Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 272: Kết thúc

Nam Môn Đông Qua

16/06/2023

Sáng sớm, Quý Văn Việt nhận được điện thoại của Quý Giác Hi gọi đến nói là Lưu Vân Lãng đang ở Quý gia uống trà cùng ba mẹ Quý. Cô kẹp điện thoại, ánh mắt đảo từ trái sang phải nhìn bình hoa có ba cành trên bàn mà mặt ủ mày chau.

Hoa là do Lưu Vân Lãng tặng, bó hoa tươi được chị Nguyệt lựa ra chỉ còn lại ba cành này. Quý Văn Việt mở mí mắt hững hờ liếc qua phòng bếp, bóng lưng của chị Nguyệt như ẩn như hiện bên trong, chị ta là người rất cần cù nhưng lại không thích hợp để tâm sự quá nhiều.

Thời điểm rời khỏi nhà, Quý Văn Việt cũng mang theo ba cành hoa sắp héo tàn kia, chị Nguyệt mờ mịt đưa mắt nhìn cô rời đi với chiếc xe đang đợi bên dưới lầu. Quý Văn Việt đi xuống lầu, chiếc Maserati cao cấp xa hoa ngừng trước mắt, đập vào mắt cô là một bó hoa hồng xinh đẹp.

Lưu Vân Lãng theo đuổi rất khí thế, Quý Văn Việt nhớ tới bó hoa quên ném đi lúc tối, trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần. Tài xế im lặng nổ máy, chiếc xe nhanh chóng chạy vào thành phố. Ngày làm việc khó tránh khỏi kẹt xe, may mà công ty ở khá gần, nửa tiếng sau đã thành công đến kịp hội nghị.

Hội nghị lần này là quyết định tạm thời từ buổi tối hôm qua về vấn đề quảng cáo bị xâm phạm bản quyền, cố vấn pháp luật hiển nhiên cũng xuất hiện trong hội nghị. Quý Văn Việt nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, Ninh Tử Thiên mặc trên người một bộ đồng phục vừa bảo thủ vừa cứng nhắc và ngồi giữa đám nữ đồng nghiệp, trông họ có vẻ không hợp nhau lắm. Dường như cô ta có thể cảm nhận được ánh nhìn của Quý Văn Việt bèn quay đầu cười cười. Quý Văn Việt nhàn nhạt thu tầm mắt lại, không nhìn người kia nữa.

Đoạn quảng cáo không quá ba giây lại bị một công ty khác tố cáo lên toà án, nói là đạo ý tưởng sáng tạo của họ và yêu cầu bồi thường hơn trăm vạn. Người phụ trách dự án này lại trốn tránh trách nhiệm, liều chết không chịu thừa nhận bản thân có hành vi đạo nhái. Quý Văn Việt đã xem qua video, quả thực có vài chỗ giống nhau nhưng không đến mức đạo nhái. Trong buổi họp, cô không nói gì mà chỉ hời hợt phân công người phụ trách, về sau cũng không nói thêm câu nào.

Lưu Vân Lãng lại xuất hiện, gã này nhỏ hơn Quý Văn Việt hai tuổi, gã vừa nhìn thấy cô thì liền yêu, tình cảm bành trướng đến mức không thể khắc chế, cũng không biết gã nghe ở đâu nói chuyện đạo văn, vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói, "Tôi biết người phụ trách công ty đối phương, hay để tôi tìm cơ hội nói chuyện với anh ta?"

Quý Văn Việt bất vi sở động, "Tôi đã cho người đi xử lý rồi."

Lưu Vân Lãng "A" một tiếng, không khỏi có chút thất vọng, nhưng gã rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần và theo sát sau lưng Quý Văn Việt đến văn phòng riêng của cô. Dọc đường đi không tránh khỏi sự chú ý của đồng nghiệp, có lẽ họ hiếu kỳ với tình cảm riêng tư của Quý Văn Việt nên cứ lén thăm dò. Quý Văn Việt vốn không thích nhưng lại không có cách đối phó với Lưu Vân Lãng, gã là con trai của bạn của mẹ cô, việc kinh doanh của họ có gắn bó chặt chẽ với nhà họ Quý. Trước đó, Lưu Vân Lãng đi du học ở nước ngoài và quen được bạn gái ở đó, kết hôn không đến hai năm thì chia tay khiến mẹ gã tức giận khôn cùng nên đã sắp xếp cho gã về nước, trùng hợp gã lại coi trọng Quý Văn Việt khiến ba mẹ hai nhà đều vui vẻ. Tuy nói Lưu Vân Lãng đã cưới vợ một lần, nhưng bù lại có gia thế tốt, nhân phẩm và ngoại hình đều đẹp. Dù ba mẹ Quý không mở miệng, nhưng xét về phương diện nào, họ cũng đều chấp nhận con rể này.

Đây mới là chỗ đau đầu của Quý Văn Việt, cô đã độc thân nhiều năm, cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng chín mươi phần trăm đều là người mà ba mẹ cô chướng mắt. Lần này, Lưu Vân Lãng vừa xuất hiện, cô mới tỏ chút thái độ liền bị ba mẹ phản bác nhiều lần.

Lưu Vân Lãng quen phối hợp ngồi đối diện Quý Văn Việt, gã cầm khung hình trên bàn lên nhìn thoáng qua rồi khẽ giật mình, "A, cô bé này thật đáng yêu, sao tôi chưa thấy qua nhỉ?"

"Là con gái nuôi của tôi." Quý Văn Việt đứng dậy đưa tay lấy ảnh chụp của Từ Sơ Tâm về bày lại ngay ngắn, thái độ không mặn không nhạt, "Cậu chưa thấy qua."

Lưu Vân Lãng nghe cô giới thiệu là con gái nuôi, đầu tiên là vui mừng, sau đó nhìn thấy cô quý trọng tấm hình này thì trong nội tâm bỗng chốc ê ẩm, cảm giác khó chịu, "Cái này..., ít khi thấy cô như vậy..."

Nói như thế nào đây, hành động của cô rất khó lộ ra ngoài, khác hẳn với hình trượng đạm mạc trước mặt. Lưu Vân Lãng không chịu được bản thân mình nghĩ quá nhiều, gã vừa định thăm dò có phải là con của bạn trai cũ hay không thì lập tức nghe tiếng gõ cửa.

Người tiến vào là một người phụ nữ có ngoại hình rất phổ thông. Lưu Vân Lãng quay đầu nhìn người phụ nữ kia vài lần, thấy ánh mắt của cô ta cứ nhìn thẳng về phía Quý Văn Việt, rõ ràng là không đếm xỉa đến gã. Lưu Vân Lãng trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, gã luôn tự cho mình siêu phàm, ưu việt, dù sao thì gã cũng có thân phận hiển hách và tướng mạo đẹp trai, có làm gì thì cũng là người khác ôm ấp yêu thương, nhưng người phụ nữ có nhan sắc phổ thông kia lại hết lần này tới lần khác không hề nhìn gã cái nào, cô ta giữ tư thế thổ địa kẹp một cái cặp công văn vào phòng, giọng nói khàn khàn, "Tổng giám đốc Quý, liên quan tới vụ án này, tôi có mấy điểm muốn xác nhận."

Lưu Vân Lãng bị âm thanh kia làm giật mình, độ khàn của người phụ nữ này không giống với Quý Văn Việt. Cái khàn của Quý Văn Việt rất mê người, vừa gợi cảm lại vừa mê hoặc, nhưng giọng của người phụ nữ này lại giống như bị đau cuống họng, không đẹp lắm.

Quý Văn Việt gật đầu nhìn về hướng Lưu Vân Lãng, "Lần sau có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp."

Tuy Lưu Vân Lãng có chút hiếu kỳ với hai người phụ nữ này, nhưng gã biết mình tiếp tục ở lại cũng không có ý gì nên đành thức thời đứng lên, không quên hẹn tiệc tối rồi mới ngoan ngoãn rời khỏi.

"Ngồi đi, luật sư Ninh." Quý Văn Việt lưu loát đè điện thoại nội bộ gọi hai ly cà phê rồi mới đứng dậy đi đến bên cạnh Ninh Tử Thiên, thấy đối phương đang cứng đờ đứng tại cửa ra vào không có ý định ngồi xuống mới nhàn nhạt dò xét, "Ngồi xuống trước đi đã."

Ninh Tử Thiên hơi cong lưng, tư thế khiêm tốn giống như sắp phỏng vấn kết thúc đại học, "Cám ơn."

Dáng người của cô ta rất đẹp, tuy mặc đồ bình thường nhưng khi đứng bên cạnh Quý Văn Việt vẫn không có chút nào thua kém, dáng người linh lung tinh tế, làn da trắng khỏe, hết thảy đều rất mỹ lệ, cơ mà khuôn mặt này như đã sinh sai chỗ, khí chất cả người bị gương mặt này kéo xuống, trông quá bình thường, đứng giữa đám đông cũng không phát hiện được.



Trong lòng Quý Văn Việt có chút tiếc hận nhưng lại không biết làm sao. Thời điểm Ninh Tử Thiên bàn tới trọng điểm thì cô bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác, có ý nghĩ muốn đưa tay chạm vào mặt của đối phương, trong khoảnh khắc đó, cô thậm chí có cảm giác Ninh Tử Thiên đang đeo mặt nạ cùng mình trò chuyện. Ánh mắt của cô dừng ở tai của Ninh Tử Thiên mấy giây, lỗ tai có chút đỏ lên giống như dấu hiệu bị nhiễm trùng, giọng nói của Ninh Tử Thiên hình như đã khác đi rất nhiều so với lần đầu gặp mặt, Quý Văn Việt đột nhiên không hiểu nổi.

"Cứ theo ý của tổng giám đốc Trương mà xử lý đi."

Sau khi im lặng nghe xong tất cả ý kiến, Quý Văn Việt không hề trả lời câu nào. Ninh Tử Thiên chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt cố chấp, quật cường, "Tôi nhớ vẫn còn mấy chỗ chưa thỏa đáng."

Quý Văn Việt đưa bày tay lên lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, "Vậy hả, luật sư Ninh, tôi đã giao việc này cho tổng giám đốc Trương phụ trách, sau này tôi sẽ thảo luận vấn đề này với anh ấy."

"Nhưng anh ta xử lý không hợp lý." Ninh Tử Thiên đã nhận ra cô đang muốn đuổi khách bèn thu hồi tư thế, quyết định nói, "Tôi có cách khác muốn cùng cô thảo luận."

Quý Văn Việt thật sự không có thời gian cùng cô nói chuyện nhưng vẫn duy trì thái độ hòa nhã, "Thật có lỗi, luật sư Ninh, tôi không có nhiều thời giờ như vậy."

"Cô bận hẹn hò sao?" Ninh Tử Thiên vụng về đổi tư thế ngồi, cô hơi nghiêng đầu, "Nhiều lắm chỉ mất hai mươi phút, tôi sẽ không làm chậm trễ giờ cơm của cô."

Một chữ của Lưu Vân Lãng cô cũng không nghe lọt tai, Quý Văn Việt rất ít khi đụng phải loại người chưa tới phút cuối chưa thôi, hơn nữa còn là phụ nữ. Cô tiếp tục thu hết vào mắt sự nghiêm túc đầy chất phác của người nọ và quả thực có hơi mất kiên nhẫn, "Luật sư Ninh, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải bàn giao thời gian của tôi với cô?"

Ninh Tử Thiên dừng mấy giây rồi đột ngột đứng lên nhìn khuôn mặt ôn hòa của Quý Văn Việt, khóe miệng lộ ra sự chân thành, "Như vậy là tôi quấy rầy cô rồi."

Quý Văn Việt nhìn cặp mắt tĩnh mịch kia, trái tim đột nhiên đau nhói. Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã lập tức chú ý tới đôi mắt này, kỳ thật Ninh Tử Thiên không xấu, cô ta có một đôi mắt xinh đẹp, nếu có thể tìm thợ trang điểm và stylist giỏi, chắc hẳn sẽ càng thêm mê người. Cặp mắt đào hoa ấy rất có duyên với người khác phái, trông giới tính cũng thẳng, chẳng lẽ là do tính cách có vấn đề mới không kết hôn? Cho nên mới bất mãn đối với chuyện hẹn hò của Quý Văn Việt sao?

Quý Văn Việt khe khẽ thở dài, ngữ khí bất giác mềm mại, "Tôi không có hẹn."

"Tôi nghĩ cũng thế, cô hẳn là sẽ không kết hôn."

Quý Văn Việt thoáng sửng sốt, lời nói của đối phương khiến cô có cảm giác như bị trêu tức. Cô vẫn chưa công bố giới tính ra ngoài, Ninh Tử Thiên nói như vậy khiến cô đột nhiên kinh ngạc, hình như Ninh Tử Thiên hiểu rõ chuyện riêng của cô như lòng bàn tay, loại cảm giác này đặc biệt không tốt, Quý Văn Việt đè nén nội tâm rung động đến khó chịu, trầm thấp trêu chọc, "Hóa ra luật sư Ninh còn biết xem tướng."

"Không." Ninh Tử Thiên lắc đầu phủ nhận rất nhanh, cô ra vẻ suy nghĩ, xụ mặt, lại loáng thoáng lộ ra chút tỉnh táo, "Bởi vì tổng giám đốc Quý là mẫu phụ nữ độc thân mẫu mực và kiêu ngạo của chúng tôi nên chúng tôi lấy cô làm niềm vinh hạnh."

Toàn bộ quá trình nói chuyện, cảm xúc của Quý Văn Việt đều bị cô ta nắm bắt, đây là chuyện rất ít khi xảy ra, sau khi Quý Văn Việt kịp phản ứng mới châm chước mở miệng giải thích, "Hôm nay thật sự không có thời gian, hôm nay là sinh nhật của bạn tôi."

Hôm nay là sinh nhật của Mạnh Niệm Sanh, ban ngày không ai đề cập qua cho đến lúc tan việc thì Quý Giác Hi tới. Cô tiểu thư này đã nuôi tóc khá dài, sau khi nghỉ việc ở bệnh viện, cô hùn vốn với bạn mở một quán cà phê, hai năm trước lỗ vốn không ít, cô phải sa thải bớt nhân viên rồi tự mình xuống bếp học làm điểm tâm ngọt. Cô đẩy chiếc xe bánh nhỏ mỗi ngày đi cất, sau đó vác một cái túi nhỏ rồi cưỡi xe điện tan tầm, nhưng hôm nay cô còn cố ý tới đón Mạnh Niệm Sanh, còn cố tình mang theo mũ bảo hiểm.

Mạnh Niệm Sanh vốn là nữ cường nhân hay quát tháo, nay lại ăn mặc sạch sẽ, âu phục cùng váy tinh xảo ngồi trên xe điện, còn không quên bỏ túi xách vào trong hộp phía sau xe điện của Quý Giác Hi. Dọc đường đi, Mạnh Niệm Sanh đều không nói gì, chỉ có mình Quý Giác Hi líu ríu, khi nhắc đến chuyện Quý Văn Việt có khả năng sẽ kết hôn thì đôi tay đang để trên hông của Mạnh Niệm Sanh chợt nắm thật chặt, Quý Giác Hi vờ như không chú ý tới, vẫn vui sướng hài lòng nói không ngừng.

Người tham gia tiệc sinh nhật không nhiều, một nhà ba người của Từ Phóng Tình vẫn chưa tới, Quý Văn Việt cũng chưa. Nhìn thấy bong bóng rải rác trên sàn nhà, Quý Giác Hi hùng hổ chạy đến giáo huấn đồng bọn lười biếng thì trông thấy Cam Ninh Ninh đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Mạnh Niệm Sanh không biết Cam Ninh Ninh cũng ở đây, dù sao thì người phụ nữ trước mắt này đã gầy như một cây cột điện, khác hẳn hình tượng Cam Ninh Ninh mà cô từng biết, cho đến khi Cam Ninh Ninh chủ động tới chào hỏi thì Mạnh Niệm Sanh mới ý thức được.

Quý Giác Hi nhìn hai người cùng đi lên lầu, cô muốn theo nhưng cố nhịn, cuối cùng vẫn có thể khắc chế, cô hỗ trợ bố trí hiện trường, có người cho rằng Mạnh Niệm Sanh là bạn gái của Quý Giác Hi, thấy cô không lên tiếng bèn trêu ghẹo, "Này, Nhị tiểu thư, bạn gái của cô chạy theo người khác kìa."

Quý Giác Hi hít một hơi rồi ủ rũ tiếp tục thổi bong bóng, vừa thổi được hai cái thì thấy Mạnh Niệm Sanh và Cam Ninh Ninh đi xuống lầu. Mạnh Niệm Sanh vội vàng chào hỏi một tiếng, nói là tạm thời có việc nên phải rời đi trước một lúc.



Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, nhân vật chính đã chạy mất nên họ làm việc cũng bớt nhiệt tình, có người còn trêu Quý Giác Hi, nhưng vừa mới nói có một chữ liền giật mình khi thấy vành mắt cô ửng đỏ, họ nghĩ thầm không ổn, có lẽ bạn gái đã thật sự chạy mất.

Thời điểm ba người Từ Phóng Tình đến đã gần chín giờ, Mạnh Niệm Sanh vẫn chưa quay lại, hai chị em nhà họ Quý lẻ loi trơ trọi ngồi trong phòng khách uống trà, Từ Sơ Tâm vừa đến đã đi tìm Quý Văn Việt, Quý Văn Việt buông ly rượu trên tay xuống rồi ôm lấy cô bé, Tiêu Ái Nguyệt nhìn chằm chằm ly rượu, muốn nói lại thôi, "Chị Việt, chẳng phải bác sĩ đã bảo chị phải kiêng rượu sao?"

Quý Văn Việt mắt điếc tai ngơ hôn lên khuôn mặt nhỏ béo của Từ Sơ Tâm. Tiêu Ái Nguyệt bị ngó lơ thì uất ức quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình nắm tay cô ngồi xuống sofa, giọng nói nhàn nhạt mang theo mệnh lệnh, "Sơn Sơn, về thôi."

Từ Sơ Tâm ở trong ngực của Quý Văn Việt ngẩng đầu lên nháy mắt mấy cái, ồm ồm nói, "Không muốn ~ "

Từ Phóng Tình mấp máy môi, "Ta đếm ba, một, hai..."

"Mẹ!" Từ Sơ Tâm nhảy lên ôm cổ Từ Phóng Tình làm nũng, "Mẹ, Sơn Sơn yêu mẹ, mẹ đừng về nha."

Quý Văn Việt ở một bên không phản bác được, chỉ có thể bất đắc dĩ bảo đảm, "Được rồi, từ ngày mai, tôi sẽ bắt đầu kiêng rượu. Sơn Sơn tới đây với mẹ nuôi nào."

Từ Sơ Tâm sợ hãi nhìn sắc mặt của Từ Phóng Tình xong mới dám quay lại ôm người nọ. Dưới bầu không khí vui vẻ hòa thuận, Quý Giác Hi lại cúi mặt không đếm xỉa đến ai, cuối cùng vẫn là Tiêu Ái Nguyệt chướng mắt gọi điện cho Mạnh Niệm Sanh, điện thoại kết nối, đối phương nói đang trên đường về. Đến gần mười giờ, Mạnh Niệm Sanh mới đến nhà, bên ngoài có một cơn mưa nhỏ làm tóc bị dính ướt. Quý Giác Hi phủi đất đứng dậy ôm khăn tắm lau tóc cho người nọ, lúc này, Mạnh Niệm Sanh bỗng nhiên khóc lên.

Tiêu Ái Nguyệt vốn đang nói chuyện với Từ Phóng Tình về Cam Ninh Ninh thì bất ngờ bị tiếng khóc của Mạnh Niệm Sanh dọa sợ đến mất mật. Nước mắt của người trưởng thành là thứ rất không đáng tiền, nhưng nước mắt của Mạnh Niệm Sanh lại có giá trị liên thành, có ai từng thấy Mạnh Niệm Sanh khóc chưa? Không có, chí ít là những người đang ngồi ở đây chưa từng thấy qua.

Quý Giác Hi dày dặn tình trường nhưng lại hoàn toàn bó tay trước mặt người kia, tay chân vụng về cọ cọ nửa ngày vẫn không ngăn được nước mắt của Mạnh Niệm Sanh. Quý Văn Việt đứng lên đẩy em gái một cái rồi kéo tay Mạnh Niệm Sanh đi vào phòng ngủ. Quý Giác Hi mắng một câu thô tục, cũng không biết đang tự chửi bản thân hay đang mắng chị mình, hoặc mắng Cam Ninh Ninh mới xuất hiện được một chút liền biến mất.

"Trước đó mấy ngày, tôi có nhận được tin nhắn của Cam Ninh Ninh, em ấy nói muốn kết hôn. Địa chỉ của buổi tiệc hôm nay là tôi nói cho em ấy biết." Không có báo hiệu, Từ Phóng Tình là người đầu tiên biết chuyện này. Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không biết rõ tình hình, cô há mồm chấn kinh thì nghe Từ Phóng Tình vô cảm nói tiếp, "Em ấy về đã lâu, trước đó cũng có liên lạc với Tiểu Mạnh cho em ấy một chút thời gian, em ấy muốn cân nhắc xem bản thân có thể bắt đầu với Tiểu Mạnh hay không, nhưng Tiểu Mạnh đã đợi em ấy nửa đời, vẫn là không đợi được."

Không phải mọi sự chờ đợi đều có ý nghĩa, không phải tất cả tình yêu đều sẽ đơm hoa kết trái. Tiêu Ái Nguyệt đến ba mươi tuổi mới chờ được Từ Phóng Tình. Mạnh Niệm Sanh đến ba mươi tuổi mới chờ được một cơn mưa đến trễ. Nhân sinh không dài cũng không ngắn, hai người không ở bên nhau cũng không phải là vấn đề gì quá quan trọng. Cõi hồng trần trằn trọc không ngừng, cho đến khi chết đi bạn cũng sẽ không biết người bên cạnh mình có ở bên mình đến tận cùng khi bạn già đi hay không.

Hôm nay, Mạnh Niệm Sanh chỉ là sớm biết đáp án, trong lòng Cam Ninh Ninh cũng có một đáp án, còn Từ Phóng Tình thì sao? Quý Văn Việt thì thế nào? Từ Sơ Tâm buồn ngủ cứ lẩm bẩm tên của Mạnh Niệm Sanh, nửa ngủ nửa tỉnh hỏi Từ Phóng Tình, "Mẹ ơi, mẹ sẽ vĩnh viễn yêu con đúng không?"

Từ Phóng Tình dịu dàng ôm lấy cô bé, sau đó sửa sang lại mấy sợi tóc trên trán rồi vuốt ve cổ của Tiêu Ái Nguyệt, "Mặc kệ cuộc sống của người khác thế nào, tôi sẽ vĩnh viễn yêu thương hai người."

Quý Văn Việt cúi đầu xuống dùng khăn tay lau nước mắt cho Mạnh Niệm Sanh, hai người ôm nhau tại góc giường, Mạnh Niệm Sanh tựa đầu lên đầu gối của cô ngủ thiếp đi, cô cảm thấy trong nội tâm có gì đó đang dâng lên rồi dừng giữa không trung, cũng không có ai trông thấy.

- -----------------------------------------------------

Faye: Truyện đến đây là kết thúc, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng mình đến tận chương cuối cùng này. Còn 1 chương đặc biệt phiên ngoại về Cam Mạnh tác giả thay cho chương 95 bị khóa, bạn nào muốn đọc mình sẽ post, không thì truyện đến đây là hoàn rồi!

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

Our lives change in two ways, through the people we meet and the books we read.

21.07.2018

Gấu: Mình sẽ edit và đăng ngoại truyện của Cam – Mạnh sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook