Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 124: Nghỉ việc

Nam Môn Đông Qua

17/08/2022

Lần đầu tiên Tiêu Ái Nguyệt thấy có người bị choáng vì bị ném xà phòng, không những vậy mà người kia lại chính là cô. Nếu đổi lại là người khác, cô tuyệt đối sẽ coi nó là trò cười, không cười đến Tết sẽ không bỏ qua, nhưng bây giờ, người đắp khăn nóng nằm trên giường thoa mặt là bản thân nên cô không thể cười, ngược lại còn muốn khóc cho người nào đó nhìn.

'Người nào đó' căn bản không có bất kỳ áy náy nào, khi cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ngã xuống trước mắt, chuyện đầu tiên làm chính là mặc quần áo. Trái tim của Tiêu Ái Nguyệt rất đau, cảm giác bản thân mình trong nhà này hoàn toàn không có nhân quyền.

"Tình Tình, em muốn ăn táo." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt mở miệng nhắc nhở người phụ nữ lớn tuổi nào đó đang trầm mê trong thế giới internet rằng mình vẫn còn sống, "Em cũng muốn ăn."

"Tự mình gọt đi." Từ Phóng Tình thích ăn táo chấm muối, tay trái cầm di động, tay phải cầm cái nĩa, hoàn toà bất vi sở động đáp trả Tiêu Ái Nguyệt, "Trong tủ lạnh còn đó."

"Chị vừa cầm xà phòng lớn như vậy chọi em, bây giờ em chẳng có chút khí lực nào, chị giúp em gọt một trái đi." Tiêu Ái Nguyệt thấy mặc dù người phụ nữ này cứng - mềm đều không ăn nhưng khổ nhục kế hôm nay đã mang đến hiệu quả nên cô lần nữa giả bộ đáng thương nói, "Chị nhìn mặt em đi, sưng giống như cái đầu heo rồi."

"Ai bảo em chạy loạn làm gì?" Từ Phóng Tình khinh bỉ nhìn đối phương, thấy gương mặt quả thật đã sưng to chẳng khác gì bánh bao lên men bèn đưa mắt qua một bên, giọng điệu mềm xuống không ít, "Em nên thấy may mắn vì lúc đó trong tay của tôi không có cầm dao."

Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng nở nụ cười, nghĩ đến tính cách 'rút đao tất thấy máu' của Từ Phóng Tình, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sợ, "Em nào biết được chị tắm mà không khóa cửa."

Từ Phóng Tình liếc mắt giết tới, đồng thời ghim một miếng táo nhỏ trong đĩa, trực tiếp nhét vào miệng Tiêu Ái Nguyệt, "Cho em, ngậm miệng lại đi."

Kỳ thật táo này ăn không ngon lắm, cái ngon chính là ngón tay của Từ Phóng Tình. Tiêu Ái Nguyệt canh lúc tay của cô vừa đưa đến liền nhanh chóng lè lưỡi liếm đầu ngón tay một cái, xong rồi vẫn chưa thỏa mãn cảm khái nói, "Thật là mềm."

Từ Phóng Tình cảm thấy 'xuân tâm' của đối phương chưa chết, một bàn tay đánh xuống bên mặt không sưng, "Tiêu Ái Nguyệt, em càng lớn càng giống đồ dê con, em muốn làm gì?"

"Làm chị đó." Tiêu Ái Nguyệt bị đánh không đau, hai mắt sáng lóng lánh, mong đợi hỏi, "Tình Tình, chừng nào chúng ta mới làm tình?"

Từ Phóng Tình nghiêm túc đáp trả câu hỏi, "Chừng nào tôi có tình thú."

"Nhưng chị làm gì có tình thú." Tiêu Ái Nguyệt như đưa đám, "Tại sao chị lại không có tình thú chứ?"

"Tiêu Ái Nguyệt, em đã soi gương chưa?" Từ Phóng Tình đột nhiên để điện thoại xuống rồi quay sang hỏi một vấn đề khó hiểu thấu, "Lúc em tắm có soi gương không?"

"Có soi."

Từ Phóng Tình gật đầu, cô mở chức năng chụp ảnh trong điện thoại lên rồi chuyển sang chế độ tự chụp, sau đó đưa tới trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, chỉ có người đầu đầy 'giao phối' mới có thể có hứng thú đối với gương mặt của em hiện tại. Xui sao bây giờ tôi vẫn còn nằm trong nhân loại, có lẽ một ngày đó... tôi biến thành khỉ đột mới đi thích một người có size mặt còn bự hơn mẹ của khỉ đột."

Trong máy ảnh, gương mặt kia sưng to còn hơn lúc vừa mới tắm xong. Tiêu Ái Nguyệt cũng bị bản thân mình hù dọa, đôi môi run rẩy mấy giây rồi che mặt trốn vào trong chăn, "Em đi ngủ."



Từ Phóng Tình rất hài lòng với ý thức tự giác của người kia, "Thoa mặt cho bớt sưng trước rồi ngủ, sáng mai, tôi không muốn nhìn thấy người ở vườn bách thú đến nhà tôi mang em đi đâu."

Thoa mặt vẫn có hiệu quả, đến sáng sớm, Tiêu Ái Nguyệt đứng trước gương trang điểm muốn dùng phấn lót che giấu má phải lớn hơn một phần ba má trái. Từ Phóng Tình đứng ở cửa hối thúc, "Tiêu Ái Nguyệt, dù em có ăn hết phấn lót cũng chỉ được có thế thôi, được rồi, đi thôi."

Chị ấy nói không sai, Tiêu Ái Nguyệt đã cố hết sức. Cô hào phóng vung tay, đồng chí Từ Phóng Tình tự động ngồi xuống chỗ kế bên tài xế. Hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt đã hiểu rõ người phụ nữ này không phải là không thể lái xe, chủ yếu là chị ấy thích nhìn người khác lái xe hơn, đúng là Từ lột da mà, đồ Từ lột da!

'Từ lột da' hôm nay vô cùng bận bịu, người còn chưa tới công ty nhưng điện thoại dọc đường đã bị gọi muốn nổ máy. Tiêu Ái Nguyệt còn định vuốt ve an ủi cô ở bãi đỗ xe, nhưng xe chưa kịp dừng hẳn thì Từ Phóng Tình đã dập cửa rồi cầm lấy áo khoác bay biến đi mất.

Hôm nay là ngày gì mà tất cả mọi người đều bận rộn như vậy? Quý Văn Việt bưng một ly cà phê lướt qua người Tiêu Ái Nguyệt, bước tiến rất nhanh, hiển nhiên là rất vội. Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu hỏi Tiểu An ở cửa, "Tiểu An, sao hôm nay tổng giám đốc Quý lại vội vã như vậy?"

"Họp đó, chủ tịch triệu hồi mọi người mở hội nghị." Tiểu An đặt một ly cà phê lên bàn của cô, "Chị Tiêu, tôi mời khách."

Hội nghị bắt đầu vào lúc mười giờ, bây giờ mới có chín giờ rưỡi, Quý Văn Việt vội vã như vậy có hơi bất thường. Buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt có hẹn Trình Quân Khôn đến công ty của khách hàng mới đưa hàng mẫu, cô cũng không nghĩ nhiều, uống xong cà phê của Tiểu An liền rời đi.

Kỳ thật chỉ cần gửi hàng mẫu qua chuyển phát nhanh là được rồi, Trình Quân Khôn đưa cô đi gặp khách hàng, chủ yếu cũng vì muốn giới thiệu cô cho người ta biết mặt. Lần này ra ngoài khác với lúc trước đi cùng Vương Tự Phát, Trình Quân Khôn lái một chiếc BMW theo, quan niệm bán hàng của gã cũng có khác biệt rất lớn. Vương Tự Phát chủ yếu là tung lưới khắp nơi, còn Trình Quân Khôn chỉ từ tốn nói một câu, "Chúng ta đi làm ăn chỉ nên thỏa mãn khách hàng một chút thôi, đừng hạ thấp bản thân của mình quá, mình càng hèn mọn thì người ta càng xem thường, hơn nữa còn ép giá, một chút lợi nhuận đều không có, sau đó họ còn khiến mình phải hầu hạ họ như đại gia. Chúng ta là công ty lớn, Tiểu Tiêu, không nên bắt cá quá nhỏ, lúc cần nới lỏng thì nới lỏng, lúc cần giữ chặt thì phải giữ chặt, cô cứ từ từ mà học, anh của cô cũng toàn làm thế đấy."

Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy gã nói cũng không phải là không có lý, oán khí trong lòng cũng vơi đi không ít. Cô dùng thái độ thành khẩn đi theo phía sau gã để nói chuyện cho tới trưa mới tỉnh tỉnh mê mê học được khá nhiều tri thức.

Trình Quân Khôn bận việc riêng vào buổi chiều, ném Tiêu Ái Nguyệt ở cổng công ty liền bỏ đi. Tiêu Ái Nguyệt đang muốn gọi điện thoại cho Từ Phóng Tình hỏi chị ấy muốn ăn gì nhưng chợt nhớ ra hội nghị cổ đông, bèn suy đoán có lẽ chị ấy đã gọi thức ăn ngoài. Cô ở trong nhà hàng lắc lư một lúc mới thản nhiên trở về công ty.

Quý Văn Việt vẫn chưa đi, hình như đang cố ý chờ Tiêu Ái Nguyệt trở về. Tiêu Ái Nguyệt mới vừa ngồi xuống thì đối phương đã giơ tay triệu hoán, "Tiểu Tiêu, cô vào đây."

"Sao vậy tổng giám đốc Quý? Chị tìm tôi có chuyện gì không?" Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa phòng lại liền cảm nhận được hơi ấm trong phòng, cô nhẹ nhàng thở phào một cái, nhỏ giọng hỏi, "Nghiệp vụ của tôi xảy ra vấn đề gì sao?"

"Đông Khoa chính là khách hàng do cô tìm sao?" Quý Văn Việt đi thẳng vào vấn đề, cô chỉ vào hợp đồng mua bán trên bàn hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Đây thật sự là của cô?"

"Ừm." Đông Khoa chính là khách hàng của Trình Quân Khôn lấy danh nghĩa của Tiêu Ái Nguyệt để ký kết. Tiêu Ái Nguyệt không rõ Quý Văn Việt đang có ý gì, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Sau này sẽ là của tôi."

"Lúc cô mới vào công ty, hẳn quản lý Vương đã nói phòng sales của chúng ta có thử việc." Quý Văn Việt đã nhìn ra sự chần chờ của cô bèn ngắt ngang nói sang chuyện khác, "Tiểu Tiêu, tự cô nhìn kỹ lại xem bản thân có thích hợp ở lại phòng sales hay không?"

"Tôi vẫn đang cố gắng hết sức."

"Cố gắng không phải là lý do." Hôm nay, lần đầu tiên Quý Văn Việt dùng thân phận riêng để chất vấn thuộc hạ của mình, sắc mặt cô vẫn nhu hòa, dù cho bầu không khí hiện giờ có nghiêm túc đến đâu, cô vẫn không tăng thêm ngữ khí, "Tiểu Tiêu, nghề của chúng ta không thể thành công chỉ nhờ vào gian dối."



"Cho nên tôi bị khai trừ sao?" Tiêu Ái Nguyệt rốt cuộc cũng quan tâm đế ý tứ trong lời nói, khó chịu lên tiếng, "Có tới hai tháng thử việc lận mà, bây giờ vẫn chưa đến nửa tháng, đúng không?"

Quý Văn Việt nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa, "Tổng giám đốc Từ có nói với cô về việc em ấy đã chuyển toàn bộ cổ phần qua cho tôi không?"

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt giật mình, thành thật nói, "Chưa từng nói."

Quý Văn Việt thở dài thật sâu, "Đã họp xong đại hội cổ đông rồi, tất cả đều đã kết thúc, em ấy muốn rời đi. Tiểu Tiêu, bây giờ không phải là tôi muốn khai trừ cô, tôi chỉ muốn biết cô có đi cùng với em ấy không?"

Trong lỗ tai của Tiêu Ái Nguyệt ầm lên một tiếng khiến cô có chút choáng váng, "Tôi... tổng giám đốc Quý... tôi..."

"Thôi bỏ đi." Nửa ngày không đợi được câu trả lời, Quý Văn Việt khoát tay, cảm xúc trên mặt rất phức tạp, "Ra ngoài đi."

Đóng cửa lại, Tiêu Ái Nguyệt muốn tìm Từ Phóng Tình nói chuyện, cô muốn hỏi chị ấy vì sao lại đột nhiên nghỉ việc như vậy. Vừa đúng giờ nghỉ trưa, phòng mua hàng chỉ còn lại một cô tiếp tân đang trực ban, tiếp tân nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đi vào cũng không có nói gì, chỉ đưa tay chỉ vào văn phòng của Từ Phóng Tình, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở, "Chủ tịch ở bên trong."

Vừa nghe nói Khang Thụy Lệ cũng ở đây, tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt càng thêm nặng nề. Cô muốn đẩy cửa đi vào nhưng lại không muốn tỏ ra vô lễ như vậy. Đứng ở cửa rối rắm một hồi lâu thì chợt nghe trong phòng truyền tới một tiếng 'rầm', cô phản xạ có điều kiện đi đến trước quầy tiếp tân nhìn thoáng qua bên trong, nhưng nhân viên tiếp tân vẫn tập trung nhìn vào máy tính trước mắt, giống như không hề nghe thấy tiếng vang bên này.

Mặc kệ, Tiêu Ái Nguyệt quyết định dứt khoát, cấp tốc đẩy cửa ra, từ khe cửa he hé nhìn vào trong phòng. Giống như nhân viên lễ tân đã nói, Khang Thụy Lệ thật sự đang ở đây, nhân vật nữ chính trong văn phòng - Từ Phóng Tình cũng ở trong đó.

Bình hoa sứ nát tan thành từng mảnh ở bên góc cửa sổ, hai người phụ nữ đối mặt đứng trên một đống lớn mảnh vụn, thái độ căm tức nhìn đối phương. Tiêu Ái Nguyệt không thể nhìn thấy mặt của Từ Phóng Tình, cô chỉ trông thấy tay Khang Thụy Lệ đang rỉ máu. Người đánh vỡ bình hoa chính là bà ta nhưng bà ta không để ý đến vết thương của mình, ngược lại còn nâng tay ôm lấy vị trí trái tim, "Sammi, con thật sự muốn làm ta tức chết sao?"

Lạnh lùng, biểu hiện của Từ Phóng Tình dị thường lạnh lùng, rõ ràng cô không hề quan tâm đến Tiêu Ái Nguyệt đã bước vào mà chỉ quay đầu đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm trả lời Khang Thụy Lệ nửa chữ.

"A." Có lẽ thấy khổ nhục kế đối với Từ Phóng Tình vô dụng, Khang Thụy Lệ cười lạnh một tiếng, sau đó bà ta bỗng nhiên tiến lên một bước rồi dùng bàn tay đang nhỏ máu nắm thật chặt cổ áo màu trắng của Từ Phóng Tình, uy hiếp cảnh cáo, "Sammi, đừng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mọi thứ của con đều là ta cho con, ta có thể bồi dưỡng con thì cũng có thể hủy diệt con, chẳng lẽ sau sự cố xảy ra ở Hồng Kông, con vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn sao?"

Từ Phóng Tình không kích động như Khang Thụy Lệ, ngược lại còn bình tĩnh hơn cả ngày thường, nhưng lời nói ra lại làm lòng người rét lạnh, "Bà thật sự cho rằng bà có thể khống chế tôi cả đời sao?"

"Ta dạy con mọi thứ để rồi hôm nay con lại dùng nó để đối phó ta. Ta cho phép con vô lễ với ta ở đại hội cổ đông, nhưng ta không cho phép con rời xa ta." Khang Thụy Lệ như dùng hết tất cả khí lực bắt lấy cánh tay của Từ Phóng Tình, gân xanh trên mu bàn tay đều như sắp nổ tung, "Con là người do một tay ta bồi dưỡng, con là người mà ta yêu nhất. Sammi, rốt cuộc là sai ở đâu? Chẳng lẽ ta cho con còn chưa đủ sao? Con cầm tiền của ta đi mở công ty riêng, ta mặc kệ, con cầm tiền của ta đi yêu đương, ta cũng không trách, nhưng vì sao con vẫn cứ phải bỏ đi? Rốt cuộc con muốn gì?"

"Đừng có nói bản thân mình vĩ đại như vậy." Từ Phóng Tình nở một nụ cười khinh thường, khinh miệt nói, "Bà trăm phương ngàn kế ép tôi và Tề Thạch Phi kết hôn, không phải chính là muốn tiếp tục điều khiển cuộc đời của tôi sao? Chủ tịch Khang, bà cho tôi tiền là bởi vì bà thiếu tôi, tôi trả lại thẻ tín dụng cho bà là vì muốn xóa bỏ toàn bộ nợ nần giữa chúng ta. Bây giờ, chỉ cần tôi rời khỏi công ty này, tôi sẽ không bao giờ còn liên quan đến bà nữa."

"Trừ phi ta chết." Khang Thụy Lệ bắt lấy cằm của đối phương, không nói lời gì, hôn lên bờ môi của Từ Phóng Tình, "Sammi, nếu con muốn triệt để rời khỏi ta, trừ phi ta chết."

Faye: Quan hệ giữa Marian và Tình Tình đến đây cũng khá rõ ràng rồi hen, trên danh nghĩa mẹ nuôi nhưng từ nhỏ Tình Tình đã bị mẹ nuôi dùng tiền ép buộc, thậm chí cưỡng ép quan hệ từ vị thành niên nên mới phát sinh nhiều tính cách quái đản như sạch sẽ quá đáng, bình tĩnh xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, đối với mọi chuyện đều lạnh như tiền, hận mẹ của mình, xem tiền là tất cả, thậm chí sợ quan hệ tình dục.. Những chương sau tác giả sẽ nói rõ hơn về chuyện xưa của Tình Tình khi còn bị Marian đàn áp. Tình Tình cũng đã từng kiện lên toà án Mỹ chuyện bị lạm dụng tình dục nhưng không tiền không thế nên chấp nhận bị bao nuôi, bị quản lý theo dõi cuộc sống cá nhân, nói chung hồi sau sẽ rõ hơn..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook