Chương 221: Hồng môn yến
Nam Môn Đông Qua
06/03/2023
Tần Thất Tuyệt không biết sắp diễn ra một trận chiến đầy khói lửa, cô
còn vô tư giúp Jojo cắt bò bít tết. Jojo tập trung tinh thần trên người
chồng mình, nhưng trong mắt Đông Văn Giang chỉ có Từ Phóng Tình, gút mắc giữa họ vô cùng rối loạn. Tiêu Ái Nguyệt xụ mặt xuống, khóc không ra
nước mắt giải thích, "Em có làm gì đâu mà bắt gian?"
Từ Phóng Tình không thèm nhìn người kia, cô mở cửa lớn, mặt không thay đổi đi vào, ánh mắt trực tiếp bắn tới Tần Thất Tuyệt, "Đổng sự Tần, sao đến mà không nói một tiếng? Sợ địch nhiều quá sẽ bị đánh sao?"
Tần Thất Tuyệt hơi động lòng, mắt đảo quanh rồi lập tức sáng rực. Hôm nay, Từ Phóng Tình ăn mặc thật hợp với 'cảnh đẹp ý vui', cô mỉm cười nói, "Tổng giám đốc Từ? Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy?"
"Gió âm." Đông Văn Giang đứng sau lưng Từ Phóng Tình, ba hoa nói, "Gió âm á, đổng sự Tần, cô không cảm giác được sao?"
Jojo vừa nhìn thấy Từ Phóng Tình liền bị chọc tức, cô đứng dậy nâng cao bụng lớn kéo lấy cánh tay của Đông Văn Giang về bên người mình. Gã khó hiểu nhìn vợ chằm chặp rồi hoang mang hỏi thăm, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình vẫn luôn xem như không có Jojo tồn tại, cô quay người muốn tìm Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện đối phương đã biến mất. Cô híp mắt trực tiếp ngồi đối diện Tần Thất Tuyệt, không khách khí châm chọc, "Đổng sự Tần đến Thượng Hải tìm tình nhân sao?"
Từ Phóng Tình ác mồm ác miệng không phải lần đầu tiên, cô luôn làm chuyện này thuận buồm xuôi gió, cơ mà thẳng thắn khai chiến ở trước mặt nhiều người như vậy quả thật khiến ai cũng lấy làm kinh ngạc.
Từ Giang Hoan muốn nhảy ra hoà giải, cô liếc nhìn khuôn mặt mỉm cười như thể chẳng có chuyện gì của Tần Thất Tuyệt, "Đúng rồi, tôi chính là tình nhân của đổng sự Tần đây."
Trò đùa trêu chọc, Jojo cũng cười, "Vậy có tính tôi không?"
Tần Thất Tuyệt bưng ly rượu lên vô cùng dịu dàng, song ngoài miệng lại hết sức nghiêm túc, "Tổng giám đốc Từ đang trách tôi không mời cô đấy sao?"
"Cô xứng sao?" Từ Phóng Tình bình tĩnh đánh giá thần sắc của đám người nọ, lúc tầm mắt hướng đến Tần Thất Tuyệt, cô đột nhiên ưu nhã cười một tiếng, "Đổng sự Tần, trong đám tình nhân đông đảo của cô có tôi sao?"
Nếu không phải tính cách của Từ Phóng Tình trước giờ luôn quá mức ác liệt thì chỉ với lời nói của cô bây giờ tuyệt đối sẽ khiến người khác hoài nghi cô đang câu dẫn Tần Thất Tuyệt. Tuy nhiên, Tần Thất Tuyệt cũng không cắn câu, mắt chớp động hiện lên nhu tình, hai con ngươi chăm chú nhìn Từ Phóng Tình như muốn nhìn thấu ý định thật sự thông qua vẻ mặt tỉnh táo ấy, "Nếu cô nghĩ có thì có thể sẽ có."
Tần Thất Tuyệt là cao thủ 'đánh Thái Cực', Đông Văn Giang cũng là trùm 'đổ dầu vào lửa'. Gã phản xạ có điều kiện muốn kéo Tiêu Ái Nguyệt xuống nước, song tìm khắp phòng vẫn không thấy được Tiêu Ái Nguyệt nên gã liền dò xét Từ Giang Hoan. Gã đã nghi ngờ mối quan hệ giữa Từ Giang Hoan và Tiêu Ái Nguyệt không chỉ một ngày, không ngờ lại bị Từ Phóng Tình phát hiện ra. Chuyện này khiến tính 'nhiều chuyện'của Đông Văn Giang bành trướng, trong nháy mắt đã khôi phục được kích thích lúc còn trẻ, gã cười ha ha hỏi thăm, "Tiểu Từ, nghe nói cô đã tố cáo Tiểu Tiêu ra toà? Cô và cô ấy là bạn, có thù oán riêng tư nào mà phải kéo nhau ra tòa vậy?"
Từ Giang Hoan bỗng dưng đen mặt, "Đều là chuyện đã qua."
Xem ra bữa cơm này khó mà nuốt xuống, Jojo phủ tay lên tay của Đông Văn Giang rồi nhẹ nhàng vuốt ve như muốn ngăn cản gã tiếp tục truy vấn. Đông Văn Giang lườm cô một cái, sau đó tiếp tục châm ngòi thổi gió, "Là Tiểu Tiêu thiếu tiền cô hay sao? Đúng lúc có vợ của cô ấy ở đây, thiếu nhiều hay ít thì cô cứ nói thẳng ra, tất cả mọi người sẽ làm chứng và giúp cô đòi hết tiền lại."
Cuối cùng Từ Giang Hoan cũng cảm thấy phiền, cô đang định lãng quên hành vi bất nghĩa của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nào ngờ Đông Văn Giang lại luôn nhắc đến, cô bất đắc dĩ nói một câu, "Việc này cô phải hỏi Tiêu Ái Nguyệt mới đúng."
Câu nói mập mờ này ngược lại đẩy đoạn đối thoại lên đỉnh điểm, ánh mắt của Từ Phóng Tình có chút hờ hững, "Sao vậy, quên nhanh như vậy sao?"
Đông Văn Giang càng nghe càng hưng phấn, gã suy đoán chẳng lẽ Từ Phóng Tình đã thật sự bắt được chứng cứ của Tiêu Ái Nguyệt và Từ Giang Hoan? Gã chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng bắt gian tại giường thì trong đầu liền ong ong nghĩ ra vài câu giật dây, nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng thì cửa bỗng nhiên mở ra, có người bước vào.
Người đến là Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt, thì ra Tiêu Ái Nguyệt vừa mới chạy đi thông báo cho Quý Văn Việt là Từ Phóng Tình đã tới nên kế hoạch của các cô sẽ lập tức thay đổi.
Thế là dưới tình huống hỏa lực bay loạn trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều thống nhất giữ kín miệng. Quý Văn Việt yểu điệu ngồi xuống rồi gật đầu với Từ Phóng Tình bên cạnh.
Từ Giang Hoan ngoài cười nhưng trong không cười, "Chị Tiêu, sao không nghe chị nói tổng giám đốc Từ cũng đến vậy? Cũng may là đổng sự Tần tổ chức xa xỉ đấy, nếu không thì sẽ không đủ đồ ăn cho nhiều người như vậy đâu."
Năm chữ 'khách không mời mà đến' được cô ẩn ẩn ám chỉ khiến Tiêu Ái Nguyệt tức giận, "Sao cô không nói sớm, chúng tôi sẽ tự mang thức ăn tới, cô khỏi phải tốn kém."
Đông Văn Giang cảm thấy các cô như đang tranh giành tình nhân bèn chen vào nói, "Tiểu Tiêu, lúc trước nghe nói cô bị người ta tố cáo hả?"
Đông Văn Giang gợi lên chuyện này kỳ thật cũng không hoàn toàn vì muốn 'hóng chuyện', gã ở Thượng Hải đã lâu nên vô cùng rõ những tin gió thổi cỏ lay này, cái gã hiếu kì không phải là Tiêu Ái Nguyệt bị tố cáo mà là lý do Từ Giang Hoan rút đơn kiện. Gã tiếp tục không buông tha truy vấn, "Hai người có thỏa thuận gì riêng không thể để cho ai biết sao? Tôi quan tâm vụ án này lắm nha."
Nói đến đây, Quý Văn Việt thoáng nhìn Từ Phóng Tình một cái liền trông thấy biểu cảm lạnh lùng đầy cao ngạo trên mặt đối phương chứ không phải sự giận dữ. Tần Thất Tuyệt ngược lại là bộ dáng 'xem trò vui', cô bưng ly rượu đỏ lắc lư mấy cái rồi chủ động lấy lòng nói, "Gần đây tổng giám đốc Quý bận lắm sao?"
"Chi bằng nói một chút về kế hoạch đầu tư mấy tỷ ở Thượng Hải đi." Quý Văn Việt bất vi sở động kéo cục diện về lại, "Tôi vừa nói chuyện điện thoại với ba tôi, ông ấy nói đã gặp chị nhưng vẫn không có ý định hợp tác với chị. Đổng sự Tần, chị muốn lấy mấy tỷ lưu động đó để đả thông vòng thương nghiệp ở Thượng Hải đúng chứ? Có thể nói cụ thể hơn không?"
Tần Thất Tuyệt cười yếu ớt, "Bất động sản."
"Chị muốn mua hay bán?" Quý Văn Việt cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, "Bây giờ vào thị trường, rủi ro rất lớn."
"Chị Việt lo lắng quá rồi." Từ Phóng Tình vui vẻ như đang cười nhạo thủ đoạn của Quý Văn Việt quá thấp, cô nhíu mày cười ha ha, "Mấy tỷ ở Thượng Hải vô luận là mua hay bán đều không khác gì hạt cát giữa biển. Đổng sự Tần thả con tép để bắt con tôm như vậy cũng coi như quá keo kiệt rồi, chi bằng nói cho tôi nghe xem một tỷ có thể làm được gì? Một tỷ, ngay cả 2% cổ phần nhà chị Việt cũng không mua nổi. Thượng Hải là thị trường lớn, muốn phân canh thì nhất định phải được người khác đồng ý. Một tỷ đối với thị trường ở đây mà nói chỉ là chuyện tiếu lâm, nhưng cũng rất dễ lý giải vì bản thân đổng sự Tần vốn là như thế."
Quý Văn Việt cũng không có ý định làm rõ sự tình, Từ Phóng Tình ngay thẳng nói Tần Thất Tuyệt là 'cáo mượn oai hùm', tuy mặt nạ bị lột nhưng đối phương vẫn không hoảng không loạn, từ tốn trả lời, "Trong quá trình đầu tư đương nhiên sẽ dẫn vào chiến lược khác của người đầu tư, tôi lại không có mị lực lớn như tổng giám đốc Từ để có thể một mình phấn đấu, vả lại cô còn có người giúp mua đơn."
"A" Từ Phóng Tình giễu cợt, "Là nhà đầu tư hay là bàn đạp của cô? Đổng sự Tần, khẩu vị của cô quá lớn rồi. Cô nói tiền vay ngân hàng bị ngăn trở là đả kích rất lớn đối với cô, nhưng theo tôi được biết thì từ lúc cô phát khởi kế hoạch đến nay, công việc vẫn chưa từng kết thúc, nếu vòng vốn quay không linh động thì cô sẽ không ngồi đợi ở Bắc Kinh mà phải đi nhảy tường rồi không chừng."
Từ Phóng Tình vẫn luôn là người sắc bén, cô nói trúng tim đen của đối phương và cũng không cho người ta mặt mũi hay cơ hội phản bác. Lời châm chọc kia khiến cả phòng hoàn toàn an tĩnh, Tần Thất Tuyệt không biết người phụ nữ này đã ăn phải thuốc nổ hay gì mà thái độ lại khinh thường mình đến thế, cơ mà cô không thể không thừa nhận Từ Phóng Tình nói đúng. Xem ra sự xuất hiện của Tần Thất Tuyệt thật sự khiến cô cảm thấy nguy cơ, điều này cho thấy Tần Thất Tuyệt có cơ hội phản kích lại, "Cho nên tổng giám đốc Từ đến nay vẫn không ra khỏi Thượng Hải cũng là vì thế?"
So chiêu như vậy cũng tốt, Từ Phóng Tình mang theo 'sấm rền gió cuốn' ném vô số ám khí lên người đối phương, nhưng kết quả lại bị đối phương dùng một cái lồng nhốt ngược lại. Giết địch tám trăm sẽ tổn thất tám trăm, Từ Phóng Tình kỳ quái cười một tiếng, khí thế hùng hổ dọa người vẫn chưa hề tiêu tán, "Cô lại nhầm hướng rồi, đổng sự Tần, từ xưa tới nay công thành rất dễ, thủ thành mới khó."
"Thái độ của cô khiến tôi nhớ đến một cố sự: ngày trước, địa chủ vì tiền nên đã bán cho nông phu một phần ba mảnh đất, sau khi có đất, chuyện đầu tiên nông phu làm là xây đập và ông ta đã dùng bùn để xây một cái đập rất đẹp. Địa chủ thấy vậy bèn vui vẻ giảm giá đất và thuê ông ta tiếp tục sửa chữa những con đường khác. Ngày qua tháng lại, con đường càng sửa càng đẹp, công lao của người nông phu càng lúc càng lớn, địa chủ đã không thể để ông ta rời đi. Một ngày nọ, người nông phu không làm việc nữa, địa chủ rất kinh ngạc khi phát hiện một phần ba mảnh đất của người nông phu đã dần biến thành năm phần, sáu phần, tám phần, một mẫu, thậm chí hai mẫu ruộng từ bao giờ không biết." Tần Thất Tuyệt không phải là 'thiện nam tín nữ' gì, huống chi Từ Phóng Tình quả thực đã bị cô chọc giận. Cô quen thuộc kể lại cố sự với mục đích kích thích Từ Phóng Tình, nói đến nơi đây mới quay mặt hướng về phía Jojo, "Jojo, cô có biết địa chủ sai ở đâu không?"
Jojo 'dạ' một tiếng, nghĩ nghĩ một lúc mới nói, "Địa chủ quá tin tưởng nông phu nên ông ta mới có thể chậm rãi biến mảnh đất thành của mình, nhưng về sau ông địa chủ có lấy lại được mảnh đất không?"
"Tôi cũng muốn biết." Tần Thất Tuyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, có chút tiếc nuối, "Canh giữ thành cho người khác rất dễ, cô nói có đúng không?"
"Nghe xong cố sự này, tôi rất thất vọng." Từ Phóng Tình ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc, "Đổng sự Tần, cô có thể trực tiếp chửi tôi là con bitch, không cần phải kể cố sự, chỉ có bệnh nhân tâm thần mới thích kể lại chuyện xưa thôi. Tôi không để tâm đến lời nhục mạ nào cả, đương nhiên tôi cũng không phủ nhận cố gắng của cô hữu dụng, nhưng cô phải biết có nhiều chuyện dù cố gắng cũng vô dụng. Tiệc này là do cô tổ chức, chị Việt và Tiêu Ái Nguyệt đều là người của tôi, đừng dùng quá nhiều thủ đoạn để đùa bỡn họ, cô không đủ tư cách để chơi chị Việt đâu, nhưng Tiêu Ái Nguyệt..." Thanh âm của cô kéo dài vô hạn, kích thích Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt lông mày.
"Tiêu Ái Nguyệt, em đừng hòng có ý đồ với cô ta."
Có mấy lời mà khi nói ra liền thay đổi hương vị, mỗi người nghe vào tai đều có cảm thụ khác nhau. Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng hiểu giống nhau, chỉ có Đông Văn Giang bị kinh hoảng, miệng cũng bị dọa đến mức không khép lại được, "What?"
Tần Thất Tuyệt và Tiêu Ái Nguyệt? Điên rồi, xã hội này điên thật rồi!
Tần Thất Tuyệt cúi thấp đầu, ánh mắt có vô số cơn sóng gợn, "Tổng giám đốc Từ, chúng ta có thể hợp tác."
Đây chính là mánh khóe thường dùng của Tần Thất Tuyệt và cô đã từng dùng nó đối với Quý Văn Việt cùng Tiêu Ái Nguyệt, nhưng đến cuối cùng, người duy nhất thành công lọt lưới chỉ có mỗi mình Từ Giang Hoan. Tiêu Ái Nguyệt thầm cười cô quá ngây thơ, cô đã sai khi xem Từ Giang Hoan là phiên bản khác của Từ Phóng Tình, nhưng sự việc lại phát triển vượt ra ngoài dự liệu của cô.
"Trần Vãn Thăng đã có 26% cổ phần của công ty cô." Từ Phóng Tình đoan chính, nghiêm túc, sau khi vứt bỏ lửa giận, hiện tại càng như người chỉ huy giàu năng lực, "Đổng sự Tần, cô là người làm ăn, tài chính không đủ để chơi bất động sản thì chi bằng dứt khoát chơi cái lớn hơn?"
Điểm đến là dừng, Từ Phóng Tình chuẩn bị thu lưới, cô yếu ớt đứng lên nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, trong ánh mắt bao phủ một lớp băng lạnh thật mỏng, "Tiêu Ái Nguyệt, cùng tôi trở về." Nói xong liền đẩy cửa ra đi, Tần Thất Tuyệt đã gọi nước xong nhưng cô ngay cả cái chén cũng không động qua.
Cái bạt tay này của Từ Phóng Tình đánh lên mặt Tần Thất Tuyệt, ngay cả dấu tay vẫn không thể tan, cô ngược lại còn 'hảo tâm' chỉ cho Tần Thất Tuyệt một con đường. Kịch bản này có gì đó không đúng lắm, Từ Giang Hoan cũng mờ mịt, "Đổng sự Tần thấy thế nào?"
Tần Thất Tuyệt nhướng lông mi dài, chớp mắt không ngừng. Không phải là cô không nghĩ đến phương án của Từ Phóng Tình, chỉ là trong thời gian ngắn không thể tìm được đối tác, cô nghi hoặc nhìn về phía Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý muốn ở lại sao?"
"Đương nhiên." Tiêu Ái Nguyệt phụ trách mở đường, Từ Phóng Tình là người xây đập nhưng người mê hoặc được địa chủ đương nhiên là Quý Văn Việt. Cô gật đầu, bất động thanh sắc, "Hay chúng ta tiếp tục nói về chuyện đầu tư?"
Ngoài hành lang không có người, Tần Thất Tuyệt giấu đi một nhóm phục vụ viên là vì muốn cùng Từ Giang Hoan trình diễn một tuồng kịch cho hai người Tiêu – Quý xem. Jojo và Đông Văn Giang không hiểu thấu, cũng chẳng ai ngờ Từ Phóng Tình sẽ đến, nhưng lúc cô vừa đến liền dùng phương thức của mình để làm rối loạn tiết tấu của Tần Thất Tuyệt.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy người yêu vẫn còn đang tức giận bèn dứt khoát giữ chặt cánh tay của chị ấy từ phía sau, không cho đi nữa, giọng nói khiêm tốn, "Tình Tình, chị vừa nói bắt cái gì gian? Chị sẽ không cho là em thật sự có quan hệ mờ ám với Tần Thất Tuyệt đó chứ? Em trong sạch, Tình Tình, trừ chị ra, em sẽ không đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào! Thật đó, em thề."
Giải thích muộn màng sẽ không có tác dụng, Từ Phóng Tình quay đầu nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp rồi hít vào một hơi, sau đó cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi biết em không dám, nhưng em phải hiểu được, so với không dám, tôi còn muốn em không được nghĩ."
Tiêu Ái Nguyệt nhận được sủng ái liền đỏ mặt, đầu rủ xuống thấp hơn, "Được thôi, em cam đoan sẽ không nghĩ, bất quá Tình Tình nè, chị vừa mới giúp Tần Thất Tuyệt đó sao?"
"Tôi giúp cô ta?" Từ Phóng Tình nhếch khóe miệng chứa đầy tiếng cười lạnh, "Tôi chỉ tăng tốc trình tự tử vong của cô ta thôi. Có tôi ở đây, cô ta đừng hòng đặt chân được lên chỗ này. Tiêu Ái Nguyệt, dù em có quan hệ với cô ta hay không thì trong mắt tôi, Tần Thất Tuyệt đã chết từ hôm qua rồi."
Từ Phóng Tình không thèm nhìn người kia, cô mở cửa lớn, mặt không thay đổi đi vào, ánh mắt trực tiếp bắn tới Tần Thất Tuyệt, "Đổng sự Tần, sao đến mà không nói một tiếng? Sợ địch nhiều quá sẽ bị đánh sao?"
Tần Thất Tuyệt hơi động lòng, mắt đảo quanh rồi lập tức sáng rực. Hôm nay, Từ Phóng Tình ăn mặc thật hợp với 'cảnh đẹp ý vui', cô mỉm cười nói, "Tổng giám đốc Từ? Ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy?"
"Gió âm." Đông Văn Giang đứng sau lưng Từ Phóng Tình, ba hoa nói, "Gió âm á, đổng sự Tần, cô không cảm giác được sao?"
Jojo vừa nhìn thấy Từ Phóng Tình liền bị chọc tức, cô đứng dậy nâng cao bụng lớn kéo lấy cánh tay của Đông Văn Giang về bên người mình. Gã khó hiểu nhìn vợ chằm chặp rồi hoang mang hỏi thăm, "Sao vậy?"
Từ Phóng Tình vẫn luôn xem như không có Jojo tồn tại, cô quay người muốn tìm Tiêu Ái Nguyệt nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện đối phương đã biến mất. Cô híp mắt trực tiếp ngồi đối diện Tần Thất Tuyệt, không khách khí châm chọc, "Đổng sự Tần đến Thượng Hải tìm tình nhân sao?"
Từ Phóng Tình ác mồm ác miệng không phải lần đầu tiên, cô luôn làm chuyện này thuận buồm xuôi gió, cơ mà thẳng thắn khai chiến ở trước mặt nhiều người như vậy quả thật khiến ai cũng lấy làm kinh ngạc.
Từ Giang Hoan muốn nhảy ra hoà giải, cô liếc nhìn khuôn mặt mỉm cười như thể chẳng có chuyện gì của Tần Thất Tuyệt, "Đúng rồi, tôi chính là tình nhân của đổng sự Tần đây."
Trò đùa trêu chọc, Jojo cũng cười, "Vậy có tính tôi không?"
Tần Thất Tuyệt bưng ly rượu lên vô cùng dịu dàng, song ngoài miệng lại hết sức nghiêm túc, "Tổng giám đốc Từ đang trách tôi không mời cô đấy sao?"
"Cô xứng sao?" Từ Phóng Tình bình tĩnh đánh giá thần sắc của đám người nọ, lúc tầm mắt hướng đến Tần Thất Tuyệt, cô đột nhiên ưu nhã cười một tiếng, "Đổng sự Tần, trong đám tình nhân đông đảo của cô có tôi sao?"
Nếu không phải tính cách của Từ Phóng Tình trước giờ luôn quá mức ác liệt thì chỉ với lời nói của cô bây giờ tuyệt đối sẽ khiến người khác hoài nghi cô đang câu dẫn Tần Thất Tuyệt. Tuy nhiên, Tần Thất Tuyệt cũng không cắn câu, mắt chớp động hiện lên nhu tình, hai con ngươi chăm chú nhìn Từ Phóng Tình như muốn nhìn thấu ý định thật sự thông qua vẻ mặt tỉnh táo ấy, "Nếu cô nghĩ có thì có thể sẽ có."
Tần Thất Tuyệt là cao thủ 'đánh Thái Cực', Đông Văn Giang cũng là trùm 'đổ dầu vào lửa'. Gã phản xạ có điều kiện muốn kéo Tiêu Ái Nguyệt xuống nước, song tìm khắp phòng vẫn không thấy được Tiêu Ái Nguyệt nên gã liền dò xét Từ Giang Hoan. Gã đã nghi ngờ mối quan hệ giữa Từ Giang Hoan và Tiêu Ái Nguyệt không chỉ một ngày, không ngờ lại bị Từ Phóng Tình phát hiện ra. Chuyện này khiến tính 'nhiều chuyện'của Đông Văn Giang bành trướng, trong nháy mắt đã khôi phục được kích thích lúc còn trẻ, gã cười ha ha hỏi thăm, "Tiểu Từ, nghe nói cô đã tố cáo Tiểu Tiêu ra toà? Cô và cô ấy là bạn, có thù oán riêng tư nào mà phải kéo nhau ra tòa vậy?"
Từ Giang Hoan bỗng dưng đen mặt, "Đều là chuyện đã qua."
Xem ra bữa cơm này khó mà nuốt xuống, Jojo phủ tay lên tay của Đông Văn Giang rồi nhẹ nhàng vuốt ve như muốn ngăn cản gã tiếp tục truy vấn. Đông Văn Giang lườm cô một cái, sau đó tiếp tục châm ngòi thổi gió, "Là Tiểu Tiêu thiếu tiền cô hay sao? Đúng lúc có vợ của cô ấy ở đây, thiếu nhiều hay ít thì cô cứ nói thẳng ra, tất cả mọi người sẽ làm chứng và giúp cô đòi hết tiền lại."
Cuối cùng Từ Giang Hoan cũng cảm thấy phiền, cô đang định lãng quên hành vi bất nghĩa của Tiêu Ái Nguyệt, nhưng nào ngờ Đông Văn Giang lại luôn nhắc đến, cô bất đắc dĩ nói một câu, "Việc này cô phải hỏi Tiêu Ái Nguyệt mới đúng."
Câu nói mập mờ này ngược lại đẩy đoạn đối thoại lên đỉnh điểm, ánh mắt của Từ Phóng Tình có chút hờ hững, "Sao vậy, quên nhanh như vậy sao?"
Đông Văn Giang càng nghe càng hưng phấn, gã suy đoán chẳng lẽ Từ Phóng Tình đã thật sự bắt được chứng cứ của Tiêu Ái Nguyệt và Từ Giang Hoan? Gã chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng bắt gian tại giường thì trong đầu liền ong ong nghĩ ra vài câu giật dây, nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng thì cửa bỗng nhiên mở ra, có người bước vào.
Người đến là Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt, thì ra Tiêu Ái Nguyệt vừa mới chạy đi thông báo cho Quý Văn Việt là Từ Phóng Tình đã tới nên kế hoạch của các cô sẽ lập tức thay đổi.
Thế là dưới tình huống hỏa lực bay loạn trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều thống nhất giữ kín miệng. Quý Văn Việt yểu điệu ngồi xuống rồi gật đầu với Từ Phóng Tình bên cạnh.
Từ Giang Hoan ngoài cười nhưng trong không cười, "Chị Tiêu, sao không nghe chị nói tổng giám đốc Từ cũng đến vậy? Cũng may là đổng sự Tần tổ chức xa xỉ đấy, nếu không thì sẽ không đủ đồ ăn cho nhiều người như vậy đâu."
Năm chữ 'khách không mời mà đến' được cô ẩn ẩn ám chỉ khiến Tiêu Ái Nguyệt tức giận, "Sao cô không nói sớm, chúng tôi sẽ tự mang thức ăn tới, cô khỏi phải tốn kém."
Đông Văn Giang cảm thấy các cô như đang tranh giành tình nhân bèn chen vào nói, "Tiểu Tiêu, lúc trước nghe nói cô bị người ta tố cáo hả?"
Đông Văn Giang gợi lên chuyện này kỳ thật cũng không hoàn toàn vì muốn 'hóng chuyện', gã ở Thượng Hải đã lâu nên vô cùng rõ những tin gió thổi cỏ lay này, cái gã hiếu kì không phải là Tiêu Ái Nguyệt bị tố cáo mà là lý do Từ Giang Hoan rút đơn kiện. Gã tiếp tục không buông tha truy vấn, "Hai người có thỏa thuận gì riêng không thể để cho ai biết sao? Tôi quan tâm vụ án này lắm nha."
Nói đến đây, Quý Văn Việt thoáng nhìn Từ Phóng Tình một cái liền trông thấy biểu cảm lạnh lùng đầy cao ngạo trên mặt đối phương chứ không phải sự giận dữ. Tần Thất Tuyệt ngược lại là bộ dáng 'xem trò vui', cô bưng ly rượu đỏ lắc lư mấy cái rồi chủ động lấy lòng nói, "Gần đây tổng giám đốc Quý bận lắm sao?"
"Chi bằng nói một chút về kế hoạch đầu tư mấy tỷ ở Thượng Hải đi." Quý Văn Việt bất vi sở động kéo cục diện về lại, "Tôi vừa nói chuyện điện thoại với ba tôi, ông ấy nói đã gặp chị nhưng vẫn không có ý định hợp tác với chị. Đổng sự Tần, chị muốn lấy mấy tỷ lưu động đó để đả thông vòng thương nghiệp ở Thượng Hải đúng chứ? Có thể nói cụ thể hơn không?"
Tần Thất Tuyệt cười yếu ớt, "Bất động sản."
"Chị muốn mua hay bán?" Quý Văn Việt cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, "Bây giờ vào thị trường, rủi ro rất lớn."
"Chị Việt lo lắng quá rồi." Từ Phóng Tình vui vẻ như đang cười nhạo thủ đoạn của Quý Văn Việt quá thấp, cô nhíu mày cười ha ha, "Mấy tỷ ở Thượng Hải vô luận là mua hay bán đều không khác gì hạt cát giữa biển. Đổng sự Tần thả con tép để bắt con tôm như vậy cũng coi như quá keo kiệt rồi, chi bằng nói cho tôi nghe xem một tỷ có thể làm được gì? Một tỷ, ngay cả 2% cổ phần nhà chị Việt cũng không mua nổi. Thượng Hải là thị trường lớn, muốn phân canh thì nhất định phải được người khác đồng ý. Một tỷ đối với thị trường ở đây mà nói chỉ là chuyện tiếu lâm, nhưng cũng rất dễ lý giải vì bản thân đổng sự Tần vốn là như thế."
Quý Văn Việt cũng không có ý định làm rõ sự tình, Từ Phóng Tình ngay thẳng nói Tần Thất Tuyệt là 'cáo mượn oai hùm', tuy mặt nạ bị lột nhưng đối phương vẫn không hoảng không loạn, từ tốn trả lời, "Trong quá trình đầu tư đương nhiên sẽ dẫn vào chiến lược khác của người đầu tư, tôi lại không có mị lực lớn như tổng giám đốc Từ để có thể một mình phấn đấu, vả lại cô còn có người giúp mua đơn."
"A" Từ Phóng Tình giễu cợt, "Là nhà đầu tư hay là bàn đạp của cô? Đổng sự Tần, khẩu vị của cô quá lớn rồi. Cô nói tiền vay ngân hàng bị ngăn trở là đả kích rất lớn đối với cô, nhưng theo tôi được biết thì từ lúc cô phát khởi kế hoạch đến nay, công việc vẫn chưa từng kết thúc, nếu vòng vốn quay không linh động thì cô sẽ không ngồi đợi ở Bắc Kinh mà phải đi nhảy tường rồi không chừng."
Từ Phóng Tình vẫn luôn là người sắc bén, cô nói trúng tim đen của đối phương và cũng không cho người ta mặt mũi hay cơ hội phản bác. Lời châm chọc kia khiến cả phòng hoàn toàn an tĩnh, Tần Thất Tuyệt không biết người phụ nữ này đã ăn phải thuốc nổ hay gì mà thái độ lại khinh thường mình đến thế, cơ mà cô không thể không thừa nhận Từ Phóng Tình nói đúng. Xem ra sự xuất hiện của Tần Thất Tuyệt thật sự khiến cô cảm thấy nguy cơ, điều này cho thấy Tần Thất Tuyệt có cơ hội phản kích lại, "Cho nên tổng giám đốc Từ đến nay vẫn không ra khỏi Thượng Hải cũng là vì thế?"
So chiêu như vậy cũng tốt, Từ Phóng Tình mang theo 'sấm rền gió cuốn' ném vô số ám khí lên người đối phương, nhưng kết quả lại bị đối phương dùng một cái lồng nhốt ngược lại. Giết địch tám trăm sẽ tổn thất tám trăm, Từ Phóng Tình kỳ quái cười một tiếng, khí thế hùng hổ dọa người vẫn chưa hề tiêu tán, "Cô lại nhầm hướng rồi, đổng sự Tần, từ xưa tới nay công thành rất dễ, thủ thành mới khó."
"Thái độ của cô khiến tôi nhớ đến một cố sự: ngày trước, địa chủ vì tiền nên đã bán cho nông phu một phần ba mảnh đất, sau khi có đất, chuyện đầu tiên nông phu làm là xây đập và ông ta đã dùng bùn để xây một cái đập rất đẹp. Địa chủ thấy vậy bèn vui vẻ giảm giá đất và thuê ông ta tiếp tục sửa chữa những con đường khác. Ngày qua tháng lại, con đường càng sửa càng đẹp, công lao của người nông phu càng lúc càng lớn, địa chủ đã không thể để ông ta rời đi. Một ngày nọ, người nông phu không làm việc nữa, địa chủ rất kinh ngạc khi phát hiện một phần ba mảnh đất của người nông phu đã dần biến thành năm phần, sáu phần, tám phần, một mẫu, thậm chí hai mẫu ruộng từ bao giờ không biết." Tần Thất Tuyệt không phải là 'thiện nam tín nữ' gì, huống chi Từ Phóng Tình quả thực đã bị cô chọc giận. Cô quen thuộc kể lại cố sự với mục đích kích thích Từ Phóng Tình, nói đến nơi đây mới quay mặt hướng về phía Jojo, "Jojo, cô có biết địa chủ sai ở đâu không?"
Jojo 'dạ' một tiếng, nghĩ nghĩ một lúc mới nói, "Địa chủ quá tin tưởng nông phu nên ông ta mới có thể chậm rãi biến mảnh đất thành của mình, nhưng về sau ông địa chủ có lấy lại được mảnh đất không?"
"Tôi cũng muốn biết." Tần Thất Tuyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, có chút tiếc nuối, "Canh giữ thành cho người khác rất dễ, cô nói có đúng không?"
"Nghe xong cố sự này, tôi rất thất vọng." Từ Phóng Tình ngồi thẳng người, mặt không đổi sắc, "Đổng sự Tần, cô có thể trực tiếp chửi tôi là con bitch, không cần phải kể cố sự, chỉ có bệnh nhân tâm thần mới thích kể lại chuyện xưa thôi. Tôi không để tâm đến lời nhục mạ nào cả, đương nhiên tôi cũng không phủ nhận cố gắng của cô hữu dụng, nhưng cô phải biết có nhiều chuyện dù cố gắng cũng vô dụng. Tiệc này là do cô tổ chức, chị Việt và Tiêu Ái Nguyệt đều là người của tôi, đừng dùng quá nhiều thủ đoạn để đùa bỡn họ, cô không đủ tư cách để chơi chị Việt đâu, nhưng Tiêu Ái Nguyệt..." Thanh âm của cô kéo dài vô hạn, kích thích Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt lông mày.
"Tiêu Ái Nguyệt, em đừng hòng có ý đồ với cô ta."
Có mấy lời mà khi nói ra liền thay đổi hương vị, mỗi người nghe vào tai đều có cảm thụ khác nhau. Quý Văn Việt và Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng hiểu giống nhau, chỉ có Đông Văn Giang bị kinh hoảng, miệng cũng bị dọa đến mức không khép lại được, "What?"
Tần Thất Tuyệt và Tiêu Ái Nguyệt? Điên rồi, xã hội này điên thật rồi!
Tần Thất Tuyệt cúi thấp đầu, ánh mắt có vô số cơn sóng gợn, "Tổng giám đốc Từ, chúng ta có thể hợp tác."
Đây chính là mánh khóe thường dùng của Tần Thất Tuyệt và cô đã từng dùng nó đối với Quý Văn Việt cùng Tiêu Ái Nguyệt, nhưng đến cuối cùng, người duy nhất thành công lọt lưới chỉ có mỗi mình Từ Giang Hoan. Tiêu Ái Nguyệt thầm cười cô quá ngây thơ, cô đã sai khi xem Từ Giang Hoan là phiên bản khác của Từ Phóng Tình, nhưng sự việc lại phát triển vượt ra ngoài dự liệu của cô.
"Trần Vãn Thăng đã có 26% cổ phần của công ty cô." Từ Phóng Tình đoan chính, nghiêm túc, sau khi vứt bỏ lửa giận, hiện tại càng như người chỉ huy giàu năng lực, "Đổng sự Tần, cô là người làm ăn, tài chính không đủ để chơi bất động sản thì chi bằng dứt khoát chơi cái lớn hơn?"
Điểm đến là dừng, Từ Phóng Tình chuẩn bị thu lưới, cô yếu ớt đứng lên nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, trong ánh mắt bao phủ một lớp băng lạnh thật mỏng, "Tiêu Ái Nguyệt, cùng tôi trở về." Nói xong liền đẩy cửa ra đi, Tần Thất Tuyệt đã gọi nước xong nhưng cô ngay cả cái chén cũng không động qua.
Cái bạt tay này của Từ Phóng Tình đánh lên mặt Tần Thất Tuyệt, ngay cả dấu tay vẫn không thể tan, cô ngược lại còn 'hảo tâm' chỉ cho Tần Thất Tuyệt một con đường. Kịch bản này có gì đó không đúng lắm, Từ Giang Hoan cũng mờ mịt, "Đổng sự Tần thấy thế nào?"
Tần Thất Tuyệt nhướng lông mi dài, chớp mắt không ngừng. Không phải là cô không nghĩ đến phương án của Từ Phóng Tình, chỉ là trong thời gian ngắn không thể tìm được đối tác, cô nghi hoặc nhìn về phía Quý Văn Việt, "Tổng giám đốc Quý muốn ở lại sao?"
"Đương nhiên." Tiêu Ái Nguyệt phụ trách mở đường, Từ Phóng Tình là người xây đập nhưng người mê hoặc được địa chủ đương nhiên là Quý Văn Việt. Cô gật đầu, bất động thanh sắc, "Hay chúng ta tiếp tục nói về chuyện đầu tư?"
Ngoài hành lang không có người, Tần Thất Tuyệt giấu đi một nhóm phục vụ viên là vì muốn cùng Từ Giang Hoan trình diễn một tuồng kịch cho hai người Tiêu – Quý xem. Jojo và Đông Văn Giang không hiểu thấu, cũng chẳng ai ngờ Từ Phóng Tình sẽ đến, nhưng lúc cô vừa đến liền dùng phương thức của mình để làm rối loạn tiết tấu của Tần Thất Tuyệt.
Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy người yêu vẫn còn đang tức giận bèn dứt khoát giữ chặt cánh tay của chị ấy từ phía sau, không cho đi nữa, giọng nói khiêm tốn, "Tình Tình, chị vừa nói bắt cái gì gian? Chị sẽ không cho là em thật sự có quan hệ mờ ám với Tần Thất Tuyệt đó chứ? Em trong sạch, Tình Tình, trừ chị ra, em sẽ không đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào! Thật đó, em thề."
Giải thích muộn màng sẽ không có tác dụng, Từ Phóng Tình quay đầu nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp rồi hít vào một hơi, sau đó cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi biết em không dám, nhưng em phải hiểu được, so với không dám, tôi còn muốn em không được nghĩ."
Tiêu Ái Nguyệt nhận được sủng ái liền đỏ mặt, đầu rủ xuống thấp hơn, "Được thôi, em cam đoan sẽ không nghĩ, bất quá Tình Tình nè, chị vừa mới giúp Tần Thất Tuyệt đó sao?"
"Tôi giúp cô ta?" Từ Phóng Tình nhếch khóe miệng chứa đầy tiếng cười lạnh, "Tôi chỉ tăng tốc trình tự tử vong của cô ta thôi. Có tôi ở đây, cô ta đừng hòng đặt chân được lên chỗ này. Tiêu Ái Nguyệt, dù em có quan hệ với cô ta hay không thì trong mắt tôi, Tần Thất Tuyệt đã chết từ hôm qua rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.