Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 87: Em năn nỉ tôi

Nam Môn Đông Qua

10/07/2022

Từ Phóng Tình biến sắc vì nhìn thấy túi cơm, trong lòng không phải là không đoán ra chỗ Tiêu Ái Nguyệt đến. Trông thấy người phụ nữ kia đang không ngừng cọ vào ngực mình, Từ Phóng Tình ôm eo cô lại rồi bấm mạnh một cái, cười lạnh hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, gan em to ra à?"

Tiêu Ái Nguyệt sờ được đồ trong túi của người yêu, cô tập trung nhìn, "Vé vào cửa? Đây là vé vào cửa gì vậy? Em không nghe nói Thượng Hải tổ chức hòa nhạc? Đây là nơi nào? Hoa viên gì?"

Từ Phóng Tình thấy cô hưng phấn như thế, khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt hiện ra nhiều nét vui hơn, "Đối tác tặng đấy, công ty của họ mở tiệc mừng nên cố ý mời một nhóm ca sĩ Hàn Quốc qua biểu diễn, bỏ đi thì hơi tiếc, hay em mang con gái của em đi xem đi."

"Chị nói hai tụi nó sao? Như vậy sẽ bị quấy rầy chết mất." Tiêu Ái Nguyệt cầm hai tấm vé nghĩ nghĩ, "Tình Tình, chị có phải làm thêm vào buổi tối không? Chúng ta đi chung có được không? Chúng ta chưa từng ra ngoài chơi lần nào, lãng phí vé thì tiếc lắm, chị đi với em nha."

Từ Phóng Tình ngồi xuống sofa, chân bắt chéo, tay chống đầu, ngẩng mặt lên nói, "Không đi."

"Đi mà, đi nha." Tiêu Ái Nguyệt chạy theo, mặt đầy mong đợi năn nỉ, "Đi một chút xíu thôi rồi về liền cũng được."

Từ Phóng Tình thờ ơ, "Tôi lớn tuổi, ngại ồn ào."

"A." Tiêu Ái Nguyệt ngồi bên người cô suy nghĩ một chút, "Vậy chúng ta ra đường đi dạo một chút... không được, trời đang lạnh lắm, hay là chúng ta đi ăn tối? Nhưng em đã ăn rồi, xem phim thì sao? Rạp chiếu phim cũng chẳng có phim gì hay, hoặc chúng ta làm tình đi, nhưng mà..." Cô khẩn trương nhìn Từ Phóng Tình, không dám mở miệng nói tiếp.

Từ Phóng Tình cười như không cười nhìn chằm chằm mặt của người nọ, "Nhưng mà cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, nói rõ ràng đi."

"Em cảm thấy chị có hơi lãnh cảm." Tiêu Ái Nguyệt lý trí phân tích, "Bản thân chị có cảm thấy vậy không?"

"Thường nghe người ta nói yêu đương rồi sẽ muốn quan hệ, nhưng chẳng phải cần hẹn hò trước đã sao?" Thấy đối phương nóng vội chuyện giường chiếu, Từ Phóng Tình cũng có chút hoang mang, "Trên mạng đều nói như thế."

Có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Tiêu Ái Nguyệt, cô hé miệng, kinh ngạc nhìn Từ Phóng Tình, "Chị còn lên mạng tra mấy cái này nữa hả?"

Từ Phóng Tình cũng ý thức được gì đó, cô nghiêng mặt qua, biểu cảm không được tự nhiên, "Tôi tra gì trên mạng cũng phải báo cáo cho em biết sao?" Sau khi nói xong, cô làm như vô tình vỗ vào mặt Tiêu Ái Nguyệt một cái, "Em muốn quản lý tôi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt sờ gò má phúng phính của mình, "Đi thôi, Tình Tình, chúng ta đi xem hòa nhạc đi, năn nỉ chị đó."

Từ Phóng Tình khẽ hừ một tiếng, "Em đã năn nỉ tôi rồi, cũng không phải là không thể đi."

Vậy lập tức xuất phát thôi!

Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt tay Từ Phóng Tình, dọc đường vui mừng khôn xiết, đến chỗ biểu diễn hòa nhạc lại càng thêm hưng phấn, "Tình Tình, chưa diễn nữa, chừng nào mới bắt đầu? Khách sạn này thật là lớn, không biết mấy tầng kia còn gì khác nữa không?"

Khách sạn Hoàng Đô Hoa Viên có tổng cộng hai mươi tám tầng, từ tầng hai đến tầng bảy là phòng ăn. Đêm nay, nhà cung cấp của Từ Phóng Tình đã bao trọn sáu tầng, bàn trong đại sảnh tầng hai đã bị người ta dọn đi, có người đang điều chỉnh đèn trên sân khấu. Vé mời của Từ Phóng Tình là vé VIP nên có thể đi thẳng vào trong mà không cần đợi đăng ký.

Giờ phút này, cô có chút thất thần, "Tiêu Ái Nguyệt, em đi tìm chỗ ngồi đi."

"Vậy còn chị?" Tiêu Ái Nguyệt hiểu lầm ý cô, mất mát hỏi, "Chị không ngồi chung em sao?"

"Tôi đi lên lầu." Từ Phóng Tình không giải thích gì nhiều, vỗ vỗ vào tay của cô coi như an ủi, "Tôi đi lên đó chào hỏi rồi sẽ lập tức quay lại, em đừng đi lung tung, ngồi ở hàng thứ hai chờ tôi."

Từ Phóng Tình rời đi không lâu lắm thì bảo vệ khách sạn đã bắt đầu cho khách vào trong, có không ít người trẻ tuổi, đại sảnh trong chớp mắt đã được lấp đầy, thậm chí còn có một số người không có chỗ phải ngồi chen ở phía trước.



Vì sao lại có nhiều người như vậy nhỉ? Tiêu Ái Nguyệt hỏi gã đàn ông ngồi bên cạnh mới biết gã đã bỏ ra một nghìn tệ mua lại vé của công ty, lúc này cô mới bừng tỉnh, "Hóa ra còn có thể kiếm tiền kiểu này, sớm biết thì tôi cũng đem vé đi bán."

Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, mấy cô bé không biết tiếng Trung mặc quần áo sáng lấp lánh bước ra sân khấu. Tiêu Ái Nguyệt không biết ai đang diễn trên đó, người đội trưởng kia còn không đẹp bằng Từ Phóng Tình, giọng hát cũng không có gì đặc biệt nên không khỏi thất vọng. Cô quay đầu nhìn thoáng qua đám đông nghịt người sau lưng, ngay cả cửa cũng chẳng thấy đâu nữa, huống chi là bóng người của Từ Phóng Tình.

Trên sân khấu đã hát xong hai ca khúc, Tiêu Ái Nguyệt đứng ngồi không yên, cô lo lắng Từ Phóng Tình bị lạc đường rồi lại sợ chị ấy không chen vào được nên quyết định đứng lên, quay người đi tới cửa.

Ở đằng trước còn đỡ hơn, bên cổng đứng rất đông, có mấy người mặc quần áo khách sạn cầm điện thoại chụp hình. Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt vội vã chen vào, miệng lẩm bẩm không ngừng, "Thật ngại quá, xin nhường đường một chút, cho qua một chút."

Vất vả lắm mới chen được ra ngoài, không biết Từ Phóng Tình đã đi đâu lâu vậy. Chị ấy nói lên lầu, vậy thì lên lầu tìm thôi! Tiêu Ái Nguyệt lên từng tầng một tìm người, ngoại trừ lầu hai đang mở hòa nhạc, các phòng ăn khác đều rất yên tĩnh, nam thanh nữ tú mặc lễ phục dạ hội đang thì thầm trò chuyện, dáng vẻ nho nhã lễ độ ấy làm Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình không hợp với nơi này.

Trên lầu ba và lầu bốn đều không có ai, ở bàn tiệc trên lầu năm có người đang đọc diễn văn, Tiêu Ái Nguyệt đứng ở cửa khẽ nhìn vào, đoán chừng Từ Phóng Tình cũng không có ở đây nên bèn đi thẳng lên lầu sáu.

Lầu sáu đang rút thăm trúng thưởng. Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này mà ngu người, lần đầu tiên cô đụng phải công ty tuỳ hứng như vậy nên có hơi mất phương hướng. Từ Phóng Tình không thể ở đây được, có nên lên lầu bảy không?? Tiêu Ái Nguyệt rơi vào trầm tư.

Đúng rồi, điện thoại! Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra mình còn có vật này. Hôm nay, cô không mang theo túi xách, điện thoại đặt trong túi quần nhưng tại sao mò nửa ngày cũng không thấy bóng dáng? Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có điềm xấu, hay là điện thoại của cô bị ăn trộm rồi???

Nếu để Từ Phóng Tình biết, nhất định chị ấy sẽ chê cô đần. Tiêu Ái Nguyệt quyết định lên lầu bảy tìm người trước, chỉ còn một lầu nữa thôi, cô không thể bỏ dở nửa chừng. Lúc cô đẩy cửa lầu bảy ra liền trông thấy bóng người của Từ Phóng Tình.

Giữa một đám phụ nữ mặc lễ phục dạ hội diễm lệ, áo khoác màu xám của Từ Phóng Tình tức thời hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Ái Nguyệt. Nhân viên tiếp khách trước cổng bảo cô ký tên mới cho vào. Tiêu Ái Nguyệt nhìn Từ Phóng Tình ở phía xa xa rồi từng bước tới gần, không hiểu sao cô lại bắt đầu khẩn trương.

"Tiêu tiểu thư." Không ngờ người đầu tiên lên tiếng chào hỏi cô không phải Từ Phóng Tình mà là người phụ nữ bên cạnh chị ấy, "Chúng ta lại gặp mặt rồi."

Vì sao Quý Văn Việt lại ở chỗ này??? Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi lòng mình. Cô nhẹ nhàng đi tới, cười rạng rỡ nói với Quý Văn Việt, "Đúng vậy, thật là trùng hợp, tổng giám đốc Quý cũng đến tham gia tiệc rượu sao?"

Trên người Quý Văn Việt nồng nặc mùi rượu, mới giữa trưa mà đã uống nhiều rượu như vậy rồi, chẳng lẽ đã say từ tối qua? Cơ mà gã đàn ông bên cạnh chị ấy là ai vậy? Gã thoạt nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, âu phục và giày da tôn lên dáng vẻ vô cùng uy nghiêm. Gã dùng một tay ôm eo của Quý Văn Việt, ánh mắt lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt rồi lại quay về trên thân thể của Quý Văn Việt, "Tiểu Việt, em uống nhiều rồi, để tôi đưa em về nhé?"

"Đây là đồng nghiệp của tôi. Tôi chỉ đến tham gia náo nhiệt thôi." Quý Văn Việt không trả lời vấn đề của gã. Cô nhẹ cắn môi lộ ra vẻ thành thục quyến rũ, dường như đã say thật rồi, "Đúng rồi, Tiêu tiểu thư, sau này gọi cô là Tiểu Tiêu nhé. Ngày mai nhớ làm đúng giờ, tài liệu của cô đã được lưu vào kho hồ sơ của phòng sales chúng tôi rồi, hoan nghênh cô gia nhập."

Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, "Tôi... tôi đến phòng sales của chị?"

Quý Văn Việt cười khẽ một tiếng, cô đứng không vững lắm nên tay phải khoác nhẹ lên cánh tay của Từ Phóng Tình, nửa dựa vào người cô, bình tĩnh tìm cách gỡ bỏ bàn tay của gã đàn ông kia, "Sao thế? Cô không muốn sao?"

Thân thể của Từ Phóng Tình căng cứng, cô đứng im tại chỗ đỡ lấy người Quý Văn Việt, sau đó vô cảm quay đầu quan sát Tiêu Ái Nguyệt một chút rồi hững hờ hỏi, "Em đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ để đi làm rồi chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt tựa như mũi tên đã lắp lên cung, không bắn không được, cứng ngắc nói, "Đương nhiên, đương nhiên."

Lúc này, gã đàn ông kia bỗng nhiên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Tổng giám đốc Từ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tự mình đưa tổng giám đốc Quý về."

"Không cần phiền phức như vậy, tôi tiện đường." Từ Phóng Tình lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của gã, cô trực tiếp đỡ Quý Văn Việt về bên cạnh mình, "Tiêu Ái Nguyệt, chúng ta về thôi."

Từ cửa chính đến bãi đỗ xe cần phải đi thêm một đoạn đường. Trên người Quý Văn Việt mặc quần áo phong phanh, thậm chí có thể nói là vô cùng ít ỏi, lễ phục dạ hội màu trắng kia không đủ độ ấm, Tiêu Ái Nguyệt cởi áo khoác của mình ra đưa cho Quý Văn Việt, "Chị mặc đi."

Mái tóc xoăn của Quý Văn Việt bị gió thổi rối, ánh mắt có chút mê ly nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Cám ơn."



Tiểu Trương dừng xe ở đối diện khách sạn, Từ Phóng Tình suy tư gì đó rồi quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Ái Nguyệt, sau đó xoay người gọi điện thoại cho Tiểu Trương, giọng nói lộ ra chút nóng nảy, "Tôi đang ở đối diện, lái xe qua đây đi."

Từ Phóng Tình và Quý Văn Việt ngồi ở hàng ghế sau, Tiêu Ái Nguyệt đành phải ngồi vị trí kế tài xế, cô tò mò hỏi, "Tổng giám đốc Quý, tài xế của chị đâu rồi?"

Sau khi Quý Văn Việt lên xe liền lập tức buông tay Từ Phóng Tình ra và giữ khoảng cách nhất định, ý thức của cô có vẻ như vô cùng tỉnh táo, cũng không có cảm giác say xỉn như vừa nãy, "Đang ở công ty."

Từ Phóng Tình hiểu ngay lập tức, "Chị và anh ta cùng nhau đến đây?"

"Ừ." Quý Văn Việt ngắn gọn đáp, thản nhiên nói, "Giúp nhau thôi."

Hai người không nói chuyện với nữa, giống như tâm ý đã tương thông, người này chỉ cần nói một chữ thì người kia liền biết chữ còn lại là gì, nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại chẳng biết gì hết, đồng thời cô cũng không thích sự ăn ý của hai người đó nên lên tiếng hỏi, "Anh ta là ai vậy?"

"Giám đốc điều hành của chúng tôi." Từ Phóng Tình không để ý tới cô, người trả lời là Quý Văn Việt, "Tề Thạch Phi."

"À." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, cái hiểu cái không, "Lúc còn ở thành phố H, tôi có nghe qua tên của anh ta."

Quý Văn Việt cười nói, "Bây giờ anh ta cũng đã biết tên của cô rồi đấy."

"Sao chứ?" Tiêu Ái Nguyệt có chút căng thẳng, "Bởi vì tôi sắp đến phòng sales của chị sao?"

Quý Văn Việt hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Thôi đi về nào."

Xe chạy thẳng đến bên dưới tổng bộ, Quý Văn Việt mặc áo khoác của Tiêu Ái Nguyệt bước xuống xe, sau đó vịn cửa xe dịu dàng nói cảm ơn với Từ Phóng Tình, "Cám ơn."

Từ Phóng Tình nhẹ nhàng gật đầu, không có trả lời.

Cửa xe đóng lại, Tiểu Trương bắt đầu quay xe chạy về. Tiêu Ái Nguyệt nhìn bóng người phụ nữ rời đi ngoài cửa sổ một lúc mới phát hiện bộ pháp mạnh mẽ, bước đi nhẹ nhàng, cô lập tức quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, lúc nãy chị ấy giả say đúng không?"

Từ Phóng Tình vẫn không lên tiếng nói chuyện, sắc mặt hờ hững như thường ngày, không có biến hóa gì rõ ràng, nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm giác được cô đang tức giận, cẩn thận hỏi, "Tình Tình, chị sao vậy?"

Xe đi ngang qua cửa hàng điện thoại Apple, Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng nói với Tiểu Trương, "Dừng xe."

Cô đóng sập cửa đi ra ngoài, bỏ lại Tiêu Ái Nguyệt với vẻ mặt mờ mịt ở trong xe.

"Sao vậy nhỉ?" Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ tìm cơ hội hỏi Tiểu Trương, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đậu xe ở đây?"

Tiểu Trương nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy Từ Phóng Tình bước vào trong cửa hàng điện thoại, xác nhận bà chủ chưa quay lại mới mở miệng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, "Bà chủ nghĩ rằng cô mất tích, cô ấy điện thoại cho cô nhưng lại nghe giọng đàn ông bắt máy, sau đó gọi lại lần nữa thì máy đã bị khóa. Bà chủ bảo tôi đi tìm cô nhưng tôi tìm khắp buổi hoà nhạc và vòng quanh khách sạn hết nửa ngày mà vẫn không thấy cô đâu. Tiêu tiểu thư, cô không biết đó thôi, dáng vẻ của bà chủ vừa rồi thật sự rất đáng sợ."

"Lo lắng vớ vẩn gì thế không biết." Một cảm giác như điện giật khó nói lên lời lan tràn khắp trái tim của Tiêu Ái Nguyệt, mũi cô có chút chua xót, lắc đầu nói, "Tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"

Tiểu Trương chê cô không biết tốt xấu, "Tôi theo bà chủ nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy hoảng loạn như thế, nếu cô không xuất hiện, tôi đoán cô ấy sẽ phá nát khách sạn luôn không chừng."

Tiêu Ái Nguyệt vẫn lắc đầu, trong mắt có gì đó sáng lấp lánh nhưng lại không nói ra được câu nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook