ chi phát triển.
"Chà, hình như tôi lại có manh mối." Sau một lúc, Văn Từ cười nói.
Thành Cảnh, Mạt Minh cũng giống như những người khác, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi đáp án của Văn Từ, có chút chịu không nổi, liền nhìn Mạt Minh yếu ớt nói: "Nếu anh có thể vượt qua cấp độ này, tôi sẽ không ở bên tai anh lải nhải nữa".
Mạt Minh dơ tay lên:" Là 96"
Mọi người hướng về phía Mạt Minh, Thành Cảnh kinh ngạc nhìn anh.
Văn Từ chỉ cười nhạt khi nghe đến con số này, thay vì để Mạt Minh phân tích, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hi như nhắc nhở, yêu cầu cô ta nhập mật mã vào.
Thẩm Hi Hi bước nhanh ra cửa và nhập bốn con số 9896.
[Xin lỗi, nhập sai mật mã] Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.
Văn Từ nhìn Mạt Minh, đáy mắt tuy có tiếc nuối nhưng tràn ngập bao dung, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, quá mong muốn chiến thắng sẽ làm hỏng trải nghiệm của trò chơi"
Thẩm Hi Hi nói: "Chỉ còn hai cơ hội, nếu nhập sai sẽ bị trừ điểm, anh Tiểu Mạt, nếu không có căn cứ đừng mở miệng".
"Vậy sao em bấm mật mã nhanh như vậy?" một khác mời khác tên là Triệu Lê nói: "Ít nhất phải đợi Mạt Minh phân tích xong."
"Sai rồi còn nói gì nữa." Thẩm Hi Hi bĩu môi, Triệu Lê tính cách giống đàn ông, tên cũng xấu, cô ta không thích chút nào.
Văn Từ mở miệng: "Tuy con số của Mạt Minh sai, nhưng rất sát với con số cần tìm, cho nên đây cũng có thể là manh mối, hệ thống hẳn có thể cho điểm thích hợp".
"Anh đừng úp úp mở mở, chỉ cần nói câu trả lời chính xác, chúng ta nhanh chóng chuyển sang cấp độ tiếp theo. "
"Mật mã thực sự là..."
"Là số của anh sai" Giọng nói mềm mại như nước của Mạt Minh chặn lại lời Văn Từ: "Hai số trước không phải là 9 và 8, mà là 89."
Khuôn mặt của mấy người đều ngẩn ra.
Văn Từ nhìn về phía Mạt Minh, tuy rằng ê-kip chương trình không nói cho hắn biết tất cả các đáp án, nhưng vẫn tiết lộ cho hắn biết nơi cất giấu manh mối quan trọng ở trong căn phòng này, vì vậy hắn không có khả năng sai được.
"Căn cứ vào cái gì?" Triệu Lê hỏi Mạt Minh: "Phân tích vừa rồi của Văn Từ cảm giác rất hợp lý.". Truyện Light Novel
"Phân tích là chính xác. Chỉ là mọi người đã quên lúc nãy hệ thống của căn phòng đã đưa ra lời nhắc nhở 'Đông lật Tây đảo ngược'" Mạt Minh đi về phía khóa mật mã: "Quay về hướng Đông, hai chữ số bên trái lật nó lại là 89, khi quay sang hướng Tây, hai chữ số bên phải lật ngược nó lại là 96."
Văn Từ trong lòng trầm xuống bởi vì hai chữ số cuối cùng hắn muốn nói chính là 69.
Sau khi Mạt Minh nói xong, liền nhập bốn con số trên màn hình điện tử.
Tick-
[Mật khẩu chính xác, xin chúc mừng bạn đã qua cửa]
- ---------
Ji: chả là 2 cái chap 47-48 này toàn nói về trò chơi, mà tôi thì vốn rất khờ mấy cái đu idol Cbiz với trò chơi giải trí Cbiz. Vì vậy tốc độ edit 2 chap này có lẽ quá rùa bò. Nên hôm thứ 5 tuần này không có chap mới á. Hi vọng hôm nay dịch cho qua luôn 2 cái chap này đi, đau trứng quá.
Một thông báo nữa, bắt đầu từ tuần này lịch post truyện bên wattpad sẽ chậm hơn wordpress 1 -2 giờ. Nghĩa là chương mới ra bao giờ bên wordpress cũng có trước. Tui chuẩn bị chuyển hẳn nhà sang wordpress cho an toàn, vì 2 truyện tui sắp edit tương đối nhạy cảm về bản quyền. Một bộ bị cấm trên Tấn Giang (quá nhiều H) còn một bộ lại không mua được VIP. Vì vậy để tiện khóa nếu có bão nên 2 bộ đó tôi đăng 2/3 trên wordpress.
- -----------------
Địa điểm ghi hình của "Truy tìm mật thất" là ở trong một công viên giải trí lớn mới hoàn thành và chưa chính thức mở cửa, cách khách sạn nơi Hàn Thiệu Chu ở khoảng hơn 40 phút lái xe.
Buổi ghi hình bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, theo yêu cầu của ê-kip chương trình, tất cả khách mời phải đến khách sạn yêu cầu trước buổi trưa.
Lúc Hàn Thiệu Chu rời đi vào buổi sáng, hắn hỏi tên khách sạn do ê-kip chương trình sắp xếp cho Mạt Minh, Mạt Minh có chút miễn cưỡng nói, sau đó Hàn Thiệu Chu lại yêu cầu khi đến khách sạn thì gửi số phòng cho hắn.
Mạt Minh thấy Hàn Thiệu Chu quyết tâm lén lút muốn đến tìm mình vào ban đêm, anh cau mày nói: "Nếu như ê-kip chương trình bố trí camera trong phòng, hoặc là sắp xếp hai người ở chung một phòng thì sao?"
Hàn Thiệu Chu có chút phòng bị hỏi qua: "Chẳng lẽ camera theo dõi các em 24/24 giờ sao?"
"Theo thỏa thuận trong hợp đồng, trong ba ngày ngoại trừ phòng WC, ê-kíp chương trình có quyền thâm nhập vào bất kỳ phòng khách mời nào để ghi hình, quay phim nếu được thông báo"
Hàn Thiệu Chu trầm ngâm gật đầu:"Cái này thật sự là thử thách đối với anh"
"..."
Xem ra không hề có từ bỏ hi vọng, mà là càng cản càng quyết tâm.
Tiểu Song đã liên lạc với Mạt Minh hai ngày trước đó và biết Mạt Minh vì muốn "thưởng tuyết" nên đã đến thành phố T trước, theo yêu cầu của Mạt Minh, anh không mang theo trợ lý khác do công ty sắp xếp đi cùng, vì vậy anh đến đây một mình cùng hội hợp với Mạt Minh.
Ê-kíp chương trình đã ký hợp đồng bao toàn bộ một khách sạn được xếp hạng sao, khách sạn này cũng có ý định mượn sự nổi tiếng của chương trình để quảng bá cho khách sạn, điều này mang lại sự tiện lợi và ưu đãi đáng kể cho chương trình.
Mạt Minh đến khách sạn lúc mười giờ sáng, xem như là khách mời đến sớm của chương trình, mà người đến sớm hơn chính là Thành Cảnh, người ở bên cạnh phòng anh.
Ngay khi nhân viên dẫn đường chân trước vừa rời đi, Thành Cảnh chân sau đã gõ cửa phòng Mạt Minh.
Thành Cảnh xuất hiện trong các bộ phim thần tượng về học đường quanh năm, bộ dáng tuấn tú, đoan chính, trên mạng có rất fan nữ mê mẩn, trời sinh là một gương mặt luôn tươi cười đầy sức sống.
Đứng trước cửa phòng Mạt Minh, Thành Cảnh đứng khá xa Mạt Minh, hắn nhìn người trước mặt khí chất ôn hòa, không thể nhìn thấy một góc cạnh nào trên người Mạt Minh, sau vài lời xã giao, hắn đột nhiên nở nụ cười thâm thúy nói: "Thật ra, tôi đến đây là để cảm ơn."
"Cảm ơn?"
Thành Cảnh đút hai tay vào túi quần hộp màu đen, khóe môi nhếch lên: "Cảm ơn anh đã loại bỏ Hạ Thanh giúp tôi."
"..."
Thành Cảnh nhìn Mạt Minh không có vẻ gì thay đổi sắc mặt, vội vàng giải thích:" Tôi đi theo lộ trình tương tự Hạ Thanh. Sau khi Hạ Thanh bị công ty che giấu, tài nguyên vốn dĩ thuộc về anh ta đã bắt đầu nghiêng về phía tôi, đặc biệt là vai diễn của Hạ Thanh trong "Tàn Kiếm" cuối cùng cũng thuộc về tôi. Nếu "Tàn Kiếm" đắt khách, tôi cũng coi như là thành công."
Thành Cảnh cong cong mắt, tựa như rất chân thành nói: "Là anh tặng cơ hội bước ngoặt này cho tôi. Anh quả thật là ân nhân của tôi".
Khi hắn đến quá gần, Mạt Minh lùi lại nửa bước, gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."
Thành Cảnh không ngờ Mạt Minh lại thừa nhận đơn giản như vậy, hắn nghĩ Mạt Minh cố ý nhờ Trần Lệ và những người khác giấu diếm cho anh, và anh hẳn là muốn che giấu điều gì đó với bên ngoài.
Điều này khiến cho hắn muốn nắm bắt bí mật của Mạt Minh đột nhiên trở nên rất thừa thãi.
Thành Cảnh gãi gãi chóp mũi: "Anh không tò mò, vì sao tôi lại biết?"
"Cậu thông minh".
"..."
Mạt Minh tự nhiên nói, nhưng Thành Cảnh vẫn cảm thấy anh đang giễu cợt mình.
"Tôi là nghệ sĩ của Hồng Nhất, vì vậy tôi biết một số thông tin nội bộ." Thành Cảnh lại mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra: "Nhưng đã bị người quản lý cảnh cáo, cũng không dám lộ ra tin tức gì ra bên ngoài".
Mạt Minh xoay người, lấy điện thoại gửi cho Tiểu Song tin nhắn chuẩn bị đi ăn trưa, cũng không có lệ quay lại: "Tôi không muốn nói về chủ đề này."
"Tôi không có ác ý, tôi chỉ là tò mò, chuyện gì đã xảy ra với Hạ Thanh vậy? Có đúng là anh dàn dựng không? Nếu đúng thì Hạ Thanh cũng xứng đáng bị vậy. Nếu là phía sau này, thì anh thực sự rất tuyệt vời. Tôi đã theo dõi toàn bộ câu chuyện vào thời điểm đó. Trần Lệ và những người khác đã mất cảnh giác với anh. Nhưng thực ra, với thực lực của Hồng Nhất, cũng không khó để bảo vệ Hạ Thanh, vì vậy tôi đoán trong tay anh có một số con át chủ bài khiến họ phải dè chừng anh".
Thành Cảnh nhìn Mạt Minh, con người đẹp trai, hiền lành, trên người tràn ngập hơi thở vô hại, cảm thấy thật thú vị. Sau tai nạn của Hạ Thanh, thỉnh thoảng hắn vẫn theo dõi tin tức của Mạt Minh ở trên mạng. Trên mạng đều nói Mạt Minh yếu đuối và đáng thương, nhưng hắn biết một người có thể sử dụng thủ đoạn khiến Hạ Thanh đang như mặt trời ban trưa mà đi vào cõi chết, tuyệt đối không giống như những gì trên mạng nói được.
Càng đi tìm hiểu, hắn lại càng không kìm được lòng muốn đào sâu khám phá.
"Hai chúng ta là người đến trước, cũng coi như là có duyên. Hơn nữa, câu hỏi này tôi cũng không tính là tiết lộ điều gì." Thành Cảnh thấy mình bị làm lơ, có chút phiền muộn: "Anh xem anh có nhiều tin đồn như vậy, tôi cũng không hỏi điều gì".
Mạt Minh cảm thấy quá ồn ào, quay đầu nhìn hắn:" Cậu nói tôi là ân nhân của cậu?"
Thành Cảnh vui vẻ gật đầu.
"Vậy thì xin đừng làm khó ân nhân của mình".
"..."
Gần trưa, khách mời lần lượt đến khách sạn, Mạt Minh rời phòng đi ăn cơm trưa, Thành Cảnh đút tay túi quần đi theo anh như không có chuyện gì xảy ra, không còn ồn ào như lúc trước mà chân thành bày tỏ mong muốn được thành lập tổ đội với Mạt Minh trong chương trình.
"Mật mã cái này tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ đứng trước máy quay để khoe mỵ lực của nam nhân" Thành Kính nói hết sức thản nhiên: "Nhưng tôi nghĩ IQ của anh hẳn đủ dùng".
Mạt Minh tỏ vẻ ôn hòa, nói không cần, cảm ơn.
Tới gần thang máy ở hành lang, Mạt Minh và Thành Cảnh bắt gặp nhân viên dẫn đường đưa Văn Từ lên, theo sau còn có Thẩm Hi Hi.
Văn Từ mỉm cười gật đầu chào hỏi, Mạt Minh cũng rất thân thiện, hòa nhã và nhẹ nhàng, Văn Từ không thể tìm thấy được ánh mắt lạnh lùng, đối chọi gay gắt ở quán ăn ngày hôm đó.
Thẩm Hi Hi mỉm cười và chào: "Anh Tiểu Mạt, anh Thành Tử".
Thành Cảnh cau mày. Hắn không thích bị những người xa lạ gọi bằng biệt danh. Những người có giao tình với hắn gọi Thành Tử thì cảm thấy thân thiết, nhưng những người không quen biết mà gọi như vậy, nghe giống như một cây cột (thiết tử), giống một con chó (cẩu tử), khiến tên gọi của hắn trở thành thô tục vô cùng.
Nói với nhau vài câu khách sáo, nhưng không có ý muốn nói thêm, nhanh chóng mở đường, Mạt Minh và Thành Cảnh bước vào thang máy, Văn Từ và Thẩm Hi Hi lần lượt được nhân viên dẫn đến trước cửa phòng.
Văn Từ bình tĩnh nhìn về phía thang máy, quay đầu hỏi nhân viên: "Xin hỏi Mạt Minh ở phòng nào?"
"Hình như ở phòng đó" Nhân viên chỉ vào phòng bên cạnh.
"Anh có thể sắp xếp cho em họ của tôi và tôi xuống tầng dưới được không?" Thẩm Hi Hi cau mày.
"Xin lỗi, đây đều là phòng do ê-kíp chương trình đặc biệt sắp xếp."
"Mục đích của các người quá rõ ràng, còn sợ không có đề tài sao?" Thẩm Hi Hi cả giận nói.
"Thôi, Hi Hi". Văn Từ nhàn nhạt nói, chỉ có ba ngày mà thôi, chưa kể phía trước còn có một thỏa thuận khắt khe nữa.
Đến 1h30 chiều, 9 vị khách mời trong trang phục đồng phục xanh trắng lên xe do ê-kíp chương trình sắp xếp, cùng nhau tiến đến địa điểm ghi hình, trên xe làm quen nhau, không khí rất hòa hợp.
Khi đến nơi, mọi người đi đến một căn phòng tương tự như phòng họp, và đạo diễn bắt đầu nói về luật chơi.
Giống như những kì trước, tìm manh mối để ghi điểm, ai phá giải được mật mã là sẽ có được điểm và người có số điểm cao nhất sẽ chiến thắng. Những manh mối này sẽ được tìm thấy trên đường đi...
Thành Cảnh ngồi bên cạnh Mạt Minh, hắn nghiêng người, trầm giọng hỏi Mạt Minh: "Ê-kip chương trình có tiết lộ điều gì trước cho anh không?"
Mạt Minh lắc đầu.
"Anh không biết đâu, những câu đố trong mật thất rất hóc búa, ê-kíp chương trình sẽ tiết lộ một số đáp án cho khách mời để trò chơi không rơi vào bế tắc. Điểm cao nhất xưa nay không phải là tự mình làm. Mười phần mười đều là biết trước hết, anh cho rằng chỉ số IQ của con người có thể thiết lập đơn giản như vậy?"
Mạt Minh thực sự cảm ơn người trước mắt này đã nhiệt tình nhắc nhở.
Kỳ thật, thay vì lo lắng vì trò chơi này, điều anh lo lắng hơn hiện giờ chính là người đàn ông kia tối nay sẽ không thực sự đến khách sạn để tìm mình đi.
Khi bắt đầu trò chơi, chín người trước khi vào phòng lần lượt nhận các thẻ thuộc tính của riêng họ, được cho vào túi có khóa kéo trên ngực của họ, ở trò chơi cuối cùng mới có thể lấy ra.
Phía trước vẫn còn đơn giản, có người bướng bỉnh và hài hước, có người hóa thân thành Conan, qua mấy màn đầu khá vui vẻ, cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Mạt Minh thỉnh thoảng đóng góp chút manh mối để theo kịp đội. Vòng đầu tiên, Thành Cảnh đứng cuối cùng, Mạt Minh đứng thứ hai từ dưới lên.
Trong một căn phòng lớn hơn 70 mét vuông, hệ thống đưa ra một lời nhắc nhở "Đông lật Tây đảo ngược", mọi người nghiêm túc tìm kiếm mỗi một ngóc ngách trong phòng để tìm ra manh mối.
"Cho chút đầu mối đi ân nhân". Thành Cảnh đi sát Mạt Minh âm thanh đè thấp xuống. Từ lúc bắt đầu ghi hình, hắn đã muốn đi theo Mạt Minh, lòng đã đánh cược Mạt Minh nhất định sẽ đạt điểm cao, không ngờ.
Mạt Minh đối với vị trí áp chót này, có chút bối rối, anh cau mày nói: "Nhưng so với cậu, tôi vẫn nhiều điểm hơn".
"..."
"Hai cái đầu tiên phải là 98". Giọng nói bình thản của Văn Từ lại vang lên giữa đám đông một lần nữa.
"Thật là lợi hại, nhanh như vậy đã giải được hai mật mã đầu tiên." Có người khen ngợi, "Làm thế nào mà anh tìm được ra, Văn Từ?".
Văn Từ mỉm cười phân tích, ai cũng thán phục.
"Còn lại hai chữ số cuối, nhanh lên, nếu không tất cả đều là Văn Từ giải được."
"Chậc chậc, cấp độ này đã mở ra độ khó địa ngục rồi, tôi chỉ lờ mờ đoán được số thứ hai là 8."
Thành Cảnh ở bên cạnh Mạt Minh lại bắt đầu thở dài, than thở là nếu chương trình này được phát sóng, hắn phỏng chừng bản thân mình sẽ bị gán ghép đầu óc kém cỏi, tứ chi phát triển.
"Chà, hình như tôi lại có manh mối." Sau một lúc, Văn Từ cười nói.
Thành Cảnh, Mạt Minh cũng giống như những người khác, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi đáp án của Văn Từ, có chút chịu không nổi, liền nhìn Mạt Minh yếu ớt nói: "Nếu anh có thể vượt qua cấp độ này, tôi sẽ không ở bên tai anh lải nhải nữa".
Mạt Minh dơ tay lên:" Là 96"
Mọi người hướng về phía Mạt Minh, Thành Cảnh kinh ngạc nhìn anh.
Văn Từ chỉ cười nhạt khi nghe đến con số này, thay vì để Mạt Minh phân tích, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hi như nhắc nhở, yêu cầu cô ta nhập mật mã vào.
Thẩm Hi Hi bước nhanh ra cửa và nhập bốn con số 9896.
[Xin lỗi, nhập sai mật mã] Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.
Văn Từ nhìn Mạt Minh, đáy mắt tuy có tiếc nuối nhưng tràn ngập bao dung, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, quá mong muốn chiến thắng sẽ làm hỏng trải nghiệm của trò chơi"
Thẩm Hi Hi nói: "Chỉ còn hai cơ hội, nếu nhập sai sẽ bị trừ điểm, anh Tiểu Mạt, nếu không có căn cứ đừng mở miệng".
"Vậy sao em bấm mật mã nhanh như vậy?" một khác mời khác tên là Triệu Lê nói: "Ít nhất phải đợi Mạt Minh phân tích xong."
"Sai rồi còn nói gì nữa." Thẩm Hi Hi bĩu môi, Triệu Lê tính cách giống đàn ông, tên cũng xấu, cô ta không thích chút nào.
Văn Từ mở miệng: "Tuy con số của Mạt Minh sai, nhưng rất sát với con số cần tìm, cho nên đây cũng có thể là manh mối, hệ thống hẳn có thể cho điểm thích hợp".
"Anh đừng úp úp mở mở, chỉ cần nói câu trả lời chính xác, chúng ta nhanh chóng chuyển sang cấp độ tiếp theo. "
"Mật mã thực sự là..."
"Là số của anh sai" Giọng nói mềm mại như nước của Mạt Minh chặn lại lời Văn Từ: "Hai số trước không phải là 9 và 8, mà là 89."
Khuôn mặt của mấy người đều ngẩn ra.
Văn Từ nhìn về phía Mạt Minh, tuy rằng ê-kip chương trình không nói cho hắn biết tất cả các đáp án, nhưng vẫn tiết lộ cho hắn biết nơi cất giấu manh mối quan trọng ở trong căn phòng này, vì vậy hắn không có khả năng sai được.
"Căn cứ vào cái gì?" Triệu Lê hỏi Mạt Minh: "Phân tích vừa rồi của Văn Từ cảm giác rất hợp lý.". Truyện Light Novel
"Phân tích là chính xác. Chỉ là mọi người đã quên lúc nãy hệ thống của căn phòng đã đưa ra lời nhắc nhở 'Đông lật Tây đảo ngược'" Mạt Minh đi về phía khóa mật mã: "Quay về hướng Đông, hai chữ số bên trái lật nó lại là 89, khi quay sang hướng Tây, hai chữ số bên phải lật ngược nó lại là 96."
Văn Từ trong lòng trầm xuống bởi vì hai chữ số cuối cùng hắn muốn nói chính là 69.
Sau khi Mạt Minh nói xong, liền nhập bốn con số trên màn hình điện tử.
Tick-
[Mật khẩu chính xác, xin chúc mừng bạn đã qua cửa]
- ---------
Ji: chả là 2 cái chap 47-48 này toàn nói về trò chơi, mà tôi thì vốn rất khờ mấy cái đu idol Cbiz với trò chơi giải trí Cbiz. Vì vậy tốc độ edit 2 chap này có lẽ quá rùa bò. Nên hôm thứ 5 tuần này không có chap mới á. Hi vọng hôm nay dịch cho qua luôn 2 cái chap này đi, đau trứng quá.
Một thông báo nữa, bắt đầu từ tuần này lịch post truyện bên wattpad sẽ chậm hơn wordpress 1 -2 giờ. Nghĩa là chương mới ra bao giờ bên wordpress cũng có trước. Tui chuẩn bị chuyển hẳn nhà sang wordpress cho an toàn, vì 2 truyện tui sắp edit tương đối nhạy cảm về bản quyền. Một bộ bị cấm trên Tấn Giang (quá nhiều H) còn một bộ lại không mua được VIP. Vì vậy để tiện khóa nếu có bão nên 2 bộ đó tôi đăng 2/3 trên wordpress.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.