Chương 11
Yu
24/12/2021
*Tiếp Tục Câu Chuyện*
Băng Di đang thả hồn theo gió thì có đôi tay khoác lên vai cô chiếc áo khoác, cô giật mình nhìn lại. Thì giọng anh đã vang lên.
- Sao thế, nhớ người yêu sao.
Băng Di đưa mặt không mấy thiện cảm nói.
- Sao anh lại ở đây.
- Em nói vậy làm anh buồn nga~~. Anh cũng được mời mà.
Ý Hiên cười trừ, Băng Di không nói gì nữa, vẫn cứ đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, tay nhẹ giơ lên không trung rồi nói.
- Anh có nghĩ rằng khi con người ta chết đi sẽ biến thành những vì sao đó không.
Ý Hiên thoáng chốc trở lại gương mặt lạnh, chống tay lên thành ban công nói.
- Không biết.
Im lặng 1 lúc, anh lại nói.
- Nhưng nếu thật sự có, anh cũng mong sau khi chết đi, anh có thể trở thành ngôi sao sáng nhất ở trên đó.
Băng Di nhìn qua, cười nhẹ nói.
- Anh sao lại muốn là ngôi sao sáng nhất chứ.
Ý Hiên nghe vậy, cũng nhẹ nở nụ cười, 1 nụ cười hiếm thấy.
- Bởi vì em sẽ nhìn thấy anh mà, đúng không.
Băng Di ngạc nhiên với câu trả lời của Ý Hiên, nó giống y hệt như câu nói mà anh hai ngày xưa khi còn nhỏ đã nói với cô.
*Quay Lại Quá Khứ*
Trên sân thượng của biệt thự, nơi có 2 thân ảnh nhỏ nhoi đang nằm ở đó, chỉ chỏ lên trên bầu trời đêm đầy sao kia, giọng cô bé lanh lảnh vang lên.
- Anh hai, bầu trời có nhiều sao quá.
Cậu bé được gọi là anh hai, nắm lấy tay em gái mình cười tươi nói.
- Anh nghe mẹ nói rằng, khi con người ta mất đi, thì lúc đó trên bầu trời sẽ xuất hiện 1 ngôi sao. Và ở trên đó họ sẽ thấy được cả thế giới.
Cô bé trầm trồ.
- Oa, thật vậy sao ạ, vậy tới khi về già rồi mất đi, anh hai sẽ được lên xuất hiện trên trời chứ.
Cậu bé gật đầu.
- Đúng, anh hai sẽ biến thành ngôi sao sáng nhất ở trên đó.
Cô bé khó hiểu nhìn qua.
- Sao lại là ngôi sao sáng nhất ạ.
Cậu bé cười tươi nhìn qua.
- Vì lúc đó em sẽ nhìn thấy anh mà, đúng không.
Cô bé nghe vậy cũng cười tươi rói.
- Vâng.
*Quay Trở Lại Thực Tế*
Thấy cô cứ nhìn mình không chớp mắt, Ý Hiên đưa bàn tay giữ đầu cô nói.
- Sao thế, thấy anh đẹp quá à.
Nghe câu hỏi của anh, cô liền trở lại gương mặt thờ ơ nói.
- Anh bị ảo tưởng nặng rồi đấy. Về uống thuốc đi.
Băng Di định bụng thầm nghĩ "anh ta cũng tốt" nhưng đã quá sai lầm đi. Vẫn anh ta đầu óc vốn không được bình thường, đây là tính cách của trùm mafia à, cô có được quyền khinh thường không đây.
Chẳng thèm chấp nhất anh ta, cô mân mê chiếc lắc của anh trai cô, miệng cứ không tự chủ là cong lên nhẹ. Ý Hiên nhìn vào chiếc vòng thầm nghĩ.
- Có vẻ đây là quà mà bạn trai em ấy tặng.
Ý Hiên nhẹ nhàng nói.
- Đây có vẻ là vật rất quan trọng với em nhỉ.
Băng Di gật gù.
- Ừm, rất quan trọng.
Thấy vẻ mặt dịu dàng của cô, anh cũng thầm đau lòng, vì hiểu lầm đó là bạn trai của cô tặng cô.
- Bạn trai em tặng sao.
Băng Di khó hiểu nhìn qua.
- Anh nói gì, bạn trai ai. Tôi làm gì có.
Nhận thấy câu trả lời của Băng Di, Ý Hiên đưa gương mặt ngơ ngác nhìn.
- Ơ, chứ không phải em đã nói là người rất quan trọng.
Băng Di nghe được câu trả lời ngu ngốc của anh, cũng phì cười.
- Anh bị ngốc à.
Nhìn thấy nụ cười của cô, phút chốc mặt anh đỏ lên như quả cà chua. Băng Di đưa tay đeo chiếc vòng đó lên, đu đưa trước mặt anh khẽ nói.
- Đây là quà của anh trai tôi. Anh ấy tặng tôi từ khi còn nhỏ.
Ý Hiên nghe đến đó, vội giật mình nhớ lại là anh có bảo Hoắc Minh điều tra về cô được biết cô có 1 người anh ruột nhưng đã bị tai nạn mà mất đi lúc nhỏ rồi. Bây giờ Ý Hiên mới thở phào nhẹ nhõm vì biết cô chưa có bạn trai.
- Ra là anh trai của em ấy, vậy ra là em ấy chưa có bạn trai. Mình vẫn có cơ hội a~~
Nghe vậy, Ý Hiên liền kề sát gần mặt cô, môi cong lên nụ cười nhẹ.
- Vậy là em chưa có bạn trai nhỉ, tôi vẫn còn cơ hội rồi.
Băng Di liền nhanh tay dí cái áo khoác vào mặt anh, rồi quay đi vào trong kèm theo câu sau.
- Tôi chưa có ý định quen ai, anh đừng có ảo tưởng.
Ý Hiên giữ lấy áo khoác, rồi nói đủ để cô nghe.
- Tôi sẽ chờ cho đến khi em chấp nhận tôi.
Băng Di giả vờ không nghe đi vào trong, gương mặt cô giờ có vài nét hồng trên má, Di Gia cùng với Thường Hi tò mò đi lại nhìn. Di Gia áp tay lên má cô.
- Sao thế, má đỏ quá vậy. Bệnh rồi à. Nhưng đâu có nóng đâu.
Thường Hi cười nham hiểm nói.
- Hay là có ai tỏ tình với cậu rồi.
Bị nói trúng tim đen, Băng Di giật mình, rồi cố gắng bình tĩnh mặt đơ nói.
- Không có gì.
Di Gia lắc lắc vai cô.
- Đừng có xạo, chơi với cậu hồi nhỏ tới giờ, nghĩ tớ không biết tính cách của cậu sao.
Băng Di giả điên quay đi chỗ khác.
- Tớ nói là không có mà.
Rồi thế là cô bị 2 đứa điên này lẽo đẽo theo hỏi đi hỏi lại câu " Là ai tỏ tình cô". Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc trong yên bình, tức là không có gì xảy ra.
Tối khi tất cả chìm trong giấc ngủ, trên giường vẫn có 1 con người không ngủ được, Băng Di nằm lăn qua lăn lại, hể nhắm mắt là gương mặt của anh ta lại hiện ra, làm cô trằn trọc đến tận 3h sáng mới ngủ được.
Băng Di đang thả hồn theo gió thì có đôi tay khoác lên vai cô chiếc áo khoác, cô giật mình nhìn lại. Thì giọng anh đã vang lên.
- Sao thế, nhớ người yêu sao.
Băng Di đưa mặt không mấy thiện cảm nói.
- Sao anh lại ở đây.
- Em nói vậy làm anh buồn nga~~. Anh cũng được mời mà.
Ý Hiên cười trừ, Băng Di không nói gì nữa, vẫn cứ đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, tay nhẹ giơ lên không trung rồi nói.
- Anh có nghĩ rằng khi con người ta chết đi sẽ biến thành những vì sao đó không.
Ý Hiên thoáng chốc trở lại gương mặt lạnh, chống tay lên thành ban công nói.
- Không biết.
Im lặng 1 lúc, anh lại nói.
- Nhưng nếu thật sự có, anh cũng mong sau khi chết đi, anh có thể trở thành ngôi sao sáng nhất ở trên đó.
Băng Di nhìn qua, cười nhẹ nói.
- Anh sao lại muốn là ngôi sao sáng nhất chứ.
Ý Hiên nghe vậy, cũng nhẹ nở nụ cười, 1 nụ cười hiếm thấy.
- Bởi vì em sẽ nhìn thấy anh mà, đúng không.
Băng Di ngạc nhiên với câu trả lời của Ý Hiên, nó giống y hệt như câu nói mà anh hai ngày xưa khi còn nhỏ đã nói với cô.
*Quay Lại Quá Khứ*
Trên sân thượng của biệt thự, nơi có 2 thân ảnh nhỏ nhoi đang nằm ở đó, chỉ chỏ lên trên bầu trời đêm đầy sao kia, giọng cô bé lanh lảnh vang lên.
- Anh hai, bầu trời có nhiều sao quá.
Cậu bé được gọi là anh hai, nắm lấy tay em gái mình cười tươi nói.
- Anh nghe mẹ nói rằng, khi con người ta mất đi, thì lúc đó trên bầu trời sẽ xuất hiện 1 ngôi sao. Và ở trên đó họ sẽ thấy được cả thế giới.
Cô bé trầm trồ.
- Oa, thật vậy sao ạ, vậy tới khi về già rồi mất đi, anh hai sẽ được lên xuất hiện trên trời chứ.
Cậu bé gật đầu.
- Đúng, anh hai sẽ biến thành ngôi sao sáng nhất ở trên đó.
Cô bé khó hiểu nhìn qua.
- Sao lại là ngôi sao sáng nhất ạ.
Cậu bé cười tươi nhìn qua.
- Vì lúc đó em sẽ nhìn thấy anh mà, đúng không.
Cô bé nghe vậy cũng cười tươi rói.
- Vâng.
*Quay Trở Lại Thực Tế*
Thấy cô cứ nhìn mình không chớp mắt, Ý Hiên đưa bàn tay giữ đầu cô nói.
- Sao thế, thấy anh đẹp quá à.
Nghe câu hỏi của anh, cô liền trở lại gương mặt thờ ơ nói.
- Anh bị ảo tưởng nặng rồi đấy. Về uống thuốc đi.
Băng Di định bụng thầm nghĩ "anh ta cũng tốt" nhưng đã quá sai lầm đi. Vẫn anh ta đầu óc vốn không được bình thường, đây là tính cách của trùm mafia à, cô có được quyền khinh thường không đây.
Chẳng thèm chấp nhất anh ta, cô mân mê chiếc lắc của anh trai cô, miệng cứ không tự chủ là cong lên nhẹ. Ý Hiên nhìn vào chiếc vòng thầm nghĩ.
- Có vẻ đây là quà mà bạn trai em ấy tặng.
Ý Hiên nhẹ nhàng nói.
- Đây có vẻ là vật rất quan trọng với em nhỉ.
Băng Di gật gù.
- Ừm, rất quan trọng.
Thấy vẻ mặt dịu dàng của cô, anh cũng thầm đau lòng, vì hiểu lầm đó là bạn trai của cô tặng cô.
- Bạn trai em tặng sao.
Băng Di khó hiểu nhìn qua.
- Anh nói gì, bạn trai ai. Tôi làm gì có.
Nhận thấy câu trả lời của Băng Di, Ý Hiên đưa gương mặt ngơ ngác nhìn.
- Ơ, chứ không phải em đã nói là người rất quan trọng.
Băng Di nghe được câu trả lời ngu ngốc của anh, cũng phì cười.
- Anh bị ngốc à.
Nhìn thấy nụ cười của cô, phút chốc mặt anh đỏ lên như quả cà chua. Băng Di đưa tay đeo chiếc vòng đó lên, đu đưa trước mặt anh khẽ nói.
- Đây là quà của anh trai tôi. Anh ấy tặng tôi từ khi còn nhỏ.
Ý Hiên nghe đến đó, vội giật mình nhớ lại là anh có bảo Hoắc Minh điều tra về cô được biết cô có 1 người anh ruột nhưng đã bị tai nạn mà mất đi lúc nhỏ rồi. Bây giờ Ý Hiên mới thở phào nhẹ nhõm vì biết cô chưa có bạn trai.
- Ra là anh trai của em ấy, vậy ra là em ấy chưa có bạn trai. Mình vẫn có cơ hội a~~
Nghe vậy, Ý Hiên liền kề sát gần mặt cô, môi cong lên nụ cười nhẹ.
- Vậy là em chưa có bạn trai nhỉ, tôi vẫn còn cơ hội rồi.
Băng Di liền nhanh tay dí cái áo khoác vào mặt anh, rồi quay đi vào trong kèm theo câu sau.
- Tôi chưa có ý định quen ai, anh đừng có ảo tưởng.
Ý Hiên giữ lấy áo khoác, rồi nói đủ để cô nghe.
- Tôi sẽ chờ cho đến khi em chấp nhận tôi.
Băng Di giả vờ không nghe đi vào trong, gương mặt cô giờ có vài nét hồng trên má, Di Gia cùng với Thường Hi tò mò đi lại nhìn. Di Gia áp tay lên má cô.
- Sao thế, má đỏ quá vậy. Bệnh rồi à. Nhưng đâu có nóng đâu.
Thường Hi cười nham hiểm nói.
- Hay là có ai tỏ tình với cậu rồi.
Bị nói trúng tim đen, Băng Di giật mình, rồi cố gắng bình tĩnh mặt đơ nói.
- Không có gì.
Di Gia lắc lắc vai cô.
- Đừng có xạo, chơi với cậu hồi nhỏ tới giờ, nghĩ tớ không biết tính cách của cậu sao.
Băng Di giả điên quay đi chỗ khác.
- Tớ nói là không có mà.
Rồi thế là cô bị 2 đứa điên này lẽo đẽo theo hỏi đi hỏi lại câu " Là ai tỏ tình cô". Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc trong yên bình, tức là không có gì xảy ra.
Tối khi tất cả chìm trong giấc ngủ, trên giường vẫn có 1 con người không ngủ được, Băng Di nằm lăn qua lăn lại, hể nhắm mắt là gương mặt của anh ta lại hiện ra, làm cô trằn trọc đến tận 3h sáng mới ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.