Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 259: (Nt) lão từ

Nam Môn Đông Qua

22/05/2023

Quả thật rất buồn, tuy ngoài miệng nói không quan trọng nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng vô sỉ kia của Tiêu Ái Nguyệt thì vẫn cảm thấy rất chướng mắt. Từ Phóng Tình cũng không biết vì sao cô luôn bị người kia kích thích máu nóng. Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu ngoan ngoãn nhường đường, Từ Phóng Tình thoáng dừng bước một chút, nghĩ đến lúc nãy cô ta đã ân cần với người phụ nữ khác nhưng bây giờ lại biểu hiện ra vẻ nhát gan trước mặt mình. Cô giận không có chỗ phát tiết nên cố nhịn, cuối cùng vẫn không thể khống chế nổi tâm tình, hung ác phê bình Tiêu Ái Nguyệt một phen. Sau khi tỉnh ngộ lại, cô đột nhiên cảm thấy có phải bản thân mình đã quá coi trọng cô ta rồi không.

Nhưng người quan tâm đến chuyện của Tiêu Ái Nguyệt là cô hay Khang Thụy Lệ? Khang Thụy Lệ đối với Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương đến kỳ quái. Xét về phương diện cảm xúc, Từ Phóng Tình khá trì độn, cô không phân rõ được dục vọng khống chế của mình đối với Tiêu Ái Nguyệt là gì, nghĩ đi nghĩ lại liền có chút mê mang, nhưng mơ hồ chưa được vài phút thì Khang Thụy Lệ đã gọi điện thoại tới nói chẳng mấy chốc sẽ điều cô về nhà.

Thật sự đối với Từ Phóng Tình mà nói thì ở đâu mới là nhà?

Đến giờ tan sở, hơn mười giờ đêm, Tiêu Ái Nguyệt đến gõ cửa với bộ dáng run sợ khiến người ta ghét bỏ. Từ Phóng Tình yên tĩnh quan sát đối phương một hồi, nhìn từ đầu đến chân, càng nhìn càng cảm thấy Tiêu Ái Nguyệt vừa ngốc lại vừa nát. Cô thầm nghĩ nếu bản thân xung động mang cô ta về Thượng Hải thì có thể miễn cưỡng tìm ra được ưu điểm gì đó không?

Trong lòng nghĩ như vậy, miệng cũng không giữ lời. Từ Phóng Tình khẽ giật mình, cô bị suy nghĩ của bản thân làm hoảng sợ. Tiêu Ái Nguyệt vừa sợ vừa vội khoát tay, "Người nhà và bạn bè của tôi đều ở nơi đây, tôi không muốn đến Thượng Hải, cỡ tuổi của tôi mà còn bắt đầu lại từ đầu cũng mệt mỏi lắm."

Từ Phóng Tình cố hết sức che giấu sự thất vọng của bản thân, trên mặt cô nở ra một nụ cười lạnh, hai mắt nhìn thẳng Tiêu Ái Nguyệt, nhưng người kia không hề bị chấn động, cô không khỏi cảm thấy mỏi mệt, "Tiêu Ái Nguyệt, về đi, khép cửa lại."

Sau đó, cô không còn nói ra tâm tình với người kia nữa, cũng không có hứng gặp lại nhau.

Suốt mấy cũng không thèm cố ý nhìn đối phương, đến giữa trưa, chú Lương mời ăn cơm còn cố ý gọi thêm đám người trong phòng mua hàng, đại khái là giữa trưa không cần tăng ca nên Tiêu Ái Nguyệt rất vui mừng chờ Từ Phóng Tình lên xe. Thời điểm Từ Phóng Tình đi ngang qua người kia, mặt cô không hề đổi sắc, cô trực tiếp kéo cửa xe của tổng giám đốc Lương ra, lúc thắt dây an toàn vẫn không quên liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt.

Sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt khá kỳ quái, thất vọng cùng mất mát lộ ra trong mắt của Từ Phóng Tình, cô quay đầu qua một bên, giả ý không thấy sự quái lạ của đối phương, nhưng trong lòng ẩn ẩn không vui. Cô thấp giọng cười nói với tổng giám đốc Lương, "Chú Lương, sao lại mời mọi người ăn cơm?"

Chú Lương thả thắng tay, ý vị thâm trường nhìn cô, "Vì muốn hòa giải mọi người trong phòng."

Từ Phóng Tình gật đầu hiểu dụng ý của gã, cô lập tức cảm thấy có một sự áp lực vô hình xuất hiện. Cô đã sớm biết mối quan hệ giữa tổng giám đốc Lương và Khang Thụy Lệ, nhưng không ngờ Khang Thụy Lệ lại phái gã đến dò xét về phương diện này, cô khẽ cười nói, "Chú Lương thật có lòng."

Xe của Tiêu Ái Nguyệt chạy theo ở phía sau, hôm nay Trần Hải không đến, Tiểu Thu và Mã Thượng Tài đều lên xe của cô ta. Từ Phóng Tình vào nhà hàng trước, nói chuyện với chú Lương vài câu thì ba người kia mới khoan thai đi vào. Mã Thượng Tài đặt tay lên vai của Tiêu Ái Nguyệt, gã cười lộ hết cả hàm răng, "Vừa nãy, chị Tiêu đã kể một chuyện rất buồn cười, ha ha ha ha."

Mã Thượng Tài cười nhưng Từ Phóng Tình và Tiểu Thu đều trầm mặc, Tiêu Ái Nguyệt sờ mũi xấu hổ. Tổng giám đốc Lương lại tràn đầy phấn khởi hỏi, "Kể gì mà cười? Nói ra cho tôi vui chung xem nào."

Sự quẫn bách khó tả xuất hiện trên mặt Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình không thèm để ý đến ánh mắt cầu cứu của người kia, cô giơ ly rượu đỏ lên nhấp hai cái.

"Ngày xưa có một gã tiều phu sinh được ba người con trai, anh cả tên là Lỗ nhi, anh thứ tên là A Sắc, sau khi mẹ sinh ra người con thứ ba thì qua đời nên anh con út không được đặt tên, chỉ gọi là con út thôi." Mã Thượng Tài nhìn hai bên một chút, thấy gương mặt buồn cười của Tiêu Ái Nguyệt, gã chỉ có thể xoa xoa hai bàn tay, trực tiếp hỗ trợ, "Có một lần, sau khi ba đứa con trai đều đi ra ngoài, gã tiều phu ở nhà một mình, lúc gã đi nhà xí thì bất cẩn té ở trong đó, gã thấy bản thân sắp bị dính phân nên đã vội vàng la lớn: Lỗ nhi, A Sắc, con út mau trở lại đây! Gã la mấy lần nhưng không có ai trả lời nên càng la nhanh hơn, Lỗ Sắc, mau trở lại đây, ba của tụi bây ăn no rồi! Lỗ Sắc Con! Tụi bây đang ở đâu a!"

(*) Lỗ sắc: đồng nghĩa với Loser, là câu Lão Từ thường xuyên treo trên cửa miệng.

"Ha ha...", Chú Lương phun ra một ngụm rượu đỏ.

Toàn bộ lặng im, chỉ có Mã Thượng Tài kể xong cũng cười ha ha. Tiêu Ái Nguyệt chờ gã nói xong mới nhìn quanh một vòng, sau đó bưng ly rượu đỏ lên, "Hì hì, tôi cảm thấy không có gì buồn cười."

Há lại không buồn cười!

Sắc mặt của Từ Phóng Tình biến đổi, bộ dáng muốn mắng người nhưng lại cố nhẫn nhịn, thối mặt nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đang muốn châm chọc ai?"



Lúc này, Mã Thượng Tài không cười được nữa, gã phát giác có gì đó không đúng bèn vội vàng giải thích, "Chỉ là chuyện tiếu lâm thôi mà, tổng giám đốc Từ, chị đừng để ý."

Tổng giám đốc Lương ngược lại thấy rất thú vị, vô tận trêu ghẹo, "Rất có nội hàm, Tiểu Tiêu đúng là có tài sáng tạo."

Từ Phóng Tình đặt ly rượu xuống, lạnh lùng lên tiếng, "Chỉ là hạng người đầu cơ trục lợi thôi."

Bầu không khí lập tức cứng ngắc, Tiểu Thu cơ trí dàn xếp, "Ai nha, quản lý Từ đừng nóng giận, Tiểu Nguyệt nói đùa thôi mà."

Từ Phóng Tình nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, tay đặt lên mặt bàn, ngón tay xanh thẳm thả chai rượu ra, sau đó cô vô cảm đứng lên gọi phục vụ dẫn đi toilet, lúc đi ngang qua Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Toilet trong nhà hàng không có ai, Từ Phóng Tình tự trang điểm lại, lúc bôi son môi thì ngầm trộm nghe có tiếng bước chân dừng ngoài cửa, giống như đang do dự không biết có vào hay không.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai, Từ Phóng Tình đẩy cửa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt đang bối rối đứng ở trước cửa. Thấy cô ra ngoài, cô ta vội vàng nghênh đón, mặt mũi đầy vẻ nịnh nọt, giải thích, "Quản lý Từ, tôi không có ý châm chọc chị."

Từ Phóng Tình thờ ơ liếc nhìn người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng nghĩ bản thân quá quan trọng."

Trong nháy mắt có thể nhìn thấy gương mặt xám như tro của người phụ nữ trước mặt, trái tim của Từ Phóng Tình bỗng nhiên tê dại, bước chân thoáng dừng một chút, lại quay đầu nói, "Cô phải hiểu được, tôi và cô rất khác biệt."

"Đúng vậy, chị là người rất ưu tú, không giống như tôi."

Lời hồi đáp ở phía sau yếu ớt nhưng nghe vô cùng chói tai. Từ Phóng Tình rủ tầm mắt, tăng tốc trở về bàn tiệc. Lúc này, bàn ăn đã lên đủ món, tổng giám đốc Lương vẫn chưa bắt đầu ăn, nhìn thấy Từ Phóng Tình trở về liền hỏi, "Thuộc hạ nhỏ của con theo vào làm gì đó?"

Từ Phóng Tình ngưng thần, bình tĩnh nói, "Theo xin lỗi, nhìn thật đáng ghét."

Tổng giám đốc Lương hiểu ra bèn cười một tiếng.

Đám người bắt đầu ăn, cũng không có ai đợi Tiêu Ái Nguyệt quay lại. Qua mười mấy phút sau, ở cửa truyền đến tiếng giày cao gót, Tiêu Ái Nguyệt mang theo cái mũi ửng hồng bưng ly rượu bước đến, giọng nói có chút là lạ, "Tổng giám đốc Lương, quản lý Từ, tôi vừa mới nói sai, tôi mời hai người một ly."

Tổng giám đốc Lương cười ha ha, nể mặt uống một ngụm. Từ Phóng Tình vẫn lạnh lùng không hề để ý đến cô, nhíu mày hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn uống rượu?"

Tiêu Ái Nguyệt nghe lời thay đổi đồ uống, ngồi một hồi cũng không ăn vô. Lúc tổng giám đốc Lương đi tính tiền, Từ Phóng Tình nhìn đồng hồ, "Con muốn đến siêu thị một chuyến, chú Lương về trước nhé, con sẽ tự đón xe."

Mấy người khác cơ trí, vội vàng nói, "Chúng tôi cũng tự đón xe."

Tổng giám đốc Lương gật đầu, mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt xong lại nhìn sang Từ Phóng Tình, "Tiểu Tiêu có đi chung không?"

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt quay đầu nhìn Từ Phóng Tình không để ý tới mình, "Tôi đi một mình."

Lúc này, tổng giám đốc Lương mới thỏa mãn lái xe rời đi.



Mã Thượng Tài và Tiểu Thu lập tức kéo Tiêu Ái Nguyệt lại, "Chúng ta về công ty chung đi Tiểu Nguyệt."

Tiêu Ái Nguyệt đang định gật đầu thì Từ Phóng Tình đã phóng chân đi về hướng xe của cô vài bước, "Tôi thay đổi chủ ý, Tiêu Ái Nguyệt, đưa tôi đi siêu thị."

Một đường không nói chuyện, dáng vẻ muốn nói lại thôi của Từ Phóng Tình quả thực làm người ta nhức đầu. Đã một giờ rưỡi rồi, hai giờ rưỡi phải đến công ty làm, hai người chỉ còn có một tiếng nên căn bản không thể đi quá xa. Từ Phóng Tình cũng chỉ đột nhiên đưa ra quyết định này, cô hận bản thân quá bất cẩn, đợi đến khi xe vừa quẹo vào đường Phú Quý, Từ Phóng Tình mới sâu kín lên tiếng, "Tiêu Ái Nguyệt, dừng xe."

Bên này có siêu thị nào lớn sao? Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc nhìn Từ Phóng Tình xách hai chai nước khoáng trở về thì càng mờ mịt, "Quản lý Từ, chị đi xa như vậy là vì mua hai chai nước khoáng?"

Từ Phóng Tình miễn cưỡng "Ừ" một tiếng rồi ném chai nước ra sau xe, sau đó quay đầu tiếp tục trầm mặc, rõ ràng không muốn nói tiếp.

Tiêu Ái Nguyệt khởi động xe, tiếp tục nói, "Quản lý Từ, dạo này chị có thành kiến gì với tôi đúng không? Hôm qua, trước mặt tổng giám đốc Lương, chị đã nói tôi béo, tôi đi thay đồ xong thì chị lại chê quần áo của tôi khó coi. Hôm nay, không phải là tôi..."

"Tiêu Ái Nguyệt, tôi sắp về Thượng Hải." Từ Phóng Tình không nghe người kia lải nhải, mất kiên nhẫn cắt ngang, "Cô là người do tôi tuyển, tôi khắc nghiệt với cô, chẳng lẽ không nên?"

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của Tiêu Ái Nguyệt, sau khi trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt cũng mở miệng, "Hôm qua, bánh bao hấp trên bàn ăn cực kỳ ngon."

Từ Phóng Tình nhướng mày, loáng thoáng biết cô ta sẽ nói gì tiếp theo.

Kết quả Tiêu Ái Nguyệt lại im lặng.

Từ Phóng Tình rất muốn bạo kích nhưng hành vi của Tiêu Ái Nguyệt lại khiến cô cảm thấy quỷ dị, không biết sự kỳ lạ đó có gọi là mập mờ không?

Ví dụ như: tôi biết bạn đưa cơm trưa cho tôi nhưng tôi không nói, tôi biết bạn muốn mua quần áo cho tôi như tôi lại vờ như không cần, tỷ như bạn không muốn tôi tham gia tiệc tối nên tôi cũng không đi.

Cái này không là mập mờ thì là gì?

Mỗi lần gặp được tình huống chưa từng gặp qua đều sẽ xáo trộn mạch suy nghĩ của Từ Phóng Tình. Cô ngưng hô hấp, khô khốc hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có thích ai không?"

Đối với câu hỏi bất ngờ xuất hiện này, Tiêu Ái Nguyệt trả lời cũng rất tùy tiện, "Tôi luôn rất thích Quản lý Từ."

Nhưng Từ Phóng Tình lại tưởng là thật, trong nội tâm không khỏi thở phào, cô há hốc mồm muốn giải thích lý do tại sao mấy ngày nay cô lại nhằm vào đối phương, nhưng thật sự không biết làm như mở miệng, cũng không thể nói là 'bởi vì cô không cùng tôi đến Thượng Hải' được, đúng không?

Như vậy thật sự rất ngây thơ.

Nhưng có nói cũng vậy thôi, mặc kệ người này có thể theo mình về Thượng Hải hay không, câu nói này đã khiến cô rất thỏa mãn rồi. Từ Phóng Tình quyết định chủ động lên tiếng với vẻ mặt poker, "Tiêu Ái Nguyệt, nhưng tôi thật sự không thích cô chút nào."

Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười, "Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất thích rất thích quản lý Từ."

Từ Phóng Tình nhếch miệng cười, tầm mắt phóng qua cửa sổ rồi rơi xuống trên mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Đương nhiên, ngoại trừ tôi ra, cô còn có thể thích ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook