Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 27: Mua dây buộc mình

Nam Môn Đông Qua

28/04/2022

Trong câu lạc bộ có cả suối nhân tạo và người máy thông minh, cái quỷ gì đây? Dọc đường đi, Tiêu Ái Nguyệt còn đụng phải mấy người trẻ đang cầm gậy golf, cô không khỏi phỉ nhổ, "Nơi này có gì vui chứ?"

Tiểu Thu vừa nghiêm túc nhìn về phía trước vừa nhẹ giọng nhắc nhở Tiêu Ái Nguyệt đang đi bên cạnh, "Tiểu Nguyệt, ở đây có rất nhiều phú nhị đại (*), cô cố gắng câu trúng một con rùa vàng để chị Tiểu Thu xem trọng một chút nào."

Xem trọng cái quỷ gì á! Tiêu Ái Nguyệt đã bị chọc tức ở chỗ bảo vệ, thành ra nhìn cái gì cũng thấy gai mắt, "Để tôi cố gắng tranh thủ, nói không chừng có thể làm bà cô của phú nhị đại."

Tiểu Thu bật cười, cô liếc nhìn gã đàn ông mặc âu phục vừa đi ngang qua rồi lại cố nén cười, "Đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ như thế này nên phải nghiêm túc, không được để cho quản lý Từ mất mặt."

Quản lý Từ đang nhàn nhã cắt một miếng bò bít tết dưới bầu không khí rất hài hoà, cũng không nhìn thấy Từ Phóng Tình đang chờ cô như lời Tiểu Thu đã nói. Tiêu Ái Nguyệt ngồi ở vị trí cách Từ Phóng Tình xa nhất, chưa kịp ngồi vững đã bị Mã Thượng Tài truy hỏi, "Chị Tiêu chưa kịp thay quần áo đã đến ăn cơm với chúng tôi rồi sao?"

Ánh mắt Từ Phóng Tình tức thì dời từ miếng bò bít tết lên trên quần áo của Tiêu Ái Nguyệt, cô vô cảm bưng ly rượu đỏ lên hớp nhẹ một cái, "Tự mình gọi món đi, chúng tôi ăn sắp xong rồi."

Vậy chị còn gọi tôi tới làm gì? Tiêu Ái Nguyệt tức bụng mở menu tùy tiện lật vài tờ, mắt luôn nhìn thẳng, giá cả mắc như thế sao không trực tiếp cắt cổ khách luôn đi? Tiêu Ái Nguyệt lén lén lút lút nhìn đĩa canh thừa của bốn người kia thêm vài lần, nếu cô không lầm thì tính luôn cả rượu đỏ, chắc hẳn đồ ăn của Từ Phóng Tình trị giá không dưới năm chữ số. Đam Mỹ Sắc

Thật sự là 'cửa son rượu thịt để ôi, có thằng chết lả xương phơi ngoài đường.' (**). Tiêu Ái Nguyệt không ăn, cô đóng lại menu rồi ngẩng đầu, lời chưa kịp nói khỏi miệng đã bị ánh mắt của Từ Phóng Tình giết chết, chữ 'không ăn' đã lập tức biến mất dạng.

"Một phần salad được rồi."

Nhân viên phục vụ đứng tại cửa ra vào đi chuẩn bị salad, một nhân viên khác đến rót một ly rượu đỏ cho Tiêu Ái Nguyệt, cô nuốt nước bọt ừng ực mấy cái liền bị Tiểu Thu giật nhẹ góc áo, "Bình tĩnh một chút."

Tiêu Ái Nguyệt giống người không bình tĩnh sao? Dĩa salad được bưng ra ít đến đáng thương, gia vị còn không được nhiều như trong đĩa của Tiểu Thu. Đại Hải uống khá nhiều, gã cầm ly rượu đứng lên nói với Mã Thượng Tài, "Nào, phó quản lý Mã, tôi mời cậu một ly, hoan nghênh đã đến công ty của chúng tôi."

Mã Thượng Tài đáp, "Đừng, tôi lấy trà thay rượu, chúng ta còn lái xe nữa, không tiện uống rượu."

Đại Hải đã uống say nên đâu thèm để ý nhiều việc như vậy, gã vui vẻ, hớn hở cười cười rồi đổ đầy ly rượu, sau đó lại chuyển hướng đến Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, tôi theo cô đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong cô thủ hạ lưu tình, chúc cô mã đáo thành công."

Câu nói sau cùng như 'vuốt mông ngựa' Từ Phóng Tình, lại còn kéo cả Mã Thượng Tài vào cuộc, Tiểu Thu không tin gã đã uống say, "Đại Hải uống nhiều quá rồi, lát nữa ai đưa anh trở về đây, quản lý Từ của chúng ta ngồi xe của anh đến mà."

"Chẳng phải đã có Tiểu Nguyệt rồi sao?" Đại Hải chuyển hướng về Tiêu Ái Nguyệt, cô đang cúi đầu ăn salad, nghe nói đến mình lập tức ngẩng đầu đưa ra vẻ mặt vô tội hỏi, "Hả?"

"Tiểu Nguyệt phải cố gắng làm việc cho thật tốt, quản lý Từ của chúng tôi coi trọng cô lắm đấy." Đại Hải đi đến bên cạnh cô vỗ vỗ bờ vai rồi cười nói, "Tranh thủ cuối năm thay thế vị trí của tôi luôn, cô sẽ làm được, con rùa rụt cổ như cô thừa sức làm điều này mà!"

"Cmn." Tiểu Thu mắng nhỏ một tiếng rồi tranh thủ đứng dậy kéo tay Đại Hải vốn đang tóm chặt áo của Tiêu Ái Nguyệt, "Anh đang làm cái gì vậy hả Đại Hải? Quản lý Từ còn ở đây đó, anh uống nhiều quá rồi, đừng có làm xằng làm bậy."

Đại Hải quả thật uống say, Tiểu Thu giữ chặt cánh tay gã nên biết rõ điều này. Sức gã mạnh như trâu lôi kéo tay của Tiêu Ái Nguyệt, ánh mắt ngoan độc, hận không thể băm vằm cô ra thành muôn mảnh, "Cô là đồ con rùa rụt cổ, đồ con rùa!"

"Đại Hải, quản lý Từ đang ở đây đó." Tiểu Thu đang ra sức nhắc nhở gã nhưng Mã Thượng Tài không đợi Đại Hải tỉnh táo đã nhanh chóng đi tới đá bay người say rượu, "Tại sao người này lại như vậy? Uống say liền khi dễ phụ nữ à?"

Đại Hải chật vật ngồi dưới đất ôm đầu không nói gì, mấy nhân viên phục vụ nhìn nhau phân vân không biết có nên đỡ gã lên không.

"Quản lý Từ, anh ta uống nhiều quá nên nhận lầm người ấy mà, cô đừng để ý." Tiểu Thu tranh thủ giải thích với Từ Phóng Tình, "Bình thường anh ta không phải như vậy, cô cũng biết rõ mà, đừng để trong lòng."

"Tôi không hiểu rõ bất cứ ai ở đây hết, cô cũng đừng nên giải thích với tôi làm gì." Từ Phóng Tình trấn định, thoải mái xem vở kịch vui đang xảy ra, "Rượu vào lộ bản chất, bình thường nhìn bảnh bao, sáng sủa nhưng bản chất lại là loser. Tiểu Mã, cậu lái xe đưa họ về đi, lái chậm một chút."

"Được rồi, tổng giám đốc Từ." Mã Thượng Tài gật đầu đáp, "Bây giờ tôi sẽ đi ngay, cảm ơn chị đã chiêu đãi bữa tối hôm nay."

Tiêu Ái Nguyệt không còn khẩu vị ăn đồ trước mặt nữa, "Tôi cũng đi, tạm biệt quản lý Từ."

"Tiêu Ái Nguyệt, cô đưa tôi về." Từ Phóng Tình móc thẻ tín dụng ra trả tiền, sau đó cúi đầu nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Ăn không hết có thể đóng gói mang về."

Ở đây cũng có người đóng gói đồ ăn mang về sao? Từ Phóng Tình cười cười, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mặc dù người này là đại tiểu thư ngậm lấy chìa khóa vàng từ nhỏ nhưng lại có nhiều hành vi và cử chỉ bình dân đến lạ thường, cũng không có thanh cao xem thường người khác như mấy cậu ấm cô chiêu kia.

Tiêu Ái Nguyệt chạy xe trong khu công nghiệp suốt mấy ngày chưa rửa, trên mui xe màu đỏ bám một lớp bụi xám mỏng, Từ Phóng Tình khó chịu nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, sao cô không rửa xe?"

Ai rảnh đâu mà dăm ba bữa lại mang xe đi rửa một lần chứ? Tiêu Ái Nguyệt không dám mạnh miệng, nhỏ giọng trả lời, "Từ lúc mua xe về, tôi chưa rửa lần nào."

Tiêu Ái Nguyệt đã chui vào trong xe nhưng Từ Phóng Tình vẫn đứng ở bên cửa phụ lái không nhúc nhích. Cô đang muốn hỏi đối phương có vào hay không, song Từ Phóng Tình đột nhiên quay lại cổng bảo vệ nói gì đó, nhân viên an ninh ngước cổ nhìn Tiêu Ái Nguyệt một cái rồi gật gật đầu, chưa được vài phút gã liền cầm đến một thùng nước cùng một cái khăn lau.

Tiêu Ái Nguyệt chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào không chịu lên xe bởi vì trần xe có bụi. Sau khi gã bảo vệ chà rửa xe không còn vết bẩn thì Từ Phóng Tình mới bằng lòng leo lên.

"Đưa tôi về nhà đi." Từ Phóng Tình nhàn nhạt mở miệng, cô nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, không thèm để ý đến vẻ mặt ngu ngơ của Tiêu Ái Nguyệt.

"Quản lý Từ, chị có bệnh thích sạch (***) sẽ hả?" Đường về mất khoảng một tiếng đi xe, Tiêu Ái Nguyệt tìm chủ đề, chủ động mở miệng, "Tôi cảm thấy bệnh thích sạch sẽ của chị nghiêm trọng quá rồi."

Từ Phóng Tình lườm cô một cái, "Tôi không có bệnh thích sạch sẽ."

Làm sao có thể, Tiêu Ái Nguyệt cũng đâu có mù, "Chị như thế mà còn không chịu nhận bị bệnh? Nếu chị không bệnh thì tôi là người như thế nào đây?"

"Lôi thôi." Từ Phóng Tình giúp cô nói ra, "Mang giày thể thao tham dự hội họp, đã mặc áo len rồi còn mặc thêm áo choàng với quần da bó sát. Tiêu Ái Nguyệt, cô thật sự cảm thấy hài lòng với phẩm vị của mình sao?"

Nói Tiêu Ái Nguyệt ra sao cũng được, nhưng nói cô lôi thôi thì cô nhất định không phục, "Tôi lôi thôi chỗ nào? Sáng nào tôi cũng mất ít nhất nửa tiếng làm tóc rồi mới đi ra ngoài, còn quần áo này của tôi cũng thuộc dạng có đẳng cấp nhất xưởng đấy."

"Hình như cô rất hợp với cuộc sống ở nơi đó." Từ Phóng Tình không mặn không nhạt mở miệng.

"Đúng rồi." Tiêu Ái Nguyệt vô tư nói tiếp, "Không khác xí nghiệp nhà nước trước kia tôi làm lắm, rất thoải mái, không có áp lực."

"Tiêu Ái Nguyệt, có phải cô đã quên tôi vẫn là lãnh đạo của cô không?" Từ Phóng Tình ý cười dạt dào hỏi, "Có vẻ như cô không còn sợ tôi nữa?"

Khó khi được nhìn thấy cô cười, Tiêu Ái Nguyệt bị cảm nhiễm nhếch môi cười theo, "Quản lý Từ, tôi cũng cảm thấy tôi không còn sợ chị nữa. Sau cái đêm chị ngã bệnh, tôi thấy hai chúng ta không có gì khác biệt, đều là con người cả, không có gì đáng sợ hết, chị không cảm thấy như vậy rất tốt hay sao? Dẫu gì tôi cũng cảm thấy khá ổn."

"Rất tốt." Từ Phóng Tình gật gật đầu, "Hay là tôi thành toàn cho cô."

"Hả?" Tiêu Ái Nguyệt không kịp phản ứng, "Thành toàn cái gì cho tôi?"

"Để cô tiếp tục làm một cành hoa ở phân xưởng."

Trò này đùa hơi lố rồi. Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt phút chốc cứng đờ, "Quản lý Từ, chị đừng dọa tôi."

"Cô ở phân xưởng cả tuần rồi, có phát hiện ra vấn đề gì không?" Nét tươi cười của Từ Phóng Tình dần dần biến mất, thần sắc lạnh lùng xa cách quay trở lại.

"Cũng không có vấn đề gì lớn."

"Vậy cô tiếp tục ở lại đi."

"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt vội vàng lên tiếng, "Chị không biết đó thôi, tôi sắp sửa phát bệnh tới nơi rồi. Trên giường của tôi có rất nhiều gián, còn trong nhà ăn lại toàn là chuột, còn nữa, còn cơm thì đặc biệt khó ăn, tôi ở lại lâu sẽ phát điên lên mất, thật sự sẽ điên."

"Không đánh thẻ, không mặc đồng phục, không cần nhìn thấy mặt tôi, chẳng phải điều đó khiến cô dễ chịu lắm sao?" Khoé miệng của Từ Phóng Tình nhẹ nhàng nhếch lên, không thể nhìn rõ biểu cảm dươi ánh đèn mập mờ, "Nghe nói cô đã học xong tiếng địa phương của họ."



Tiêu Ái Nguyệt suy tư về bản thân một chút, cô có thật sự cảm thấy dễ chịu không? Cuối cùng lại lắc đầu, "Rất nhàm chán, thật sự còn chán hơn cả xí nghiệp nhà nước, không có ai quản lý nên tôi không muốn làm bất cứ việc gì."

Từ Phóng Tình trầm mặc, cứ qua một giây im lặng, nội tâm của Tiêu Ái Nguyệt thấp thỏm thêm một phần, "Quản lý Từ, tôi thật sự muốn trở về, chị triệu hồi tôi về đi, thật đấy, tôi thật sự rất muốn quay về."

"Cô vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ." Từ Phóng Tình dùng ý chí sắt đá cự tuyệt yêu cầu của cô.

"Tôi có nhiệm vụ gì?" Đến bây giờ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn không biết mình phải làm gì, "Quản lý Từ, chị phải nói cho tôi biết nhiệm vụ của tôi là gì mới được?"

"Tôi có thể cho cô biết đại khái thôi." Từ Phóng Tình ngẫm nghĩ rồi trả lời, "Tìm ra lỗ hổng, mỗi bộ phận sẽ có một chỗ hở. Lần trước cô đã nói bộ phận nào cũng có vấn đề nên cô phải chịu trách nhiệm tìm ra nó."

"Tôi tìm rồi sẽ không toàn mạng." Tiêu Ái Nguyệt phản kháng, "Chị vốn không biết họ là hạng người gì đâu."

Sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức lạnh lẽo, "Cô đang phàn nàn tôi sao?"

Tiêu Ái Nguyệt không hề quan tâm đến sắc mặt của lãnh đạo mà còn thẳng thắn cất lời, "Tôi không có phàn nàn, chỉ là bọn họ đều đề phòng tôi. Tôi danh bất chính, ngôn bất thuận thì có thể điều tra được cái gì chứ? Nếu tôi cứ ở đó ngây ngốc thêm nửa năm, chắc chắn sẽ bị họ ăn sạch. Quản lý Từ, tôi biết chị sắp xếp ở xưởng không chỉ một người, chị là người của tổng bộ nên có quyền lên tiếng, chỉ cần nói một câu bổ nhiệm nhân sự thôi là có thể đưa tôi đi rồi. Chị có đạo lý của chị, nhưng làm như vậy có khác gì đang khi dễ tôi? Chị vốn dĩ không cần thiết phải làm như vậy."

(*) Phú nhị đại: tiếng Trung: 富二代: "thế hệ giàu có đời thứ hai" là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.

(**) Đây là bài thơ tổng kết mười năm Đỗ Phủ ăn nhờ ở đậu tại Trường An (746-755). Trong mười năm đó, Đỗ Phủ đã tận mắt chứng kiến sự xa hoa thối nát của giai cấp phong kiến thống trị: "Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói". Năm trăm chữ độc vận, lại là trắc vận, nhưng không hề khô cứng, nhàm chán mà vẫn rất gợi cảm, khiến người đọc như thấy được sự trắc trở, mệt mỏi và cay đắng của ông. Xoay quanh nhân vật chủ thể là ông, các sự kiện, các nhân vật khác đều được thể hiện sinh động, miêu tả tỉ mỉ và cụ thể. Bài thơ đã đánh dấu một bước ngoặt lớn trong tư tưởng và trong thơ ca của Đỗ Phủ. Nó chứng tỏ ông đã thành thục cả về tư tưởng lẫn nghệ thuật. Và tư tưởng cũng như bút pháp "Chu môn tửu nhục xú, Lộ hữu đống tử cốt" ấy đã theo ông suốt cuộc đời mình...

(***) Bệnh OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) còn gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể khiến bạn trở thành một người siêu sạch sẽ, siêu kỹ càng và siêu khó khăn!

(**) Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự 自京赴奉先縣詠懷五百字

Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên

Dịch thơ: Nhượng Tống

Đất Đỗ Lăng có chàng áo vải,

Tuổi càng già, càng dại, càng khờ.

Ví mình với Tắc, Tiết xưa,

Bạc đầu chịu kiếp sống thừa chua cay!

Ván chưa sập, lòng này chưa đổi,

Vì dân đen buồn tủi quanh năm!

Đòi phen ruột nóng, lệ đầm,

Hát ngao cho hả, cười thầm mặc ai.

Sông biển rắp dong chơi ngày tháng,

Vua thánh minh, chưa đáng quên đời.

Cột, rường đành chẳng thiếu tài,

Hoa quỳ vẫn mến mặt trời biết sao?

Khinh sâu, kiến con nào tổ nấy,

Học côn, kình vùng vẫy mông mênh!

Chiều đời chẳng uốn nổi mình,

Cát vùi, bụi lấp chịu đành tới nay!

Thẹn Sào, Do dám thay tiết cũ,

Mượn thơ bầu, rượu hũ làm khuây!

Đông về, gió táp tung bay,

Gò cao nứt vỡ, ngàn cây héo tàn.

Đường cái đã rộng lan bóng tối,

Giữa đêm trường tìm lối thẳng dong.

Sương nồng dải áo đứt tung,

Cóng tay thắt lại chẳng xong cũng liều.

Ngai vàng đặt cheo leo đỉnh núi,

Qua Ly Sơn một buổi sớm mai.

Mống trôi vắt vẻo ngang trời,

Lần mò bao đoạn ốc dài, kẽm trơn!

Bóng đèn ngọc chập chờn sáng rực,

Quân Vũ Lâm chầu chực đông sao!

Vua tôi sung sướng xiết bao,

Kẻ ra bàn tắm, người vào bàn ăn!

Trước thềm son, chia phần gấm vóc,

Lũ gái quê khó nhọc bao công?

Chồng con đòn vọt mất mông,



Thu vào dâng lại sân rồng nhà vua

Nhà vua nhận, ban cho là cũng

Muốn sao cho nước sống dân yên.

Chẳng lo ơn báo, nghĩa đền,

Móc mưa nỡ để ơn trên phí hoài.

Đầy triều đình bao người tài giỏi,

Biết nghĩ ra sao khỏi rụng rời?

Vàng kho nghe nói đã vơi:

Các nhà Vệ, Hoắc họ thời chuyển đi.

Làn mây khói lồng che mặt ngọc,

Những nàng tiên ngang dọc thềm trong.

Áo cừu điêu thử, người dùng,

Đàn vang, sáo thét, não nùng sướng tai.

Móng giò ninh, người xơi rỉm rót,

Thêm chanh chua, quất ngọt rượu mùi.

Cửa son rượu thịt để ôi,

Có thằng chết lả xương phơi ngoài đường.

Sướng, khổ cách tấc gang, trời vực,

Nói bao nhiêu cơ cực bấy nhiêu.

Trông Kinh, Vị ruổi xe theo,

Mấy đò quan, một buổi chiều vượt qua.

Các dòng sông trông xa cao vọi,

Từ phía tây dồn lại ào ào.

Không Đồng lạc lối hay sao?

Cột trời e lúc vật vào gẫy tan.

Hoàng Hà rộng khó toan chuyện lội,

May còn cầu có lối lần sang.

Vịn nhau đầu đội vai mang,

Tiếng nghe kĩu kịt dịp dàng dưới chân.

Vợ già gửi kiếm ăn một chỗ,

Mười miệng ăn, mưa gió âu sầu.

Tìm sang đói khát có nhau,

Ai người có thể để lâu không nhìn?

Vào cửa, thấy khóc rên, liền hỏi,

Con nhỏ vừa chết đói hôm qua.

Khỏi sao đau tủi lòng ta,

Xóm giềng họ cũng xót xa nghẹn ngào!

Làm bố thế có sao ra bố!

Không cơm nuôi để nó chết oan!

Biến sinh chỉ bởi nghèo nàn,

Lúa mùa thu gặt chan chan lệ người.

Việc sưu thuế một đời được rảnh,

Tên đi phu, đi lính cũng không.

Vậy mà còn chịu khốn cùng,

Người thường chẳng trách long đong trăm đường.

Bọn thất nghiệp, lại phường lính thú,

Nghĩ họ còn cực khổ biết bao!

Mối lo chồng tựa non cao,

Lung tung biết gỡ cách nào cho ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook