Chương 22: Bạn gái của mình
Mike
03/09/2023
Sáng hôm sau, mới có hơn 4 giờ sáng nhưng Tần Dung đã tỉnh dậy rồi. Cô
nhìn qua giường bên cạnh, vô cùng ngạc nhiên khi không nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ.
"Lại đi đâu rồi không biết."
Đúng 6h30 phút sáng, khi tất cả mọi người đều ngồi xung quanh bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng, Tần Dung lại phát hiện có tận hai ghế ngồi còn trống.
- Tiêu Ngữ vẫn còn ngủ sao? - Thịnh Nhã Liên thắc mắc.
Tần Dung phủ nhận:
- Không có, sáng nay khi em dậy đã không thấy cậu ấy ở trong phòng rồi.
Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng Hạ Việt An bật mở, Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An bước ra. Trên khuôn mặt của Hạ Việt An vẫn còn chút ngái ngủ.
Cố Tiêu Ngữ ngáp một cái:
- Chào buổi sáng.
Những người đang ngồi xung quanh bàn ăn bất động trong vòng vài giây.
Tần Dung há hốc mồm:
- T...T..Tiêu Ngữ?? Sao cậu lại ở trong phòng của Việt An?!! Hai người...?
Hạ Việt An vô cùng ngại ngùng, nàng đã dặn Cố Tiêu Ngữ nên dậy sớm để về phòng trước khi bị mọi người phát hiện ra cô ngủ trong phòng nàng. Nhưng Cố Tiêu Ngữ lại cố tình nói nàng ngủ đi, không cần quan tâm tới vấn đề đó.
Và kết quả như mọi người đều thấy...
Thịnh Nhã Liên cũng bàng hoàng không kém, cô ấy trong lòng đầy nghi vấn:
- Hai người là...?
- An An là bạn gái em. - Cố Tiêu Ngữ đáp.
Cố Tiêu Ngữ kéo ghế cho Hạ Việt An ngồi sau đó mới ngồi xuống ghế của mình:
- Mọi người cũng đừng bất ngờ, chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi yêu thầm cô ấy lâu rồi.
Vô số thông tin ập tới vô cùng nhanh khiến Tần Dung có chút không load được.
Cố Tiêu Ngữ hết "chậm tiêu" từ khi nào vậy?
Có lẽ người thất vọng nhất chính là Thịnh Nhã Liên. Cô ấy muốn thông qua chuyến đi này có thể kéo gần khoảng cách với Cố Tiêu Ngữ, nhưng hình như Cố Tiêu Ngữ đã sớm để mắt tới cô bạn omega kia của em ấy rồi.
Trong khi mọi người vẫn còn đang ăn sáng, Tô Thư Nhiễm đã ăn hết phần ăn của mình, cô ấy đứng lên:
- Em xin phép đi chơi một chút ạ.
- Được, em nhớ mang theo điện thoại nhé. - Tần Dung dặn dò.
Tô Thư Nhiễm lắc lắc điện thoại trong tay:
- Em nhớ rồi!
Khi Tô Thư Nhiễm vừa đi khỏi, Tần Dung đã thắc mắc:
- Không biết Tiểu Nhiễm đi chơi với ai mà có vẻ hăng hái vậy.
- Em nghe cậu ấy kể hình như đi chơi với đàn chị họ Kỷ mới gặp hôm qua. Hình như đàn chị ấy cũng học chung trường với chị hay sao á. - Hứa Hải Linh chợt nhớ tới cái người mà Tô Thư Nhiễm kể cho cô ấy nghe ngày hôm qua.
Đàn chị họ Kỷ, lại học chung trường?
Không lẽ là...?
Đang đặt ra nghi vấn trong đầu, Tần Dung bị câu hỏi của Hứa Hải Linh kéo về thực tại:
- Sao chị lại quan tâm Tiểu Nhiễm vậy? Chị thích cậu ấy rồi sao?
- Không có, sao em lại nghĩ như vậy chứ? Mau ăn đi.
Tần Dung mỉm cười xoa nhẹ đầu cô bé một cái.
Bên cạnh, Cố Tiêu Ngữ dành cho Tần Dung một cái nhìn khinh bỉ. Vậy mà nói cậu không có tình cảm với Tiểu Tình sao? Hành động của cậu đang phản lại những gì cậu nói kìa.
Ở ngoài bờ biển, Tô Thư Nhiễm nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Rất nhanh, cô nhìn thấy một thân ảnh cao cao quen thuộc.
- Em tới sớm vậy hả? - Kỷ Giang phì cười nhìn vẻ mặt háo hức của Tô Thư Nhiễm.
- Tất nhiên rồi, chị nói đưa em đi đâu vậy? - Tô Thư Nhiễm mỉm cười.
Kỷ Giang nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy của cô, không hẳn cảm thấy choáng váng đầu óc. Hình như hôm nay nắng hơi gắt rồi, nếu không sao có thể cảm thấy hơi...say say vậy được.
- Em tên gì vậy?
- Em tên là Tô Thư Nhiễm, mới hôm vừa rồi em thi tại trường chị á.
- Tô Thư Nhiễm?
Kỷ Giang nhớ lại viễn cảnh ở cửa hàng tạp hoá, rồi cả cô bé ở phòng thi số 19, mỉm cười:
- Chúng ta đúng là có duyên thật đó.
- Chị Kỷ đi chơi với em như vậy, bạn của chị sẽ nói chị trọng sắc khinh bạn đó.
- Mặc kệ họ, chơi với em thích hơn.
Một câu nói vu vơ cũng khiến trái tim nhỏ bé của Tô Thư Nhiễm đập loạn nhịp.
Ở bên này, sau khi ăn sáng xong, Cố Tiêu Ngữ dẫn Hạ Việt An ra biển, Hạ Việt An vùng vẫy:
- Không muốn không muốn, tớ không biết bơi.
- Tớ dạy cậu!
Khi Hạ Việt An vừa cởi khăn choàng tắm quanh người ra, nàng nhận được vô số ánh mắt như sói đói của các alpha khác xung quanh.
Điều này khiến Cố Tiêu Ngữ khó chịu.
Cô vòng tay qua ôm eo nàng, ngầm xác định chủ quyền.
Hạ Việt An hài lòng, nàng hơi kiễng chân, ghé vào tai Cố Tiêu Ngữ, dùng chất giọng đầy mị lực:
- Ngữ, xuống biển chúng ta làm gì đó kích thích một chút nhé?
- Đừng nháo.
Vành tai cô ngay lập tức đỏ ửng.
Sau khi nhận lại phản ứng dễ thương của cô, Hạ Việt An lại càng vui vẻ bởi trò đùa của mình.
Bạn gái nàng quả thực rất dễ bị trêu chọc nha.
Hạ Việt An không biết rằng, Cố Tiêu Ngữ ở bên cạnh đã xuất hiện những phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể một alpha.
Cô oán giận nhìn cái người vừa khơi dậy ngọn lửa trong mình:
"Đồ ngốc..."
"Lại đi đâu rồi không biết."
Đúng 6h30 phút sáng, khi tất cả mọi người đều ngồi xung quanh bàn ăn để chuẩn bị ăn sáng, Tần Dung lại phát hiện có tận hai ghế ngồi còn trống.
- Tiêu Ngữ vẫn còn ngủ sao? - Thịnh Nhã Liên thắc mắc.
Tần Dung phủ nhận:
- Không có, sáng nay khi em dậy đã không thấy cậu ấy ở trong phòng rồi.
Vừa lúc ấy, cánh cửa phòng Hạ Việt An bật mở, Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An bước ra. Trên khuôn mặt của Hạ Việt An vẫn còn chút ngái ngủ.
Cố Tiêu Ngữ ngáp một cái:
- Chào buổi sáng.
Những người đang ngồi xung quanh bàn ăn bất động trong vòng vài giây.
Tần Dung há hốc mồm:
- T...T..Tiêu Ngữ?? Sao cậu lại ở trong phòng của Việt An?!! Hai người...?
Hạ Việt An vô cùng ngại ngùng, nàng đã dặn Cố Tiêu Ngữ nên dậy sớm để về phòng trước khi bị mọi người phát hiện ra cô ngủ trong phòng nàng. Nhưng Cố Tiêu Ngữ lại cố tình nói nàng ngủ đi, không cần quan tâm tới vấn đề đó.
Và kết quả như mọi người đều thấy...
Thịnh Nhã Liên cũng bàng hoàng không kém, cô ấy trong lòng đầy nghi vấn:
- Hai người là...?
- An An là bạn gái em. - Cố Tiêu Ngữ đáp.
Cố Tiêu Ngữ kéo ghế cho Hạ Việt An ngồi sau đó mới ngồi xuống ghế của mình:
- Mọi người cũng đừng bất ngờ, chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn. Tôi yêu thầm cô ấy lâu rồi.
Vô số thông tin ập tới vô cùng nhanh khiến Tần Dung có chút không load được.
Cố Tiêu Ngữ hết "chậm tiêu" từ khi nào vậy?
Có lẽ người thất vọng nhất chính là Thịnh Nhã Liên. Cô ấy muốn thông qua chuyến đi này có thể kéo gần khoảng cách với Cố Tiêu Ngữ, nhưng hình như Cố Tiêu Ngữ đã sớm để mắt tới cô bạn omega kia của em ấy rồi.
Trong khi mọi người vẫn còn đang ăn sáng, Tô Thư Nhiễm đã ăn hết phần ăn của mình, cô ấy đứng lên:
- Em xin phép đi chơi một chút ạ.
- Được, em nhớ mang theo điện thoại nhé. - Tần Dung dặn dò.
Tô Thư Nhiễm lắc lắc điện thoại trong tay:
- Em nhớ rồi!
Khi Tô Thư Nhiễm vừa đi khỏi, Tần Dung đã thắc mắc:
- Không biết Tiểu Nhiễm đi chơi với ai mà có vẻ hăng hái vậy.
- Em nghe cậu ấy kể hình như đi chơi với đàn chị họ Kỷ mới gặp hôm qua. Hình như đàn chị ấy cũng học chung trường với chị hay sao á. - Hứa Hải Linh chợt nhớ tới cái người mà Tô Thư Nhiễm kể cho cô ấy nghe ngày hôm qua.
Đàn chị họ Kỷ, lại học chung trường?
Không lẽ là...?
Đang đặt ra nghi vấn trong đầu, Tần Dung bị câu hỏi của Hứa Hải Linh kéo về thực tại:
- Sao chị lại quan tâm Tiểu Nhiễm vậy? Chị thích cậu ấy rồi sao?
- Không có, sao em lại nghĩ như vậy chứ? Mau ăn đi.
Tần Dung mỉm cười xoa nhẹ đầu cô bé một cái.
Bên cạnh, Cố Tiêu Ngữ dành cho Tần Dung một cái nhìn khinh bỉ. Vậy mà nói cậu không có tình cảm với Tiểu Tình sao? Hành động của cậu đang phản lại những gì cậu nói kìa.
Ở ngoài bờ biển, Tô Thư Nhiễm nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Rất nhanh, cô nhìn thấy một thân ảnh cao cao quen thuộc.
- Em tới sớm vậy hả? - Kỷ Giang phì cười nhìn vẻ mặt háo hức của Tô Thư Nhiễm.
- Tất nhiên rồi, chị nói đưa em đi đâu vậy? - Tô Thư Nhiễm mỉm cười.
Kỷ Giang nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy của cô, không hẳn cảm thấy choáng váng đầu óc. Hình như hôm nay nắng hơi gắt rồi, nếu không sao có thể cảm thấy hơi...say say vậy được.
- Em tên gì vậy?
- Em tên là Tô Thư Nhiễm, mới hôm vừa rồi em thi tại trường chị á.
- Tô Thư Nhiễm?
Kỷ Giang nhớ lại viễn cảnh ở cửa hàng tạp hoá, rồi cả cô bé ở phòng thi số 19, mỉm cười:
- Chúng ta đúng là có duyên thật đó.
- Chị Kỷ đi chơi với em như vậy, bạn của chị sẽ nói chị trọng sắc khinh bạn đó.
- Mặc kệ họ, chơi với em thích hơn.
Một câu nói vu vơ cũng khiến trái tim nhỏ bé của Tô Thư Nhiễm đập loạn nhịp.
Ở bên này, sau khi ăn sáng xong, Cố Tiêu Ngữ dẫn Hạ Việt An ra biển, Hạ Việt An vùng vẫy:
- Không muốn không muốn, tớ không biết bơi.
- Tớ dạy cậu!
Khi Hạ Việt An vừa cởi khăn choàng tắm quanh người ra, nàng nhận được vô số ánh mắt như sói đói của các alpha khác xung quanh.
Điều này khiến Cố Tiêu Ngữ khó chịu.
Cô vòng tay qua ôm eo nàng, ngầm xác định chủ quyền.
Hạ Việt An hài lòng, nàng hơi kiễng chân, ghé vào tai Cố Tiêu Ngữ, dùng chất giọng đầy mị lực:
- Ngữ, xuống biển chúng ta làm gì đó kích thích một chút nhé?
- Đừng nháo.
Vành tai cô ngay lập tức đỏ ửng.
Sau khi nhận lại phản ứng dễ thương của cô, Hạ Việt An lại càng vui vẻ bởi trò đùa của mình.
Bạn gái nàng quả thực rất dễ bị trêu chọc nha.
Hạ Việt An không biết rằng, Cố Tiêu Ngữ ở bên cạnh đã xuất hiện những phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể một alpha.
Cô oán giận nhìn cái người vừa khơi dậy ngọn lửa trong mình:
"Đồ ngốc..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.