Chương 253: (H) sợ vợ
Nam Môn Đông Qua
11/05/2023
Mặt Tiêu Ái Nguyệt tức thì ửng đỏ, Giang Lâm Lâm thú vị nheo mắt nhìn Từ Phóng Tình, sau đó giơ tay lấy ly rượu bên cạnh rồi nhẹ nhàng nhấp một
hớp nhỏ, "Chỉ sợ là Tiểu Tiêu đã quên tôi rồi?"
Từ Phóng Tình hững hờ như không bị ảnh hưởng gì lớn, cô giấu đi sự tỉnh táo và cảm xúc, sau đó thản nhiên liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Còn đứng đấy làm gì? Lại đây ngồi để chị Giang tra hỏi đi."
Giọng nói có chút khí thế giận dỗi của 'chồng', Tiêu Ái Nguyệt sững sờ giương mắt quan sát phản ứng của Giang Lâm Lâm, đúng lúc chị ta cũng đang nhìn lại, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng cúi đầu 'ừ' một tiếng, sau đó dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Từ Phóng Tình.
Không phải là Từ Phóng Tình không phát hiện ra phản ứng của người kia, cô bình thản nắm chặt ly rượu rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh vốn đang im lặng nãy giờ, "Tiểu Mạnh có kế hoạch gì không?"
Mạnh Niệm Sanh khó chịu, dáng vẻ không vui, "Tôi nghe theo ba chị, cũng có thể dựa theo kế hoạch trước đó của tổng giám đốc Giang và chị Tiêu."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình thoáng cứng đờ, có vẻ như đã bị thái độ của Mạnh Niệm Sanh làm tức giận, cô lạnh lùng cười một tiếng, "Vậy hai người đã ước định gì với đối phương rồi?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ suy đoán được suy nghĩ của người yêu nên thề thốt phủ nhận, "Đương nhiên không có."
"Ồ?" Từ Phóng Tình nhíu mày, khóe miệng như có như không chế giễu, "Vậy là tôi đoán sai?"
"Cũng không phải là không có." Ngay lúc Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng thở phào thì Giang Lâm Lâm bỗng nhiên mở miệng. Cô hơi khép mắt, thoải mái nói, "Tiểu Tiêu đã hứa với tôi rồi, nếu Tần Thất Tuyệt không mắc câu thì cô ấy sẽ lập tức đến Bắc Kinh làm 'bà hai' cho tôi."
Từ Phóng Tình không nói lời nào, lông mày nhíu lại, sau đó yên lặng quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, thầm châm chước vài câu, lúc trả lời vẫn có chút lắp bắp, "Em nói đùa thôi..."
Giang Lâm Lâm nghe vậy liền cười, "Được rồi, tổng giám đốc Từ, tôi đã nói rõ ràng rồi, còn những chuyện khác thì bên cô tự tính đi. Giữa cô và Tần Thất Tuyệt sẽ có một người ngã, cô nên chuẩn bị tâm lý."
Người kia nói xong mới đứng lên ném hai tấm hình lên bàn của Từ Phóng Tình, "Đương nhiên tôi sẽ đứng về phe cô."
Tiêu Ái Nguyệt không kìm được tò mò, cô vội vươn tay nhận lấy mấy tấm ảnh chụp kia, tập trung nhìn mới thấy là ảnh chụp của hai nhà từ thiện, cô không khỏi sững sờ, nhấp môi nhìn về phía Giang Lâm Lâm, "Họ và Tần Thất Tuyệt có quan hệ gì?"
Giang Lâm Lâm tự động đi tới cửa, mặt lộ vẻ mỉm cười, thoải mái trả lời, "Cô hỏi tổng giám đốc Từ nhà cô đi." Nói xong rồi kéo cửa ra ngoài, cũng không để ý đến một bụng nghi hoặc của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt ngứa ngáy trong lòng, nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh chưa đi bèn thất vọng thở dài, "Tiểu Mạnh, em cần gì phải làm vậy? Tôi và chị Tình của em... haiz..."
Nói xong lại ngừng, hoàn toàn không làm rõ vấn đề. Từ Phóng Tình miễn cưỡng đứng dậy, cô lơ đễnh nắm tay của Tiêu Ái Nguyệt, khóe mắt mỉm cười, khẽ khàng nói, "Chúng ta về nhà thôi."
Tùy mọi người khó chịu, tôi cảm thấy ổn là được! Tiêu Ái Nguyệt được nắm tay, nào còn tâm trí quan tâm Mạnh Niệm Sanh thế nào. Cô nở ra nụ cười rạng rỡ, kéo tay của Từ Phóng Tình, "Dạ, chị nói gì cũng đúng."
Hai người không coi ai ra gì, lúc đi ngang qua quầy bar, Từ Phóng Tình còn tiện tay rút một cành hoa hồng trong bình ra để thưởng thức. Giang Lâm Lâm đang tính tiền, thấy hai cô ra ngoài liền chớp chớp con ngươi, "Hai người thật sự là cảnh đẹp ý vui."
Hôm nay, Từ Phóng Tình ăn mặc khá đơn giản, trong thời tiết khô nóng, tóc thẳng có hơi gợn sóng, có lẽ có liên quan đến việc uốn tóc của cô trước đây mà kiểu xoăn hờ hững rất đỗi mê người. Tuy cô đã trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn không hề lộ ra nét uể oải. Cô mang giày cao gót đứng ở cửa ra vào, tay phất qua mái tóc đen toát lên khí chất 'ngự tỷ'.
Giang Lâm Lâm không chút kiêng kỵ ngẩng đầu đánh giá cô một lúc, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh diễm, sau đó bình thản lên tiếng, "Bạn gái cũ của tôi rất giống tổng giám đốc Từ."
Nhân viên tính tiền vẫn biểu lộ bình tĩnh nhưng tốc độ tay chậm lại vì hiếu kỳ. Từ Phóng Tình nghe đối phương nói đùa xong cũng không thẹn quá hoá giận như trong tưởng tượng, ngược lại thẳng thắn nói, "Vậy là cô phải dùng thang để hôn người yêu sao? Hay là người đó phải ngồi xuống mới ôm được cô?" (ý nói Giang Lâm Lâm lùn =))).
Tiêu Ái Nguyệt khẽ run vai, muốn cười lại không dám, nhân viên phục vụ cũng nín cười, lúc cúi đầu xuống kiểm tra hóa đơn mới lộ ra nụ cười mỉm. Giang Lâm Lâm há có thể không phát hiện được họ đang cười trộm mình, chiều cao vốn là tâm bệnh của cô, bây giờ thình lình lại bị Từ Phóng Tình nhắc đến. Cô phức tạp nheo mắt nhìn Từ Phóng Tình một lúc mới khôi phục lại thần sắc rồi cười khanh khách, "Tổng giám đốc Từ thật thích nói đùa."
Đáng tiếc là Từ Phóng Tình xưa nay không phải là người hài hước, cô từng có lúc là hung thần ác sát của đám thuộc hạ, nhưng hôm nay cô lại không hề ý đến cách nhìn của người khác, mười ngón tay ấm áp đan chặt những ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Ái Nguyệt, lắc đầu nói, "Đi thôi."
Về đến nhà thì mẹ Tiêu đã rời đi, nhưng trong phòng khách vẫn rất lộn xộn, trên mặt đất còn lưu lại vết tích bị vật cứng kéo qua. Tiêu Ái Nguyệt mới nhìn còn tưởng có trộm đột nhập, may mà những chỗ khác không sao, có thể là lúc mẹ Tiêu vận chuyển hành lý đã bất cẩn để lại. Cô ngượng ngùng gãi đầu nói với Từ Phóng Tình, "Tình Tình, để em quét dọn lại."
Mẹ Tiêu giống như dằn mặt nhưng Từ Phóng Tình lại không cảm thấy như vậy. Cô nhắm mắt, thở sâu, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, nắm lấy tay đối phương thật lâu, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn nói chuyện với em."
Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ hãi vẻ mặt này, "Hay là đợi em quét dọn vệ sinh trước được không? Chị muốn nói gì, Tình Tình?"
Từ Phóng Tình khó chịu ngồi xuống sofa, cô nhìn hoàn cảnh quanh mình một lúc mới thu hồi ánh mắt, ngắn gọn nói, "Tiêu Ái Nguyệt, mối quan hệ gần đây giữa chúng ta không được tốt, em nghĩ là nguyên nhân gì tạo thành?"
Tiêu Ái Nguyệt giật giật khóe miệng rồi ngồi xuống bên cạnh người yêu, nhỏ giọng trả lời, "Người ta nói trong mối quan hệ vợ chồng, quan trọng nhất chính là hòa hợp và bao dung. Chị nhìn đi, sau khi từ Nhật Bản trở về thì chị lại bắt đầu chuẩn bị mang thai, chúng ta đã lâu không trò chuyện thân mật với nhau rồi. Kỳ thật em cũng không có chuyện gì phức tạp, em cũng có tính toán của mình, nhưng chị chẳng hề thương lượng gì với em mã đã gặp Giang Lâm Lâm, em..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Lời nói còn chưa dứt thì Từ Phóng Tình đã mở miệng cắt ngang, giữa đôi lông mày hiện ra sự nhẫn nại khó hiểu, cô chỉ tay lên sàn nhà trong phòng khách, "Hay là em quét dọn trước đi, người có thể ở dơ như vậy sao? Chỉ có heo mới có thể nói chuyện phiếm ở nơi dơ bẩn như vậy!"
"Heo sẽ không nói chuyện phiếm đâu." Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ báng một câu, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ. Cô gật đầu, khéo léo nói, "Vậy chị đi tắm trước đi, em đi quét dọn."
Thế là Từ Phóng Tình vô cùng thoải mái chạy đi tắm rửa, để lại Tiêu Ái Nguyệt một mình trong phòng khách âm thầm phỉ nhổ. Cô luôn cảm thấy Từ Phóng Tình đang cố tình lái sang chuyện khác, chị ấy rõ ràng biết vấn đề xuất hiện ở đâu nhưng lại hết lần này tới lần khác trêu đùa bản thân mình, có kiểu vợ như vậy thật sao? Thật sao? Thật sao?
Đáp án bắt đầu xuất hiện dao động, vợ vợ không giao lưu quan hệ thì có khác gì cá ướp muối? Tiêu Ái Nguyệt có chút uể oải.
Đến hơn mười một giờ khuya, Tiêu Ái Nguyệt mới làm xong mọi việc. Cô tắm rửa rồi leo lên giường, nhìn thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa ngủ, chị ấy đang nheo đôi mắt đẹp chơi điện thoại. Tiêu Ái Nguyệt tùy ý liếc qua màn hình điện thoại thì phát hiện là trò tìm hình Pikachu. Từ Phóng Tình chơi chưa lâu đã qua được hơn ba trăm lượt, tinh thần của chị ấy phấn chấn, hình như không có ý định ngủ. Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi nằm xuống bên cạnh rồi nói, "Em ngủ đây."
Giọng nói mang theo chút hờn dỗi, cũng không biết người kia có nghe hiểu hay không. Từ Phóng Tình thấy người bên cạnh lặng yên không có tiếng động nhưng cũng chẳng thèm để ý. Tiêu Ái Nguyệt có chút tức giận, trong lòng cô vốn tràn ngập áy náy đối với sự tình hôm nay, nhưng sự áy náy đó lại dần chuyển biến thành cảm giác cô độc. Từ Phóng Tình thì hay rồi, nhưng có cần phải trưng ra sắc mặt đó ra cho người khác nhìn không? Hôm nay, tuy mẹ Tiêu có hơi quá đáng nhưng dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, bây giờ bà đã đi rồi, chị ấy còn muốn thế nào nữa? Chiến tranh lạnh sao? Chẳng lẽ thật sự muốn chia tay? Có phải không...
"Dì đang ở chỗ của Tiểu Nam."
Dường như biết chắc Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa ngủ, Từ Phóng Tình khẽ mở miệng cắt ngang sự trầm tư của người nọ, trực tiếp chuyển đề tài lên người mẹ Tiêu.
"Tôi vừa mới nhắn tin cho dì. Tiêu Ái Nguyệt, tôi nghĩ hôm nay mình cư xử không được tốt lắm, tôi không nên mang sai lầm của họ để giận chó đánh mèo trên người em."
Tiêu Ái Nguyệt nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô muốn trả lời 'không sao' nhưng cũng muốn mắng Từ Phóng Tình thêm vài câu, mắng 'vì sao chị không tin tưởng em? Vì sao chị lại nghĩ em giống họ?' Nhưng cô thật sự nói không nên lời, từ góc độ nào đó mà nói thì Từ Phóng Tình vẫn luôn chỉ có một thân một mình, bởi vì Tiêu Ái Nguyệt mang họ Tiêu nên chị ấy mới bị ăn hiếp như thế, như vậy có được coi là một loại biến tướng của sự dung túng không?
Nhiệt độ trong phòng đang lên cao, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nằm đưa lưng về phía người kia, toàn thân toả ra sự ẩn nhẫn cùng giận dữ. Từ Phóng Tình hiểu tại sao cô lại uất ức nên đã nhanh chóng buông điện thoại xuống, sau đó duỗi cánh tay ôm lấy đối phương vào trong gực.
Hai người yên tĩnh ôm nhau, Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt, không khỏi có chút khổ sở, "Chị không chơi game nữa sao?"
Thân thể Từ Phóng Tình thoáng dừng một chút như nhớ ra gì đó, cô lập tức buông tay ra rồi làm bộ muốn đi, "A, tôi quên mất."
"Đừng!" Tiêu Ái Nguyệt tham luyến nhiệt độ của người yêu, cô lập tức mở to mắt, nhỏ giọng nói thầm. Cô xoay người muốn đoạt lấy điện thoại, nào ngờ vừa xoay qua liền trông thấy Từ Phóng Tình đang nhàn nhã ôm cánh tay chờ cô quay đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt của Từ Phóng Tình loáng thoáng có chút giảo hoạt, Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt vỗ nhẹ vào mu bàn tay của người kia, nhưng lại không dám dùng sức, "Sao chị trêu em?"
Từ Phóng Tình thuận thế đè người kia ở dưới, hai người đã lâu chưa thân mật, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác lỗ tai của mình nóng đến phát sốt, ấp úng hỏi, "Chẳng phải chị đang chuẩn bị mang thai sao?"
"Vấn đề hôm nay của em nhiều quá." Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cô bỗng cúi đầu khẽ liếm môi của Tiêu Ái Nguyệt vài lần, "Em đang tò mò cục cưng sao? Tôi đã đến độ tuổi này rồi nên cũng không tham muốn nhiều như em. Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi biết, nếu không quan hệ tình dục thì em sẽ kiên trì được bao lâu?"
Trong hơi thở của Tiêu Ái Nguyệt đều là mùi thơm thục nữ quyến rũ trên người Từ Phóng Tình, cô không cầm lòng được nên khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sự ngượng ngùng vốn có trong mắt chậm rãi hiện ra thần sắc đầy kiên quyết, "Tình Tình, em có thể vì chị mà giữ vững cả một đời."
Từ Phóng Tình khẽ híp mắt nhìn xuống bàn tay của đối phương, sau đó mút lấy bờ môi ướt át rồi nhanh chóng cầm lấy bàn tay kia đặt lên ngực mình, "Tôi không tin."
Máu huyết trong người Tiêu Ái Nguyệt tức thì phình lên, rõ ràng là cô đang bị Từ Phóng Tình đè nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình đã sớm nằm ở trên. Từ Phóng Tình quá mê người, dù không nói lời nào nhưng đối với Tiêu Ái Nguyệt cũng chính là một loại dụ hoặc. Bây giờ chị ấy chẳng những nói chuyện mà còn cố tình sờ soạng câu dẫn đầy kích tình. Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ tới mang tai, cô cẩn thận thè ra đầu lưỡi liến lên mặt của Từ Phóng Tình, "Chị thật sự là muốn chơi chết em sao."
Cằm của cô chạm vào cổ của Từ Phóng Tình, giọng nói đã trở nên khàn khàn, thậm chí có thêm sự xúc động đến nức nở. Từ Phóng Tình cảm giác có một đôi tay mò đến hông của mình, cường độ mạnh mẽ, nhìn xuống lập tức phát hiện đáy mắt của người nào đó đã nhuộm đầy dục hỏa. Ở phương diện này, Tiêu Ái Nguyệt luôn rất chân thành, dáng vẻ mượt mà, đáng yêu, gương mặt ửng đỏ. Cô gấp rút cởi sạch đồ ngủ trên người, sau đó lập tức bế Từ Phóng Tình lên để ngồi trên hai chân của mình, "Tình Tình, như vậy có thoải mái không?"
Hai chân thon dài miên man của Từ Phóng Tình dang rộng ở hai bên hông của người kia, hai cánh tay tùy ý chống đỡ trên giường, cũng không có phản kháng. Hai chân cô hơi kẹp lấy hông của Tiêu Ái Nguyệt, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy tình cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi khiến em không có người nhà, em có hận tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt đặt bàn tay lên cặp vú non mềm rồi nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó dùng răng và đầu lưỡi liếm láp không buông, tim đập nhanh trả lời, "Tình Tình ngốc, chị mới là người nhà của em."
Từ Phóng Tình trượt ra một tiếng ngâm khẽ từ cổ họng làm tâm thần của Tiêu Ái Nguyệt nhộn nhạo, ngay cả cọng tóc cũng tê dại. Cô thừa thắng xông lên vùng bụng phẳng lì của Từ Phóng Tình, sau đó dùng hai ngón tay mở ra cánh hoa đỏ bừng, trượt vào thăm dò mới phát giác bên trong chặt chẽ, trơn mềm, tiếc là có chút khô khốc. Tiêu Ái Nguyệt lập tức dùng ngón tay cái đè lên 'đài hoa', lực tay dần mạnh hơn, cô vừa cắn vào vành tai của Từ Phóng Tình, vừa kiên nhẫn trêu đùa hòng lấy ra phản ứng chân thực, "Tình Tình, dù chị có làm gì đi chăng nữa thì em sẽ luôn đứng bên cạnh chị."
"Ừm..." Từ Phóng Tình khẽ thở dốc, tay vỗ vào hai tai của Tiêu Ái Nguyệt rồi mềm giọng nỉ non, sau đó duỗi ra đầu lưỡi thương tiếc liếm láp hai cánh môi mỏng, "Mẹ em nói em là đồ sợ vợ. Tiêu Ái Nguyệt, em phục sao?"
"Phục." Từ Phóng Tình hiển nhiên không ý thức được nguy hiểm ở nơi đâu. Tiêu Ái Nguyệt vươn tay mò lên bờ eo của người yêu rồi ép xuống dưới một cái, sau đó cô lấy vỏ chăn đệm lót dưới lưng Từ Phóng Tình để hai nơi riêng tư nhanh chóng kết hợp thành một khối.
Thân thể của Từ Phóng Tình chợt run lên, tay trái co quắp nắm chặt lấy gối đầu rồi lại buông ra. Tiêu Ái Nguyệt hưởng thụ than ngâm một tiếng, cô cảm nhận được cảm giác thoải mái đã lâu chưa có, một chút dịu dàng, một chút thô bạo, không nhanh không chậm chạm vào sự mềm mại của Từ Phóng Tình, "Vợ ơi, chị không đủ ướt, đồ sợ vợ sẽ giúp chị một chút."
Từ Phóng Tình hững hờ như không bị ảnh hưởng gì lớn, cô giấu đi sự tỉnh táo và cảm xúc, sau đó thản nhiên liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Còn đứng đấy làm gì? Lại đây ngồi để chị Giang tra hỏi đi."
Giọng nói có chút khí thế giận dỗi của 'chồng', Tiêu Ái Nguyệt sững sờ giương mắt quan sát phản ứng của Giang Lâm Lâm, đúng lúc chị ta cũng đang nhìn lại, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng cúi đầu 'ừ' một tiếng, sau đó dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Từ Phóng Tình.
Không phải là Từ Phóng Tình không phát hiện ra phản ứng của người kia, cô bình thản nắm chặt ly rượu rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Niệm Sanh vốn đang im lặng nãy giờ, "Tiểu Mạnh có kế hoạch gì không?"
Mạnh Niệm Sanh khó chịu, dáng vẻ không vui, "Tôi nghe theo ba chị, cũng có thể dựa theo kế hoạch trước đó của tổng giám đốc Giang và chị Tiêu."
Sắc mặt của Từ Phóng Tình thoáng cứng đờ, có vẻ như đã bị thái độ của Mạnh Niệm Sanh làm tức giận, cô lạnh lùng cười một tiếng, "Vậy hai người đã ước định gì với đối phương rồi?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt mơ hồ suy đoán được suy nghĩ của người yêu nên thề thốt phủ nhận, "Đương nhiên không có."
"Ồ?" Từ Phóng Tình nhíu mày, khóe miệng như có như không chế giễu, "Vậy là tôi đoán sai?"
"Cũng không phải là không có." Ngay lúc Tiêu Ái Nguyệt nhẹ nhàng thở phào thì Giang Lâm Lâm bỗng nhiên mở miệng. Cô hơi khép mắt, thoải mái nói, "Tiểu Tiêu đã hứa với tôi rồi, nếu Tần Thất Tuyệt không mắc câu thì cô ấy sẽ lập tức đến Bắc Kinh làm 'bà hai' cho tôi."
Từ Phóng Tình không nói lời nào, lông mày nhíu lại, sau đó yên lặng quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, thầm châm chước vài câu, lúc trả lời vẫn có chút lắp bắp, "Em nói đùa thôi..."
Giang Lâm Lâm nghe vậy liền cười, "Được rồi, tổng giám đốc Từ, tôi đã nói rõ ràng rồi, còn những chuyện khác thì bên cô tự tính đi. Giữa cô và Tần Thất Tuyệt sẽ có một người ngã, cô nên chuẩn bị tâm lý."
Người kia nói xong mới đứng lên ném hai tấm hình lên bàn của Từ Phóng Tình, "Đương nhiên tôi sẽ đứng về phe cô."
Tiêu Ái Nguyệt không kìm được tò mò, cô vội vươn tay nhận lấy mấy tấm ảnh chụp kia, tập trung nhìn mới thấy là ảnh chụp của hai nhà từ thiện, cô không khỏi sững sờ, nhấp môi nhìn về phía Giang Lâm Lâm, "Họ và Tần Thất Tuyệt có quan hệ gì?"
Giang Lâm Lâm tự động đi tới cửa, mặt lộ vẻ mỉm cười, thoải mái trả lời, "Cô hỏi tổng giám đốc Từ nhà cô đi." Nói xong rồi kéo cửa ra ngoài, cũng không để ý đến một bụng nghi hoặc của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt ngứa ngáy trong lòng, nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh chưa đi bèn thất vọng thở dài, "Tiểu Mạnh, em cần gì phải làm vậy? Tôi và chị Tình của em... haiz..."
Nói xong lại ngừng, hoàn toàn không làm rõ vấn đề. Từ Phóng Tình miễn cưỡng đứng dậy, cô lơ đễnh nắm tay của Tiêu Ái Nguyệt, khóe mắt mỉm cười, khẽ khàng nói, "Chúng ta về nhà thôi."
Tùy mọi người khó chịu, tôi cảm thấy ổn là được! Tiêu Ái Nguyệt được nắm tay, nào còn tâm trí quan tâm Mạnh Niệm Sanh thế nào. Cô nở ra nụ cười rạng rỡ, kéo tay của Từ Phóng Tình, "Dạ, chị nói gì cũng đúng."
Hai người không coi ai ra gì, lúc đi ngang qua quầy bar, Từ Phóng Tình còn tiện tay rút một cành hoa hồng trong bình ra để thưởng thức. Giang Lâm Lâm đang tính tiền, thấy hai cô ra ngoài liền chớp chớp con ngươi, "Hai người thật sự là cảnh đẹp ý vui."
Hôm nay, Từ Phóng Tình ăn mặc khá đơn giản, trong thời tiết khô nóng, tóc thẳng có hơi gợn sóng, có lẽ có liên quan đến việc uốn tóc của cô trước đây mà kiểu xoăn hờ hững rất đỗi mê người. Tuy cô đã trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn không hề lộ ra nét uể oải. Cô mang giày cao gót đứng ở cửa ra vào, tay phất qua mái tóc đen toát lên khí chất 'ngự tỷ'.
Giang Lâm Lâm không chút kiêng kỵ ngẩng đầu đánh giá cô một lúc, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh diễm, sau đó bình thản lên tiếng, "Bạn gái cũ của tôi rất giống tổng giám đốc Từ."
Nhân viên tính tiền vẫn biểu lộ bình tĩnh nhưng tốc độ tay chậm lại vì hiếu kỳ. Từ Phóng Tình nghe đối phương nói đùa xong cũng không thẹn quá hoá giận như trong tưởng tượng, ngược lại thẳng thắn nói, "Vậy là cô phải dùng thang để hôn người yêu sao? Hay là người đó phải ngồi xuống mới ôm được cô?" (ý nói Giang Lâm Lâm lùn =))).
Tiêu Ái Nguyệt khẽ run vai, muốn cười lại không dám, nhân viên phục vụ cũng nín cười, lúc cúi đầu xuống kiểm tra hóa đơn mới lộ ra nụ cười mỉm. Giang Lâm Lâm há có thể không phát hiện được họ đang cười trộm mình, chiều cao vốn là tâm bệnh của cô, bây giờ thình lình lại bị Từ Phóng Tình nhắc đến. Cô phức tạp nheo mắt nhìn Từ Phóng Tình một lúc mới khôi phục lại thần sắc rồi cười khanh khách, "Tổng giám đốc Từ thật thích nói đùa."
Đáng tiếc là Từ Phóng Tình xưa nay không phải là người hài hước, cô từng có lúc là hung thần ác sát của đám thuộc hạ, nhưng hôm nay cô lại không hề ý đến cách nhìn của người khác, mười ngón tay ấm áp đan chặt những ngón tay mảnh khảnh của Tiêu Ái Nguyệt, lắc đầu nói, "Đi thôi."
Về đến nhà thì mẹ Tiêu đã rời đi, nhưng trong phòng khách vẫn rất lộn xộn, trên mặt đất còn lưu lại vết tích bị vật cứng kéo qua. Tiêu Ái Nguyệt mới nhìn còn tưởng có trộm đột nhập, may mà những chỗ khác không sao, có thể là lúc mẹ Tiêu vận chuyển hành lý đã bất cẩn để lại. Cô ngượng ngùng gãi đầu nói với Từ Phóng Tình, "Tình Tình, để em quét dọn lại."
Mẹ Tiêu giống như dằn mặt nhưng Từ Phóng Tình lại không cảm thấy như vậy. Cô nhắm mắt, thở sâu, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, nắm lấy tay đối phương thật lâu, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn nói chuyện với em."
Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ hãi vẻ mặt này, "Hay là đợi em quét dọn vệ sinh trước được không? Chị muốn nói gì, Tình Tình?"
Từ Phóng Tình khó chịu ngồi xuống sofa, cô nhìn hoàn cảnh quanh mình một lúc mới thu hồi ánh mắt, ngắn gọn nói, "Tiêu Ái Nguyệt, mối quan hệ gần đây giữa chúng ta không được tốt, em nghĩ là nguyên nhân gì tạo thành?"
Tiêu Ái Nguyệt giật giật khóe miệng rồi ngồi xuống bên cạnh người yêu, nhỏ giọng trả lời, "Người ta nói trong mối quan hệ vợ chồng, quan trọng nhất chính là hòa hợp và bao dung. Chị nhìn đi, sau khi từ Nhật Bản trở về thì chị lại bắt đầu chuẩn bị mang thai, chúng ta đã lâu không trò chuyện thân mật với nhau rồi. Kỳ thật em cũng không có chuyện gì phức tạp, em cũng có tính toán của mình, nhưng chị chẳng hề thương lượng gì với em mã đã gặp Giang Lâm Lâm, em..."
"Tiêu Ái Nguyệt." Lời nói còn chưa dứt thì Từ Phóng Tình đã mở miệng cắt ngang, giữa đôi lông mày hiện ra sự nhẫn nại khó hiểu, cô chỉ tay lên sàn nhà trong phòng khách, "Hay là em quét dọn trước đi, người có thể ở dơ như vậy sao? Chỉ có heo mới có thể nói chuyện phiếm ở nơi dơ bẩn như vậy!"
"Heo sẽ không nói chuyện phiếm đâu." Tiêu Ái Nguyệt âm thầm phỉ báng một câu, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ. Cô gật đầu, khéo léo nói, "Vậy chị đi tắm trước đi, em đi quét dọn."
Thế là Từ Phóng Tình vô cùng thoải mái chạy đi tắm rửa, để lại Tiêu Ái Nguyệt một mình trong phòng khách âm thầm phỉ nhổ. Cô luôn cảm thấy Từ Phóng Tình đang cố tình lái sang chuyện khác, chị ấy rõ ràng biết vấn đề xuất hiện ở đâu nhưng lại hết lần này tới lần khác trêu đùa bản thân mình, có kiểu vợ như vậy thật sao? Thật sao? Thật sao?
Đáp án bắt đầu xuất hiện dao động, vợ vợ không giao lưu quan hệ thì có khác gì cá ướp muối? Tiêu Ái Nguyệt có chút uể oải.
Đến hơn mười một giờ khuya, Tiêu Ái Nguyệt mới làm xong mọi việc. Cô tắm rửa rồi leo lên giường, nhìn thấy Từ Phóng Tình vẫn chưa ngủ, chị ấy đang nheo đôi mắt đẹp chơi điện thoại. Tiêu Ái Nguyệt tùy ý liếc qua màn hình điện thoại thì phát hiện là trò tìm hình Pikachu. Từ Phóng Tình chơi chưa lâu đã qua được hơn ba trăm lượt, tinh thần của chị ấy phấn chấn, hình như không có ý định ngủ. Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi nằm xuống bên cạnh rồi nói, "Em ngủ đây."
Giọng nói mang theo chút hờn dỗi, cũng không biết người kia có nghe hiểu hay không. Từ Phóng Tình thấy người bên cạnh lặng yên không có tiếng động nhưng cũng chẳng thèm để ý. Tiêu Ái Nguyệt có chút tức giận, trong lòng cô vốn tràn ngập áy náy đối với sự tình hôm nay, nhưng sự áy náy đó lại dần chuyển biến thành cảm giác cô độc. Từ Phóng Tình thì hay rồi, nhưng có cần phải trưng ra sắc mặt đó ra cho người khác nhìn không? Hôm nay, tuy mẹ Tiêu có hơi quá đáng nhưng dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, bây giờ bà đã đi rồi, chị ấy còn muốn thế nào nữa? Chiến tranh lạnh sao? Chẳng lẽ thật sự muốn chia tay? Có phải không...
"Dì đang ở chỗ của Tiểu Nam."
Dường như biết chắc Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa ngủ, Từ Phóng Tình khẽ mở miệng cắt ngang sự trầm tư của người nọ, trực tiếp chuyển đề tài lên người mẹ Tiêu.
"Tôi vừa mới nhắn tin cho dì. Tiêu Ái Nguyệt, tôi nghĩ hôm nay mình cư xử không được tốt lắm, tôi không nên mang sai lầm của họ để giận chó đánh mèo trên người em."
Tiêu Ái Nguyệt nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô muốn trả lời 'không sao' nhưng cũng muốn mắng Từ Phóng Tình thêm vài câu, mắng 'vì sao chị không tin tưởng em? Vì sao chị lại nghĩ em giống họ?' Nhưng cô thật sự nói không nên lời, từ góc độ nào đó mà nói thì Từ Phóng Tình vẫn luôn chỉ có một thân một mình, bởi vì Tiêu Ái Nguyệt mang họ Tiêu nên chị ấy mới bị ăn hiếp như thế, như vậy có được coi là một loại biến tướng của sự dung túng không?
Nhiệt độ trong phòng đang lên cao, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng nằm đưa lưng về phía người kia, toàn thân toả ra sự ẩn nhẫn cùng giận dữ. Từ Phóng Tình hiểu tại sao cô lại uất ức nên đã nhanh chóng buông điện thoại xuống, sau đó duỗi cánh tay ôm lấy đối phương vào trong gực.
Hai người yên tĩnh ôm nhau, Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt, không khỏi có chút khổ sở, "Chị không chơi game nữa sao?"
Thân thể Từ Phóng Tình thoáng dừng một chút như nhớ ra gì đó, cô lập tức buông tay ra rồi làm bộ muốn đi, "A, tôi quên mất."
"Đừng!" Tiêu Ái Nguyệt tham luyến nhiệt độ của người yêu, cô lập tức mở to mắt, nhỏ giọng nói thầm. Cô xoay người muốn đoạt lấy điện thoại, nào ngờ vừa xoay qua liền trông thấy Từ Phóng Tình đang nhàn nhã ôm cánh tay chờ cô quay đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt của Từ Phóng Tình loáng thoáng có chút giảo hoạt, Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt vỗ nhẹ vào mu bàn tay của người kia, nhưng lại không dám dùng sức, "Sao chị trêu em?"
Từ Phóng Tình thuận thế đè người kia ở dưới, hai người đã lâu chưa thân mật, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác lỗ tai của mình nóng đến phát sốt, ấp úng hỏi, "Chẳng phải chị đang chuẩn bị mang thai sao?"
"Vấn đề hôm nay của em nhiều quá." Từ Phóng Tình hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cô bỗng cúi đầu khẽ liếm môi của Tiêu Ái Nguyệt vài lần, "Em đang tò mò cục cưng sao? Tôi đã đến độ tuổi này rồi nên cũng không tham muốn nhiều như em. Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi biết, nếu không quan hệ tình dục thì em sẽ kiên trì được bao lâu?"
Trong hơi thở của Tiêu Ái Nguyệt đều là mùi thơm thục nữ quyến rũ trên người Từ Phóng Tình, cô không cầm lòng được nên khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sự ngượng ngùng vốn có trong mắt chậm rãi hiện ra thần sắc đầy kiên quyết, "Tình Tình, em có thể vì chị mà giữ vững cả một đời."
Từ Phóng Tình khẽ híp mắt nhìn xuống bàn tay của đối phương, sau đó mút lấy bờ môi ướt át rồi nhanh chóng cầm lấy bàn tay kia đặt lên ngực mình, "Tôi không tin."
Máu huyết trong người Tiêu Ái Nguyệt tức thì phình lên, rõ ràng là cô đang bị Từ Phóng Tình đè nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình đã sớm nằm ở trên. Từ Phóng Tình quá mê người, dù không nói lời nào nhưng đối với Tiêu Ái Nguyệt cũng chính là một loại dụ hoặc. Bây giờ chị ấy chẳng những nói chuyện mà còn cố tình sờ soạng câu dẫn đầy kích tình. Mặt Tiêu Ái Nguyệt đỏ tới mang tai, cô cẩn thận thè ra đầu lưỡi liến lên mặt của Từ Phóng Tình, "Chị thật sự là muốn chơi chết em sao."
Cằm của cô chạm vào cổ của Từ Phóng Tình, giọng nói đã trở nên khàn khàn, thậm chí có thêm sự xúc động đến nức nở. Từ Phóng Tình cảm giác có một đôi tay mò đến hông của mình, cường độ mạnh mẽ, nhìn xuống lập tức phát hiện đáy mắt của người nào đó đã nhuộm đầy dục hỏa. Ở phương diện này, Tiêu Ái Nguyệt luôn rất chân thành, dáng vẻ mượt mà, đáng yêu, gương mặt ửng đỏ. Cô gấp rút cởi sạch đồ ngủ trên người, sau đó lập tức bế Từ Phóng Tình lên để ngồi trên hai chân của mình, "Tình Tình, như vậy có thoải mái không?"
Hai chân thon dài miên man của Từ Phóng Tình dang rộng ở hai bên hông của người kia, hai cánh tay tùy ý chống đỡ trên giường, cũng không có phản kháng. Hai chân cô hơi kẹp lấy hông của Tiêu Ái Nguyệt, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy tình cảm, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi khiến em không có người nhà, em có hận tôi không?"
Tiêu Ái Nguyệt đặt bàn tay lên cặp vú non mềm rồi nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó dùng răng và đầu lưỡi liếm láp không buông, tim đập nhanh trả lời, "Tình Tình ngốc, chị mới là người nhà của em."
Từ Phóng Tình trượt ra một tiếng ngâm khẽ từ cổ họng làm tâm thần của Tiêu Ái Nguyệt nhộn nhạo, ngay cả cọng tóc cũng tê dại. Cô thừa thắng xông lên vùng bụng phẳng lì của Từ Phóng Tình, sau đó dùng hai ngón tay mở ra cánh hoa đỏ bừng, trượt vào thăm dò mới phát giác bên trong chặt chẽ, trơn mềm, tiếc là có chút khô khốc. Tiêu Ái Nguyệt lập tức dùng ngón tay cái đè lên 'đài hoa', lực tay dần mạnh hơn, cô vừa cắn vào vành tai của Từ Phóng Tình, vừa kiên nhẫn trêu đùa hòng lấy ra phản ứng chân thực, "Tình Tình, dù chị có làm gì đi chăng nữa thì em sẽ luôn đứng bên cạnh chị."
"Ừm..." Từ Phóng Tình khẽ thở dốc, tay vỗ vào hai tai của Tiêu Ái Nguyệt rồi mềm giọng nỉ non, sau đó duỗi ra đầu lưỡi thương tiếc liếm láp hai cánh môi mỏng, "Mẹ em nói em là đồ sợ vợ. Tiêu Ái Nguyệt, em phục sao?"
"Phục." Từ Phóng Tình hiển nhiên không ý thức được nguy hiểm ở nơi đâu. Tiêu Ái Nguyệt vươn tay mò lên bờ eo của người yêu rồi ép xuống dưới một cái, sau đó cô lấy vỏ chăn đệm lót dưới lưng Từ Phóng Tình để hai nơi riêng tư nhanh chóng kết hợp thành một khối.
Thân thể của Từ Phóng Tình chợt run lên, tay trái co quắp nắm chặt lấy gối đầu rồi lại buông ra. Tiêu Ái Nguyệt hưởng thụ than ngâm một tiếng, cô cảm nhận được cảm giác thoải mái đã lâu chưa có, một chút dịu dàng, một chút thô bạo, không nhanh không chậm chạm vào sự mềm mại của Từ Phóng Tình, "Vợ ơi, chị không đủ ướt, đồ sợ vợ sẽ giúp chị một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.