Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 135: Nhổ gai

Nam Môn Đông Qua

30/08/2022

"Tôi chỉ cần nhìn một chút đã có thể biết được một người có thích hợp làm kinh doanh hay không, có thể thành công hay không." Bàn ăn gỗ lim hình vuông có điêu khắc phượng hoàng theo style Trung Quốc, trên khăn trải bàn bày đầy thức ăn phong phú. Trần Vãn Thăng thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ, trong tay bưng một cái ly đế cao, mặt mũi tràn đầy thích ý, "Mỗi cá nhân đều có gai trên người, muốn trở thành một nhân viên sales tài ba nhất định phải nhổ hết gai ra, gặp phật kính phật, gặp quỷ lạy quỷ, như vậy mới có thể sống sót."

Tiêu Ái Nguyệt cắn khoai sọ trong miệng, mơ hồ trả lời, "Nhổ hết gai xuống rồi sống có ý nghĩa gì nữa?"

"Em nhìn tôi sống có tốt không?" Trần Vãn Thăng khanh khách cười một tiếng rồi đưa tay bưng chai Champagne lên đổ đầy ly của Mạnh Niệm Sanh, "Không phải Tiểu Mạnh cũng rất tốt đấy sao? Tiểu Tiêu, điểm này không bằng Tiểu Mạnh rồi. Tuy Tiểu Mạnh trẻ tuổi hơn nhưng lại tiến bộ vượt xa em, có tin không?"

"Chị Tiêu cũng có chỗ hơn người mà." Mạnh Niệm Sanh uống gần nửa bình Brandy cũng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, nhanh chóng nói tiếp, "Chị Thăng duyệt vô số người, nhưng hiện giờ chỉ có tôi và chị Tiêu ăn cơm với chị, nhân vật nhỏ như chúng tôi có mặt ở đây chính là một sự khẳng định."

"Ha ha." Trần Vãn Thăng nhếch miệng cười, "Cho nên tôi rất thích nghe mấy cô gái trẻ tuổi như hai em nói chuyện, nghe - nhìn dễ chịu, trong tâm cũng hài lòng."

Tiêu Ái Nguyệt yên lặng ngồi một bên ăn cải trắng trong đĩa, cũng không phải là cô không hiểu ý của Trần Vãn Thăng, ngay khi thấy chị ta cầm mấy chai rượu ra, Tiêu Ái Nguyệt đã lấy lý do phải lái xe để cự tuyệt. Lúc đó, dường như Trần Vãn Thăng có hơi khó chịu, dù Mạnh Niệm Sanh đã uống hết một chai Brandy và một chai Champagne nhưng chị ta vẫn không hoàn toàn thoải mái, "Tiểu Tiêu đã ăn xong rồi sao? Chúng ta nói chuyện phiếm đi."

"Được." Tiêu Ái Nguyệt bỏ dao nĩa trong tay xuống, hai mắt nhìn về phía người kia, "Chị Thăng muốn trò chuyện gì?"

Trần Vãn Thăng đề nghị, "Hay là tâm sự về bạn gái của em?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Ái Nguyệt lập tức biến mất, "Bạn gái của tôi? Chị Thăng, chuyện này có gì hay ho đâu mà nói."

Khóe miệng Trần Vãn Thăng cong cong làm nổi lên một gương mặt vui vẻ thần bí khó lường, "Không cần kinh ngạc vì sao tôi biết em có bạn gái. Ở Thượng Hải, chẳng có ai mà tôi không thể điều tra, đúng không Tiểu Mạnh? Tiểu Tiêu, nếu tôi cho em năm trăm ngàn tệ thì em có chia tay bạn gái không?"

Tiêu Ái Nguyệt theo bản năng liếm môi một cái, "Không chia tay.". Ngôn Tình Nữ Phụ

"Năm triệu thì sao?"

"Không chia tay."

Trần Vãn Thăng tiếp tục tăng giá, "Vậy năm mươi triệu thì sao? Một trăm triệu thì sao?"

"Chị muốn gì?" Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy tức giận, "Muốn chứng tỏ là chị có tiền? Muốn nói cho cả thế giới biết là không có chuyện gì mà tiền không làm được? Dù chị có cho tôi bao nhiêu tiền đi nữa thì tôi cũng sẽ không chia tay."

"Vậy tôi đổi qua một góc nhìn khác nhé." Đã nhìn ra cảm xúc của Tiêu Ái Nguyệt biến hóa, Trần Vãn Thăng nghĩ nghĩ rồi mỉm cười hỏi tiếp, "Nếu tôi cho cô ta năm triệu thì cô ta sẽ cùng em chia tay chứ?"

"Tôi..." Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên nghẹn lời.

"Em thử đặt lên cân một chút xem em có đáng giá năm triệu hay không." Trần Vãn Thăng hảo tâm đề nghị, "Em không chịu chia tay là bởi vì ở trong lòng em, cô ta không chỉ có giá trị bấy nhiêu. Em không xác định được cô ta có chia tay với em hay không là bởi vì em ý thức được bản thân em vốn không đáng giá năm triệu."

Tiêu Ái Nguyệt bài xích kiểu thuyết pháp này của đối phương, sắc mặt khó coi phản bác, "Tôi không tán đồng lời của chị."

"Đồ gì cũng đều có cái giá của riêng nó, giữa người và vật chỉ khác nhau nhãn hiệu thôi." Trần Vãn Thăng chậm rãi đứng lên, có lẽ là do uống nhiều rượu nên thời điểm đứng dậy bị choáng hai lần. Nếu Mạnh Niệm Sanh không nhanh chân đỡ lấy thân thể thì cô nhất định sẽ té ngã trên đất, "Sáng tạo của con người là vô hạn, tiềm năng cũng vậy, có lẽ hai người luôn cần những điều bình dị trong rất nhiều tháng ngày. Giống như hiện tại, Tiểu Mạnh đã đỡ tôi nên tôi sẽ cho em ấy thêm điểm, giá trị của em ấy trong lòng tôi sẽ tăng lên, nếu cứ ngồi bất động sẽ vĩnh viễn không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng. Hôm nay, em không uống rượu tôi mời, ngày sau, nếu em cầu tôi, tôi nhất định trả lại gấp mười."



Có thù tất báo không phải là một câu nói hay, hôm nay Trần Vãn Thăng uống quá chén đã đem thành ngữ này phát huy vô cùng tinh tế. Mạnh Niệm Sanh đỡ cô ngồi vào ghế sofa, uyển chuyển nói, "Chị Thăng, chị Tiêu không có ý đó đâu, bình thường tôi ăn cơm với chị ấy cũng thấy chị ấy rất ít uống rượu."

"Em ấy tặng rượu, tôi nhận, bây giờ tôi tặng lại quà, sao em ấy lại có thể không nhận?" Trần Vãn Thăng triệu hoán người giúp việc trong nhà đưa Tiêu Ái Nguyệt rời đi, không nể mặt mũi nói, "Tiểu Mạnh, em biết tôi đang giận cái gì không?"

Mạnh Niệm Sanh là người lăn lộn ngoài đời đương nhiên biết Trần Vãn Thăng đang giận cái gì. Vì Tiêu Ái Nguyệt không biết tốt xấu, Trần Vãn Thăng đã coi trọng và cho cô cơ hội cùng nhân mạch, thậm chí còn tự mình giúp cô tiếp đãi khách hàng, chỉ sợ toàn Trung Quốc chẳng có mấy ai được vinh hạnh lớn như thế, nhưng Tiêu Ái Nguyệt thì sao? Giống như Trần Vãn Thăng đã nói, trên người cô có rất nhiều gai, cô vốn không thích hợp làm sales nhưng lại cố chấp chọn nghề này.

Đi theo nghề nào thì nhất định phải tuân thủ mọi quy tắc trong nghề đó, không có ai mới sinh ra đã thiếu nợ bạn hay phải có trách nhiệm yêu thương bạn cả, chỉ có 'trao đổi đồng giá' mới có thể sống chung hòa bình. Lúc mới bắt đầu, Tiêu Ái Nguyệt đã khiến Trần Vãn Thăng không hài lòng, con đường này còn có thể tiếp tục đi sao?

Mạnh Niệm Sanh khẳng định bây giờ chỉ cần Tiêu Ái Nguyệt bước ra khỏi cửa thì sẽ không còn chỗ nào để về nữa.

Mạnh Niệm Sanh đã quen biết Tiêu Ái Nguyệt khá lâu nên cũng hiểu rõ tính cách của cô, cô có khả năng sẽ rời đi. Sau khi hầu hạ Trần Vãn Thăng uống thuốc tỉnh rượu xong, Mạnh Niệm Sanh lấy lý do về lại phòng ăn tìm Tiêu Ái Nguyệt.

Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa đi, cô đang ngẩn người nhìn vỏ chai trên bàn. Mạnh Niệm Sanh khẽ chạy tới, lo lắng hỏi, "Chị Tiêu, chị không sao chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu ngây ngốc nhìn người kia, "Không sao."

Mạnh Niệm Sanh muốn khuyên, "Chị Thăng..."

"Tôi biết." Tiêu Ái Nguyệt dùng sức vỗ vai đối phương một cái rồi lấy mông đẩy cái ghế phía sau ra, đứng lên duỗi lưng, "Chị ấy bảo người giúp việc đuổi tôi đi. Tiểu Mạnh, đừng nói nữa, tôi biết rồi."

Giọng nói quen thuộc đầy bất đắc dĩ, Mạnh Niệm Sanh đã biết người này đã có quyết định rồi. Cô dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi đến cửa phòng khách mới nhẹ nhàng nói, "Tôi đang ở bên ngoài."

"Tiểu Mạnh, em vào trong đi." Trần Vãn Thăng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài lập tức la lớn, "Một mình em vào thôi."

Ngụ ý chặn Tiêu Ái Nguyệt ở ngoài cửa. Tiêu Ái Nguyệt trực tiếp đẩy cửa ra bước vào, "Tôi muốn xin lỗi."

"Đây là thái độ nói xin lỗi sao?" Trần Vãn Thăng không vui, nghiêm nghị chỉ trích, "Chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi. Tiểu Tiêu, em làm tôi quá thất vọng, em có biết tại sao không?"

Tiêu Ái Nguyệt thật sự không biết trả lời thế nào, mặc dù cô cảm thấy mình không làm sai nhưng Trần Vãn Thăng lại khiến cô có cảm giác mình đã làm sai, "Tôi không nên cự tuyệt chị."

"Được." Trần Vãn Thăng gật đầu, "Nếu xin lỗi thì dập đầu ba cái, tôi sẽ bỏ qua chuyện hôm nay."

Mạnh Niệm Sanh ở một bên muốn nói lại thôi, "Chị Thăng..."

"Tiểu Mạnh, em đếm giúp tôi." Trần Vãn Thăng cắt ngang lời cô rồi chỉ vào tấm thảm lông dưới chân, "Ngay trước mặt Tiểu Mạnh, em quỳ xuống khấu đầu với tôi ba cái thì sau này em chính là người của tôi, tôi sẽ vì em che gió che mưa nhưng em nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi."

Quỳ hay là không quỳ?

Sao mọi chuyện lại biến thành như vầy? Tiêu Ái Nguyệt chần chờ một lúc, bất quá chỉ là công việc thôi, đi đâu làm mà không phải vứt bỏ tôn nghiêm?



Nhưng cô vẫn không phục, vì sao Khang Thụy Lệ có thể trở nên nổi bật còn Tiêu Ái Nguyệt lại không được? Không sai, chỉ cần có tay có chân, đi đâu cũng tìm được công việc, nhưng đó có khác gì lấy cớ lùi bước? Không phục, không phục, cô vẫn luôn nhớ rõ cái tát Khang Thụy Lệ đánh lên mặt Từ Phóng Tình, đánh đến mức khiến Tiêu Ái Nguyệt choáng đầu hoa mắt, bây giờ nhắm mắt lại vẫn còn có thể trông thấy thần sắc khinh thường trên mặt Khang Thụy Lệ.

Hơn một trăm đồng tiền lương kia mang đến cho cô sự nhục nhã, Tiêu Ái Nguyệt không phục, không nguyện ý phục. Cô có thể làm bộ không biết quá khứ của Từ Phóng Tình nhưng cô không thể khoanh tay đứng nhìn Từ Phóng Tình một mình ở bên ngoài chịu đựng gió táp mưa sa. Tuy đi theo Trần Vãn Thăng không phải là phương án tốt nhất nhưng trước mắt không còn con đường tắt nào nhanh hơn.

Mười mấy giây ngắn ngủi trôi qua, không ai biết Tiêu Ái Nguyệt đang nghĩ gì, cô cắn chặt răng, tay nắm chặt đùi quỳ xuống, "Tôi... tôi muốn thành công."

Những lời này là tiếng lòng duy nhất của cô, sau khi khấu đầu ba cái, Trần Vãn Thăng cũng không tiếp tục làm cô khó xử, nhắm mắt lại nói, "Em về trước đi, tối nay tôi chỉ cần Tiểu Mạnh."

Lúc chiều Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn tinh thần phấn chấn, bây giờ mệt mỏi biến mất ở cổng. Mạnh Niệm Sanh lộ ra biểu hiện không đành lòng, cô cúi đầu xuống, nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc chân thực của mình, lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt lại yên tĩnh, "Chị Thăng có muốn uống thêm chút trà không?"

"Tôi đã quen nhổ gai cho người khác." Trần Vãn Thăng mở mắt từ lúc nào chẳng hay, cô dùng đôi mắt hiểu rõ sự đời nhìn mặt Mạnh Niệm Sanh chằm chằm, tràn ngập thâm ý nói, "Dù cho là sách của người khác, tôi cũng phải khiến nó khoác lên bìa của mình."

***

Cam Ninh Ninh cảm thấy Từ Phóng Tình không khó gần như người ta vẫn hay nói, mặc dù Từ Phóng Tình chỉ rót cho cô một ly sữa bò xong liền biến mất, nhưng Cam Ninh Ninh cho rằng đó là sự tin tưởng của đối phương dành cho mình. Từ Phóng Tình vứt cô ở phòng khách một mình cũng không sợ cô dọn đồ bỏ trốn, sự tin tưởng này khiến Cam Ninh Ninh động lòng.

Sau khi Từ Phóng Tình tắm cho hai con mèo xong, lúc đi ra nhìn thấy Cam Ninh Ninh vẫn còn ở nhà mình thì có chút không thích ứng, "Sao còn chưa về?"

Cam Ninh Ninh chưa kịp lau sạch vụn bánh trên khóe miệng, ngáp một cái phàn nàn, "Về cũng không có gì làm, thật là chán, chị có thấy nhàm chán không?"

"Tôi không nhàm chán." Từ Phóng Tình lạnh lùng đáp, "Chừng nào về thì đóng cửa lại giúp tôi."

"Được." Cam Ninh Ninh một lời đồng ý.

Nữ chủ nhân sắp xếp thú cưng đâu vào đấy rồi tự mình chạy về phòng đi ngủ. Cam Ninh Ninh cũng mệt rã rời, cô đi tới cửa, thay giày, chuẩn bị về nhà ngủ.

Cô chưa kịp đi thì cửa bỗng nhiên mở ra, Tiêu Ái Nguyệt ủ rũ cúi đầu xuất hiện. Cam Ninh Ninh chán cả đêm bèn sung sướng đến phát rồ gào lên, "Tiêu Tiêu Tiêu, chị về nhà rồi?"

Tiêu Ái Nguyệt đang trầm tư lại bị Cam Ninh Ninh đột nhiên xuất hiện làm giật mình, buột miệng nói, "Má ơi, làm tôi sợ muốn chết!"

"Sao chị tan tầm muộn vậy." Cam Ninh Ninh cười lộ ra hai cái răng khểnh, mắt nheo thành một đường trông đặc biệt vui mừng, "Bị ai đả kích hả? Sao không có tinh thần gì thế?"

"Hôm nay, tôi không muốn nói chuyện." Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ uể oải, mặt như đưa đám, "Hôm nào mời em ăn cơm nha, hôm nay tâm tình của tôi không tốt lắm, lần sau gặp lại."

"Vậy được rồi." Cam Ninh Ninh thấy sắc mặt người kia không tốt, quan tâm nói, "Vậy chị có nhìn thấy Mạnh..."

"Tiêu Ái Nguyệt."

Giọng Từ Phóng Tình vang lên sau lưng các cô, Cam Ninh Ninh đã thấy rõ công lực trở mặt của Tiêu Ái Nguyệt, vẻ lo lắng như mây đen dày đặc kia trong nháy mắt đã biến mất, thái độ âm u đầy tử khí vừa rồi lập tức thay đổi, giống như chó săn chạy vội vào trong nhà, "Tình Tình, sao chị còn chưa ngủ? Em nhớ chị lắm đó, hì hì, lúc nãy trở về, em có đi ngang qua một nhà hàng trông cũng không tệ lắm, em đã đặt bàn rồi, sáng mai chúng ta qua đó ăn điểm tâm nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook