Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 24: Người mới

Nam Môn Đông Qua

28/04/2022

Tin tức Từ Phóng Tình nửa đêm nhập viện không ảnh hưởng đến ai, ngược lại đã hoàn toàn đưa tất cả quản lý của phân xưởng lên thớt. Phó tổng giám đốc Hoàng vốn đã có kế hoạch ém nhẹm mọi việc nhưng gã lại nhận được điện thoại mời họp của tổng bộ tại Thượng Hải. Gã tạm thời giao việc quản lý Hải Manh cho tổng giám đốc Trương.

Sự kiện liên quan đến cấp cao của Hải Manh không phải là chuyện nhỏ đơn thuần, tổng giám đốc Trương thay mặt công ty ôm một giỏ trái cây khổng lồ đến thăm Từ Phóng Tình, sau khi tìm tòi nghiên cứu mới cười nói, "Quản lý Từ cứ yên tâm dưỡng bệnh, tổng bộ đã thông báo thay máu toàn xưởng, tất cả mọi người liên quan đều đang được điều tra, cô cứ yên tâm."

Từ Phóng Tình xưa nay không thích xã giao nên chẳng hề hứng thú với lời gã nói. Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ bưng một ly nước tới tiếp lời, "Vậy thì làm phiền giám đốc, thân thể của quản lý Từ vẫn còn khó chịu, nhờ anh chiếu cố nhiều hơn."

Tổng giám đốc Trương không phải là người trẻ chưa trải sự đời, gã đương nhiên nhìn ra thái độ của Từ Phóng Tình, cũng thừa biết cô gái này đang giúp mình tìm đường lui. Gã cười cười vỗ vỗ vào vai của Tiêu Ái Nguyệt, "Cô cần gì cứ nói, không thể để quản lý Từ của chúng ta thiệt thòi được."

Tiêu Ái Nguyệt không học được gì ở xí nghiệp nhà nước nhưng cái tốt này lại học rất nhanh, "Quản lý Trương cứ yên tâm."

"Vậy tôi về trước, quản lý Từ có gì cứ việc phân phó."

Từ Phóng Tình vô cảm nhìn gã, cuối cùng trả lời một câu, "Ừ."

Một tổng giám đốc công ty lại cúi đầu trước một quản lý của bộ phận mua hàng. Tiêu Ái Nguyệt tò mò liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, Từ Phóng Tình như có mắt khắp bốn phương tám hướng, há có thể không nhìn thấy hành động nhỏ này của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã thống kê số lượng kiểm kê chưa?"

"Ủa?" Tiêu Ái Nguyệt thoáng tỉnh mộng, "Đã truy cứu trách nhiệm rồi mà, chúng ta cần phải quan tâm những cái đó nữa sao?"

"Làm việc không phải vì truy cứu trách nhiệm." Từ Phóng Tình vô cảm giáo dục cô, "Truy cứu trách nhiệm là thứ yếu, tìm và giải quyết vấn đề mới là điểm mấu chốt trong công việc của chúng ta."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, "Khi nào tôi trở về sẽ thống kê ngay."

"Bây giờ cô trở về ngay đi." Từ Phóng Tình bắt đầu đuổi người, "Cô đừng đứng ngây ngốc ở đây nữa, tôi không thích trong phòng có thêm người."

"Vậy tôi để Bóng Đèn đến chơi với chị được không? Nó không phải người, nó là mèo." Tiêu Ái Nguyệt lập tức ba hoa, "Mẹ tôi nói lúc bị bệnh nhất định phải có người ở bên cạnh. Quản lý Từ, chị không thích người nhưng bản thân chị cũng là con người mà, đã là con người thì ai cũng cần có bạn."

"Lúc cô bị bệnh cũng có người ở bên cạnh chăm sóc sao?" Từ Phóng Tình không phản bác mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

"Tôi thì khác, tôi quen rồi."

"Vậy sao cô biết tôi không quen?"

"À..." Tiêu Ái Nguyệt nghẹn lời, cô vắt hết óc nghĩ ra một lý do, "Bởi vì nhìn quản lý Từ giống như đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ."

"Là do tôi không đáng yêu sao?" Trong giọng nói của Từ Phóng Tình đầy ý trêu chọc, "Công chúa nhỏ nào cũng đều thích rơi nước mắt phải không?"

Tiêu Ái Nguyệt đỏ mặt, "Tôi không phải là công chúa nhỏ, mẹ tôi vốn không hề quan tâm tôi từ nhỏ, tôi và em tôi đều do tự tay tôi nuôi lớn."

"Tôi không có hứng thú nghe tiểu sử bi thảm của gia đình cô. Tiêu Ái Nguyệt, cô hãy lập tức biến mất trước mặt tôi, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô."

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Tiêu Ái Nguyệt cũng không trách móc, "Nhưng tối nay tôi còn muốn qua đây đưa cơm, chị đâu có quen ăn đồ bệnh viện."



Từ Phóng Tình không muốn để ý đến cô nhưng lại không nỡ để cô mất công vô ích bèn trả lời một câu, "Chiều nay tôi xuất viện."

"Chẳng phải bác sĩ nói phải nằm viện một tuần sao?"

"Tiêu Ái Nguyệt, cô ra ngoài đi."

"Vậy chị muốn tôi đến đón chị không?" Tiêu Ái Nguyệt mặt dày không chịu đi, sau đó lại hỏi một câu, "Để tôi lái xe tới."

"Không cần đâu." Từ Phóng Tình lạnh lùng toàn tập.

Một khi thân thể đã khỏi bệnh, tính cách của Từ Phóng Tình liền trở nên đáng ghét, Tiêu Ái Nguyệt buồn bã nghĩ. Sau khi cô vào công ty mới phát hiện bộ phận mua hàng có thêm người mới họ Mã với gương mặt tròn trịa.

"Tôi tên Mã Thượng Tài, là người mới do tổng bộ điều tới, xin mọi người chiếu cố nhiều hơn." Mã Thượng Tài vươn tay ra trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, tự giới thiệu đơn giản.

"Tôi tên Tiêu Ái Nguyệt, tôi vừa mới đến đây không lâu, cũng là người mới."

"Nhìn chị Tiêu thật là trẻ trung, không già như lời bọn họ nói chút nào." Mã Thượng Tài nhìn mặt của cô xong lại cảm khái nói.

Bọn họ là ai?

Tiêu Ái Nguyệt nghi vấn trong lòng hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được liền chạy đến trước bàn làm việc của Mã Thượng Tài hỏi.

"Chính là mấy người đồng nghiệp bên tổng bộ đó, hì hì, họ cũng là cấp dưới của tổng giám đốc Từ lúc trước."

Sao bọn họ lại biết tôi? Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi gã, "Sao các cậu lại biết tôi?"

"Tổng giám đốc Từ vì chuyện của chị mà cãi nhau một trận ầm ĩ với chủ tịch của chúng tôi." Mã Thượng Tài hạ giọng nhiều chuyện, "Chúng tôi đều nói tổng giám đốc Từ ở đây bị một 'bà già' lừa."

Tôi giống 'bà già' chỗ nào chứ? Vả lại trông dáng vẻ của Mã Thượng Tài như đại lão gia, sao lại tích 'tám chuyện' đến thế. Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, "Thôi đi, tôi không có già."

Mã Thượng Tài bị điều nhiệm đến Hải Manh không phải dạng phổ thông, gã được bổ nhiệm làm phó quản lý phòng mua hàng. Buổi chiều, sau khi Từ Phóng Tình xuất viện liền cố ý ghé qua văn phòng một chuyến để giới thiệu chuyên môn cho Mã Thượng Tài làm một chút.

"Người này là đồng nghiệp từ Thượng Hải điều đến, sau này cậu ấy sẽ tiếp quản chức phó quản lý, mọi người có vấn đề gì thì cứ trực tiếp tìm cậu ấy."

"A, Tiểu Nguyệt." Tiểu Thu đụng phải Tiêu Ái Nguyệt trong toilet, thấp giọng hỏi cô, "Quản lý Từ có nói với cô khi nào sẽ về Thượng Hải không?"

Tiêu Ái Nguyệt thầm giật mình, "Không có, quản lý Từ muốn về Thượng Hải sao?"

"Cô thấy cậu trai mới tới hôm nay không? Còn phó tổng giám đốc đã đến Thượng Hải tiếp nhận điều tra rồi. Tôi nghĩ quản lý Từ sẽ về Thượng Hải." Tiểu Thu lải nhải, "Tôi thấy cô phải thận trọng, đừng để người ta nắm được chuôi."

Từ Phóng Tình muốn về Thượng Hải sao? Trong đầu Tiêu Ái Nguyệt rối bời, cô định cương quyết đi theo Từ Phóng Tình làm việc thật tốt, không ngờ người ta lại muốn rời đi.

Lúc tan việc, Tiêu Ái Nguyệt nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông xa lạ, gã giới thiệu gã họ Vương, còn nói là được mẹ cô giới thiệu, là đối tượng hẹn hò trong truyền thuyết của Tiêu Ái Nguyệt.



Chỗ làm việc của Vương tiên sinh cách Hải Manh không xa, đi xe chưa đến hai mươi phút. Gã biết Tiêu Ái Nguyệt làm ở Hải Manh thì lập tức cười cười biểu thị muốn tới đây mời cô ăn cơm, nhưng cô lấy lý do bận việc để cự tuyệt. Sau khi cúp điện thoại được khoảng mười phút thì mẹ Tiêu đã gọi đến.

"Tiêu Ái Nguyệt, tại sao con lại từ chối ăn cơm với người ta hả?" Mẹ Tiêu làm khó dễ, bà mắng Tiêu Ái Nguyệt một trận, "Tiểu vương là một người đàn ông tốt, con phải nắm bắt cho thật chắc, đừng có suốt ngày cắm đầu làm việc, công việc của con có thể bận hơn tiểu Vương sao? Tiểu Vương người ta là chủ quản chứ đâu có làm công ăn lương như con, mau mau gọi điện lại cho người ta hẹn tối nay gặp mặt đi."

Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ Vương tiên sinh kia sẽ báo cho mẹ mình biết, "Đúng là bất lịch sự, đã lớn rồi lại còn đi méc người lớn."

"Cái gì mà méc người lớn." Giọng mẹ Tiêu rất lớn, tựa hồ hết sức tức giận, "Mẹ đang ở nhà bác Lưu của con, lúc nãy tiểu Vương gọi điện hỏi bác Lưu chuyện của con, cậu ta bảo hôm nay con bận. Tiêu Ái Nguyệt, mẹ không cần biết con bận bịu cỡ nào, hôm nay con nhất định phải gặp tiểu Vương một lần."

Âm thanh trong điện thoại rất lớn, Mã Thượng Tài liên tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ái Nguyệt, trên mặt tràn đầy vẻ 'ông tám'. Tiêu Ái Nguyệt bị gã nhìn đến phát sợ bèn tranh thủ trả lời, "Biết rồi, tối nay con sẽ gọi điện cho anh ta."

"Không phải tối nay, lập tức gọi đi!"

"Được được được, con lập tức gọi điện trả lời."

Vương tiên sinh rất phấn khởi, Tiêu Ái Nguyệt vừa ừ một tiếng, gã đã lập tức đòi qua đón. Cô tỏ thái độ thờ ơ nói mình có xe, hẹn địa chỉ là được rồi, không cần mất công đến đây.

Hai người hẹn gặp ở quán ăn Quảng Đông gần đó, Tiêu Ái Nguyệt nhớ Đại Hải đã từng giới thiệu đây là quán ăn khó ăn nhất thành phố H, người có thể hẹn gặp ở đây chắc hẳn cũng không bình thường cho lắm, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ như vậy. Vương tiên sinh đã đặt bàn sẵn, bên ngoài có rất nhiều người vẫn còn đang xếp hàng đợi gọi tên, họ nhìn Tiêu Ái Nguyệt với ánh mắt hâm mộ.

"Vương Hạo Đường!" Gương mặt của gã đàn ông kia hết sức quen thuộc, Tiêu Ái Nguyệt run chân, "Chuột Nhắt, tại sao lại là anh?"

Lúc học cấp ba, Vương Hạo Đường có một biệt danh, ai cũng gọi gã là Vương Chuột, kẻ cầm đầu lại chính là Tiêu Ái Nguyệt. Thời còn đi học, Vương Hạo Đường đặc biệt thấp bé, hơn nữa còn rất gầy, mỗi lần gã nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đều không dám nói chuyện, chỉ dám dùng mắt nhỏ liếc tới liếc lui. Ngày nào cô cũng gọi trêu gã là Vương Chuột nhưng gã không chê phiền lại còn vui tươi hớn hở mang cặp xách cho cô.

"Tiểu Nguyệt, đã lâu không gặp." Khác với vóc dáng gầy yếu trong quá khứ, Vương Hạo Đường cao lớn, thoát thai hoán cốt biến thành một gã trung niên mi thanh mục tú, bụng có ngấn chút mỡ nhưng cách ăn mặc rất lịch lãm, "Tôi có gọi trước vài món rồi, không biết có hợp khẩu vị của em không."

Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa quên được nhân dạng của Vương Chuột năm xưa, "Sao anh lại biến thành như thế này?"

"Tôi... mập." Vương Hạo Đường có chút xấu hổ, "Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về thành phố H, bận rộn làm việc mấy năm nên không có thời gian tập thể hình, đâu có giống như em, nhiều năm như vậy đều chưa từng thay đổi."

Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận nhìn gã một hồi rồi mỉm cười, "Anh đúng là đã trưởng thành, tôi nhớ lúc trước anh còn không cao bằng tôi nữa là."

"Đúng vậy a." Vương Hạo Đường cảm khái nói, "Khi đó tôi luôn cảm thấy mình không xứng với em, một phần cũng vì không cao bằng."

Tiêu Ái Nguyệt suýt chút phun ra ngụm nước vừa uống, "Anh nói thật?"

Vương Hạo Đường gật gật đầu, "Tôi nghiêm túc đó, đây là lần đầu tiên tôi ra mắt, cũng hy vọng là lần cuối cùng."

"Tôi tạm thời chưa có dự định kết hôn." Tiêu Ái Nguyệt thành khẩn nói cho gã biết, "Tôi đề nghị anh đừng nên lãng phí thời gian với tôi."

"Chị Dịch cũng hy vọng em có thể hài lòng, tôi nghĩ tôi có thể mang hạnh phúc đến cho em." Vương Hạo Đường lại nhắc đến nhân vật đã lâu chưa từng xuất hiện.

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức mất tự nhiên, "Sao lại nhắc đến chị ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook