Chương 17: Chuyện riêng của cậu
Mike
14/08/2023
Theo phản xạ, Hạ Việt An đưa tay lên che tuyến thể sau gáy.
Hơi thở của Cố Tiêu Ngữ đang dần trở nên hỗn loạn, cô rời khỏi người nàng:
- Đợi tôi lấy thuốc ức chế, trong tủ phải không?
- Ở ngăn thứ ba..
Cô đi về phía tủ, lấy ra một ống thuốc ức chế dạng kim tiêm.
Hạ Việt An thấy Cố Tiêu Ngữ tới gần, cũng không né tránh mà tự động rướn người lên ôm lấy cô.
- Một chút nữa sẽ hết khó chịu. - Cố Tiêu Ngữ trấn an nàng.
Sau khi tiêm xong thuốc ức chế cho Hạ Việt An, nàng đã mệt mỏi mà thiếp đi, Cố Tiêu Ngữ đặt nàng nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nàng.
Nhìn khuôn mặt Hạ Việt An lúc ngủ, Cố Tiêu Ngữ lại có chút suy nghĩ không đứng đắn.
Cô đứng dậy, lắc nhẹ đầu sau đó đi ra ban công trở về phòng của mình.
"Bước 3: Thất bại."
Sáng hôm sau, tại canteen của trường trước giờ vào lớp...
- Cái gì cơ? Cậu đã thực hiện cả 3 bước nhưng đều thất bại? - Tần Dung mở to mắt kinh ngạc.
- Thì...cũng không hẳn là thế, nhưng mà...là thế...
Cố Tiêu Ngữ ủ rũ thở dài.
- Là sao? Cậu...thật khó hiểu!
Tần Dung trước giờ luôn tin mắt nhìn người của mình, Cố Tiêu Ngữ cũng không phải không có sức hút đối với omega. Huống gì Hạ Việt An lại từng thích Cố Tiêu Ngữ, chỉ cần Cố Tiêu Ngữ hành động, chắc chắn Hạ Việt An sẽ không từ chối.
- Cậu tỏ tình xong cô ấy từ chối cậu hả? - Tần Dung gạn hỏi.
- Không có. Tôi...
- Cậu đã tỏ tình chưa?
Tần Dung nắm thóp được Cố Tiêu Ngữ, cô ấy hỏi luôn vào vấn đề chính.
- Thì..chưa có tỏ tình...
Bingo!
Trong nháy mắt Tần Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tưởng Cố Tiêu Ngữ tỏ tình và bị Hạ Việt An từ chối thẳng thừng thì mới hết. Chứ nếu chưa tỏ tình thì vẫn còn hy vọng.
- Đồ ngốc!! Bây giờ điều cần làm là cậu phải tỏ tình.
- Tỏ tình... - Cố Tiêu Ngữ gật đầu.
Vừa lúc ấy, một omega kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu Ngữ:
- Cố Tiêu Ngữ, chào em.
Vừa nhìn một cái, Cố Tiêu Ngữ liền nhận ra đây là Thịnh Nhã Liên, omega ở wc alpha hôm qua.
- Chào học tỷ. - Cô lịch sự đáp lại.
Tần Dung ở phía đối diện cũng gật đầu chào. Nhưng trong thâm tâm của cô ấy thì lại rất ngạc nhiên, đây là học tỷ khối trên sao? Sao lại chủ động tìm Cố Tiêu Ngữ?
- Chủ nhật này em rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Hạ Việt An.
- A...chủ nhật này chắc là không được rồi ạ.
- Vậy thứ bảy thì sao?
- Em bận mất rồi ạ.
- Chiều nay sau khi tan học nhé?
- Em...
- Nếu từ chối chị sẽ buồn lắm đó...
Bất đắc dĩ, Cố Tiêu Ngữ đành gật đầu. Nếu như tiếp tục từ chối sẽ không hay cho lắm.
Cùng lắm là một chầu ăn uống, sau đó sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa rồi.
Sau khi Thịnh Nhã Liên đi, Tần Dung mới hỏi:
- Ai vậy?
- À, là đàn chị khối trên, hôm qua giúp đỡ chị ấy nên chị ấy cứ đòi trả ơn bằng được. - Cố Tiêu Ngữ đáp.
- Ồ...nhưng mà cậu đừng có mà động lòng đó, chỉ là một bữa ăn thôi mà.
- Sao có thể động lòng chứ?
Chiều hôm ấy, tiếng trống trường vang lên báo hiệu một buổi học kết thúc.
Cố Tiêu Ngữ khoác balo lên vai, nói với Hạ Việt An:
- Cậu cứ về trước đi, hôm nay tôi có việc.
- Việc gì? - Hạ Việt An hỏi.
Không thể để Hạ Việt An biết được có cuộc hẹn này. Nếu không, nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm mất.
Cố Tiêu Ngữ lắc đầu:
- Chuyện riêng của tôi thôi, chút chuyện nhỏ ấy mà.
Thịnh Nhã Liên hẹn gặp Cố Tiêu Ngữ ở một nhà hàng đồ nướng BBQ.
Trong khi đợi đồ ăn, Thịnh Nhã Liên chống cằm nhìn Cố Tiêu Ngữ:
- Tiêu Ngữ, chị muốn biết thêm về em. Em có sở thích gì đặc biệt không?
- Chắc là...không có. - Cố Tiêu Ngữ trả lời, vẫn một mực giữ thái độ lãnh đạm với học tỷ đối diện.
- Hmm...chị có sở thích đó chính là nghe nhạc, chị thích những bản nhạc nhẹ nhàng và sâu lắng.
- Ồ.
Cố Tiêu Ngữ cũng thích nghe nhạc, cô cũng thích những bài hát mang giai điệu nhẹ nhàng. Nhưng do bản tính có sẵn trong người nên cô có chút không muốn chia sẻ cho Thịnh Nhã Liên.
Thế nhưng Thịnh Nhã Liên vẫn tiếp tục nói chuyện, cô ấy không hề để ý tới thái độ xa cách của Cố Tiêu Ngữ:
- Chị thích nhạc của Riktor, đặc biệt là bài Heartbeat.
Riktor là ca sĩ nổi tiếng, Riktor tự viết nhạc và viết lời cho bài hát của mình. Những bài hát của Riktor luôn khiến Cố Tiêu Ngữ đắm chìm vào trong đó.
Nói cách khác, Riktor chính là thần tượng của Cố Tiêu Ngữ.
Nói tới chủ đề này, Cố Tiêu Ngữ ngay lập tức tiếp lời của Thịnh Nhã Liên:
- Chị cũng thích nhạc của Riktor sao?
- Đúng thế.
- Bài Heartbeat em nghe trên dưới 10 lần rồi, thật sự rất tuyệt!
Tới khi đồ ăn được mang ra, Cố Tiêu Ngữ cùng Thịnh Nhã Liên vẫn trò chuyện với nhau rất rôm rả.
Trùng hợp là Thịnh Nhã Liên có cùng gu âm nhạc với Cố Tiêu Ngữ.
Hình ảnh Cố Tiêu Ngữ trò chuyện vui vẻ với Thịnh Nhã Liên đã bị Hạ Việt An nhìn thấy qua cửa sổ của quán ăn.
Hôm nay lại chính là kỉ niệm ngày cưới của Hạ Nghiên và Việt Tư Hoa, vì vậy cả gia đình Hạ Việt An đã cùng nhau ra ngoài ăn tối. Khi đang đi dạo phố, vô tình lại đi qua quán ăn nơi mà Cố Tiêu Ngữ và Thịnh Nhã Liên đang ngồi.
"Thì ra đây là "chuyện riêng" của cậu sao?"
Tâm trạng nàng bị kéo xuống trong thoáng chốc.
Hơi thở của Cố Tiêu Ngữ đang dần trở nên hỗn loạn, cô rời khỏi người nàng:
- Đợi tôi lấy thuốc ức chế, trong tủ phải không?
- Ở ngăn thứ ba..
Cô đi về phía tủ, lấy ra một ống thuốc ức chế dạng kim tiêm.
Hạ Việt An thấy Cố Tiêu Ngữ tới gần, cũng không né tránh mà tự động rướn người lên ôm lấy cô.
- Một chút nữa sẽ hết khó chịu. - Cố Tiêu Ngữ trấn an nàng.
Sau khi tiêm xong thuốc ức chế cho Hạ Việt An, nàng đã mệt mỏi mà thiếp đi, Cố Tiêu Ngữ đặt nàng nằm xuống giường, kéo chăn lên đắp cho nàng.
Nhìn khuôn mặt Hạ Việt An lúc ngủ, Cố Tiêu Ngữ lại có chút suy nghĩ không đứng đắn.
Cô đứng dậy, lắc nhẹ đầu sau đó đi ra ban công trở về phòng của mình.
"Bước 3: Thất bại."
Sáng hôm sau, tại canteen của trường trước giờ vào lớp...
- Cái gì cơ? Cậu đã thực hiện cả 3 bước nhưng đều thất bại? - Tần Dung mở to mắt kinh ngạc.
- Thì...cũng không hẳn là thế, nhưng mà...là thế...
Cố Tiêu Ngữ ủ rũ thở dài.
- Là sao? Cậu...thật khó hiểu!
Tần Dung trước giờ luôn tin mắt nhìn người của mình, Cố Tiêu Ngữ cũng không phải không có sức hút đối với omega. Huống gì Hạ Việt An lại từng thích Cố Tiêu Ngữ, chỉ cần Cố Tiêu Ngữ hành động, chắc chắn Hạ Việt An sẽ không từ chối.
- Cậu tỏ tình xong cô ấy từ chối cậu hả? - Tần Dung gạn hỏi.
- Không có. Tôi...
- Cậu đã tỏ tình chưa?
Tần Dung nắm thóp được Cố Tiêu Ngữ, cô ấy hỏi luôn vào vấn đề chính.
- Thì..chưa có tỏ tình...
Bingo!
Trong nháy mắt Tần Dung thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tưởng Cố Tiêu Ngữ tỏ tình và bị Hạ Việt An từ chối thẳng thừng thì mới hết. Chứ nếu chưa tỏ tình thì vẫn còn hy vọng.
- Đồ ngốc!! Bây giờ điều cần làm là cậu phải tỏ tình.
- Tỏ tình... - Cố Tiêu Ngữ gật đầu.
Vừa lúc ấy, một omega kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu Ngữ:
- Cố Tiêu Ngữ, chào em.
Vừa nhìn một cái, Cố Tiêu Ngữ liền nhận ra đây là Thịnh Nhã Liên, omega ở wc alpha hôm qua.
- Chào học tỷ. - Cô lịch sự đáp lại.
Tần Dung ở phía đối diện cũng gật đầu chào. Nhưng trong thâm tâm của cô ấy thì lại rất ngạc nhiên, đây là học tỷ khối trên sao? Sao lại chủ động tìm Cố Tiêu Ngữ?
- Chủ nhật này em rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Hạ Việt An.
- A...chủ nhật này chắc là không được rồi ạ.
- Vậy thứ bảy thì sao?
- Em bận mất rồi ạ.
- Chiều nay sau khi tan học nhé?
- Em...
- Nếu từ chối chị sẽ buồn lắm đó...
Bất đắc dĩ, Cố Tiêu Ngữ đành gật đầu. Nếu như tiếp tục từ chối sẽ không hay cho lắm.
Cùng lắm là một chầu ăn uống, sau đó sẽ không còn dính dáng gì với nhau nữa rồi.
Sau khi Thịnh Nhã Liên đi, Tần Dung mới hỏi:
- Ai vậy?
- À, là đàn chị khối trên, hôm qua giúp đỡ chị ấy nên chị ấy cứ đòi trả ơn bằng được. - Cố Tiêu Ngữ đáp.
- Ồ...nhưng mà cậu đừng có mà động lòng đó, chỉ là một bữa ăn thôi mà.
- Sao có thể động lòng chứ?
Chiều hôm ấy, tiếng trống trường vang lên báo hiệu một buổi học kết thúc.
Cố Tiêu Ngữ khoác balo lên vai, nói với Hạ Việt An:
- Cậu cứ về trước đi, hôm nay tôi có việc.
- Việc gì? - Hạ Việt An hỏi.
Không thể để Hạ Việt An biết được có cuộc hẹn này. Nếu không, nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm mất.
Cố Tiêu Ngữ lắc đầu:
- Chuyện riêng của tôi thôi, chút chuyện nhỏ ấy mà.
Thịnh Nhã Liên hẹn gặp Cố Tiêu Ngữ ở một nhà hàng đồ nướng BBQ.
Trong khi đợi đồ ăn, Thịnh Nhã Liên chống cằm nhìn Cố Tiêu Ngữ:
- Tiêu Ngữ, chị muốn biết thêm về em. Em có sở thích gì đặc biệt không?
- Chắc là...không có. - Cố Tiêu Ngữ trả lời, vẫn một mực giữ thái độ lãnh đạm với học tỷ đối diện.
- Hmm...chị có sở thích đó chính là nghe nhạc, chị thích những bản nhạc nhẹ nhàng và sâu lắng.
- Ồ.
Cố Tiêu Ngữ cũng thích nghe nhạc, cô cũng thích những bài hát mang giai điệu nhẹ nhàng. Nhưng do bản tính có sẵn trong người nên cô có chút không muốn chia sẻ cho Thịnh Nhã Liên.
Thế nhưng Thịnh Nhã Liên vẫn tiếp tục nói chuyện, cô ấy không hề để ý tới thái độ xa cách của Cố Tiêu Ngữ:
- Chị thích nhạc của Riktor, đặc biệt là bài Heartbeat.
Riktor là ca sĩ nổi tiếng, Riktor tự viết nhạc và viết lời cho bài hát của mình. Những bài hát của Riktor luôn khiến Cố Tiêu Ngữ đắm chìm vào trong đó.
Nói cách khác, Riktor chính là thần tượng của Cố Tiêu Ngữ.
Nói tới chủ đề này, Cố Tiêu Ngữ ngay lập tức tiếp lời của Thịnh Nhã Liên:
- Chị cũng thích nhạc của Riktor sao?
- Đúng thế.
- Bài Heartbeat em nghe trên dưới 10 lần rồi, thật sự rất tuyệt!
Tới khi đồ ăn được mang ra, Cố Tiêu Ngữ cùng Thịnh Nhã Liên vẫn trò chuyện với nhau rất rôm rả.
Trùng hợp là Thịnh Nhã Liên có cùng gu âm nhạc với Cố Tiêu Ngữ.
Hình ảnh Cố Tiêu Ngữ trò chuyện vui vẻ với Thịnh Nhã Liên đã bị Hạ Việt An nhìn thấy qua cửa sổ của quán ăn.
Hôm nay lại chính là kỉ niệm ngày cưới của Hạ Nghiên và Việt Tư Hoa, vì vậy cả gia đình Hạ Việt An đã cùng nhau ra ngoài ăn tối. Khi đang đi dạo phố, vô tình lại đi qua quán ăn nơi mà Cố Tiêu Ngữ và Thịnh Nhã Liên đang ngồi.
"Thì ra đây là "chuyện riêng" của cậu sao?"
Tâm trạng nàng bị kéo xuống trong thoáng chốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.